Chương 90: Anh đã nói anh ở đây mà
Nhoxanh
28/11/2022
Lâm Khải Trạch đi rồi, Lâm Nhất Phàm cũng leo lên xe, không như mọi khi hắn sẽ hỏi cô vài ba câu nhưng hôm nay hắn không nói gì cả. Nhược Vũ vẫn chưa nhận ra sự khác thường của hắn, cô ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, xe lăn bánh được một đoạn rồi cô mới lên tiếng hỏi.
-Mẹ của tôi gọi cho anh sao?
Bình thường nếu muốn cô đưa Lâm Nhất Phàm về Châu gia thì Châu phu nhân sẽ gọi điện cho cô nhưng sao hôm nay lại gọi cho Lâm Nhất Phàm.
Lâm Nhất Phàm trầm ngâm lái xe không trả lời, cả cơ thể toát lên sự lạnh lùng còn hơn cả lần đầu cô gặp hắn. Lúc này Nhược Vũ mới thấy điều khác thường, không phải sáng nay còn rất tốt sao?
Xe vẫn băng băng lao trên đường, không phải đường tới Châu gia cũng không phải về Lâm gia, nhà cửa mỗi lúc thưa dần Nhược Vũ mới biết Lâm Nhất Phàm đang đi về phía ngoại ô. Cô hơi hoang mang quay mặt hỏi hắn lần nữa.
-Chúng ta đi đâu vậy?
Đột nhiên chiếc xe dừng lại, Lâm Nhất Phàm đi ra ngoài, Nhược Vũ cũng mở cửa đi theo, hắn đi xuống bãi cát nhỏ ở dưới nhìn xa xăm ngoài mặt biển rộng. Bóng lưng bị sự cô độc bao phủ, bỗng dưng Nhược Vũ muốn ôm lấy, muốn siết chặt cho vơi bớt sự cô đơn ấy.
Nhược Vũ đứng đằng sau lưng hắn nghe hương gió cùng hương nước biển thoảng qua làn da, vài hạt mưa nhỏ lất phất phủ lên tóc, Lâm Nhất Phàm quay đầu kéo cô ôm vào lòng tựa cằm lên đầu cô hỏi.
-Em có bao giờ để ý tới anh không?
Nhược Vũ có thể nghe rõ nhịp tim nặng nề trong ngực của Lâm Nhất Phàm, hắn luôn cao ngạo, luôn cho rằng mình siêu cấp soái khí nhất trên đời, sau hôm nay cứ như một đứa trẻ vậy?
-Anh sao vậy?
Lâm Nhất Phàm không trả lời, cứ đứng yên như vậy thật lâu, gió tạt vào lưng, vào vòng tay ấm áp của hắn, một lúc sau Lâm Nhất Phàm đưa cô về nhà. Nhược Vũ không biết hắn bị gì nữa chỉ thấy rằng dường như khoảng cách của hai người họ trở nên xa lạ.
Không về Châu gia mà trở về nhà họ Lâm, Nhược Vũ cũng không hỏi tại sao Lâm Nhất Phàm lại nói Châu phu nhân gọi họ về dùng cơm.
Nhược Vũ tắm xong trở ra đã thấy Lâm Nhất Phàm ngồi trên giường sắc mặt không được tốt cho lắm.
Cô cũng không có thói quen quan tâm hắn nên vô tư ngồi bên bàn trang điểm thoa kem dưỡng.
-Nhược Vũ, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Giọng nói sau lưng truyền tới, hôm nay Lâm Nhất Phàm nghiêm túc làm Nhược Vũ có hơi chột dạ, cô xoay người ngẩng mặt nhìn hắn.
Lâm Nhất Phàm cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau chừng vài phút Lâm Nhất Phàm mới lên tiếng.
-Sáng nay em đi đâu vậy?
Nhược Vũ chớp mắt hơi rung rinh trong lòng, anh ta đang hỏi cái gì vậy, sáng nay cô đi cùng Lâm Khải Trạch không lẽ anh thấy rồi sao? Nhược Vũ bất an trong lòng, cô không thể nói thật được, nếu Lâm Nhất Phàm biết cô sắp sửa đưa anh trai hắn vào tù thì sự nhẫn nhịn của cô bao lâu nay sẽ đổ sông đổ biển.
-Tôi có đi đâu sao?
Lâm Nhất Phàm biết cô sẽ chối, cho dù cô có thừa nhận đi nữa thì đả kích này đối với hắn cũng khó có thể nguôi ngoai. Hắn cong môi cười, nụ cười vạn phần thất vọng. Lâm Nhất Phàm bước tới chỗ Nhược Vũ nhấc bổng cô ngồi trong lòng mình, hắn lấy usb trong túi quần gắn vào laptop bật đoạn ghi âm cho Nhược Vũ nghe.
Khuôn mặt từ trắng chuyển sang xanh, Nhược Vũ nín thở, tròng mắt bất động nghe giọng nói của cô và Lâm Khải Trạch vang lên rõ mồn một trong căn phòng. Cái này…cái này làm sao Lâm Nhất Phàm có được?
Nhược Vũ ngẩng mặt nhìn hắn, khoảng cách hai người chỉ cách có một gang tay, cô bật dậy hắn kìm chặt cô lại, bàn tay hất chiếc laptop văng ra xa, đoạn ghi âm tắt ngấm, con ngươi đen của Lâm Nhất Phàm sâu hắm vây lấy cô chất vấn.
-Em giấu tôi qua lại với hắn ta?
Nhược Vũ không thể chối, mọi chuyện rành rành như vậy cô còn có thể giải thích sao? Cô im lặng càng làm cho Lâm Nhất Phàm tức điên lên, hắn dùng hai tay áp sát vào mặt cô lớn tiếng.
-Lâm Khải Trạch cho em cái gì, hắn cho em biệt thự Trương gia sao? Tôi có thể mua cho em 10 cái, 20 cái. Tôi không thiếu tiền sao em cứ thích bám lấy hắn ta, em là vợ của tôi chứ không phải là hắn.
Nhược Vũ bị khí thế của Lâm Nhất Phàm làm cho hoảng sợ hai mắt cô ửng đỏ, muốn nói tất cả chỉ là một vở kịch thôi nhưng không có cách nào lên tiếng được.
Lâm Nhất Phàm nhếch môi cười, đau đớn chua chát đều có đủ, ngoài kia biết bao cô gái, tại sao nhất thiết phải là cô.
-Em và hắn ta lên giường bao nhiêu lần rồi?
Hỏi ra câu này Lâm Nhất Phàm có bao nhiêu bất lực nhưng nếu không hỏi thì sau này hắn không có cách nào thoát ra được sự ám ảnh này.
Một giọt lệ chảy từ khóe mắt của người con gái đang run rẩy trong vòng tay của Lâm Nhất Phàm, đối với hắn cô là loại người như vậy sao? Là loại người có thể lên giường với bất kì gã đàn ông nào. Nhược Vũ nhìn vào mắt hắn, nhỏ giọng hỏi.
-Nếu tôi nói anh là người đàn ông duy nhất của tôi, anh có tin không?
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ nói lên những lời này, chưa từng nghĩ sẽ van nài một ai tin tưởng mình nhưng cô sợ ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Nhất Phàm, sợ tổn thương ở trong lòng anh ấy, cô biết anh ấy có tình cảm với mình và cô cũng vậy nhưng liệu có còn cứu vãn được nữa không?
Câu hỏi của Nhược Vũ làm Lâm Nhất Phàm sững người rồi hắn bật cười thành tiếng, hắn đứng lên đi về tủ quần áo của mình lấy ra một lọ thuốc nhỏ ném trước mặt cô, thuốc bên trong văng ra vương vãi trên sàn nhà, tiếng vang chát chúa làm Nhược Vũ giật mình nhìn xuống, là lọ thuốc trị liệt dương mà Châu phu nhân đưa cho cô. Cô không nhớ mình đã ném nó đi hay chưa và làm sao Lâm Nhất Phàm thấy nó?
-Em nói tôi là duy nhất đối với em, vậy em cần thứ này làm gì, có phải Lâm Khải Trạch không đáp ứng được cho em nên dùng nó để kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn có phải không?
Lời này như một lời xúc phạm nhân phẩm của cô vậy, Nhược Vũ ngước lên nhìn hắn gần như tuyệt vọng.
-Lọ thuốc này không phải của tôi, là…
-Là người khác đưa cho em, em không hề biết gì hết có phải không? Nếu hôm nay tôi không nói mẹ vợ gọi chúng ta về ăn cơm thì em đã có lý do đi khách sạn với Lâm Khải Trạch, có khi bây giờ em còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong lòng hắn rồi.
-Lâm Nhất Phàm.
Nhược Vũ bàng hoàng nhìn hắn mạt sát mình, cô biết chứng cứ như thế này đã không thể chối cãi nhưng cô…cũng đâu có sai.
Lâm Nhất Phàm ngã xuống sofa nhìn sự chật vật của cô, hắn đau lòng, hắn rất đau lòng nhưng biết làm sao đây?
-Anh đã nói anh ở đây mà, anh luôn ở đây mà, dù trời có sập xuống anh vẫn có thể chống đỡ cho em, tại sao em không tìm anh mà lại tìm tới Lâm Khải Trạch. Châu Nhược Vũ, em xem tình cảm của anh là trò đùa có phải vậy không?
Đâu phải yêu lâu mới sâu nặng, đâu phải biết nhau lâu ngày mới quyến luyến mới sợ mất nhau. Cô cần thứ gì, cô muốn gì, cô có điều gì khó nói, hắn gần như vậy tại sao không tìm hắn mà lại gạt hắn. Lâm Nhất Phàm nhắm mắt thở dài bất lực, giọng nói trầm buồn trở nên nhỏ dần.
-Đằng trước đằng sau chỉ cần ngẩng mặt lên nhìn đã có anh đứng ở đó, sao em vẫn cố nắm lấy một bàn tay khác mà phủi lấy bàn tay của anh?
-Mẹ của tôi gọi cho anh sao?
Bình thường nếu muốn cô đưa Lâm Nhất Phàm về Châu gia thì Châu phu nhân sẽ gọi điện cho cô nhưng sao hôm nay lại gọi cho Lâm Nhất Phàm.
Lâm Nhất Phàm trầm ngâm lái xe không trả lời, cả cơ thể toát lên sự lạnh lùng còn hơn cả lần đầu cô gặp hắn. Lúc này Nhược Vũ mới thấy điều khác thường, không phải sáng nay còn rất tốt sao?
Xe vẫn băng băng lao trên đường, không phải đường tới Châu gia cũng không phải về Lâm gia, nhà cửa mỗi lúc thưa dần Nhược Vũ mới biết Lâm Nhất Phàm đang đi về phía ngoại ô. Cô hơi hoang mang quay mặt hỏi hắn lần nữa.
-Chúng ta đi đâu vậy?
Đột nhiên chiếc xe dừng lại, Lâm Nhất Phàm đi ra ngoài, Nhược Vũ cũng mở cửa đi theo, hắn đi xuống bãi cát nhỏ ở dưới nhìn xa xăm ngoài mặt biển rộng. Bóng lưng bị sự cô độc bao phủ, bỗng dưng Nhược Vũ muốn ôm lấy, muốn siết chặt cho vơi bớt sự cô đơn ấy.
Nhược Vũ đứng đằng sau lưng hắn nghe hương gió cùng hương nước biển thoảng qua làn da, vài hạt mưa nhỏ lất phất phủ lên tóc, Lâm Nhất Phàm quay đầu kéo cô ôm vào lòng tựa cằm lên đầu cô hỏi.
-Em có bao giờ để ý tới anh không?
Nhược Vũ có thể nghe rõ nhịp tim nặng nề trong ngực của Lâm Nhất Phàm, hắn luôn cao ngạo, luôn cho rằng mình siêu cấp soái khí nhất trên đời, sau hôm nay cứ như một đứa trẻ vậy?
-Anh sao vậy?
Lâm Nhất Phàm không trả lời, cứ đứng yên như vậy thật lâu, gió tạt vào lưng, vào vòng tay ấm áp của hắn, một lúc sau Lâm Nhất Phàm đưa cô về nhà. Nhược Vũ không biết hắn bị gì nữa chỉ thấy rằng dường như khoảng cách của hai người họ trở nên xa lạ.
Không về Châu gia mà trở về nhà họ Lâm, Nhược Vũ cũng không hỏi tại sao Lâm Nhất Phàm lại nói Châu phu nhân gọi họ về dùng cơm.
Nhược Vũ tắm xong trở ra đã thấy Lâm Nhất Phàm ngồi trên giường sắc mặt không được tốt cho lắm.
Cô cũng không có thói quen quan tâm hắn nên vô tư ngồi bên bàn trang điểm thoa kem dưỡng.
-Nhược Vũ, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Giọng nói sau lưng truyền tới, hôm nay Lâm Nhất Phàm nghiêm túc làm Nhược Vũ có hơi chột dạ, cô xoay người ngẩng mặt nhìn hắn.
Lâm Nhất Phàm cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau chừng vài phút Lâm Nhất Phàm mới lên tiếng.
-Sáng nay em đi đâu vậy?
Nhược Vũ chớp mắt hơi rung rinh trong lòng, anh ta đang hỏi cái gì vậy, sáng nay cô đi cùng Lâm Khải Trạch không lẽ anh thấy rồi sao? Nhược Vũ bất an trong lòng, cô không thể nói thật được, nếu Lâm Nhất Phàm biết cô sắp sửa đưa anh trai hắn vào tù thì sự nhẫn nhịn của cô bao lâu nay sẽ đổ sông đổ biển.
-Tôi có đi đâu sao?
Lâm Nhất Phàm biết cô sẽ chối, cho dù cô có thừa nhận đi nữa thì đả kích này đối với hắn cũng khó có thể nguôi ngoai. Hắn cong môi cười, nụ cười vạn phần thất vọng. Lâm Nhất Phàm bước tới chỗ Nhược Vũ nhấc bổng cô ngồi trong lòng mình, hắn lấy usb trong túi quần gắn vào laptop bật đoạn ghi âm cho Nhược Vũ nghe.
Khuôn mặt từ trắng chuyển sang xanh, Nhược Vũ nín thở, tròng mắt bất động nghe giọng nói của cô và Lâm Khải Trạch vang lên rõ mồn một trong căn phòng. Cái này…cái này làm sao Lâm Nhất Phàm có được?
Nhược Vũ ngẩng mặt nhìn hắn, khoảng cách hai người chỉ cách có một gang tay, cô bật dậy hắn kìm chặt cô lại, bàn tay hất chiếc laptop văng ra xa, đoạn ghi âm tắt ngấm, con ngươi đen của Lâm Nhất Phàm sâu hắm vây lấy cô chất vấn.
-Em giấu tôi qua lại với hắn ta?
Nhược Vũ không thể chối, mọi chuyện rành rành như vậy cô còn có thể giải thích sao? Cô im lặng càng làm cho Lâm Nhất Phàm tức điên lên, hắn dùng hai tay áp sát vào mặt cô lớn tiếng.
-Lâm Khải Trạch cho em cái gì, hắn cho em biệt thự Trương gia sao? Tôi có thể mua cho em 10 cái, 20 cái. Tôi không thiếu tiền sao em cứ thích bám lấy hắn ta, em là vợ của tôi chứ không phải là hắn.
Nhược Vũ bị khí thế của Lâm Nhất Phàm làm cho hoảng sợ hai mắt cô ửng đỏ, muốn nói tất cả chỉ là một vở kịch thôi nhưng không có cách nào lên tiếng được.
Lâm Nhất Phàm nhếch môi cười, đau đớn chua chát đều có đủ, ngoài kia biết bao cô gái, tại sao nhất thiết phải là cô.
-Em và hắn ta lên giường bao nhiêu lần rồi?
Hỏi ra câu này Lâm Nhất Phàm có bao nhiêu bất lực nhưng nếu không hỏi thì sau này hắn không có cách nào thoát ra được sự ám ảnh này.
Một giọt lệ chảy từ khóe mắt của người con gái đang run rẩy trong vòng tay của Lâm Nhất Phàm, đối với hắn cô là loại người như vậy sao? Là loại người có thể lên giường với bất kì gã đàn ông nào. Nhược Vũ nhìn vào mắt hắn, nhỏ giọng hỏi.
-Nếu tôi nói anh là người đàn ông duy nhất của tôi, anh có tin không?
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ nói lên những lời này, chưa từng nghĩ sẽ van nài một ai tin tưởng mình nhưng cô sợ ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Nhất Phàm, sợ tổn thương ở trong lòng anh ấy, cô biết anh ấy có tình cảm với mình và cô cũng vậy nhưng liệu có còn cứu vãn được nữa không?
Câu hỏi của Nhược Vũ làm Lâm Nhất Phàm sững người rồi hắn bật cười thành tiếng, hắn đứng lên đi về tủ quần áo của mình lấy ra một lọ thuốc nhỏ ném trước mặt cô, thuốc bên trong văng ra vương vãi trên sàn nhà, tiếng vang chát chúa làm Nhược Vũ giật mình nhìn xuống, là lọ thuốc trị liệt dương mà Châu phu nhân đưa cho cô. Cô không nhớ mình đã ném nó đi hay chưa và làm sao Lâm Nhất Phàm thấy nó?
-Em nói tôi là duy nhất đối với em, vậy em cần thứ này làm gì, có phải Lâm Khải Trạch không đáp ứng được cho em nên dùng nó để kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn có phải không?
Lời này như một lời xúc phạm nhân phẩm của cô vậy, Nhược Vũ ngước lên nhìn hắn gần như tuyệt vọng.
-Lọ thuốc này không phải của tôi, là…
-Là người khác đưa cho em, em không hề biết gì hết có phải không? Nếu hôm nay tôi không nói mẹ vợ gọi chúng ta về ăn cơm thì em đã có lý do đi khách sạn với Lâm Khải Trạch, có khi bây giờ em còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong lòng hắn rồi.
-Lâm Nhất Phàm.
Nhược Vũ bàng hoàng nhìn hắn mạt sát mình, cô biết chứng cứ như thế này đã không thể chối cãi nhưng cô…cũng đâu có sai.
Lâm Nhất Phàm ngã xuống sofa nhìn sự chật vật của cô, hắn đau lòng, hắn rất đau lòng nhưng biết làm sao đây?
-Anh đã nói anh ở đây mà, anh luôn ở đây mà, dù trời có sập xuống anh vẫn có thể chống đỡ cho em, tại sao em không tìm anh mà lại tìm tới Lâm Khải Trạch. Châu Nhược Vũ, em xem tình cảm của anh là trò đùa có phải vậy không?
Đâu phải yêu lâu mới sâu nặng, đâu phải biết nhau lâu ngày mới quyến luyến mới sợ mất nhau. Cô cần thứ gì, cô muốn gì, cô có điều gì khó nói, hắn gần như vậy tại sao không tìm hắn mà lại gạt hắn. Lâm Nhất Phàm nhắm mắt thở dài bất lực, giọng nói trầm buồn trở nên nhỏ dần.
-Đằng trước đằng sau chỉ cần ngẩng mặt lên nhìn đã có anh đứng ở đó, sao em vẫn cố nắm lấy một bàn tay khác mà phủi lấy bàn tay của anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.