Chương 41
Hoắc Hương Cô
17/03/2022
Hai ngày nay Bùi Chất có rất nhiều việc, sau khi trở về Phủ Quốc công cùng Ninh Hồi chưa được bao lâu thì hắn lại đi ra ngoài.
Sau khi Chu thị bị hưu, đuổi ra khỏi gia tộc thì Chu Ngự sử cũng đoạn tuyệt quan hệ với bà. Tang sự của bà hai nhà cũng không cần bận tâm lắm. Dù sao thì tất cả mọi việc đều có huynh muội Bùi Đô và Bùi Hân lo, huynh muội hai người chỉ cần tìm một cái viện bên ngoài rồi xử lý đơn giản là xong.
Tuy hiện giờ Chu thị và huynh muội Bùi Đô không còn quan hệ gì nữa nhưng dù sao cả hai người vẫn còn rất hiếu thuận với mẹ mình, nên hàng ngày vẫn qua trông nom bà.
Trong phủ cũng có nhiều lời bàn ra tiếng vào nhưng mấy việc đó không liên quan đến Ninh Hồi, nên nàng có nghe tới thì cũng chỉ bỏ ngoài tai.
“Nhị phu nhân không muốn đi túc trực linh cữu nên sáng nay làm ầm ĩ một trận bên kia.” Hằng ngày Xuân Đào đều hay ở bên cạnh Ninh Hồi kể mấy chuyện nghe ngóng được cho nàng. Ninh Hồi đang ngồi trong sân bóc quýt, nghe vậy thì tò mò hỏi lại: “Ngươi nói là Bùi Đô và Liễu Phương Tứ sao? Hai người này lại có thể cãi nhau sao?”
Tính tình Bùi Đô thường ngày rất ôn hòa, nếu đổi lại là người khác thì còn có thể, nhưng hắn ta sao? Ngẫm lại đều thấy điều này là không thể.
Xuân Đào cười nói: “Nhị công tử cũng không phải là kiểu người thích gây gổ, chỉ là...” Nàng ấy thấp giọng nói: “Nhị phu nhân lợi hại lắm, nô tỳ nghe Diệp Mi bảo Nhị phu nhân mà làm ầm ĩ chuyện gì lên là không ai dám đến gần.”
Ninh Hồi tiếp tục ăn quýt, không lên tiếng bình luận gì.
Dù gì nàng ta cũng là con gái của Trưởng công chúa Hoa Dương, cữu cữu là đương kim Thánh thượng, xuất thân không tầm thường, cực kỳ cao quý, nên vậy cũng là bình thường. Hai ngày trước nàng còn đang nghĩ không biết có phải Liễu Phương Tứ này thay đổi thành một người mới biết an phận hay không, kết quả hôm nay nàng ta lại làm ầm ĩ lên.
Xuân Đào thấy nàng không có hứng thú với chuyện này liền để nàng nghỉ ngơi còn mình thì lui xuống làm việc. Ninh Hồi ngồi trong sân đợi mãi vẫn chưa thấy ai đưa hoa cúc đến, nàng gọi một tên sai vặt lại, hỏi: “Ngươi đi hỏi tên gác cổng xem người giao hoa có đến hay không.”
Gã sai vặt nghe vậy nhanh chóng đáp lời rồi đi làm ngay.
Ngồi bên ngoài một hồi lâu thấy trong người hơi lạnh, Ninh Hồi liền bưng đĩa quýt đi vào phòng. Trước cửa phòng có đặt một tấm bình phong, gió lạnh không thổi vào được, nên nàng cũng cảm thấy tốt hơn.
Gã sai vặt quả thật chạy rất nhanh. Nàng mới vừa ngồi vào phòng chưa được một lúc, quả quýt trên tay vừa mới ăn xong thì hắn đã quay lại.
Gã sai vặt đứng bên ngoài bình phong nói: “Chỗ hoa đó đã được đưa tới từ sớm, nhưng đều được đặt ở thư phòng phía Tây của Thế tử.”
Ninh Hồi đi rửa tay trong thau đồng đặt trên kệ, chưa kịp lên tiếng gọi Thanh Đan, Thanh Miêu thì đã thấy có mấy người đang bưng hoa về ở trong sân. Xuân Đào đi ra từ phía sau tấm bình phong: “Thiếu phu nhân, Dung Xuân tỷ tỷ đến, lão phu nhân gọi người đến viện Phúc An.”
Dung Xuân đi đến trước mặt nàng từ phía sau, cúi người hành lễ với Ninh Hồi rồi cười nói: “Thiếu phu nhân, làm phiền người mau tới, lão phu nhân đang đợi ở bên kia.”
Dung Xuân đích thân đến đây mời nàng. Nghe vậy Ninh Hồi liền đặt khăn trên tay lên bàn, gật đầu nói được, rồi nhìn lại trang phục, thấy không có gì vấn đề gì liền đi đến viện Phúc An cùng Dung Xuân.
Lão nhân gia sợ lạnh nên viện Phúc An đã đốt than lửa từ sớm, đến khi Ninh Hồi bước vào liền cảm thấy nóng hơn bên ngoài rất nhiều. Nàng cởϊ áσ choàng bên ngoài ra, đưa cho Thanh Đan, sau đó mới bước đến thỉnh an Bùi lão phu nhân đang nằm tựa người trên giường.
Bùi lão phu nhân tùy ý vẫy tay bảo nàng đứng dậy, bà ta uống hết bát canh nóng phòng bếp mới vừa đưa lên, không vòng vo tam quốc mà nói vào thẳng vấn đề chính.
Bà đưa bát sứ sạch trong tay cho Dung Hạ đang đứng trước giường, trên mặt có vẻ mệt mỏi bảo: “Trước nay trong phủ trên dưới đều là do một tay Chu thị quản lý, nay nàng ta đi rồi nên mọi việc liền rơi xuống tay ta, mà hiện giờ ta cũng đã lớn tuổi, cứ đến thu đông là chỉ có thể nằm trên giường, lo được một hai ngày rồi thì lực bất tòng tâm, con xem lúc nào thì tiếp nhận công việc đi.”
Từ trước đến nay Bùi lão phu nhân không phải kiểu người quá cần mẫn, huống chi trong phủ lại nhiều việc vặt, vừa tốn thời gian công sức, lại còn dễ bực bội, bà cũng đã già rồi nên muốn mặc kệ mọi chuyện, chỉ an nhàn hưởng phúc. Nhưng nếu quản những chuyện này thì có rất nhiều thứ khiến bà nhọc lòng, vậy chẳng phải là muốn bà giảm thọ hay sao? Bà còn chưa hưởng đủ phúc, sống chưa đủ lâu đâu.
Nghĩ đến đây bà chỉ hận không thể giao ngay quyền quản gia vào tay Ninh Hồi, còn chính mình thì được an nhàn nghỉ ngơi.
Nhưng trong lòng bà cũng biết Ninh Hồi vốn dĩ chưa quá thuần thục việc này nên không thể gấp gáp được.
“Cha chồng con là người không để ý đến mọi việc, nó không có ý định tái giá đâu.” Bùi lão phu nhân che môi ngáp: “Phủ này sau này sẽ thuộc về Chất Nhi, con sẽ vừa là dâu cả, vừa là chị dâu nên cũng phải học cách quản lý từ bây giờ đi.”
Ninh Hồi nghe lời Bùi lão phu nhân nói chợt hơi ngây ngẩn: “Nhưng mà...”
Bùi lão phu nhân cho rằng nàng muốn từ chối, vội vàng giơ tay ra ngắt lời nàng: “Không có nhưng nhị gì cả, nếu con có gì không hiểu thì có thể đến đây hỏi ta, mấy ngày nay Dung Xuân có thể qua đó giúp con làm quen dần.”
Nói xong bà liền kêu Dung Hạ một tiếng. Dung Hạ đáp lại rồi xoay người, bưng tất cả sổ sách lẫn đống chìa khóa đã soạn sẵn trước đó tới đưa cho Thanh Đan, Thanh Miêu.
Sau khi Dung Hạ giao hết sổ sách và chìa khóa xong Bùi lão phu nhân liền kéo chăn lên, nói với Ninh Hồi: “Được rồi, ta cũng mệt rồi, muốn nằm nghỉ, con trở về đi.”
Bùi lão phu nhân đuổi nàng ra ngoài. Ninh Hồi đứng bên ngoài viện Phúc An vẫn chưa thể khôi phục tinh thần. Quản gia cái gì chứ, nguyên chủ trước đó còn chẳng học được huống chi là nàng? Lúc còn ở Thủy Lam Tinh nàng chỉ học lái phi cơ, đâu có học quản gia.
Trong lòng nàng phát sầu, từ lúc trở về viện Tây Cẩm vẫn luôn ngồi ngây ngẩn ở chính đường nhìn chằm chằm quyển sổ dày cộp kia.
Bùi lão phu nhân giao việc trong tay cho người khác xong trong lòng liền cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều. Dung Xuân lại múc thêm một bát canh gà bưng tới cho bà mà bà cũng không từ chối. Sau khi húp canh nhai vài miếng thịt gà hầm trong dạ dày có đồ ăn cần phải tiêu hóa nên bà quyết định không nằm nữa, gọi người mang cái gồi mềm qua để bà dựa vào ngồi thẳng lên.
“Dung Xuân, mấy ngày nay ngươi để ý bên kia một chút. Ninh thị dạo gần đây có vẻ biết an phận, nhưng chung quy vốn dĩ cũng là kẻ không đàng hoàng.” Bùi lão phu nhân không yên tâm mà dặn dò vài ba câu. Sắp tới cũng chuẩn bị đến mùa đông rồi, nên có vài thứ cần phải mua.
Dung Xuân bóp vai cho bà, khom nửa người cười nói: “Nếu người không yên tâm về thiếu phu nhân như thế sao ngay từ đâu không đưa việc quản gia này cho Nhị phu nhân?”
Bùi lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Ninh thị chỉ là hơi không đứng đắn thôi, còn Liễu thị lại là con khỉ muốn lật trời, lão thái bà ta đây còn chưa mù, vẫn còn biết chọn bên nào thì ít thiệt hại hơn.”
Từ trước tới nay lão phu nhân nói chuyện đều không khách khí, Dung Xuân nghe riết cũng thành quen, cười nói tiếp: “Người cũng không cần lo lắng quá, người xem chẳng phải mấy ngày nay thiếu phu nhân không trồng cỏ hái hoa thì cũng ở trong viện Tây Cẩm không ra khỏi cửa sao? Nô tỳ thấy ba cái lời đồn nhảm nhí khi đó có vẻ hơi quá so với sự thật.”
Lão phu nhân hừ một tiếng: “Lòng người khó đoán, ai biết kẻ nào đúng kẻ nào sai chứ?” Sau chuyện của Chu thị bà không dám tùy tiện đánh giá tính cách của ai nữa. Nói không chừng ngoài mặt thì ôn hòa, tiết kiệm nhưng thực tế lại ngấm ngầm có tính cách giống thằng con Bùi Kính của bà thì sao.
Dung Xuân nghe bà nói như vậy cũng không tự chủ mà nhớ đến Chu thị, lực đạo ấn trên tay cũng nhẹ đi: “Lão phu nhân nói cũng đúng.”
...
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta lo quá.” Ninh Hồi chống đầu phiền não. Thậm chí lúc ăn tối nàng cũng ăn ít hơn thường ngày một chén cải, đến cả món bắp cải luộc nàng thích nhất mà cũng chỉ đụng vài đũa: “Ta còn muốn nhổ cỏ, còn muốn trồng cây, lấy đâu ra thời gian mà làm mấy việc nội trợ này chứ.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên lăn qua lăn lại, cả người dính đầy bùn, nhảy vào trong hồ nước tắm rửa, nhắc nhở nàng: “Nhãi con này, thay vì nhọc lòng chuyện đó thà ngươi nghĩ làm cách nào nhét được cây lê con này vào không gian đi, ta đã đào sẵn hố đất từ lâu rồi.”
Ninh Hồi thở dài một tiếng, nghĩ đến điều này còn làm nàng đau đầu hơn.
Cây lê này là do Trưởng công chúa đưa cho Bùi Chất, Bùi Chất đưa lại cho nàng. Hoa lê lần này không giống với loại hoa đỏ thẫm nàng đem về từ thuyền trên sông Hồng Lăng. Không nói đến Thanh Đan, Thanh Miêu mà mọi người ở viện Tây Cẩm đều đang theo dõi nó sát sao, cũng không thể tùy tiện tìm đại một lý do qua loa như lần trước được.
“Để ta suy nghĩ thật kỹ đã.” Ninh Hồi đưa tay ra sờ khuôn mặt đã có nhiều thịt hơn của mình, vẻ mặt thâm trầm.
...
“Đêm trăng tối đi gϊếŧ người, gió thổi tới lửa bừng lên tận trời. Từ lều gấm hoa phía sau có một bàn chân từ từ lộ ra. Người này mặc váy lưu tiên màu đỏ rực, kéo theo bộ tóc dài bước từng bước tới...”
“Đồ gấu trúc đáng ghét nhà ngươi!”
Bóng đêm nặng nề, ánh trăng ẩn hiện sau những tầng mây, con đường mòn phía trước tối đen như mực.
Ninh Hồi xách váy chạy một mạch như điên đến hoa viên. Vốn dĩ nàng cũng không sợ, những bây giờ lại nổi hết cả da gà! Câu nói vừa nãy của con gấu trúc kia chắc chắn là cố ý!
Có thể kéo nó từ bên trong ra đánh một trận thì tốt rồi!
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Hả? Không thích hả? Được, vậy để ta bịa một câu chuyện khác.”
Ninh Hồi: “Không cần, cảm ơn ngươi : )”
Đoạn đường từ viện Tây Cẩm đến hoa viên rất gần, Ninh Hồi đi chưa bao lâu thì đã đến nơi.
Nàng đi đến dưới gốc cây hoa lê trong hoa viên theo trí nhớ, mở to mắt tìm kiếm nửa ngày mới phát hiện một cái cây giống gần đó có chiều cao không khác biết lắm so với gốc cây hoa lê.
Thanh Thanh Thảo Nguyên biết bây giờ là lúc làm chuyện chính nên cũng không làm loạn, nhanh tay lẹ chân lấy cái cuốc từ trong không gian ra đưa cho nàng.
Trong lúc tối lửa tắt đèn ánh sáng ban đêm thật sự không tiện cho lắm, nên Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng chu đáo bật cái đèn pin nhỏ lên giúp nàng. Ánh sáng tuy yếu nhưng tốt xấu gì vẫn giúp nàng có thể thấy được đường. Ninh Hồi vừa để ý xung quanh vừa cẩn thận đào cái cây giống ra, sau đó lại cẩn thận đắp đất lại.
Ninh Hồi như tên ăn trộm, xách váy lên, cầm theo ôm cây non với một nhúm đất mới đào được trở về viện Tây Cẩm.
Viện Tây Cẩm rất yên tĩnh, không một tiếng người. Căn bản là do các ma ma và nha đầu canh gác đều ngồi bệt dưới đất, hai mắt nhắm nghiền dựa vào khung cửa. Ninh Hồi liếc nhìn bậc thang hai lần, chạy thật nhanh tới tường viện, đặt cây non đang ôm trong váy xuống, kêu Thanh Thanh Thảo Nguyên lấy cây cuốc từ trong không gian ra.
Chế độ gây mê đặc biệt của dùi cui điện kéo dài không được bao lâu, lần này đi đi về về cũng tốn không ít thời gian, nên giờ nàng phải nhanh hơn mới được.
Cũng may mấy ngày nay nàng nhổ cỏ cũng đào được không ít cây, mức độ thành thục cũng được tăng dần lên, nên hôm nay cũng hành động khá thuận buồm xuôi gió.
Ninh Hồi cảm thấy hơi đắc ý, nghĩ thầm nàng nhất định là người nhổ cỏ trồng cây thành công nhất Thủy Lam Tinh. Trong tương lai có lẽ nàng còn có thể xuất bản sách hướng dẫn kỹ thuật này để Thanh Thanh Thảo Nguyên chuyển về bên kia qua thông đạo. Sau đó chắc chắn nàng và Thanh Thanh Thảo Nguyên sẽ nổi danh trong sử sách Thủy Lam Tinh.
Ninh Hồi vui vẻ nhét cây hoa lê con vào không gian cho Thanh Thanh Thảo Nguyên, sau đó trồng cây lê có chiều cao tương đương ở hoa viên vào đất.
Nàng mím môi nghiêng đầu nói nhỏ giọng: “Cái này gọi là… treo đầu dê bán thịt chó, trộm long tráo phượng, đổi trắng thay đen.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên trồng cây hoa lê non vào trong hố đất, trên mặt con gấu trúc đầy vẻ hiền từ nhìn nàng: “Đứa nhóc ngoan, khá đấy, thế mà ngươi cũng biết dùng thành ngữ rồi cơ à.”
Ninh Hồi: “A...”
Hệ thống thông báo thông minh của không gian phát ra tiếng “đinh đinh” thông báo: “Giá trị xanh hoá tăng thêm một trăm nghìn điểm, tổng cộng điểm hiện tại là 205.023 điểm, đường đi vẫn còn chướng ngại vật và khó khăn. Hãy luôn kiên trì cố gắng.”
Nghe vậy Ninh Hồi nhất thời vui sướng vô cùng, nhanh chóng vỗ đất cát dính trên người cho rơi xuống, tiện thể tiêu hủy sạch sẽ dấu vết trên mặt đất. Sau đó nàng mới chậm rãi đi về phòng.
Sau khi Chu thị bị hưu, đuổi ra khỏi gia tộc thì Chu Ngự sử cũng đoạn tuyệt quan hệ với bà. Tang sự của bà hai nhà cũng không cần bận tâm lắm. Dù sao thì tất cả mọi việc đều có huynh muội Bùi Đô và Bùi Hân lo, huynh muội hai người chỉ cần tìm một cái viện bên ngoài rồi xử lý đơn giản là xong.
Tuy hiện giờ Chu thị và huynh muội Bùi Đô không còn quan hệ gì nữa nhưng dù sao cả hai người vẫn còn rất hiếu thuận với mẹ mình, nên hàng ngày vẫn qua trông nom bà.
Trong phủ cũng có nhiều lời bàn ra tiếng vào nhưng mấy việc đó không liên quan đến Ninh Hồi, nên nàng có nghe tới thì cũng chỉ bỏ ngoài tai.
“Nhị phu nhân không muốn đi túc trực linh cữu nên sáng nay làm ầm ĩ một trận bên kia.” Hằng ngày Xuân Đào đều hay ở bên cạnh Ninh Hồi kể mấy chuyện nghe ngóng được cho nàng. Ninh Hồi đang ngồi trong sân bóc quýt, nghe vậy thì tò mò hỏi lại: “Ngươi nói là Bùi Đô và Liễu Phương Tứ sao? Hai người này lại có thể cãi nhau sao?”
Tính tình Bùi Đô thường ngày rất ôn hòa, nếu đổi lại là người khác thì còn có thể, nhưng hắn ta sao? Ngẫm lại đều thấy điều này là không thể.
Xuân Đào cười nói: “Nhị công tử cũng không phải là kiểu người thích gây gổ, chỉ là...” Nàng ấy thấp giọng nói: “Nhị phu nhân lợi hại lắm, nô tỳ nghe Diệp Mi bảo Nhị phu nhân mà làm ầm ĩ chuyện gì lên là không ai dám đến gần.”
Ninh Hồi tiếp tục ăn quýt, không lên tiếng bình luận gì.
Dù gì nàng ta cũng là con gái của Trưởng công chúa Hoa Dương, cữu cữu là đương kim Thánh thượng, xuất thân không tầm thường, cực kỳ cao quý, nên vậy cũng là bình thường. Hai ngày trước nàng còn đang nghĩ không biết có phải Liễu Phương Tứ này thay đổi thành một người mới biết an phận hay không, kết quả hôm nay nàng ta lại làm ầm ĩ lên.
Xuân Đào thấy nàng không có hứng thú với chuyện này liền để nàng nghỉ ngơi còn mình thì lui xuống làm việc. Ninh Hồi ngồi trong sân đợi mãi vẫn chưa thấy ai đưa hoa cúc đến, nàng gọi một tên sai vặt lại, hỏi: “Ngươi đi hỏi tên gác cổng xem người giao hoa có đến hay không.”
Gã sai vặt nghe vậy nhanh chóng đáp lời rồi đi làm ngay.
Ngồi bên ngoài một hồi lâu thấy trong người hơi lạnh, Ninh Hồi liền bưng đĩa quýt đi vào phòng. Trước cửa phòng có đặt một tấm bình phong, gió lạnh không thổi vào được, nên nàng cũng cảm thấy tốt hơn.
Gã sai vặt quả thật chạy rất nhanh. Nàng mới vừa ngồi vào phòng chưa được một lúc, quả quýt trên tay vừa mới ăn xong thì hắn đã quay lại.
Gã sai vặt đứng bên ngoài bình phong nói: “Chỗ hoa đó đã được đưa tới từ sớm, nhưng đều được đặt ở thư phòng phía Tây của Thế tử.”
Ninh Hồi đi rửa tay trong thau đồng đặt trên kệ, chưa kịp lên tiếng gọi Thanh Đan, Thanh Miêu thì đã thấy có mấy người đang bưng hoa về ở trong sân. Xuân Đào đi ra từ phía sau tấm bình phong: “Thiếu phu nhân, Dung Xuân tỷ tỷ đến, lão phu nhân gọi người đến viện Phúc An.”
Dung Xuân đi đến trước mặt nàng từ phía sau, cúi người hành lễ với Ninh Hồi rồi cười nói: “Thiếu phu nhân, làm phiền người mau tới, lão phu nhân đang đợi ở bên kia.”
Dung Xuân đích thân đến đây mời nàng. Nghe vậy Ninh Hồi liền đặt khăn trên tay lên bàn, gật đầu nói được, rồi nhìn lại trang phục, thấy không có gì vấn đề gì liền đi đến viện Phúc An cùng Dung Xuân.
Lão nhân gia sợ lạnh nên viện Phúc An đã đốt than lửa từ sớm, đến khi Ninh Hồi bước vào liền cảm thấy nóng hơn bên ngoài rất nhiều. Nàng cởϊ áσ choàng bên ngoài ra, đưa cho Thanh Đan, sau đó mới bước đến thỉnh an Bùi lão phu nhân đang nằm tựa người trên giường.
Bùi lão phu nhân tùy ý vẫy tay bảo nàng đứng dậy, bà ta uống hết bát canh nóng phòng bếp mới vừa đưa lên, không vòng vo tam quốc mà nói vào thẳng vấn đề chính.
Bà đưa bát sứ sạch trong tay cho Dung Hạ đang đứng trước giường, trên mặt có vẻ mệt mỏi bảo: “Trước nay trong phủ trên dưới đều là do một tay Chu thị quản lý, nay nàng ta đi rồi nên mọi việc liền rơi xuống tay ta, mà hiện giờ ta cũng đã lớn tuổi, cứ đến thu đông là chỉ có thể nằm trên giường, lo được một hai ngày rồi thì lực bất tòng tâm, con xem lúc nào thì tiếp nhận công việc đi.”
Từ trước đến nay Bùi lão phu nhân không phải kiểu người quá cần mẫn, huống chi trong phủ lại nhiều việc vặt, vừa tốn thời gian công sức, lại còn dễ bực bội, bà cũng đã già rồi nên muốn mặc kệ mọi chuyện, chỉ an nhàn hưởng phúc. Nhưng nếu quản những chuyện này thì có rất nhiều thứ khiến bà nhọc lòng, vậy chẳng phải là muốn bà giảm thọ hay sao? Bà còn chưa hưởng đủ phúc, sống chưa đủ lâu đâu.
Nghĩ đến đây bà chỉ hận không thể giao ngay quyền quản gia vào tay Ninh Hồi, còn chính mình thì được an nhàn nghỉ ngơi.
Nhưng trong lòng bà cũng biết Ninh Hồi vốn dĩ chưa quá thuần thục việc này nên không thể gấp gáp được.
“Cha chồng con là người không để ý đến mọi việc, nó không có ý định tái giá đâu.” Bùi lão phu nhân che môi ngáp: “Phủ này sau này sẽ thuộc về Chất Nhi, con sẽ vừa là dâu cả, vừa là chị dâu nên cũng phải học cách quản lý từ bây giờ đi.”
Ninh Hồi nghe lời Bùi lão phu nhân nói chợt hơi ngây ngẩn: “Nhưng mà...”
Bùi lão phu nhân cho rằng nàng muốn từ chối, vội vàng giơ tay ra ngắt lời nàng: “Không có nhưng nhị gì cả, nếu con có gì không hiểu thì có thể đến đây hỏi ta, mấy ngày nay Dung Xuân có thể qua đó giúp con làm quen dần.”
Nói xong bà liền kêu Dung Hạ một tiếng. Dung Hạ đáp lại rồi xoay người, bưng tất cả sổ sách lẫn đống chìa khóa đã soạn sẵn trước đó tới đưa cho Thanh Đan, Thanh Miêu.
Sau khi Dung Hạ giao hết sổ sách và chìa khóa xong Bùi lão phu nhân liền kéo chăn lên, nói với Ninh Hồi: “Được rồi, ta cũng mệt rồi, muốn nằm nghỉ, con trở về đi.”
Bùi lão phu nhân đuổi nàng ra ngoài. Ninh Hồi đứng bên ngoài viện Phúc An vẫn chưa thể khôi phục tinh thần. Quản gia cái gì chứ, nguyên chủ trước đó còn chẳng học được huống chi là nàng? Lúc còn ở Thủy Lam Tinh nàng chỉ học lái phi cơ, đâu có học quản gia.
Trong lòng nàng phát sầu, từ lúc trở về viện Tây Cẩm vẫn luôn ngồi ngây ngẩn ở chính đường nhìn chằm chằm quyển sổ dày cộp kia.
Bùi lão phu nhân giao việc trong tay cho người khác xong trong lòng liền cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều. Dung Xuân lại múc thêm một bát canh gà bưng tới cho bà mà bà cũng không từ chối. Sau khi húp canh nhai vài miếng thịt gà hầm trong dạ dày có đồ ăn cần phải tiêu hóa nên bà quyết định không nằm nữa, gọi người mang cái gồi mềm qua để bà dựa vào ngồi thẳng lên.
“Dung Xuân, mấy ngày nay ngươi để ý bên kia một chút. Ninh thị dạo gần đây có vẻ biết an phận, nhưng chung quy vốn dĩ cũng là kẻ không đàng hoàng.” Bùi lão phu nhân không yên tâm mà dặn dò vài ba câu. Sắp tới cũng chuẩn bị đến mùa đông rồi, nên có vài thứ cần phải mua.
Dung Xuân bóp vai cho bà, khom nửa người cười nói: “Nếu người không yên tâm về thiếu phu nhân như thế sao ngay từ đâu không đưa việc quản gia này cho Nhị phu nhân?”
Bùi lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Ninh thị chỉ là hơi không đứng đắn thôi, còn Liễu thị lại là con khỉ muốn lật trời, lão thái bà ta đây còn chưa mù, vẫn còn biết chọn bên nào thì ít thiệt hại hơn.”
Từ trước tới nay lão phu nhân nói chuyện đều không khách khí, Dung Xuân nghe riết cũng thành quen, cười nói tiếp: “Người cũng không cần lo lắng quá, người xem chẳng phải mấy ngày nay thiếu phu nhân không trồng cỏ hái hoa thì cũng ở trong viện Tây Cẩm không ra khỏi cửa sao? Nô tỳ thấy ba cái lời đồn nhảm nhí khi đó có vẻ hơi quá so với sự thật.”
Lão phu nhân hừ một tiếng: “Lòng người khó đoán, ai biết kẻ nào đúng kẻ nào sai chứ?” Sau chuyện của Chu thị bà không dám tùy tiện đánh giá tính cách của ai nữa. Nói không chừng ngoài mặt thì ôn hòa, tiết kiệm nhưng thực tế lại ngấm ngầm có tính cách giống thằng con Bùi Kính của bà thì sao.
Dung Xuân nghe bà nói như vậy cũng không tự chủ mà nhớ đến Chu thị, lực đạo ấn trên tay cũng nhẹ đi: “Lão phu nhân nói cũng đúng.”
...
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta lo quá.” Ninh Hồi chống đầu phiền não. Thậm chí lúc ăn tối nàng cũng ăn ít hơn thường ngày một chén cải, đến cả món bắp cải luộc nàng thích nhất mà cũng chỉ đụng vài đũa: “Ta còn muốn nhổ cỏ, còn muốn trồng cây, lấy đâu ra thời gian mà làm mấy việc nội trợ này chứ.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên lăn qua lăn lại, cả người dính đầy bùn, nhảy vào trong hồ nước tắm rửa, nhắc nhở nàng: “Nhãi con này, thay vì nhọc lòng chuyện đó thà ngươi nghĩ làm cách nào nhét được cây lê con này vào không gian đi, ta đã đào sẵn hố đất từ lâu rồi.”
Ninh Hồi thở dài một tiếng, nghĩ đến điều này còn làm nàng đau đầu hơn.
Cây lê này là do Trưởng công chúa đưa cho Bùi Chất, Bùi Chất đưa lại cho nàng. Hoa lê lần này không giống với loại hoa đỏ thẫm nàng đem về từ thuyền trên sông Hồng Lăng. Không nói đến Thanh Đan, Thanh Miêu mà mọi người ở viện Tây Cẩm đều đang theo dõi nó sát sao, cũng không thể tùy tiện tìm đại một lý do qua loa như lần trước được.
“Để ta suy nghĩ thật kỹ đã.” Ninh Hồi đưa tay ra sờ khuôn mặt đã có nhiều thịt hơn của mình, vẻ mặt thâm trầm.
...
“Đêm trăng tối đi gϊếŧ người, gió thổi tới lửa bừng lên tận trời. Từ lều gấm hoa phía sau có một bàn chân từ từ lộ ra. Người này mặc váy lưu tiên màu đỏ rực, kéo theo bộ tóc dài bước từng bước tới...”
“Đồ gấu trúc đáng ghét nhà ngươi!”
Bóng đêm nặng nề, ánh trăng ẩn hiện sau những tầng mây, con đường mòn phía trước tối đen như mực.
Ninh Hồi xách váy chạy một mạch như điên đến hoa viên. Vốn dĩ nàng cũng không sợ, những bây giờ lại nổi hết cả da gà! Câu nói vừa nãy của con gấu trúc kia chắc chắn là cố ý!
Có thể kéo nó từ bên trong ra đánh một trận thì tốt rồi!
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “Hả? Không thích hả? Được, vậy để ta bịa một câu chuyện khác.”
Ninh Hồi: “Không cần, cảm ơn ngươi : )”
Đoạn đường từ viện Tây Cẩm đến hoa viên rất gần, Ninh Hồi đi chưa bao lâu thì đã đến nơi.
Nàng đi đến dưới gốc cây hoa lê trong hoa viên theo trí nhớ, mở to mắt tìm kiếm nửa ngày mới phát hiện một cái cây giống gần đó có chiều cao không khác biết lắm so với gốc cây hoa lê.
Thanh Thanh Thảo Nguyên biết bây giờ là lúc làm chuyện chính nên cũng không làm loạn, nhanh tay lẹ chân lấy cái cuốc từ trong không gian ra đưa cho nàng.
Trong lúc tối lửa tắt đèn ánh sáng ban đêm thật sự không tiện cho lắm, nên Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng chu đáo bật cái đèn pin nhỏ lên giúp nàng. Ánh sáng tuy yếu nhưng tốt xấu gì vẫn giúp nàng có thể thấy được đường. Ninh Hồi vừa để ý xung quanh vừa cẩn thận đào cái cây giống ra, sau đó lại cẩn thận đắp đất lại.
Ninh Hồi như tên ăn trộm, xách váy lên, cầm theo ôm cây non với một nhúm đất mới đào được trở về viện Tây Cẩm.
Viện Tây Cẩm rất yên tĩnh, không một tiếng người. Căn bản là do các ma ma và nha đầu canh gác đều ngồi bệt dưới đất, hai mắt nhắm nghiền dựa vào khung cửa. Ninh Hồi liếc nhìn bậc thang hai lần, chạy thật nhanh tới tường viện, đặt cây non đang ôm trong váy xuống, kêu Thanh Thanh Thảo Nguyên lấy cây cuốc từ trong không gian ra.
Chế độ gây mê đặc biệt của dùi cui điện kéo dài không được bao lâu, lần này đi đi về về cũng tốn không ít thời gian, nên giờ nàng phải nhanh hơn mới được.
Cũng may mấy ngày nay nàng nhổ cỏ cũng đào được không ít cây, mức độ thành thục cũng được tăng dần lên, nên hôm nay cũng hành động khá thuận buồm xuôi gió.
Ninh Hồi cảm thấy hơi đắc ý, nghĩ thầm nàng nhất định là người nhổ cỏ trồng cây thành công nhất Thủy Lam Tinh. Trong tương lai có lẽ nàng còn có thể xuất bản sách hướng dẫn kỹ thuật này để Thanh Thanh Thảo Nguyên chuyển về bên kia qua thông đạo. Sau đó chắc chắn nàng và Thanh Thanh Thảo Nguyên sẽ nổi danh trong sử sách Thủy Lam Tinh.
Ninh Hồi vui vẻ nhét cây hoa lê con vào không gian cho Thanh Thanh Thảo Nguyên, sau đó trồng cây lê có chiều cao tương đương ở hoa viên vào đất.
Nàng mím môi nghiêng đầu nói nhỏ giọng: “Cái này gọi là… treo đầu dê bán thịt chó, trộm long tráo phượng, đổi trắng thay đen.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên trồng cây hoa lê non vào trong hố đất, trên mặt con gấu trúc đầy vẻ hiền từ nhìn nàng: “Đứa nhóc ngoan, khá đấy, thế mà ngươi cũng biết dùng thành ngữ rồi cơ à.”
Ninh Hồi: “A...”
Hệ thống thông báo thông minh của không gian phát ra tiếng “đinh đinh” thông báo: “Giá trị xanh hoá tăng thêm một trăm nghìn điểm, tổng cộng điểm hiện tại là 205.023 điểm, đường đi vẫn còn chướng ngại vật và khó khăn. Hãy luôn kiên trì cố gắng.”
Nghe vậy Ninh Hồi nhất thời vui sướng vô cùng, nhanh chóng vỗ đất cát dính trên người cho rơi xuống, tiện thể tiêu hủy sạch sẽ dấu vết trên mặt đất. Sau đó nàng mới chậm rãi đi về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.