Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy
Chương 56
Mạch Ngôn Xuyên
27/04/2021
“Sao anh lại tới đây?”
Giọng nói này là của Đông Giai.
Hàn Tĩnh cười một tiếng, xem ra tâm trạng rất vui vẻ, “Đưa đồ ăn cho em, không phải là bởi vì không thấy em đi ăn cơm sao? Sao vậy, giảm béo à?”
Giọng điệu của Đông Giai hờn dỗi, “Không có, em cũng không mập! Vừa rồi mới nói chuyện điện thoại với cô giáo hướng dẫn, có chuyện cần nói, cho nên mới không kịp … đang chuẩn bị đi ăn đây.”
“Ừ, em không mập chút nào, đừng giảm cân loạn xạ.”
“Em không có giảm …”
Thanh âm dưới lầu càng lúc càng gần.
Lục Trác Phong cứ như là không nghe thấy, cả nửa trọng lượng của thân trên đều đặt lên người cô, một tay đỡ lấy gáy cô, đôi môi trằn trọc trên môi cô, đầu lưỡi tiến vào, nụ hôn vô cùng thâm sâu lại mãnh liệt. Sau cùng, cắn một cái lên viền môi Minh Chúc, lại hôn lên khoé miệng cô một chút, mới giúp cô khoác lại áo khoác quân đội chỉnh tề, vuốt vuốt tóc cô, ngón tay thuận tiện trượt xuống sờ sờ vành tai đang nóng lên của cô, khoé miệng nở nụ cười nhẹ.
Mặt Minh Chúc rất đỏ, dựa vào trong ngực anh thở dốc, vừa rồi anh hôn quá là mạnh bạo, xém chút nữa là cô không thở được.
Lục Trác Phong lắng nghe động tĩnh dưới lầu, nghiêng người qua, nắm tay cô đi xuống bậc thang, “Đi thôi.”
Vừa đặt chân xuống, đã nhìn thấy Hàn Tĩnh dẫn Đông Giai đi đến đầu cầu thang, bốn người mặt đối mặt, ánh mắt chạm thẳng vào nhau.
Hàn Tĩnh nhíu mày, “Hai người sao còn chưa đi ăn cơm đi? Nhanh lên, không phải muốn không có cơm ăn đấy chứ.” Anh liếc mắt nhìn Lục Trác Phong, “Cậu cũng thật là, bạn gái đã đuổi tới tay rồi, ngay cả cơm cũng không cho người ta ăn nữa.”
Đông Giai cầm hộp cơm trong tay: ….
Không hiểu sao lại có hơi xấu hổ, mặt có chút nóng lên, cô trừng Hàn Tĩnh một cái, thật sự không hiểu anh có phải là cố ý hay không.
Lục Trác Phong đối với phương thức bán bạn cầu vinh của Hàn Tĩnh vô cùng khinh thường, nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, tay vẫn còn đang ôm eo Minh Chúc, đang tính mở miệng đã bị Minh Chúc nói trước, cô nói: “Anh ấy không phải không lo cho tôi, chúng tôi bây giờ đi ăn liền đây.”
Lục Trác Phong cười nhẹ một tiếng, “Đi thôi.”
Hai người đi xuống dưới, Hàn Tĩnh nhìn xem Minh Chúc, hai người này, ai cũng chăm chăm bao che khuyết điểm của người kia đến khó mà chen chân được, thế mà lại rất xừng đôi, anh cười thành tiếng: “Chỉ đùa chút thôi, hai người mau đi đi.”
Toàn bộ quá trình Lục Trác Phong đều không hề nhìn đến Đông Giai, tránh phiền phức rắc rối, trực tiếp dẫn Minh Chúc đi mất. Minh Chúc đi xuống dưới lầu, quay đầu nhìn thoáng qua, anh đưa bàn tay che lấy gương mặt cô, “Nhìn gì đấy?”
Minh Chúc lắc đầu, “Không có, em cảm thấy Hàn Tĩnh và Đông Giai rất xứng, bọn họ sẽ thành đôi đấy chứ?”
“Chắc vậy rồi.”
Lục Trác Phong chỉ từng thích một mình Minh Chúc, ngoại trừ cô thì chưa từng chú ý đến cô gái nào khác, mấy người sĩ quan trong đội chỉ có anh và Hàn Tĩnh là vẫn còn độc thân, nhưng lịch sử tình trường của Hàn Tĩnh so với anh thì phong phú hơn rất nhiều, nhiều năm như vậy đã quen qua hai ba cô bạn gái rồi, không phải trong nhà thì là lãnh đạo giới thiệu.
Thời gian Hàn Tĩnh hẹn hò bạn gái đều không dài, lâu nhất là một năm, anh ta nói con gái nhà người ta rất không tệ, sợ làm trễ nãi.
Hai năm trước, có một lần làm nhiệm vụ trở về, nhiệm vụ lần đó vô cùng nguy hiểm, cả hai người đều bị thương, xém chút là về không được, Hàn Tĩnh hút thuốc, cảm thán nói: “May là lần trước đã chia tay rồi.” Anh đá đá Lục Trác Phong, “Cậu thì sao? Bao nhiêu năm rồi cũng không thích cô gái nào sao?”
Lục Trác Phong không thích nói đến chủ đề này, bởi vì vừa nhắc đến liền sẽ vô cùng nhớ Minh Chúc, nhớ đến mức tim cũng đau.
Anh hút từng điếu thuốc, Hàn Tĩnh ngờ ngợ, “Cậu từ lúc nào đã nghiện thuốc nặng đến vậy?”
Lục Trác Phong bóp rơi tàn thuốc, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, giọng nói rất nhỏ, “Mới đây thôi, tự nhiên muốn hút.”
Mấy ngày trước từ nước ngoài trở về sau khi diễn tập, Lục Trác Phong bởi vì phát hiện chuyện bức đồ cưới bị rao bán trên Taobao mà tâm trạng có chút nóng nảy, Hàn Tĩnh đều đã nhìn ra, buổi tối cố ý cầm hộp thuốc đến cửa phòng ký túc xá anh mà hút, “Cậu không phải đang cãi nhau với Minh tiểu thư đấy chứ?”
Sắc mặt Lục Trác Phong lạnh lùng, nếu mà anh có thể cãi nhau với cô thì cũng không đến mức mấy ngày nay đều trốn trong quân khu, cũng không dám gọi điện thoại cho cô, sợ không kiềm chế được bản thân mình, nói năng lỗ mãng với cô.
Anh đoạt lấy điếu thuốc Hàn Tĩnh vừa mới lấy ra, tự mình châm lửa, “Không phải.”
Hàn Tĩnh đặt mông ngồi xuống bên cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn anh, “Hiện giờ có thể nói một chút chuyện rồi chứ, Minh Chúc rốt cuộc có phải là bạn gái cũ của cậu hay không?”
Thật ra, đáp án đã rất rõ ràng.
Việc của Từ Duệ Hàn Tĩnh cũng biết, sau khi biết quan hệ của Minh Chúc và Từ Duệ, anh đã đoán được. Chỉ là không nghĩ tới tình cảm của Lục Trác Phong sâu đậm đến vậy, giấu giếm bao nhiêu năm trời, anh càng tò mò hơn là, đã thích như vậy, vì sao lại chia tay?
Lục Trác Phong cúi đầu hút một hơi thuốc, phun ra một vòng khói, nửa híp mắt nhìn anh, “Cũng không phải là bạn gái cũ, bọn tớ không có chia tay.”
“Ặc, được thôi.” Hàn Tĩnh cười cười, “Thế nhưng cũng không dễ dỗ như vậy, đúng không?”
Lục Trác Phong nhớ tới món đồ 200 tệ kia, tức đến mức cười thành tiếng, loại chuyện thế này mà cô cũng dám làm. Tay rũ xuống trên đầu gối, gõ gõ điếu thuốc, “Không được dỗ, phải nghiêm khắc.”
“Nghiêm thế nào?” Hàn Tĩnh cười ha ha.
Lục Trác Phong đạp anh ta một cước, cảnh cáo nói: “Thu lại ý nghĩ đen tối của cậu đi, đừng có con mẹ nó đoán mò.”
… “Chỉ đùa chút thôi.” Hàn Tĩnh giơ tay đầu hàng.
Hút được nửa điếu thuốc, Hàn Tĩnh nhìn xem đồng hồ một chút, “Vậy cậu và Minh tiểu thư đã quen biết nhau phải được tám năm rồi đi? Tớ biết cậu từng ấy năm đều không thử quen một ai khác, có thể chung thuỷ thích một người tám năm như vậy sao?”
Lục Trác Phong hoảng hốt một hồi lâu, tám năm rồi sao? Tính ra không chỉ có thế.
Lúc Từ Duệ vẫn còn sống, luôn thích nói về Minh Chúc cho anh nghe, sinh hoạt trong quân ngũ ngoại trừ huấn luyện thì chính là huấn luyện, có lẽ là do quá khao khát cần tìm một người tự nguyện lắng nghe mình, mỗi lần gặp là mỗi lần nói. Hình như Từ Duệ nói rất nhiều, hoặc là nhưng gì cậu ấy nói về cô gái kia khiến cho người ta có một cảm giác rất tốt đẹp, dần dần, trong đầu Lục Trác Phong liền có thêm bóng hình, bóng hình kia vừa mơ hồ vừa rõ ràng, vì vậy đến khi gặp Minh Chúc lần đầu tiên, mọi sự cứ thế mà đến rất tự nhiên, giống như là anh đã quen biết cô từ rất lâu vậy.
Nói như vậy, nghe ra có hơi lưu manh.
Nhưng quả thực là từ rất sớm, rất sớm, ngay từ lúc Từ Duệ vẫn còn sống, anh đã thích cô rồi, chỉ đơn giản là thích, cũng chưa từng muốn dừng lại.
“Ừ, thích rất nhiều năm rồi.” Anh cuối cùng cũng hút xong một điếu thuốc, nhìn về đêm đen vắng lặng phía trước, bỗng nhiên rất hối hận.
Khoảng thời gian lãng phí trước kia, nhiều thêm một ngày là nuối tiếc thêm một ngày.
Quanh đi quẩn lại, cũng trở về điểm xuất phát, cả hai người ai cũng không quên được người kia.
Vẫn còn may, cô vẫn còn thích anh.
Hàn Tĩnh vỗ vỗ bờ vai của anh, “Tớ cảm thấy, thật sự có thể phân chia tình cảm ra làm hai loại, một loại chính là không đủ thích, một loại chính là vô cùng thích.”
Rất hiển nhiên, Lục Trác Phong chính là loại thứ hai.
Lục Trác Phong cười mắng: “Cậu hiểu được cũng không phải là ít nhỉ.”
Hàn Tĩnh cười, “Đương nhiên rồi, hiện giờ tớ đang theo đuổi Đông Giai, tớ là đang rất cố gắng đấy, vậy thì đánh cược một chút, ai đánh báo cáo kết hôn trước, thế nào?”
“Không chơi.”
“Vì sao?”
“Không muốn đem cô ấy ra cá cược.”
“…”
Nói thì nói thế, Hàn Tĩnh vẫn âm thâm mà so kè với Lục Trác Phong, theo lời anh nói, trước kia Đông Giai còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mù quáng thầm mến một lần. Vì vậy nên anh ta không vừa mắt với Lục Trác Phong, vậy nên càng phải đánh báo cáo kết hôn trước.
Minh Chúc đương nhiên không hề biết, bản thân mình đã bị kéo vào cuộc đua một cách thụ động.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, Đoàn làm phim trở lại văn phòng tiếp tục mở cuộc họp thảo luận, Vương Quốc Dương cố ý dành ra hai tiếng đồng hồ ngồi họp cùng với bọn họ, đóng góp rất nhiều ý kiến, liên quan đến vấn đề về mặt quân sự thì do Lục Trác Phong và Đường Hải Trình phụ trách.
Đường Hải Trình đảm nhận chức cố vấn quân sự, nhưng khoảng thời gian gần đây tổn thương ở chân lại tái phát, tình hình cũng không phải là tốt lắm, mấy ngày này vẫn đang nằm bệnh viện, tạm thời là do Lục Trác Phong làm thay.
Cuộc họp tiến hành đến gần cuối, Vương Quốc Dương nhìn về phía Lục Trác Phong: “Cứ như vậy đi, lúc không có nhiệm vụ, những ngày này cháu cứ giữ lấy điện thoại, Đoàn làm phim có vấn đề gì thì có thể trực tiếp liên lạc với cháu.”
“Vâng.”
Lục Trác Phong dựa vào ghế, nhớ đến việc trước đó đã nói muốn đổi điện thoại.
Vương Quốc Dương đứng lên, chắp đi sau lưng đi mất.
Lục Trác Phong nhìn Minh Chúc, “Khi nào thì trở về?”
Minh Chúc là tự mình lái xe tới, vì thế nên có thể ở lâu hơn một chút, không cần phụ thuộc vào thời gian của bên Khương đạo bọn họ, cô có chút ngượng ngùng nói: “Em … em định ở đây ăn cơm tối luôn, không cần phải về rồi lại đặt thức ăn ngoài.”
Đường Hinh nén cười.
Lâm Tử Du đi theo nhỏ giọng nói: “Tớ cũng muốn ăn cơm tối ở quân khu.”
Đáy mắt Lục Trác Phong tràn ngập ý cười, đứng thẳng người lên, nhìn về phía Minh Chúc: “Được, anh phải đi sân huấn luyện nhìn xem, em muốn ở đây chờ anh hay sao?”
Minh Chúc đứng dậy, “Em đi chung với anh, có được không?”
Lục Trác Phong cười gật đầu, không có gì là không được, trước đây bọn họ vẫn đi vào quân khu sưu tầm tư liệu đấy thôi, sân huấn luyện vốn đã cho phép bọn họ được vào.
Cô vừa đi được hai bước, phát hiện Lục Trác Phong đi đến đằng sau ghế của cô, lấy chiếc áo khoác quân đội kia lên.
“Sân huấn luyện gió lớn.” Lục Trác Phong đem áo khoác quân đội khoác lên cánh tay, thuận miệng giải thích.
“À.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng.
Lúc xuống lầu, Minh Chúc lặng lẽ nắm lấy tay anh, đan những ngón tay của mình vào những ngón tay của anh, tay cô có hơi lạnh, Lục Trác Phong trực tiếp đem toàn bộ bàn tay cô ôm vào trong tay mình, tay của anh khô ráo nóng rẫy, vô cùng ấm áp.
Minh Chúc ngẩng đầu lên nhìn anh, cong cong khoé miệng: “Để em mua điện thoại cho anh nhé, lần sau anh được nghỉ thì đưa cho anh.”
Lục Trác Phong rủ mắt xuống nhìn cô, không đành lòng từ chối, “Được.”
Minh Chúc lại hỏi: “Anh thích hiệu gì?”
Có muốn mua cái giống của cô hay không? Mua màu đen.
Xuống dưới lầu, Lục Trác Phong buông tay cô ra, xoa xoa sau gáy cô, hờ hững nói: “Hiệu gì cũng được, chỉ có một yêu cầu.”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh: “Yêu cầu gì?”
“Mua hàng nội địa.”
Minh Chúc cười ha ha thành tiếng, “Được.”
Lục Trác Phong nhìn cô, cũng cười theo, “Quân đội không cho xài điện thoại Apple, những cái khác đều được, em thích thì mua thôi.”
Minh Chúc ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Vừa đi vào sân huấn luyện gió lập tức thổi tới, mái tóc dài được cột hờ của Minh Chúc bị thổi bay ra sau tán loạn, mặt cô nhỏ, nước da lại quá trắng, cô cúi đầu xuống, một nửa gương mặt đều bị che khuất trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt ướt sũng, rất sáng.
Lục Trác Phong đem áo khoác quân đội khoác lên người cô, thấp giọng dặn dò, “Bên kia tiếng súng có hơi lớn, lát nữa em đứng đợi ở đây là được rồi.”
“Vâng, em ở đây chờ anh.”
Lục Trác Phong sờ sờ đầu cô, sải bước đi tới, bóng lưng cao lớn thẳng tắp.
Trên sân tập bắn, một nhóm tân binh đang huấn luyện, vừa nhìn thấy Lục Trác Phong, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, Lục Trác Phong đi qua, đá một cước vào chân Tào Minh, “Nhìn cái gì đấy? Ngắm bia của cậu đi.”
Tào Minh vội vàng đặt khẩu súng lên giá đỡ, “Rõ!”
Minh Chúc nhìn xem thời gian, huấn luyện cũng sắp kết thúc rồi, đi về phía sân tập bắn bên kia, đi được một nửa thì huấn luyện kết thúc. Lục Trác Phong còn đang dạy dỗ Tào Minh, tầm mắt nhìn thấy Minh Chúc đang đi tới, dừng một chút, nói với Tào Minh: “Đi, đi ăn cơm đi.”
Trương Vũ Lâm một khi đã được tự do liền chạy nhanh ra ngoài, do quá vội vàng nên không để ý, đụng phải Minh Chúc.
Minh Chúc đột nhiên bị va phải, cả người đều bật ngửa về sau hai bước, áo khoác quân đội rơi trên mặt đất dính đầy đất cát, cô ôm lấy vai mình bị đau đến nhíu mày.
Sắc mặt Lục Trác Phong lạnh xuống, một tay kéo lấy cổ áo đem người túm trở về, mắng: “Chạy cái gì mà chạy? Muốn đi đầu thai sao?”
Trên mặt Trương Vũ Lâm tràn đầy xấu hổ, gãi đầu một chái, gấp gáp hướng Minh Chúc nói xin lỗi, Minh Chúc hiểu ra, cũng biết cậu ta gấp cái gì, “Không có việc gì đâu, cậu đi đi, Lâm Tử Du vẫn đang ở văn phòng, chưa có đi.”
“Được, cám ơn Minh tiểu thư.” Mặt Trương Vũ Lâm đều đỏ lên, nhanh chóng nhặt chiếc áo khoác quân đội lên, đưa qua.
Lục Trác Phong nhận lấy, đập lên đầu cậu ta một cái, “Đi đi.”
Trương Vũ Lâm cười hì hì, chạy đi như một cơn gió.
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn Minh Chúc, kéo cô đến trước mặt kiểm tra cẩn thận, “Đụng phải chỗ nào rồi?”
Minh Chúc xoa xoa bả vai, nhỏ giọng nói: “Bả vai, không đau thế đâu, anh cũng đừng có mắng cậu ấy, cậu ấy cũng không phải là cố ý.”
Lục Trác Phong đè lên đầu vai cô, “Chỗ này sao?”
“Vâng, không sao.” Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, “Anh biết tiểu đội trưởng và Lâm Tử Du đang hẹn hò sao?”
Lục Trác Phong gật đầu: “Biết.”
- Hết Chương 55-
Giọng nói này là của Đông Giai.
Hàn Tĩnh cười một tiếng, xem ra tâm trạng rất vui vẻ, “Đưa đồ ăn cho em, không phải là bởi vì không thấy em đi ăn cơm sao? Sao vậy, giảm béo à?”
Giọng điệu của Đông Giai hờn dỗi, “Không có, em cũng không mập! Vừa rồi mới nói chuyện điện thoại với cô giáo hướng dẫn, có chuyện cần nói, cho nên mới không kịp … đang chuẩn bị đi ăn đây.”
“Ừ, em không mập chút nào, đừng giảm cân loạn xạ.”
“Em không có giảm …”
Thanh âm dưới lầu càng lúc càng gần.
Lục Trác Phong cứ như là không nghe thấy, cả nửa trọng lượng của thân trên đều đặt lên người cô, một tay đỡ lấy gáy cô, đôi môi trằn trọc trên môi cô, đầu lưỡi tiến vào, nụ hôn vô cùng thâm sâu lại mãnh liệt. Sau cùng, cắn một cái lên viền môi Minh Chúc, lại hôn lên khoé miệng cô một chút, mới giúp cô khoác lại áo khoác quân đội chỉnh tề, vuốt vuốt tóc cô, ngón tay thuận tiện trượt xuống sờ sờ vành tai đang nóng lên của cô, khoé miệng nở nụ cười nhẹ.
Mặt Minh Chúc rất đỏ, dựa vào trong ngực anh thở dốc, vừa rồi anh hôn quá là mạnh bạo, xém chút nữa là cô không thở được.
Lục Trác Phong lắng nghe động tĩnh dưới lầu, nghiêng người qua, nắm tay cô đi xuống bậc thang, “Đi thôi.”
Vừa đặt chân xuống, đã nhìn thấy Hàn Tĩnh dẫn Đông Giai đi đến đầu cầu thang, bốn người mặt đối mặt, ánh mắt chạm thẳng vào nhau.
Hàn Tĩnh nhíu mày, “Hai người sao còn chưa đi ăn cơm đi? Nhanh lên, không phải muốn không có cơm ăn đấy chứ.” Anh liếc mắt nhìn Lục Trác Phong, “Cậu cũng thật là, bạn gái đã đuổi tới tay rồi, ngay cả cơm cũng không cho người ta ăn nữa.”
Đông Giai cầm hộp cơm trong tay: ….
Không hiểu sao lại có hơi xấu hổ, mặt có chút nóng lên, cô trừng Hàn Tĩnh một cái, thật sự không hiểu anh có phải là cố ý hay không.
Lục Trác Phong đối với phương thức bán bạn cầu vinh của Hàn Tĩnh vô cùng khinh thường, nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, tay vẫn còn đang ôm eo Minh Chúc, đang tính mở miệng đã bị Minh Chúc nói trước, cô nói: “Anh ấy không phải không lo cho tôi, chúng tôi bây giờ đi ăn liền đây.”
Lục Trác Phong cười nhẹ một tiếng, “Đi thôi.”
Hai người đi xuống dưới, Hàn Tĩnh nhìn xem Minh Chúc, hai người này, ai cũng chăm chăm bao che khuyết điểm của người kia đến khó mà chen chân được, thế mà lại rất xừng đôi, anh cười thành tiếng: “Chỉ đùa chút thôi, hai người mau đi đi.”
Toàn bộ quá trình Lục Trác Phong đều không hề nhìn đến Đông Giai, tránh phiền phức rắc rối, trực tiếp dẫn Minh Chúc đi mất. Minh Chúc đi xuống dưới lầu, quay đầu nhìn thoáng qua, anh đưa bàn tay che lấy gương mặt cô, “Nhìn gì đấy?”
Minh Chúc lắc đầu, “Không có, em cảm thấy Hàn Tĩnh và Đông Giai rất xứng, bọn họ sẽ thành đôi đấy chứ?”
“Chắc vậy rồi.”
Lục Trác Phong chỉ từng thích một mình Minh Chúc, ngoại trừ cô thì chưa từng chú ý đến cô gái nào khác, mấy người sĩ quan trong đội chỉ có anh và Hàn Tĩnh là vẫn còn độc thân, nhưng lịch sử tình trường của Hàn Tĩnh so với anh thì phong phú hơn rất nhiều, nhiều năm như vậy đã quen qua hai ba cô bạn gái rồi, không phải trong nhà thì là lãnh đạo giới thiệu.
Thời gian Hàn Tĩnh hẹn hò bạn gái đều không dài, lâu nhất là một năm, anh ta nói con gái nhà người ta rất không tệ, sợ làm trễ nãi.
Hai năm trước, có một lần làm nhiệm vụ trở về, nhiệm vụ lần đó vô cùng nguy hiểm, cả hai người đều bị thương, xém chút là về không được, Hàn Tĩnh hút thuốc, cảm thán nói: “May là lần trước đã chia tay rồi.” Anh đá đá Lục Trác Phong, “Cậu thì sao? Bao nhiêu năm rồi cũng không thích cô gái nào sao?”
Lục Trác Phong không thích nói đến chủ đề này, bởi vì vừa nhắc đến liền sẽ vô cùng nhớ Minh Chúc, nhớ đến mức tim cũng đau.
Anh hút từng điếu thuốc, Hàn Tĩnh ngờ ngợ, “Cậu từ lúc nào đã nghiện thuốc nặng đến vậy?”
Lục Trác Phong bóp rơi tàn thuốc, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, giọng nói rất nhỏ, “Mới đây thôi, tự nhiên muốn hút.”
Mấy ngày trước từ nước ngoài trở về sau khi diễn tập, Lục Trác Phong bởi vì phát hiện chuyện bức đồ cưới bị rao bán trên Taobao mà tâm trạng có chút nóng nảy, Hàn Tĩnh đều đã nhìn ra, buổi tối cố ý cầm hộp thuốc đến cửa phòng ký túc xá anh mà hút, “Cậu không phải đang cãi nhau với Minh tiểu thư đấy chứ?”
Sắc mặt Lục Trác Phong lạnh lùng, nếu mà anh có thể cãi nhau với cô thì cũng không đến mức mấy ngày nay đều trốn trong quân khu, cũng không dám gọi điện thoại cho cô, sợ không kiềm chế được bản thân mình, nói năng lỗ mãng với cô.
Anh đoạt lấy điếu thuốc Hàn Tĩnh vừa mới lấy ra, tự mình châm lửa, “Không phải.”
Hàn Tĩnh đặt mông ngồi xuống bên cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn anh, “Hiện giờ có thể nói một chút chuyện rồi chứ, Minh Chúc rốt cuộc có phải là bạn gái cũ của cậu hay không?”
Thật ra, đáp án đã rất rõ ràng.
Việc của Từ Duệ Hàn Tĩnh cũng biết, sau khi biết quan hệ của Minh Chúc và Từ Duệ, anh đã đoán được. Chỉ là không nghĩ tới tình cảm của Lục Trác Phong sâu đậm đến vậy, giấu giếm bao nhiêu năm trời, anh càng tò mò hơn là, đã thích như vậy, vì sao lại chia tay?
Lục Trác Phong cúi đầu hút một hơi thuốc, phun ra một vòng khói, nửa híp mắt nhìn anh, “Cũng không phải là bạn gái cũ, bọn tớ không có chia tay.”
“Ặc, được thôi.” Hàn Tĩnh cười cười, “Thế nhưng cũng không dễ dỗ như vậy, đúng không?”
Lục Trác Phong nhớ tới món đồ 200 tệ kia, tức đến mức cười thành tiếng, loại chuyện thế này mà cô cũng dám làm. Tay rũ xuống trên đầu gối, gõ gõ điếu thuốc, “Không được dỗ, phải nghiêm khắc.”
“Nghiêm thế nào?” Hàn Tĩnh cười ha ha.
Lục Trác Phong đạp anh ta một cước, cảnh cáo nói: “Thu lại ý nghĩ đen tối của cậu đi, đừng có con mẹ nó đoán mò.”
… “Chỉ đùa chút thôi.” Hàn Tĩnh giơ tay đầu hàng.
Hút được nửa điếu thuốc, Hàn Tĩnh nhìn xem đồng hồ một chút, “Vậy cậu và Minh tiểu thư đã quen biết nhau phải được tám năm rồi đi? Tớ biết cậu từng ấy năm đều không thử quen một ai khác, có thể chung thuỷ thích một người tám năm như vậy sao?”
Lục Trác Phong hoảng hốt một hồi lâu, tám năm rồi sao? Tính ra không chỉ có thế.
Lúc Từ Duệ vẫn còn sống, luôn thích nói về Minh Chúc cho anh nghe, sinh hoạt trong quân ngũ ngoại trừ huấn luyện thì chính là huấn luyện, có lẽ là do quá khao khát cần tìm một người tự nguyện lắng nghe mình, mỗi lần gặp là mỗi lần nói. Hình như Từ Duệ nói rất nhiều, hoặc là nhưng gì cậu ấy nói về cô gái kia khiến cho người ta có một cảm giác rất tốt đẹp, dần dần, trong đầu Lục Trác Phong liền có thêm bóng hình, bóng hình kia vừa mơ hồ vừa rõ ràng, vì vậy đến khi gặp Minh Chúc lần đầu tiên, mọi sự cứ thế mà đến rất tự nhiên, giống như là anh đã quen biết cô từ rất lâu vậy.
Nói như vậy, nghe ra có hơi lưu manh.
Nhưng quả thực là từ rất sớm, rất sớm, ngay từ lúc Từ Duệ vẫn còn sống, anh đã thích cô rồi, chỉ đơn giản là thích, cũng chưa từng muốn dừng lại.
“Ừ, thích rất nhiều năm rồi.” Anh cuối cùng cũng hút xong một điếu thuốc, nhìn về đêm đen vắng lặng phía trước, bỗng nhiên rất hối hận.
Khoảng thời gian lãng phí trước kia, nhiều thêm một ngày là nuối tiếc thêm một ngày.
Quanh đi quẩn lại, cũng trở về điểm xuất phát, cả hai người ai cũng không quên được người kia.
Vẫn còn may, cô vẫn còn thích anh.
Hàn Tĩnh vỗ vỗ bờ vai của anh, “Tớ cảm thấy, thật sự có thể phân chia tình cảm ra làm hai loại, một loại chính là không đủ thích, một loại chính là vô cùng thích.”
Rất hiển nhiên, Lục Trác Phong chính là loại thứ hai.
Lục Trác Phong cười mắng: “Cậu hiểu được cũng không phải là ít nhỉ.”
Hàn Tĩnh cười, “Đương nhiên rồi, hiện giờ tớ đang theo đuổi Đông Giai, tớ là đang rất cố gắng đấy, vậy thì đánh cược một chút, ai đánh báo cáo kết hôn trước, thế nào?”
“Không chơi.”
“Vì sao?”
“Không muốn đem cô ấy ra cá cược.”
“…”
Nói thì nói thế, Hàn Tĩnh vẫn âm thâm mà so kè với Lục Trác Phong, theo lời anh nói, trước kia Đông Giai còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mù quáng thầm mến một lần. Vì vậy nên anh ta không vừa mắt với Lục Trác Phong, vậy nên càng phải đánh báo cáo kết hôn trước.
Minh Chúc đương nhiên không hề biết, bản thân mình đã bị kéo vào cuộc đua một cách thụ động.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, Đoàn làm phim trở lại văn phòng tiếp tục mở cuộc họp thảo luận, Vương Quốc Dương cố ý dành ra hai tiếng đồng hồ ngồi họp cùng với bọn họ, đóng góp rất nhiều ý kiến, liên quan đến vấn đề về mặt quân sự thì do Lục Trác Phong và Đường Hải Trình phụ trách.
Đường Hải Trình đảm nhận chức cố vấn quân sự, nhưng khoảng thời gian gần đây tổn thương ở chân lại tái phát, tình hình cũng không phải là tốt lắm, mấy ngày này vẫn đang nằm bệnh viện, tạm thời là do Lục Trác Phong làm thay.
Cuộc họp tiến hành đến gần cuối, Vương Quốc Dương nhìn về phía Lục Trác Phong: “Cứ như vậy đi, lúc không có nhiệm vụ, những ngày này cháu cứ giữ lấy điện thoại, Đoàn làm phim có vấn đề gì thì có thể trực tiếp liên lạc với cháu.”
“Vâng.”
Lục Trác Phong dựa vào ghế, nhớ đến việc trước đó đã nói muốn đổi điện thoại.
Vương Quốc Dương đứng lên, chắp đi sau lưng đi mất.
Lục Trác Phong nhìn Minh Chúc, “Khi nào thì trở về?”
Minh Chúc là tự mình lái xe tới, vì thế nên có thể ở lâu hơn một chút, không cần phụ thuộc vào thời gian của bên Khương đạo bọn họ, cô có chút ngượng ngùng nói: “Em … em định ở đây ăn cơm tối luôn, không cần phải về rồi lại đặt thức ăn ngoài.”
Đường Hinh nén cười.
Lâm Tử Du đi theo nhỏ giọng nói: “Tớ cũng muốn ăn cơm tối ở quân khu.”
Đáy mắt Lục Trác Phong tràn ngập ý cười, đứng thẳng người lên, nhìn về phía Minh Chúc: “Được, anh phải đi sân huấn luyện nhìn xem, em muốn ở đây chờ anh hay sao?”
Minh Chúc đứng dậy, “Em đi chung với anh, có được không?”
Lục Trác Phong cười gật đầu, không có gì là không được, trước đây bọn họ vẫn đi vào quân khu sưu tầm tư liệu đấy thôi, sân huấn luyện vốn đã cho phép bọn họ được vào.
Cô vừa đi được hai bước, phát hiện Lục Trác Phong đi đến đằng sau ghế của cô, lấy chiếc áo khoác quân đội kia lên.
“Sân huấn luyện gió lớn.” Lục Trác Phong đem áo khoác quân đội khoác lên cánh tay, thuận miệng giải thích.
“À.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng.
Lúc xuống lầu, Minh Chúc lặng lẽ nắm lấy tay anh, đan những ngón tay của mình vào những ngón tay của anh, tay cô có hơi lạnh, Lục Trác Phong trực tiếp đem toàn bộ bàn tay cô ôm vào trong tay mình, tay của anh khô ráo nóng rẫy, vô cùng ấm áp.
Minh Chúc ngẩng đầu lên nhìn anh, cong cong khoé miệng: “Để em mua điện thoại cho anh nhé, lần sau anh được nghỉ thì đưa cho anh.”
Lục Trác Phong rủ mắt xuống nhìn cô, không đành lòng từ chối, “Được.”
Minh Chúc lại hỏi: “Anh thích hiệu gì?”
Có muốn mua cái giống của cô hay không? Mua màu đen.
Xuống dưới lầu, Lục Trác Phong buông tay cô ra, xoa xoa sau gáy cô, hờ hững nói: “Hiệu gì cũng được, chỉ có một yêu cầu.”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh: “Yêu cầu gì?”
“Mua hàng nội địa.”
Minh Chúc cười ha ha thành tiếng, “Được.”
Lục Trác Phong nhìn cô, cũng cười theo, “Quân đội không cho xài điện thoại Apple, những cái khác đều được, em thích thì mua thôi.”
Minh Chúc ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Vừa đi vào sân huấn luyện gió lập tức thổi tới, mái tóc dài được cột hờ của Minh Chúc bị thổi bay ra sau tán loạn, mặt cô nhỏ, nước da lại quá trắng, cô cúi đầu xuống, một nửa gương mặt đều bị che khuất trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt ướt sũng, rất sáng.
Lục Trác Phong đem áo khoác quân đội khoác lên người cô, thấp giọng dặn dò, “Bên kia tiếng súng có hơi lớn, lát nữa em đứng đợi ở đây là được rồi.”
“Vâng, em ở đây chờ anh.”
Lục Trác Phong sờ sờ đầu cô, sải bước đi tới, bóng lưng cao lớn thẳng tắp.
Trên sân tập bắn, một nhóm tân binh đang huấn luyện, vừa nhìn thấy Lục Trác Phong, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, Lục Trác Phong đi qua, đá một cước vào chân Tào Minh, “Nhìn cái gì đấy? Ngắm bia của cậu đi.”
Tào Minh vội vàng đặt khẩu súng lên giá đỡ, “Rõ!”
Minh Chúc nhìn xem thời gian, huấn luyện cũng sắp kết thúc rồi, đi về phía sân tập bắn bên kia, đi được một nửa thì huấn luyện kết thúc. Lục Trác Phong còn đang dạy dỗ Tào Minh, tầm mắt nhìn thấy Minh Chúc đang đi tới, dừng một chút, nói với Tào Minh: “Đi, đi ăn cơm đi.”
Trương Vũ Lâm một khi đã được tự do liền chạy nhanh ra ngoài, do quá vội vàng nên không để ý, đụng phải Minh Chúc.
Minh Chúc đột nhiên bị va phải, cả người đều bật ngửa về sau hai bước, áo khoác quân đội rơi trên mặt đất dính đầy đất cát, cô ôm lấy vai mình bị đau đến nhíu mày.
Sắc mặt Lục Trác Phong lạnh xuống, một tay kéo lấy cổ áo đem người túm trở về, mắng: “Chạy cái gì mà chạy? Muốn đi đầu thai sao?”
Trên mặt Trương Vũ Lâm tràn đầy xấu hổ, gãi đầu một chái, gấp gáp hướng Minh Chúc nói xin lỗi, Minh Chúc hiểu ra, cũng biết cậu ta gấp cái gì, “Không có việc gì đâu, cậu đi đi, Lâm Tử Du vẫn đang ở văn phòng, chưa có đi.”
“Được, cám ơn Minh tiểu thư.” Mặt Trương Vũ Lâm đều đỏ lên, nhanh chóng nhặt chiếc áo khoác quân đội lên, đưa qua.
Lục Trác Phong nhận lấy, đập lên đầu cậu ta một cái, “Đi đi.”
Trương Vũ Lâm cười hì hì, chạy đi như một cơn gió.
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn Minh Chúc, kéo cô đến trước mặt kiểm tra cẩn thận, “Đụng phải chỗ nào rồi?”
Minh Chúc xoa xoa bả vai, nhỏ giọng nói: “Bả vai, không đau thế đâu, anh cũng đừng có mắng cậu ấy, cậu ấy cũng không phải là cố ý.”
Lục Trác Phong đè lên đầu vai cô, “Chỗ này sao?”
“Vâng, không sao.” Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, “Anh biết tiểu đội trưởng và Lâm Tử Du đang hẹn hò sao?”
Lục Trác Phong gật đầu: “Biết.”
- Hết Chương 55-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.