Chương 79: Anh chưa già, vẫn còn có thể nuôi em
Nhoxanh
28/11/2022
-Cô Giai, mong cô hợp tác với chúng tôi. Cô nói mình không có liên quan đến chuyện này, vậy tại sao lại biết Châu tiểu thư đi cùng người đàn ông khác vào khách sạn.
Bạch Tuyên ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt đối mặt với Giai Kỳ lấy lời khai, gần 3 tiếng đồng hồ thẩm vấn cô ta vẫn một mực phủ nhận hành vi của mình.
-Tôi muốn mời luật sư, số điện thoại đó không phải là của tôi, tôi không có nhiệm vụ thừa nhận rằng mình có tội.
-Vậy ai là người nói với cô Châu tiểu thư vào khách sạn?
Lòng bàn tay Giai Kỳ đổ mồ hôi lạnh, da đầu tê rần vì sợ, cô hành nghề ở hộp đêm hơn 4 năm, loại khách nào cũng gặp qua, tình huống nào cũng đụng phải nhưng chưa bao giờ vào đồn cảnh sát để lấy lời khai. Nhục nhã này đều là do Châu Nhược Vũ đó gây ra cho cô.
Giai Kỳ bấm móng tay găm vào thịt cắn răng trả lời.
-Là Ái Ái, bạn đồng nghiệp của tôi.
Bạch Tuyên nhíu mày dựa vào lưng ghế, đổ tội cũng hay đấy, biết nhau bao nhiêu năm tuy không thân thiết nhưng thật sự nhìn không ra cô ta còn có mặt này. Anh dùng sự chuyên nghiệp của một cảnh sát lâu năm lên tiếng.
-Được, vậy chúng tôi sẽ mời cô Ái Ái về đồn để tiếp tục lấy lời khai nhưng mong cô Giai đây nhớ rõ, khai man, tội sẽ nặng gấp đôi.
Bạch Tuyên cầm tập hồ sơ rời đi, căn phòng lạnh lẽo bị khóa trái cửa, Giai Kỳ lúc này chỉ biết cầu trời trông chờ vào Tô Tiểu Mạt.
***********
Lâm Nhất Phàm đưa Nhược Vũ tới bệnh viện để tái khám, cô chỉ cần ngồi một chỗ mọi thủ tục đã có người làm thay. Nhìn hắn đi đi lại lại bận rộn vì mình đột nhiên trong lòng cô dâng lên một cỗ ấm áp khó tả, nếu như không có hận thù, không còn gánh nặng ở trên vai thì cô cũng nguyện sống một đời ở bên cạnh một người mà mình hoàn toàn có thể vô lo vô nghĩ.
-Đi thôi, chúng ta vào phòng chụp x quang.
Lâm Nhất Phàm cầm giấy khám bệnh, tay kia chìa trước mặt cô. Nhược Vũ chần chừ rồi nắm lấy, đi qua một dãy hành lang ngắn, họ đến trước cửa phòng chụp x quang.
Nhược Vũ vào bên trong, y tá giúp cô làm vài thủ tục để bác sĩ tiến hành chụp x quang vùng đầu. Lúc vào Nhược Vũ không để ý, khi đã chụp xong cô mới thấy vị bác sĩ này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Nhược Vũ ngồi xuống ghế để nghe kết quả, nhìn kỹ mặt của người đàn ông này rồi cô mới ngớ ra. Trái đất đúng là tròn lại gặp anh ta rồi.
-Em làm sao vậy, bị chấn thương đầu nên không nhận ra anh sao?
Hàn Đông Quân nhíu mày nhìn thái độ như mới từ trên trời rơi xuống của Nhược Vũ, anh giả vờ giận búng vào trán cô một cái. Hai năm không gặp cô đã không còn nét thẹn thùng mỗi khi gặp anh nữa.
Nhược Vũ xoa cái trán bị người đàn ông trước mặt hành hung, cô lén lén nghĩ, cái gì vậy trời, mới gặp có hai lần có cần thân thiết như vậy không? Trong nhật kí của Châu Nhược Vũ viết là mỗi lần gặp nhau anh ta đều lướt qua cô không để ý tới mà, cô tưởng tặng quà xong là hoàn thành tâm nguyện của cô ấy rồi, bây giờ còn gặp lại làm gì nữa.
Hàn Đông Quân thấy cô vẫn nhất mực im lặng, anh cũng thôi lên tiếng, nhìn kết quả chụp x quang trên màn hình anh lơ đễnh nói.
-Không có gì đáng ngại, uống thuốc thường xuyên sẽ khỏi, em phá cái gì mà tay chân đầy vết trầy hết vậy?
Trong trí nhớ của Hàn Đông Quân, cô luôn yếu đuối mỏng manh, lúc nào cũng thiếu sức sống, không dám nói chuyện lớn tiếng, còn chẳng bao giờ nhìn vào mắt người đối diện khi giao tiếp, nói chung cô là một người cực kỳ hướng nội, bây giờ anh không tìm thấy những thứ đó trên người cô nữa.
Nhược Vũ lật bàn tay của mình lên xem, những vết trầy này là do cô bám vào cửa kính để chui ra ngoài, đêm nào Lâm Nhất Phàm cũng thoa thuốc cho cô nên đã mờ nhiều rồi. Nhược Vũ mỉm cười nói qua loa.
-Do em nhảy vào bụi mâm xôi hái quả chẳng may bị ngã, hì hì, may là khuôn mặt xinh đẹp này không bị sẹo.
Hàn Đông Quân bật cười, đáy mắt cô trong vắt như sao trên trời, hai má lúm đồng tiền duyên dáng như vậy sao bây giờ anh mới để ý.
“Cốc…cốc.”
-Mời vào.
Lâm Nhất Phàm ngồi cả buổi ở bên ngoài, thấy y tá đã đi ra rồi mà Nhược Vũ chẳng thấy đâu, hắn gõ cửa vào trong xem thử. Hắn đi tới sau lưng của Nhược Vũ ngước lên hỏi bác sĩ.
-Vết thương của vợ tôi như thế nào rồi bác sĩ?
Hàn Đông Quân giật mình nhìn Nhược Vũ, cô có chồng rồi sao? Anh tò mò lên tiếng hỏi.
-Đây là chồng của em?
Cái tên này nói cô bị mất trí nhớ, anh ta còn đãng trí hơn cô, Châu Nhược Vũ nói với anh ta là mình sắp lấy chồng anh ta còn không quan tâm, bây giờ còn bất ngờ như vậy. Châu Nhược Vũ, hôm nay tôi sẽ giúp cô ngẩng cao đầu, làm phụ nữ không được để đàn ông nghĩ mình quá lụy tình vì anh ta.
Nhược Vũ nắm tay Lâm Nhất Phàm đứng lên tươi cười giới thiệu.
-Giới thiệu với anh, đây là ông xã của em, anh ấy là giám đốc Marketing của tập đoàn Lâm Thị, con trai út của Lâm gia, Lâm Nhất Phàm.
Không chỉ có Hàn Đông Quân mà Lâm Nhất Phàm cũng bất ngờ không kém, lần đầu tiên cô giới thiệu hắn là chồng trước mặt người khác, mà còn giới thiệu tỉ mỉ đầy đủ tới như vậy, rốt vị bác sĩ này có mối quan hệ gì với cô? Lâm Nhất Phàm bỏ sự tò mò qua một bên, đáp lại Nhược Vũ bằng cái ôm eo thật chặt, đưa tay ra trước mặt Hàn Đông Quân.
-Xin chào, tôi là Lâm Nhất Phàm, rất vui được gặp anh.
Hàn Đông Quân không lường trước được tình huống này, anh miễn cưỡng đứng lên bắt tay với Lâm Nhất Phàm.
-Tôi tên là Hàn Đông Quân, là…bạn cùng trường với Nhược Vũ.
Nhược Vũ từng nói với anh là mẹ cô bắt ép cô lấy chồng nhưng anh không tin, còn nghĩ là cô lừa anh để anh chú ý, hôm nay tận mắt thấy thì ra lúc đó cô ấy đã nói thật. Hàn Đông Quân nhìn ánh mắt lấp lánh hạnh phúc của Nhược Vũ đột nhiên cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, anh đưa lại đơn thuốc cho Nhược Vũ rồi căn dặn.
-Nếu có cảm thấy đau đầu, nôn ói thì quay lại gặp anh.
Nhược Vũ gật đầu chào tạm biệt rồi nắm tay Lâm Nhất Phàm đi ra ngoài, trong mắt cô không còn sự luyến tiếc nào dành cho anh, cứ như những năm tháng trước đó cô chưa từng theo đuổi anh vậy. Hàn Đông Quân gõ trên máy tính tra cái tên “Lâm Nhất Phàm” rồi chợt cười lạnh, anh ta hoàn hảo như vậy, em quên anh cũng phải thôi. Là anh bỏ lỡ em rồi.
Lâm Nhất Phàm đi lấy thuốc rồi trở ra xe, hắn lái xe đi được một đoạn rồi mới lên tiếng hỏi.
-Anh ta và em có mối quan hệ gì vậy?
-Là bạn bè thôi.
Nhược Vũ không có hứng thú để nói chuyện lắm, tâm hồn cô đang treo ngược trên cây, thật muốn biết kẻ hãm hại cô là ai nhưng Lâm Nhất Phàm miệng kín như bưng cạy cũng không nói.
Lâm Nhất Phàm rõ ràng thấy sự tiếc nuối trong mắt của Hàn Đông Quân kia khi cô giới thiệu hắn là chồng, cô xem anh ta là bạn nhưng hình như anh ta không nghĩ như vậy, có vợ đẹp đúng là phiền toái.
Không khí yên tĩnh một hồi, Nhược Vũ lên tiếng.
-Ngày mai tôi muốn quay lại công ty làm việc.
Lâm Khải Trạch đã hứa chỉ cần cô hợp tác với hắn, biệt thự Trương gia sẽ thuộc về cô, cơ hội vàng này cô không thể để mất được. Nhưng điều này lại làm Lâm Nhất Phàm không hài lòng, từ lúc cô vào công ty đến giờ hắn không quan tâm chuyện cô được giao công việc gì ở bộ phận truyền thông, rốt cuộc cô có hứng thú bao nhiêu với công việc này mà hăng say tới như vậy?
-Đợi em hết bệnh đã, anh vẫn chưa già vẫn còn có thể nuôi em.
Bạch Tuyên ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt đối mặt với Giai Kỳ lấy lời khai, gần 3 tiếng đồng hồ thẩm vấn cô ta vẫn một mực phủ nhận hành vi của mình.
-Tôi muốn mời luật sư, số điện thoại đó không phải là của tôi, tôi không có nhiệm vụ thừa nhận rằng mình có tội.
-Vậy ai là người nói với cô Châu tiểu thư vào khách sạn?
Lòng bàn tay Giai Kỳ đổ mồ hôi lạnh, da đầu tê rần vì sợ, cô hành nghề ở hộp đêm hơn 4 năm, loại khách nào cũng gặp qua, tình huống nào cũng đụng phải nhưng chưa bao giờ vào đồn cảnh sát để lấy lời khai. Nhục nhã này đều là do Châu Nhược Vũ đó gây ra cho cô.
Giai Kỳ bấm móng tay găm vào thịt cắn răng trả lời.
-Là Ái Ái, bạn đồng nghiệp của tôi.
Bạch Tuyên nhíu mày dựa vào lưng ghế, đổ tội cũng hay đấy, biết nhau bao nhiêu năm tuy không thân thiết nhưng thật sự nhìn không ra cô ta còn có mặt này. Anh dùng sự chuyên nghiệp của một cảnh sát lâu năm lên tiếng.
-Được, vậy chúng tôi sẽ mời cô Ái Ái về đồn để tiếp tục lấy lời khai nhưng mong cô Giai đây nhớ rõ, khai man, tội sẽ nặng gấp đôi.
Bạch Tuyên cầm tập hồ sơ rời đi, căn phòng lạnh lẽo bị khóa trái cửa, Giai Kỳ lúc này chỉ biết cầu trời trông chờ vào Tô Tiểu Mạt.
***********
Lâm Nhất Phàm đưa Nhược Vũ tới bệnh viện để tái khám, cô chỉ cần ngồi một chỗ mọi thủ tục đã có người làm thay. Nhìn hắn đi đi lại lại bận rộn vì mình đột nhiên trong lòng cô dâng lên một cỗ ấm áp khó tả, nếu như không có hận thù, không còn gánh nặng ở trên vai thì cô cũng nguyện sống một đời ở bên cạnh một người mà mình hoàn toàn có thể vô lo vô nghĩ.
-Đi thôi, chúng ta vào phòng chụp x quang.
Lâm Nhất Phàm cầm giấy khám bệnh, tay kia chìa trước mặt cô. Nhược Vũ chần chừ rồi nắm lấy, đi qua một dãy hành lang ngắn, họ đến trước cửa phòng chụp x quang.
Nhược Vũ vào bên trong, y tá giúp cô làm vài thủ tục để bác sĩ tiến hành chụp x quang vùng đầu. Lúc vào Nhược Vũ không để ý, khi đã chụp xong cô mới thấy vị bác sĩ này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Nhược Vũ ngồi xuống ghế để nghe kết quả, nhìn kỹ mặt của người đàn ông này rồi cô mới ngớ ra. Trái đất đúng là tròn lại gặp anh ta rồi.
-Em làm sao vậy, bị chấn thương đầu nên không nhận ra anh sao?
Hàn Đông Quân nhíu mày nhìn thái độ như mới từ trên trời rơi xuống của Nhược Vũ, anh giả vờ giận búng vào trán cô một cái. Hai năm không gặp cô đã không còn nét thẹn thùng mỗi khi gặp anh nữa.
Nhược Vũ xoa cái trán bị người đàn ông trước mặt hành hung, cô lén lén nghĩ, cái gì vậy trời, mới gặp có hai lần có cần thân thiết như vậy không? Trong nhật kí của Châu Nhược Vũ viết là mỗi lần gặp nhau anh ta đều lướt qua cô không để ý tới mà, cô tưởng tặng quà xong là hoàn thành tâm nguyện của cô ấy rồi, bây giờ còn gặp lại làm gì nữa.
Hàn Đông Quân thấy cô vẫn nhất mực im lặng, anh cũng thôi lên tiếng, nhìn kết quả chụp x quang trên màn hình anh lơ đễnh nói.
-Không có gì đáng ngại, uống thuốc thường xuyên sẽ khỏi, em phá cái gì mà tay chân đầy vết trầy hết vậy?
Trong trí nhớ của Hàn Đông Quân, cô luôn yếu đuối mỏng manh, lúc nào cũng thiếu sức sống, không dám nói chuyện lớn tiếng, còn chẳng bao giờ nhìn vào mắt người đối diện khi giao tiếp, nói chung cô là một người cực kỳ hướng nội, bây giờ anh không tìm thấy những thứ đó trên người cô nữa.
Nhược Vũ lật bàn tay của mình lên xem, những vết trầy này là do cô bám vào cửa kính để chui ra ngoài, đêm nào Lâm Nhất Phàm cũng thoa thuốc cho cô nên đã mờ nhiều rồi. Nhược Vũ mỉm cười nói qua loa.
-Do em nhảy vào bụi mâm xôi hái quả chẳng may bị ngã, hì hì, may là khuôn mặt xinh đẹp này không bị sẹo.
Hàn Đông Quân bật cười, đáy mắt cô trong vắt như sao trên trời, hai má lúm đồng tiền duyên dáng như vậy sao bây giờ anh mới để ý.
“Cốc…cốc.”
-Mời vào.
Lâm Nhất Phàm ngồi cả buổi ở bên ngoài, thấy y tá đã đi ra rồi mà Nhược Vũ chẳng thấy đâu, hắn gõ cửa vào trong xem thử. Hắn đi tới sau lưng của Nhược Vũ ngước lên hỏi bác sĩ.
-Vết thương của vợ tôi như thế nào rồi bác sĩ?
Hàn Đông Quân giật mình nhìn Nhược Vũ, cô có chồng rồi sao? Anh tò mò lên tiếng hỏi.
-Đây là chồng của em?
Cái tên này nói cô bị mất trí nhớ, anh ta còn đãng trí hơn cô, Châu Nhược Vũ nói với anh ta là mình sắp lấy chồng anh ta còn không quan tâm, bây giờ còn bất ngờ như vậy. Châu Nhược Vũ, hôm nay tôi sẽ giúp cô ngẩng cao đầu, làm phụ nữ không được để đàn ông nghĩ mình quá lụy tình vì anh ta.
Nhược Vũ nắm tay Lâm Nhất Phàm đứng lên tươi cười giới thiệu.
-Giới thiệu với anh, đây là ông xã của em, anh ấy là giám đốc Marketing của tập đoàn Lâm Thị, con trai út của Lâm gia, Lâm Nhất Phàm.
Không chỉ có Hàn Đông Quân mà Lâm Nhất Phàm cũng bất ngờ không kém, lần đầu tiên cô giới thiệu hắn là chồng trước mặt người khác, mà còn giới thiệu tỉ mỉ đầy đủ tới như vậy, rốt vị bác sĩ này có mối quan hệ gì với cô? Lâm Nhất Phàm bỏ sự tò mò qua một bên, đáp lại Nhược Vũ bằng cái ôm eo thật chặt, đưa tay ra trước mặt Hàn Đông Quân.
-Xin chào, tôi là Lâm Nhất Phàm, rất vui được gặp anh.
Hàn Đông Quân không lường trước được tình huống này, anh miễn cưỡng đứng lên bắt tay với Lâm Nhất Phàm.
-Tôi tên là Hàn Đông Quân, là…bạn cùng trường với Nhược Vũ.
Nhược Vũ từng nói với anh là mẹ cô bắt ép cô lấy chồng nhưng anh không tin, còn nghĩ là cô lừa anh để anh chú ý, hôm nay tận mắt thấy thì ra lúc đó cô ấy đã nói thật. Hàn Đông Quân nhìn ánh mắt lấp lánh hạnh phúc của Nhược Vũ đột nhiên cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, anh đưa lại đơn thuốc cho Nhược Vũ rồi căn dặn.
-Nếu có cảm thấy đau đầu, nôn ói thì quay lại gặp anh.
Nhược Vũ gật đầu chào tạm biệt rồi nắm tay Lâm Nhất Phàm đi ra ngoài, trong mắt cô không còn sự luyến tiếc nào dành cho anh, cứ như những năm tháng trước đó cô chưa từng theo đuổi anh vậy. Hàn Đông Quân gõ trên máy tính tra cái tên “Lâm Nhất Phàm” rồi chợt cười lạnh, anh ta hoàn hảo như vậy, em quên anh cũng phải thôi. Là anh bỏ lỡ em rồi.
Lâm Nhất Phàm đi lấy thuốc rồi trở ra xe, hắn lái xe đi được một đoạn rồi mới lên tiếng hỏi.
-Anh ta và em có mối quan hệ gì vậy?
-Là bạn bè thôi.
Nhược Vũ không có hứng thú để nói chuyện lắm, tâm hồn cô đang treo ngược trên cây, thật muốn biết kẻ hãm hại cô là ai nhưng Lâm Nhất Phàm miệng kín như bưng cạy cũng không nói.
Lâm Nhất Phàm rõ ràng thấy sự tiếc nuối trong mắt của Hàn Đông Quân kia khi cô giới thiệu hắn là chồng, cô xem anh ta là bạn nhưng hình như anh ta không nghĩ như vậy, có vợ đẹp đúng là phiền toái.
Không khí yên tĩnh một hồi, Nhược Vũ lên tiếng.
-Ngày mai tôi muốn quay lại công ty làm việc.
Lâm Khải Trạch đã hứa chỉ cần cô hợp tác với hắn, biệt thự Trương gia sẽ thuộc về cô, cơ hội vàng này cô không thể để mất được. Nhưng điều này lại làm Lâm Nhất Phàm không hài lòng, từ lúc cô vào công ty đến giờ hắn không quan tâm chuyện cô được giao công việc gì ở bộ phận truyền thông, rốt cuộc cô có hứng thú bao nhiêu với công việc này mà hăng say tới như vậy?
-Đợi em hết bệnh đã, anh vẫn chưa già vẫn còn có thể nuôi em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.