Chương 1: Chúng Ta Ly Hôn Đi
Tiêu An Nhã
30/06/2017
Trong quán cà phê, không khí thanh lịch yên tỉnh với màu sắc tươi mát trang nhã cùng một bản nhạc nhẹ khiến lòng người mềm nhũn.
Ngồi cạnh chiếc bàn gần cửa sổ là một người đàn ông và một cô gái trẻ, một cặp đôi nam thanh nữ tú thu hú nhiều ánh nhìn của mọi người. Người đàn ông một thân âu phục đen lịch lãm, gương mặt lạnh lùng nhưng tuấn mĩ bất phàm, rất dễ nhận ra dù đi tới đâu người đàn ông này tuyệt đối là cực phẩm nổi bậc vạn người mê.
Còn cô gái trẻ kia với chiếc váy màu xanh dương nhạt, nước da trắng hồng, gương mặt xinh đẹp, mái tóc búi cao lộ ra cái cổ trắng hồng, dáng người ma quỷ thật khiến cho đàn ông nhìn mà mê mẫn, chỉ đáng tiếc đối với người đàn ông trước mắt cô chỉ là một người phụ nữ để quyến rũ hắn mà thôi.
" Tiêu Nhã, chúng ta ly hôn đi." Một thanh âm lạnh nhạt vang lên phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.
Tay cầm ly trà của Tiêu Nhã có chút khựng lại, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên " Trác Tĩnh Phàm, để tôi đoán thử xem lý do anh cùng tôi ly hôn nhé."
Gương mặt của Trác Tĩnh Phàm ngày càng xấu đi, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô khiến cho người khác có cảm giác như ở trong hầm băng. Thấy hắn không nói gì thì cô bật cười " Là vì tôi đã tận mắt chứng kiến anh cùng một cô gái ân ái, hay vẫn là tôi đẩy tình nhân bé nhỏ của anh nên anh phi thường không vui muốn lập tức ly hôn tôi, rồi cho tình nhân bé nhỏ kia một danh phận."
Giọng nói của cô rất mềm nhẹ nhưng lại có một trọng lượng không hề nhỏ, gương mặt của Trác Tĩnh Phàm càng ngày càng tối lại " Tiêu Nhã, cô đừng quên tôi lấy cô là vì cô dùng thủ đoạn bỉ ổi, nếu không phải tại cô tôi đã cưới cô ấy từ ba năm trước không phải đợi đến bây giờ, vì thế cô không có một chút tư cách nào để mà từ chối ly hôn cả càng không có tư cách xúc phạm cô ấy."
Thủ đoạn bỉ ổi, câu này thật đúng nhưng không phải dành cho cô mà là dành cho em gái hắn, nếu không phải tại em gái hắn ra tay vào rượu của cô, cô sẽ phải đi đến mức ngày hôm nay sao, thật nực cười.
" Phải, nhưng anh có biết nếu không phải tại Trác Thiên Điệp, em gái anh thì tôi cũng không có ngày hôm nay, các người lấy tư cách gì trách tôi. Ly hôn phải không? Tốt lắm, nhưng không phải anh bỏ tôi mà là tôi bỏ anh." Tiêu Nhã tiêu sái đứng dậy, không thèm nhìn hắn lấy một cái, cứ thế bỏ đi, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó thì lập tức xoay người lại, nở một nụ cười vô cùng chói mắt.
" Tôi đã liên hệ với luật sư riêng rồi, sau này có việc gì thì cứ tìm luật sư của tôi, đừng có hẹn tôi, thời gian của tôi quý giá lắm, không phải ai cũng có tư cách để mà làm chậm trễ thời gian của tôi đâu." Dứt lời cô tiêu sái rời đi, thật giống với con người cô, nhẹ nhàng nhanh nhẹn cũng dứt khoác, không day dưa.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Nhã ánh mắt của Trác Tĩnh Phàm ám lên một tia cảm xúc khó hiểu, sau đó hắn cũng đứng dậy rời đi, trái tim của hắn cũng tự dưng cảm thấy mất mát, hắn từng nghĩ cô sẽ dùng những thủ đoạn nào đó không muốn ly hôn nhưng ngàn vạn lần cũng chưa từng nghĩ tới cô cứ như vậy tiêu sái mà đồng ý, có lẽ hắn đời này không thể hiểu được hết con người cô.
Ngồi gần đó có hai người đàn ông vừa vặn nghe hết rành mạch từng câu từng chữ trong lời nói của hai người.
" Thật đúng là cực phẩm." Chu Phi chặc lưỡi tiếc hận, nãy giờ hắn ngồi bên cạnh nghe không thiếu một chữ nào, lại nhìn thấy dáng vẽ của Tiêu Nhã mà âm thầm giơ ngón cái, nhìn xem, nhìn xem, thật sự quá suất rồi " Thiên, cậu nói xem cô gái vừa rồi có phải hay không rất tốt, nếu như tớ mà có bạn gái như vậy, thích thì ở cạnh nhau không thích liền dứt khoác chia tay, không dây dưa nhiều, thật sảng khoái."
Thẩm Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Chu Phi, gương mặt tuấn mĩ của anh có vài phần lạnh lùng, kết hợp với bộ quần áo thể thao thoải mái, thật sự là biết cách làm đốn tim các thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ là nhiệt độ quanh thân thể anh quá lạnh, chắc không ai có thể kiên trì " Cậu bớt tính hoa hoa công tử đi, cũng sẽ có ngày cậu chết trên giường của phụ nữ."
Chu Phi nghe người bạn chí cốt của mình lạnh lùng phun ra một câu như vậy một chút cũng không tức giận mà còn cười hết sức vô lại " Cậu thấy cô gái vừa rồi hợp với mình không."
" Nếu không biết tính cách, nhìn bề ngoài thì cũng được." Thẩm Hạo Thiên nhàm chán nhìn bộ dáng vô lại của Chu Phi lại nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp của Tiêu Nhã.
Chu Phi nghe vậy thì trong lòng mở cờ, lần đầu tiên được đại boss khen hắn làm sao không vui được, chỉ là câu tiếp theo thực không khác gì một gáo nước lạnh tạt vào người hắn " Bất quá, khi biết được tính cách ... hoa nhài cắm bãi cứt trâu..."
Chu Phi nghe được câu nói này thì oanh tạc ngồi im như bức tượng gỗ còn người nào đó thì tao nhã đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê, vừa vận động trên sân bóng, anh vẫn nên về tắm rồi tiếp tục xử lý công việc, không nên dùng ngày chủ nhật quý giá này vào cái tên Chu Phi kia.
" Này đợi với, cái tên này." Một hồi lâu Chu Phi mới khôi phục lại bộ dáng như thường chỉ là gương mặt thập toàn thập mỹ của hắn nổi lên một tầng mây hồng miệng thì oanh tạt gào to, tất nhiên không phải vì ngại mà là vì tức giận.
Ngồi cạnh chiếc bàn gần cửa sổ là một người đàn ông và một cô gái trẻ, một cặp đôi nam thanh nữ tú thu hú nhiều ánh nhìn của mọi người. Người đàn ông một thân âu phục đen lịch lãm, gương mặt lạnh lùng nhưng tuấn mĩ bất phàm, rất dễ nhận ra dù đi tới đâu người đàn ông này tuyệt đối là cực phẩm nổi bậc vạn người mê.
Còn cô gái trẻ kia với chiếc váy màu xanh dương nhạt, nước da trắng hồng, gương mặt xinh đẹp, mái tóc búi cao lộ ra cái cổ trắng hồng, dáng người ma quỷ thật khiến cho đàn ông nhìn mà mê mẫn, chỉ đáng tiếc đối với người đàn ông trước mắt cô chỉ là một người phụ nữ để quyến rũ hắn mà thôi.
" Tiêu Nhã, chúng ta ly hôn đi." Một thanh âm lạnh nhạt vang lên phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.
Tay cầm ly trà của Tiêu Nhã có chút khựng lại, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên " Trác Tĩnh Phàm, để tôi đoán thử xem lý do anh cùng tôi ly hôn nhé."
Gương mặt của Trác Tĩnh Phàm ngày càng xấu đi, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô khiến cho người khác có cảm giác như ở trong hầm băng. Thấy hắn không nói gì thì cô bật cười " Là vì tôi đã tận mắt chứng kiến anh cùng một cô gái ân ái, hay vẫn là tôi đẩy tình nhân bé nhỏ của anh nên anh phi thường không vui muốn lập tức ly hôn tôi, rồi cho tình nhân bé nhỏ kia một danh phận."
Giọng nói của cô rất mềm nhẹ nhưng lại có một trọng lượng không hề nhỏ, gương mặt của Trác Tĩnh Phàm càng ngày càng tối lại " Tiêu Nhã, cô đừng quên tôi lấy cô là vì cô dùng thủ đoạn bỉ ổi, nếu không phải tại cô tôi đã cưới cô ấy từ ba năm trước không phải đợi đến bây giờ, vì thế cô không có một chút tư cách nào để mà từ chối ly hôn cả càng không có tư cách xúc phạm cô ấy."
Thủ đoạn bỉ ổi, câu này thật đúng nhưng không phải dành cho cô mà là dành cho em gái hắn, nếu không phải tại em gái hắn ra tay vào rượu của cô, cô sẽ phải đi đến mức ngày hôm nay sao, thật nực cười.
" Phải, nhưng anh có biết nếu không phải tại Trác Thiên Điệp, em gái anh thì tôi cũng không có ngày hôm nay, các người lấy tư cách gì trách tôi. Ly hôn phải không? Tốt lắm, nhưng không phải anh bỏ tôi mà là tôi bỏ anh." Tiêu Nhã tiêu sái đứng dậy, không thèm nhìn hắn lấy một cái, cứ thế bỏ đi, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó thì lập tức xoay người lại, nở một nụ cười vô cùng chói mắt.
" Tôi đã liên hệ với luật sư riêng rồi, sau này có việc gì thì cứ tìm luật sư của tôi, đừng có hẹn tôi, thời gian của tôi quý giá lắm, không phải ai cũng có tư cách để mà làm chậm trễ thời gian của tôi đâu." Dứt lời cô tiêu sái rời đi, thật giống với con người cô, nhẹ nhàng nhanh nhẹn cũng dứt khoác, không day dưa.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Nhã ánh mắt của Trác Tĩnh Phàm ám lên một tia cảm xúc khó hiểu, sau đó hắn cũng đứng dậy rời đi, trái tim của hắn cũng tự dưng cảm thấy mất mát, hắn từng nghĩ cô sẽ dùng những thủ đoạn nào đó không muốn ly hôn nhưng ngàn vạn lần cũng chưa từng nghĩ tới cô cứ như vậy tiêu sái mà đồng ý, có lẽ hắn đời này không thể hiểu được hết con người cô.
Ngồi gần đó có hai người đàn ông vừa vặn nghe hết rành mạch từng câu từng chữ trong lời nói của hai người.
" Thật đúng là cực phẩm." Chu Phi chặc lưỡi tiếc hận, nãy giờ hắn ngồi bên cạnh nghe không thiếu một chữ nào, lại nhìn thấy dáng vẽ của Tiêu Nhã mà âm thầm giơ ngón cái, nhìn xem, nhìn xem, thật sự quá suất rồi " Thiên, cậu nói xem cô gái vừa rồi có phải hay không rất tốt, nếu như tớ mà có bạn gái như vậy, thích thì ở cạnh nhau không thích liền dứt khoác chia tay, không dây dưa nhiều, thật sảng khoái."
Thẩm Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Chu Phi, gương mặt tuấn mĩ của anh có vài phần lạnh lùng, kết hợp với bộ quần áo thể thao thoải mái, thật sự là biết cách làm đốn tim các thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ là nhiệt độ quanh thân thể anh quá lạnh, chắc không ai có thể kiên trì " Cậu bớt tính hoa hoa công tử đi, cũng sẽ có ngày cậu chết trên giường của phụ nữ."
Chu Phi nghe người bạn chí cốt của mình lạnh lùng phun ra một câu như vậy một chút cũng không tức giận mà còn cười hết sức vô lại " Cậu thấy cô gái vừa rồi hợp với mình không."
" Nếu không biết tính cách, nhìn bề ngoài thì cũng được." Thẩm Hạo Thiên nhàm chán nhìn bộ dáng vô lại của Chu Phi lại nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp của Tiêu Nhã.
Chu Phi nghe vậy thì trong lòng mở cờ, lần đầu tiên được đại boss khen hắn làm sao không vui được, chỉ là câu tiếp theo thực không khác gì một gáo nước lạnh tạt vào người hắn " Bất quá, khi biết được tính cách ... hoa nhài cắm bãi cứt trâu..."
Chu Phi nghe được câu nói này thì oanh tạc ngồi im như bức tượng gỗ còn người nào đó thì tao nhã đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê, vừa vận động trên sân bóng, anh vẫn nên về tắm rồi tiếp tục xử lý công việc, không nên dùng ngày chủ nhật quý giá này vào cái tên Chu Phi kia.
" Này đợi với, cái tên này." Một hồi lâu Chu Phi mới khôi phục lại bộ dáng như thường chỉ là gương mặt thập toàn thập mỹ của hắn nổi lên một tầng mây hồng miệng thì oanh tạt gào to, tất nhiên không phải vì ngại mà là vì tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.