Chương 45
Trương Nhi
03/08/2021
Hoàng cung Linh Nam hiện hữu trước mặt nàng. Thật đẹp! Trong kí ức của "Mặc công chúa", nàng nhớ tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong mười tám năm vừa qua. Trong lòng Dương Chi đột nhiên rạo rực giống như được trở về nhà thật sự. Nàng đăm đăm nhìn hoàng cung, lại nhớ về Linh Bắc, chết tiệt!
Mười hai ngày qua, kể từ ngày nàng rời đi Linh Bắc, trên đường từ Linh Bắc trở về Linh Nam đã có rất nhiều thứ đã thay đổi, ví như... hiện tại nàng đã không còn là hoàng quý phi Linh Bắc, hiện tại nàng đã chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảm kia, hiện tại nàng thật sự trở về là chính mình của thời hiện đại. Nhưng không ai biết được, trong thâm tâm nàng lại len lỏi một chút hi vọng nam nhân đó sẽ đuổi theo mang nàng trở về. Nhưng mà, lại không có ai cả...
Cho nên ngày hôm đó, nàng đã nói với Mặc Thiên Sĩ, giúp nàng truyền đi hưu thư, giải thoát cho hắn vậy!
"Thái tử ca ca! Chúng ta vào thôi" - nàng quay đầu nói với Mặc Thiên Sĩ, những ngày qua nàng và hắn đã thân thiết hơn rất nhiều, nói chuyện cũng tự nhiên hơn, nàng phát hiện, hắn cực kì sủng ái thân muội muội này, cho nên mọi chuyện nàng đều ỷ lại vào hắn
"Được, chúng ta vào!"
Ngày Mặc Thiên Sĩ nhận được thư gửi bằng chim bồ câu của Phí Oanh, hắn đã nói với phụ vương và mẫu hậu rằng Tiểu Chi trở về thăm quốc mẫu, vốn dĩ chưa từng tiết lộ việc nàng tự ý trốn đi. Cho nên lần này trở về, phải một lượt giải thích cùng bọn họ.
Công chúa trở về thăm quốc mẫu đương nhiên là một sự kiện lớn. Huống hồ nàng ở Linh Bắc quốc làm được bao nhiêu chuyện tốt đẹp, mang mặt mũi về cho Linh Nam, cho nên hiện tại đại điện người đông đúc đến nghẹt thở
"Công chúa điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế"
Tiếng tung hô vang rộng cả một vùng, Dương Chi hớn hở cười tươi! Hai tiếng công chúa này nghe thật êm tai đi!
Nàng bước lên phía trên cao, nơi có hai vị đại nhân vật, bọn họ đều mỉm cười hiền hậu nhìn nàng. Đây chính là phụ mẫu của nàng? Thật tốt!
"Nữ nhi thỉnh an phụ vương, mẫu hậu" - ở quá khứ, bọn họ yêu chiều vị công chúa này biết nhường nào, đột nhiên nàng cảm thấy thật may mắn nha! Ở Linh Nam thật tốt!
Quốc vương cùng vương hậu đã nghe qua nữ nhi đại biến, mạnh dạn hơn rất nhiều. Lại không nghĩ tới khí chất lại thay đổi lớn như vậy, đúng là chuyện đáng mừng!
Vương hậu không nhịn được bước xuống đỡ lấy nữ nhi
"Nữ nhi bảo bối, tại sao lâu như vậy mới trở về, làm mẫu hậu nhớ con chết đi được"
Quốc vương trầm lặng hơn, khí chất vương giả cực kì mạnh mẽ, chỉ ầm thầm nhìn nàng rồi mỉm cười
"Hoàng đế Linh Bắc tại sao không trở về cùng con?" - quốc vương hỏi
Sắc mặt nàng tự nhiên mà trầm xuống, Mặc Thiên Sĩ lại nhìn nàng trấn an, việc này vốn dĩ không thể dấu phụ mẫu, chỉ là hiện tại các quan đại thần đều có mặt, việc cầu thân lại chính là đại sự, không thể không cân nhắc. Dương Chi lấy lại phong độ, trả lời rất lưu loát
"Phụ vương, chàng còn bận nhiều chính sự, con lại rất nhớ nhà, cho nên đành đi một mình vậy"
Quốc vương cùng vương hậu đồng ý gật đầu, chỉ là một giây sắc mặt thay đổi đó cũng không qua mắt được quốc vương, ông lại ra lệnh
"Được rồi, mời các ái khanh hôm nay ở lại hoàng cung thưởng tiệc. Công chúa trở về, gia thất cần trò chuyện, các vị cứ tự nhiên. Một lát trẫm và công chúa sẽ trở lại tiếp chuyện các vị"
Quốc vương dứt lời cũng dắt theo gia quyến rời đi vào trong điện. Trên đường đi nàng không ngừng đụng thứ này chạm thứ kia, hôm nay diện kiến cha hờ trong truyền thuyết cũng cực kì lấy lòng cha, bám chân víu tay
"Phụ vương, Linh Nam đúng là tuyệt vời! So với Linh Bắc đẹp hơn hai bậc!"
Quốc vương đắc ý nhìn nữ nhi của mình, nữ nhi trở nên năng động như vậy mới là tốt nhất. Ngày trước ông vẫn muốn cưng chiều nàng đến vô thiên vô pháp, nhưng nữ nhi luôn luôn quy củ như vậy khiến ông có chút không biết phải làm sao.
———————
Chỉ là! Từ ngày công chúa điện hạ trở về. Hoàng cung Linh Nam quốc gà bay chó nhảy, không còn ai quản được nàng!
Phí Oanh ở bên trong Hàm Chi các, chải tóc cho nàng. Dương Chi vui vẻ ngồi im cho nàng trang điểm. Đột nhiên Phí Oanh lại cảm thán
"Công chúa, em thật sự nhớ Tiểu Hạ a"
Dương Chi nét cười cũng ngưng đọng, làm sao nàng lại không nhớ nha đầu đó. Nàng đã đến Linh Nam được bảy ngày rồi, phụ vương và mẫu hậu cũng đã biết chuyện của nàng cùng Hàn Lạc Thần, phụ mẫu vương cực kì phẫn nộ. Lại nói rằng, đợi đến khi hoàng đế Linh Bắc hồi âm hưu thư, liền không ngần ngại mà tuyên bố ra bên ngoài, sẽ kiếm cho nàng một phu quân khác!
Cái này cũng được sao? Nàng nhớ rằng ở cổ đại việc nữ nhân bị trả về là điều nhục nhã đến nhường nào? Huống hồ, nàng cũng không có ý định thành thân thêm nữa. Một Hàn Lạc Thần đã quá đủ rồi...
"Phí Oanh, em ấy còn cha nương, nếu không hiện tại ta cũng thật muốn mang em ấy về đây cùng chúng ta"
"Đành như thế, em chỉ hi vọng Tiểu Hạ có thể được hạnh phúc"
"Ừm" - nàng vốn không còn muốn nghĩ đến Linh Bắc nữa có được không? Hãy để cho tâm nàng trầm lặng, để ít ra vào ban ngày liền có thể vui vẻ với mọi người
Phí Oanh vấn tóc giúp nàng xong, Dương Chi lại nghĩ ra một trò nghịch ngợm!
"Tiểu Oanh đáng yêu, mau dạy cho ta một chút võ công nào" - nàng làm vẻ mặt cún còn nhìn Phí Oanh, nhìn nha đầu này dùng kinh công bay qua bay lại cũng thật ngầu đi?
"Võ công? Công chúa, người cành vàng lá ngọc làm sao lại đi học thứ cứng ngắc đó. Công chúa cứ yên tâm, có em sẽ luôn luôn bảo vệ người"
Nàng còn định phản bác, nô tì bên ngoài cung kính gọi nhỏ
"Hồi bẩm công chúa, Tô tướng quân cầu kiến"
Dương Chi nghe vậy liền vui vẻ mời hắn vào. Hắc hắc! Nếu Phí Oanh không chịu dạy nàng, vậy Hoài Phỉ ca ca thì có thể đi?
"Phỉ ca ca!"
Từ ngày nàng trở về đây, hắn đã tiếp cận nàng rất nhiều. Haiz, mặc dù có chút khó xử bởi vì hắn đã có thê tử ở nhà, nhưng lại nghe nói nữ nhân đó cực kì không an phận, ban đầu vì ỷ nhận được sự sủng ái của hắn liền kiêu căng, chèn ép hạ nhân trong phủ. Lâu dần cũng khiến cho Tô Hoài Phỉ đâm ra chán ghét. Huống hồ nàng đã thẳng thắn nói với hắn, nàng và hắn hiện tại chỉ có thể xem nhau như huynh muội, hắn cũng đã đồng ý, cho nên nàng cũng không còn lí do gì từ chối hắn
"Tiểu Chi, nàng có muốn ra bên ngoài chơi một chút không? Ta đi Tử Giang kiểm tra binh lính một chút, nàng muốn đi cùng hay không?"
Dương Chi nghe đến đi chơi đương nhiên thoả hiệp, ở Linh Nam nàng muốn đi đâu liền có thể đi, chỉ là phải chấp nhận có thị vệ bên cạnh bảo vệ
Hắn mang nàng đến Tử Giang, trên đường đi nàng liền đề cập đến mong ước của nàng
"Hoài Phỉ... ta muốn học võ công, vậy nên huynh dạy ta võ công có được không?" - nàng muốn sau này có thể tự mình ra ngoài, cũng không cần đến người khác nhọc công bảo vệ.
Tô Hoài Phỉ nhìn ánh mắt của nàng cũng không thể từ chối được
"Được, nhưng chỉ có thể dạy nàng những thứ đơn giản để hoạt động gân cốt một chút"
Dương Chi nghe vậy có chút không bằng lòng, chỉ là hiện tại hắn đã đồng ý, sau này từ từ nàng sẽ học thật tốt!
Tử Giang là nơi đóng quân của Linh Nam chiến binh, nàng nhìn Tô Hoài Phỉ ở phía trên điều động binh lính cực kì oai hùng, hơn ngàn người đều là phục tùng mệnh lệnh của hắn, nàng ở Linh Bắc cũng chưa từng thấy Hàn Lạc Thần làm điều này, hắn ngày ngày chỉ lên triều thượng nghị, sau đó sẽ lại trở về giải quyết một mớ tấu chương. Cũng phải thôi, hoàng đế và tướng quân vốn dĩ không giống nhau.
Nàng làm sao lại nghĩ đến hắn rồi! Dương Chi trùng mắt nhìn xuống nền đất, nàng vốn vẫn luôn luôn nhớ đến hắn. Chỉ là nàng không muốn một ai biết điều đó, sau đó lại tỏ ra thương hại nàng!
Chỉ một mình nhớ về hắn, sau đó sẽ dần dần mà quên được, sẽ vĩnh viễn mang hắn ra khỏi tâm trí nàng, nàng hận hắn... như vậy mới đúng.
"Hoài Phỉ, huynh đúng thật là rất ngầu nha!" - Tô Hoài Phỉ xong việc liền tiến đến chỗ nàng, nàng liền trêu chọc hắn
Tô Hoài Phỉ chỉ cười nhẹ, sau đó ngỏ ý
"Nàng có muốn đi xem một chút doanh trại đóng quân không? Nhưng ta nói trước, ở đây đều là nam nhân"
Dương Chi hào sảng không quan tâm, nàng vốn dĩ đâu phải là nữ nhân ở thời đại này, nam nhân nhiều một chút thì càng tốt chứ sao!
Doanh trại của Linh Nam cũng cực kì lớn mạnh, nàng nhìn bọn họ ra ra vào vào chuẩn bị rất nhiều thứ, vũ khí đương nhiên không tân tiến như hiện đại, nhưng phải nói là cực kì hùng hậu
"Tại sao bọn họ lại phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy? Ta thấy hiện tại đất nước chúng ta đang thái bình, binh lính cũng cần được nghỉ ngơi một chút" - nàng thương tiếc bọn họ
Tô Hoài Phỉ vẻ mặt trầm ngâm, nhìn nàng biểu cảm, nàng còn không biết chuyện nàng vừa gây ra?
"Công chúa à, để hạ thần nói cho người biết một chuyện. Chuyện công chúa huỷ bỏ hoà ước giữa hai nước rất có thể sẽ gây ra xung đột. Huống hồ, vị thái tử ca ca của công chúa lại vì quá từng giận mà gửi đi tối hậu thư, làm hại hạ thần và binh lính hằng ngày đều căng thẳng. Lại nói, binh lính ở biên giới phía Bắc mới là căng thẳng nhất" - mặc dù công việc của hắn là phải phòng bị cho chiến tranh, nhưng hắn lại có một niềm tin tưởng, Hàn Lạc Thần - hoàng đế Linh Bắc quốc đó chắc chắn sẽ không khiêu chiến. Tô Hoài Phỉ hắn ngày hôm đó có thể thấy được, Hàn Lạc Thần rõ ràng để tâm nàng!
Dương Chi nghe được lại sợ hãi. Cái này... nàng cũng không có nghĩ đến hậu quả như vậy
"Là thật sao?" - nàng lại hại biết bao nhiêu người rồi?
Tô Hoài Phỉ thấy nàng sợ hãi cũng không nỡ trêu đùa
"Nàng không cần lo lắng, chỉ là ta phòng bị trước. Ngày nàng rời khỏi Linh Bắc cũng đã gần hai mươi ngày, nếu hắn thực sự muốn thì sớm đã có chiến tranh rồi"
Lời nói của Tô Hoài Phỉ lại mang Dương Chi đến một suy nghĩ khác, phải chăng đến việc gây chiến với nàng hắn cũng đã không còn muốn? Không còn muốn dính líu với nàng?
Nàng rời đi cũng thật trả tự do cho hắn đi?
"Hoài Phỉ, nếu đã vậy thì chúng ta trở về đi. Ta muốn trở về liền học võ!" - nàng lấy lại nét cười nói chuyện với hắn
——————-
Xe ngựa đến trước cửa hoàng cung liền dừng lại, Tô Hoài Phỉ vừa đưa nàng trở lại Hàm Chi các, vừa trò chuyện, đa phần đều nói về vấn đề học võ công
Bên trong có vài hạ nhân đi qua đi lại hành lễ với bọn họ, lại có tiếng người loáng thoáng
"Ngươi biết gì chưa, hình như hoàng đế Linh Bắc quốc đã đến đây đó!"
"Thật sao? Tại sao ta không nhìn thấy trong cung khai yến đón tiếp?"
"Ta không biết, nhưng ban nãy đi ngang qua điện quốc vương, ta nhìn thấy có một vài người Linh Bắc, quốc vương còn đang tiếp đãi người nào đó!"
"Cũng không chắc là hoàng đế Linh Bắc đi?"
"Ta lại thấy rất chắc! Nếu không phải là hoàng đế thì tại sao chính quốc vương ra bên ngoài tiếp đón! Huống hồ công chúa đang ở đây, rất có thể hoàng đế Linh Bắc đến đón người về!"
"Ha! Cũng có lí, ta thật muốn diện kiến hoàng đế Linh Bắc, nghe đồn là một nam nhân tuấn tú!"
"Haiz! Ngươi đang mơ tưởng cái gì vậy!"
Mười hai ngày qua, kể từ ngày nàng rời đi Linh Bắc, trên đường từ Linh Bắc trở về Linh Nam đã có rất nhiều thứ đã thay đổi, ví như... hiện tại nàng đã không còn là hoàng quý phi Linh Bắc, hiện tại nàng đã chấp nhận buông bỏ đoạn tình cảm kia, hiện tại nàng thật sự trở về là chính mình của thời hiện đại. Nhưng không ai biết được, trong thâm tâm nàng lại len lỏi một chút hi vọng nam nhân đó sẽ đuổi theo mang nàng trở về. Nhưng mà, lại không có ai cả...
Cho nên ngày hôm đó, nàng đã nói với Mặc Thiên Sĩ, giúp nàng truyền đi hưu thư, giải thoát cho hắn vậy!
"Thái tử ca ca! Chúng ta vào thôi" - nàng quay đầu nói với Mặc Thiên Sĩ, những ngày qua nàng và hắn đã thân thiết hơn rất nhiều, nói chuyện cũng tự nhiên hơn, nàng phát hiện, hắn cực kì sủng ái thân muội muội này, cho nên mọi chuyện nàng đều ỷ lại vào hắn
"Được, chúng ta vào!"
Ngày Mặc Thiên Sĩ nhận được thư gửi bằng chim bồ câu của Phí Oanh, hắn đã nói với phụ vương và mẫu hậu rằng Tiểu Chi trở về thăm quốc mẫu, vốn dĩ chưa từng tiết lộ việc nàng tự ý trốn đi. Cho nên lần này trở về, phải một lượt giải thích cùng bọn họ.
Công chúa trở về thăm quốc mẫu đương nhiên là một sự kiện lớn. Huống hồ nàng ở Linh Bắc quốc làm được bao nhiêu chuyện tốt đẹp, mang mặt mũi về cho Linh Nam, cho nên hiện tại đại điện người đông đúc đến nghẹt thở
"Công chúa điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế"
Tiếng tung hô vang rộng cả một vùng, Dương Chi hớn hở cười tươi! Hai tiếng công chúa này nghe thật êm tai đi!
Nàng bước lên phía trên cao, nơi có hai vị đại nhân vật, bọn họ đều mỉm cười hiền hậu nhìn nàng. Đây chính là phụ mẫu của nàng? Thật tốt!
"Nữ nhi thỉnh an phụ vương, mẫu hậu" - ở quá khứ, bọn họ yêu chiều vị công chúa này biết nhường nào, đột nhiên nàng cảm thấy thật may mắn nha! Ở Linh Nam thật tốt!
Quốc vương cùng vương hậu đã nghe qua nữ nhi đại biến, mạnh dạn hơn rất nhiều. Lại không nghĩ tới khí chất lại thay đổi lớn như vậy, đúng là chuyện đáng mừng!
Vương hậu không nhịn được bước xuống đỡ lấy nữ nhi
"Nữ nhi bảo bối, tại sao lâu như vậy mới trở về, làm mẫu hậu nhớ con chết đi được"
Quốc vương trầm lặng hơn, khí chất vương giả cực kì mạnh mẽ, chỉ ầm thầm nhìn nàng rồi mỉm cười
"Hoàng đế Linh Bắc tại sao không trở về cùng con?" - quốc vương hỏi
Sắc mặt nàng tự nhiên mà trầm xuống, Mặc Thiên Sĩ lại nhìn nàng trấn an, việc này vốn dĩ không thể dấu phụ mẫu, chỉ là hiện tại các quan đại thần đều có mặt, việc cầu thân lại chính là đại sự, không thể không cân nhắc. Dương Chi lấy lại phong độ, trả lời rất lưu loát
"Phụ vương, chàng còn bận nhiều chính sự, con lại rất nhớ nhà, cho nên đành đi một mình vậy"
Quốc vương cùng vương hậu đồng ý gật đầu, chỉ là một giây sắc mặt thay đổi đó cũng không qua mắt được quốc vương, ông lại ra lệnh
"Được rồi, mời các ái khanh hôm nay ở lại hoàng cung thưởng tiệc. Công chúa trở về, gia thất cần trò chuyện, các vị cứ tự nhiên. Một lát trẫm và công chúa sẽ trở lại tiếp chuyện các vị"
Quốc vương dứt lời cũng dắt theo gia quyến rời đi vào trong điện. Trên đường đi nàng không ngừng đụng thứ này chạm thứ kia, hôm nay diện kiến cha hờ trong truyền thuyết cũng cực kì lấy lòng cha, bám chân víu tay
"Phụ vương, Linh Nam đúng là tuyệt vời! So với Linh Bắc đẹp hơn hai bậc!"
Quốc vương đắc ý nhìn nữ nhi của mình, nữ nhi trở nên năng động như vậy mới là tốt nhất. Ngày trước ông vẫn muốn cưng chiều nàng đến vô thiên vô pháp, nhưng nữ nhi luôn luôn quy củ như vậy khiến ông có chút không biết phải làm sao.
———————
Chỉ là! Từ ngày công chúa điện hạ trở về. Hoàng cung Linh Nam quốc gà bay chó nhảy, không còn ai quản được nàng!
Phí Oanh ở bên trong Hàm Chi các, chải tóc cho nàng. Dương Chi vui vẻ ngồi im cho nàng trang điểm. Đột nhiên Phí Oanh lại cảm thán
"Công chúa, em thật sự nhớ Tiểu Hạ a"
Dương Chi nét cười cũng ngưng đọng, làm sao nàng lại không nhớ nha đầu đó. Nàng đã đến Linh Nam được bảy ngày rồi, phụ vương và mẫu hậu cũng đã biết chuyện của nàng cùng Hàn Lạc Thần, phụ mẫu vương cực kì phẫn nộ. Lại nói rằng, đợi đến khi hoàng đế Linh Bắc hồi âm hưu thư, liền không ngần ngại mà tuyên bố ra bên ngoài, sẽ kiếm cho nàng một phu quân khác!
Cái này cũng được sao? Nàng nhớ rằng ở cổ đại việc nữ nhân bị trả về là điều nhục nhã đến nhường nào? Huống hồ, nàng cũng không có ý định thành thân thêm nữa. Một Hàn Lạc Thần đã quá đủ rồi...
"Phí Oanh, em ấy còn cha nương, nếu không hiện tại ta cũng thật muốn mang em ấy về đây cùng chúng ta"
"Đành như thế, em chỉ hi vọng Tiểu Hạ có thể được hạnh phúc"
"Ừm" - nàng vốn không còn muốn nghĩ đến Linh Bắc nữa có được không? Hãy để cho tâm nàng trầm lặng, để ít ra vào ban ngày liền có thể vui vẻ với mọi người
Phí Oanh vấn tóc giúp nàng xong, Dương Chi lại nghĩ ra một trò nghịch ngợm!
"Tiểu Oanh đáng yêu, mau dạy cho ta một chút võ công nào" - nàng làm vẻ mặt cún còn nhìn Phí Oanh, nhìn nha đầu này dùng kinh công bay qua bay lại cũng thật ngầu đi?
"Võ công? Công chúa, người cành vàng lá ngọc làm sao lại đi học thứ cứng ngắc đó. Công chúa cứ yên tâm, có em sẽ luôn luôn bảo vệ người"
Nàng còn định phản bác, nô tì bên ngoài cung kính gọi nhỏ
"Hồi bẩm công chúa, Tô tướng quân cầu kiến"
Dương Chi nghe vậy liền vui vẻ mời hắn vào. Hắc hắc! Nếu Phí Oanh không chịu dạy nàng, vậy Hoài Phỉ ca ca thì có thể đi?
"Phỉ ca ca!"
Từ ngày nàng trở về đây, hắn đã tiếp cận nàng rất nhiều. Haiz, mặc dù có chút khó xử bởi vì hắn đã có thê tử ở nhà, nhưng lại nghe nói nữ nhân đó cực kì không an phận, ban đầu vì ỷ nhận được sự sủng ái của hắn liền kiêu căng, chèn ép hạ nhân trong phủ. Lâu dần cũng khiến cho Tô Hoài Phỉ đâm ra chán ghét. Huống hồ nàng đã thẳng thắn nói với hắn, nàng và hắn hiện tại chỉ có thể xem nhau như huynh muội, hắn cũng đã đồng ý, cho nên nàng cũng không còn lí do gì từ chối hắn
"Tiểu Chi, nàng có muốn ra bên ngoài chơi một chút không? Ta đi Tử Giang kiểm tra binh lính một chút, nàng muốn đi cùng hay không?"
Dương Chi nghe đến đi chơi đương nhiên thoả hiệp, ở Linh Nam nàng muốn đi đâu liền có thể đi, chỉ là phải chấp nhận có thị vệ bên cạnh bảo vệ
Hắn mang nàng đến Tử Giang, trên đường đi nàng liền đề cập đến mong ước của nàng
"Hoài Phỉ... ta muốn học võ công, vậy nên huynh dạy ta võ công có được không?" - nàng muốn sau này có thể tự mình ra ngoài, cũng không cần đến người khác nhọc công bảo vệ.
Tô Hoài Phỉ nhìn ánh mắt của nàng cũng không thể từ chối được
"Được, nhưng chỉ có thể dạy nàng những thứ đơn giản để hoạt động gân cốt một chút"
Dương Chi nghe vậy có chút không bằng lòng, chỉ là hiện tại hắn đã đồng ý, sau này từ từ nàng sẽ học thật tốt!
Tử Giang là nơi đóng quân của Linh Nam chiến binh, nàng nhìn Tô Hoài Phỉ ở phía trên điều động binh lính cực kì oai hùng, hơn ngàn người đều là phục tùng mệnh lệnh của hắn, nàng ở Linh Bắc cũng chưa từng thấy Hàn Lạc Thần làm điều này, hắn ngày ngày chỉ lên triều thượng nghị, sau đó sẽ lại trở về giải quyết một mớ tấu chương. Cũng phải thôi, hoàng đế và tướng quân vốn dĩ không giống nhau.
Nàng làm sao lại nghĩ đến hắn rồi! Dương Chi trùng mắt nhìn xuống nền đất, nàng vốn vẫn luôn luôn nhớ đến hắn. Chỉ là nàng không muốn một ai biết điều đó, sau đó lại tỏ ra thương hại nàng!
Chỉ một mình nhớ về hắn, sau đó sẽ dần dần mà quên được, sẽ vĩnh viễn mang hắn ra khỏi tâm trí nàng, nàng hận hắn... như vậy mới đúng.
"Hoài Phỉ, huynh đúng thật là rất ngầu nha!" - Tô Hoài Phỉ xong việc liền tiến đến chỗ nàng, nàng liền trêu chọc hắn
Tô Hoài Phỉ chỉ cười nhẹ, sau đó ngỏ ý
"Nàng có muốn đi xem một chút doanh trại đóng quân không? Nhưng ta nói trước, ở đây đều là nam nhân"
Dương Chi hào sảng không quan tâm, nàng vốn dĩ đâu phải là nữ nhân ở thời đại này, nam nhân nhiều một chút thì càng tốt chứ sao!
Doanh trại của Linh Nam cũng cực kì lớn mạnh, nàng nhìn bọn họ ra ra vào vào chuẩn bị rất nhiều thứ, vũ khí đương nhiên không tân tiến như hiện đại, nhưng phải nói là cực kì hùng hậu
"Tại sao bọn họ lại phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy? Ta thấy hiện tại đất nước chúng ta đang thái bình, binh lính cũng cần được nghỉ ngơi một chút" - nàng thương tiếc bọn họ
Tô Hoài Phỉ vẻ mặt trầm ngâm, nhìn nàng biểu cảm, nàng còn không biết chuyện nàng vừa gây ra?
"Công chúa à, để hạ thần nói cho người biết một chuyện. Chuyện công chúa huỷ bỏ hoà ước giữa hai nước rất có thể sẽ gây ra xung đột. Huống hồ, vị thái tử ca ca của công chúa lại vì quá từng giận mà gửi đi tối hậu thư, làm hại hạ thần và binh lính hằng ngày đều căng thẳng. Lại nói, binh lính ở biên giới phía Bắc mới là căng thẳng nhất" - mặc dù công việc của hắn là phải phòng bị cho chiến tranh, nhưng hắn lại có một niềm tin tưởng, Hàn Lạc Thần - hoàng đế Linh Bắc quốc đó chắc chắn sẽ không khiêu chiến. Tô Hoài Phỉ hắn ngày hôm đó có thể thấy được, Hàn Lạc Thần rõ ràng để tâm nàng!
Dương Chi nghe được lại sợ hãi. Cái này... nàng cũng không có nghĩ đến hậu quả như vậy
"Là thật sao?" - nàng lại hại biết bao nhiêu người rồi?
Tô Hoài Phỉ thấy nàng sợ hãi cũng không nỡ trêu đùa
"Nàng không cần lo lắng, chỉ là ta phòng bị trước. Ngày nàng rời khỏi Linh Bắc cũng đã gần hai mươi ngày, nếu hắn thực sự muốn thì sớm đã có chiến tranh rồi"
Lời nói của Tô Hoài Phỉ lại mang Dương Chi đến một suy nghĩ khác, phải chăng đến việc gây chiến với nàng hắn cũng đã không còn muốn? Không còn muốn dính líu với nàng?
Nàng rời đi cũng thật trả tự do cho hắn đi?
"Hoài Phỉ, nếu đã vậy thì chúng ta trở về đi. Ta muốn trở về liền học võ!" - nàng lấy lại nét cười nói chuyện với hắn
——————-
Xe ngựa đến trước cửa hoàng cung liền dừng lại, Tô Hoài Phỉ vừa đưa nàng trở lại Hàm Chi các, vừa trò chuyện, đa phần đều nói về vấn đề học võ công
Bên trong có vài hạ nhân đi qua đi lại hành lễ với bọn họ, lại có tiếng người loáng thoáng
"Ngươi biết gì chưa, hình như hoàng đế Linh Bắc quốc đã đến đây đó!"
"Thật sao? Tại sao ta không nhìn thấy trong cung khai yến đón tiếp?"
"Ta không biết, nhưng ban nãy đi ngang qua điện quốc vương, ta nhìn thấy có một vài người Linh Bắc, quốc vương còn đang tiếp đãi người nào đó!"
"Cũng không chắc là hoàng đế Linh Bắc đi?"
"Ta lại thấy rất chắc! Nếu không phải là hoàng đế thì tại sao chính quốc vương ra bên ngoài tiếp đón! Huống hồ công chúa đang ở đây, rất có thể hoàng đế Linh Bắc đến đón người về!"
"Ha! Cũng có lí, ta thật muốn diện kiến hoàng đế Linh Bắc, nghe đồn là một nam nhân tuấn tú!"
"Haiz! Ngươi đang mơ tưởng cái gì vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.