Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ
Chương 143: Dù Tính Toán Thẻ Nào, Cô Vẫn Chịu Ủy Khuất
Sương Mun
11/12/2023
Sáng hôm sau.
Anh sắp xếp một chuyến bay riêng, cùng cô với ông bà ngoại cô, Lạc Ý đến nhà ông bà nội mình.
Hơn ba giờ đồng hồ cũng đến nơi, vừa về đến nhà ông bà nội cũng đã là giờ trưa. Cô đưa ba người vào nhà, rồi đi phụ Lương Ninh nấu cơm.
Lạc lão gia và Lạc phu nhân khó xử nhìn ông bà nội cô. Lúc này Nhất Thiên từ ngoài đi vào, trên tay xách đồ lủng củng, miệng thì nói.
" Anh làm gì mua nhiều đồ như vậy, ở đây đâu phải không có những thứ này. Còn bày vẻ, chi cho mệt vậy chứ."
Đường Quân Viễn nhíu mày, nói.
" Đến nhà ông bà ngoại vợ lại đi tay không, cậu nói như vậy mà nghe được à. Với lại đây là việc cậu nên làm, đừng có lằng nhằng."
Nhất Thiên bất mãn, nhưng không đôi co nữa. Hai người mang đồ vào nhà, đi đến đặt trên chiếc bàn gần đó.
Ông Lương thấy vậy thì gọi cậu ta lại.
" Tiểu Thiên đến đây đi."
" Dạ."
Ông biết chuyện cậu ta làm việc cho anh, nhưng điều ông không ngờ là Nhất Thiên lại vào làm người bên cạnh của Mặc Định Quốc, khi ông nghe cô nói thì mới biết chuyện này.
Cậu ta vừa tới thì thấy ông cụ Lạc ngồi ở đó, cúi đầu chào.
" Chào ông chủ."
Lạc lão gia chỉ phất tay, không nói gì.
" Hai đứa ngồi xuống đi." Ông Lương nói.
Bà nội cô thì vẫn giữ thái độ với ông bà Lạc, ông Lương ở bên cạnh đẩy nhẹ tay bà, bảo bà đừng làm gì để thêm khó xử.
Bà liếc nhìn cô ở trong bếp, rồi quay sang nhìn hai người họ, nói.
" Thật tình tôi cũng chỉ vì nghĩ cho tiểu Thần, đây dù sao cũng là điều con bé mong muốn. Cũng là giúp con trai và con dâu tôi được thanh thản, nên đừng nghĩ hôm nay tôi để nhà họ Lạc các người bước vào nhà thì có thể bỏ qua chuyện năm đó được."
Lạc phu nhân nhìn bà với ánh mắt thẩn khiết, thêm vào đó là phần bi thương.
" Là tôi sai, chuyện này là lỗi ở tôi. Có trách thì trách tôi, bà ấy không có lỗi, tại tôi ích kỷ chỉ nghỉ đến bản thân và không hề hiểu cho cảm giác của con mình." Lạc lão gia nói.
" Chuyện cũng qua rồi, giờ có nói gì thì chuyện đã xong. Tiểu Thần con bé cũng đã buôn bỏ đừng để con bé phải bận tâm nữa, dù là ông bà thì cả tôi và bà cũng không thể quyết định thay cho nó được."
Ông Lương nói.
Đường Quân Viễn quay đầu nhìn theo bóng lưng cô, dù bây giờ trông cô như không có chuyện gì, cũng không để lộ ra gì. Nhưng anh hiểu, cô luôn tự mình chịu đựng.
Ăn uống xong, Lương Ninh dọn dẹp phòng cho Lạc phu nhân nghĩ ngơi.
Hai người lớn ngồi ở phòng khách nói chuyện, anh thì trông tiểu Vĩ. Nhất Thiên đi tới, lên tiếng.
" Chị ấy sẽ ổn chứ.!" Cậu ta nhìn sang anh, hỏi.
" Ừ, cô ấy rất mạnh mẽ."
Đường Quân Viễn chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy, nhưng hơn ai hết anh biết. Sau trong tâm anh cô đơn giản, yếu lòng, cho nên sẽ không ai biết được sau câu nói đó của anh là cả một sự lo lắng cho cô.
Bốn năm trước anh nhìn cô rời xa mình, cũng trong từng ấy năm luôn dõi theo cô, chờ đợi người con gái mình yêu trở về.
Bốn năm sau, anh từng bước đi vào cuộc sống của cô một lần nữa. Cũng tạo ra một cuộc sống yên bình, không lo nghĩ gì dành cho người mà anh yêu. Cô chỉ cần yêu anh là đủ, luôn muốn cô ở trong tầm mắt và sự che chở bao bọc của mình.
Nhưng dù anh có tính toán như thế nào thì vẫn không thể, cô vẫn chịu ủy khuất. Mà những người khiến cô như vậy, lại chính là người nhà, người thân của cô.
Đường Quân Viễn âm trầm, lắc ly trà trong tay.
Nước trong ly sóng sánh theo cử động của mình, anh cười khẩy.
Ở lại ông bà nội hai ngày cô và anh trở lại Nam Dương. Ông bà ngoại cô thì được Nhất Thiên đưa về An Dương.
Máy bay vừa đáp xuống, anh và cô cùng tiểu Vĩ đến khu nghĩa trang.
Vì đoạn đường đi vào phần mộ khá xa, anh bế tiểu Vĩ. Cô thì cầm một bó hoa và ít trái cây, bánh.
" Ba ơi, chúng ta đi gặp ông bà ngoại sao ạ."
" Ừ."
Cậu bé gật đầu, rồi nói tiếp.
" Nhưng không phải hôm qua đã gặp bà ngoại rồi sao ạ, hôm nay gặp nữa."
Đường Quân Viễn nhéo mũi con trai rồi cười với câu hỏi này.
" Đó là bà ngoại dì của con, còn lần này là bà ngoại chính. Tức là mẹ của mẹ con, còn người kia thì mẹ kêu là dì, là em gái của bà ngoại."
Cô đi bên cạnh, cười nhẹ.
" Con đã hiểu chưa."
Tiểu Vĩ gật đầu.
" Vâng, con hiểu rồi."
Ba người đi một hồi cũng đến nơi, cô ngồi xuống đặt bó hoa xuống trước tấm bia. Lau đi vết bụi trên hai tấm ảnh, nhìn ba mẹ mình.
Đường Quân Viễn, ôm vai cô. Anh để tiểu Vĩ đứng xuống, còn mình thì quỳ gối rồi cúi lạy ba mẹ cô.
" Ba, mẹ. Đã thất lễ khi bây giờ mới đến gặp hai người, con là Đường Quân Viễn cũng là chồng của Thần Thần con rể của ba mẹ."
Tiểu Vĩ thấy anh như vậy, cậu bé cũng quỳ xuống rồi cúi đầu.
" Con chào ông bà ngoại ạ, con là Đường Thần Vĩ con trai của ba và mẹ."
Không gian yên tĩnh, nên nghe rất rõ tiếng nói của tiểu Vĩ.
Một nhà ba người cùng nhau bước đi trên con đường được rải đá cuội. Cơn gió nhẹ thổi qua, những cành cây lạo xạo theo, đi ra đến cổng người trông coi nghĩa trang đang quét lá, Y Thần đi đến.
" Chào chú."
Người đàn ông quay lại.
" Ồ là cô sao, viếng mộ xong rồi à. Lần này đi cùng chồng và con sao, mọi lần chỉ đi một mình."
Anh đi đến bên cạnh cô, cúi đầu chào ông.
" Vâng, có chút quà chúc Tết. Trời lạnh chú nên vào trong cho ấm, đừng đứng ở đây."
Ba người cùng nhau trở về nhà chính.
Anh sắp xếp một chuyến bay riêng, cùng cô với ông bà ngoại cô, Lạc Ý đến nhà ông bà nội mình.
Hơn ba giờ đồng hồ cũng đến nơi, vừa về đến nhà ông bà nội cũng đã là giờ trưa. Cô đưa ba người vào nhà, rồi đi phụ Lương Ninh nấu cơm.
Lạc lão gia và Lạc phu nhân khó xử nhìn ông bà nội cô. Lúc này Nhất Thiên từ ngoài đi vào, trên tay xách đồ lủng củng, miệng thì nói.
" Anh làm gì mua nhiều đồ như vậy, ở đây đâu phải không có những thứ này. Còn bày vẻ, chi cho mệt vậy chứ."
Đường Quân Viễn nhíu mày, nói.
" Đến nhà ông bà ngoại vợ lại đi tay không, cậu nói như vậy mà nghe được à. Với lại đây là việc cậu nên làm, đừng có lằng nhằng."
Nhất Thiên bất mãn, nhưng không đôi co nữa. Hai người mang đồ vào nhà, đi đến đặt trên chiếc bàn gần đó.
Ông Lương thấy vậy thì gọi cậu ta lại.
" Tiểu Thiên đến đây đi."
" Dạ."
Ông biết chuyện cậu ta làm việc cho anh, nhưng điều ông không ngờ là Nhất Thiên lại vào làm người bên cạnh của Mặc Định Quốc, khi ông nghe cô nói thì mới biết chuyện này.
Cậu ta vừa tới thì thấy ông cụ Lạc ngồi ở đó, cúi đầu chào.
" Chào ông chủ."
Lạc lão gia chỉ phất tay, không nói gì.
" Hai đứa ngồi xuống đi." Ông Lương nói.
Bà nội cô thì vẫn giữ thái độ với ông bà Lạc, ông Lương ở bên cạnh đẩy nhẹ tay bà, bảo bà đừng làm gì để thêm khó xử.
Bà liếc nhìn cô ở trong bếp, rồi quay sang nhìn hai người họ, nói.
" Thật tình tôi cũng chỉ vì nghĩ cho tiểu Thần, đây dù sao cũng là điều con bé mong muốn. Cũng là giúp con trai và con dâu tôi được thanh thản, nên đừng nghĩ hôm nay tôi để nhà họ Lạc các người bước vào nhà thì có thể bỏ qua chuyện năm đó được."
Lạc phu nhân nhìn bà với ánh mắt thẩn khiết, thêm vào đó là phần bi thương.
" Là tôi sai, chuyện này là lỗi ở tôi. Có trách thì trách tôi, bà ấy không có lỗi, tại tôi ích kỷ chỉ nghỉ đến bản thân và không hề hiểu cho cảm giác của con mình." Lạc lão gia nói.
" Chuyện cũng qua rồi, giờ có nói gì thì chuyện đã xong. Tiểu Thần con bé cũng đã buôn bỏ đừng để con bé phải bận tâm nữa, dù là ông bà thì cả tôi và bà cũng không thể quyết định thay cho nó được."
Ông Lương nói.
Đường Quân Viễn quay đầu nhìn theo bóng lưng cô, dù bây giờ trông cô như không có chuyện gì, cũng không để lộ ra gì. Nhưng anh hiểu, cô luôn tự mình chịu đựng.
Ăn uống xong, Lương Ninh dọn dẹp phòng cho Lạc phu nhân nghĩ ngơi.
Hai người lớn ngồi ở phòng khách nói chuyện, anh thì trông tiểu Vĩ. Nhất Thiên đi tới, lên tiếng.
" Chị ấy sẽ ổn chứ.!" Cậu ta nhìn sang anh, hỏi.
" Ừ, cô ấy rất mạnh mẽ."
Đường Quân Viễn chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy, nhưng hơn ai hết anh biết. Sau trong tâm anh cô đơn giản, yếu lòng, cho nên sẽ không ai biết được sau câu nói đó của anh là cả một sự lo lắng cho cô.
Bốn năm trước anh nhìn cô rời xa mình, cũng trong từng ấy năm luôn dõi theo cô, chờ đợi người con gái mình yêu trở về.
Bốn năm sau, anh từng bước đi vào cuộc sống của cô một lần nữa. Cũng tạo ra một cuộc sống yên bình, không lo nghĩ gì dành cho người mà anh yêu. Cô chỉ cần yêu anh là đủ, luôn muốn cô ở trong tầm mắt và sự che chở bao bọc của mình.
Nhưng dù anh có tính toán như thế nào thì vẫn không thể, cô vẫn chịu ủy khuất. Mà những người khiến cô như vậy, lại chính là người nhà, người thân của cô.
Đường Quân Viễn âm trầm, lắc ly trà trong tay.
Nước trong ly sóng sánh theo cử động của mình, anh cười khẩy.
Ở lại ông bà nội hai ngày cô và anh trở lại Nam Dương. Ông bà ngoại cô thì được Nhất Thiên đưa về An Dương.
Máy bay vừa đáp xuống, anh và cô cùng tiểu Vĩ đến khu nghĩa trang.
Vì đoạn đường đi vào phần mộ khá xa, anh bế tiểu Vĩ. Cô thì cầm một bó hoa và ít trái cây, bánh.
" Ba ơi, chúng ta đi gặp ông bà ngoại sao ạ."
" Ừ."
Cậu bé gật đầu, rồi nói tiếp.
" Nhưng không phải hôm qua đã gặp bà ngoại rồi sao ạ, hôm nay gặp nữa."
Đường Quân Viễn nhéo mũi con trai rồi cười với câu hỏi này.
" Đó là bà ngoại dì của con, còn lần này là bà ngoại chính. Tức là mẹ của mẹ con, còn người kia thì mẹ kêu là dì, là em gái của bà ngoại."
Cô đi bên cạnh, cười nhẹ.
" Con đã hiểu chưa."
Tiểu Vĩ gật đầu.
" Vâng, con hiểu rồi."
Ba người đi một hồi cũng đến nơi, cô ngồi xuống đặt bó hoa xuống trước tấm bia. Lau đi vết bụi trên hai tấm ảnh, nhìn ba mẹ mình.
Đường Quân Viễn, ôm vai cô. Anh để tiểu Vĩ đứng xuống, còn mình thì quỳ gối rồi cúi lạy ba mẹ cô.
" Ba, mẹ. Đã thất lễ khi bây giờ mới đến gặp hai người, con là Đường Quân Viễn cũng là chồng của Thần Thần con rể của ba mẹ."
Tiểu Vĩ thấy anh như vậy, cậu bé cũng quỳ xuống rồi cúi đầu.
" Con chào ông bà ngoại ạ, con là Đường Thần Vĩ con trai của ba và mẹ."
Không gian yên tĩnh, nên nghe rất rõ tiếng nói của tiểu Vĩ.
Một nhà ba người cùng nhau bước đi trên con đường được rải đá cuội. Cơn gió nhẹ thổi qua, những cành cây lạo xạo theo, đi ra đến cổng người trông coi nghĩa trang đang quét lá, Y Thần đi đến.
" Chào chú."
Người đàn ông quay lại.
" Ồ là cô sao, viếng mộ xong rồi à. Lần này đi cùng chồng và con sao, mọi lần chỉ đi một mình."
Anh đi đến bên cạnh cô, cúi đầu chào ông.
" Vâng, có chút quà chúc Tết. Trời lạnh chú nên vào trong cho ấm, đừng đứng ở đây."
Ba người cùng nhau trở về nhà chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.