Chương 26
Trương Nhi
03/08/2021
Dương Chi từng bước một bước lên khán đài. Hiện tại gương mặt mỗi người mang một vẻ khác nhau, nàng lo lắng, chân tay toát cả mồ hôi, rất sợ nhục! Trong khi đó Hàn Lạc Thần có chút khó chịu, không muốn để nàng xuất hiện là tâm điểm trước mặt nhiều người như vậy, cũng không quan tâm nàng múa đẹp hay không. Mặc Thiên Sĩ lại mang vẻ mặt đắc ý, giống như tin chắc thân muội mình sẽ làm được. Hai nữ nhân Lâm Hoa và Khương Tình thì chăm chú nhìn nàng đợi một tiết mục nào đó để tranh tài cao thấp. Riêng vị thái hậu thì cực kì thoải mái uống trà, mọi thú vui trong hậu cung, bà già này đều đã cảm nhận nha!
Tiểu công chúa Minh Nguyệt hôm nay cũng có mặt, nàng ngồi ở một góc nhỏ trong dàn hậu cung. Cái này là nàng tự nguyện, nàng vốn dĩ không thích những thứ tiệc tùng mang tính chất hình thức nhàm chán này. Lại không muốn cùng các công chúa tứ quốc so tài vô vị, nhưng vốn dĩ là nàng không biết làm cái gì! Nên mới chốn. Tiện thể có thể một góc ngồi ngắm Thanh Phong ca oai phong lẫm liệt nha. Nay Dương Chi tỉ tỉ xuất đầu lộ diện, nàng cực kì cao hứng, vừa nhét bánh quy vào miệng, vừa nhướm cái đầu nhỏ lên nhìn, chờ tỉ tỉ hạ gục hai nữ nhân kiêu căng kia. Hưng phấn quá, lại thốt lên một câu
"Chi tỉ, cố lên cố lên"
"Công chúa!" - nha hoàn bên cạnh nàng hoảng sợ can ngăn
Mọi ánh mắt đều dồn về phía xa xa của hậu cung Linh Bắc. Lắc đầu ngao ngán vị công chúa nghịch ngợm này. Mặc Thiên Sĩ nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy giống như một tiểu oa nhi miệng đang nhai quàm quàm, không đoái hoài đến ánh mắt của mọi người nhìn mình mà cổ vũ cho tiểu muội của hắn. Rất đáng yêu.
Dương Chi toát mồ hôi. Còn cỗ vũ a? Nàng là đang muốn trốn. Bất chợt nàng nhìn lên phía trên cao. Bốn mắt chạm nhau, tên hoàng đế này nhìn gì chứ. Đột nhiên nàng nghĩ ra, bây giờ chỉ có hắn có thể giúp mình, nàng đưa ánh mắt cầu khẩn lên nhìn, đổi lại một câu
"Mời Hiền phi bắt đầu"
Sau tiếng nói như Diêm Vương đòi mạng của hắn, một nha hoàn từ phía sứ thần Linh Nam đi đến, đặt một chiếc đàn lạ lùng trước mặt nàng, một người khác lại khoác lên cho nàng một bộ y phục trắng như tuyết. Theo kí ức nàng nhớ lại, đây là phụ kiện của điệu múa Diêu Nam. Bất quá, phải múa thôi, nàng hết đường lui!
Nàng chậm chậm đi về phía chiếc đàn, tay run run đặt lên. Đột nhiên, bàn tay của nàng không tự chủ được mà hạ xuống vài tiếng, những âm thanh vang lên hòa hợp và đồng điệu
'Gì thế?'
Dương Chi ngạc nhiên với chính mình, đây là kí ức của Mặc công chúa sao? Nàng cảm thấy có chút sợ hãi trước tình huống này, nhưng mà như thế cũng tốt, nàng không bị nhục nha!
Chỉ vài nốt nhạc vang lên, mọi người đều như đã nín thở, sau đó Dương Chi vừa múa quay vòng, nhưng âm thanh của tiếng đàn vẫn phát ra, chính là vừa tấu đàn vừa múa? Nhưng lại làm cho người ta không phân biệt được khi nào nàng đàn, giống như là có hai người vậy.
Người Linh Nam dường như đã quen thuộc với khung cảnh trước mắt nên không lấy làm lạ, chỉ là để lộ ra nụ cười kiêu hãnh cho vị công chúa của mình. Trong khi đó, Khương Chính lại mang vẻ mặt say đắm nhìn nàng khiến Hàn Lạc Thần có chút bất đắc dĩ. Dương Chi chỉ mới đàn múa chưa được một nửa điệu Diêu Nam, thì một âm thanh lạnh lẽo đã vang lên
"Dừng lại!"
Nàng cũng lập tức dừng lại, ngạc nhiên nhìn Hàn Lạc Thần. Hắn khuôn mặt lạnh lẽo nhìn nàng, ai cho phép nàng xinh đẹp như vậy trước mặt bao nhiêu người?
"Đến đây thôi"
Dương Chi nhìn hắn căm phẫn, cái quái gì thế? Lúc nàng không muốn múa thì lại bắt múa, khi nàng đã múa được thì lại bắt dừng, hắn có biết nàng đang tỏa sáng không chứ?
"Ta không muốn" - nàng phồng mang trợn má nhìn cẩu hoàng đế, cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người
Nhìn nàng vì thế mà tức giận càng làm hắn phẫn nộ hơn, ánh mắt hắn lạnh lẽo không nhìn thấy đáy, cũng không cùng nàng tranh luận như những lần trước
"Về chỗ" - trẫm chính là không cho phép bọn họ nhìn nữ nhân của trẫm
Nàng định lên tiếng, lại vô tình liếc qua cái nhìn của thái hậu, bà giống như nói nàng nên im lặng trở về, nàng nhìn hắn một cái, giận dỗi quay đi về phía hậu cung Linh Bắc.
Tất cả mọi người đều không hiểu hành động lạ lùng như vậy của hắn nghĩa là gì? Bọn họ đều đang đắm chìm trong vẻ đẹp ngàn năm có một này. Mặc Thiên Sĩ cau mày nhìn tiểu muội đang múa mà trật vật phải dừng lại, nhưng cũng biết tình huống hiện tại không tiện lên tiếng, đành im lặng. Màn tranh tài hậu cung cũng vì thế mà kết thúc.
Như đã nói ban đầu, khán đài này không đơn giản để thể hiện màn múa đơn giản của nữ nhân tứ quốc, nó còn là nơi so tài võ thuật của tướng lĩnh tứ phương. Nhưng mà cả đoạn này Dương Chi đều không quan tâm, Hàn Lạc Thần hắn có phải rất chán ghét nàng? Khi Lâm Hoa và Khương Tình công chúa kia biểu diễn thì chiêm ngưỡng còn ban thưởng, nhưng khi nàng múa thì chán ghét, còn cắt ngang tiết mục của nàng, tâm nàng buồn bã, nàng múa có phải là rất xấu, xấu đến nỗi hắn không muốn nhìn.
Thái hậu nhìn thấy hành động của nhi tử mình, liền một phần nào đó cảm nhận được tính chiếm đoạt mạnh mẽ của hắn, lại mỉm cười đắc ý. Đến khi nhìn qua tiểu nha đầu, buồn bã cúi đầu lại thầm trách tiểu hoàng đế không biết cư xử, cư nhiên để tiểu Chi của bà hiểu lầm nha.
Sương phi từ đầu đến cuối an an phận phận không lên tiếng, nhưng mọi chuyện nàng ta đều nhìn đến đầy đủ, lại không như Lâm Hoa nghĩ rằng hoàng đế chán ghét Hiền phi, nàng ta biết, hoàng đế là động tâm Hiền phi. Tâm niệm hủy hoại đế chế này càng lúc càng lớn lên trong lòng nàng ta.
"Woa, không ngờ tỉ tỉ lại tài giỏi như vậy" - Dương Chi đang trong trạng thái buồn bực, Minh Nguyệt lại từ phía dưới chui lên trêu chọc nàng, bất quá đối với tiểu muội này nàng không tức giận được
"Haiz, muội đừng nói nữa, ta đang tức điên"
Minh Nguyệt không cho là đúng nói
"Tỉ tức gì chứ, tỉ vừa biểu diễn một màn xuất chúng như vậy, nam nhân ở đây đều quỳ rạp dưới chân tỉ rồi, đến nỗi phải khiến hoàng đế ca ca của ta ghen tức như vậy, cũng chỉ có tỉ làm được nha"
"Ghen tức? Muội có lầm không, hắn chính là chán ghét tiết mục của ta thì có"
Minh Nguyệt làm ra bộ dạng chán nản ôm đầu
"Thế mà muội cứ ngỡ tỉ tỉ thông minh!"
Đúng là trên đời, người ngoài cuộc thì tỏ, người trong cuộc lại như đui mù, Minh Nguyệt tiểu nha đầu thầm cảm thán 'hoàng đế ca ca, chúc mừng huynh, chúc mừng huynh có một tình yêu mới'
Lúc này, nhìn qua Minh Nguyệt, Dương Chi chợt lóe lên một ý tưởng
"Này tiểu Nguyệt, muội có thấy nơi này nhàm chán không?"
Đương nhiên Minh Nguyệt gật đầu lia lịa
"Rất nhàm chán"
"Nếu vậy...chúng ta trốn ra ngoài chơi đi"
Nàng nhìn Minh Nguyệt nháy nháy mắt, lại nói thêm
"Mọi người đều tập chung ở đây cả rồi, ta với muội đi chơi một lát sẽ không ai biết, đừng nói muội sợ a?"
"Sợ gì chứ, muội chỉ đang lo cho tỉ đấy, hoàng đế ca ca mà biết muội còn trốn được, còn tỉ..hmm" - chuyện phu thê người ta, người ngoài cũng ít khả năng xen vào
"Ta không sợ thì muội sợ gì chứ"
"Vậy được"
Phí Oanh nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng ra sức khuyên ngăn nhưng không được, đành chấp nhận đi cùng để bảo vệ hai người.
Minh Nguyệt sau khi bàn luận xong với nàng liền chạy về tẩm cung thay y phục và lấy một chút ngân lượng mang theo, còn Dương Chi tiến lên phía thái hậu xin phép về vì mệt mỏi trong người, thái hậu nhìn nàng liền biết không có vấn đề gì, nhưng vẫn chấp nhận.
Màn đầu võ phía dưới khán đài vẫn diễn ra. Hàn Lạc Thần vô tình liếc mắt một cái, liền phát hiện nữ nhân kia không còn ngồi bên dưới, có chút bất mãn nhưng đại hội vẫn đang diễn ra, hắn không thể bỏ đi.
---------------
"Tiểu Nguyệt, không ngờ muội có con đường trốn ra khỏi cung bí ẩn như vậy"
"Còn phải nói, tỉ là người đầu tiên muội chỉ cho đó nha"
"Ha ha, đa tạ đa tạ, sau này phải mượn con đường của muội sử dụng dài dài rồi"
"Rất sẵn lòng"
Bên ngoài cổng hoàng cung, có ba nữ nhi xinh đẹp cùng dạo bước, Minh Nguyệt và Dương Chi đều đã thay y phục thường dân thoải mái đơn giản, Phí Oanh một bên mặc trang phục đứng đắn nghiêm trang hơn.
"Nương nương, công chúa, hai người chơi một lát rồi trăn thủ trở về được không? Nếu hoàng thượng và thái tử biết được sẽ rất phiền phức"
Dương Chi xoa xoa đầu mình cảm thán
"Này tiểu ma ma, em không cần lo, ta đảm bảo không có chuyện gì. Còn nữa, ra đường đừng gọi nương nương, công chúa gì cả" - cái này là nàng học trong những chuyện xuyên không a, gọi như thế sẽ bị lộ thân phận. Mà lộ thân phận đã sao nhỉ? Mặc kệ, đi chơi trước đã.
--------------
"Tỉ tỉ, chúng ta đi chơi quên cả thời gian"
Các nàng vừa leo vào bên trong hoàng cung, hiện giờ cũng đã là xế chiều
"Đúng là vui thiệt. Tiểu Nguyệt, hôm khác lại đi"
Minh Nguyệt cũng cực kì cao hứng, nhưng có điều
"Chi tỉ, đại hội có lẽ đã kết thúc từ lâu, tỉ..nhớ bảo trọng, muội đi trước tạm biệt" - nói xong tiểu công chúa chạy mất hút về phía Như Nguyệt cung
Nàng khó hiểu nhìn Minh Nguyệt, bảo trọng gì chứ? Sau đó nàng quay sang lại bắt gặp gương mặt lo lắng của Phí Oanh
"Em sao thế?"
"Nương nương, hoàng thượng mà phát hiện chắc chắn sẽ tức giận, vừa rồi ở đại hội dường như ngài ấy đã không vui"
Hả! Lại là Hàn Lạc Thần, tâm trạng nàng liền trùng xuống
"Hắn không vui gì chứ, không nhìn thấy mặt ta hắn mới chính là vui vẻ nhất"
Nàng cùng Phí Oanh vẫn trong trang phục thường dân thong thả về cung Hiền Phúc, chỉ mới đi đến cổng, đã nghe thấy tiếng khóc lóc van xin
"Hoàng thượng tha mạng, nô tì thật không biết nương nương đã đi đâu"
Nàng hốt hoảng chạy vào tẩm cung, Hàn Lạc Thần đang ngồi trên ghế cao, gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn, phía dưới là toàn bộ người của Hiền Phúc cung đang quỳ dưới đất, xung quang là thị vệ trên tay cầm gậy. Mà người đang bị ép trả lời là Tiểu Hạ
"Dừng tay lại"
Hàn Lạc Thần không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nàng, cuối cùng cũng chịu về sao? Gặp lại người cũ vui vẻ đến quên hết mọi chuyện sao?
"Hiền phi nương nương" - đám người Hiền Phúc cung nhìn thấy chủ tử liền cầu cứu
Nhìn bọn họ nàng cảm thấy áy náy vô cùng, chính mình ra ngoài chơi để bọn họ phải chịu trừng phạt, mà sự trừng phạt này lại do một người..
"Hoàng thượng, ngươi là muốn làm gì?"
Không giống như những lần trước nhân nhượng nàng, giống như nàng đã chạm đến giới hạn của hắn
"Có phải trẫm đã quá dung túng nàng? Lại dám trốn ra ngoài cùng nam nhân?"
"Hoàng thượng khai ân, là nô tì cùng nương nương xuất cung, nương nương không đi cùng nam nhân mà chính là.."
"Phí Oanh!" - nàng không muốn liên lụy Minh nguyệt, để một mình nàng gánh tội là được rồi
Nghe chủ tớ họ nói đến đây làm Hàn Lạc Thần càng thêm tức giận, tại sao không để nô tì kia nói tiếp? Thật đáng chết, khi không nhìn thấy nàng ở đại hội nữa, hắn có chút tức giận, nhưng đỉnh điểm chính là vài khắc sau tên Tô tướng quân Linh Nam đó cũng biến mất? Nói hắn nên hiểu như thế nào đây?
"Hoàng thượng, giao ước giữa chúng ta ngươi cũng đã đồng ý, hiện giờ lí do gì ngươi lại tức giận chứ?"
"Trước không đi, sau không đi, nhưng lại đi vào thời điểm này, nàng cũng thật biết lựa chọn thời gian"
Dương Chi khó hiểu nhìn hắn, hắn đang nói cái quái gì thế, không đầu không đuôi không rõ ràng, cái gì mà lựa chọn thời gian? Chẳng phải chán sẽ đi sao?
"Các ngươi cút ra ngoài hết cho trẫm" - hắn tức giận đập bàn rống lên. Đám hạ nhân đều sợ hãi lui xuống, chỉ còn một mình nàng đứng đối diện hắn.
Dương Chi nhìn hắn nhíu mày, từ ghi gặp hắn đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn tức giận như vậy, rất chán ghét nàng sao?
Tiểu công chúa Minh Nguyệt hôm nay cũng có mặt, nàng ngồi ở một góc nhỏ trong dàn hậu cung. Cái này là nàng tự nguyện, nàng vốn dĩ không thích những thứ tiệc tùng mang tính chất hình thức nhàm chán này. Lại không muốn cùng các công chúa tứ quốc so tài vô vị, nhưng vốn dĩ là nàng không biết làm cái gì! Nên mới chốn. Tiện thể có thể một góc ngồi ngắm Thanh Phong ca oai phong lẫm liệt nha. Nay Dương Chi tỉ tỉ xuất đầu lộ diện, nàng cực kì cao hứng, vừa nhét bánh quy vào miệng, vừa nhướm cái đầu nhỏ lên nhìn, chờ tỉ tỉ hạ gục hai nữ nhân kiêu căng kia. Hưng phấn quá, lại thốt lên một câu
"Chi tỉ, cố lên cố lên"
"Công chúa!" - nha hoàn bên cạnh nàng hoảng sợ can ngăn
Mọi ánh mắt đều dồn về phía xa xa của hậu cung Linh Bắc. Lắc đầu ngao ngán vị công chúa nghịch ngợm này. Mặc Thiên Sĩ nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy giống như một tiểu oa nhi miệng đang nhai quàm quàm, không đoái hoài đến ánh mắt của mọi người nhìn mình mà cổ vũ cho tiểu muội của hắn. Rất đáng yêu.
Dương Chi toát mồ hôi. Còn cỗ vũ a? Nàng là đang muốn trốn. Bất chợt nàng nhìn lên phía trên cao. Bốn mắt chạm nhau, tên hoàng đế này nhìn gì chứ. Đột nhiên nàng nghĩ ra, bây giờ chỉ có hắn có thể giúp mình, nàng đưa ánh mắt cầu khẩn lên nhìn, đổi lại một câu
"Mời Hiền phi bắt đầu"
Sau tiếng nói như Diêm Vương đòi mạng của hắn, một nha hoàn từ phía sứ thần Linh Nam đi đến, đặt một chiếc đàn lạ lùng trước mặt nàng, một người khác lại khoác lên cho nàng một bộ y phục trắng như tuyết. Theo kí ức nàng nhớ lại, đây là phụ kiện của điệu múa Diêu Nam. Bất quá, phải múa thôi, nàng hết đường lui!
Nàng chậm chậm đi về phía chiếc đàn, tay run run đặt lên. Đột nhiên, bàn tay của nàng không tự chủ được mà hạ xuống vài tiếng, những âm thanh vang lên hòa hợp và đồng điệu
'Gì thế?'
Dương Chi ngạc nhiên với chính mình, đây là kí ức của Mặc công chúa sao? Nàng cảm thấy có chút sợ hãi trước tình huống này, nhưng mà như thế cũng tốt, nàng không bị nhục nha!
Chỉ vài nốt nhạc vang lên, mọi người đều như đã nín thở, sau đó Dương Chi vừa múa quay vòng, nhưng âm thanh của tiếng đàn vẫn phát ra, chính là vừa tấu đàn vừa múa? Nhưng lại làm cho người ta không phân biệt được khi nào nàng đàn, giống như là có hai người vậy.
Người Linh Nam dường như đã quen thuộc với khung cảnh trước mắt nên không lấy làm lạ, chỉ là để lộ ra nụ cười kiêu hãnh cho vị công chúa của mình. Trong khi đó, Khương Chính lại mang vẻ mặt say đắm nhìn nàng khiến Hàn Lạc Thần có chút bất đắc dĩ. Dương Chi chỉ mới đàn múa chưa được một nửa điệu Diêu Nam, thì một âm thanh lạnh lẽo đã vang lên
"Dừng lại!"
Nàng cũng lập tức dừng lại, ngạc nhiên nhìn Hàn Lạc Thần. Hắn khuôn mặt lạnh lẽo nhìn nàng, ai cho phép nàng xinh đẹp như vậy trước mặt bao nhiêu người?
"Đến đây thôi"
Dương Chi nhìn hắn căm phẫn, cái quái gì thế? Lúc nàng không muốn múa thì lại bắt múa, khi nàng đã múa được thì lại bắt dừng, hắn có biết nàng đang tỏa sáng không chứ?
"Ta không muốn" - nàng phồng mang trợn má nhìn cẩu hoàng đế, cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người
Nhìn nàng vì thế mà tức giận càng làm hắn phẫn nộ hơn, ánh mắt hắn lạnh lẽo không nhìn thấy đáy, cũng không cùng nàng tranh luận như những lần trước
"Về chỗ" - trẫm chính là không cho phép bọn họ nhìn nữ nhân của trẫm
Nàng định lên tiếng, lại vô tình liếc qua cái nhìn của thái hậu, bà giống như nói nàng nên im lặng trở về, nàng nhìn hắn một cái, giận dỗi quay đi về phía hậu cung Linh Bắc.
Tất cả mọi người đều không hiểu hành động lạ lùng như vậy của hắn nghĩa là gì? Bọn họ đều đang đắm chìm trong vẻ đẹp ngàn năm có một này. Mặc Thiên Sĩ cau mày nhìn tiểu muội đang múa mà trật vật phải dừng lại, nhưng cũng biết tình huống hiện tại không tiện lên tiếng, đành im lặng. Màn tranh tài hậu cung cũng vì thế mà kết thúc.
Như đã nói ban đầu, khán đài này không đơn giản để thể hiện màn múa đơn giản của nữ nhân tứ quốc, nó còn là nơi so tài võ thuật của tướng lĩnh tứ phương. Nhưng mà cả đoạn này Dương Chi đều không quan tâm, Hàn Lạc Thần hắn có phải rất chán ghét nàng? Khi Lâm Hoa và Khương Tình công chúa kia biểu diễn thì chiêm ngưỡng còn ban thưởng, nhưng khi nàng múa thì chán ghét, còn cắt ngang tiết mục của nàng, tâm nàng buồn bã, nàng múa có phải là rất xấu, xấu đến nỗi hắn không muốn nhìn.
Thái hậu nhìn thấy hành động của nhi tử mình, liền một phần nào đó cảm nhận được tính chiếm đoạt mạnh mẽ của hắn, lại mỉm cười đắc ý. Đến khi nhìn qua tiểu nha đầu, buồn bã cúi đầu lại thầm trách tiểu hoàng đế không biết cư xử, cư nhiên để tiểu Chi của bà hiểu lầm nha.
Sương phi từ đầu đến cuối an an phận phận không lên tiếng, nhưng mọi chuyện nàng ta đều nhìn đến đầy đủ, lại không như Lâm Hoa nghĩ rằng hoàng đế chán ghét Hiền phi, nàng ta biết, hoàng đế là động tâm Hiền phi. Tâm niệm hủy hoại đế chế này càng lúc càng lớn lên trong lòng nàng ta.
"Woa, không ngờ tỉ tỉ lại tài giỏi như vậy" - Dương Chi đang trong trạng thái buồn bực, Minh Nguyệt lại từ phía dưới chui lên trêu chọc nàng, bất quá đối với tiểu muội này nàng không tức giận được
"Haiz, muội đừng nói nữa, ta đang tức điên"
Minh Nguyệt không cho là đúng nói
"Tỉ tức gì chứ, tỉ vừa biểu diễn một màn xuất chúng như vậy, nam nhân ở đây đều quỳ rạp dưới chân tỉ rồi, đến nỗi phải khiến hoàng đế ca ca của ta ghen tức như vậy, cũng chỉ có tỉ làm được nha"
"Ghen tức? Muội có lầm không, hắn chính là chán ghét tiết mục của ta thì có"
Minh Nguyệt làm ra bộ dạng chán nản ôm đầu
"Thế mà muội cứ ngỡ tỉ tỉ thông minh!"
Đúng là trên đời, người ngoài cuộc thì tỏ, người trong cuộc lại như đui mù, Minh Nguyệt tiểu nha đầu thầm cảm thán 'hoàng đế ca ca, chúc mừng huynh, chúc mừng huynh có một tình yêu mới'
Lúc này, nhìn qua Minh Nguyệt, Dương Chi chợt lóe lên một ý tưởng
"Này tiểu Nguyệt, muội có thấy nơi này nhàm chán không?"
Đương nhiên Minh Nguyệt gật đầu lia lịa
"Rất nhàm chán"
"Nếu vậy...chúng ta trốn ra ngoài chơi đi"
Nàng nhìn Minh Nguyệt nháy nháy mắt, lại nói thêm
"Mọi người đều tập chung ở đây cả rồi, ta với muội đi chơi một lát sẽ không ai biết, đừng nói muội sợ a?"
"Sợ gì chứ, muội chỉ đang lo cho tỉ đấy, hoàng đế ca ca mà biết muội còn trốn được, còn tỉ..hmm" - chuyện phu thê người ta, người ngoài cũng ít khả năng xen vào
"Ta không sợ thì muội sợ gì chứ"
"Vậy được"
Phí Oanh nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng ra sức khuyên ngăn nhưng không được, đành chấp nhận đi cùng để bảo vệ hai người.
Minh Nguyệt sau khi bàn luận xong với nàng liền chạy về tẩm cung thay y phục và lấy một chút ngân lượng mang theo, còn Dương Chi tiến lên phía thái hậu xin phép về vì mệt mỏi trong người, thái hậu nhìn nàng liền biết không có vấn đề gì, nhưng vẫn chấp nhận.
Màn đầu võ phía dưới khán đài vẫn diễn ra. Hàn Lạc Thần vô tình liếc mắt một cái, liền phát hiện nữ nhân kia không còn ngồi bên dưới, có chút bất mãn nhưng đại hội vẫn đang diễn ra, hắn không thể bỏ đi.
---------------
"Tiểu Nguyệt, không ngờ muội có con đường trốn ra khỏi cung bí ẩn như vậy"
"Còn phải nói, tỉ là người đầu tiên muội chỉ cho đó nha"
"Ha ha, đa tạ đa tạ, sau này phải mượn con đường của muội sử dụng dài dài rồi"
"Rất sẵn lòng"
Bên ngoài cổng hoàng cung, có ba nữ nhi xinh đẹp cùng dạo bước, Minh Nguyệt và Dương Chi đều đã thay y phục thường dân thoải mái đơn giản, Phí Oanh một bên mặc trang phục đứng đắn nghiêm trang hơn.
"Nương nương, công chúa, hai người chơi một lát rồi trăn thủ trở về được không? Nếu hoàng thượng và thái tử biết được sẽ rất phiền phức"
Dương Chi xoa xoa đầu mình cảm thán
"Này tiểu ma ma, em không cần lo, ta đảm bảo không có chuyện gì. Còn nữa, ra đường đừng gọi nương nương, công chúa gì cả" - cái này là nàng học trong những chuyện xuyên không a, gọi như thế sẽ bị lộ thân phận. Mà lộ thân phận đã sao nhỉ? Mặc kệ, đi chơi trước đã.
--------------
"Tỉ tỉ, chúng ta đi chơi quên cả thời gian"
Các nàng vừa leo vào bên trong hoàng cung, hiện giờ cũng đã là xế chiều
"Đúng là vui thiệt. Tiểu Nguyệt, hôm khác lại đi"
Minh Nguyệt cũng cực kì cao hứng, nhưng có điều
"Chi tỉ, đại hội có lẽ đã kết thúc từ lâu, tỉ..nhớ bảo trọng, muội đi trước tạm biệt" - nói xong tiểu công chúa chạy mất hút về phía Như Nguyệt cung
Nàng khó hiểu nhìn Minh Nguyệt, bảo trọng gì chứ? Sau đó nàng quay sang lại bắt gặp gương mặt lo lắng của Phí Oanh
"Em sao thế?"
"Nương nương, hoàng thượng mà phát hiện chắc chắn sẽ tức giận, vừa rồi ở đại hội dường như ngài ấy đã không vui"
Hả! Lại là Hàn Lạc Thần, tâm trạng nàng liền trùng xuống
"Hắn không vui gì chứ, không nhìn thấy mặt ta hắn mới chính là vui vẻ nhất"
Nàng cùng Phí Oanh vẫn trong trang phục thường dân thong thả về cung Hiền Phúc, chỉ mới đi đến cổng, đã nghe thấy tiếng khóc lóc van xin
"Hoàng thượng tha mạng, nô tì thật không biết nương nương đã đi đâu"
Nàng hốt hoảng chạy vào tẩm cung, Hàn Lạc Thần đang ngồi trên ghế cao, gương mặt lạnh lùng tàn nhẫn, phía dưới là toàn bộ người của Hiền Phúc cung đang quỳ dưới đất, xung quang là thị vệ trên tay cầm gậy. Mà người đang bị ép trả lời là Tiểu Hạ
"Dừng tay lại"
Hàn Lạc Thần không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nàng, cuối cùng cũng chịu về sao? Gặp lại người cũ vui vẻ đến quên hết mọi chuyện sao?
"Hiền phi nương nương" - đám người Hiền Phúc cung nhìn thấy chủ tử liền cầu cứu
Nhìn bọn họ nàng cảm thấy áy náy vô cùng, chính mình ra ngoài chơi để bọn họ phải chịu trừng phạt, mà sự trừng phạt này lại do một người..
"Hoàng thượng, ngươi là muốn làm gì?"
Không giống như những lần trước nhân nhượng nàng, giống như nàng đã chạm đến giới hạn của hắn
"Có phải trẫm đã quá dung túng nàng? Lại dám trốn ra ngoài cùng nam nhân?"
"Hoàng thượng khai ân, là nô tì cùng nương nương xuất cung, nương nương không đi cùng nam nhân mà chính là.."
"Phí Oanh!" - nàng không muốn liên lụy Minh nguyệt, để một mình nàng gánh tội là được rồi
Nghe chủ tớ họ nói đến đây làm Hàn Lạc Thần càng thêm tức giận, tại sao không để nô tì kia nói tiếp? Thật đáng chết, khi không nhìn thấy nàng ở đại hội nữa, hắn có chút tức giận, nhưng đỉnh điểm chính là vài khắc sau tên Tô tướng quân Linh Nam đó cũng biến mất? Nói hắn nên hiểu như thế nào đây?
"Hoàng thượng, giao ước giữa chúng ta ngươi cũng đã đồng ý, hiện giờ lí do gì ngươi lại tức giận chứ?"
"Trước không đi, sau không đi, nhưng lại đi vào thời điểm này, nàng cũng thật biết lựa chọn thời gian"
Dương Chi khó hiểu nhìn hắn, hắn đang nói cái quái gì thế, không đầu không đuôi không rõ ràng, cái gì mà lựa chọn thời gian? Chẳng phải chán sẽ đi sao?
"Các ngươi cút ra ngoài hết cho trẫm" - hắn tức giận đập bàn rống lên. Đám hạ nhân đều sợ hãi lui xuống, chỉ còn một mình nàng đứng đối diện hắn.
Dương Chi nhìn hắn nhíu mày, từ ghi gặp hắn đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn tức giận như vậy, rất chán ghét nàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.