Chương 4: Quyết định trở lại
Tiêu An Nhã
01/07/2017
Tất nhiên Du Tiểu
Nhạc cũng thật biết lợi dụng thời cơ mà diễn kịch, cô ta giả bộ đụng
phải ly cà phê khiến nó đổ hết lên người Tiêu Nhã.
' Cạch ' gương mặt của Tiêu Nhã càng ngày càng lạnh càng lạnh, không khí xung quanh cũng bị hơi thở của cô làm cho đông lạnh bất thường.
Du Tiểu Nhạc cũng không tự giác mà run lên, cô ta cố gắng lấy lại bình tỉnh sau đó nở nụ cười thật giả tạo, cô ta lấy từ trong tùi áo ra một chiếc khăn tay màu trắng, vừa nhìn qua đã biết chiếc khăn này giá trị thật không nhỏ " Xin lỗi Tiêu Nhã, chị thật sự bất cẩn quá, để chị lau giúp em."
Khi bàn tay của cô ta gần đụng vào váy của cô, Tiêu Nhã đã kịp thời ngăn lại, cô nở nụ cười nhạt " Du Tiểu Nhạc, hình như tôi đã từng nhắc nhở cô đừng bao giờ chạm vào giới hạn của tôi rồi thì phải."
Tay Du Tiểu Nhạc bị cô nắm có chút đau, cô ta thử thoát ra mấy lần nhưng không thành công " Tiêu Nhã, em nắm chặt quá chị có chút đau, trước buông ra đã..."
Đau? có đau bằng những thứ cô đã trải qua không? Đôi mắt của Tiêu Nhã càng lúc càng lạnh hơn, cô dùng sức nắm chặt cổ tay cô ta khiến chiếc khăn tay cũng theo đó rơi xuống đất.
Lúc cô bị bỏ thuốc cũng chính là cô ta cùng với Trác Thiên Điệp bày mưu, lúc cô phải gả cho Trác Tĩnh Phàm cũng là cô ta và Trác Thiên Điệp thiết kế, hiện tại cô và Trác Tĩnh Phàm ly hôn cũng không phải là nhờ công của hai người kia sao?
Những thứ họ cho cô không lẽ cô phải cuối đầu biết ơn à, hay khóc lóc ỷ ôi cầu xin cô ta buông tha cho cô, nhưng cô sẽ như vậy sao?
Tiêu Nhã buông tay Du Tiểu Nhạc ra khoé miệng nở một nụ cười lạnh " Du Tiểu Nhạc sau này gặp tôi cô tốt nhất tránh xa ra biết không, nếu tôi nổi điên lên thì không chỉ chuyện trong vòng mười năm qua của Trác Thị bị lật lên mà tôi không ngại tìm cho mấy người vài đứa con riêng lên báo nằm đâu "
Du Tiểu Nhạc nghe xong câu này thì vô cùng khinh thường trong lòng, thân phận Tiêu Nhã cũng không khác gì cô, cô ta thì có bản sự gì chứ nhưng Trác Tĩnh Phàm nghe xong thì càng trầm mặc hơn, hắn không phải không thấy Du Tiểu Nhạc cố ý làm đổ ly cà phê kia nhưng hắn vẫn như trước im lặng nhìn cô, hy vọng có thể nhìn ra một tia hèn mọn trong cô để có thể an ủi tấm lòng của hắn.
Nhưng cô vẫn như vậy, vẫn giống như một bức tượng được gọt một cách quá tĩ mĩ nên không thể nhìn ra một chút lỗi nào, cô từ trước đến nay đều như vậy, đếu khiến cho hắn cảm thấy nhìn không thấu.
Khi nghe được lời nói lạnh lùng kia phát ra từ miệng của cô thì hắn liền nhận ra một điều nguy hại của Trác Thị mấy ngày vừa qua có lẽ có sự liên quan đến cô. Đây chính là cái giá trong miệng cô nói sao, cô là ai? Vì sao hắn càng lúc càng phát hiện ra mình thực sự không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Tiêu Nhã thấy hai người không lên tiếng thì đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, cô nói nhỏ bên tai Du Tiểu Nhạc " Du Tiểu Nhạc, Trác Tĩnh Phàm biết trước khi cô gặp anh ta cô từng quyến rũ cha nuôi của mình lên giường với mình chưa."
" Cô " Mặt Du Tiểu Nhạc lập tức xám lại, thân thể của cô có chút rung rẩy, nếu như vừa rồi cô cực kì đắc ý thì hiện tại cô lại cực kì hoảng sợ, cô chỉ muốn ngay lập tức kéo tay Trác Tĩnh Phàm mà rời khỏi nơi này, chuyện cô hối hận nhất trên đời này và nó cũng chính là vết dơ không bao giờ lau sạch, nếu để anh ấy biết được thì tình cảm mấy năm qua cô tranh thủ được sẽ chẳng còn nữa...
Du Tiểu Nhạc đột nhiên không còn khống chế được tâm tình của mình, cô ta cố gắng hít một hơi lấy lại bình tĩnh lại, cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười " Tĩnh Phàm, có vẽ như Tiêu Nhã còn có việc rời đi, chúng ta vẫn không nên làm phiền cô ấy rồi." Sau đó cô ta nhìn cô và nở một nụ cười hết sức cứng ngắt " Tiêu Nhã, chị đi trước, nhưng mà dù có việc gì thì anh ấy cũng rất yêu chị..."
Bỗng nhiên Tiêu Nhã có xúc động muốn cười to, Du Tiểu Nhạc, cô ta thật sự nên đi làm diễn viên đi, người khác nắm điểm yếu của cô ta nhưng cô ta vẫn có thể kiềm chế được mà đe doạ đối thủ bằng một câu nói chỉ đơn giản xuất phát từ tình yêu của Trác Tĩnh Phàm dành cho cô ta.
Tiêu Nhã đột nhiên phát hiện ra một điều người con gái Du Tiểu Nhạc này khiến cho cô năm lần bảy lượt rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười cũng thật sự rất lợi hại, nhưng nếu cô ta đặt sự thông minh của cô ta vào việc khác mà không phải việc quyến rũ đàn ông có phải hay không sẽ thành công hơn rất nhiều.
" Không tiễn " Tiêu Nhã ngồi xuống ghế không thèm nhìn đến hai người kia mà chỉ chăm chú nghịch ngón tay của mình, cô cũng không để ý chiếc vày của cô đã bị cà phê làm lem nhìn không ra hình dạng.
Du Tiểu Nhạc nhìn cô một bằng một con mắt âm trầm sau đó cô ta rũ mi mắt xuống che giấy sát khí, Tiêu Nhã nếu cô nói ra việc này tôi mà không sống tốt thì cô cũng đừng mong mình được sống tốt...
Nhìn theo bóng lưng của Du Tiểu Nhạc và Trác Tĩnh Phàm, Tiêu Nhã có chút nghiền ngẩm, sau đó cô lấy di động ra bấm một dãy số và gọi đi:
" Mộc Tử Kỳ, cậu đừng động vào Trác Thị nữa..."
" Thế nào? Đau lòng rồi hả? " Mộc Tử Kỳ giọng điệu có vẽ trêu tức nói " Muốn tớ tha cho Trác Thị cũng được, cậu về mà lo công việc của mình đi..."
" Được " Khoé miệng Tiêu Nhã nâng lên một nụ cười hiếm thấy.
Mộc Tử Kỳ nghe xong câu trả lời của cô thì tay cầm điện thoại có chút rung lên, anh từng nghĩ đến hàng vạn câu trả lời khác nhau từ miệng cô nhưng anh lại không nghĩ đến chỉ một chữ kia khiến anh cảm thấy có chút ghen tị với Trác Tĩnh Phàm.
Tiêu Nhã vì một người đàn ông mà cậu thật sự có thể thay đổi đến đáng sợ như vậy sao?
' Cạch ' gương mặt của Tiêu Nhã càng ngày càng lạnh càng lạnh, không khí xung quanh cũng bị hơi thở của cô làm cho đông lạnh bất thường.
Du Tiểu Nhạc cũng không tự giác mà run lên, cô ta cố gắng lấy lại bình tỉnh sau đó nở nụ cười thật giả tạo, cô ta lấy từ trong tùi áo ra một chiếc khăn tay màu trắng, vừa nhìn qua đã biết chiếc khăn này giá trị thật không nhỏ " Xin lỗi Tiêu Nhã, chị thật sự bất cẩn quá, để chị lau giúp em."
Khi bàn tay của cô ta gần đụng vào váy của cô, Tiêu Nhã đã kịp thời ngăn lại, cô nở nụ cười nhạt " Du Tiểu Nhạc, hình như tôi đã từng nhắc nhở cô đừng bao giờ chạm vào giới hạn của tôi rồi thì phải."
Tay Du Tiểu Nhạc bị cô nắm có chút đau, cô ta thử thoát ra mấy lần nhưng không thành công " Tiêu Nhã, em nắm chặt quá chị có chút đau, trước buông ra đã..."
Đau? có đau bằng những thứ cô đã trải qua không? Đôi mắt của Tiêu Nhã càng lúc càng lạnh hơn, cô dùng sức nắm chặt cổ tay cô ta khiến chiếc khăn tay cũng theo đó rơi xuống đất.
Lúc cô bị bỏ thuốc cũng chính là cô ta cùng với Trác Thiên Điệp bày mưu, lúc cô phải gả cho Trác Tĩnh Phàm cũng là cô ta và Trác Thiên Điệp thiết kế, hiện tại cô và Trác Tĩnh Phàm ly hôn cũng không phải là nhờ công của hai người kia sao?
Những thứ họ cho cô không lẽ cô phải cuối đầu biết ơn à, hay khóc lóc ỷ ôi cầu xin cô ta buông tha cho cô, nhưng cô sẽ như vậy sao?
Tiêu Nhã buông tay Du Tiểu Nhạc ra khoé miệng nở một nụ cười lạnh " Du Tiểu Nhạc sau này gặp tôi cô tốt nhất tránh xa ra biết không, nếu tôi nổi điên lên thì không chỉ chuyện trong vòng mười năm qua của Trác Thị bị lật lên mà tôi không ngại tìm cho mấy người vài đứa con riêng lên báo nằm đâu "
Du Tiểu Nhạc nghe xong câu này thì vô cùng khinh thường trong lòng, thân phận Tiêu Nhã cũng không khác gì cô, cô ta thì có bản sự gì chứ nhưng Trác Tĩnh Phàm nghe xong thì càng trầm mặc hơn, hắn không phải không thấy Du Tiểu Nhạc cố ý làm đổ ly cà phê kia nhưng hắn vẫn như trước im lặng nhìn cô, hy vọng có thể nhìn ra một tia hèn mọn trong cô để có thể an ủi tấm lòng của hắn.
Nhưng cô vẫn như vậy, vẫn giống như một bức tượng được gọt một cách quá tĩ mĩ nên không thể nhìn ra một chút lỗi nào, cô từ trước đến nay đều như vậy, đếu khiến cho hắn cảm thấy nhìn không thấu.
Khi nghe được lời nói lạnh lùng kia phát ra từ miệng của cô thì hắn liền nhận ra một điều nguy hại của Trác Thị mấy ngày vừa qua có lẽ có sự liên quan đến cô. Đây chính là cái giá trong miệng cô nói sao, cô là ai? Vì sao hắn càng lúc càng phát hiện ra mình thực sự không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Tiêu Nhã thấy hai người không lên tiếng thì đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, cô nói nhỏ bên tai Du Tiểu Nhạc " Du Tiểu Nhạc, Trác Tĩnh Phàm biết trước khi cô gặp anh ta cô từng quyến rũ cha nuôi của mình lên giường với mình chưa."
" Cô " Mặt Du Tiểu Nhạc lập tức xám lại, thân thể của cô có chút rung rẩy, nếu như vừa rồi cô cực kì đắc ý thì hiện tại cô lại cực kì hoảng sợ, cô chỉ muốn ngay lập tức kéo tay Trác Tĩnh Phàm mà rời khỏi nơi này, chuyện cô hối hận nhất trên đời này và nó cũng chính là vết dơ không bao giờ lau sạch, nếu để anh ấy biết được thì tình cảm mấy năm qua cô tranh thủ được sẽ chẳng còn nữa...
Du Tiểu Nhạc đột nhiên không còn khống chế được tâm tình của mình, cô ta cố gắng hít một hơi lấy lại bình tĩnh lại, cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười " Tĩnh Phàm, có vẽ như Tiêu Nhã còn có việc rời đi, chúng ta vẫn không nên làm phiền cô ấy rồi." Sau đó cô ta nhìn cô và nở một nụ cười hết sức cứng ngắt " Tiêu Nhã, chị đi trước, nhưng mà dù có việc gì thì anh ấy cũng rất yêu chị..."
Bỗng nhiên Tiêu Nhã có xúc động muốn cười to, Du Tiểu Nhạc, cô ta thật sự nên đi làm diễn viên đi, người khác nắm điểm yếu của cô ta nhưng cô ta vẫn có thể kiềm chế được mà đe doạ đối thủ bằng một câu nói chỉ đơn giản xuất phát từ tình yêu của Trác Tĩnh Phàm dành cho cô ta.
Tiêu Nhã đột nhiên phát hiện ra một điều người con gái Du Tiểu Nhạc này khiến cho cô năm lần bảy lượt rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười cũng thật sự rất lợi hại, nhưng nếu cô ta đặt sự thông minh của cô ta vào việc khác mà không phải việc quyến rũ đàn ông có phải hay không sẽ thành công hơn rất nhiều.
" Không tiễn " Tiêu Nhã ngồi xuống ghế không thèm nhìn đến hai người kia mà chỉ chăm chú nghịch ngón tay của mình, cô cũng không để ý chiếc vày của cô đã bị cà phê làm lem nhìn không ra hình dạng.
Du Tiểu Nhạc nhìn cô một bằng một con mắt âm trầm sau đó cô ta rũ mi mắt xuống che giấy sát khí, Tiêu Nhã nếu cô nói ra việc này tôi mà không sống tốt thì cô cũng đừng mong mình được sống tốt...
Nhìn theo bóng lưng của Du Tiểu Nhạc và Trác Tĩnh Phàm, Tiêu Nhã có chút nghiền ngẩm, sau đó cô lấy di động ra bấm một dãy số và gọi đi:
" Mộc Tử Kỳ, cậu đừng động vào Trác Thị nữa..."
" Thế nào? Đau lòng rồi hả? " Mộc Tử Kỳ giọng điệu có vẽ trêu tức nói " Muốn tớ tha cho Trác Thị cũng được, cậu về mà lo công việc của mình đi..."
" Được " Khoé miệng Tiêu Nhã nâng lên một nụ cười hiếm thấy.
Mộc Tử Kỳ nghe xong câu trả lời của cô thì tay cầm điện thoại có chút rung lên, anh từng nghĩ đến hàng vạn câu trả lời khác nhau từ miệng cô nhưng anh lại không nghĩ đến chỉ một chữ kia khiến anh cảm thấy có chút ghen tị với Trác Tĩnh Phàm.
Tiêu Nhã vì một người đàn ông mà cậu thật sự có thể thay đổi đến đáng sợ như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.