Chương 53
Trương Nhi
03/08/2021
Bảo tháp không ngoài dự đoán cực kì được thái hậu yêu thích, Dương Chi sau đó trở lại Thần Kính điện, không nghĩ đến chính là bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Thần Thần
"Chàng... làm sao vậy?" - Ách! Từ khi ở Linh Nam đến nay, nàng chưa từng thấy hắn tức giận như vậy.
"Ai cho phép nàng làm như vậy?" - hắn gắng giọng nói chuyện với nàng. Dạ Ảnh vừa báo qua, nàng thế nhưng dựng lên cả một câu chuyện bên trong hậu cung. Điều này làm cho hắn cực kì tức giận.
Dương Chi vẫn đứng ở phía dưới nhìn hắn ngồi bên trên với đống tấu chương, lo sợ nhìn hắn. Đã lâu rồi cũng chưa thấy qua vẻ mặt lạnh nhạt này của hắn. Dương Chi trong lòng đau nhói liền nghĩ đến sự chán ghét của hắn ngày trước, mở miệng nhìn hắn
"Thần Thần... ta làm gì chứ?"
Hàn Lạc Thần bất mãn, nàng làm sao phải nhọc công bày ra những thứ làm mất uy danh của mình như vậy? Nàng có biết chỉ cần những thứ nàng bày ra, nếu truyền ra bên ngoài khiến mọi người tin tưởng, đều sẽ phản đối một hoàng hậu như nàng hay không? Hàn Lạc Thần tức giận chính là, nàng làm việc này mà không hỏi qua hắn, hắn vốn có thể một tiếng huỷ đi buổi tuyển tú này. Nàng là không tin tưởng vào hắn sao?
"Ai cho phép nàng bày ra những chuyện không có thật ở hậu cung? Nàng có biết làm như vậy chính là mất đi thể diện hoàng thất không?"
Dương Chi trực trào nước mắt nhìn hắn, vì chuyện này mà lớn tiếng với nàng? Trong bụng nàng bất ngờ liền truyền đến một trận đau nhói, nước mắt rơi ra vì uỷ khuất, cũng bởi là vì đau mà cả cơ thể quỵ xuống. Cũng không còn nhìn thấy nam nhân đáng ghét kia
"Tiểu Chi" - Hàn Lạc Thần không ngờ đến nàng sẽ ngất đi, lập tức lo sợ chạy đến ôm lấy nàng
"Tiểu Chi, nàng mau tỉnh lại, Tiểu Chi"
"Người đâu, mau truyền thái y. Lập tức đến đây cho trẫm"
Hàn Lạc Thần sợ hãi ôm lấy thân ảnh bé nhỏ, trong lòng cực kì đau xót nàng, lại nghĩ đến ban nãy hắn lớn tiếng với nàng càng ân hận. Đáng lẽ ra hắn phải nhìn thấy dáng vẻ không tốt của nàng. Tiểu Chi... lại khiến nàng đau lòng rồi.
Hàn Lạc Thần đặt nàng lên giường, trên gương mặt Dương Chi vẫn còn ẩn hiện vài giọt nước mắt. Hắn cực kì đau lòng lau đi nước mắt nàng, trái tim đã gấp gáp không diễn tả được.
Lần trước lớn tiếng với nàng, chính là dùng nửa mạng sống để mang nàng về. Hiện tại lớn tiếng với nàng... hắn chỉ âm thầm cầu mong nàng sẽ có thể khoẻ mạnh lại. Đừng để hắn không cách nào mang nàng về
"Tiểu Chi, đừng hù doạ ta có được không? Xin lỗi nàng... sau này sẽ không như vậy nữa" - Hàn Lạc Thần đột nhiên rơi nước mắt, hiện tại hắn phát hiện thà rằng nàng lạnh nhạt hắn, còn tốt hơn là ngất đi như vậy.
"Hoàng thượng, thái y đã đến" - Lưu Tề, Phí Oanh và Tiểu Hạ bên ngoài cũng đã rất gấp gáp, hoàng thượng đột nhiên lớn tiếng với hoàng hậu, hoàng hậu đột nhiên ngất đi. Làm cho bọn họ chỉ biết im lặng không biết phải làm sao.
"Mau vào!" - Hàn Lạc Thần vẫn một mực nắm lấy bàn tay nàng, trong lòng thật đau xót nàng, lại căm giận chính mình.
Thái hậu cùng Minh Nguyệt nghe tin liền gấp gáp chạy đến. Phu thê tam vương gia đã trở về biên cương từ hai ngày trước, cho nên cũng không có khả năng biết được chuyện này. Chỉ thấy thái y bắt mạch kiểm tra, còn Hàn Lạc Thần mắt dán vào gương mặt nàng, bàn tay đã nắm thật chặt tay nàng, nhẹ đưa lên áp vào gương mặt hắn.
Thái y bắt mạch xong ngược lại vui vẻ cười.
"Nàng ấy như thế nào?"
"Kính chúc mừng hoàng thượng, thái hậu nương nương. Đây chính là tin mừng của cả Linh Bắc quốc. Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu chính là mang long thai" - thái y vì quá vui mừng cho vận mệnh đất nước mà ăn nói lắp bắp, quay qua quay lại báo tin cho hoàng thượng cùng thái hậu. Cũng đã tám năm rồi, cả Linh Bắc chỉ mong đợi một tin tức tốt này!
Thái hậu kích động cười toe toét, không màng hình tượng mà quay qua ôm trầm lấy Minh Nguyệt quay vòng vòng
"Tốt quá! Thật tốt, cuối cùng ta cũng trở thành hoàng tổ mẫu. Tiểu Nguyệt, con trở thành hoàng cô cô rồi! Thật là tốt"
Hàn Lạc Thần chỉ có thể lặng lẽ vui mừng, bởi vì nàng còn chưa tỉnh lại.
"Tại sao nàng ấy còn chưa tỉnh?" - hiện tại, chỉ cần nàng tỉnh, cho dù nàng có làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần là nàng muốn, những thứ còn lại hắn sẽ giúp nàng chống đỡ.
"Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu có thể là chịu đả kích, hoặc là liên quan đến suy tư quá nhiều nên mệt mỏi. Đây cũng là trường hợp thường gặp ở nữ nhân mang thai, chỉ cần giữ cho hoàng hậu tâm tình thoải mái, bồi bổ cơ thể, liền không sao rồi ạ"
Sau khi thái y lui đi, Hàn Lạc Thần vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, thái hậu nhìn đã thấy không đúng, cho nên trầm tư nhìn hắn
"Thần nhi, đã xảy ra chuyện gì?" - đừng nói là lại chọc giận nhi tức của bà!
Hàn Lạc Thần hiện tại không muốn nói chuyện, chỉ đợi chờ nàng tỉnh lại, cho nên đối với thái hậu trả lời qua loa
"Mẫu hậu, chúng con có mâu thuẫn một chút"
"Hàn Lạc Thần, mẫu hậu nói cho con biết, hiện tại tiểu Chi là mang thai chắt nhi của ta. Nếu con còn kiếm chuyện gây mâu thuẫn gì đó. Mẫu hậu khẳng định sẽ kiếm chuyện lại với con, mang nhi tức qua ở chung với mẫu hậu" - thái hậu bất mãn cảnh cáo
"Con hiểu, chắc chắn là không có lần sau" - Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ nhìn thái hậu cười lấy lòng. Hiện tại dù nàng không mang thai, hắn cũng không có dám chọc giận nàng. Bộ dạng ngất đi của nàng thật khiến hắn sợ hãi.
Hàn Lạc Thần đến tối cũng không có tâm trạng phê duyệt tấu chương. Hắn có xem qua vài bản, liền thấy tấu chương đã chất thành đống sau đợt tuyển tú vừa rồi, hầu như là lên án hoàng hậu. Hắn căm giận đám quan lại, lại dám lên án nữ nhân của hắn. Sáng ngày mai lên triều, khẳng định từng người hôm nay gửi đi tấu chương đều phải trả giá!
Nữ nhân trên giường đột nhiên trở mình, hắng giọng một tiếng. Làm nam nhân lập tức chạy lại nhẹ giọng gọi nàng
"Tiểu Chi" - hắn quan sát nét mặt của nàng, đã tốt hơn vừa nãy rất nhiều - "Uống một miếng nước đi" - hắn là muốn tự tay chăm sóc nàng, cho nên Phí Oanh và Tiểu Hạ đã được cho phép đi nghỉ ngơi từ sớm
Dương Chi mở mắt nhìn chằm chằm hắn, lại nhớ đến ban sáng hắn thế nhưng lớn tiếng với nàng, cho nên liền uất ức đau lòng, nước mắt rất nhanh đọng trên mắt, chỉ cần một cái chớp mắt liền có thể mang nước mắt đẩy ra.
"Tiểu Chi... làm sao vậy. Đừng khóc" - đúng như hắn dự đoán, nàng lại thương tâm vì hắn, lập tức đưa tay lau nước mắt cho nàng, cực kì đau lòng - "Xin lỗi, sáng nay là do ta quá nóng vội. Tiểu Chi, đừng giận ta có được không?"
"Xin lỗi" - nàng nằm trên giường, vừa khóc vừa nhìn hắn, chắc chắn hắn rất tức giận nàng, làm mất hết tôn nghiêm hoàng thất của hắn.
Hàn Lạc Thần nghe nàng xin lỗi càng đau lòng
"Không phải, mau nín. Tiểu Chi, đừng khóc nữa. Là ta sai, không nên trách nàng"
Dương Chi hiện tại biết nam nhân trước mắt cực kì yêu thương nàng đến mức nào, chỉ là giận dỗi hắn dám lớn tiếng với nàng. Cho nên càng uỷ khuất, mím môi chảy nước mắt, ra lệnh đuổi người
"Xin lỗi, từ nay ta sẽ không làm gì khiến chàng mất mặt nữa, bây giờ ta muốn đi ngủ, chàng mau ra ngoài đi"
Mỗi lời nói của nàng càng làm cho hắn đau lòng muốn chết, hắn cớ gì lại trở thành mất mặt vì nàng?
"Tiểu Chi, ta tức giận chỉ bởi vì nếu nàng không thích tuyển tú ta đều có thể bỏ qua. Nàng dựng nên những chuyện không có thật, lại vô tình huỷ hoại đi uy danh của nàng rồi, như vậy rất không tốt cho nàng. Chẳng lẽ, ta không xứng đáng để nàng tin tưởng dựa vào sao?" - hắn chân thành nắm tay nàng, ánh mắt thuỷ chung dán lên người nàng.
Dương Chi ngượng người ngồi dậy, mái tóc đen vì vậy mà rũ xuống cực kì đẹp mắt. Hàn Lạc Thần đưa tay đỡ lấy lưng nàng
"Tại sao lại muốn ngồi dậy? Nàng mệt mỏi nên nằm một chút" - hắn lại đưa gương mặt đến tóc nàng mà hít tới, thật sự hít đến nghiện rồi
Dương Chi nghe đến lí do của hắn, cho nên đã nguôi giận phần nào. Chỉ là nàng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thần Thần a. Hắc hắc!
"Là bởi vì vậy nên chàng lớn tiếng với ta? Ở Linh Nam lại chẳng bao giờ có ai lớn tiếng với ta"
Đây rõ ràng là hù doạ hắn! Hàn Lạc Thần liền gấp gáp ôm lấy nàng
"Được rồi, là ta sai có được không? Sau này dù thế nào cũng nhất định không lớn tiếng với nàng. Đừng giận ta nữa, hiện tại uống một chút thuốc được không?" - nói xong hắn liền đưa tay với lấy chén thuốc trên bàn đưa đến bên nàng
"Ta không muốn uống"
Bởi vì hắn ngồi dưới sau lưng nàng mang thuốc đến, Dương Chi trong lúc kháng cự quay lại đã vô tình hất đi chén thuốc trên tay hắn, làm chén gốm vỡ toang, thuốc cũng theo đó bắn tung toét trên nền đất
"A... xin lỗi" - nàng không nghĩ đến sẽ hất đi chén thuốc, cho nên cực kì luống cuống theo quán tính xuống giường định giúp hắn dọn đi
"Đừng động" - hắn nhấc bế nàng lên ngang lưng, cực kì ngắt ngao nhìn những mảnh vụn trên sàn, thật may mắn nàng vẫn chưa dẫm phải - "Để ta kêu người dọn là được"
Nàng vốn tưởng hắn sẽ lại tức giận nàng, nhưng không ngờ hắn cực kì ôn nhu làm cho nàng lại cảm thấy có lỗi. Cho nên lặng lẽ vòng tay qua ôm cổ hắn lấy lòng
"Thần Thần...ta không cố ý đâu"
Hắn chỉ cười nhẹ, đặt nàng trở lại trên giường. Hàn Lạc Thần càng nhìn ngắm nàng càng trở nên si mê mà chính hắn cũng không để ý
"Bảo bối. Sau này nàng đừng làm chuyện gì tổn hại đến mình, làm ta lo lắng có được không?"
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, sáng nay cũng đều là hắn lo lắng cho nàng.
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ sợ sệt của nàng đối với hắn, hắn càng không yên lòng, cho nên liền bồi thêm một câu
"Ta không có ý trách nàng. Tha lỗi cho ta có được không?"
Dương Chi lúc này mới ngước mắt lên nhìn hắn, nam nhân này không giống như nam nhân mà lần đầu tiên nàng nhìn thấy, không còn là bộ dạng lạnh lùng hay tức giận nữa, nhưng hiện tại chính là kiễn nhẫn và dung túng cho nàng. Nàng thật biết ơn ông trời đã để cho mình gặp gỡ hắn.
"Thần Thần... ta không giận chàng nữa. Hơn nữa, sau này làm gì cũng sẽ nói với chàng trước" - nàng không muốn làm hắn lo lắng, cho nên liền ôm chầm lấy nam nhân tuyệt vời trước mắt mà làm nũng với hắn.
Hàn Lạc Thần cười vui vẻ ôm lấy nàng xoa nhẹ lưng nàng
"Bảo bối, chỉ cần nàng yêu ta và không làm chuyện gì tổn hại đến nàng là được. Còn lại sau này nếu nàng muốn làm gì thì cứ việc làm, những thứ còn lại ta sẽ chống lưng cho nàng"
Dương Chi nghe vậy xúc động liền khóc lớn
"Thần Thần... huhu..cảm ơn chàng"
Phát hiện nàng khóc càng thương tâm, hắn càng phát hoảng, vội vàng ôm chặt nàng dỗ dành
"Không khóc, không được khóc, nếu không hài nhi chúng ta sau khi ra đời sẽ thích nhõng nhẽo giống nàng mất"
Nữ nhân liền nín khóc, ngơ ngác ngẫm lại câu nói của nam nhân. Sau đó, liền đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm gương mặt đang có ý cười nhìn nàng kia
"Chàng nói hài nhi? Hài nhi...?"
Trông nàng đáng yêu như vậy Hàn Lạc Thần càng không nhịn được lập tức hôn lên đôi môi còn đang nhấp nháy của nàng
"Tiểu Chi, nàng đúng thật chính là bảo bối của ta. Lại còn có thể sinh ra tiểu bảo bối. Trẫm thật yêu nàng chết mất"
Tám năm trị vì, hắn mặc kệ sự thúc dục của triều đình mà nhất quyết không để bất kì nữ nhân hậu cung nào mang long chủng, hiện tại đã tìm thấy khắc tinh của đời mình, cho nên mấy tháng nay hằng ngày chăm chăm chỉ chỉ hảo hảo chăm sóc bảo bối thật tốt, cuối cùng cũng không phụ sự chăm chỉ của hắn. Linh Bắc quốc cuối cùng cũng có hậu duệ.
"Chàng... làm sao vậy?" - Ách! Từ khi ở Linh Nam đến nay, nàng chưa từng thấy hắn tức giận như vậy.
"Ai cho phép nàng làm như vậy?" - hắn gắng giọng nói chuyện với nàng. Dạ Ảnh vừa báo qua, nàng thế nhưng dựng lên cả một câu chuyện bên trong hậu cung. Điều này làm cho hắn cực kì tức giận.
Dương Chi vẫn đứng ở phía dưới nhìn hắn ngồi bên trên với đống tấu chương, lo sợ nhìn hắn. Đã lâu rồi cũng chưa thấy qua vẻ mặt lạnh nhạt này của hắn. Dương Chi trong lòng đau nhói liền nghĩ đến sự chán ghét của hắn ngày trước, mở miệng nhìn hắn
"Thần Thần... ta làm gì chứ?"
Hàn Lạc Thần bất mãn, nàng làm sao phải nhọc công bày ra những thứ làm mất uy danh của mình như vậy? Nàng có biết chỉ cần những thứ nàng bày ra, nếu truyền ra bên ngoài khiến mọi người tin tưởng, đều sẽ phản đối một hoàng hậu như nàng hay không? Hàn Lạc Thần tức giận chính là, nàng làm việc này mà không hỏi qua hắn, hắn vốn có thể một tiếng huỷ đi buổi tuyển tú này. Nàng là không tin tưởng vào hắn sao?
"Ai cho phép nàng bày ra những chuyện không có thật ở hậu cung? Nàng có biết làm như vậy chính là mất đi thể diện hoàng thất không?"
Dương Chi trực trào nước mắt nhìn hắn, vì chuyện này mà lớn tiếng với nàng? Trong bụng nàng bất ngờ liền truyền đến một trận đau nhói, nước mắt rơi ra vì uỷ khuất, cũng bởi là vì đau mà cả cơ thể quỵ xuống. Cũng không còn nhìn thấy nam nhân đáng ghét kia
"Tiểu Chi" - Hàn Lạc Thần không ngờ đến nàng sẽ ngất đi, lập tức lo sợ chạy đến ôm lấy nàng
"Tiểu Chi, nàng mau tỉnh lại, Tiểu Chi"
"Người đâu, mau truyền thái y. Lập tức đến đây cho trẫm"
Hàn Lạc Thần sợ hãi ôm lấy thân ảnh bé nhỏ, trong lòng cực kì đau xót nàng, lại nghĩ đến ban nãy hắn lớn tiếng với nàng càng ân hận. Đáng lẽ ra hắn phải nhìn thấy dáng vẻ không tốt của nàng. Tiểu Chi... lại khiến nàng đau lòng rồi.
Hàn Lạc Thần đặt nàng lên giường, trên gương mặt Dương Chi vẫn còn ẩn hiện vài giọt nước mắt. Hắn cực kì đau lòng lau đi nước mắt nàng, trái tim đã gấp gáp không diễn tả được.
Lần trước lớn tiếng với nàng, chính là dùng nửa mạng sống để mang nàng về. Hiện tại lớn tiếng với nàng... hắn chỉ âm thầm cầu mong nàng sẽ có thể khoẻ mạnh lại. Đừng để hắn không cách nào mang nàng về
"Tiểu Chi, đừng hù doạ ta có được không? Xin lỗi nàng... sau này sẽ không như vậy nữa" - Hàn Lạc Thần đột nhiên rơi nước mắt, hiện tại hắn phát hiện thà rằng nàng lạnh nhạt hắn, còn tốt hơn là ngất đi như vậy.
"Hoàng thượng, thái y đã đến" - Lưu Tề, Phí Oanh và Tiểu Hạ bên ngoài cũng đã rất gấp gáp, hoàng thượng đột nhiên lớn tiếng với hoàng hậu, hoàng hậu đột nhiên ngất đi. Làm cho bọn họ chỉ biết im lặng không biết phải làm sao.
"Mau vào!" - Hàn Lạc Thần vẫn một mực nắm lấy bàn tay nàng, trong lòng thật đau xót nàng, lại căm giận chính mình.
Thái hậu cùng Minh Nguyệt nghe tin liền gấp gáp chạy đến. Phu thê tam vương gia đã trở về biên cương từ hai ngày trước, cho nên cũng không có khả năng biết được chuyện này. Chỉ thấy thái y bắt mạch kiểm tra, còn Hàn Lạc Thần mắt dán vào gương mặt nàng, bàn tay đã nắm thật chặt tay nàng, nhẹ đưa lên áp vào gương mặt hắn.
Thái y bắt mạch xong ngược lại vui vẻ cười.
"Nàng ấy như thế nào?"
"Kính chúc mừng hoàng thượng, thái hậu nương nương. Đây chính là tin mừng của cả Linh Bắc quốc. Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu chính là mang long thai" - thái y vì quá vui mừng cho vận mệnh đất nước mà ăn nói lắp bắp, quay qua quay lại báo tin cho hoàng thượng cùng thái hậu. Cũng đã tám năm rồi, cả Linh Bắc chỉ mong đợi một tin tức tốt này!
Thái hậu kích động cười toe toét, không màng hình tượng mà quay qua ôm trầm lấy Minh Nguyệt quay vòng vòng
"Tốt quá! Thật tốt, cuối cùng ta cũng trở thành hoàng tổ mẫu. Tiểu Nguyệt, con trở thành hoàng cô cô rồi! Thật là tốt"
Hàn Lạc Thần chỉ có thể lặng lẽ vui mừng, bởi vì nàng còn chưa tỉnh lại.
"Tại sao nàng ấy còn chưa tỉnh?" - hiện tại, chỉ cần nàng tỉnh, cho dù nàng có làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần là nàng muốn, những thứ còn lại hắn sẽ giúp nàng chống đỡ.
"Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu có thể là chịu đả kích, hoặc là liên quan đến suy tư quá nhiều nên mệt mỏi. Đây cũng là trường hợp thường gặp ở nữ nhân mang thai, chỉ cần giữ cho hoàng hậu tâm tình thoải mái, bồi bổ cơ thể, liền không sao rồi ạ"
Sau khi thái y lui đi, Hàn Lạc Thần vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, thái hậu nhìn đã thấy không đúng, cho nên trầm tư nhìn hắn
"Thần nhi, đã xảy ra chuyện gì?" - đừng nói là lại chọc giận nhi tức của bà!
Hàn Lạc Thần hiện tại không muốn nói chuyện, chỉ đợi chờ nàng tỉnh lại, cho nên đối với thái hậu trả lời qua loa
"Mẫu hậu, chúng con có mâu thuẫn một chút"
"Hàn Lạc Thần, mẫu hậu nói cho con biết, hiện tại tiểu Chi là mang thai chắt nhi của ta. Nếu con còn kiếm chuyện gây mâu thuẫn gì đó. Mẫu hậu khẳng định sẽ kiếm chuyện lại với con, mang nhi tức qua ở chung với mẫu hậu" - thái hậu bất mãn cảnh cáo
"Con hiểu, chắc chắn là không có lần sau" - Hàn Lạc Thần bất đắc dĩ nhìn thái hậu cười lấy lòng. Hiện tại dù nàng không mang thai, hắn cũng không có dám chọc giận nàng. Bộ dạng ngất đi của nàng thật khiến hắn sợ hãi.
Hàn Lạc Thần đến tối cũng không có tâm trạng phê duyệt tấu chương. Hắn có xem qua vài bản, liền thấy tấu chương đã chất thành đống sau đợt tuyển tú vừa rồi, hầu như là lên án hoàng hậu. Hắn căm giận đám quan lại, lại dám lên án nữ nhân của hắn. Sáng ngày mai lên triều, khẳng định từng người hôm nay gửi đi tấu chương đều phải trả giá!
Nữ nhân trên giường đột nhiên trở mình, hắng giọng một tiếng. Làm nam nhân lập tức chạy lại nhẹ giọng gọi nàng
"Tiểu Chi" - hắn quan sát nét mặt của nàng, đã tốt hơn vừa nãy rất nhiều - "Uống một miếng nước đi" - hắn là muốn tự tay chăm sóc nàng, cho nên Phí Oanh và Tiểu Hạ đã được cho phép đi nghỉ ngơi từ sớm
Dương Chi mở mắt nhìn chằm chằm hắn, lại nhớ đến ban sáng hắn thế nhưng lớn tiếng với nàng, cho nên liền uất ức đau lòng, nước mắt rất nhanh đọng trên mắt, chỉ cần một cái chớp mắt liền có thể mang nước mắt đẩy ra.
"Tiểu Chi... làm sao vậy. Đừng khóc" - đúng như hắn dự đoán, nàng lại thương tâm vì hắn, lập tức đưa tay lau nước mắt cho nàng, cực kì đau lòng - "Xin lỗi, sáng nay là do ta quá nóng vội. Tiểu Chi, đừng giận ta có được không?"
"Xin lỗi" - nàng nằm trên giường, vừa khóc vừa nhìn hắn, chắc chắn hắn rất tức giận nàng, làm mất hết tôn nghiêm hoàng thất của hắn.
Hàn Lạc Thần nghe nàng xin lỗi càng đau lòng
"Không phải, mau nín. Tiểu Chi, đừng khóc nữa. Là ta sai, không nên trách nàng"
Dương Chi hiện tại biết nam nhân trước mắt cực kì yêu thương nàng đến mức nào, chỉ là giận dỗi hắn dám lớn tiếng với nàng. Cho nên càng uỷ khuất, mím môi chảy nước mắt, ra lệnh đuổi người
"Xin lỗi, từ nay ta sẽ không làm gì khiến chàng mất mặt nữa, bây giờ ta muốn đi ngủ, chàng mau ra ngoài đi"
Mỗi lời nói của nàng càng làm cho hắn đau lòng muốn chết, hắn cớ gì lại trở thành mất mặt vì nàng?
"Tiểu Chi, ta tức giận chỉ bởi vì nếu nàng không thích tuyển tú ta đều có thể bỏ qua. Nàng dựng nên những chuyện không có thật, lại vô tình huỷ hoại đi uy danh của nàng rồi, như vậy rất không tốt cho nàng. Chẳng lẽ, ta không xứng đáng để nàng tin tưởng dựa vào sao?" - hắn chân thành nắm tay nàng, ánh mắt thuỷ chung dán lên người nàng.
Dương Chi ngượng người ngồi dậy, mái tóc đen vì vậy mà rũ xuống cực kì đẹp mắt. Hàn Lạc Thần đưa tay đỡ lấy lưng nàng
"Tại sao lại muốn ngồi dậy? Nàng mệt mỏi nên nằm một chút" - hắn lại đưa gương mặt đến tóc nàng mà hít tới, thật sự hít đến nghiện rồi
Dương Chi nghe đến lí do của hắn, cho nên đã nguôi giận phần nào. Chỉ là nàng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thần Thần a. Hắc hắc!
"Là bởi vì vậy nên chàng lớn tiếng với ta? Ở Linh Nam lại chẳng bao giờ có ai lớn tiếng với ta"
Đây rõ ràng là hù doạ hắn! Hàn Lạc Thần liền gấp gáp ôm lấy nàng
"Được rồi, là ta sai có được không? Sau này dù thế nào cũng nhất định không lớn tiếng với nàng. Đừng giận ta nữa, hiện tại uống một chút thuốc được không?" - nói xong hắn liền đưa tay với lấy chén thuốc trên bàn đưa đến bên nàng
"Ta không muốn uống"
Bởi vì hắn ngồi dưới sau lưng nàng mang thuốc đến, Dương Chi trong lúc kháng cự quay lại đã vô tình hất đi chén thuốc trên tay hắn, làm chén gốm vỡ toang, thuốc cũng theo đó bắn tung toét trên nền đất
"A... xin lỗi" - nàng không nghĩ đến sẽ hất đi chén thuốc, cho nên cực kì luống cuống theo quán tính xuống giường định giúp hắn dọn đi
"Đừng động" - hắn nhấc bế nàng lên ngang lưng, cực kì ngắt ngao nhìn những mảnh vụn trên sàn, thật may mắn nàng vẫn chưa dẫm phải - "Để ta kêu người dọn là được"
Nàng vốn tưởng hắn sẽ lại tức giận nàng, nhưng không ngờ hắn cực kì ôn nhu làm cho nàng lại cảm thấy có lỗi. Cho nên lặng lẽ vòng tay qua ôm cổ hắn lấy lòng
"Thần Thần...ta không cố ý đâu"
Hắn chỉ cười nhẹ, đặt nàng trở lại trên giường. Hàn Lạc Thần càng nhìn ngắm nàng càng trở nên si mê mà chính hắn cũng không để ý
"Bảo bối. Sau này nàng đừng làm chuyện gì tổn hại đến mình, làm ta lo lắng có được không?"
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, sáng nay cũng đều là hắn lo lắng cho nàng.
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ sợ sệt của nàng đối với hắn, hắn càng không yên lòng, cho nên liền bồi thêm một câu
"Ta không có ý trách nàng. Tha lỗi cho ta có được không?"
Dương Chi lúc này mới ngước mắt lên nhìn hắn, nam nhân này không giống như nam nhân mà lần đầu tiên nàng nhìn thấy, không còn là bộ dạng lạnh lùng hay tức giận nữa, nhưng hiện tại chính là kiễn nhẫn và dung túng cho nàng. Nàng thật biết ơn ông trời đã để cho mình gặp gỡ hắn.
"Thần Thần... ta không giận chàng nữa. Hơn nữa, sau này làm gì cũng sẽ nói với chàng trước" - nàng không muốn làm hắn lo lắng, cho nên liền ôm chầm lấy nam nhân tuyệt vời trước mắt mà làm nũng với hắn.
Hàn Lạc Thần cười vui vẻ ôm lấy nàng xoa nhẹ lưng nàng
"Bảo bối, chỉ cần nàng yêu ta và không làm chuyện gì tổn hại đến nàng là được. Còn lại sau này nếu nàng muốn làm gì thì cứ việc làm, những thứ còn lại ta sẽ chống lưng cho nàng"
Dương Chi nghe vậy xúc động liền khóc lớn
"Thần Thần... huhu..cảm ơn chàng"
Phát hiện nàng khóc càng thương tâm, hắn càng phát hoảng, vội vàng ôm chặt nàng dỗ dành
"Không khóc, không được khóc, nếu không hài nhi chúng ta sau khi ra đời sẽ thích nhõng nhẽo giống nàng mất"
Nữ nhân liền nín khóc, ngơ ngác ngẫm lại câu nói của nam nhân. Sau đó, liền đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm gương mặt đang có ý cười nhìn nàng kia
"Chàng nói hài nhi? Hài nhi...?"
Trông nàng đáng yêu như vậy Hàn Lạc Thần càng không nhịn được lập tức hôn lên đôi môi còn đang nhấp nháy của nàng
"Tiểu Chi, nàng đúng thật chính là bảo bối của ta. Lại còn có thể sinh ra tiểu bảo bối. Trẫm thật yêu nàng chết mất"
Tám năm trị vì, hắn mặc kệ sự thúc dục của triều đình mà nhất quyết không để bất kì nữ nhân hậu cung nào mang long chủng, hiện tại đã tìm thấy khắc tinh của đời mình, cho nên mấy tháng nay hằng ngày chăm chăm chỉ chỉ hảo hảo chăm sóc bảo bối thật tốt, cuối cùng cũng không phụ sự chăm chỉ của hắn. Linh Bắc quốc cuối cùng cũng có hậu duệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.