Chương 81
Hoắc Hương Cô
17/03/2022
Bùi Chất tắm rửa đi, Ninh Hồi đang nằm trên giường, cả khuôn mặt vùi vào chiếc gối mềm mà Thanh Đan mới làm cho nàng.
Thanh Thanh Thảo Nguyên ngồi trên đệm bên cạnh hồ, nó nắm tay đấm ra mấy cái, nhưng dùng sức hơi mạnh nên khá đau nên đành rụt tay lại, miệng đau đớn xuýt xoa:
“Ngươi ngốc à? Có phải ngươi ngốc rồi hay không?” Con gấu trúc giống như sắp vặn đứt hai lỗ tai của cô ra ngoài. “Có cái quái gì trong đầu người thế?” Nàng ở cạnh ta thì khác gì ta ở cùng nàng?? Không phải là hai người cùng lên giường hay sao? Đúng là đồ ngu ngốc!
Ninh Hồi ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn ửng hồng, liếc nhìn Thanh Thanh Thảo Nguyên một cái lại vùi đầu xuống gối, nghẹn ngào nói: “Hoa.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên gãi gãi đầu: “???”
Ninh Hồi dùng tay kéo nhẹ chăn bông che kín cả người, thì thào nói: “Chàng vừa cười cười cười, trong đầu ra toàn là hoa. Bùm … bùm … bùm … Tất cả đều nổ tung ...” Sau đó, đã xảy ra chuyện gì, ta không biết nữa〒▽〒
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn nàng một cái, dùng hai bàn tay che đi khuôn mặt to béo của mình, thầm thở dài nói: “Con của ta à …”
Ninh Hồi: “… Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta không là con của ngươi!”
Gấu trúc lấy ra từ đâu một chiếc khăn tay nhỏ, ngậm trong miệng, khóc hu hu mấy tiếng: “Có nam nhân một cái là không cần luôn cả phụ mẫu nữa rồi, đúng là đứa con gái bất hiếu mà!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa diễn trò như vậy, tất cả vừa chớm ở trong đầu của Ninh Hồi đều đã tan biến. Nàng hiếu kỳ nhìn gấu trúc trong màn hình: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, thực ra, ta luôn rất tò mò không biết, rốt cuộc ngươi là giống cái hay là đực đó?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên sửng sốt trong chốc lát, vội vàng cầm lấy khăn tay quấn quanh thân hình mập mạp của chính mình, đôi mắt gấu trợn thật lớn “Ngươi là đồ lưu manh!”
Ninh Hồi: “...” Ta chỉ hỏi một câu, ta làm sao lại lưu manh?
Con gấu trúc đáng ghét này, cả ngày không phải lợi dụng thì lại vu khống nàng!
Ninh Hồi giận đến mức muốn nên nó một cái. Ở bên ngoài, Thanh Đan khẽ vén một góc của chiếc chăn lên, bất đắc dĩ nói: “Thiếu phu nhân, ngột ngạt như này là không tốt đâu ạ.”
Nghe thấy nàng ấy nói, Ninh Hồi vội vàng chui đầu ra khỏi chăn, nhìn nàng ấy cười cười: “Không sao, không sao đâu.”
Thanh Đan cũng che miệng cười vui vẻ, nhưng lại không nói gì, đi tới bên bệ cửa sổ, bỏ thêm hương liệu vào trong lư hương nhỏ, đến khi nàng ấy nhìn thấy Bùi Chất thản nhiên khoác một chiếc áo choàng lớn đi vào, nàng ấy mới cúi người một cái rồi rời khỏi trong.
Tóc vẫn còn ướt, hắn vào giường ngồi nhưng không vội đi ngủ, mà dùng tay vuốt lại mái tóc rối bù của Ninh Hồi.
Ninh Hồi đang dựa đầu vào eo của hắn, nghĩ một chút, rồi cảm thấy rằng nàng vẫn nên ngồi dậy, dựa vào trong lòng của hắn thì hơn. Bùi Chất quấn thêm một lớp chăn lên người nàng, thì thầm hỏi: “Nàng sao vậy?”
Ninh Hồi lắc đầu, Bùi Chất cũng nhiều không hỏi, dụi trán vào tóc của cô: “Ngay mai, đợi ta về, chúng ta cùng nhau đến Thừa tướng phủ.”
Nàng ngước mắt lên: “Ngày mai không phải ngày nghỉ sao? Chàng vẫn phải vào triều à?”
“Không phải lên triều, chỉ là có chút chuyện phải đi ra ngoài một chuyến.”
Ninh Hồi ừm một tiếng: “Ta biết rồi.”
Đêm lạnh tuyết rơi, tất cả mọi người đều lên đi ngủ từ sớm. Thậm chí, các nha hoàn, người ở trực đêm cũng đều tự đốt một bếp lò riêng, ở yên trong phòng của mình
Mùa đông năm nay gió tuyết rất mạnh. Vào buổi tối, bông tuyết rơi rất to, có thể nhìn thấy bóng của chúng rơi xuống mờ ảo dưới bầu trời đêm
Lê Nhụy đang cầm trên tay chiếc đèn lồng giấy, nhờ vào ánh nến vàng mờ ảo hắt ra từ trong đèn, từ từ đi bộ trên con đường. Bọn họ vừa đi ra khỏi khu viện phía đông,sau khi tranh luận với Bùi Đô, sắc mặt của Bùi Hân còn khó coi hơn sau khi gặp Lục Giác chiều nay.
Hiện nay, Bùi Đô phụng mệnh nhậm chức Phu tử của thư viện Ứng Thiên, Phần lớn học tử trong đó đều các đệ tử của các danh môn trong Kinh Đô, tin tức rất linh nhẹn.
Chuyện của Bùi Hân với Định Vương và Lâu Phiến bất kể là thật hay giả, đều sẽ được lan truyền âm ĩ. Dù cho Bùi Hân có giữ bí mật thì chuyện gì cần biết hắn ta cũng sẽ biết thôi.
Từ trước đến nay, Lê Nhụy vẫn luôn là một người ít nói, nhìn thấy Bùi Hân có tâm tình không tốt, nàng ta vẫn tuân theo nguyên tắc nói ít sai ít, bỏ qua ánh mắt của Quất Hạnh, vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói như trước.
Quất Hạnh tức giận lườm nàng ta một cái, rồi gọi Bùi Hân một tiếng: “Tiểu thư.”
Hai hàng mi của Bùi Hân khẽ run lên, không đáp lại nàng ta, mà hỏi ngược lại: “Ngươi cũng cho rằng huynh trưởng của ta nói rất có lý?”
Tuy nhiều khi Quất Hạnh có những hành động không đúng mực, và tính tình không quá thận trọng, nhưng rốt cuộc cũng là suy nghĩ cho nàng, trả lời: “Tiểu thư, Nhị công tử cũng là vì muốn tốt cho người thôi. Phía Định Vương điện hạ coi như xong rồi, tiểu thiếp của Hoàng tộc dù có cao quý, thì cũng không thể sánh được với đương gia chủ mẫu của danh môn thế gia được?”
Nàng nói rất nghiêm tức: “Tuy Tấn An bá phủ đã xuống dốc rồi, thế nhưng tiểu thư cũng đã gặp mặt tiểu bá gia rồi. Dù là nhân phẩm hay dung mạo đều rất tốt, Nhị công tử nói người ta cũng rất có bản lĩnh nữa, sớm muộn gì cũng có thể vực dậy được gia tộc. Còn không hơn là đến Vương phủ chịu ấm ức hay sao?”
Quất Hạnh thấy Bùi Hân cắn chặt môi dưới không nói, thì tiếp lời: “Lời của nô tỳ có thể không dễ nghe, tuy cái cô Lâu đại tiểu thư kia xưa nay không tranh chấp với người, nhưng ả ta trở thành Vương Phi rồi, còn không biết sẽ giày vò tiểu thư thế nào. Đến lúc đó thì tiểu thư co thể nói được gì, làm được gì đây? Chẳng lẽ lại trông cậy vào chút tình nghĩa của Định Vương điện hạ hay sao?”
“Đừng nói nữa!” Bùi Hân nhíu chặt lông mày, thốt lên một tiếng đầy cay đắng, cắt ngang lời nói của Quất Hạnh.
Nàng ta gạt chiếc ô giấy dầu mà Quất Hạnh đang cầm sang một bên, nước mắt lưng tròng sải bước đi về phía trước, Quất Hạnh và Lê Nhụy còn chưa kịp đuổi theo, trong nháy mắt đã thấy bóng dáng nàng ta mất hút trong màn đêm.
Hai người nhìn nhau thở dài.
...
Ngày hôm đó, gió ngừng thổi, tuyết cũng ngừng rơi, những đám mây xám xịt cũng tan biến gần hết.
Sau khi trở về từ buổi yến tiệc ở phủ của Trưởng công chúa Hoa Dương, bây giờ, Bùi lão phu nhân đều thấy đầu ong ong mỗi khi nhận được thiệp mời của các phủ. Thế nhưng, những buổi yến tiệc như vậy lại không thể không đi, nên bà chỉ có thể cố gắng gượng, vừa phiền muộn, vừa gọi mọi người đến.
Tiệc sinh thần của Lầu thừa tướng tất nhiên phải cẩn trọng hơn tiệc ngắm hoa của các phu nhân, tiểu thư bình thường. Nếu bà không nhắc nhở, dặn dò vài câu thì trong lòng rất không thoải mái, đứng ngồi không yên
Khi Dung Xuân dẫn Ninh Hồi đi vào, đã có khá nhiều người trong phòng.
Bùi Hân mặc một chiếc váy màu xanh nhạt đầu cúi gằm, ngồi bên cạnh ở nàng ta là tỷ muội Bùi Trân, Bùi Duyệt trên mặt đang mỉm cười, còn có Liễu Phương Tứ, lâu không lộ diện do bị cấm túc.
Bùi lão phu nhân ngồi dựa người trên giường thạp, vừa nhìn thấy nàng ta đi vào đã vô cùng tức giận: “Ngồi đi, nhân chút dịp này, lão thái bà nói chuyện với các con một chút.”
Ninh Hồi đáp: “Vâng, thưa tổ mẫu.”
Liễu Phương Tứ vội vàng đáp lời: “Mời tổ mẫu nói chuyện, cháu dâu đang chờ nghe.”
Bùi lão phu nhân nhìn thế nào đều không thấy nàng ta vừa mắt, chỉ liếc nhìn nàng ta một cái rồi chuyển hướng sang Ninh Hồi.
Tuy rằng Ninh thị cũng không biết uyển chuyển và rất khiến người ta bực mình nhưng rốt cuộc thì nhìn nàng ta vẫn thoải mái hơn nhiều so với Liễu.
Con dâu, cháu dâu nhà người ta thì ai nấy đều biết điều, ngay như Hiển quốc công phủ bọn họ, người nào người nấy đều rất giỏi giang. Giờ đâu bà đã thua kém đến mức cho rằng Ninh thị như vậy cũng không tệ rồi sao? ? Chao ôi …Thật là … thật sự là...
Nghĩ đến đây, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Lão phu nhân trở nên khá khó coi, nàng hừ lạnh nói: “Hôm nay, Thừa tướng phủ tổ chức yến tiệc. Nếu như các ngươi còn làm ra chuyện giống như lần trước, kiếm mấy loại bướm đêm gì đó, thì cả đám các ngươi tự giác đến từ phạt quỳ, tạ tội với các vị liệt tổ liệt tông đi.”
Ninh Hồi gật đầu: “Vâng, thưa tổ mẫu.”
Lão phu nhân dừng lại, trừng mắt nhìn nàng ta một cái rồi mới nói tiếp: “Ninh thị, con là trưởng tẩu, các muội muội trong phủ đều đã đến tuổi xuất giá, mấy ngày này, con cũng nên chịu khó giúp đỡ mọi người.”
Ninh Hồi lại gật đầu một cái: “Vâng, thưa tổ mẫu.”
Lão phu nhân nghe thấy câu đáp lới của nàng ta không hề thay đổi, không để tâm, sắc mặt tối sầm lại, Liễu Phương Tứngồi bên cạnh tiếp lời: “Tổ mẫu yên tâm, cháu dâu cũng sẽ giúp đỡ ạ.”
Bùi lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, trước giờ bà luôn nghĩ gì thì nói đó, chưa bao giờ để ý đến chuyện khác, liếc mắt nhìn nàng ta nói: “Ngươi? Ngươi thì thôi đi, ngươi biết tự an phận , thì lão thái bà ta đã cám ơn tổ tông Liễu gia nhà ngươi rồi.”
Liễu Phương Tứ cứng họng không nói nên lời, tức giận vặn vẹo chiếc khăn trong tay, sau đó Dạ Mai khẽ chạm vào vai để nhắc nhở nàng ta kiềm chế sự tức giận của mình.
Bùi lão phu nhân lại nói thêm vài lời khuyên nhủ, cứ một chốc lại liếc lạnh lùng liếc Liễu Phương Tứ một cái, rồi lại trừng mắt nhìn Ninh Hồi, Phải gần nửa canh giờ sau mới thông báo cho bọn họ rời đi, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến Thừa tướng phủ.
Ninh Hồi vừa đứng dậy vừa định đi ra ngoài, nhưng Bùi lão phu nhân nhưng gọi nàng ở lại.
Sau khi Liễu Phương Tứ và những người khác đã rời đi, và căn phòng lập tức trở nên trống trải, Ninh Hồi bối rối hỏi: “Tổ mẫu vẫn còn có chuyện gì nữa ạ?”
Bùi lão phu nhân nói: “Hôm qua, Nhị Lang có đến nói chuyện với ta.”
Ninh Hồi: “Dạ?”
Bùi lão phu nhân nhấp một ngụm canh gà nóng hổi: “Hắn nói với ta về Trần tiểu bá gia của Tấn An bá phủ. Thời gian này, con hãy để ý một chút!”
Ninh Hồi ngập ngừng nói: “Người đây là...”
Bùi lão phu nhân để mặc Dung Xuân lấy khăn giúp bà lau miệng: “Chuyện hôn sự Hân Nhi cũng nên định ra rồi.” Dù sao cũng không cần phải thủ tang với Chu thị, gả đi sớm một chút cũng tốt.
Ninh Hồi kinh ngạc: “Dạ?”
Bùi lão phu nhân nhíu mày, khó hiểu: “Ngươi làm gì mà ngạc nhiên vậy, ngươi làm chị dâu mà không giúp đỡ, chẳng lẽ lại muốn một người già cả như ta phải lo liệu?”
Ninh Hồi hơi ngây người: “Vâng tổ mẫu, cháu dâu đã hiểu.”
Bùi lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của nàng, cộng thêm câu trả lời, nghe thôi đã thấy tức giận, liên tục hất tay .
Sau khi đi ra khỏi Phúc An viện, Ninh Hồi vẫn còn khá mơ hồ. Chuyện này là thế nào đây? Tại sao Bùi Hân lại có liên quan đến tiểu bá gia của Tấn An bá phủ rồi? Thế còn nam chính là Định Vương thì phải làm sao??
Ninh Hồi thong dong quay lại Tây Cẩm viện đợi lấy Bùi Chất trở về, nằm nghiêng nửa người trên ghế, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Bùi Chất trở về từ tiểu viện của Vệ Thuận phi ở ngõ Đông, trên người hắn mặc một chiếc áo khoác dài, đôi ủng đế giày màu đen vẫn còn vương tuyết chưa kịp lau sạch.
Tề Thương cũng khoác một chiếc áo choàng xám đen trên người, hắn ta đi theo sau Bùi Chất, lên tiếng nói: “Vệ Thuận phi này đúng là vô cùng kín miệng.”
Bùi Chất cười lạnh: “Càng kín miệng, thì càng chứng minh được chuyện ở trong này không hề đơn giản. Ngươi cứ căn cứ theo tình hình, tự sắp xếp công việc, chuyện ở Tấn viên tạm thời gác lại, còn phía Lãng Lăng thì lập tức phái người qua đó, nhất định phải điều tra một cách rõ ràng.”
Tề Thương gật đầu: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”
Bùi Chất vào bước qua đã nhìn thấy Ninh Hồi ngồi nghiêng nửa người trên giường thạp qua bức bình phong, hắn cởi bỏ áo choàng trên người, thay sang một bộ quần áo màu đen.
Đầu ngón tay rơi lạnh buốt gõ nhẹ lên trán nàng: “Mau dậy đi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Ninh Hồi thở dài, cầm lấy tay của hắn, mượn lực ngồi thẳng người dậy.
Thanh Đan giúp nàng chải lại búi tóc, đeo thêm trâm cài hoa. Sau đó, mặc thêm áo choàng, nàng nhìn vào gương và cảm thấy khá ổn.
Hôm nay, trời ấm áp hơn hai ngày trước, Ninh Hồi ôm lò sưởi nhỏ đi bên cạnh Bùi Chất, khuỷu tay chạm nhẹ vào áo choàng của hắn, thì thầm hỏi nhỏ: “Vừa rồi, tổ mẫu gọi ta qua, bảo ta giúp Bùi Hân để mắt đến Trần tiểu bá gia của Tấn An bá phủ.”
Nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn hai tay cầm lò sưởi vươn ra, so sánh hai ngón tay trỏ với nhau: “Chàng nói xem đây là có ý gì, có phải là muốn ghép đôi cho hai người bọn họ hay không? Vậy còn phía Định Vương, sẽ tính thế nào đây?”
Nàng vô cùng tò mò, Bùi Chất vươn ngón tay ra, móc vào ngón tay của nàng: “Trần tiểu bá gia Trần Vực sao? E là Bùi Hân không xứng với hắn ta.”
Ngón tay của hắn lạnh ngắt, Ninh Hồi lật tay lại, chừa phần lò sưởi cho hắn, bước lại gần hắn và hỏi: “Sao chàng biết được điều này?”
Bùi Chất một tay chiếc lò nhỏ, một tay ông nàng, nắm chặt bàn tay ấm của cô, hơi giễu cợt nói: “ Tính cách của Bùi Hân thế nào, ta hiểu rõ hơn nàng.”
Ninh Hồi hơi liếc mắt nhìn hắn, bước chân của Bùi Chất bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi nói: “Nếu nàng không tin, chúng ta cũng có thể đánh cược một ván.”
Nghe được hai chữ đánh cược, Ninh Hồi mở to hai mắt, vội vàng lắc đầu: “Không đánh cược, không đánh cược, ta không đánh cược!”
Nàng vừa nói vừa nhìn hắn: “Chàng đừng có mà cười ta, có cười thì ta cũng sẽ không đánh cược đâu!”
Vừa nghe thấy nàng nói như vậy, Bùi Chất bèn dừng lại, nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt đào hoa khiến người ta động lòng, hỏi nàng: “Cười như thế này sao?”
Ninh Hồi thốt lên một tiếng, quay mặt đi, nhắm mắt nói nhỏ: “Ơ kìa, chàng lại thế rồi.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên ngồi trên đệm bên cạnh hồ, nó nắm tay đấm ra mấy cái, nhưng dùng sức hơi mạnh nên khá đau nên đành rụt tay lại, miệng đau đớn xuýt xoa:
“Ngươi ngốc à? Có phải ngươi ngốc rồi hay không?” Con gấu trúc giống như sắp vặn đứt hai lỗ tai của cô ra ngoài. “Có cái quái gì trong đầu người thế?” Nàng ở cạnh ta thì khác gì ta ở cùng nàng?? Không phải là hai người cùng lên giường hay sao? Đúng là đồ ngu ngốc!
Ninh Hồi ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn ửng hồng, liếc nhìn Thanh Thanh Thảo Nguyên một cái lại vùi đầu xuống gối, nghẹn ngào nói: “Hoa.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên gãi gãi đầu: “???”
Ninh Hồi dùng tay kéo nhẹ chăn bông che kín cả người, thì thào nói: “Chàng vừa cười cười cười, trong đầu ra toàn là hoa. Bùm … bùm … bùm … Tất cả đều nổ tung ...” Sau đó, đã xảy ra chuyện gì, ta không biết nữa〒▽〒
Thanh Thanh Thảo Nguyên nhìn nàng một cái, dùng hai bàn tay che đi khuôn mặt to béo của mình, thầm thở dài nói: “Con của ta à …”
Ninh Hồi: “… Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta không là con của ngươi!”
Gấu trúc lấy ra từ đâu một chiếc khăn tay nhỏ, ngậm trong miệng, khóc hu hu mấy tiếng: “Có nam nhân một cái là không cần luôn cả phụ mẫu nữa rồi, đúng là đứa con gái bất hiếu mà!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa diễn trò như vậy, tất cả vừa chớm ở trong đầu của Ninh Hồi đều đã tan biến. Nàng hiếu kỳ nhìn gấu trúc trong màn hình: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, thực ra, ta luôn rất tò mò không biết, rốt cuộc ngươi là giống cái hay là đực đó?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên sửng sốt trong chốc lát, vội vàng cầm lấy khăn tay quấn quanh thân hình mập mạp của chính mình, đôi mắt gấu trợn thật lớn “Ngươi là đồ lưu manh!”
Ninh Hồi: “...” Ta chỉ hỏi một câu, ta làm sao lại lưu manh?
Con gấu trúc đáng ghét này, cả ngày không phải lợi dụng thì lại vu khống nàng!
Ninh Hồi giận đến mức muốn nên nó một cái. Ở bên ngoài, Thanh Đan khẽ vén một góc của chiếc chăn lên, bất đắc dĩ nói: “Thiếu phu nhân, ngột ngạt như này là không tốt đâu ạ.”
Nghe thấy nàng ấy nói, Ninh Hồi vội vàng chui đầu ra khỏi chăn, nhìn nàng ấy cười cười: “Không sao, không sao đâu.”
Thanh Đan cũng che miệng cười vui vẻ, nhưng lại không nói gì, đi tới bên bệ cửa sổ, bỏ thêm hương liệu vào trong lư hương nhỏ, đến khi nàng ấy nhìn thấy Bùi Chất thản nhiên khoác một chiếc áo choàng lớn đi vào, nàng ấy mới cúi người một cái rồi rời khỏi trong.
Tóc vẫn còn ướt, hắn vào giường ngồi nhưng không vội đi ngủ, mà dùng tay vuốt lại mái tóc rối bù của Ninh Hồi.
Ninh Hồi đang dựa đầu vào eo của hắn, nghĩ một chút, rồi cảm thấy rằng nàng vẫn nên ngồi dậy, dựa vào trong lòng của hắn thì hơn. Bùi Chất quấn thêm một lớp chăn lên người nàng, thì thầm hỏi: “Nàng sao vậy?”
Ninh Hồi lắc đầu, Bùi Chất cũng nhiều không hỏi, dụi trán vào tóc của cô: “Ngay mai, đợi ta về, chúng ta cùng nhau đến Thừa tướng phủ.”
Nàng ngước mắt lên: “Ngày mai không phải ngày nghỉ sao? Chàng vẫn phải vào triều à?”
“Không phải lên triều, chỉ là có chút chuyện phải đi ra ngoài một chuyến.”
Ninh Hồi ừm một tiếng: “Ta biết rồi.”
Đêm lạnh tuyết rơi, tất cả mọi người đều lên đi ngủ từ sớm. Thậm chí, các nha hoàn, người ở trực đêm cũng đều tự đốt một bếp lò riêng, ở yên trong phòng của mình
Mùa đông năm nay gió tuyết rất mạnh. Vào buổi tối, bông tuyết rơi rất to, có thể nhìn thấy bóng của chúng rơi xuống mờ ảo dưới bầu trời đêm
Lê Nhụy đang cầm trên tay chiếc đèn lồng giấy, nhờ vào ánh nến vàng mờ ảo hắt ra từ trong đèn, từ từ đi bộ trên con đường. Bọn họ vừa đi ra khỏi khu viện phía đông,sau khi tranh luận với Bùi Đô, sắc mặt của Bùi Hân còn khó coi hơn sau khi gặp Lục Giác chiều nay.
Hiện nay, Bùi Đô phụng mệnh nhậm chức Phu tử của thư viện Ứng Thiên, Phần lớn học tử trong đó đều các đệ tử của các danh môn trong Kinh Đô, tin tức rất linh nhẹn.
Chuyện của Bùi Hân với Định Vương và Lâu Phiến bất kể là thật hay giả, đều sẽ được lan truyền âm ĩ. Dù cho Bùi Hân có giữ bí mật thì chuyện gì cần biết hắn ta cũng sẽ biết thôi.
Từ trước đến nay, Lê Nhụy vẫn luôn là một người ít nói, nhìn thấy Bùi Hân có tâm tình không tốt, nàng ta vẫn tuân theo nguyên tắc nói ít sai ít, bỏ qua ánh mắt của Quất Hạnh, vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói như trước.
Quất Hạnh tức giận lườm nàng ta một cái, rồi gọi Bùi Hân một tiếng: “Tiểu thư.”
Hai hàng mi của Bùi Hân khẽ run lên, không đáp lại nàng ta, mà hỏi ngược lại: “Ngươi cũng cho rằng huynh trưởng của ta nói rất có lý?”
Tuy nhiều khi Quất Hạnh có những hành động không đúng mực, và tính tình không quá thận trọng, nhưng rốt cuộc cũng là suy nghĩ cho nàng, trả lời: “Tiểu thư, Nhị công tử cũng là vì muốn tốt cho người thôi. Phía Định Vương điện hạ coi như xong rồi, tiểu thiếp của Hoàng tộc dù có cao quý, thì cũng không thể sánh được với đương gia chủ mẫu của danh môn thế gia được?”
Nàng nói rất nghiêm tức: “Tuy Tấn An bá phủ đã xuống dốc rồi, thế nhưng tiểu thư cũng đã gặp mặt tiểu bá gia rồi. Dù là nhân phẩm hay dung mạo đều rất tốt, Nhị công tử nói người ta cũng rất có bản lĩnh nữa, sớm muộn gì cũng có thể vực dậy được gia tộc. Còn không hơn là đến Vương phủ chịu ấm ức hay sao?”
Quất Hạnh thấy Bùi Hân cắn chặt môi dưới không nói, thì tiếp lời: “Lời của nô tỳ có thể không dễ nghe, tuy cái cô Lâu đại tiểu thư kia xưa nay không tranh chấp với người, nhưng ả ta trở thành Vương Phi rồi, còn không biết sẽ giày vò tiểu thư thế nào. Đến lúc đó thì tiểu thư co thể nói được gì, làm được gì đây? Chẳng lẽ lại trông cậy vào chút tình nghĩa của Định Vương điện hạ hay sao?”
“Đừng nói nữa!” Bùi Hân nhíu chặt lông mày, thốt lên một tiếng đầy cay đắng, cắt ngang lời nói của Quất Hạnh.
Nàng ta gạt chiếc ô giấy dầu mà Quất Hạnh đang cầm sang một bên, nước mắt lưng tròng sải bước đi về phía trước, Quất Hạnh và Lê Nhụy còn chưa kịp đuổi theo, trong nháy mắt đã thấy bóng dáng nàng ta mất hút trong màn đêm.
Hai người nhìn nhau thở dài.
...
Ngày hôm đó, gió ngừng thổi, tuyết cũng ngừng rơi, những đám mây xám xịt cũng tan biến gần hết.
Sau khi trở về từ buổi yến tiệc ở phủ của Trưởng công chúa Hoa Dương, bây giờ, Bùi lão phu nhân đều thấy đầu ong ong mỗi khi nhận được thiệp mời của các phủ. Thế nhưng, những buổi yến tiệc như vậy lại không thể không đi, nên bà chỉ có thể cố gắng gượng, vừa phiền muộn, vừa gọi mọi người đến.
Tiệc sinh thần của Lầu thừa tướng tất nhiên phải cẩn trọng hơn tiệc ngắm hoa của các phu nhân, tiểu thư bình thường. Nếu bà không nhắc nhở, dặn dò vài câu thì trong lòng rất không thoải mái, đứng ngồi không yên
Khi Dung Xuân dẫn Ninh Hồi đi vào, đã có khá nhiều người trong phòng.
Bùi Hân mặc một chiếc váy màu xanh nhạt đầu cúi gằm, ngồi bên cạnh ở nàng ta là tỷ muội Bùi Trân, Bùi Duyệt trên mặt đang mỉm cười, còn có Liễu Phương Tứ, lâu không lộ diện do bị cấm túc.
Bùi lão phu nhân ngồi dựa người trên giường thạp, vừa nhìn thấy nàng ta đi vào đã vô cùng tức giận: “Ngồi đi, nhân chút dịp này, lão thái bà nói chuyện với các con một chút.”
Ninh Hồi đáp: “Vâng, thưa tổ mẫu.”
Liễu Phương Tứ vội vàng đáp lời: “Mời tổ mẫu nói chuyện, cháu dâu đang chờ nghe.”
Bùi lão phu nhân nhìn thế nào đều không thấy nàng ta vừa mắt, chỉ liếc nhìn nàng ta một cái rồi chuyển hướng sang Ninh Hồi.
Tuy rằng Ninh thị cũng không biết uyển chuyển và rất khiến người ta bực mình nhưng rốt cuộc thì nhìn nàng ta vẫn thoải mái hơn nhiều so với Liễu.
Con dâu, cháu dâu nhà người ta thì ai nấy đều biết điều, ngay như Hiển quốc công phủ bọn họ, người nào người nấy đều rất giỏi giang. Giờ đâu bà đã thua kém đến mức cho rằng Ninh thị như vậy cũng không tệ rồi sao? ? Chao ôi …Thật là … thật sự là...
Nghĩ đến đây, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Lão phu nhân trở nên khá khó coi, nàng hừ lạnh nói: “Hôm nay, Thừa tướng phủ tổ chức yến tiệc. Nếu như các ngươi còn làm ra chuyện giống như lần trước, kiếm mấy loại bướm đêm gì đó, thì cả đám các ngươi tự giác đến từ phạt quỳ, tạ tội với các vị liệt tổ liệt tông đi.”
Ninh Hồi gật đầu: “Vâng, thưa tổ mẫu.”
Lão phu nhân dừng lại, trừng mắt nhìn nàng ta một cái rồi mới nói tiếp: “Ninh thị, con là trưởng tẩu, các muội muội trong phủ đều đã đến tuổi xuất giá, mấy ngày này, con cũng nên chịu khó giúp đỡ mọi người.”
Ninh Hồi lại gật đầu một cái: “Vâng, thưa tổ mẫu.”
Lão phu nhân nghe thấy câu đáp lới của nàng ta không hề thay đổi, không để tâm, sắc mặt tối sầm lại, Liễu Phương Tứngồi bên cạnh tiếp lời: “Tổ mẫu yên tâm, cháu dâu cũng sẽ giúp đỡ ạ.”
Bùi lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, trước giờ bà luôn nghĩ gì thì nói đó, chưa bao giờ để ý đến chuyện khác, liếc mắt nhìn nàng ta nói: “Ngươi? Ngươi thì thôi đi, ngươi biết tự an phận , thì lão thái bà ta đã cám ơn tổ tông Liễu gia nhà ngươi rồi.”
Liễu Phương Tứ cứng họng không nói nên lời, tức giận vặn vẹo chiếc khăn trong tay, sau đó Dạ Mai khẽ chạm vào vai để nhắc nhở nàng ta kiềm chế sự tức giận của mình.
Bùi lão phu nhân lại nói thêm vài lời khuyên nhủ, cứ một chốc lại liếc lạnh lùng liếc Liễu Phương Tứ một cái, rồi lại trừng mắt nhìn Ninh Hồi, Phải gần nửa canh giờ sau mới thông báo cho bọn họ rời đi, thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến Thừa tướng phủ.
Ninh Hồi vừa đứng dậy vừa định đi ra ngoài, nhưng Bùi lão phu nhân nhưng gọi nàng ở lại.
Sau khi Liễu Phương Tứ và những người khác đã rời đi, và căn phòng lập tức trở nên trống trải, Ninh Hồi bối rối hỏi: “Tổ mẫu vẫn còn có chuyện gì nữa ạ?”
Bùi lão phu nhân nói: “Hôm qua, Nhị Lang có đến nói chuyện với ta.”
Ninh Hồi: “Dạ?”
Bùi lão phu nhân nhấp một ngụm canh gà nóng hổi: “Hắn nói với ta về Trần tiểu bá gia của Tấn An bá phủ. Thời gian này, con hãy để ý một chút!”
Ninh Hồi ngập ngừng nói: “Người đây là...”
Bùi lão phu nhân để mặc Dung Xuân lấy khăn giúp bà lau miệng: “Chuyện hôn sự Hân Nhi cũng nên định ra rồi.” Dù sao cũng không cần phải thủ tang với Chu thị, gả đi sớm một chút cũng tốt.
Ninh Hồi kinh ngạc: “Dạ?”
Bùi lão phu nhân nhíu mày, khó hiểu: “Ngươi làm gì mà ngạc nhiên vậy, ngươi làm chị dâu mà không giúp đỡ, chẳng lẽ lại muốn một người già cả như ta phải lo liệu?”
Ninh Hồi hơi ngây người: “Vâng tổ mẫu, cháu dâu đã hiểu.”
Bùi lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của nàng, cộng thêm câu trả lời, nghe thôi đã thấy tức giận, liên tục hất tay .
Sau khi đi ra khỏi Phúc An viện, Ninh Hồi vẫn còn khá mơ hồ. Chuyện này là thế nào đây? Tại sao Bùi Hân lại có liên quan đến tiểu bá gia của Tấn An bá phủ rồi? Thế còn nam chính là Định Vương thì phải làm sao??
Ninh Hồi thong dong quay lại Tây Cẩm viện đợi lấy Bùi Chất trở về, nằm nghiêng nửa người trên ghế, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Bùi Chất trở về từ tiểu viện của Vệ Thuận phi ở ngõ Đông, trên người hắn mặc một chiếc áo khoác dài, đôi ủng đế giày màu đen vẫn còn vương tuyết chưa kịp lau sạch.
Tề Thương cũng khoác một chiếc áo choàng xám đen trên người, hắn ta đi theo sau Bùi Chất, lên tiếng nói: “Vệ Thuận phi này đúng là vô cùng kín miệng.”
Bùi Chất cười lạnh: “Càng kín miệng, thì càng chứng minh được chuyện ở trong này không hề đơn giản. Ngươi cứ căn cứ theo tình hình, tự sắp xếp công việc, chuyện ở Tấn viên tạm thời gác lại, còn phía Lãng Lăng thì lập tức phái người qua đó, nhất định phải điều tra một cách rõ ràng.”
Tề Thương gật đầu: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”
Bùi Chất vào bước qua đã nhìn thấy Ninh Hồi ngồi nghiêng nửa người trên giường thạp qua bức bình phong, hắn cởi bỏ áo choàng trên người, thay sang một bộ quần áo màu đen.
Đầu ngón tay rơi lạnh buốt gõ nhẹ lên trán nàng: “Mau dậy đi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Ninh Hồi thở dài, cầm lấy tay của hắn, mượn lực ngồi thẳng người dậy.
Thanh Đan giúp nàng chải lại búi tóc, đeo thêm trâm cài hoa. Sau đó, mặc thêm áo choàng, nàng nhìn vào gương và cảm thấy khá ổn.
Hôm nay, trời ấm áp hơn hai ngày trước, Ninh Hồi ôm lò sưởi nhỏ đi bên cạnh Bùi Chất, khuỷu tay chạm nhẹ vào áo choàng của hắn, thì thầm hỏi nhỏ: “Vừa rồi, tổ mẫu gọi ta qua, bảo ta giúp Bùi Hân để mắt đến Trần tiểu bá gia của Tấn An bá phủ.”
Nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn hai tay cầm lò sưởi vươn ra, so sánh hai ngón tay trỏ với nhau: “Chàng nói xem đây là có ý gì, có phải là muốn ghép đôi cho hai người bọn họ hay không? Vậy còn phía Định Vương, sẽ tính thế nào đây?”
Nàng vô cùng tò mò, Bùi Chất vươn ngón tay ra, móc vào ngón tay của nàng: “Trần tiểu bá gia Trần Vực sao? E là Bùi Hân không xứng với hắn ta.”
Ngón tay của hắn lạnh ngắt, Ninh Hồi lật tay lại, chừa phần lò sưởi cho hắn, bước lại gần hắn và hỏi: “Sao chàng biết được điều này?”
Bùi Chất một tay chiếc lò nhỏ, một tay ông nàng, nắm chặt bàn tay ấm của cô, hơi giễu cợt nói: “ Tính cách của Bùi Hân thế nào, ta hiểu rõ hơn nàng.”
Ninh Hồi hơi liếc mắt nhìn hắn, bước chân của Bùi Chất bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi nói: “Nếu nàng không tin, chúng ta cũng có thể đánh cược một ván.”
Nghe được hai chữ đánh cược, Ninh Hồi mở to hai mắt, vội vàng lắc đầu: “Không đánh cược, không đánh cược, ta không đánh cược!”
Nàng vừa nói vừa nhìn hắn: “Chàng đừng có mà cười ta, có cười thì ta cũng sẽ không đánh cược đâu!”
Vừa nghe thấy nàng nói như vậy, Bùi Chất bèn dừng lại, nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt đào hoa khiến người ta động lòng, hỏi nàng: “Cười như thế này sao?”
Ninh Hồi thốt lên một tiếng, quay mặt đi, nhắm mắt nói nhỏ: “Ơ kìa, chàng lại thế rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.