Chương 3
yenvu18
22/04/2022
Buổi sáng, Ngọc Hiên không đến công ty mà quyết định đi thăm cha mẹ nàng, nàng biết chỉ còn một đoạn thời gian thật ngắn thôi, họ sẽ mất. Nếu ông trời đã cho nàng cơ hội trọng sinh, nàng nhất định không để bản thân rơi vào vòng luẩn quẩn trước đó nữa. Bên ngoài trời tuyết lất phất rơi, từng hạt tuyết lạc gió đậu trên kính xe, làm mờ đi khung cảnh thành phố nhộn nhịp. Ngọc Hiên nhìn dòng người đi trên đường, nàng phát hiện rất nhiều đôi tình nhân đang cùng nhau che chung một chiếc ô tình tứ.
Nhớ lại năm nàng mười chín tuổi, vào một ngày bão lớn nàng gặp được Hình Khải Tập, hắn đứng dưới mái hiên trú mưa cùng nàng trong sân trường, giây phút đó trái tim nhỏ bé rung lên, nàng biết nàng đã lỡ cảm nắng hắn. Kể từ ngày hôm đó Ngọc Hiên dùng hết tấm lòng của mình, chủ động cầm cưa, cưa đổ hắn, thế nhưng Ngọc Hiên nàng không biết rằng, nếu trong một mối quan hệ chỉ có một mình nữ nhân chủ động sẽ chẳng có kết cuộc đẹp. Nam nhân nếu đã yêu, hắn đã không ngại cho nàng biết hắn cần nàng thế nào.
Ngày Ngọc Hiên dắt Khải Tập về ra mắt cha mẹ mình, nàng còn nhớ lần đó hai người đã phản ứng dữ dội thế nào. Cha nàng phì phèo điếu thuốc trên miệng, nét mặt trầm ngâm, đăm chiêu, còn mẹ nàng thì khóc, cứ rơi nước mắt khuyên nhủ nàng đừng nên yêu hắn nữa. Thế nhưng Ngọc Hiên cảm nhận đó là tình yêu, là chân ái của đời nàng, nếu không phải là hắn thì chẳng là ai cả.
Vĩnh viễn Ngọc Hiên cũng không quên được ánh mắt khó xử của mẹ nàng lúc đó, bà cứ nhìn nàng rồi lặng lẽ rơi nước mắt, từng lời, từng lời như xoáy vào tâm khảm của Ngọc Hiên.
"Hắn không hề yêu con, Hiên Nhi, mẹ không muốn gả con cho hắn."
"Cha cũng không đồng ý! Hắn ta không phải người đàng hoàng."
Ngọc Hiên của ngày đó là Ngọc Hiên ngu ngốc hết mình vì yêu, nàng nghĩ nếu nàng đấu tranh vì tình yêu thì thật lãng mạn, thật dũng cảm. Thế nhưng sau khi nhận được cái kết thảm hại nàng mới chợt nhận ra, nếu cha mẹ nói không được, có lẽ họ đã đúng một phần, điều đó thật sự không được.
Ngón tay vẽ một vòng tròn trên ô cửa kính, Ngọc Hiên tự cho phép mình rơi vào trầm ngâm vô định. Buổi chiều dần ngả về đêm, màu đen nhàn nhạt dần lan xuống mở đường cho đêm tối xuất hiện. Trên phố, đèn đường vẫn chưa sáng. Ngọc Hiên thở ra một ngụm khói, nàng cho tài xế Lưu dừng xe vào khuôn viên Đỗ gia, sau đó mở cửa ra, bước chân xuống đất.
Tài xế Lưu nhanh chóng bung ô ra, đi một bước bỏ một bước đi đến chỗ Ngọc Hiên, che cho nàng dưới làn tuyết. Ngọc Hiên mỉm cười nói: "Cám ơn chú."
"Phu nhân đừng khách sáo." Tài xế Lưu cũng thành thật cười với nàng, hai người cùng nhau song song đi vào cửa chính của Đỗ gia. Nhà của Ngọc Hiên ngoại trừ thầu công trình lớn còn kinh doanh thêm không ít cửa hàng tiện lợi, đến khi nàng giao gia sản của nàng cho Hình gia, chuỗi cửa hàng tiện lợi D.1 đang trên đà phát triển. Ngọc Hiên còn nhớ năm đó nàng đã mở thêm một chi nhánh ở vùng núi, khu du lịch, nơi mà thị phần chưa ai dòm ngó đến. Thế nhưng khi vào tay Hình Khải Tập, chưa tới hai năm đã dần không còn tên tuổi trên thị trường nữa.
Người giúp việc phát hiện đại tiểu thư về, vậy nên ba chân bốn cẳng đi vào bên trong nhà thông báo cho phu nhân và lão gia. Ngọc Hiên tháo đi chiếc áo khoác lông của mình, nàng đưa nó cho một người giúp việc khác rồi đi vào bên trong nhà. Sảnh của Đỗ gia tương đối lớn, bên trên, ánh đèn chùm rũ xuống ánh sáng nhàn nhạt. Có vẻ như nhà đã từ lâu thiếu đi không khí tươi vui.
"Cha…"
Nàng thấy cha mình già đi không ít, trên gương mặt tinh anh phát ra dấu vết già nua, vì biết cha nàng sẽ sống không tới hai năm nữa nên sóng mũi nàng cay xè. Không nhịn được mà rơi nước mắt, nhào vào lòng ông như một đứa trẻ.
"Con gái ngốc, nó ăn hiếp con sao? Nói cho cha nghe" Đỗ lão gia vuốt lưng Ngọc Hiên, lắng nghe con gái nhỏ của mình khóc. Nuôi con từ bé đến lớn, ít khi nào Ngọc Hiên khóc với ông, chỉ có một lần duy nhất đó là hôm dẫn Khải Tập về nhà xin cưới. Khi ông không đồng ý, con bé mới khóc như thế này đây. Bây giờ nghe con gái khóc lòng ông xót xa không thôi, đáng lẽ ra ông không nên để Ngọc Hiên cưới hắn, đáng lẽ ra ông nên cứng rắn hơn.
"Con nhớ cha mẹ quá!" Ngọc Hiên sụt sùi mũi, người giúp việc đứng xung quanh cũng trộm cười. Rõ ràng đại tiểu thư cũng không còn nhỏ nữa, thế mà vẫn như trẻ con. Năm nay Ngọc Hiên đã hai mươi lăm tuổi, dáng vẻ trưởng thành chững chạc, thế nhưng lúc này đây lại gục đầu vào vai cha mình khóc nức nở.
"Vào thăm mẹ một chút đi"
Nói rồi ông buông đứa con gái đang mè nheo của mình ra, sau đó lau đi nước mắt của con bé rồi cả hai cùng vào phòng. Mẹ của Ngọc Hiên nằm yên lặng trên giường bệnh, thấy nàng, bà gượng cười một nụ cười yếu ớt rồi nói: "Hiên… Lại đây với mẹ một chút."
"Dạ" Ngọc Hiên ngoan ngoãn đi lại giường ngồi, nàng ôm lấy bàn tay của mẹ mình, áp đôi tay lành lạnh ấy lên má. "Mẹ, mẹ thấy trong người thế nào? Con mang mẹ ra nước ngoài chữa trị nhé?"
"Không cần… Mẹ muốn ở gần cha con…" Đỗ phu nhân mỉm cười đôn hậu, mặc dù bệnh tật đã khiến gương mặt của bà tiều tụy không còn sức sống, thế nhưng bà vẫn yêu đời, vì bà còn chồng, còn con, còn thứ mà người khác gọi là tình thân. Thế nên dù bệnh tật có đến bà vẫn đón chúng bằng sự lạc quan cố hữu của mình.
Đỗ phu nhân nhìn con gái của mình từ đầu đến chân, trông có vẻ hơi yếu ớt, thế nên bà nhăn mày lại, hỏi: "Con thấy sống hạnh phúc không?"
"Dạ mẹ, con thấy rất hạnh phúc."
Dự định nói sẽ ly hôn với Hình Khải Tập bỗng chốc tan thành mây khói, mẹ nàng năm sau mất, cha nàng năm tới cũng không còn, nếu nàng cứ để họ biết nàng không hạnh phúc, nàng sợ họ chết đi cũng lo lắng cho nàng. Ngọc Hiên biết kết cuộc của cha và mẹ nàng vẫn như thế không thể thay đổi, thế nhưng Ngọc Hiên ra sức cải biên, nàng mướn nhiều bác sĩ có tay nghề giúp mẹ nàng thăm khám. Thế nhưng lúc nào nàng cũng nhận được cái lắc đầu của họ, lúc đó nàng mới nhận ra, cho dù cố gắng cải số thế nào, nàng cũng không cãi lại được sinh lão bệnh tử của cha mẹ nàng.
"Con hạnh phúc mẹ cũng an lòng" Đỗ phu nhân âu yếm nắm bàn tay của con gái mình, vuốt ve. Bà thà hi vọng là bà suy đoán sai, Hình Khải Tập là một người tốt đối xử với con bà thật tốt còn hơn tất cả trong suy nghĩ bà là đúng. Bà thà là mình đoán sai, ước mong là bà đoán sai.
Ngọc Hiên đích thân vào bếp nấu cho mẹ nàng một bát cháo bào ngư như ngày xưa, cha nàng đứng bên cạnh phụ việc, đôi khi hai cha con kể nhau nghe chuyện ngày xưa rồi lại phá lên cười. Còn nhớ khi Ngọc Hiên còn nhỏ, nàng rất dịu dàng, nói năng cẩn trọng, tôn ti trật tự chưa bao giờ nàng làm trái. Vì thế Đỗ lão gia thường hay suy nghĩ với tính cách như vậy, Ngọc Hiên ra đời sẽ bị bạn bè ăn hiếp, nhưng trái lại với ông nghĩ, Ngọc Hiên còn rất được lòng bạn bè mình.
Trời càng ngày càng tối, sau khi cho mẹ nàng ăn xong cũng đã là chín giờ. Đỗ lão gia cho người dọn sơ lại phòng của nàng, Ngọc Hiên lại ngủ trong căn phòng trước khi lấy chồng của mình. Nàng cởi đôi dép mang trong nhà cất ngay ngắn dưới giường, với tay lấy điện thoại để nhìn xem có ai nhắn nàng không thì phát hiện bảng tin của điện thoại trống rỗng, không hề có một tin nhắn nào. Người được mang danh chồng nàng lại chẳng bận tâm liệu nàng có ngủ bên ngoài không, thật là một chuyện buồn cười!
Thế nhưng sau khi kết nối với wifi, nàng phát hiện ra Huệ Gia nhắn nàng rất nhiều, hầu hết đều là icon nhưng lại rất đáng yêu, ngộ nghĩnh. Thật ra từ năm Huệ Gia hai mươi lăm tuổi, hai người cũng không liên lạc gì nhiều. Mà Ngọc Hiên suy nghĩ kĩ lại, thì ra từ khi Huệ Gia đi học nước ngoài, hai người đã rất ít khi nào trò chuyện cùng nhau, bây giờ như vậy Ngọc Hiên có chút không quen, lại có chút hoài niệm.
"Chị đang ở đâu vậy" Kèm theo đó là một icon ngơ ngác, Ngọc Hiên nhìn lướt xuống nữa thì thấy hầu hết tin nhắn là hỏi nàng đang ở đâu, ở nhà có cơm sao nàng không về ăn, nàng đã đỡ sốt chưa? Đã bao lâu rồi nàng không được ai quan tâm? Có lẽ là từ khi nàng lấy chồng cho đến khi nàng mất không còn ai nguyện ý quan tâm nàng.
Ngọc Hiên nhắn lại một tin, "Đang ở nhà mẹ"
Chưa đến ba giây Huệ Gia đã nhắn lại, "Thế chị còn sốt không?"
"Không, ngốc ạ"
"Vậy chị ngủ ngon nhé!"
Ngọc Hiên hơi cười, nàng khóa cửa phòng lại rồi thay đồ công sở ra, mặc vào một chiếc váy ngủ kiểu công chúa quen thuộc của mình. Chỉ có khi ở đây, nàng mới có thể lại ngây ngô như thế.
Nhớ lại năm nàng mười chín tuổi, vào một ngày bão lớn nàng gặp được Hình Khải Tập, hắn đứng dưới mái hiên trú mưa cùng nàng trong sân trường, giây phút đó trái tim nhỏ bé rung lên, nàng biết nàng đã lỡ cảm nắng hắn. Kể từ ngày hôm đó Ngọc Hiên dùng hết tấm lòng của mình, chủ động cầm cưa, cưa đổ hắn, thế nhưng Ngọc Hiên nàng không biết rằng, nếu trong một mối quan hệ chỉ có một mình nữ nhân chủ động sẽ chẳng có kết cuộc đẹp. Nam nhân nếu đã yêu, hắn đã không ngại cho nàng biết hắn cần nàng thế nào.
Ngày Ngọc Hiên dắt Khải Tập về ra mắt cha mẹ mình, nàng còn nhớ lần đó hai người đã phản ứng dữ dội thế nào. Cha nàng phì phèo điếu thuốc trên miệng, nét mặt trầm ngâm, đăm chiêu, còn mẹ nàng thì khóc, cứ rơi nước mắt khuyên nhủ nàng đừng nên yêu hắn nữa. Thế nhưng Ngọc Hiên cảm nhận đó là tình yêu, là chân ái của đời nàng, nếu không phải là hắn thì chẳng là ai cả.
Vĩnh viễn Ngọc Hiên cũng không quên được ánh mắt khó xử của mẹ nàng lúc đó, bà cứ nhìn nàng rồi lặng lẽ rơi nước mắt, từng lời, từng lời như xoáy vào tâm khảm của Ngọc Hiên.
"Hắn không hề yêu con, Hiên Nhi, mẹ không muốn gả con cho hắn."
"Cha cũng không đồng ý! Hắn ta không phải người đàng hoàng."
Ngọc Hiên của ngày đó là Ngọc Hiên ngu ngốc hết mình vì yêu, nàng nghĩ nếu nàng đấu tranh vì tình yêu thì thật lãng mạn, thật dũng cảm. Thế nhưng sau khi nhận được cái kết thảm hại nàng mới chợt nhận ra, nếu cha mẹ nói không được, có lẽ họ đã đúng một phần, điều đó thật sự không được.
Ngón tay vẽ một vòng tròn trên ô cửa kính, Ngọc Hiên tự cho phép mình rơi vào trầm ngâm vô định. Buổi chiều dần ngả về đêm, màu đen nhàn nhạt dần lan xuống mở đường cho đêm tối xuất hiện. Trên phố, đèn đường vẫn chưa sáng. Ngọc Hiên thở ra một ngụm khói, nàng cho tài xế Lưu dừng xe vào khuôn viên Đỗ gia, sau đó mở cửa ra, bước chân xuống đất.
Tài xế Lưu nhanh chóng bung ô ra, đi một bước bỏ một bước đi đến chỗ Ngọc Hiên, che cho nàng dưới làn tuyết. Ngọc Hiên mỉm cười nói: "Cám ơn chú."
"Phu nhân đừng khách sáo." Tài xế Lưu cũng thành thật cười với nàng, hai người cùng nhau song song đi vào cửa chính của Đỗ gia. Nhà của Ngọc Hiên ngoại trừ thầu công trình lớn còn kinh doanh thêm không ít cửa hàng tiện lợi, đến khi nàng giao gia sản của nàng cho Hình gia, chuỗi cửa hàng tiện lợi D.1 đang trên đà phát triển. Ngọc Hiên còn nhớ năm đó nàng đã mở thêm một chi nhánh ở vùng núi, khu du lịch, nơi mà thị phần chưa ai dòm ngó đến. Thế nhưng khi vào tay Hình Khải Tập, chưa tới hai năm đã dần không còn tên tuổi trên thị trường nữa.
Người giúp việc phát hiện đại tiểu thư về, vậy nên ba chân bốn cẳng đi vào bên trong nhà thông báo cho phu nhân và lão gia. Ngọc Hiên tháo đi chiếc áo khoác lông của mình, nàng đưa nó cho một người giúp việc khác rồi đi vào bên trong nhà. Sảnh của Đỗ gia tương đối lớn, bên trên, ánh đèn chùm rũ xuống ánh sáng nhàn nhạt. Có vẻ như nhà đã từ lâu thiếu đi không khí tươi vui.
"Cha…"
Nàng thấy cha mình già đi không ít, trên gương mặt tinh anh phát ra dấu vết già nua, vì biết cha nàng sẽ sống không tới hai năm nữa nên sóng mũi nàng cay xè. Không nhịn được mà rơi nước mắt, nhào vào lòng ông như một đứa trẻ.
"Con gái ngốc, nó ăn hiếp con sao? Nói cho cha nghe" Đỗ lão gia vuốt lưng Ngọc Hiên, lắng nghe con gái nhỏ của mình khóc. Nuôi con từ bé đến lớn, ít khi nào Ngọc Hiên khóc với ông, chỉ có một lần duy nhất đó là hôm dẫn Khải Tập về nhà xin cưới. Khi ông không đồng ý, con bé mới khóc như thế này đây. Bây giờ nghe con gái khóc lòng ông xót xa không thôi, đáng lẽ ra ông không nên để Ngọc Hiên cưới hắn, đáng lẽ ra ông nên cứng rắn hơn.
"Con nhớ cha mẹ quá!" Ngọc Hiên sụt sùi mũi, người giúp việc đứng xung quanh cũng trộm cười. Rõ ràng đại tiểu thư cũng không còn nhỏ nữa, thế mà vẫn như trẻ con. Năm nay Ngọc Hiên đã hai mươi lăm tuổi, dáng vẻ trưởng thành chững chạc, thế nhưng lúc này đây lại gục đầu vào vai cha mình khóc nức nở.
"Vào thăm mẹ một chút đi"
Nói rồi ông buông đứa con gái đang mè nheo của mình ra, sau đó lau đi nước mắt của con bé rồi cả hai cùng vào phòng. Mẹ của Ngọc Hiên nằm yên lặng trên giường bệnh, thấy nàng, bà gượng cười một nụ cười yếu ớt rồi nói: "Hiên… Lại đây với mẹ một chút."
"Dạ" Ngọc Hiên ngoan ngoãn đi lại giường ngồi, nàng ôm lấy bàn tay của mẹ mình, áp đôi tay lành lạnh ấy lên má. "Mẹ, mẹ thấy trong người thế nào? Con mang mẹ ra nước ngoài chữa trị nhé?"
"Không cần… Mẹ muốn ở gần cha con…" Đỗ phu nhân mỉm cười đôn hậu, mặc dù bệnh tật đã khiến gương mặt của bà tiều tụy không còn sức sống, thế nhưng bà vẫn yêu đời, vì bà còn chồng, còn con, còn thứ mà người khác gọi là tình thân. Thế nên dù bệnh tật có đến bà vẫn đón chúng bằng sự lạc quan cố hữu của mình.
Đỗ phu nhân nhìn con gái của mình từ đầu đến chân, trông có vẻ hơi yếu ớt, thế nên bà nhăn mày lại, hỏi: "Con thấy sống hạnh phúc không?"
"Dạ mẹ, con thấy rất hạnh phúc."
Dự định nói sẽ ly hôn với Hình Khải Tập bỗng chốc tan thành mây khói, mẹ nàng năm sau mất, cha nàng năm tới cũng không còn, nếu nàng cứ để họ biết nàng không hạnh phúc, nàng sợ họ chết đi cũng lo lắng cho nàng. Ngọc Hiên biết kết cuộc của cha và mẹ nàng vẫn như thế không thể thay đổi, thế nhưng Ngọc Hiên ra sức cải biên, nàng mướn nhiều bác sĩ có tay nghề giúp mẹ nàng thăm khám. Thế nhưng lúc nào nàng cũng nhận được cái lắc đầu của họ, lúc đó nàng mới nhận ra, cho dù cố gắng cải số thế nào, nàng cũng không cãi lại được sinh lão bệnh tử của cha mẹ nàng.
"Con hạnh phúc mẹ cũng an lòng" Đỗ phu nhân âu yếm nắm bàn tay của con gái mình, vuốt ve. Bà thà hi vọng là bà suy đoán sai, Hình Khải Tập là một người tốt đối xử với con bà thật tốt còn hơn tất cả trong suy nghĩ bà là đúng. Bà thà là mình đoán sai, ước mong là bà đoán sai.
Ngọc Hiên đích thân vào bếp nấu cho mẹ nàng một bát cháo bào ngư như ngày xưa, cha nàng đứng bên cạnh phụ việc, đôi khi hai cha con kể nhau nghe chuyện ngày xưa rồi lại phá lên cười. Còn nhớ khi Ngọc Hiên còn nhỏ, nàng rất dịu dàng, nói năng cẩn trọng, tôn ti trật tự chưa bao giờ nàng làm trái. Vì thế Đỗ lão gia thường hay suy nghĩ với tính cách như vậy, Ngọc Hiên ra đời sẽ bị bạn bè ăn hiếp, nhưng trái lại với ông nghĩ, Ngọc Hiên còn rất được lòng bạn bè mình.
Trời càng ngày càng tối, sau khi cho mẹ nàng ăn xong cũng đã là chín giờ. Đỗ lão gia cho người dọn sơ lại phòng của nàng, Ngọc Hiên lại ngủ trong căn phòng trước khi lấy chồng của mình. Nàng cởi đôi dép mang trong nhà cất ngay ngắn dưới giường, với tay lấy điện thoại để nhìn xem có ai nhắn nàng không thì phát hiện bảng tin của điện thoại trống rỗng, không hề có một tin nhắn nào. Người được mang danh chồng nàng lại chẳng bận tâm liệu nàng có ngủ bên ngoài không, thật là một chuyện buồn cười!
Thế nhưng sau khi kết nối với wifi, nàng phát hiện ra Huệ Gia nhắn nàng rất nhiều, hầu hết đều là icon nhưng lại rất đáng yêu, ngộ nghĩnh. Thật ra từ năm Huệ Gia hai mươi lăm tuổi, hai người cũng không liên lạc gì nhiều. Mà Ngọc Hiên suy nghĩ kĩ lại, thì ra từ khi Huệ Gia đi học nước ngoài, hai người đã rất ít khi nào trò chuyện cùng nhau, bây giờ như vậy Ngọc Hiên có chút không quen, lại có chút hoài niệm.
"Chị đang ở đâu vậy" Kèm theo đó là một icon ngơ ngác, Ngọc Hiên nhìn lướt xuống nữa thì thấy hầu hết tin nhắn là hỏi nàng đang ở đâu, ở nhà có cơm sao nàng không về ăn, nàng đã đỡ sốt chưa? Đã bao lâu rồi nàng không được ai quan tâm? Có lẽ là từ khi nàng lấy chồng cho đến khi nàng mất không còn ai nguyện ý quan tâm nàng.
Ngọc Hiên nhắn lại một tin, "Đang ở nhà mẹ"
Chưa đến ba giây Huệ Gia đã nhắn lại, "Thế chị còn sốt không?"
"Không, ngốc ạ"
"Vậy chị ngủ ngon nhé!"
Ngọc Hiên hơi cười, nàng khóa cửa phòng lại rồi thay đồ công sở ra, mặc vào một chiếc váy ngủ kiểu công chúa quen thuộc của mình. Chỉ có khi ở đây, nàng mới có thể lại ngây ngô như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.