Chỉ Còn Ba Tháng Để Sống, Xin Hãy Để Tôi An Nhiên Ra Đi
Chương 13: Bánh Thanh Đoàn Và Sữa Đậu Nành
Cao Ngọa Bắc
21/10/2024
Trang Tử Ngang cầm điện thoại, nhìn vào số liên lạc có ghi chú tên là "Tiểu Điệp," rồi bắt đầu gõ tin nhắn.
Viết rồi xóa, xóa rồi lại viết.
Cuối cùng anh chỉnh sửa thành một câu: "Sáng mai cậu muốn ăn gì? Tôi mang cho cậu."
Suy nghĩ thêm một lúc, anh mới lấy hết can đảm bấm gửi.
Chờ đợi mãi, nhưng không thấy cô gái trả lời.
Trang Tử Ngang đành đi lấy chậu nước, bắt đầu làm vệ sinh.
Thật ra lúc anh thuê phòng, bà Lưu đã dọn dẹp phòng rất sạch sẽ.
Chỉ là thời gian chờ đợi quá khó chịu, nếu không tìm gì đó làm, anh cảm thấy mình sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Mười phút sau, với sự mong đợi đầy hy vọng, Trang Tử Ngang cầm lấy điện thoại, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời từ Tô Vũ Điệp.
Trời tối rồi, cô đang bận gì sao?
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình mười mấy giây, cuối cùng quyết tâm, gọi một cuộc điện thoại.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau."
Thông thường khi nghe giọng nữ này báo, Trang Tử Ngang sẽ lập tức cúp máy.
Nhưng lần này, anh nghe hết cả phần tiếng Anh.
Thời buổi này rồi, còn có nơi nào không có sóng điện thoại sao?
Cô đang sống ở núi sao?
Trang Tử Ngang mở cửa sổ, một làn gió đêm mát rượi thổi vào mặt.
Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa bầu trời.
Anh cuối cùng cũng làm điều mà mười năm trước đã muốn làm—bỏ nhà đi.
Không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần run rẩy sợ sệt, có thể tùy ý làm những gì mình thích, gặp những người mình muốn gặp.
Rõ ràng anh sắp chết, nhưng lại có cảm giác như mình vừa mới bắt đầu sống.
Dù chỉ có ba tháng, cũng có thể sống thật rực rỡ.
Nhìn lên vầng trăng sáng, Trang Tử Ngang nâng cốc uống cạn ly Coca.
Hình bóng anh phản chiếu trên cửa kính, tuấn tú, tràn đầy ý chí.
“Chúc mừng cậu, Trang Tử Ngang, cạn ly!”
Anh cầm ly chạm nhẹ với chính mình trong tấm kính, rồi uống cạn.
Đêm đó, trong căn phòng trọ giản dị, anh ngủ ngon lành.
Trong mơ, anh biến thành một con bướm, vui vẻ vỗ cánh, bay khắp danh sơn đại xuyên, ngắm nhìn cảnh đẹp nhân gian.
Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên của buổi sớm nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ.
Âm thanh "ting" đánh thức Trang Tử Ngang khỏi giấc mơ.
Anh mò điện thoại dưới gối, thấy tin nhắn từ Tô Vũ Điệp, lập tức tỉnh hẳn.
"Tôi tự làm thanh đoàn rồi, cậu có muốn ăn không?"
Trang Tử Ngang lập tức nhắn lại: “Được thôi, để tôi mua đồ uống, sữa hay sữa đậu nành?”
“Đậu nành nhé, gặp cậu ở trạm xe buýt.” Tô Vũ Điệp trả lời ngay lập tức.
Trang Tử Ngang lập tức bật dậy, đi vào nhà tắm tắm nước nóng.
Anh quen tắm buổi sáng, vì có thể tắm gội luôn một lượt, tiện lợi hơn.
Chiếc áo sơ mi hoa anh không còn mặc nữa.
Hôm qua khi đi siêu thị với Tô Vũ Điệp, anh mua vài bộ đồ xuân giảm giá, chọn một chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt, kết hợp với quần dài đen.
Như thế này mới hợp với hình tượng học sinh giỏi của anh.
Khi rời khỏi nhà, anh xé một tờ lịch.
Như thể cuộc đời của mình đã trở nên cụ thể, từng tờ từng tờ bị anh tự tay rút đi.
Xuống tầng, anh thấy bà Lưu đang tập thể dục buổi sáng, liền chào hỏi: “Chào bà Lưu, sáng sớm tốt lành!”
Bà Lưu cười mỉm nói: “Tiểu Trang đi học à? Hôm qua cô bé đó thật sự không ở cùng cháu sao?”
“Bà đừng đùa, cô ấy là bạn của cháu thôi.”
“Tốt, thanh niên nên kết bạn, không sao đâu, lần sau dẫn cô ấy về chơi nhiều hơn nhé.”
Tô Vũ Điệp vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, tính tình lại lạc quan vui vẻ.
Bà Lưu chỉ gặp cô một lần mà đã rất thích.
Nhìn Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp đi cùng nhau, bà không khỏi cảm thán, thanh xuân thật đẹp.
Chỉ là bà không biết, cậu thanh niên này đã phải đối diện với hồi kết của cuộc đời.
Đến cửa hàng ăn sáng, Trang Tử Ngang mua hai cốc sữa đậu nành.
Một cốc vị táo đỏ, một cốc vị vừng đen.
Anh không biết Tô Vũ Điệp thích vị nào, nên cứ để cô chọn trước, còn lại cốc nào thì mình uống.
Tới trạm xe buýt, đợi gần mười phút, xe 19 mới từ từ đến.
Cửa xe mở ra, từng tốp học sinh với gương mặt tràn đầy sức sống bước xuống.
Đi cuối cùng là một cô gái xinh đẹp đến mức không tưởng.
Cô vẫn mặc bộ đồ hôm trước, áo sơ mi trắng, váy xanh, giày vải trắng, bên tóc cài một cành hoa đào.
Trang Tử Ngang có chút ngạc nhiên, đã ba ngày rồi mà cô vẫn mặc bộ đồ này.
Áo trắng lẽ ra rất dễ bẩn, nhưng áo sơ mi và giày của cô vẫn luôn sạch sẽ tinh tươm.
“Tiểu Điệp!” Trang Tử Ngang cất tiếng gọi.
“Trang Tử Ngang, xin lỗi, cậy đợi lâu chưa?” Tô Vũ Điệp chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Không đâu, tôi cũng vừa đến thôi, xem này, sữa đậu nành vẫn còn nóng mà.” Trang Tử Ngang cười nói.
Thực ra, sữa đậu nành lúc mới mua vẫn còn nóng hổi.
Sau khi cầm suốt mười phút, giờ nó mới vừa miệng.
Cả hai cùng đi vào trường, tới bồn hoa hôm qua.
Hoa dạ lan và hoa tử đằng trong bồn vẫn còn đọng lại những giọt sương sớm.
Dưới ánh nắng, chúng trở nên trong suốt và lấp lánh.
Hôm nay, Tô Vũ Điệp mang theo một chiếc túi đeo chéo màu đen, cô lấy từ trong đó ra một túi giấy dầu, ngay lập tức một hương thơm lan tỏa.
Bên trong là những chiếc bánh thanh đoàn màu xanh biếc.
Thanh đoàn là một món ăn nhẹ truyền thống có hàng nghìn năm lịch sử, được làm từ nước ép ngải trộn với bột nếp, thêm nhân đậu đỏ hoặc nhân sen, có màu xanh ngọc, mùi thơm nhẹ nhàng.
Cắn một miếng, như thể có thể ăn cả mùa xuân vào bụng.
Trang Tử Ngang cầm lấy một chiếc thanh đoàn, cắn một miếng, nhân là đậu đỏ, ngọt nhưng không ngấy.
“Wow, vừa đẹp vừa ngon, thật sự là cậu tự làm à?”
Tô Vũ Điệp gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi học từ bà.”
“Tay cậu thật khéo léo, bánh thanh đoàn đẹp quá.” Trang Tử Ngang khen từ đáy lòng.
“Ngải cứu có thể thanh nhiệt giải độc, cậu ăn nhiều vào, chắc chắn sẽ không bị chảy máu mũi nữa đâu.” Tô Vũ Điệp uống một ngụm sữa đậu nành vị táo đỏ.
“Cái gì? Bánh này là làm riêng cho tôi à?” Trang Tử Ngang ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi, làm món này phiền phức lắm, phải hái ngải tươi, giã nhuyễn rồi trộn bột, hấp lên rồi mới gói nhân, tôi dậy từ sớm đấy.” Tô Vũ Điệp vừa nói vừa ngáp nhẹ, che miệng lại.
Lòng Trang Tử Ngang bỗng ấm áp.
Thật không ngờ, lại có người vì anh mà bỏ ra nhiều tâm sức đến vậy.
Thật đáng tiếc, thanh đoàn không thể chữa khỏi triệu chứng chảy máu mũi của anh.
“Tiểu Điệp, cơ thể tôi không sao đâu, sau này đừng làm nhiều thứ vì tôi nữa.”
Tô Vũ Điệp bướng bỉnh lắc đầu: “Không đâu, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè thì nên quan tâm lẫn nhau.”
Trang Tử Ngang lặng lẽ nhai thanh đoàn, lòng ngổn ngang trăm mối.
Trời ơi, người đang trêu đùa tôi sao?
Tại sao khi tôi sắp chết, người lại đưa một người như vậy đến bên tôi?
“Đúng rồi, Trang Tử Ngang, xin lỗi nhé, tối qua tôi không thể dùng điện thoại, sáng nay mới thấy tin nhắn của cậy.” Tô Vũ Điệp đột nhiên nhớ ra chuyện tin nhắn, vội vàng xin lỗi.
“Không sao, tôi biết cậu sẽ trả lời ngay khi thấy tin nhắn mà.” Trang Tử Ngang nhẹ giọng nói.
“Đến giờ vào lớp rồi, cảm ơn cậu vì sữa đậu nành, gặp lại sau nhé!”
Tô Vũ Điệp lắc lư chiếc cốc trong tay, nhẹ nhàng bước lên cầu thang.
Chỉ trong vài bước, cô đã biến mất nơi góc rẽ.
Trang Tử Ngang vẫn đứng bên bồn hoa, lặng lẽ nhìn theo hướng cô biến mất.
Ban đầu anh đứng trong bóng râm của tòa nhà, lúc này mặt trời từ từ mọc lên, bóng tối dần biến mất.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, soi rọi toàn thân anh.
Viết rồi xóa, xóa rồi lại viết.
Cuối cùng anh chỉnh sửa thành một câu: "Sáng mai cậu muốn ăn gì? Tôi mang cho cậu."
Suy nghĩ thêm một lúc, anh mới lấy hết can đảm bấm gửi.
Chờ đợi mãi, nhưng không thấy cô gái trả lời.
Trang Tử Ngang đành đi lấy chậu nước, bắt đầu làm vệ sinh.
Thật ra lúc anh thuê phòng, bà Lưu đã dọn dẹp phòng rất sạch sẽ.
Chỉ là thời gian chờ đợi quá khó chịu, nếu không tìm gì đó làm, anh cảm thấy mình sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Mười phút sau, với sự mong đợi đầy hy vọng, Trang Tử Ngang cầm lấy điện thoại, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời từ Tô Vũ Điệp.
Trời tối rồi, cô đang bận gì sao?
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình mười mấy giây, cuối cùng quyết tâm, gọi một cuộc điện thoại.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau."
Thông thường khi nghe giọng nữ này báo, Trang Tử Ngang sẽ lập tức cúp máy.
Nhưng lần này, anh nghe hết cả phần tiếng Anh.
Thời buổi này rồi, còn có nơi nào không có sóng điện thoại sao?
Cô đang sống ở núi sao?
Trang Tử Ngang mở cửa sổ, một làn gió đêm mát rượi thổi vào mặt.
Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa bầu trời.
Anh cuối cùng cũng làm điều mà mười năm trước đã muốn làm—bỏ nhà đi.
Không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần run rẩy sợ sệt, có thể tùy ý làm những gì mình thích, gặp những người mình muốn gặp.
Rõ ràng anh sắp chết, nhưng lại có cảm giác như mình vừa mới bắt đầu sống.
Dù chỉ có ba tháng, cũng có thể sống thật rực rỡ.
Nhìn lên vầng trăng sáng, Trang Tử Ngang nâng cốc uống cạn ly Coca.
Hình bóng anh phản chiếu trên cửa kính, tuấn tú, tràn đầy ý chí.
“Chúc mừng cậu, Trang Tử Ngang, cạn ly!”
Anh cầm ly chạm nhẹ với chính mình trong tấm kính, rồi uống cạn.
Đêm đó, trong căn phòng trọ giản dị, anh ngủ ngon lành.
Trong mơ, anh biến thành một con bướm, vui vẻ vỗ cánh, bay khắp danh sơn đại xuyên, ngắm nhìn cảnh đẹp nhân gian.
Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên của buổi sớm nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ.
Âm thanh "ting" đánh thức Trang Tử Ngang khỏi giấc mơ.
Anh mò điện thoại dưới gối, thấy tin nhắn từ Tô Vũ Điệp, lập tức tỉnh hẳn.
"Tôi tự làm thanh đoàn rồi, cậu có muốn ăn không?"
Trang Tử Ngang lập tức nhắn lại: “Được thôi, để tôi mua đồ uống, sữa hay sữa đậu nành?”
“Đậu nành nhé, gặp cậu ở trạm xe buýt.” Tô Vũ Điệp trả lời ngay lập tức.
Trang Tử Ngang lập tức bật dậy, đi vào nhà tắm tắm nước nóng.
Anh quen tắm buổi sáng, vì có thể tắm gội luôn một lượt, tiện lợi hơn.
Chiếc áo sơ mi hoa anh không còn mặc nữa.
Hôm qua khi đi siêu thị với Tô Vũ Điệp, anh mua vài bộ đồ xuân giảm giá, chọn một chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt, kết hợp với quần dài đen.
Như thế này mới hợp với hình tượng học sinh giỏi của anh.
Khi rời khỏi nhà, anh xé một tờ lịch.
Như thể cuộc đời của mình đã trở nên cụ thể, từng tờ từng tờ bị anh tự tay rút đi.
Xuống tầng, anh thấy bà Lưu đang tập thể dục buổi sáng, liền chào hỏi: “Chào bà Lưu, sáng sớm tốt lành!”
Bà Lưu cười mỉm nói: “Tiểu Trang đi học à? Hôm qua cô bé đó thật sự không ở cùng cháu sao?”
“Bà đừng đùa, cô ấy là bạn của cháu thôi.”
“Tốt, thanh niên nên kết bạn, không sao đâu, lần sau dẫn cô ấy về chơi nhiều hơn nhé.”
Tô Vũ Điệp vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, tính tình lại lạc quan vui vẻ.
Bà Lưu chỉ gặp cô một lần mà đã rất thích.
Nhìn Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp đi cùng nhau, bà không khỏi cảm thán, thanh xuân thật đẹp.
Chỉ là bà không biết, cậu thanh niên này đã phải đối diện với hồi kết của cuộc đời.
Đến cửa hàng ăn sáng, Trang Tử Ngang mua hai cốc sữa đậu nành.
Một cốc vị táo đỏ, một cốc vị vừng đen.
Anh không biết Tô Vũ Điệp thích vị nào, nên cứ để cô chọn trước, còn lại cốc nào thì mình uống.
Tới trạm xe buýt, đợi gần mười phút, xe 19 mới từ từ đến.
Cửa xe mở ra, từng tốp học sinh với gương mặt tràn đầy sức sống bước xuống.
Đi cuối cùng là một cô gái xinh đẹp đến mức không tưởng.
Cô vẫn mặc bộ đồ hôm trước, áo sơ mi trắng, váy xanh, giày vải trắng, bên tóc cài một cành hoa đào.
Trang Tử Ngang có chút ngạc nhiên, đã ba ngày rồi mà cô vẫn mặc bộ đồ này.
Áo trắng lẽ ra rất dễ bẩn, nhưng áo sơ mi và giày của cô vẫn luôn sạch sẽ tinh tươm.
“Tiểu Điệp!” Trang Tử Ngang cất tiếng gọi.
“Trang Tử Ngang, xin lỗi, cậy đợi lâu chưa?” Tô Vũ Điệp chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Không đâu, tôi cũng vừa đến thôi, xem này, sữa đậu nành vẫn còn nóng mà.” Trang Tử Ngang cười nói.
Thực ra, sữa đậu nành lúc mới mua vẫn còn nóng hổi.
Sau khi cầm suốt mười phút, giờ nó mới vừa miệng.
Cả hai cùng đi vào trường, tới bồn hoa hôm qua.
Hoa dạ lan và hoa tử đằng trong bồn vẫn còn đọng lại những giọt sương sớm.
Dưới ánh nắng, chúng trở nên trong suốt và lấp lánh.
Hôm nay, Tô Vũ Điệp mang theo một chiếc túi đeo chéo màu đen, cô lấy từ trong đó ra một túi giấy dầu, ngay lập tức một hương thơm lan tỏa.
Bên trong là những chiếc bánh thanh đoàn màu xanh biếc.
Thanh đoàn là một món ăn nhẹ truyền thống có hàng nghìn năm lịch sử, được làm từ nước ép ngải trộn với bột nếp, thêm nhân đậu đỏ hoặc nhân sen, có màu xanh ngọc, mùi thơm nhẹ nhàng.
Cắn một miếng, như thể có thể ăn cả mùa xuân vào bụng.
Trang Tử Ngang cầm lấy một chiếc thanh đoàn, cắn một miếng, nhân là đậu đỏ, ngọt nhưng không ngấy.
“Wow, vừa đẹp vừa ngon, thật sự là cậu tự làm à?”
Tô Vũ Điệp gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi học từ bà.”
“Tay cậu thật khéo léo, bánh thanh đoàn đẹp quá.” Trang Tử Ngang khen từ đáy lòng.
“Ngải cứu có thể thanh nhiệt giải độc, cậu ăn nhiều vào, chắc chắn sẽ không bị chảy máu mũi nữa đâu.” Tô Vũ Điệp uống một ngụm sữa đậu nành vị táo đỏ.
“Cái gì? Bánh này là làm riêng cho tôi à?” Trang Tử Ngang ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi, làm món này phiền phức lắm, phải hái ngải tươi, giã nhuyễn rồi trộn bột, hấp lên rồi mới gói nhân, tôi dậy từ sớm đấy.” Tô Vũ Điệp vừa nói vừa ngáp nhẹ, che miệng lại.
Lòng Trang Tử Ngang bỗng ấm áp.
Thật không ngờ, lại có người vì anh mà bỏ ra nhiều tâm sức đến vậy.
Thật đáng tiếc, thanh đoàn không thể chữa khỏi triệu chứng chảy máu mũi của anh.
“Tiểu Điệp, cơ thể tôi không sao đâu, sau này đừng làm nhiều thứ vì tôi nữa.”
Tô Vũ Điệp bướng bỉnh lắc đầu: “Không đâu, chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè thì nên quan tâm lẫn nhau.”
Trang Tử Ngang lặng lẽ nhai thanh đoàn, lòng ngổn ngang trăm mối.
Trời ơi, người đang trêu đùa tôi sao?
Tại sao khi tôi sắp chết, người lại đưa một người như vậy đến bên tôi?
“Đúng rồi, Trang Tử Ngang, xin lỗi nhé, tối qua tôi không thể dùng điện thoại, sáng nay mới thấy tin nhắn của cậy.” Tô Vũ Điệp đột nhiên nhớ ra chuyện tin nhắn, vội vàng xin lỗi.
“Không sao, tôi biết cậu sẽ trả lời ngay khi thấy tin nhắn mà.” Trang Tử Ngang nhẹ giọng nói.
“Đến giờ vào lớp rồi, cảm ơn cậu vì sữa đậu nành, gặp lại sau nhé!”
Tô Vũ Điệp lắc lư chiếc cốc trong tay, nhẹ nhàng bước lên cầu thang.
Chỉ trong vài bước, cô đã biến mất nơi góc rẽ.
Trang Tử Ngang vẫn đứng bên bồn hoa, lặng lẽ nhìn theo hướng cô biến mất.
Ban đầu anh đứng trong bóng râm của tòa nhà, lúc này mặt trời từ từ mọc lên, bóng tối dần biến mất.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, soi rọi toàn thân anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.