Quyển 2 - Chương 3
Hân Như
19/05/2013
Quán ăn của bác Vinh gái hiện ra ngay
đầu phố. Long không tỏ ra một chút thái độ gì với cái kiểu quán ăn mà cô đoán trong đời anh chưa một lần bước vào. Đó là một quán ăn ngoài trời
và mở rất khuya. Thỉnh thoảng cô với Lâm thường lén ra đây nhá ốc của
bác. Thấy cô vào cùng Long, bác tươi cười:
- A con gái, dẫn người yêu đến ăn đấy hả? Hai đứa ăn gì?
- Anh ăn gì? Bún hay cháo?
- Gì cũng được.- Anh hờ hững đáp.
- Bác cho con 2 bát bún cá nhé!
Ở nhiều nơi, với nhiều người, Long là một người rất đặc biệt và người ta dồn mọi sự chú ý vào anh. Nhưng ở nơi này, chẳng một ai biết anh là ai, chẳng ai nhìn anh hay chú tâm đến anh. Sự tồn tại của anh ở đây chẳng là sự bận tâm của ai cả. Chỉ có tiếng nói chuyện của Nhi với bác Vinh gái, lúc này cô đang giúp bác mang đồ ăn cho khách. Sau cùng, cô trở lại bàn với hai bát bún nghi ngút khói.
- Anh ăn đi này.- Cô giục.- Em cũng đói gần chết rồi đây.
Cô cười và cúi đầu ăn lấy ăn để bát bún thơm nức. Khi cô ăn xong và ngẩng đầu lên thì anh mới ăn xong quá nửa.
- Anh ăn chậm nhỉ?
- Chứ không phải em ăn nhanh à? Người ta bảo những người ăn uống nhanh như em có số vất vả lắm đấy.
- Anh mà cũng mê tín à?- Cô trố mắt kinh ngạc.
- Là người ta bảo thế.- Anh nhún vai.- Còn có tin hay không lại là chuyện khác.
- Nhưng có vẻ đúng đấy. Mấy ông thầy coi tướng đều bảo số em vất vả mấy năm đầu đời.- Cô hào hứng kể.
- Nói vớ vẩn.- Anh lẩm bẩm.
- Sao ạ?
- Xong rồi.- Anh chỉ vào bát bún nói.- Đi thôi.
- Ơ, vậy anh cứ về trước đi. Nhà dì em ngay kia rồi, chút em sẽ đi bộ về. Cám ơn anh đã đưa em về.
- Tự về được đấy chứ ?
- Không sao đâu mà.
Long gật đầu, anh đứng dậy đi thẳng. Cái cách anh đi làm cô có một chút hụt hẫng, cô đã mong mỏi nhiều hơn nơi thái độ của anh.
Khi cô về đến nhà, dì Huyền đã đi nghỉ, chỉ còn Lâm và Bình đang ngồi trên ghế xem ti vi. Cả hai đều đợi cô về với những mục đích khác nhau. Ánh mắt Bình nhìn cô làm cô thấy muốn nổi điên lên. Cô phát ốm khi nhìn vào cái mặt trâng tráo của hắn. Lâm cũng có vẻ chẳng thoải mái gì khi ngồi cùng hắn nên khi vừa thấy cô về, Lâm đứng phắt dậy:
- Về muộn thế? Ăn gì chưa ?
Nhi khẽ gật đầu.
- Anh ra lâu chưa?- Cô hỏi Bình, dù sao thì cô vẫn mang tiếng là em gái hắn.
Không đáp lại câu hỏi của cô, hắn hỏi :
- Sao con gái mà đi chơi về muộn thế? Mẹ mà biết thì sao?- Hắn mỉm cười ma mãnh.
- Thì cứ để mẹ biết.
- Mẹ bảo ra đảo đón em về. Cuối tuần này giỗ ông nội.
- Tôi tự về được.
Cái kiểu nói chuyện gần như là xẵng của Nhi chẳng hề làm hắn phật ý, hoặc hắn đã quá trơ để có một thái độ khác đi với sự xấc xược ấy.
Khi Nhi tỉnh giấc thì trời còn chưa sáng hẳn. Mãi một lúc cô mới giải thích được niềm hân hoan kì lạ trong lòng. Cô nhớ lại từng chuyện của ngày hôm trước. Khi nghĩ đến Long, hai má cô nóng ran. Vòng tay của anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cô. Cô băn khoăn tự hỏi đó có phải là giấc mơ không, vì dường như nó quá hoang đường.
Cô mở cửa, bước ra đường, những âm thanh đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu. Tiếng những người bán cá đi chợ sớm dường như đã quay trở lại đánh thức bình minh sau những ngày bão u ám. Nhịp sống lại quay lại với quỹ đạo trước đây.
Cô đi ra biển. Khi sóng chạm vào chân, cô thấy lạnh, cùng với đó là một cảm giác vô cùng thích thú. Sóng và cát mơn man vuốt ve bàn chân cô. Thảo Nhi vươn hết người đón lấy cái không khí buổi sớm, vì chút nữa thôi, khi trời nắng hẳn, cái không khí này cũng sẽ tan đi. Cô có thói quen ra biển và lúc sáng sớm từ lâu lắm rồi, và đến giờ vẫn còn giữ thói quen đó.
Cái se lạnh của buổi sớm làm cô hắt hơi một cái. Nhi bèn quay trở về nhà. Nhưng vừa về đến trước nhà, cô đứng sững, miệng há hốc khi thấy trong cái mảnh sân con ở kế bên hông nhà, vốn là nơi đậu xe ô tô của khách du lịch, một chiếc xe màu xanh xám đang ngủ im lìm. Dụi mắt một lần nữa để chắc chắn mình tỉnh táo, cô chầm chậm tiến về phía nó. Cô đã không dưới một lần thấy nó, thậm chí còn ngồi trong đó với chủ nhân của nó. Sau Silver Wings, chiếc xe này là sự lựa chọn mới của Long. Nhưng sao nó lại ở đây? Bán tín bán nghi, cô chạy nhanh vào trong nhà, bật điện tìm sổ ghi chép của nhà nghỉ. Cái tên Vũ Hải Long ghi rõ ràng ngay trang cuối. Anh ở phòng 501, phòng vip nhất của nhà nghỉ, có thể nhìn ra biển. Vậy mà cô không biết đêm qua anh ở đây, Long và Lâm đều không nói gì.
Nghĩ đến đây, Thảo Nhi thấy bối rối. Con người anh trước đây luôn làm cô khó xử, nhưng sự thay đổi cũng chẳng làm cô thấy khá hơn. Tối qua anh đã đến bên cô, cho cô sự quan tâm và che chở. Nhưng sự hoang mang trong lòng cô vẫn chưa tan hết. Cô biết quá khứ của anh, cô cũng hiểu thực tại của anh, hiểu hơn hết về thế giới khác biệt của anh. Lúc này đây, Long đang cố điều chỉnh để hòa hợp với thế giới của cô. Anh có thể vì cô, chấp nhận bước chân vào một quán ăn anh chưa bao giờ thấy, chấp nhận ở một nhà nghỉ có lẽ chẳng có gì có thể làm anh hài lòng. Đã quen cuộc sống của một ông hoàng, luôn đầy rẫy những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, liệu rằng Long có thể bước vào thế giới mà cô đang sống hay không?
Thảo Nhi nghĩ đến đó và buông một tiếng thở dài. Ngay lúc đó, tiếng Bình làm cô giật bắn.
- Dậy sớm thế cô em ?
Nghe giọng cợt nhả của hắn, cô muốn nổi điên lên, thế là mất toi buổi sáng đẹp trời mất rồi.
- Lúc nào cũng nhìn nhau như thể muốn đánh nhau thế ?- Hắn tiến lại gần khiến cô cảm thấy bất an.
Cô bặm môi định đi lên phòng thì hắn đã nhanh tay chộp lấy vai cô kéo lại.
- Đi ăn sáng đã chứ? Có ai ăn thịt đâu mà chạy ghê thế?
Nhi gạt tay hắn ra khỏi vai mình, thừa cơ hội đó, hắn lại vòng tay ôm lấy eo cô. Thảo Nhi cố vùng thoát ra, nhưng không tài nào thắng nổi hắn. Đến nước này, cô chỉ có thể la lên mà thôi, dù rằng như thế thì sẽ rất mất mặt. Nhưng âm thanh chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng cô thì có tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Cả hai nhìn lên, thấy Long đang lững thững đi xuống. Bình bất đắc dĩ phải buông tay hắn ra khỏi eo cô. Long tiến lại gần, nhìn ánh mắt run rẩy của cô rồi lại liếc sang Bình. Cái liếc ấy làm hắn lạnh sống lưng.
Và rồi thật bất ngờ, Long vung tay giáng vào giữa mặt hắn một cú đánh như trời giáng. Bình loạng choạng ngã xuống chiếc ghế dựa mà Nhi hay ngồi ghi chép, kèm theo đó là một tiếng «huỵch». Một cú đánh ăn điểm trên võ đài quyền Anh. Vừa sợ, vừa giận điên người lên vì bị làm nhục, Bình đứng dậy định lao vào Long. Nhưng trước khi làm được điều ấy, hắn đã bị Long túm lấy cổ áo. Mặc dù không hề nhỏ con hơn Long, nhưng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt có uy của anh đã áp đảo và làm hắn tự nhiên mềm nhũn người ra. Long gằn giọng :
- Tao nói một lần thôi, nghe cho rõ đây. Tao có thể cho mày ngồi tù rục xương vì tội danh quấy rối tình dục đấy, hiểu không? Khôn hồn thì cút về nơi mày đến và nhớ đừng có ngu xuẩn làm lại cái chuyện này thêm bất kì một lần nào nữa.
Rồi bỏ mặc hắn ngơ ngác giữa phòng, Long quay người, nắm lấy tay Thảo Nhi và dắt cô ra cửa.
Khi chiếc xe đã bon bon trên đường đua của trường đua Ngư Long, Long thậm chí chẳng nói với cô một câu nào, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Lúc anh giận dữ trông thật đáng sợ. Chiếc xe ngày càng tăng tốc, đến khi Nhi bắt đầu run lên vì sợ thì chiếc xe phanh kít lại trong một khoảng sân rộng toàn ô tô. Chiếc xe dừng bất ngờ đến nỗi cô có cảm tưởng nó sẽ lao ngay xuống biển, và quả thật nó dừng lại khi còn cách hàng song chắn có không đến nửa mét, qua đó là biển.
Đây là quần thể khách sạn nhà hàng nổi tiếng nhất Cát Bà, mang tên Paradise. Khách sạn này nằm ngay trên một vách đá cheo leo, phía trước mặt là biển khơi ngày đêm sóng vỗ. Chính bởi tọa lạc trên địa điểm đặc biệt nên quần thể khách sạn và nhà hàng Paradise là chọn lựa đầu tiên của những du khách có tiền. Khu nghỉ mát 5 sao này có đầy đủ tiện nghi, các phương tiện giải trí và mua vui. Nhi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi Long đến đây.
Tiếng điện thoại cắt đứt sự yên lặng suốt từ đầu đến giờ của cả hai. Là Lâm gọi.
- Nghe máy đi chứ.- Long nhẹ nhàng nhắc nhở và anh mở cửa bước ra ngoài một cách tế nhị.
Nhi nhìn theo anh và đưa máy lên trả lời.
- Chị đi đâu sớm thế ?- Giọng Lâm vẫn còn ngái ngủ.
- Đang đi ăn sáng với anh Long.
- Thế mà em còn sợ Nhi bị tên kia bắt cóc rồi thủ tiêu luôn chứ.- Lâm cười phá lên- Biết anh Long ở nhà mình rồi à ? Tối qua mẹ cứ cảm ơn anh ấy rối rít.
- Ừ, chút nữa về thôi.
- Cứ đi chơi thoải mái đi. Đằng nào ở nhà cũng có việc gì đâu. Thế nhá.
Chẳng để cô có cơ hội phản ứng, Lâm cúp máy. Nhi nhìn ra ngoài, Long đang đứng ở chỗ góc sân, nhìn ra biển. Quả nhiên cảnh biển nhìn từ đây thật đẹp. Cô đến đứng cạnh anh, nắng sớm làm bóng hai người trải dài về phía sau.
- Vết thương trên tay anh thế nào rồi ?- Cô chợt nhớ ra.
- Mọi vết thương đều có thể lành lại mà. Chúng ta sẽ đợi họ hay em muốn ăn trước ?
- Ai ạ ?- Cô ngơ ngác nhìn anh không hiểu.
- Một số người mà tôi nghĩ họ rất mong gặp em, và em cũng vậy.
- Chị Linh và anh Khánh ạ? Họ ở đây sao?
- Có lẽ sắp đến rồi.
- Sắp có một cuộc đua xe ở đây ạ?
- Phải.
- Sao em không nghe chị Linh nói gì nhỉ?
- Vì Linh đâu có biết sẽ có bão.
Lời giải thích của Long chẳng làm rõ gì hơn mà càng làm cô cảm thấy mình ngu ngốc dần đi. Nhưng cô không kịp thắc mắc vì có tiếng xe ô tô, không phải là một chiếc mà là rất nhiều chiếc đang đến. Cả hai quay ra phía đường, hơn chục chiếc xe đang nối nhau chạy về phía họ, dẫn đầu là chiếc xe màu hồng của Tú Linh, ngay sau đó là Prince Sun.
Đoàn xe nối đuôi nhau tiến vào và đậu thành một hàng song song với xe của Long.
Một tiếng reo đầy phấn khích ngay sau khi cửa chiếc xe màu hồng mở ra.
- Chị không ngờ em đã ở đây rồi.- Tú Linh ôm chầm lấy cô.- Hôm qua chị gọi cho em mãi mà không được.
Thái độ hồ hởi của Linh làm những người xuống xe sau có vẻ ngạc nhiên. Họ tươi cười tiến về phía Long, Nhi, Khánh và Linh đang đứng, nhưng vẫn không dấu nổi sự tò mò về Nhi. Long lần lượt bắt tay họ và cả nhóm tiến về khách sạn chính. Họ nhận chìa khóa và đi lên phòng ngay. Long hẹn gặp họ ở nhà ăn rồi ra hiệu cho Nhi đi theo mình.
Hai người đi dọc hành lang sạch sẽ và sáng bóng, được lát bởi một loại gạch men cao cấp, tiến về phía nhà hàng Paradise 1, một nơi sang trọng có thể vừa thưởng thức các món hải sản vừa ngắm cảnh biển.Có đến 5 nhà hàng Paradise ở đây, và Paradise một là nơi cao cấp nhất. Cạnh nhà hàng là 2 siêu thị lớn, nơi du khách có thể mua quà lưu niệm, các loại hải sản tươi sống và những đồ hàng hiệu hàng đầu thế giới.
Long vẫn sải những bước dài làm cô phải gần như chạy mới theo kịp anh. Rồi bất ngờ anh dừng lại khiến cô đâm sầm vào anh.
- Em không vui khi gặp họ à?- Anh quay lại nhìn cô hỏi.
- Không ạ ! Dĩ nhiên là em vui mà.
- Nếu em không thích ở đây, chúng ta có thể đi.
- Đi đâu ạ ?
- Đến nơi nào làm em thấy thoải mái.
- Em không sao thật mà.
Hai người đi đến một bàn ăn đã được sắp sẵn, có lẽ là đã được đặt trước. Những chai rượu ngoại, những đĩa hoa quả trải dọc bàn. Anh kéo ghế cho cô ngồi rồi vẫy tay gọi người quản lý, nhắc có thể chuẩn bị mang món khai vị lên được rồi.
- Những người bạn của anh đều rất cởi mở, rồi họ sẽ quý em và em sẽ quý họ ngay thôi.
- Em chỉ hơi hồi hộp. Hội đua xe của anh chỉ có 12 người thôi ạ?
- Ừ, trước đây là 13, nhưng một người đã mất rồi.
- Vì tai nạn ạ?
- Ừ, anh ấy bị tai nạn khi cố lái xe vào trong núi thăm một gia đình nghèo. Trận bão khiến con đường bị sạt lở và chiếc xe đã lao xuống vực. Cũng hai năm rồi. Cuộc đua xe này chính là vì anh ấy đấy.
Thảo Nhi tròn mắt kinh ngạc. Long tiếp:
- Từ sau tai nạn của anh ấy, bọn anh có một thỏa thuận, sau mỗi trận bão, chúng tôi sẽ tổ chức đua xe quyên góp cho những gia đình nghèo ở đây. Nó như một việc làm từ thiện để nhớ tới tấm lòng của anh ấy trước kia.
- Ra vậy.
- Còn một điều nữa. Người đó có tên là Bạch Thiên Anh, chính là anh trai ruột của Tú Linh.
Lần này thì cô há hốc mồm thật sự. Hóa ra Tú Linh còn có một người anh trai đã qua đời nữa. Họ đều có sở thích về xe giống nhau.
Đúng lúc đó, có tiếng con trai, giọng miền trong vang lên:
- Trời ơi, mới bão xong mà phòng ở đây đã được đặt kín hết trơn rồi. Năm nay chắc quyên được nhiều lắm đây anh Hai ha?
Người đó vỗ vai Long rồi ngồi xuống cạnh anh. Anh chàng này còn trẻ, tóc nhuộm đỏ hoe, da trắng, một bên tai đeo chiếc khuyên nạm kim cương. Ngoại trừ chiếc khuyên đó ra thì phong cách và vẻ bề ngoài của anh ta giống Long đến kì lạ.
- Cô bé này là ai vậy anh?- Anh chàng khều vai Long hỏi.
Long không đáp chỉ đưa tay xẹt ngang cổ và cười.
- Ai da, vậy là bảo bối rồi.- Anh chàng bắng nhắng nháy mắt cười với cô.
- Thế nên anh cứ liệu hồn anh đấy, Khang.- Giọng Tú Linh chen vào.
Linh ngồi xuống cạnh Nhi, tiếp:
- Anh đừng có giở thói trăng hoa với em gái tôi không là chết với tôi nghe chưa?
- Hix, làm gì mà bày đặt dữ thế cô em?- Khang nhăn nhó.
- Mà em chưa hỏi tội anh đâu đấy nhé, anh Long. Anh dám bắt cóc em gái em đi riêng với anh à? Nhi này, em có bị bắt nạt gì không?
- Chị lái xe mệt không?- Cô lắc đầu cười hỏi lại Linh.
- Mệt gì, quen rồi em ơi.
Mọi người đã đến và lần lượt ngồi vào bàn ăn.
- Ủa, anh Tuấn.- Khang nhanh nhảu hỏi anh chàng ngồi cạnh mình- Nghe nói anh mới lấy vợ mà, sao đã để vợ ở nhà rồi?
- Chú đùa anh à?- Người tên Tuấn cười sằng sặc.- Đàn bà xúi quẩy lắm, cho nó theo đâu làm ăn được gì. Mỗi lần thế này mấy em chân dài kéo nhau ra cả đàn, lo gì không có hơi đàn bà mà phải dẫn mụ vợ la sát theo. Anh khuyên các chú chớ có dại mà động vào cái giống ấy, vợ là nỗi ân hận lớn nhất trong đời của những người đàn ông yêu tự do đấy. Không phải anh bị nó úp rọ rồi đến bù lu với hai ông bà già thì còn lâu anh mới lấy. Khổ nỗi hai cụ cứ thèm có cháu bế… Ơ kìa Long, anh em có mặt đầy đủ rồi, giới thiệu cô bé kia đi rồi còn ăn chứ. Thấy hai đứa bên nhau kè kè nãy giờ mờ ám lắm đấy nhé!
Mọi người quay vào nhìn Long và Nhi, nhưng Tú Linh đã nhanh nhảu nói:
- Đây là em gái em, tên Thảo Nhi.
- Em bao nhiêu tuổi thế? Trẻ vậy chắc khoảng 18, 19 thôi nhỉ?
- Em cũng ở Hà Nội à? Biết đua xe không?
- Ngày mai nhớ đến cổ vũ cho anh nhé !
Vài người cười ồ lên và bắt đầu trêu chọc cô. Lúc này Long mới lên tiếng :
- Xin lỗi đã để mọi người thất vọng rồi. Cô ấy...- Anh đặt tay lên vai cô- ... là bạn gái tôi.
- Ớ...- Khang đang nhấp một ngụm rượu, chỉ nghe thấy thế mà suýt sặc.
- Ha ha...- Tuấn cười phá lên- Thằng này mày giấu cũng kĩ quá nhỉ? Suýt nữa thì anh đắc tội với em dâu rồi.
- Ôi...- Lần này là một giọng nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ đập vào tai Nhi.- Buồn quá ! Em buồn quá ! Hu hu. Sao anh Long lại nỡ đối xử với em như vậy? Lâu nay em vẫn chỉ chung tình với anh thôi mà.
- Lại bắt đầu kìa.- Linh cười- Đã nói kiếm mục tiêu khác đi mà em.
Người đang tấm tức khóc ngồi đối diện với Long, ăn mặc khá lập dị. Anh ta mặc nguyên bộ đồ dành cho nữ, cổ thắt một chiếc khăn mỏng điệu đà, môi tô son hồng, móng tay thi được vẽ rất cầu kì. Trông anh ta có vẻ đồng bóng với lối ăn mặc khác người đó.
- Không chịu đâu...- Anh ta khóc rống lên giữa tiếng cười ồ của mọi người.- Em yêu anh Long cơ... Sao anh lại đi yêu người khác? Quay về với em đi anh.
- Cái thằng dại trai này...- Tuấn lườm.- Mày có đẻ được con cho nó không mà suốt ngày cứ bám lấy nó hả? Thôi ăn đi anh em, kệ nó.
Long buông tay ra khỏi vai cô, tập trung vào bữa ăn. Nhi không ăn được gì nhiều, vì cô mải nghĩ đến những lời Long vừa nói.
- Lần này em có dám chắc hạng 1 không Linh.- Người ngồi kế bên Tuấn, có vẻ chững chạc nhất hỏi.
- Nếu anh Khánh chịu nhường em.- Tú Linh nháy mắt với Khánh, đang ngồi ngay cạnh cô.
- Thế thì em phải thắng bằng sức mình rồi.- Khánh đáp lại, từ đầu đến giờ anh chưa nói câu gì.
- Ơ cái anh này... Thế không nhường thật à?
- Mà cũng đừng coi thường 007 và Bolide của em chứ, anh Hai nhỉ?- Khang chen vào.
Hóa ra Khang là chủ xe Bolide, chiếc xe đang đứng hạng 6 trong top 7. Còn ai là chủ xe 007? Cô đảo mắt một vòng và tự hỏi.
- Tháng sau sẽ có cuộc hội ngộ với Windy ở Đà Lạt, Long nhỉ?- Tuấn chợt nhớ ra.- Hay là chú định vẫn đem theo 007 đấy? Nghe nói dạo này chú để Silver Wings ở gara hoài hả?
“007 là xe của anh ấy.” Thảo Nhi sửng sốt nghĩ đến chiếc xe màu xanh xám mà gần đây Long vẫn dùng. Nó thật sự là một tin shock đối với cô.
*
- Nó chính là 007 ạ?- Cô hỏi thế sau bữa ăn sáng, khi Long đưa cô đến một quán cafe nhỏ cách khách sạn Paradise không xa.
- Hả?- Long ngước nhìn cô tỏ ý không hiểu.
- Cái xe anh vẫn đi đó, 007 hả?
- Ừ.
- Vậy mà anh Khánh không nói cho em biết. Mấy anh trong đội của anh vui tính nhỉ? Cả cái anh chàng mặt đánh phấn nữa, ngộ thật đấy.
- Cậu ta tên là Vũ, em út của nhóm. Cậu ta bị gay đấy.
- Em cũng đoán thế.- Cô bật cười- Anh cũng hay nhỉ, không chỉ có phái nữ ngưỡng mộ mà cả giới tính thứ ba cũng mê anh nữa.
- Chiều mai em đua cùng anh chứ?
- Là sao ạ?
- Là ngồi cạnh anh lúc đua xe ấy.
- Ôi thôi ạ.- Cô kêu lên- Em sợ lắm.
- Ừ.
- Mà anh cũng cẩn thận nhé, lần trước may mà không sao đấy.
- Chỉ là tai nạn hy hữu thôi mà.
- Mai em phải về giỗ ông nội rồi.
- Đi cùng thằng đó à?- Long nghĩ tới Bình.
- Có Lâm đi cùng em nữa ạ!
- Thằng đó với em có quan hệ thế nào?
- Là con riêng của dượng em. Bố em mất khi em 2 tuổi. Mẹ đi bước nữa với dượng.
- Nói với nó, nếu còn dám quấy rối em một lần nữa, anh sẽ tìm cách đưa nó vào tù đấy.
- Anh ta không làm gì được em đâu mà.
- Em nói đơn giản nhỉ? Đến việc kêu lên em còn chẳng kêu nổi. Ngày mai cuộc đua kết thúc, anh sẽ về Hà Nội.
- Em còn phải giúp dì hết tháng này nữa.
- Vậy sang tháng anh sẽ ra đón em. Cứ quyết định thế đi.- Long lạnh lùng kết thúc chủ đề mà không cho cô thêm một cơ hội nào phản kháng lại.
- A con gái, dẫn người yêu đến ăn đấy hả? Hai đứa ăn gì?
- Anh ăn gì? Bún hay cháo?
- Gì cũng được.- Anh hờ hững đáp.
- Bác cho con 2 bát bún cá nhé!
Ở nhiều nơi, với nhiều người, Long là một người rất đặc biệt và người ta dồn mọi sự chú ý vào anh. Nhưng ở nơi này, chẳng một ai biết anh là ai, chẳng ai nhìn anh hay chú tâm đến anh. Sự tồn tại của anh ở đây chẳng là sự bận tâm của ai cả. Chỉ có tiếng nói chuyện của Nhi với bác Vinh gái, lúc này cô đang giúp bác mang đồ ăn cho khách. Sau cùng, cô trở lại bàn với hai bát bún nghi ngút khói.
- Anh ăn đi này.- Cô giục.- Em cũng đói gần chết rồi đây.
Cô cười và cúi đầu ăn lấy ăn để bát bún thơm nức. Khi cô ăn xong và ngẩng đầu lên thì anh mới ăn xong quá nửa.
- Anh ăn chậm nhỉ?
- Chứ không phải em ăn nhanh à? Người ta bảo những người ăn uống nhanh như em có số vất vả lắm đấy.
- Anh mà cũng mê tín à?- Cô trố mắt kinh ngạc.
- Là người ta bảo thế.- Anh nhún vai.- Còn có tin hay không lại là chuyện khác.
- Nhưng có vẻ đúng đấy. Mấy ông thầy coi tướng đều bảo số em vất vả mấy năm đầu đời.- Cô hào hứng kể.
- Nói vớ vẩn.- Anh lẩm bẩm.
- Sao ạ?
- Xong rồi.- Anh chỉ vào bát bún nói.- Đi thôi.
- Ơ, vậy anh cứ về trước đi. Nhà dì em ngay kia rồi, chút em sẽ đi bộ về. Cám ơn anh đã đưa em về.
- Tự về được đấy chứ ?
- Không sao đâu mà.
Long gật đầu, anh đứng dậy đi thẳng. Cái cách anh đi làm cô có một chút hụt hẫng, cô đã mong mỏi nhiều hơn nơi thái độ của anh.
Khi cô về đến nhà, dì Huyền đã đi nghỉ, chỉ còn Lâm và Bình đang ngồi trên ghế xem ti vi. Cả hai đều đợi cô về với những mục đích khác nhau. Ánh mắt Bình nhìn cô làm cô thấy muốn nổi điên lên. Cô phát ốm khi nhìn vào cái mặt trâng tráo của hắn. Lâm cũng có vẻ chẳng thoải mái gì khi ngồi cùng hắn nên khi vừa thấy cô về, Lâm đứng phắt dậy:
- Về muộn thế? Ăn gì chưa ?
Nhi khẽ gật đầu.
- Anh ra lâu chưa?- Cô hỏi Bình, dù sao thì cô vẫn mang tiếng là em gái hắn.
Không đáp lại câu hỏi của cô, hắn hỏi :
- Sao con gái mà đi chơi về muộn thế? Mẹ mà biết thì sao?- Hắn mỉm cười ma mãnh.
- Thì cứ để mẹ biết.
- Mẹ bảo ra đảo đón em về. Cuối tuần này giỗ ông nội.
- Tôi tự về được.
Cái kiểu nói chuyện gần như là xẵng của Nhi chẳng hề làm hắn phật ý, hoặc hắn đã quá trơ để có một thái độ khác đi với sự xấc xược ấy.
Khi Nhi tỉnh giấc thì trời còn chưa sáng hẳn. Mãi một lúc cô mới giải thích được niềm hân hoan kì lạ trong lòng. Cô nhớ lại từng chuyện của ngày hôm trước. Khi nghĩ đến Long, hai má cô nóng ran. Vòng tay của anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cô. Cô băn khoăn tự hỏi đó có phải là giấc mơ không, vì dường như nó quá hoang đường.
Cô mở cửa, bước ra đường, những âm thanh đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu. Tiếng những người bán cá đi chợ sớm dường như đã quay trở lại đánh thức bình minh sau những ngày bão u ám. Nhịp sống lại quay lại với quỹ đạo trước đây.
Cô đi ra biển. Khi sóng chạm vào chân, cô thấy lạnh, cùng với đó là một cảm giác vô cùng thích thú. Sóng và cát mơn man vuốt ve bàn chân cô. Thảo Nhi vươn hết người đón lấy cái không khí buổi sớm, vì chút nữa thôi, khi trời nắng hẳn, cái không khí này cũng sẽ tan đi. Cô có thói quen ra biển và lúc sáng sớm từ lâu lắm rồi, và đến giờ vẫn còn giữ thói quen đó.
Cái se lạnh của buổi sớm làm cô hắt hơi một cái. Nhi bèn quay trở về nhà. Nhưng vừa về đến trước nhà, cô đứng sững, miệng há hốc khi thấy trong cái mảnh sân con ở kế bên hông nhà, vốn là nơi đậu xe ô tô của khách du lịch, một chiếc xe màu xanh xám đang ngủ im lìm. Dụi mắt một lần nữa để chắc chắn mình tỉnh táo, cô chầm chậm tiến về phía nó. Cô đã không dưới một lần thấy nó, thậm chí còn ngồi trong đó với chủ nhân của nó. Sau Silver Wings, chiếc xe này là sự lựa chọn mới của Long. Nhưng sao nó lại ở đây? Bán tín bán nghi, cô chạy nhanh vào trong nhà, bật điện tìm sổ ghi chép của nhà nghỉ. Cái tên Vũ Hải Long ghi rõ ràng ngay trang cuối. Anh ở phòng 501, phòng vip nhất của nhà nghỉ, có thể nhìn ra biển. Vậy mà cô không biết đêm qua anh ở đây, Long và Lâm đều không nói gì.
Nghĩ đến đây, Thảo Nhi thấy bối rối. Con người anh trước đây luôn làm cô khó xử, nhưng sự thay đổi cũng chẳng làm cô thấy khá hơn. Tối qua anh đã đến bên cô, cho cô sự quan tâm và che chở. Nhưng sự hoang mang trong lòng cô vẫn chưa tan hết. Cô biết quá khứ của anh, cô cũng hiểu thực tại của anh, hiểu hơn hết về thế giới khác biệt của anh. Lúc này đây, Long đang cố điều chỉnh để hòa hợp với thế giới của cô. Anh có thể vì cô, chấp nhận bước chân vào một quán ăn anh chưa bao giờ thấy, chấp nhận ở một nhà nghỉ có lẽ chẳng có gì có thể làm anh hài lòng. Đã quen cuộc sống của một ông hoàng, luôn đầy rẫy những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, liệu rằng Long có thể bước vào thế giới mà cô đang sống hay không?
Thảo Nhi nghĩ đến đó và buông một tiếng thở dài. Ngay lúc đó, tiếng Bình làm cô giật bắn.
- Dậy sớm thế cô em ?
Nghe giọng cợt nhả của hắn, cô muốn nổi điên lên, thế là mất toi buổi sáng đẹp trời mất rồi.
- Lúc nào cũng nhìn nhau như thể muốn đánh nhau thế ?- Hắn tiến lại gần khiến cô cảm thấy bất an.
Cô bặm môi định đi lên phòng thì hắn đã nhanh tay chộp lấy vai cô kéo lại.
- Đi ăn sáng đã chứ? Có ai ăn thịt đâu mà chạy ghê thế?
Nhi gạt tay hắn ra khỏi vai mình, thừa cơ hội đó, hắn lại vòng tay ôm lấy eo cô. Thảo Nhi cố vùng thoát ra, nhưng không tài nào thắng nổi hắn. Đến nước này, cô chỉ có thể la lên mà thôi, dù rằng như thế thì sẽ rất mất mặt. Nhưng âm thanh chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng cô thì có tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Cả hai nhìn lên, thấy Long đang lững thững đi xuống. Bình bất đắc dĩ phải buông tay hắn ra khỏi eo cô. Long tiến lại gần, nhìn ánh mắt run rẩy của cô rồi lại liếc sang Bình. Cái liếc ấy làm hắn lạnh sống lưng.
Và rồi thật bất ngờ, Long vung tay giáng vào giữa mặt hắn một cú đánh như trời giáng. Bình loạng choạng ngã xuống chiếc ghế dựa mà Nhi hay ngồi ghi chép, kèm theo đó là một tiếng «huỵch». Một cú đánh ăn điểm trên võ đài quyền Anh. Vừa sợ, vừa giận điên người lên vì bị làm nhục, Bình đứng dậy định lao vào Long. Nhưng trước khi làm được điều ấy, hắn đã bị Long túm lấy cổ áo. Mặc dù không hề nhỏ con hơn Long, nhưng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt có uy của anh đã áp đảo và làm hắn tự nhiên mềm nhũn người ra. Long gằn giọng :
- Tao nói một lần thôi, nghe cho rõ đây. Tao có thể cho mày ngồi tù rục xương vì tội danh quấy rối tình dục đấy, hiểu không? Khôn hồn thì cút về nơi mày đến và nhớ đừng có ngu xuẩn làm lại cái chuyện này thêm bất kì một lần nào nữa.
Rồi bỏ mặc hắn ngơ ngác giữa phòng, Long quay người, nắm lấy tay Thảo Nhi và dắt cô ra cửa.
Khi chiếc xe đã bon bon trên đường đua của trường đua Ngư Long, Long thậm chí chẳng nói với cô một câu nào, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Lúc anh giận dữ trông thật đáng sợ. Chiếc xe ngày càng tăng tốc, đến khi Nhi bắt đầu run lên vì sợ thì chiếc xe phanh kít lại trong một khoảng sân rộng toàn ô tô. Chiếc xe dừng bất ngờ đến nỗi cô có cảm tưởng nó sẽ lao ngay xuống biển, và quả thật nó dừng lại khi còn cách hàng song chắn có không đến nửa mét, qua đó là biển.
Đây là quần thể khách sạn nhà hàng nổi tiếng nhất Cát Bà, mang tên Paradise. Khách sạn này nằm ngay trên một vách đá cheo leo, phía trước mặt là biển khơi ngày đêm sóng vỗ. Chính bởi tọa lạc trên địa điểm đặc biệt nên quần thể khách sạn và nhà hàng Paradise là chọn lựa đầu tiên của những du khách có tiền. Khu nghỉ mát 5 sao này có đầy đủ tiện nghi, các phương tiện giải trí và mua vui. Nhi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi Long đến đây.
Tiếng điện thoại cắt đứt sự yên lặng suốt từ đầu đến giờ của cả hai. Là Lâm gọi.
- Nghe máy đi chứ.- Long nhẹ nhàng nhắc nhở và anh mở cửa bước ra ngoài một cách tế nhị.
Nhi nhìn theo anh và đưa máy lên trả lời.
- Chị đi đâu sớm thế ?- Giọng Lâm vẫn còn ngái ngủ.
- Đang đi ăn sáng với anh Long.
- Thế mà em còn sợ Nhi bị tên kia bắt cóc rồi thủ tiêu luôn chứ.- Lâm cười phá lên- Biết anh Long ở nhà mình rồi à ? Tối qua mẹ cứ cảm ơn anh ấy rối rít.
- Ừ, chút nữa về thôi.
- Cứ đi chơi thoải mái đi. Đằng nào ở nhà cũng có việc gì đâu. Thế nhá.
Chẳng để cô có cơ hội phản ứng, Lâm cúp máy. Nhi nhìn ra ngoài, Long đang đứng ở chỗ góc sân, nhìn ra biển. Quả nhiên cảnh biển nhìn từ đây thật đẹp. Cô đến đứng cạnh anh, nắng sớm làm bóng hai người trải dài về phía sau.
- Vết thương trên tay anh thế nào rồi ?- Cô chợt nhớ ra.
- Mọi vết thương đều có thể lành lại mà. Chúng ta sẽ đợi họ hay em muốn ăn trước ?
- Ai ạ ?- Cô ngơ ngác nhìn anh không hiểu.
- Một số người mà tôi nghĩ họ rất mong gặp em, và em cũng vậy.
- Chị Linh và anh Khánh ạ? Họ ở đây sao?
- Có lẽ sắp đến rồi.
- Sắp có một cuộc đua xe ở đây ạ?
- Phải.
- Sao em không nghe chị Linh nói gì nhỉ?
- Vì Linh đâu có biết sẽ có bão.
Lời giải thích của Long chẳng làm rõ gì hơn mà càng làm cô cảm thấy mình ngu ngốc dần đi. Nhưng cô không kịp thắc mắc vì có tiếng xe ô tô, không phải là một chiếc mà là rất nhiều chiếc đang đến. Cả hai quay ra phía đường, hơn chục chiếc xe đang nối nhau chạy về phía họ, dẫn đầu là chiếc xe màu hồng của Tú Linh, ngay sau đó là Prince Sun.
Đoàn xe nối đuôi nhau tiến vào và đậu thành một hàng song song với xe của Long.
Một tiếng reo đầy phấn khích ngay sau khi cửa chiếc xe màu hồng mở ra.
- Chị không ngờ em đã ở đây rồi.- Tú Linh ôm chầm lấy cô.- Hôm qua chị gọi cho em mãi mà không được.
Thái độ hồ hởi của Linh làm những người xuống xe sau có vẻ ngạc nhiên. Họ tươi cười tiến về phía Long, Nhi, Khánh và Linh đang đứng, nhưng vẫn không dấu nổi sự tò mò về Nhi. Long lần lượt bắt tay họ và cả nhóm tiến về khách sạn chính. Họ nhận chìa khóa và đi lên phòng ngay. Long hẹn gặp họ ở nhà ăn rồi ra hiệu cho Nhi đi theo mình.
Hai người đi dọc hành lang sạch sẽ và sáng bóng, được lát bởi một loại gạch men cao cấp, tiến về phía nhà hàng Paradise 1, một nơi sang trọng có thể vừa thưởng thức các món hải sản vừa ngắm cảnh biển.Có đến 5 nhà hàng Paradise ở đây, và Paradise một là nơi cao cấp nhất. Cạnh nhà hàng là 2 siêu thị lớn, nơi du khách có thể mua quà lưu niệm, các loại hải sản tươi sống và những đồ hàng hiệu hàng đầu thế giới.
Long vẫn sải những bước dài làm cô phải gần như chạy mới theo kịp anh. Rồi bất ngờ anh dừng lại khiến cô đâm sầm vào anh.
- Em không vui khi gặp họ à?- Anh quay lại nhìn cô hỏi.
- Không ạ ! Dĩ nhiên là em vui mà.
- Nếu em không thích ở đây, chúng ta có thể đi.
- Đi đâu ạ ?
- Đến nơi nào làm em thấy thoải mái.
- Em không sao thật mà.
Hai người đi đến một bàn ăn đã được sắp sẵn, có lẽ là đã được đặt trước. Những chai rượu ngoại, những đĩa hoa quả trải dọc bàn. Anh kéo ghế cho cô ngồi rồi vẫy tay gọi người quản lý, nhắc có thể chuẩn bị mang món khai vị lên được rồi.
- Những người bạn của anh đều rất cởi mở, rồi họ sẽ quý em và em sẽ quý họ ngay thôi.
- Em chỉ hơi hồi hộp. Hội đua xe của anh chỉ có 12 người thôi ạ?
- Ừ, trước đây là 13, nhưng một người đã mất rồi.
- Vì tai nạn ạ?
- Ừ, anh ấy bị tai nạn khi cố lái xe vào trong núi thăm một gia đình nghèo. Trận bão khiến con đường bị sạt lở và chiếc xe đã lao xuống vực. Cũng hai năm rồi. Cuộc đua xe này chính là vì anh ấy đấy.
Thảo Nhi tròn mắt kinh ngạc. Long tiếp:
- Từ sau tai nạn của anh ấy, bọn anh có một thỏa thuận, sau mỗi trận bão, chúng tôi sẽ tổ chức đua xe quyên góp cho những gia đình nghèo ở đây. Nó như một việc làm từ thiện để nhớ tới tấm lòng của anh ấy trước kia.
- Ra vậy.
- Còn một điều nữa. Người đó có tên là Bạch Thiên Anh, chính là anh trai ruột của Tú Linh.
Lần này thì cô há hốc mồm thật sự. Hóa ra Tú Linh còn có một người anh trai đã qua đời nữa. Họ đều có sở thích về xe giống nhau.
Đúng lúc đó, có tiếng con trai, giọng miền trong vang lên:
- Trời ơi, mới bão xong mà phòng ở đây đã được đặt kín hết trơn rồi. Năm nay chắc quyên được nhiều lắm đây anh Hai ha?
Người đó vỗ vai Long rồi ngồi xuống cạnh anh. Anh chàng này còn trẻ, tóc nhuộm đỏ hoe, da trắng, một bên tai đeo chiếc khuyên nạm kim cương. Ngoại trừ chiếc khuyên đó ra thì phong cách và vẻ bề ngoài của anh ta giống Long đến kì lạ.
- Cô bé này là ai vậy anh?- Anh chàng khều vai Long hỏi.
Long không đáp chỉ đưa tay xẹt ngang cổ và cười.
- Ai da, vậy là bảo bối rồi.- Anh chàng bắng nhắng nháy mắt cười với cô.
- Thế nên anh cứ liệu hồn anh đấy, Khang.- Giọng Tú Linh chen vào.
Linh ngồi xuống cạnh Nhi, tiếp:
- Anh đừng có giở thói trăng hoa với em gái tôi không là chết với tôi nghe chưa?
- Hix, làm gì mà bày đặt dữ thế cô em?- Khang nhăn nhó.
- Mà em chưa hỏi tội anh đâu đấy nhé, anh Long. Anh dám bắt cóc em gái em đi riêng với anh à? Nhi này, em có bị bắt nạt gì không?
- Chị lái xe mệt không?- Cô lắc đầu cười hỏi lại Linh.
- Mệt gì, quen rồi em ơi.
Mọi người đã đến và lần lượt ngồi vào bàn ăn.
- Ủa, anh Tuấn.- Khang nhanh nhảu hỏi anh chàng ngồi cạnh mình- Nghe nói anh mới lấy vợ mà, sao đã để vợ ở nhà rồi?
- Chú đùa anh à?- Người tên Tuấn cười sằng sặc.- Đàn bà xúi quẩy lắm, cho nó theo đâu làm ăn được gì. Mỗi lần thế này mấy em chân dài kéo nhau ra cả đàn, lo gì không có hơi đàn bà mà phải dẫn mụ vợ la sát theo. Anh khuyên các chú chớ có dại mà động vào cái giống ấy, vợ là nỗi ân hận lớn nhất trong đời của những người đàn ông yêu tự do đấy. Không phải anh bị nó úp rọ rồi đến bù lu với hai ông bà già thì còn lâu anh mới lấy. Khổ nỗi hai cụ cứ thèm có cháu bế… Ơ kìa Long, anh em có mặt đầy đủ rồi, giới thiệu cô bé kia đi rồi còn ăn chứ. Thấy hai đứa bên nhau kè kè nãy giờ mờ ám lắm đấy nhé!
Mọi người quay vào nhìn Long và Nhi, nhưng Tú Linh đã nhanh nhảu nói:
- Đây là em gái em, tên Thảo Nhi.
- Em bao nhiêu tuổi thế? Trẻ vậy chắc khoảng 18, 19 thôi nhỉ?
- Em cũng ở Hà Nội à? Biết đua xe không?
- Ngày mai nhớ đến cổ vũ cho anh nhé !
Vài người cười ồ lên và bắt đầu trêu chọc cô. Lúc này Long mới lên tiếng :
- Xin lỗi đã để mọi người thất vọng rồi. Cô ấy...- Anh đặt tay lên vai cô- ... là bạn gái tôi.
- Ớ...- Khang đang nhấp một ngụm rượu, chỉ nghe thấy thế mà suýt sặc.
- Ha ha...- Tuấn cười phá lên- Thằng này mày giấu cũng kĩ quá nhỉ? Suýt nữa thì anh đắc tội với em dâu rồi.
- Ôi...- Lần này là một giọng nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ đập vào tai Nhi.- Buồn quá ! Em buồn quá ! Hu hu. Sao anh Long lại nỡ đối xử với em như vậy? Lâu nay em vẫn chỉ chung tình với anh thôi mà.
- Lại bắt đầu kìa.- Linh cười- Đã nói kiếm mục tiêu khác đi mà em.
Người đang tấm tức khóc ngồi đối diện với Long, ăn mặc khá lập dị. Anh ta mặc nguyên bộ đồ dành cho nữ, cổ thắt một chiếc khăn mỏng điệu đà, môi tô son hồng, móng tay thi được vẽ rất cầu kì. Trông anh ta có vẻ đồng bóng với lối ăn mặc khác người đó.
- Không chịu đâu...- Anh ta khóc rống lên giữa tiếng cười ồ của mọi người.- Em yêu anh Long cơ... Sao anh lại đi yêu người khác? Quay về với em đi anh.
- Cái thằng dại trai này...- Tuấn lườm.- Mày có đẻ được con cho nó không mà suốt ngày cứ bám lấy nó hả? Thôi ăn đi anh em, kệ nó.
Long buông tay ra khỏi vai cô, tập trung vào bữa ăn. Nhi không ăn được gì nhiều, vì cô mải nghĩ đến những lời Long vừa nói.
- Lần này em có dám chắc hạng 1 không Linh.- Người ngồi kế bên Tuấn, có vẻ chững chạc nhất hỏi.
- Nếu anh Khánh chịu nhường em.- Tú Linh nháy mắt với Khánh, đang ngồi ngay cạnh cô.
- Thế thì em phải thắng bằng sức mình rồi.- Khánh đáp lại, từ đầu đến giờ anh chưa nói câu gì.
- Ơ cái anh này... Thế không nhường thật à?
- Mà cũng đừng coi thường 007 và Bolide của em chứ, anh Hai nhỉ?- Khang chen vào.
Hóa ra Khang là chủ xe Bolide, chiếc xe đang đứng hạng 6 trong top 7. Còn ai là chủ xe 007? Cô đảo mắt một vòng và tự hỏi.
- Tháng sau sẽ có cuộc hội ngộ với Windy ở Đà Lạt, Long nhỉ?- Tuấn chợt nhớ ra.- Hay là chú định vẫn đem theo 007 đấy? Nghe nói dạo này chú để Silver Wings ở gara hoài hả?
“007 là xe của anh ấy.” Thảo Nhi sửng sốt nghĩ đến chiếc xe màu xanh xám mà gần đây Long vẫn dùng. Nó thật sự là một tin shock đối với cô.
*
- Nó chính là 007 ạ?- Cô hỏi thế sau bữa ăn sáng, khi Long đưa cô đến một quán cafe nhỏ cách khách sạn Paradise không xa.
- Hả?- Long ngước nhìn cô tỏ ý không hiểu.
- Cái xe anh vẫn đi đó, 007 hả?
- Ừ.
- Vậy mà anh Khánh không nói cho em biết. Mấy anh trong đội của anh vui tính nhỉ? Cả cái anh chàng mặt đánh phấn nữa, ngộ thật đấy.
- Cậu ta tên là Vũ, em út của nhóm. Cậu ta bị gay đấy.
- Em cũng đoán thế.- Cô bật cười- Anh cũng hay nhỉ, không chỉ có phái nữ ngưỡng mộ mà cả giới tính thứ ba cũng mê anh nữa.
- Chiều mai em đua cùng anh chứ?
- Là sao ạ?
- Là ngồi cạnh anh lúc đua xe ấy.
- Ôi thôi ạ.- Cô kêu lên- Em sợ lắm.
- Ừ.
- Mà anh cũng cẩn thận nhé, lần trước may mà không sao đấy.
- Chỉ là tai nạn hy hữu thôi mà.
- Mai em phải về giỗ ông nội rồi.
- Đi cùng thằng đó à?- Long nghĩ tới Bình.
- Có Lâm đi cùng em nữa ạ!
- Thằng đó với em có quan hệ thế nào?
- Là con riêng của dượng em. Bố em mất khi em 2 tuổi. Mẹ đi bước nữa với dượng.
- Nói với nó, nếu còn dám quấy rối em một lần nữa, anh sẽ tìm cách đưa nó vào tù đấy.
- Anh ta không làm gì được em đâu mà.
- Em nói đơn giản nhỉ? Đến việc kêu lên em còn chẳng kêu nổi. Ngày mai cuộc đua kết thúc, anh sẽ về Hà Nội.
- Em còn phải giúp dì hết tháng này nữa.
- Vậy sang tháng anh sẽ ra đón em. Cứ quyết định thế đi.- Long lạnh lùng kết thúc chủ đề mà không cho cô thêm một cơ hội nào phản kháng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.