Chương 48
yenvu18
22/04/2022
Ngủ một giấc đến tận sáng, trời vừa tờ mờ Vân Nhạc đã gọi Ngọc Hiên dậy để lên đường về thành phố. Đỗ Ngọc Hiên sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy mình không còn là chính mình, nàng choàng chiếc áo choàng dày vào, sau đó lục tục đi ra mở cửa. Vân Nhạc buổi sáng mặc một bộ đồ đơn giản, mái tóc cột cao lên năng động, dáng vẻ hệt như mùa xuân đang đến, cười với Ngọc Hiên, nói, "Về thôi chị."
Ngọc Hiên ôm mũi mình hắt xì một tiếng, cả mũi cũng đỏ lên, báo hiệu cho đêm qua nàng trải qua một đêm hoan ái mãnh liệt đến độ đổ bệnh. Nàng đứng tựa vào cửa, dùng khăn giấy lau mũi mình, "Vân Nhạc em điểm danh rồi cho mọi người… hắt xì… về thành phố giúp chị."
"Chị bị cảm hả, có cần khám bác sĩ không?" Vân Nhạc hơi lo lắng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Ngọc Hiên, mới tối hôm qua còn thừa sức uống rượu ca hát, vậy mà hôm nay lại như một chú mèo hen. Mái tóc của Ngọc Hiên cũng rối bời, nàng vuốt hai cái cho gọn lại rồi nói bằng chất giọng sụt sịt của mình, "Chị không… Uống thuốc ngủ một chút là khỏi, em thông cảm nói mọi người về trước, chị sẽ đi xe riêng về sau."
Vân Nhạc tiến lên trước một bước phủ bàn tay lành lạnh của mình lên trán Ngọc Hiên, cảm thấy nhiệt độ cũng vừa phải, không phải quá nóng mới đỡ lo, rụt tay về.
"Được rồi, chị nghỉ ngơi nhé. Em nói lễ tân mang cháo cho chị ăn." Nói rồi Vân Nhạc chào tạm biệt nàng rồi dẫn đầu mọi người về thành phố. Ngọc Hiên thở dài một hơi đi vào bên trong phòng tiếp tục ngủ, Huệ Gia cũng ngủ thẳng một giấc từ tối qua đến giờ, thấy nàng đi vào bên trong giường bèn ôm ngang eo nàng, dụi người vào người nàng say ngủ.
Buổi sáng trôi qua, buổi trưa nhẹ nhàng tìm đến. Huệ Gia uể oải thức dậy thì thấy Ngọc Hiên đang say ngủ bên cạnh mình, nàng yêu thương vén tóc của nàng ấy qua mang tai, sau đó hôn nhẹ lên trán nàng ấy một cái.
Huệ Gia đi vào bên trong nhà vệ sinh thay lại một bộ đồ đàng hoàng, cột gọn mái tóc của mình lên, bắt đầu đánh răng. Từ bên trong phòng có thể nghe được tiếng sóng biển rì rầm đánh vào bờ, Huệ Gia cảm thấy thư thái không thôi, tối hôm qua, chị ấy chính thức thuộc về nàng. Nàng quá nhỏ để sánh đôi bên nàng ấy, nhưng Huệ Gia nghĩ nàng có thể cố gắng được, nàng sẽ gắng trưởng thành, ít nhất sẽ mang lại cho chị ấy cảm giác an toàn khi ở bên cạnh nàng.
Bản thân Huệ Gia chỉ là một tiểu nha đầu tuổi vừa qua mười tám không lâu, cũng chỉ là một đứa con nít trong mắt thiên hạ, nàng sợ một ngày Ngọc Hiên cảm thấy chán ghét nàng, bởi vì suy nghĩ khác nhau, hành động khác nhau, cả hoàn cảnh cũng khác nhau. Nàng không dám chắc những rung động trong lòng Ngọc Hiên sẽ kéo dài đến vĩnh cữu.
Mà Ngọc Hiên cũng thừa biết chuyện Huệ Gia chỉ là một đứa trẻ con vừa qua tuổi trưởng thành chưa lâu, nhưng nàng cảm nhận được ở Huệ Gia có một sự trưởng thành, nội liễm. Dù sao nàng cũng được tính là biết Huệ Gia từ kiếp trước kiếp này, thấy được con bé ngày một trưởng thành, ngày một cường đại. Nàng biết nàng chọn đúng người, nhưng nàng không thể nào thúc ép con bé trưởng thành được. Chẳng có ai một ngày mà trưởng thành, nàng muốn có được Huệ Gia năm hai mươi bảy, nàng nghĩ nàng phải đợi.
Đang đứng đánh răng thì Huệ Gia thấy trong gương xuất hiện gương mặt xinh đẹp của Ngọc Hiên, nàng ấy cười một chút, sau đó với tay lấy bàn chải đánh răng. Huệ Gia cảm thấy mình không thể không cười, cảm giác hạnh phúc len lỏi trong người này không thể nói dìm xuống là có thể dìm.
"Sáng vui vẻ" Huệ Gia cùng nhau đánh răng với Ngọc Hiên, hai người trong gương hài hòa đến từng chi tiết. Ngọc Hiên chải răng xong liền phun ngụm bọt trên miệng xuống bồn, sau đó ngậm một ngụm nước, phun ra. Từng chi tiết của Ngọc Hiên đều được Huệ Gia thu vào mắt, nếu ai hỏi nàng hạnh phúc là như thế nào, nàng sẽ trả lời, hạnh phúc chính là cùng chị ấy làm những chuyện giản đơn.
Ngọc Hiên cũng mỉm cười, lấy khăn lau mặt mình rồi nói, "Em nhìn cái gì" Sau đó liền nhăn mặt hắt xì một cái, nàng bị cảm cũng vì tên gia hỏa này, giường nằm không thích lại thích bồn tắm. Quả thật đáng đánh cho một trận.
Huệ Gia đi lại sau lưng Ngọc Hiên, âu yếm ôm ngang hông chị ấy, gác đầu mình lên vai thủ thỉ, "Ngọc Hiên… Em gọi chị là Hiên Nhi được không?"
"Em thích gọi là gì thì gọi." Ngọc Hiên cũng im lặng cảm nhận cảm giác ôn nhu lúc này, cảm giác yêu và được yêu thật sự khiến nàng cảm thấy hạnh phúc. Cái cảm giác ngọt ngọt tê tê này khiến nàng như chết ngộp trong mớ cảm xúc của mình, nàng phát hiện ra, nàng cả kiếp trước kiếp này cũng chỉ là một Ngọc Hiên ngu ngốc si mê ái tình, khi yêu dốc hết lòng hết dạ mà yêu. Nàng đã cố chỉnh, nhưng nàng không thể.
Bữa trưa khi hai người lần đầu tiên hẹn hò với nhau, Huệ Gia dắt Ngọc Hiên xuống dưới lầu dưới ăn. Bữa ăn tuy bình thường nhưng đối với Huệ Gia hệt như bữa cơm quý báu nhất trên đời, nàng vừa ăn vừa âu yếm nhìn người phụ nữ của mình, ánh mắt si mê không thể nào chối bỏ. Một hạt cơm dính trên má Ngọc Hiên, Huệ Gia bèn đưa tay lên quẹt đi, trách yêu, "Xem chị ăn kìa."
Ngọc Hiên cũng cảm thấy ngượng, gò má nổi lên một mảnh hồng, hệt như đám mây đáng yêu màu hồng nhạt từ đâu bay tới nơi này. Nàng ngại ngùng cúi mặt ăn cơm, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Huệ Gia nữa.
Buổi chiều tài xế Lưu cũng đến trước cổng khách sạn, Ngọc Hiên đi đằng trước thong thả, trong khi đó Huệ Gia vừa xách ba lô của mình, vừa ôm luôn cả đồ của Ngọc Hiên, hai tay khệ nệ biết bao nhiêu thứ ở đằng sau. Nhưng khi Ngọc Hiên yêu cầu được giúp, Huệ Gia đều cười hì hì bảo mình làm được rồi, không cần giúp.
Tài xế Lưu giúp Huệ Gia chất đồ vào cốp xe, Ngọc Hiên thì sớm yên vị trên xe, chuẩn bị thiếp đi đến nơi. Nàng cứ mãi hắt xì, uống thuốc ban trưa nhưng vẫn chưa thấy đỡ. Huệ Gia sau khi chất đồ lên xe xong liền ngồi vào trong xe, nàng ấn nút kéo rèm che giữa tài xế với ghế sau, sau đó ôm lấy Ngọc Hiên để nàng ấy dựa vào người mình, âu yếm hôn một cái lên trán nói, "Ngủ một chút đi, đến nơi em gọi chị dậy."
Những hành động âu yếm của Huệ Gia khiến Ngọc Hiên tâm như nhũn ra, cảm giác bản thân mình sắp chết chìm trong mật ngọt đến nơi. Ngọc Hiên hắt xì một cái, sau đó lấy giấy lau mũi mình. Huệ Gia giúp Ngọc Hiên vứt đi khăn giấy bẩn, sau đó lại để Ngọc Hiên dựa vào mình, cùng nhau về đến thành phố.
Ánh nắng bên ngoài cửa xe đang dần dần biến mất, nhưng Huệ Gia biết mặt trời trong lòng Huệ Gia đang ngày càng soi sáng hơn. Ai biết được Ngọc Hiên chị ấy lại chấp nhận nàng, yêu đơn phương cũng đã yêu từ lâu, Huệ Gia còn nghĩ là cả đời này chỉ được đứng bên cạnh âm thầm bảo vệ chị ấy, không nghĩ chị ấy lại chấp nhận ở bên cạnh làm người phụ nữ của nàng.
Huệ Gia tuổi mười tám ngây ngất trong cảm giác có được người mình yêu, cảm thấy chỉ có mỗi Ngọc Hiên là điều quý giá nhất trên đời, quý giá hơn cả cuộc sống của nàng.
Xe vẫn đều đều chạy trên đường, chở hai người về lại Hình gia, nơi sẽ là tổ uyên ương của hai người sau này. Ngọc Hiên nhắm mắt dựa vào bên người Huệ Gia, được cánh tay nhỏ nhắn của Huệ Gia bao bọc lại, cảm giác an toàn khiến nàng ngủ rất ngon. Ngọc Hiên đánh một giấc đến khi về đến tận nhà mới được Huệ Gia gọi dậy.
Tình yêu cũng như cảm cúm.
Hắt xì, nhức đầu, cả người nóng bức, biết là mình bị cảm nhưng không thể nào trị được, chỉ đành sống chung với nó, đến một ngày bản thân tự hết, hoặc quá quen với cảm mạo.
Ngọc Hiên cảm thấy mình đã yêu rồi. Yêu cô bé Huệ Gia năm mười tám tuổi lúc nào cũng ở bên nàng, yêu người vì nàng làm hết mọi chuyện, yêu người vì nàng mà trở nên dịu dàng, yêu người vì nàng mà trở nên ấm áp.
Nếu được lựa chọn, Ngọc Hiên vẫn lựa chọn cơn cảm cúm này, vì nàng trót lỡ rung động mất rồi.
P/s: truyenhdz.com huynh có vấn đề rồi, các cậu đọc có được không?
Còn dưới đây là góc tỉ tê tâm sự nha. Ai đọc được nhớ trả lời mình ????
– Chuyện này là hai cặp chính một cặp phụ nhen.
– Truyện này chả biết bao giờ end, đáng lẽ ra không dài đến vậy đâu, nhưng không hiểu sao cứ nhì nhằng. Bây giờ chỉ mới đi được ½ ý tưởng ban đầu của mình. Huhu.
Chị dâu công hay gia gia công?
Chap sau nói về cặp đôi cảm cúm hay dì Cách và robot đây mọi người? Có ai nhớ dì Cách không?
Ngọc Hiên ôm mũi mình hắt xì một tiếng, cả mũi cũng đỏ lên, báo hiệu cho đêm qua nàng trải qua một đêm hoan ái mãnh liệt đến độ đổ bệnh. Nàng đứng tựa vào cửa, dùng khăn giấy lau mũi mình, "Vân Nhạc em điểm danh rồi cho mọi người… hắt xì… về thành phố giúp chị."
"Chị bị cảm hả, có cần khám bác sĩ không?" Vân Nhạc hơi lo lắng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Ngọc Hiên, mới tối hôm qua còn thừa sức uống rượu ca hát, vậy mà hôm nay lại như một chú mèo hen. Mái tóc của Ngọc Hiên cũng rối bời, nàng vuốt hai cái cho gọn lại rồi nói bằng chất giọng sụt sịt của mình, "Chị không… Uống thuốc ngủ một chút là khỏi, em thông cảm nói mọi người về trước, chị sẽ đi xe riêng về sau."
Vân Nhạc tiến lên trước một bước phủ bàn tay lành lạnh của mình lên trán Ngọc Hiên, cảm thấy nhiệt độ cũng vừa phải, không phải quá nóng mới đỡ lo, rụt tay về.
"Được rồi, chị nghỉ ngơi nhé. Em nói lễ tân mang cháo cho chị ăn." Nói rồi Vân Nhạc chào tạm biệt nàng rồi dẫn đầu mọi người về thành phố. Ngọc Hiên thở dài một hơi đi vào bên trong phòng tiếp tục ngủ, Huệ Gia cũng ngủ thẳng một giấc từ tối qua đến giờ, thấy nàng đi vào bên trong giường bèn ôm ngang eo nàng, dụi người vào người nàng say ngủ.
Buổi sáng trôi qua, buổi trưa nhẹ nhàng tìm đến. Huệ Gia uể oải thức dậy thì thấy Ngọc Hiên đang say ngủ bên cạnh mình, nàng yêu thương vén tóc của nàng ấy qua mang tai, sau đó hôn nhẹ lên trán nàng ấy một cái.
Huệ Gia đi vào bên trong nhà vệ sinh thay lại một bộ đồ đàng hoàng, cột gọn mái tóc của mình lên, bắt đầu đánh răng. Từ bên trong phòng có thể nghe được tiếng sóng biển rì rầm đánh vào bờ, Huệ Gia cảm thấy thư thái không thôi, tối hôm qua, chị ấy chính thức thuộc về nàng. Nàng quá nhỏ để sánh đôi bên nàng ấy, nhưng Huệ Gia nghĩ nàng có thể cố gắng được, nàng sẽ gắng trưởng thành, ít nhất sẽ mang lại cho chị ấy cảm giác an toàn khi ở bên cạnh nàng.
Bản thân Huệ Gia chỉ là một tiểu nha đầu tuổi vừa qua mười tám không lâu, cũng chỉ là một đứa con nít trong mắt thiên hạ, nàng sợ một ngày Ngọc Hiên cảm thấy chán ghét nàng, bởi vì suy nghĩ khác nhau, hành động khác nhau, cả hoàn cảnh cũng khác nhau. Nàng không dám chắc những rung động trong lòng Ngọc Hiên sẽ kéo dài đến vĩnh cữu.
Mà Ngọc Hiên cũng thừa biết chuyện Huệ Gia chỉ là một đứa trẻ con vừa qua tuổi trưởng thành chưa lâu, nhưng nàng cảm nhận được ở Huệ Gia có một sự trưởng thành, nội liễm. Dù sao nàng cũng được tính là biết Huệ Gia từ kiếp trước kiếp này, thấy được con bé ngày một trưởng thành, ngày một cường đại. Nàng biết nàng chọn đúng người, nhưng nàng không thể nào thúc ép con bé trưởng thành được. Chẳng có ai một ngày mà trưởng thành, nàng muốn có được Huệ Gia năm hai mươi bảy, nàng nghĩ nàng phải đợi.
Đang đứng đánh răng thì Huệ Gia thấy trong gương xuất hiện gương mặt xinh đẹp của Ngọc Hiên, nàng ấy cười một chút, sau đó với tay lấy bàn chải đánh răng. Huệ Gia cảm thấy mình không thể không cười, cảm giác hạnh phúc len lỏi trong người này không thể nói dìm xuống là có thể dìm.
"Sáng vui vẻ" Huệ Gia cùng nhau đánh răng với Ngọc Hiên, hai người trong gương hài hòa đến từng chi tiết. Ngọc Hiên chải răng xong liền phun ngụm bọt trên miệng xuống bồn, sau đó ngậm một ngụm nước, phun ra. Từng chi tiết của Ngọc Hiên đều được Huệ Gia thu vào mắt, nếu ai hỏi nàng hạnh phúc là như thế nào, nàng sẽ trả lời, hạnh phúc chính là cùng chị ấy làm những chuyện giản đơn.
Ngọc Hiên cũng mỉm cười, lấy khăn lau mặt mình rồi nói, "Em nhìn cái gì" Sau đó liền nhăn mặt hắt xì một cái, nàng bị cảm cũng vì tên gia hỏa này, giường nằm không thích lại thích bồn tắm. Quả thật đáng đánh cho một trận.
Huệ Gia đi lại sau lưng Ngọc Hiên, âu yếm ôm ngang hông chị ấy, gác đầu mình lên vai thủ thỉ, "Ngọc Hiên… Em gọi chị là Hiên Nhi được không?"
"Em thích gọi là gì thì gọi." Ngọc Hiên cũng im lặng cảm nhận cảm giác ôn nhu lúc này, cảm giác yêu và được yêu thật sự khiến nàng cảm thấy hạnh phúc. Cái cảm giác ngọt ngọt tê tê này khiến nàng như chết ngộp trong mớ cảm xúc của mình, nàng phát hiện ra, nàng cả kiếp trước kiếp này cũng chỉ là một Ngọc Hiên ngu ngốc si mê ái tình, khi yêu dốc hết lòng hết dạ mà yêu. Nàng đã cố chỉnh, nhưng nàng không thể.
Bữa trưa khi hai người lần đầu tiên hẹn hò với nhau, Huệ Gia dắt Ngọc Hiên xuống dưới lầu dưới ăn. Bữa ăn tuy bình thường nhưng đối với Huệ Gia hệt như bữa cơm quý báu nhất trên đời, nàng vừa ăn vừa âu yếm nhìn người phụ nữ của mình, ánh mắt si mê không thể nào chối bỏ. Một hạt cơm dính trên má Ngọc Hiên, Huệ Gia bèn đưa tay lên quẹt đi, trách yêu, "Xem chị ăn kìa."
Ngọc Hiên cũng cảm thấy ngượng, gò má nổi lên một mảnh hồng, hệt như đám mây đáng yêu màu hồng nhạt từ đâu bay tới nơi này. Nàng ngại ngùng cúi mặt ăn cơm, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Huệ Gia nữa.
Buổi chiều tài xế Lưu cũng đến trước cổng khách sạn, Ngọc Hiên đi đằng trước thong thả, trong khi đó Huệ Gia vừa xách ba lô của mình, vừa ôm luôn cả đồ của Ngọc Hiên, hai tay khệ nệ biết bao nhiêu thứ ở đằng sau. Nhưng khi Ngọc Hiên yêu cầu được giúp, Huệ Gia đều cười hì hì bảo mình làm được rồi, không cần giúp.
Tài xế Lưu giúp Huệ Gia chất đồ vào cốp xe, Ngọc Hiên thì sớm yên vị trên xe, chuẩn bị thiếp đi đến nơi. Nàng cứ mãi hắt xì, uống thuốc ban trưa nhưng vẫn chưa thấy đỡ. Huệ Gia sau khi chất đồ lên xe xong liền ngồi vào trong xe, nàng ấn nút kéo rèm che giữa tài xế với ghế sau, sau đó ôm lấy Ngọc Hiên để nàng ấy dựa vào người mình, âu yếm hôn một cái lên trán nói, "Ngủ một chút đi, đến nơi em gọi chị dậy."
Những hành động âu yếm của Huệ Gia khiến Ngọc Hiên tâm như nhũn ra, cảm giác bản thân mình sắp chết chìm trong mật ngọt đến nơi. Ngọc Hiên hắt xì một cái, sau đó lấy giấy lau mũi mình. Huệ Gia giúp Ngọc Hiên vứt đi khăn giấy bẩn, sau đó lại để Ngọc Hiên dựa vào mình, cùng nhau về đến thành phố.
Ánh nắng bên ngoài cửa xe đang dần dần biến mất, nhưng Huệ Gia biết mặt trời trong lòng Huệ Gia đang ngày càng soi sáng hơn. Ai biết được Ngọc Hiên chị ấy lại chấp nhận nàng, yêu đơn phương cũng đã yêu từ lâu, Huệ Gia còn nghĩ là cả đời này chỉ được đứng bên cạnh âm thầm bảo vệ chị ấy, không nghĩ chị ấy lại chấp nhận ở bên cạnh làm người phụ nữ của nàng.
Huệ Gia tuổi mười tám ngây ngất trong cảm giác có được người mình yêu, cảm thấy chỉ có mỗi Ngọc Hiên là điều quý giá nhất trên đời, quý giá hơn cả cuộc sống của nàng.
Xe vẫn đều đều chạy trên đường, chở hai người về lại Hình gia, nơi sẽ là tổ uyên ương của hai người sau này. Ngọc Hiên nhắm mắt dựa vào bên người Huệ Gia, được cánh tay nhỏ nhắn của Huệ Gia bao bọc lại, cảm giác an toàn khiến nàng ngủ rất ngon. Ngọc Hiên đánh một giấc đến khi về đến tận nhà mới được Huệ Gia gọi dậy.
Tình yêu cũng như cảm cúm.
Hắt xì, nhức đầu, cả người nóng bức, biết là mình bị cảm nhưng không thể nào trị được, chỉ đành sống chung với nó, đến một ngày bản thân tự hết, hoặc quá quen với cảm mạo.
Ngọc Hiên cảm thấy mình đã yêu rồi. Yêu cô bé Huệ Gia năm mười tám tuổi lúc nào cũng ở bên nàng, yêu người vì nàng làm hết mọi chuyện, yêu người vì nàng mà trở nên dịu dàng, yêu người vì nàng mà trở nên ấm áp.
Nếu được lựa chọn, Ngọc Hiên vẫn lựa chọn cơn cảm cúm này, vì nàng trót lỡ rung động mất rồi.
P/s: truyenhdz.com huynh có vấn đề rồi, các cậu đọc có được không?
Còn dưới đây là góc tỉ tê tâm sự nha. Ai đọc được nhớ trả lời mình ????
– Chuyện này là hai cặp chính một cặp phụ nhen.
– Truyện này chả biết bao giờ end, đáng lẽ ra không dài đến vậy đâu, nhưng không hiểu sao cứ nhì nhằng. Bây giờ chỉ mới đi được ½ ý tưởng ban đầu của mình. Huhu.
Chị dâu công hay gia gia công?
Chap sau nói về cặp đôi cảm cúm hay dì Cách và robot đây mọi người? Có ai nhớ dì Cách không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.