Chương 118
Hoắc Hương Cô
17/03/2022
Nhiều người như vậy cùng xông lên kéo bọn họ ra cũng tốn không ít công
sức, Liễu Tứ Phương sống chết giữ chặt lấy Hứa Như Ngọc, người khác lôi
nàng ta thì nàng ta lại kéo Hứa Như Ngọc, nhân lúc không có ai còn đánh
thêm vài phát nữa vào người Hứa Như Ngọc.
Hứa Như Ngọc khóc đến khản tiếng, Liễu Phương Tứ vẫn không định buông tay, lôi lôi kéo kéo một lúc mới tách được hai người bọn họ ra.
Sau khi hai người tách nhau ra, Liễu Phương Tứ vẫn còn định xông lên phía trước mắng người: “Tiện nhân!”
Dạ Mai Dạ Mai giữ nàng ta rồi lại là một phen giằng co với nhau.
Hứa Như Ngọc bị khí thế của nàng ta dọa cho sợ hãi, nắm góc y phục đứng co rúm lại một góc phía sau, cả người run rẩy, thật sự còn không bằng một bà lão như Hứa phu nhân.
Gương mặt của Hứa Như Ngọc không biết bị Liễu Phương Tứ đánh bao nhiêu cái mà sưng phù lên, mấy sợi tóc còn dính lên mặt, quần áo trên người xộc xệch, đai áo trên eo còn rơi xuống đất, trông vô cùng thảm hại
Hứa lão phu nhân tức giận nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hứa Như Ngọc hai chân mềm nhũn, trốn ra sau lưng Hứa phu nhân, khóc lóc: “Tổ mẫu, tổ mẫu…”
Dáng vẻ đó của Hứa Như Ngọc càng làm Hứa lão phu nhân tức giận: “Nói chuyện đi!”
Hứa Như Ngọc thút thít: “Cháu gái cũng không biết…”
Nàng vừa ăn sáng xong, Liễu Phương Tứ dẫn một đám người hùng hổ xông vào trong viện, không nói một câu nào, cứ thế giữ chặt nàng lại rồi ra tay. Hứa Như Ngọc không biết gì cả, làm sao có thể đứng yên chịu đánh, liền vùng ra bỏ chạy.
Hứa Như Ngọc chạy phía trước, Liễu Phương Tứ đuổi theo đằng sau, về sau thì va phải Ninh Hồi.
Hứa Như Ngọc lúc nói lúc ngừng nhưng Hứa lão phu nhân nghe được rất rõ, bà ta dựa người vào Hứa Phù An, lạnh lùng nhìn Liễu Phương Tứ lúc này cũng đang mặt lạnh như tiền.
Bà ta không muốn đôi co với vãn bối, chỉ quay đầu với Bùi lão phu nhân: “Đại tẩu, chuyện này nhất định không thể cho qua như thế này được!”
Bùi lão phu nhân còn chưa nói gì, Liễu Phương Tứ đã nhổ một cái: “Bà muốn dừng ở đây còn không được nữa là!”
Nàng ta giằng tay Dạ Mai, Dạ Trúc ra, quay ra chửi tiếp: “Dạy dỗ ra được một con tiện nhân không biết xấu hổ như cô ta thì cả nhà họ Hứa nhà bà nhất định không có ai là loại tốt đẹp, tôi đánh thì đã làm sao, tôi còn chém cô ta đấy!”
Hứa lão phu nhân khó chịu nhất với những người nói nhà họ Hứa làm sao làm sao đó, bà ta tức giận nói: “Khẩu khí lớn thật đấy!”
Liễu Phương Tứ không quan tâm đối phương là ai, bà cô thì đã làm sao? Họ hàng xa bắn đại bác tám ngày không đến, nàng ta nể mặt ba phần đã coi như là vui vẻ rồi.
Nàng ta lại định xông lên, Hứa lão phu nhân trừng mắt nhìn sang, hắng giọng nói: “Liễu thị, phải biết điểm dừng chứ.”
Liễu Phương Tứ thật sự bị bà làm cho phát điên, hôm qua bà nhốt Liễu Phương Tứ trong phòng, nàng ta không ăn không uống nôn cả một ngày trời, tất cả tâm trạng đều phải kìm nén. Khi tin tức Bùi Đô chưa nói gì một mình đi Tế Châu, cả phủ đều biết, một mình nàng ta không biết được truyền đến, Liễu Phương Tứ không thể nhẫn nhịn được nữa, nỗi tức giận và tủi thân không có nơi nào để phát tiết, cuối cùng trút hết lên người Hứa Như Ngọc, người dám đâm đầu vào họng súng.
“Bản thân ngươi không biết xấu hổ, ta sẽ lột cái bộ mặt dày đó xuống giúp ngươi.
Nàng ta phất tay áo, đẩy Hứa Phù An đang đứng ngăn cản ra, rồi lại kéo Hứa Như Ngọc từ phía sau ra.
Bây giờ còn lôi lôi kéo kéo, Hứa lão phu nhân ôm đầu chuẩn bị ngất đi: “Liễu thị khá lắm! Liễu thị khá lắm! Phủ Quốc công các người đón tiếp khách như vậy sao, Phủ trưởng đại công chúa dạy người như vậy sao?”
Liễu Phương Tứ không có sức để nói chuyện với Hứa lão phu nhân, Bùi lão phu nhân nghe thấy bà ta nhắc đến Phủ Quốc công thì liếc mắt nhìn sang, đang định nói lại thì một tên người hầu vội vàng chạy vào: “Lão phu nhân, xe của trưởng công chúa Dương Hoa tới cửa phủ rồi.”
Bùi lão phu nhân bất ngờ, chau mày nhìn về phía Ninh Hồi đang nhiệt tình hóng chuyện: “Trưởng công chúa? Công chúa tới đây làm gì.”
Ninh Hồi lắc đầu: “Con không biết.”
Nghe thấy tên mẫu thân của mình, Liễu Phương Tứ không hề định dừng tay, chỉ là vừa rồi nàng ta đã tiêu hao quá nhiều sức lực, dần dần không còn bao nhiêu sức, nàng ta ấn thẳng người xuống đất, học theo cách lúc trước của Ninh Hồi, ngồi lên người Hứa Phù An.
Ninh Hồi ra đón tiếp trưởng công chúa Hoa Dương tới, Liễu Phương Tứ vẫn ngồi im ở đó cầm cây trâm, không để cho đám nha hoàn nhân cơ hội lại gần, nàng ta không động thủ nữa chỉ là trong miệng không ngừng lầm bầm gì đó.
Trưởng công chúa Hoa Dương nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng ta liền chau mày rồi quát một tiếng: “Ngu xuẩn! Con đang làm cái gì vậy, như vậy còn ra cái thể thống gì nữa!”
Thực ra đã lâu lắm rồi Liễu Phương Tứ không gặp mẫu thân của mình, nghe thấy một tiếng quát quen thuộc, nàng ta lập tức hoàn hồn trở lại, nhìn sang đó, khóe mắt từ từ đỏ lên, ngân ngấn nước mắt. Chiếc trâm rơi xuống mặt đất vang lên thành tiếng.
“Mẫu thân…”
Liễu Phương Tứ chạy tới ôm mẫu thân của mình, đứng ngay đó khóc lớn.
Liễu Phương Tứ sụt sùi to nhỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống, thấm ướt hết áo của trưởng công chúa Hoa Dương.
Mọi người thấy vây đều ngơ ngác, nhất là Hứa lão phu nhân và Hứa Phù An đều tức giận, bọn họ chưa khóc, nàng ta đánh người mắng người lại còn tủi thân khóc trước, làm gì có cái đạo lý nào như vậy!
Liễu Phương Tứ tự nhiên làm vậy làm trưởng công chúa Hoa Dương ngơ ngác một lúc. Hôm nay bà đến là vì tối hôm qua nhận được tin báo của Dạ Mai, Dạ Trúc nói Liễu Phương Tứ ở bên này không được ổn lắm.
Bà có mấy người con trai nhưng chỉ có một đứa con gái duy nhất, sáng nay bà chuẩn bị xong liền muốn tới đây xem thử xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Cho dù là thứ ngu ngốc và không phải đến đâu đi chăng nữa thì đó cũng là con do bà sinh ra, nhìn thấy Liễu Phương Tứ ấm ức như vậy, trưởng công chúa Hoa Dương vừa tức giận, vừa đau lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, con nói cho mẫu thân biết xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
Bà đưa tay lên, vuốt nhẹ theo sống lưng của Liễu Phương Tứ, đôi mắt phượng nheo lại, quét ánh nhìn sắc lạnh về phía mấy người nhà họ Hứa, lạnh lùng nói: “Là kẻ nào không có mắt làm con khó chịu, mẫu thân sẽ làm chủ cho con.”
Câu nói này với ánh mắt kia ai nhìn qua cũng hiểu là có ý gì, Hứa Như Ngọc vừa được người đỡ lên suýt chút nữa ấm ức mà chết, da mặt Hứa lão phu nhân run rẩy, cơn giận mắc nghẹn ở cổ họng, muốn nói ra nhưng tiếng khóc của Liễu Phương Tứ quá lớn, lấn áp ngược lại.
Liễu Phương Tứ gào khóc một hồi, tâm trạng cũng khá hơn một chút, nàng ta đứng trước mặt tất cả mọi người lớn bé trong phủ, chỉ vào Hứa Như Ngọc và nói: “Ả tiện nhân kia không biết liêm sỉ, tối hôm qua còn ôm ôm ấp ấp, suýt chút nữa còn trèo lên giường của đàn ông.”
Nàng ta vừa nói ra câu này, sắc mặt mọi người xung quanh nhìn về phía Hứa Như Ngọc lập tức thay đổi, nghĩ lại những lời chửi bới vừa nãy mà Liễu Phương Tứ nói ra, khuôn mặt càng suy nghĩ sâu xa.
Người đàn ông khiến Liễu Phương Tứ nổi điên như vậy là ai thì dùng tóc cũng có thể nghĩ ra được.
Ánh mắt của mọi người xung quanh sắc như dao, đâm thẳng vào người Hứa Như Ngọc, nàng giữ tay áo, vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, không phải như vậy, con không có! Tổ mẫu, con không có!”
Sắc mặt Hứa lão phu nhân trầm xuống, bà ta không nói câu nào còn Liễu Phương Tứ đưa tay lên lau nước mắt, hậm hực nói: “Ngươi không có, ngươi còn dám nói là ngươi không có. Người xúi giục Hứa Phù An đi quyến rũ Bùi Chất không phải là ngươi sao? Người nửa đêm nửa hôm không ngủ, lại đi dạo trong hoa viên không phải là ngươi sao? Người dính cả người mình vào người Bùi Chất không phải cũng là ngươi sao? Giữa đêm khuya, cô nam quả nữ quyến rũ nhau không phải là ngươi sao? Muốn người khác không biết thì trừ khi mình đừng làm, tất cả những thứ đó đều là những gì ngươi đã làm thì ngươi còn giả vờ cái gì? Ta nhổ vào!”
Liễu Phương Tứ càng nói càng không ra thể thống gì, công chúa Hoa Dương trừng mắt nhìn nàng ta một cái thì nàng ta mới nuốt những lời khó nghe phía sau lại.
Hứa Như Ngọc không thừa nhận, chỉ một mực nói rằng mình không làm gì cả.
Hứa lão phu nhân nhìn Hứa Phù An bên cạnh, thấy nàng ta chột dạ, cúi gằm mặt xuống, trong lòng nấc lên một tiếng.
Sắc mặt trưởng công chúa Hoa Dương trầm xuống, đứa con gái này của bà đúng là hơi ngu ngốc, thích gây chuyện lung tung nhưng chuyện này không thể nói linh tinh để dỗ dành người khác.
Chỉ là chuyện này là việc nhà của Phủ Quốc công, bà cũng không tiện xen vào chỉ lạnh lùng nói một câu: “Nếu ngươi không làm thì tại sao con gái ta tức giận? Xét về gia thế, tư sắc thì con gái một quan ngũ phẩm ở kinh đô còn hơn ngươi rất nhiều, con gái ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới bịa chuyện này ra để bôi nhọ một đứa họ hàng nghèo thê thảm như ngươi đúng không? Cũng không biết ngươi lấy đâu ra cái mặt mũi đó!”
Thân phận của trưởng công chúa Hoa Dương cao hơn Liễu Phương Tư không biết bao nhiên, một câu nói bà tùy tiện nói ra cũng rất có sức nặng, nhất thời Hứa Như Ngọc không biết phản bác như thế nào.
Trưởng công chúa Hoa Dương lại hừ lạnh một tiếng, bà lau nước mắt cho nàng ta rồi kéo nàng ta vào trong viện. Vừa đi được hai bước, bà đã dừng lại, nói: “Nghe nói thừa tướng… không phải đã chuyển đến Tần Châu từ lâu rồi sao, hiện giờ lên kinh là để làm gì vậy? Hôm nay bản cung cũng nói luôn, với đức hạnh của cô nương nhà họ Hứa thì e rằng ở lại kinh cũng không có tiền đồ gì tốt đâu.”
Câu nói này không khác gì sấm nổ bên tai Hứa Như Ngọc, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, cả người loạng choạng.
Xong rồi!
Trưởng công chúa Hoa Dương còn không thèm nhìn nàng, cứ thế dẫn Liễu Phương Tứ đi ngay, để cả đám người còn lại đứng ngơ ngác nhìn nhau. Tay Hứa lão phu nhân run rẩy, bà mắng Hứa Như Ngọc một câu khốn kiếp rồi chóng mặt ngất đi.
Ninh Hồi đứng hóng chuyện một hồi rồi quay sang Bùi lão phu nhân cũng đang hóng chuyện như mình: “Tổ mẫu, bây giờ phải làm thế nào?”
Bùi lão phu nhân chống gậy, liếc mắt sang nhìn nàng: “Chẳng làm sao cả.”
Ninh Hồi lại lén hỏi: “Vậy đã đi được chưa ạ?” Liễu Phương Tứ đã đi rồi, ở đây còn gì để hóng nữa đâu.
Bùi lão phu nhân lườm nàng một cái: “Cút đi, dù sao ở đây cũng không liên quan đến chúng ta.”
Ninh Hồi thở phào một hơi, nàng trả lời một tiếng, quay người bỏ đi.
Hứa lão phu nhân suиɠ sướиɠ nhìn về phía Hứa lão phu nhân đang run lẩy bẩy, tươi cười nói: “Ai ya, ta nói muội đó, muội đúng là có một đám cháu gái tốt, lão thái bà ta không có cái phúc đó của muội rồi.”
Miệng Hứa lão phu nhân mấy máy một hồi, bà ta đứng ngây ra không nói được chữ nào.
Bùi lão phu nhân vui mừng, vịn tay Dung Xuân, bước đi cũng nhanh hơn bình thường. TYT & Lavender team
…
Tỉ muội nhà họ Hứa thế nào không liên quan đến Ninh Hồi, nàng ôm Dạ Dạ Hương về viện, đang định đi ngủ, kết quả đến khi vừa vào phòng nàng nhìn thấy Bùi Chất vén rèm cửa, đi từ bên trong ra.
Ninh Hồi kinh ngạc nói: “Bùi Chất? Hôm nay chàng không tới Quan Sở sao?”
Bùi Chất thả tấm rèm trong tay ra, nhìn nàng thờ ơ nói: “Ta về lấy ít đồ.
“Là vậy sao.” Nàng vui mừng, lao về phía đó, định sà vào trong lòng hắn thì Bùi Chất đã giơ tay giữ trán nàng lại, không cho nàng lại gần.
Ninh Hồi lao lên phía trước thì lại bị ấn ngược lại. Nàng vung tay về phía trước, ngơ ngác nói: “Chàng làm gì vậy?”
Bùi Chất nhướng mày, lạnh lùng nói: “Nàng nói xem?”
Ninh Hồi lắc đầu, nhìn hắn đầy khó hiểu.
Bùi Chất nhướng mắt nhìn nàng, hắn không nói. Ninh Hồi kéo tay hắn xuống, lao tới dụi vào lòng hắn rồi lại nhón chân hôn lên môi hắn.
Tề Thương lại ở bên ngoài thúc giục, Bùi Chất không cử động, ánh mắt kiên định, kéo mặt nàng sang hai bên, lạnh lùng nói: “Đợi tối về ta sẽ tính sổ với nàng.”
Ninh Hồi ôm mặt không hiểu gì: “Hả?” Tính sổ gì chứ?
Hứa Như Ngọc khóc đến khản tiếng, Liễu Phương Tứ vẫn không định buông tay, lôi lôi kéo kéo một lúc mới tách được hai người bọn họ ra.
Sau khi hai người tách nhau ra, Liễu Phương Tứ vẫn còn định xông lên phía trước mắng người: “Tiện nhân!”
Dạ Mai Dạ Mai giữ nàng ta rồi lại là một phen giằng co với nhau.
Hứa Như Ngọc bị khí thế của nàng ta dọa cho sợ hãi, nắm góc y phục đứng co rúm lại một góc phía sau, cả người run rẩy, thật sự còn không bằng một bà lão như Hứa phu nhân.
Gương mặt của Hứa Như Ngọc không biết bị Liễu Phương Tứ đánh bao nhiêu cái mà sưng phù lên, mấy sợi tóc còn dính lên mặt, quần áo trên người xộc xệch, đai áo trên eo còn rơi xuống đất, trông vô cùng thảm hại
Hứa lão phu nhân tức giận nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hứa Như Ngọc hai chân mềm nhũn, trốn ra sau lưng Hứa phu nhân, khóc lóc: “Tổ mẫu, tổ mẫu…”
Dáng vẻ đó của Hứa Như Ngọc càng làm Hứa lão phu nhân tức giận: “Nói chuyện đi!”
Hứa Như Ngọc thút thít: “Cháu gái cũng không biết…”
Nàng vừa ăn sáng xong, Liễu Phương Tứ dẫn một đám người hùng hổ xông vào trong viện, không nói một câu nào, cứ thế giữ chặt nàng lại rồi ra tay. Hứa Như Ngọc không biết gì cả, làm sao có thể đứng yên chịu đánh, liền vùng ra bỏ chạy.
Hứa Như Ngọc chạy phía trước, Liễu Phương Tứ đuổi theo đằng sau, về sau thì va phải Ninh Hồi.
Hứa Như Ngọc lúc nói lúc ngừng nhưng Hứa lão phu nhân nghe được rất rõ, bà ta dựa người vào Hứa Phù An, lạnh lùng nhìn Liễu Phương Tứ lúc này cũng đang mặt lạnh như tiền.
Bà ta không muốn đôi co với vãn bối, chỉ quay đầu với Bùi lão phu nhân: “Đại tẩu, chuyện này nhất định không thể cho qua như thế này được!”
Bùi lão phu nhân còn chưa nói gì, Liễu Phương Tứ đã nhổ một cái: “Bà muốn dừng ở đây còn không được nữa là!”
Nàng ta giằng tay Dạ Mai, Dạ Trúc ra, quay ra chửi tiếp: “Dạy dỗ ra được một con tiện nhân không biết xấu hổ như cô ta thì cả nhà họ Hứa nhà bà nhất định không có ai là loại tốt đẹp, tôi đánh thì đã làm sao, tôi còn chém cô ta đấy!”
Hứa lão phu nhân khó chịu nhất với những người nói nhà họ Hứa làm sao làm sao đó, bà ta tức giận nói: “Khẩu khí lớn thật đấy!”
Liễu Phương Tứ không quan tâm đối phương là ai, bà cô thì đã làm sao? Họ hàng xa bắn đại bác tám ngày không đến, nàng ta nể mặt ba phần đã coi như là vui vẻ rồi.
Nàng ta lại định xông lên, Hứa lão phu nhân trừng mắt nhìn sang, hắng giọng nói: “Liễu thị, phải biết điểm dừng chứ.”
Liễu Phương Tứ thật sự bị bà làm cho phát điên, hôm qua bà nhốt Liễu Phương Tứ trong phòng, nàng ta không ăn không uống nôn cả một ngày trời, tất cả tâm trạng đều phải kìm nén. Khi tin tức Bùi Đô chưa nói gì một mình đi Tế Châu, cả phủ đều biết, một mình nàng ta không biết được truyền đến, Liễu Phương Tứ không thể nhẫn nhịn được nữa, nỗi tức giận và tủi thân không có nơi nào để phát tiết, cuối cùng trút hết lên người Hứa Như Ngọc, người dám đâm đầu vào họng súng.
“Bản thân ngươi không biết xấu hổ, ta sẽ lột cái bộ mặt dày đó xuống giúp ngươi.
Nàng ta phất tay áo, đẩy Hứa Phù An đang đứng ngăn cản ra, rồi lại kéo Hứa Như Ngọc từ phía sau ra.
Bây giờ còn lôi lôi kéo kéo, Hứa lão phu nhân ôm đầu chuẩn bị ngất đi: “Liễu thị khá lắm! Liễu thị khá lắm! Phủ Quốc công các người đón tiếp khách như vậy sao, Phủ trưởng đại công chúa dạy người như vậy sao?”
Liễu Phương Tứ không có sức để nói chuyện với Hứa lão phu nhân, Bùi lão phu nhân nghe thấy bà ta nhắc đến Phủ Quốc công thì liếc mắt nhìn sang, đang định nói lại thì một tên người hầu vội vàng chạy vào: “Lão phu nhân, xe của trưởng công chúa Dương Hoa tới cửa phủ rồi.”
Bùi lão phu nhân bất ngờ, chau mày nhìn về phía Ninh Hồi đang nhiệt tình hóng chuyện: “Trưởng công chúa? Công chúa tới đây làm gì.”
Ninh Hồi lắc đầu: “Con không biết.”
Nghe thấy tên mẫu thân của mình, Liễu Phương Tứ không hề định dừng tay, chỉ là vừa rồi nàng ta đã tiêu hao quá nhiều sức lực, dần dần không còn bao nhiêu sức, nàng ta ấn thẳng người xuống đất, học theo cách lúc trước của Ninh Hồi, ngồi lên người Hứa Phù An.
Ninh Hồi ra đón tiếp trưởng công chúa Hoa Dương tới, Liễu Phương Tứ vẫn ngồi im ở đó cầm cây trâm, không để cho đám nha hoàn nhân cơ hội lại gần, nàng ta không động thủ nữa chỉ là trong miệng không ngừng lầm bầm gì đó.
Trưởng công chúa Hoa Dương nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng ta liền chau mày rồi quát một tiếng: “Ngu xuẩn! Con đang làm cái gì vậy, như vậy còn ra cái thể thống gì nữa!”
Thực ra đã lâu lắm rồi Liễu Phương Tứ không gặp mẫu thân của mình, nghe thấy một tiếng quát quen thuộc, nàng ta lập tức hoàn hồn trở lại, nhìn sang đó, khóe mắt từ từ đỏ lên, ngân ngấn nước mắt. Chiếc trâm rơi xuống mặt đất vang lên thành tiếng.
“Mẫu thân…”
Liễu Phương Tứ chạy tới ôm mẫu thân của mình, đứng ngay đó khóc lớn.
Liễu Phương Tứ sụt sùi to nhỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống, thấm ướt hết áo của trưởng công chúa Hoa Dương.
Mọi người thấy vây đều ngơ ngác, nhất là Hứa lão phu nhân và Hứa Phù An đều tức giận, bọn họ chưa khóc, nàng ta đánh người mắng người lại còn tủi thân khóc trước, làm gì có cái đạo lý nào như vậy!
Liễu Phương Tứ tự nhiên làm vậy làm trưởng công chúa Hoa Dương ngơ ngác một lúc. Hôm nay bà đến là vì tối hôm qua nhận được tin báo của Dạ Mai, Dạ Trúc nói Liễu Phương Tứ ở bên này không được ổn lắm.
Bà có mấy người con trai nhưng chỉ có một đứa con gái duy nhất, sáng nay bà chuẩn bị xong liền muốn tới đây xem thử xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Cho dù là thứ ngu ngốc và không phải đến đâu đi chăng nữa thì đó cũng là con do bà sinh ra, nhìn thấy Liễu Phương Tứ ấm ức như vậy, trưởng công chúa Hoa Dương vừa tức giận, vừa đau lòng: “Được rồi, đừng khóc nữa, con nói cho mẫu thân biết xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
Bà đưa tay lên, vuốt nhẹ theo sống lưng của Liễu Phương Tứ, đôi mắt phượng nheo lại, quét ánh nhìn sắc lạnh về phía mấy người nhà họ Hứa, lạnh lùng nói: “Là kẻ nào không có mắt làm con khó chịu, mẫu thân sẽ làm chủ cho con.”
Câu nói này với ánh mắt kia ai nhìn qua cũng hiểu là có ý gì, Hứa Như Ngọc vừa được người đỡ lên suýt chút nữa ấm ức mà chết, da mặt Hứa lão phu nhân run rẩy, cơn giận mắc nghẹn ở cổ họng, muốn nói ra nhưng tiếng khóc của Liễu Phương Tứ quá lớn, lấn áp ngược lại.
Liễu Phương Tứ gào khóc một hồi, tâm trạng cũng khá hơn một chút, nàng ta đứng trước mặt tất cả mọi người lớn bé trong phủ, chỉ vào Hứa Như Ngọc và nói: “Ả tiện nhân kia không biết liêm sỉ, tối hôm qua còn ôm ôm ấp ấp, suýt chút nữa còn trèo lên giường của đàn ông.”
Nàng ta vừa nói ra câu này, sắc mặt mọi người xung quanh nhìn về phía Hứa Như Ngọc lập tức thay đổi, nghĩ lại những lời chửi bới vừa nãy mà Liễu Phương Tứ nói ra, khuôn mặt càng suy nghĩ sâu xa.
Người đàn ông khiến Liễu Phương Tứ nổi điên như vậy là ai thì dùng tóc cũng có thể nghĩ ra được.
Ánh mắt của mọi người xung quanh sắc như dao, đâm thẳng vào người Hứa Như Ngọc, nàng giữ tay áo, vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, không phải như vậy, con không có! Tổ mẫu, con không có!”
Sắc mặt Hứa lão phu nhân trầm xuống, bà ta không nói câu nào còn Liễu Phương Tứ đưa tay lên lau nước mắt, hậm hực nói: “Ngươi không có, ngươi còn dám nói là ngươi không có. Người xúi giục Hứa Phù An đi quyến rũ Bùi Chất không phải là ngươi sao? Người nửa đêm nửa hôm không ngủ, lại đi dạo trong hoa viên không phải là ngươi sao? Người dính cả người mình vào người Bùi Chất không phải cũng là ngươi sao? Giữa đêm khuya, cô nam quả nữ quyến rũ nhau không phải là ngươi sao? Muốn người khác không biết thì trừ khi mình đừng làm, tất cả những thứ đó đều là những gì ngươi đã làm thì ngươi còn giả vờ cái gì? Ta nhổ vào!”
Liễu Phương Tứ càng nói càng không ra thể thống gì, công chúa Hoa Dương trừng mắt nhìn nàng ta một cái thì nàng ta mới nuốt những lời khó nghe phía sau lại.
Hứa Như Ngọc không thừa nhận, chỉ một mực nói rằng mình không làm gì cả.
Hứa lão phu nhân nhìn Hứa Phù An bên cạnh, thấy nàng ta chột dạ, cúi gằm mặt xuống, trong lòng nấc lên một tiếng.
Sắc mặt trưởng công chúa Hoa Dương trầm xuống, đứa con gái này của bà đúng là hơi ngu ngốc, thích gây chuyện lung tung nhưng chuyện này không thể nói linh tinh để dỗ dành người khác.
Chỉ là chuyện này là việc nhà của Phủ Quốc công, bà cũng không tiện xen vào chỉ lạnh lùng nói một câu: “Nếu ngươi không làm thì tại sao con gái ta tức giận? Xét về gia thế, tư sắc thì con gái một quan ngũ phẩm ở kinh đô còn hơn ngươi rất nhiều, con gái ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới bịa chuyện này ra để bôi nhọ một đứa họ hàng nghèo thê thảm như ngươi đúng không? Cũng không biết ngươi lấy đâu ra cái mặt mũi đó!”
Thân phận của trưởng công chúa Hoa Dương cao hơn Liễu Phương Tư không biết bao nhiên, một câu nói bà tùy tiện nói ra cũng rất có sức nặng, nhất thời Hứa Như Ngọc không biết phản bác như thế nào.
Trưởng công chúa Hoa Dương lại hừ lạnh một tiếng, bà lau nước mắt cho nàng ta rồi kéo nàng ta vào trong viện. Vừa đi được hai bước, bà đã dừng lại, nói: “Nghe nói thừa tướng… không phải đã chuyển đến Tần Châu từ lâu rồi sao, hiện giờ lên kinh là để làm gì vậy? Hôm nay bản cung cũng nói luôn, với đức hạnh của cô nương nhà họ Hứa thì e rằng ở lại kinh cũng không có tiền đồ gì tốt đâu.”
Câu nói này không khác gì sấm nổ bên tai Hứa Như Ngọc, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, cả người loạng choạng.
Xong rồi!
Trưởng công chúa Hoa Dương còn không thèm nhìn nàng, cứ thế dẫn Liễu Phương Tứ đi ngay, để cả đám người còn lại đứng ngơ ngác nhìn nhau. Tay Hứa lão phu nhân run rẩy, bà mắng Hứa Như Ngọc một câu khốn kiếp rồi chóng mặt ngất đi.
Ninh Hồi đứng hóng chuyện một hồi rồi quay sang Bùi lão phu nhân cũng đang hóng chuyện như mình: “Tổ mẫu, bây giờ phải làm thế nào?”
Bùi lão phu nhân chống gậy, liếc mắt sang nhìn nàng: “Chẳng làm sao cả.”
Ninh Hồi lại lén hỏi: “Vậy đã đi được chưa ạ?” Liễu Phương Tứ đã đi rồi, ở đây còn gì để hóng nữa đâu.
Bùi lão phu nhân lườm nàng một cái: “Cút đi, dù sao ở đây cũng không liên quan đến chúng ta.”
Ninh Hồi thở phào một hơi, nàng trả lời một tiếng, quay người bỏ đi.
Hứa lão phu nhân suиɠ sướиɠ nhìn về phía Hứa lão phu nhân đang run lẩy bẩy, tươi cười nói: “Ai ya, ta nói muội đó, muội đúng là có một đám cháu gái tốt, lão thái bà ta không có cái phúc đó của muội rồi.”
Miệng Hứa lão phu nhân mấy máy một hồi, bà ta đứng ngây ra không nói được chữ nào.
Bùi lão phu nhân vui mừng, vịn tay Dung Xuân, bước đi cũng nhanh hơn bình thường. TYT & Lavender team
…
Tỉ muội nhà họ Hứa thế nào không liên quan đến Ninh Hồi, nàng ôm Dạ Dạ Hương về viện, đang định đi ngủ, kết quả đến khi vừa vào phòng nàng nhìn thấy Bùi Chất vén rèm cửa, đi từ bên trong ra.
Ninh Hồi kinh ngạc nói: “Bùi Chất? Hôm nay chàng không tới Quan Sở sao?”
Bùi Chất thả tấm rèm trong tay ra, nhìn nàng thờ ơ nói: “Ta về lấy ít đồ.
“Là vậy sao.” Nàng vui mừng, lao về phía đó, định sà vào trong lòng hắn thì Bùi Chất đã giơ tay giữ trán nàng lại, không cho nàng lại gần.
Ninh Hồi lao lên phía trước thì lại bị ấn ngược lại. Nàng vung tay về phía trước, ngơ ngác nói: “Chàng làm gì vậy?”
Bùi Chất nhướng mày, lạnh lùng nói: “Nàng nói xem?”
Ninh Hồi lắc đầu, nhìn hắn đầy khó hiểu.
Bùi Chất nhướng mắt nhìn nàng, hắn không nói. Ninh Hồi kéo tay hắn xuống, lao tới dụi vào lòng hắn rồi lại nhón chân hôn lên môi hắn.
Tề Thương lại ở bên ngoài thúc giục, Bùi Chất không cử động, ánh mắt kiên định, kéo mặt nàng sang hai bên, lạnh lùng nói: “Đợi tối về ta sẽ tính sổ với nàng.”
Ninh Hồi ôm mặt không hiểu gì: “Hả?” Tính sổ gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.