Chương 8: Chàng rể của mẹ Hoà
Lan Rùa
24/10/2018
Mỗi lần Bông chu mỏ thơm chị Hoài là cô Bích lại thấy ngứa hết cả mắt.
Con mẹ này nhiều khi nhạy cảm thái quá, có mỗi chuyện xoa bóp anh Hoàng
không nhờ thì càng tốt chứ sao? Ông ấy có cho tiền cô cũng không bao giờ cúi xuống hầu hạ như thế nhé, gớm đi giày cả ngày cái chân thúi chết đi được, ai dại đâu mà đâm đầu vào. Bà Hoài kiểu hâm nặng nên mới buồn đó. Hay bà này tâm lý thích ngược nhỉ? Cứ phải được ăn hành như ở với anh
Niệm mới sướng? Có lần chị đang bện tóc chuẩn bị đi mua vải với anh
Hoàng thì anh Niệm nổi hứng bắt chị ở nhà ở nhà rửa chân cho anh. Khoảnh khắc chị cúi xuống cũng là lúc anh giậm chân hắt nước bắn tung toé. Chị bình thản bê chậu nước đổ đi, lát sau đem vào chậu nước mới rồi dịu
dàng bảo.
- Ngồi ngoan chị rửa chân cho, lát đùa sau.
Giọng chị Hoài khi ấy thỏ thẻ dễ thương kinh khủng khiếp, anh Niệm nhất thời mất cảnh giác nên không để ý chậu nước có màu khác thường. Chị Hoài mang đôi bao tay ni lông trìu mến đong đưa từng chút nước một tấp vào chân anh. Thế rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, tới chập tối thì chân anh Niệm bị nổi mẩn, hỏi ra mới biết chị Hoài đã vắt nước lá khoai ngứa bỏ vào chậu. Mặc cho chị giải thích chị chỉ muốn đùa chút cho vui, anh Niệm vẫn cứ khăng khăng chị định giết anh. Quả thật người bình thường đụng phải cái lá đó ngứa ngáy qua loa xong thì thôi, nhưng anh Niệm không như thế, da anh nhạy cảm hơn rất nhiều, mẩn đỏ từ chân bò lên người, sau đó thì sốt nặng. Một người lêu lổng suốt ngày như anh phải nằm im trên giường nào có khác sống trong địa ngục, thú vui của anh trong suốt những ngày đó là hành hạ kẻ thù. Chị Hoài phần vì ăn năn, phần vì sợ anh mách dì Kỷ nên hết sức nhu thuận.
- Chị nấu cháo hành rồi đây này, ăn cho mau khỏi nhé!
- Nóng.
- Thì chị thổi cho nó nguội á! Nào, Niệm ngoan nào...
- Đắng miệng, nuốt không nổi.
- Thương mà, cố chút thôi, ăn lưng bát con thôi ý.
Dỗ được anh Niệm mở miệng là cả một quá trình đầy gian nan, chăm một người ốm và khó tính như anh ấy trong suốt nhiều ngày liền quả thật cực vô cùng. Bởi vậy nên chị Hoài mới nổi điên khi phát hiện ra sự thực phũ phàng là, những nốt mẩn đỏ từ ngày thứ ba trở đi do anh Niệm tự vẽ, còn những nốt mẩn đỏ ban đầu do dị ứng thì bôi thuốc sau hai ngày đã lặn luôn rồi. Vẫn như thường lệ, chị cầm chổi doạ đánh, anh Niệm chạy một lúc thì đột ngột dừng lại, đưa hai nắm tay tới trước mặt chị Hoài, hỏi chị tập tầm vông tay không tay có? Chị ngập ngừng đoán, và lần nào, chị cũng đoán trúng bên tay có cherry. Vị ngọt của trái chín khiến chị quên khuấy mất cơn giận phừng phừng, ngay lập tức nhoẻn miệng cười tự sướng.
- Eo trăm lần trăm trúng, chị siêu nhờ Niệm nhờ?
Có một điều chị mãi mãi không biết, cả hai tay của anh Niệm, tay nào cũng có cherry. Anh Niệm tuy tính toán từng quả cherry với chị Hoài nhưng với Bích anh thoáng lắm, thích ăn bao nhiêu cũng được. Thực ra anh Niệm thương cô chẳng thua kém gì anh Hoàng thương chị Hoài, chẳng qua anh ấy không biết nói lời hoa mỹ như anh trai cô thôi. Anh Hoàng miệng thì dẻo đấy nhưng hơi đụt, nhiều lúc vợ buồn mà chả hiểu vì sao vợ buồn đâu, phải đợi Bích khai sáng mới ăn năn mở tủ lạnh lấy lon nước mía đem lên nịnh vợ.
- Vợ yêu giận anh vì anh để cái Hằng bóp chân á? Thôi anh xin mà, anh tưởng nó quen nghề rồi thì cứ để nó làm chứ anh nào có ý không cần vợ. Anh không cần vợ thì cần ai chứ? Thương vợ nhất luôn ý, vợ tha cho anh nha...vợ...vợ nói gì với anh đi mà...đừng lạnh lùng thế mà. Vợ uống chút nước đi cho hạ hoả, nha!
Chị nghe chồng thỏ thẻ bên tai chợt thấy mát ruột mát gan, những hôm trời oi như này tu lon nước lạnh thì nhất rồi còn gì nữa. Ấy thế mà ở nhà với mẹ Quỳnh mỗi lần chị mở tủ lạnh ra thôi mẹ đã mắng mày nốc cho lắm vào rồi ho như quốc kêu chứ bổ béo gì? Tính ra ở với người dễ tính như ông xã vẫn sướng hơn, bất kể có mâu thuẫn lớn như nào thì cuối cùng anh vẫn là người xuống nước trước. Chị mỉm cười ngả vào lòng anh, Bông thấy ba mẹ tình cảm tự dưng tủi thân ghê gớm.
- Mẹ Hoài cho Bông ra rìa à? Bông tô màu xong lâu lắm rồi mà mẹ chả thèm đoái hoài gì cả. Bông giận ghê lắm á!
- Đâu có, mẹ vừa khen rồi mà, tranh Bông tô đẹp thế chứ nị.
- Nhưng mà khen ít thế thì vẫn chưa đủ đâu ý!
Bông chu mỏ lý sự, mẹ phải khen đi khen lại mười lần Bông mới hài lòng cười tủm một cái. Bông đang định lấy bức tranh con gấu trúc ra cho mẹ khen tiếp thì nghe có người gọi Bông to ơi là to ý, cứ Bông ơi, Bông ơi, nghe ầm ầm như kiểu ông ba bị đến bắt Bông đi á. Eo ôi sợ chết khiếp à, Bông chui luôn vào lòng ba Hoàng nha, ba bồng Bông xuống dưới, cả mẹ Hoài với cô Bích cũng đi theo.
- Bông ơi, Bông của ba! Ba về rồi nè Bông ơi, ba Bách nè Bông, Bông ơi ba xin lỗi Bông, Bông ơi qua đây với ba, Bông ơi!
- Ơ cái chú này không mang bị à? Không phải ông ba bị á? Nhưng ba Bông là ba Hoàng cơ mà, đâu phải ba Bách đâu?
Có người nghe con gái líu lo suýt rớt nước mắt. Chuyện tày đình như thế mà Bích nỡ lòng nào giấu anh suốt mấy năm trời, lúc về tới sân bay nhận được tin nhắn con gái lớn tướng rồi đấy anh còn tưởng anh Hoàng trêu, phải khi nhìn thấy con anh mới thực sự hiểu thế nào là đúc từ một khuôn ra. Rõ rành rành như thế mà con mẹ nó còn chối. Bích chẳng hề để ý đến cảm nhận của anh, em ấy chỉ chăm chăm hỏi.
- Sao tự dưng về sớm thế? Tưởng hai mốt về cùng anh Niệm cơ mà? Đừng có nói là anh Niệm cũng về rồi nhé?
- Niệm về hay chưa không phải việc của em. Việc của em là thưa chuyện với gia đình để trả Bông cho anh, con của anh phải gọi anh là ba, chứ không phải chú, em hiểu không?
Hiểu! Đá đểu cô chứ gì? Anh tưởng cô thích để con gọi mình là cô lắm hả? Con của anh? Nghe oai gớm! Cái lúc cô chửa ễnh ra phải trốn chui trốn lủi dưới quê thì anh ở đâu? Anh ở nước ngoài ăn sung mặc sướng chứ ở đâu nữa? Cô vừa cho anh ăn ốc vừa không bắt anh phải đổ vỏ, anh chẳng cảm ơn được câu nào thì thôi lại còn mắng cô chia rẽ tình cha con. Ức quá, cô khóc nức nở. Con Hằng liếc thấy bà Hoà đi chợ về vội chạy ra xách làn đỡ bà, thỏ thẻ đường mật.
- Cô Hoài ton hót hết mọi chuyện cho cậu Bách rồi bà ạ. Giờ cậu đến đòi Bông á, cô cậu ầm ĩ thế con sợ hàng xóm láng giềng người ta biết hết rồi ý. Eo ôi thế này thì cô Bích làm sao mà lấy chồng đây bà nhỉ? Tất cả là tại cô Hoài á, cái dạng phụ nữ hay hớt lẻo như cô ý đáng sợ nhờ bà nhờ?
Bà Hoà nghe chuyện máu nóng xộc lên tới tận não, ở đâu cái thứ con dâu mồm mép tép nhảy thế hả? Đã vậy thằng Hoàng còn bênh vợ mới điên chứ, mẹ đẻ ra anh mẹ chả thừa hiểu, không có con vợ đứng đằng sau giật dây thì anh làm sao mà nghĩ ra được cái trò đó? Con ranh con thay vì hối lỗi, nó lại ghé tai bà tỉ tê.
- Mẹ giấu chuyện của bé Bông chẳng phải mục đích là để mai sau cô Bích kiếm được tấm chồng tử tế hay sao? Con hỏi khí không phải chứ mẹ nhắm được mối nào ngon hơn cậu Bách rồi ạ?
Chưa! Đào đâu ra thằng nào xuất sắc như thế? Hồi xưa nó học cùng lớp với con nhà dì Kỷ đó, trái với Niệm suốt ngày đội sổ, điểm số của Bách lúc nào cũng cao chót vót. Gớm con người ăn học đàng hoàng có khác, nói năng gãy gọn dứt khoát, trình bày đến đâu là bà thấy thuyết phục đến đấy. Sau gần hai tiếng tra khảo ba bé Bông, lòng bà Hoà khoan khoái nhẹ nhõm ghê lắm. Ôi chao bà bây giờ là mẹ vợ tương lai của tiến sĩ nhá, thách thằng nào dám cười chê bà. Có mà ra đường người ta lại ngưỡng mộ bà quá đi ý chứ.
- Được rồi, bé Bông thì con phải dỗ từ từ, còn chuyện của con với con Bích mẹ tuỳ hai đứa tính. Thôi con về nghỉ ngơi đi...ơ mà mẹ tưởng hai mốt con mới về cùng Niệm chứ nhỉ?
- Dạ nhà có giỗ nên con về trước ạ.
Con rể mẹ Hoà lễ phép đáp, mẹ nom anh mẹ ưng dễ sợ. Cô Bích thấy mẹ chấm anh Bách tự dưng ức nghẹn, ngặt nỗi cô không có gan cãi mẹ nên chỉ dám tìm chị Hoài gây sự. Chị thế mà tránh được cái tát của cô, hai tay còn nhanh nhẹn bắt lấy hai tay cô, dí đầu cô xuống giường dạy dỗ.
- Chị nói Bích nghe bây giờ Bông còn nhỏ còn dễ dụ, chứ để lớn thêm một thời gian nữa con bé khôn ra nịnh nó gọi là mẹ hơi bị khó đấy, đến lúc đó mất con vào tay chị thì đừng trách nhé!
Chị Hoài chỉ doạ thôi nhưng lại điểm trúng huyệt của cô em chồng. Bích nằm bẹp dí một chỗ, nước mắt ứa ra không ngừng. Bây giờ thừa nhận Bông phải chăng sẽ là rất bất công với anh Niệm? Bôn ba làm ăn nơi xứ người ngần ấy năm, đùng một cái về nước biết tin người mình thương thầm bấy lâu nay đã sinh con cho thằng khác, liệu có người đàn ông nào chịu được? Cô biết có thể cả đời anh cũng không quên được nỗi đau này, nhưng xin anh thứ lỗi cho cô, cô thèm lắm nghe hai tiếng "Mẹ ơi!". Niềm khát khao đó cháy bỏng đến mức cô quẳng hết cái gọi là sĩ diện hão, hạ mình nhờ chị dâu chiếu cố. Chị đồng ý ôm Bông dỗ ngọt.
- Eo ui cô Bích có em búp bê xinh ơi là xinh nha. Bông gọi cô Bích là mẹ rồi cô Bích cho Bông chơi.
- Bông ứ thèm á.
- Nhưng mẹ Hoài thèm lắm ý. Bông năn nỉ cô Bích giúp mẹ Hoài đi mà. Nha! Bông không thương mẹ á?
Có chứ, Bông thương mẹ chết đi được nè! Bông có đầy búp bê đẹp, Bông sẵn sàng cho mẹ luôn nhưng mẹ ứ chịu, mẹ thích con búp bê tóc vàng hoe của cô Bích cơ. Bông ngoan ngoãn khoanh tay xin nhưng cô lắc đầu, bất đắc dĩ, Bông đành xị mặt lí nhí.
- Mẹ Bích cho mẹ Hoài em búp bê đi mà!
Cô Bích nghe con bi bô mà sướng mất ngủ cả đêm. Sáng sớm hôm sau cô vừa thức giấc đã nghe tiếng anh Bách dưới nhà, nghe lời chị Hoài anh chưa ép Bông gọi ba vội, quan trọng nhất vẫn là lấy lòng nàng ta trước đã. Công nhận trẻ con dễ thân thật, hôm qua Bông gặp chú Bách còn kiêu lắm cơ, thế mà hôm nay chú đem em gấu bông to bự qua đã quấn chú dã man luôn rồi. Cô Bích nhìn hai cha con cười đùa khanh khách chợt thấy ấm lòng, anh Hoàng tuy thương Bông nhưng chỉ dừng lại tình cảm bác cháu, anh Bách thì khác, ánh mắt anh ấy nhìn Bông chứa đựng tình cảm vô bờ bên của cha dành cho con gái. Cô hạnh phúc thay cho con, còn về phía mình, cô chủ động giữ chừng mực với anh. Không phải vì cô ghét bỏ gì anh, chỉ đơn giản là cô sợ làm tổn thương anh Niệm. Hơn ai hết, cô biết tính chiếm hữu của anh Niệm cực lớn. Hồi xưa có đợt anh Bách chỉ cho chị Hoài cách học thuộc từ mới nhanh, cô thấy hay hay nên lân la trèo vào lòng anh nghe giảng, tình cờ đúng lúc anh Niệm đi đá bóng về, chứng kiến cảnh đó anh giận khủng khiếp. Chỉ vì anh thương cô không nỡ mắng nên bao muộn phiền trút hết lên chị Hoài, khổ thân chị!
- Bóng bay trúng đầu hay sao mà mặt sưng mày sỉa thế?
Chị Hoài mỉa mai, anh Niệm cáu tiết xé vở chị gấp tàu bay giấy phi tứ tung. Chị cầm chổi quét nhà mãi cũng mệt, chán nản nhặt một mẩu giấy gấp hạc rồi dí cái mỏ nó vào mặt anh Niệm, mổ mổ trêu chọc. Bình thường bị nhột là anh sẽ cười rồi đấy, nhưng hôm đó anh buồn Bích thành ra chỉ lạnh lùng nằm lì trong phòng bỏ bữa. Dì Kỷ xót con trai nên nhờ chị Hoài tìm cách dỗ em nó. Chị vâng lời dì đem thịt kho quẹt, tôm rim, ruốc, muối vừng, trứng luộc tán nhuyễn, chia làm năm loại nhân khác nhau, sau đó dùng lớp cơm bên ngoài làm vỏ, nắm thành những viên nhỏ xíu hình quả trứng chim cút đem lên phòng dỗ anh Niệm.
- Niệm, dậy đi chị cho cái này, ngon lắm!
Trong khi Bích ngồi bên cạnh tỏm tẻm chén hết mấy chục viên cơm thì anh Niệm vẫn nhắm mắt làm kiêu. Chị Hoài mất kiên nhẫn bóp hai bên má anh rồi tranh thủ nhét luôn viên cơm vào, sau đó dùng tay chắn ngang miệng không cho anh có cơ hội nhả ra. Anh tuy lườm chị nhưng xong vẫn ăn, anh với Bích ăn hết cả hộp cơm đầy luôn. Bích nhớ cái dáng vẻ đáng yêu của anh khi ấy quá, càng đến ngày anh về, Bích càng nhớ anh nhiều hơn. Mỗi lần bóc lịch là một lần Bích mong thời gian trôi nhanh thật nhanh. Khắc khoải đợi chờ mãi rồi cũng đến một ngày, Bích xé đi tờ lịch thứ hai mươi của tháng tám, nhìn con số hai mốt to rõ ràng mà trống ngực cô đập dồn dập. Là hôm nay rồi, chính là hôm nay, đúng bảy giờ tối, chiếc máy bay đó sẽ hạ cánh! Bích mỉm cười nhìn vào túi quà màu xám trên giường cô chuẩn bị cho anh, bên cạnh đó có một chiếc túi màu cam nữa, là đôi giày cao gót cô mua tặng chị Hoài. Tính theo năm sinh thì chị sang tuổi mới từ Tết rồi, nhưng tính theo ngày sinh thì hôm nay bà ấy mới tròn ba mươi hai, đầu ba mà người ngợm ngon dễ sợ, so về mặt mộc khéo ăn đứt khối người mẫu cùng tuổi. Sở dĩ cô nhớ sinh nhật chị vì vào ngày này của cách đây rất nhiều năm, có một kỷ niệm ngọt ngào khắc sâu mãi trong tim cô. Hôm ấy chả hiểu anh Niệm đi đâu mà cầm về một bó hoa hồng xếp hình trái tim to sụ, ở viền còn có baby trắng lốm đốm nom đẹp mê li luôn à. Rồi anh cứ tủm tỉm cầm bó hoa dấm dứ trước mặt chị Hoài, chị hình như cũng thích thích, cô thấy chị liếc qua mấy lần, nhưng vẫn nghi hoặc thắc mắc.
- Tự dưng có bão à mà tốt thế? Chắc lại bị phạt chép bài nên mới cần lấy lòng con này để nhờ chép hộ chứ gì?
- Thèm vào.
Anh Niệm cáu, đoạn anh thản nhiên đem hoa tặng cho cô. Mặt chị Hoài ngẵn tũn đi á, kỷ niệm lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô thế nào lại trùng đúng sinh nhật chị, bởi vậy nên hàng năm mỗi khi tới ngày này Bích đều mua đồ tặng chị, căn bản cứ nghĩ tới chuyện năm xưa mụ ấy bị ăn dưa bở lại thấy tội nghiệp. Chị Hoài nhận quà của em chồng bỗng ngẩn cả người, con bé đành hanh nhưng được cái sống tình cảm ghê, chị ôm nó thủ thỉ cảm ơn, không có Bích chắc chị quên xừ luôn sinh nhật mình rồi. Căn bản mấy hôm nay bận quá, dâu trưởng mà, làm gì có cái đám cỗ nào là không đến tay? Đặc biệt là đám nhà dì Kỷ, người mẹ Hoà thương như em gái ruột. Dì tin chị nên hôm nọ chọn xong món dì giao luôn thực đơn và thẻ ngân hàng, tất cả tuỳ chị tính toán. Bánh trái chị đặt tất chỗ quán nhà cô Nguyệt, món Âu chị thuê mấy ông đầu bếp ở nhà hàng năm sao về làm cho chuẩn, còn mấy món dân dã thì các ông các bà trong họ quen ăn đồ gia đình nấu rồi nên bọn chị tự chuẩn bị. Bọn chị ở đây là mấy chị em dâu nhà họ Dương, ba Thuận với chú Nhất thực ra là anh em họ ba đời đấy. Nhà chú nhiều giúp việc hỗ trợ nhưng cỗ to nên bọn chị cũng chả đỡ nhàn đi chút nào, nhất là người đảm đương vị trí bếp trưởng như chị, hễ có việc gì các chị em lại í a í ới, gớm mệt bã người luôn. Thêm cả một số món đặc sản miền biển chị không đứng chỉ đạo được mà phải đích thân nấu, căn bản tại cái mồm thằng Niệm nó tinh như quỷ sứ ấy, hồi xưa có đợt chị mải may đồ nhờ người khác làm hộ đĩa nộm sứa hoa chuối mà đến bữa nó không hề động đũa. Chị giả bộ kêu chị nhọc công chuẩn bị mất cả sáng đấy, Niệm ăn chút đi nó mới chịu gắp một gắp, tuy nhiên chỉ đưa lên mũi ngửi nhẹ rồi vứt luôn sang bát chị.
- Xạo nó quen!
Dã man cái thằng, còn chê sứa bị tanh nữa chứ. Ừ thì cũng hơi tanh thật, nhưng ngon mà, anh Hoàng với Bích vừa ăn thun thút vừa khen chị khéo tay. Chỉ có cái loại mũi thính hơn chó như cậu mới phát hiện ra thôi, thế nên từ đó hễ nấu hải sản cho thằng bé thì chị sẽ tự tay nấu cho an tâm. Nhiều món nên mới chỉ sơ chế qua thôi áo chị đã thấm đẫm mồ hôi, lật đật chạy về nhà thay đồ thì bắt gặp ông xã đang nằm bẹp dí trên ghế sô pha.
- Ơ hay anh không dậy chuẩn bị đi đón cậu đi còn gì?
- Đón với chả đưa, rách việc. Cứ ngỡ chỉ là bữa cơm thân mật giữa hai gia đình thôi, ai ngờ chú dì làm thấy lố à. Cả ba Thuận mẹ Hoà nữa, có đợt anh đi thực tập bên Sing về ba mẹ ở trên sân thượng hóng gió mãi còn chả ai thèm xuống, thế mà con nhà người ta thì hai cụ dậy từ sáng sớm tinh mơ ăn diện rồi sang bên đó tiếp khách hộ.
- Ôi tại chồng đi Sing có năm ngày chứ chồng thử đi một năm xem, khéo mẹ Hoà khóc lụt cả nhà ý chứ.
- Ừ, cũng đúng. Thế chắc vợ khóc lụt cả thành phố mất vợ nhỉ? Lát vợ nhớ đánh tiếng với dì nhờ sáng kiến của anh mà doanh thu xí nghiệp kẹo bánh quý vừa rồi tăng gấp rưỡi nhé.
Vợ gật đầu khiến lòng anh phấn chấn hẳn lên. Vợ anh hay lắm, nhớ có lần hai dì cháu đang buôn dưa, vợ vô tình ca thán anh đi làm về muộn vất vả, đêm đến dì thủ thỉ với chú Nhất thằng Hoàng có nhiều năm kinh nghiệm, tính tình trung thực đưa lên quản lý cũng xứng đáng. Anh hi vọng lần này sẽ xuôi chèo mát mái như lần ấy, tiếc rằng thay vest xong xuôi sang bên đó chả thấy chú dì khen ngợi anh gì cả, ông Giám đốc xí nghiệp tháng chín về hưu đang ngồi uống trà lù lù trước mặt chú mà chú cũng hề đả động tới việc bổ nhiệm sắp tới. Kiểu này chắc chắn là tại vợ quên chưa thưa chuyện với dì rồi, bực bội, anh xông xuống bếp tìm vợ hờn trách.
- Vợ thật, chồng nhờ có mỗi một việc mà cũng quên, dặn vợ như dặn củ sòi ý. Vợ chả thương chồng gì cả!
- Thế em đang làm cỗ cho nhà ai đây hả chồng? Sớm tinh mơ anh còn đang say giấc nồng thì em đã dậy cùng cái Huyền với cái Ngọc ra bến xe Giáp Bát lấy đồ hải sản tươi mẹ Quỳnh gửi lên rồi. Hết cỗ sáng, cỗ trưa, giờ lại chuẩn bị cỗ tối, anh có biết cả ngày hôm nay em chưa được nghỉ tay lúc nào không? Thời gian đâu mà thưa chuyện với dì?
- Gớm em tưởng chồng em là con nít à? Nói tụi con Hằng mệt nghe còn có lý chứ em bếp trưởng chỉ việc đứng chỉ tay năm ngón thì nhàn tênh chứ bận cái nỗi gì? Cứ thích làm màu!
Chị Hoài đã nhọc thì chớ, nghe chồng lý sự tự dưng sôi hết cả máu, mất tập trung thành ra bị dao cứa lúc nào không hay. Chị phải bỏ hết chỗ hành đang thái dở, vừa mới xả nước rửa tay thì nghe bé Hằng la thất thanh. Cái con này ban nãy chị đã dặn đi dặn lại hoa hồng bông to nhưng lắm gai con phải cẩn thận kẻo bị đâm mà nó có để vào tai đâu, chị thở dài quay ra gỡ gai cho nó. Máu ở vết cứa trên tay chị dính vào tay nó, anh Hoàng không biết lại tưởng con bé bị thương nặng, anh hớt hải chạy lên nhà xin dì Kỷ bông gạc cho Hằng.
- Ngồi ngoan chị rửa chân cho, lát đùa sau.
Giọng chị Hoài khi ấy thỏ thẻ dễ thương kinh khủng khiếp, anh Niệm nhất thời mất cảnh giác nên không để ý chậu nước có màu khác thường. Chị Hoài mang đôi bao tay ni lông trìu mến đong đưa từng chút nước một tấp vào chân anh. Thế rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, tới chập tối thì chân anh Niệm bị nổi mẩn, hỏi ra mới biết chị Hoài đã vắt nước lá khoai ngứa bỏ vào chậu. Mặc cho chị giải thích chị chỉ muốn đùa chút cho vui, anh Niệm vẫn cứ khăng khăng chị định giết anh. Quả thật người bình thường đụng phải cái lá đó ngứa ngáy qua loa xong thì thôi, nhưng anh Niệm không như thế, da anh nhạy cảm hơn rất nhiều, mẩn đỏ từ chân bò lên người, sau đó thì sốt nặng. Một người lêu lổng suốt ngày như anh phải nằm im trên giường nào có khác sống trong địa ngục, thú vui của anh trong suốt những ngày đó là hành hạ kẻ thù. Chị Hoài phần vì ăn năn, phần vì sợ anh mách dì Kỷ nên hết sức nhu thuận.
- Chị nấu cháo hành rồi đây này, ăn cho mau khỏi nhé!
- Nóng.
- Thì chị thổi cho nó nguội á! Nào, Niệm ngoan nào...
- Đắng miệng, nuốt không nổi.
- Thương mà, cố chút thôi, ăn lưng bát con thôi ý.
Dỗ được anh Niệm mở miệng là cả một quá trình đầy gian nan, chăm một người ốm và khó tính như anh ấy trong suốt nhiều ngày liền quả thật cực vô cùng. Bởi vậy nên chị Hoài mới nổi điên khi phát hiện ra sự thực phũ phàng là, những nốt mẩn đỏ từ ngày thứ ba trở đi do anh Niệm tự vẽ, còn những nốt mẩn đỏ ban đầu do dị ứng thì bôi thuốc sau hai ngày đã lặn luôn rồi. Vẫn như thường lệ, chị cầm chổi doạ đánh, anh Niệm chạy một lúc thì đột ngột dừng lại, đưa hai nắm tay tới trước mặt chị Hoài, hỏi chị tập tầm vông tay không tay có? Chị ngập ngừng đoán, và lần nào, chị cũng đoán trúng bên tay có cherry. Vị ngọt của trái chín khiến chị quên khuấy mất cơn giận phừng phừng, ngay lập tức nhoẻn miệng cười tự sướng.
- Eo trăm lần trăm trúng, chị siêu nhờ Niệm nhờ?
Có một điều chị mãi mãi không biết, cả hai tay của anh Niệm, tay nào cũng có cherry. Anh Niệm tuy tính toán từng quả cherry với chị Hoài nhưng với Bích anh thoáng lắm, thích ăn bao nhiêu cũng được. Thực ra anh Niệm thương cô chẳng thua kém gì anh Hoàng thương chị Hoài, chẳng qua anh ấy không biết nói lời hoa mỹ như anh trai cô thôi. Anh Hoàng miệng thì dẻo đấy nhưng hơi đụt, nhiều lúc vợ buồn mà chả hiểu vì sao vợ buồn đâu, phải đợi Bích khai sáng mới ăn năn mở tủ lạnh lấy lon nước mía đem lên nịnh vợ.
- Vợ yêu giận anh vì anh để cái Hằng bóp chân á? Thôi anh xin mà, anh tưởng nó quen nghề rồi thì cứ để nó làm chứ anh nào có ý không cần vợ. Anh không cần vợ thì cần ai chứ? Thương vợ nhất luôn ý, vợ tha cho anh nha...vợ...vợ nói gì với anh đi mà...đừng lạnh lùng thế mà. Vợ uống chút nước đi cho hạ hoả, nha!
Chị nghe chồng thỏ thẻ bên tai chợt thấy mát ruột mát gan, những hôm trời oi như này tu lon nước lạnh thì nhất rồi còn gì nữa. Ấy thế mà ở nhà với mẹ Quỳnh mỗi lần chị mở tủ lạnh ra thôi mẹ đã mắng mày nốc cho lắm vào rồi ho như quốc kêu chứ bổ béo gì? Tính ra ở với người dễ tính như ông xã vẫn sướng hơn, bất kể có mâu thuẫn lớn như nào thì cuối cùng anh vẫn là người xuống nước trước. Chị mỉm cười ngả vào lòng anh, Bông thấy ba mẹ tình cảm tự dưng tủi thân ghê gớm.
- Mẹ Hoài cho Bông ra rìa à? Bông tô màu xong lâu lắm rồi mà mẹ chả thèm đoái hoài gì cả. Bông giận ghê lắm á!
- Đâu có, mẹ vừa khen rồi mà, tranh Bông tô đẹp thế chứ nị.
- Nhưng mà khen ít thế thì vẫn chưa đủ đâu ý!
Bông chu mỏ lý sự, mẹ phải khen đi khen lại mười lần Bông mới hài lòng cười tủm một cái. Bông đang định lấy bức tranh con gấu trúc ra cho mẹ khen tiếp thì nghe có người gọi Bông to ơi là to ý, cứ Bông ơi, Bông ơi, nghe ầm ầm như kiểu ông ba bị đến bắt Bông đi á. Eo ôi sợ chết khiếp à, Bông chui luôn vào lòng ba Hoàng nha, ba bồng Bông xuống dưới, cả mẹ Hoài với cô Bích cũng đi theo.
- Bông ơi, Bông của ba! Ba về rồi nè Bông ơi, ba Bách nè Bông, Bông ơi ba xin lỗi Bông, Bông ơi qua đây với ba, Bông ơi!
- Ơ cái chú này không mang bị à? Không phải ông ba bị á? Nhưng ba Bông là ba Hoàng cơ mà, đâu phải ba Bách đâu?
Có người nghe con gái líu lo suýt rớt nước mắt. Chuyện tày đình như thế mà Bích nỡ lòng nào giấu anh suốt mấy năm trời, lúc về tới sân bay nhận được tin nhắn con gái lớn tướng rồi đấy anh còn tưởng anh Hoàng trêu, phải khi nhìn thấy con anh mới thực sự hiểu thế nào là đúc từ một khuôn ra. Rõ rành rành như thế mà con mẹ nó còn chối. Bích chẳng hề để ý đến cảm nhận của anh, em ấy chỉ chăm chăm hỏi.
- Sao tự dưng về sớm thế? Tưởng hai mốt về cùng anh Niệm cơ mà? Đừng có nói là anh Niệm cũng về rồi nhé?
- Niệm về hay chưa không phải việc của em. Việc của em là thưa chuyện với gia đình để trả Bông cho anh, con của anh phải gọi anh là ba, chứ không phải chú, em hiểu không?
Hiểu! Đá đểu cô chứ gì? Anh tưởng cô thích để con gọi mình là cô lắm hả? Con của anh? Nghe oai gớm! Cái lúc cô chửa ễnh ra phải trốn chui trốn lủi dưới quê thì anh ở đâu? Anh ở nước ngoài ăn sung mặc sướng chứ ở đâu nữa? Cô vừa cho anh ăn ốc vừa không bắt anh phải đổ vỏ, anh chẳng cảm ơn được câu nào thì thôi lại còn mắng cô chia rẽ tình cha con. Ức quá, cô khóc nức nở. Con Hằng liếc thấy bà Hoà đi chợ về vội chạy ra xách làn đỡ bà, thỏ thẻ đường mật.
- Cô Hoài ton hót hết mọi chuyện cho cậu Bách rồi bà ạ. Giờ cậu đến đòi Bông á, cô cậu ầm ĩ thế con sợ hàng xóm láng giềng người ta biết hết rồi ý. Eo ôi thế này thì cô Bích làm sao mà lấy chồng đây bà nhỉ? Tất cả là tại cô Hoài á, cái dạng phụ nữ hay hớt lẻo như cô ý đáng sợ nhờ bà nhờ?
Bà Hoà nghe chuyện máu nóng xộc lên tới tận não, ở đâu cái thứ con dâu mồm mép tép nhảy thế hả? Đã vậy thằng Hoàng còn bênh vợ mới điên chứ, mẹ đẻ ra anh mẹ chả thừa hiểu, không có con vợ đứng đằng sau giật dây thì anh làm sao mà nghĩ ra được cái trò đó? Con ranh con thay vì hối lỗi, nó lại ghé tai bà tỉ tê.
- Mẹ giấu chuyện của bé Bông chẳng phải mục đích là để mai sau cô Bích kiếm được tấm chồng tử tế hay sao? Con hỏi khí không phải chứ mẹ nhắm được mối nào ngon hơn cậu Bách rồi ạ?
Chưa! Đào đâu ra thằng nào xuất sắc như thế? Hồi xưa nó học cùng lớp với con nhà dì Kỷ đó, trái với Niệm suốt ngày đội sổ, điểm số của Bách lúc nào cũng cao chót vót. Gớm con người ăn học đàng hoàng có khác, nói năng gãy gọn dứt khoát, trình bày đến đâu là bà thấy thuyết phục đến đấy. Sau gần hai tiếng tra khảo ba bé Bông, lòng bà Hoà khoan khoái nhẹ nhõm ghê lắm. Ôi chao bà bây giờ là mẹ vợ tương lai của tiến sĩ nhá, thách thằng nào dám cười chê bà. Có mà ra đường người ta lại ngưỡng mộ bà quá đi ý chứ.
- Được rồi, bé Bông thì con phải dỗ từ từ, còn chuyện của con với con Bích mẹ tuỳ hai đứa tính. Thôi con về nghỉ ngơi đi...ơ mà mẹ tưởng hai mốt con mới về cùng Niệm chứ nhỉ?
- Dạ nhà có giỗ nên con về trước ạ.
Con rể mẹ Hoà lễ phép đáp, mẹ nom anh mẹ ưng dễ sợ. Cô Bích thấy mẹ chấm anh Bách tự dưng ức nghẹn, ngặt nỗi cô không có gan cãi mẹ nên chỉ dám tìm chị Hoài gây sự. Chị thế mà tránh được cái tát của cô, hai tay còn nhanh nhẹn bắt lấy hai tay cô, dí đầu cô xuống giường dạy dỗ.
- Chị nói Bích nghe bây giờ Bông còn nhỏ còn dễ dụ, chứ để lớn thêm một thời gian nữa con bé khôn ra nịnh nó gọi là mẹ hơi bị khó đấy, đến lúc đó mất con vào tay chị thì đừng trách nhé!
Chị Hoài chỉ doạ thôi nhưng lại điểm trúng huyệt của cô em chồng. Bích nằm bẹp dí một chỗ, nước mắt ứa ra không ngừng. Bây giờ thừa nhận Bông phải chăng sẽ là rất bất công với anh Niệm? Bôn ba làm ăn nơi xứ người ngần ấy năm, đùng một cái về nước biết tin người mình thương thầm bấy lâu nay đã sinh con cho thằng khác, liệu có người đàn ông nào chịu được? Cô biết có thể cả đời anh cũng không quên được nỗi đau này, nhưng xin anh thứ lỗi cho cô, cô thèm lắm nghe hai tiếng "Mẹ ơi!". Niềm khát khao đó cháy bỏng đến mức cô quẳng hết cái gọi là sĩ diện hão, hạ mình nhờ chị dâu chiếu cố. Chị đồng ý ôm Bông dỗ ngọt.
- Eo ui cô Bích có em búp bê xinh ơi là xinh nha. Bông gọi cô Bích là mẹ rồi cô Bích cho Bông chơi.
- Bông ứ thèm á.
- Nhưng mẹ Hoài thèm lắm ý. Bông năn nỉ cô Bích giúp mẹ Hoài đi mà. Nha! Bông không thương mẹ á?
Có chứ, Bông thương mẹ chết đi được nè! Bông có đầy búp bê đẹp, Bông sẵn sàng cho mẹ luôn nhưng mẹ ứ chịu, mẹ thích con búp bê tóc vàng hoe của cô Bích cơ. Bông ngoan ngoãn khoanh tay xin nhưng cô lắc đầu, bất đắc dĩ, Bông đành xị mặt lí nhí.
- Mẹ Bích cho mẹ Hoài em búp bê đi mà!
Cô Bích nghe con bi bô mà sướng mất ngủ cả đêm. Sáng sớm hôm sau cô vừa thức giấc đã nghe tiếng anh Bách dưới nhà, nghe lời chị Hoài anh chưa ép Bông gọi ba vội, quan trọng nhất vẫn là lấy lòng nàng ta trước đã. Công nhận trẻ con dễ thân thật, hôm qua Bông gặp chú Bách còn kiêu lắm cơ, thế mà hôm nay chú đem em gấu bông to bự qua đã quấn chú dã man luôn rồi. Cô Bích nhìn hai cha con cười đùa khanh khách chợt thấy ấm lòng, anh Hoàng tuy thương Bông nhưng chỉ dừng lại tình cảm bác cháu, anh Bách thì khác, ánh mắt anh ấy nhìn Bông chứa đựng tình cảm vô bờ bên của cha dành cho con gái. Cô hạnh phúc thay cho con, còn về phía mình, cô chủ động giữ chừng mực với anh. Không phải vì cô ghét bỏ gì anh, chỉ đơn giản là cô sợ làm tổn thương anh Niệm. Hơn ai hết, cô biết tính chiếm hữu của anh Niệm cực lớn. Hồi xưa có đợt anh Bách chỉ cho chị Hoài cách học thuộc từ mới nhanh, cô thấy hay hay nên lân la trèo vào lòng anh nghe giảng, tình cờ đúng lúc anh Niệm đi đá bóng về, chứng kiến cảnh đó anh giận khủng khiếp. Chỉ vì anh thương cô không nỡ mắng nên bao muộn phiền trút hết lên chị Hoài, khổ thân chị!
- Bóng bay trúng đầu hay sao mà mặt sưng mày sỉa thế?
Chị Hoài mỉa mai, anh Niệm cáu tiết xé vở chị gấp tàu bay giấy phi tứ tung. Chị cầm chổi quét nhà mãi cũng mệt, chán nản nhặt một mẩu giấy gấp hạc rồi dí cái mỏ nó vào mặt anh Niệm, mổ mổ trêu chọc. Bình thường bị nhột là anh sẽ cười rồi đấy, nhưng hôm đó anh buồn Bích thành ra chỉ lạnh lùng nằm lì trong phòng bỏ bữa. Dì Kỷ xót con trai nên nhờ chị Hoài tìm cách dỗ em nó. Chị vâng lời dì đem thịt kho quẹt, tôm rim, ruốc, muối vừng, trứng luộc tán nhuyễn, chia làm năm loại nhân khác nhau, sau đó dùng lớp cơm bên ngoài làm vỏ, nắm thành những viên nhỏ xíu hình quả trứng chim cút đem lên phòng dỗ anh Niệm.
- Niệm, dậy đi chị cho cái này, ngon lắm!
Trong khi Bích ngồi bên cạnh tỏm tẻm chén hết mấy chục viên cơm thì anh Niệm vẫn nhắm mắt làm kiêu. Chị Hoài mất kiên nhẫn bóp hai bên má anh rồi tranh thủ nhét luôn viên cơm vào, sau đó dùng tay chắn ngang miệng không cho anh có cơ hội nhả ra. Anh tuy lườm chị nhưng xong vẫn ăn, anh với Bích ăn hết cả hộp cơm đầy luôn. Bích nhớ cái dáng vẻ đáng yêu của anh khi ấy quá, càng đến ngày anh về, Bích càng nhớ anh nhiều hơn. Mỗi lần bóc lịch là một lần Bích mong thời gian trôi nhanh thật nhanh. Khắc khoải đợi chờ mãi rồi cũng đến một ngày, Bích xé đi tờ lịch thứ hai mươi của tháng tám, nhìn con số hai mốt to rõ ràng mà trống ngực cô đập dồn dập. Là hôm nay rồi, chính là hôm nay, đúng bảy giờ tối, chiếc máy bay đó sẽ hạ cánh! Bích mỉm cười nhìn vào túi quà màu xám trên giường cô chuẩn bị cho anh, bên cạnh đó có một chiếc túi màu cam nữa, là đôi giày cao gót cô mua tặng chị Hoài. Tính theo năm sinh thì chị sang tuổi mới từ Tết rồi, nhưng tính theo ngày sinh thì hôm nay bà ấy mới tròn ba mươi hai, đầu ba mà người ngợm ngon dễ sợ, so về mặt mộc khéo ăn đứt khối người mẫu cùng tuổi. Sở dĩ cô nhớ sinh nhật chị vì vào ngày này của cách đây rất nhiều năm, có một kỷ niệm ngọt ngào khắc sâu mãi trong tim cô. Hôm ấy chả hiểu anh Niệm đi đâu mà cầm về một bó hoa hồng xếp hình trái tim to sụ, ở viền còn có baby trắng lốm đốm nom đẹp mê li luôn à. Rồi anh cứ tủm tỉm cầm bó hoa dấm dứ trước mặt chị Hoài, chị hình như cũng thích thích, cô thấy chị liếc qua mấy lần, nhưng vẫn nghi hoặc thắc mắc.
- Tự dưng có bão à mà tốt thế? Chắc lại bị phạt chép bài nên mới cần lấy lòng con này để nhờ chép hộ chứ gì?
- Thèm vào.
Anh Niệm cáu, đoạn anh thản nhiên đem hoa tặng cho cô. Mặt chị Hoài ngẵn tũn đi á, kỷ niệm lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô thế nào lại trùng đúng sinh nhật chị, bởi vậy nên hàng năm mỗi khi tới ngày này Bích đều mua đồ tặng chị, căn bản cứ nghĩ tới chuyện năm xưa mụ ấy bị ăn dưa bở lại thấy tội nghiệp. Chị Hoài nhận quà của em chồng bỗng ngẩn cả người, con bé đành hanh nhưng được cái sống tình cảm ghê, chị ôm nó thủ thỉ cảm ơn, không có Bích chắc chị quên xừ luôn sinh nhật mình rồi. Căn bản mấy hôm nay bận quá, dâu trưởng mà, làm gì có cái đám cỗ nào là không đến tay? Đặc biệt là đám nhà dì Kỷ, người mẹ Hoà thương như em gái ruột. Dì tin chị nên hôm nọ chọn xong món dì giao luôn thực đơn và thẻ ngân hàng, tất cả tuỳ chị tính toán. Bánh trái chị đặt tất chỗ quán nhà cô Nguyệt, món Âu chị thuê mấy ông đầu bếp ở nhà hàng năm sao về làm cho chuẩn, còn mấy món dân dã thì các ông các bà trong họ quen ăn đồ gia đình nấu rồi nên bọn chị tự chuẩn bị. Bọn chị ở đây là mấy chị em dâu nhà họ Dương, ba Thuận với chú Nhất thực ra là anh em họ ba đời đấy. Nhà chú nhiều giúp việc hỗ trợ nhưng cỗ to nên bọn chị cũng chả đỡ nhàn đi chút nào, nhất là người đảm đương vị trí bếp trưởng như chị, hễ có việc gì các chị em lại í a í ới, gớm mệt bã người luôn. Thêm cả một số món đặc sản miền biển chị không đứng chỉ đạo được mà phải đích thân nấu, căn bản tại cái mồm thằng Niệm nó tinh như quỷ sứ ấy, hồi xưa có đợt chị mải may đồ nhờ người khác làm hộ đĩa nộm sứa hoa chuối mà đến bữa nó không hề động đũa. Chị giả bộ kêu chị nhọc công chuẩn bị mất cả sáng đấy, Niệm ăn chút đi nó mới chịu gắp một gắp, tuy nhiên chỉ đưa lên mũi ngửi nhẹ rồi vứt luôn sang bát chị.
- Xạo nó quen!
Dã man cái thằng, còn chê sứa bị tanh nữa chứ. Ừ thì cũng hơi tanh thật, nhưng ngon mà, anh Hoàng với Bích vừa ăn thun thút vừa khen chị khéo tay. Chỉ có cái loại mũi thính hơn chó như cậu mới phát hiện ra thôi, thế nên từ đó hễ nấu hải sản cho thằng bé thì chị sẽ tự tay nấu cho an tâm. Nhiều món nên mới chỉ sơ chế qua thôi áo chị đã thấm đẫm mồ hôi, lật đật chạy về nhà thay đồ thì bắt gặp ông xã đang nằm bẹp dí trên ghế sô pha.
- Ơ hay anh không dậy chuẩn bị đi đón cậu đi còn gì?
- Đón với chả đưa, rách việc. Cứ ngỡ chỉ là bữa cơm thân mật giữa hai gia đình thôi, ai ngờ chú dì làm thấy lố à. Cả ba Thuận mẹ Hoà nữa, có đợt anh đi thực tập bên Sing về ba mẹ ở trên sân thượng hóng gió mãi còn chả ai thèm xuống, thế mà con nhà người ta thì hai cụ dậy từ sáng sớm tinh mơ ăn diện rồi sang bên đó tiếp khách hộ.
- Ôi tại chồng đi Sing có năm ngày chứ chồng thử đi một năm xem, khéo mẹ Hoà khóc lụt cả nhà ý chứ.
- Ừ, cũng đúng. Thế chắc vợ khóc lụt cả thành phố mất vợ nhỉ? Lát vợ nhớ đánh tiếng với dì nhờ sáng kiến của anh mà doanh thu xí nghiệp kẹo bánh quý vừa rồi tăng gấp rưỡi nhé.
Vợ gật đầu khiến lòng anh phấn chấn hẳn lên. Vợ anh hay lắm, nhớ có lần hai dì cháu đang buôn dưa, vợ vô tình ca thán anh đi làm về muộn vất vả, đêm đến dì thủ thỉ với chú Nhất thằng Hoàng có nhiều năm kinh nghiệm, tính tình trung thực đưa lên quản lý cũng xứng đáng. Anh hi vọng lần này sẽ xuôi chèo mát mái như lần ấy, tiếc rằng thay vest xong xuôi sang bên đó chả thấy chú dì khen ngợi anh gì cả, ông Giám đốc xí nghiệp tháng chín về hưu đang ngồi uống trà lù lù trước mặt chú mà chú cũng hề đả động tới việc bổ nhiệm sắp tới. Kiểu này chắc chắn là tại vợ quên chưa thưa chuyện với dì rồi, bực bội, anh xông xuống bếp tìm vợ hờn trách.
- Vợ thật, chồng nhờ có mỗi một việc mà cũng quên, dặn vợ như dặn củ sòi ý. Vợ chả thương chồng gì cả!
- Thế em đang làm cỗ cho nhà ai đây hả chồng? Sớm tinh mơ anh còn đang say giấc nồng thì em đã dậy cùng cái Huyền với cái Ngọc ra bến xe Giáp Bát lấy đồ hải sản tươi mẹ Quỳnh gửi lên rồi. Hết cỗ sáng, cỗ trưa, giờ lại chuẩn bị cỗ tối, anh có biết cả ngày hôm nay em chưa được nghỉ tay lúc nào không? Thời gian đâu mà thưa chuyện với dì?
- Gớm em tưởng chồng em là con nít à? Nói tụi con Hằng mệt nghe còn có lý chứ em bếp trưởng chỉ việc đứng chỉ tay năm ngón thì nhàn tênh chứ bận cái nỗi gì? Cứ thích làm màu!
Chị Hoài đã nhọc thì chớ, nghe chồng lý sự tự dưng sôi hết cả máu, mất tập trung thành ra bị dao cứa lúc nào không hay. Chị phải bỏ hết chỗ hành đang thái dở, vừa mới xả nước rửa tay thì nghe bé Hằng la thất thanh. Cái con này ban nãy chị đã dặn đi dặn lại hoa hồng bông to nhưng lắm gai con phải cẩn thận kẻo bị đâm mà nó có để vào tai đâu, chị thở dài quay ra gỡ gai cho nó. Máu ở vết cứa trên tay chị dính vào tay nó, anh Hoàng không biết lại tưởng con bé bị thương nặng, anh hớt hải chạy lên nhà xin dì Kỷ bông gạc cho Hằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.