Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ
Chương 50: Đừng đi quá giới hạn
Sương Mun
03/03/2023
Nam Dương là một trong những thành phố lạnh nhất ở nước B. Vào những tháng cuối năm nhiệt độ thường xuống âm°C. Còn có tuyết.
Trên tầng cao nhất của Đường Thị, anh đứng nhìn thành phố sáng rực với những ánh đèn vàng. Ngắm nhìn tuyết rơi.
" Tuyết lại rơi, thật khiến người ta không thoải mái chút nào cả." Đường Quân Viễn uống cạn ly rượu cầm trên tay.
Lương Y Thần cũng từ bệnh viện trở về, cô vừa lái xe vừa quan sát bên ngoài, nở nụ cười nhẹ.
" Tiểu Thần về rồi sao." Quản gia Châu thấy cô đi vào ông hỏi.
" Vâng.!"
" Nhanh vào trong kẻo lạnh, đừng để bị cảm lạnh."
Cô cười, cảm ơn ông rồi đi vào.
" Bà nội con mới về,con chào ba và gì."
" Ừ, nào lại đây ngồi." Bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình bảo cô ngồi xuống.
" Sao lại mặc ít áo như vậy, trời đã trở lạnh phải biết chăm sóc bản thân chứ.Con là bác sĩ sao lại không biết lo cho bản thân gì hết vậy." Bà trách yêu cô.
Lương Y Thần vui vẻ đôi mắt cô đỏ lên, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm kể từ ngày ba mẹ mất cô mới cảm nhận lại được. Có người yêu thương mình.
Sau bữa cơm tối, cô đi về phòng ngâm mình trong bồn tắm lúc đi ra trên người cô mặc một chiếc váy len màu xám. Lương Y Thần đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác mặc vào rồi lên sân thượng.
Nhưng điều cô không ngờ là anh cũng ở đây, cô nhìn bóng lưng anh. Một dáng người mạnh mẽ, khí chất của một người đàn ông thành đạt.
Anh nghe tiếng nhưng cũng không quay đầu lại. Nhã một làn khói vào không trung, ánh mắt vô cảm nhìn những bông tuyết rơi dày đặc.
Cô đi đến nhìn anh một lúc mới lên tiếng. " Sao anh lại hút thuốc rồi, rất hại sức khỏe."
Anh không trả lời, vứt điếu thuốc xuống nền. Rồi lại châm điếu khác, cô nhìn theo tầm nhìn của anh thì thấy dưới chân Đường Quân Viễn rất nhiều tàn thuốc gần chục tàn. Cô như không tin vội chạy đến giựt lại điếu thuốc trên tay anh.
Đường Quân Viễn nhìn qua cô với ánh mắt lạnh lẽo nói " Cô làm cái gì vậy hả!"
" Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh vẫn nên bỏ đi."
" Tốt hay không cũng không phải chuyện cô nên quản. Giờ cô là chị dâu của tôi, nên xưng hô cho đúng. Người cô nên quan tâm là chồng cô, đừng có đi quá giới hạn." Nói rồi anh đi thẳng một mạch không quay đầu lại.
" Dù cô có hối hận cũng muộn rồi, cô đối với tôi chẳng lẽ là gì cả. Nên dẹp cái suy nghĩ đó đi, cô không xứng."
Lương Y Thần cố ngăn không khóc, cô nhìn bóng lưng anh dứt khoát rồi đi. Lời nói vô tình, cô đau gì chứ đây là tự mình tạo tự mình chịu.
Đường Quân Viễn đứng sau cánh cửa nhìn cô, lúc này anh chỉ muốn chạy đến ôm cô. Cùng cô ngắm tuyết rơi, như bốn năm trước anh và cô còn hạnh phúc.
Anh hận cô, nhưng càng hận thì lại càng yêu.
Hôm nay trên dưới Đường gia người làm tất bật chuẩn bị cho tiệc vào buổi tối. Những thứ để trang trí cây thông, và các dây tuyến được trang trí khắp ngoài vườn. Những bóng đèn vàng được treo dài khắp sân trước.
Vì cô đã được bà nội Đường dặn là về nhà sớm để ăn cơm cùng và đón giáng sinh.
Đường về nhà không xa nhưng vì tuyết rơi khá nhiều, phải mất một tiếng cô mới về đến. Vừa về đến Đường Quân Vũ thấy cô thì đi lại.
" Có lạnh lắm không." Anh nói rồi nắm tay cô xoa xoa.
" Không lạnh lắm." Cô cười.
Ngay lúc này lại có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía hai người, tay nắm chặt đến nỗi gân xanh.
Trần Dĩ Hân nãy giờ cứ nói chuyện, nhưng không thấy anh đáp lại. Cô ta đưa mắt nhìn anh thì thấy anh đang nhìn về phía cô và Đường Quân Vũ, khuôn mặt thì kì quái cô ta tức giận cũng không dám làm gì nên nói
" Hai người họ thật sự rất đẹp đôi, đứng cạnh nhau rất xứng."
Anh đang cầm ly nước trong tay, khi nghe cô ta nói như vậy lông mày nhíu lại. Tay dùng sức bóp nát chiếc ly trong tay, cũng vì vậy mà tay anh bị mảnh vỡ đâm vào máu chảy ra.
Cô ta hoảng hốt định cầm tay anh thì anh hất ra. Đường Quân Viễn đứng dậy đi vào nhà mặc kệ cô ta. Thấy vậy cả cô và Đường Quân Vũ cũng đi vào trong.
Trên tầng cao nhất của Đường Thị, anh đứng nhìn thành phố sáng rực với những ánh đèn vàng. Ngắm nhìn tuyết rơi.
" Tuyết lại rơi, thật khiến người ta không thoải mái chút nào cả." Đường Quân Viễn uống cạn ly rượu cầm trên tay.
Lương Y Thần cũng từ bệnh viện trở về, cô vừa lái xe vừa quan sát bên ngoài, nở nụ cười nhẹ.
" Tiểu Thần về rồi sao." Quản gia Châu thấy cô đi vào ông hỏi.
" Vâng.!"
" Nhanh vào trong kẻo lạnh, đừng để bị cảm lạnh."
Cô cười, cảm ơn ông rồi đi vào.
" Bà nội con mới về,con chào ba và gì."
" Ừ, nào lại đây ngồi." Bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình bảo cô ngồi xuống.
" Sao lại mặc ít áo như vậy, trời đã trở lạnh phải biết chăm sóc bản thân chứ.Con là bác sĩ sao lại không biết lo cho bản thân gì hết vậy." Bà trách yêu cô.
Lương Y Thần vui vẻ đôi mắt cô đỏ lên, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm kể từ ngày ba mẹ mất cô mới cảm nhận lại được. Có người yêu thương mình.
Sau bữa cơm tối, cô đi về phòng ngâm mình trong bồn tắm lúc đi ra trên người cô mặc một chiếc váy len màu xám. Lương Y Thần đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác mặc vào rồi lên sân thượng.
Nhưng điều cô không ngờ là anh cũng ở đây, cô nhìn bóng lưng anh. Một dáng người mạnh mẽ, khí chất của một người đàn ông thành đạt.
Anh nghe tiếng nhưng cũng không quay đầu lại. Nhã một làn khói vào không trung, ánh mắt vô cảm nhìn những bông tuyết rơi dày đặc.
Cô đi đến nhìn anh một lúc mới lên tiếng. " Sao anh lại hút thuốc rồi, rất hại sức khỏe."
Anh không trả lời, vứt điếu thuốc xuống nền. Rồi lại châm điếu khác, cô nhìn theo tầm nhìn của anh thì thấy dưới chân Đường Quân Viễn rất nhiều tàn thuốc gần chục tàn. Cô như không tin vội chạy đến giựt lại điếu thuốc trên tay anh.
Đường Quân Viễn nhìn qua cô với ánh mắt lạnh lẽo nói " Cô làm cái gì vậy hả!"
" Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh vẫn nên bỏ đi."
" Tốt hay không cũng không phải chuyện cô nên quản. Giờ cô là chị dâu của tôi, nên xưng hô cho đúng. Người cô nên quan tâm là chồng cô, đừng có đi quá giới hạn." Nói rồi anh đi thẳng một mạch không quay đầu lại.
" Dù cô có hối hận cũng muộn rồi, cô đối với tôi chẳng lẽ là gì cả. Nên dẹp cái suy nghĩ đó đi, cô không xứng."
Lương Y Thần cố ngăn không khóc, cô nhìn bóng lưng anh dứt khoát rồi đi. Lời nói vô tình, cô đau gì chứ đây là tự mình tạo tự mình chịu.
Đường Quân Viễn đứng sau cánh cửa nhìn cô, lúc này anh chỉ muốn chạy đến ôm cô. Cùng cô ngắm tuyết rơi, như bốn năm trước anh và cô còn hạnh phúc.
Anh hận cô, nhưng càng hận thì lại càng yêu.
Hôm nay trên dưới Đường gia người làm tất bật chuẩn bị cho tiệc vào buổi tối. Những thứ để trang trí cây thông, và các dây tuyến được trang trí khắp ngoài vườn. Những bóng đèn vàng được treo dài khắp sân trước.
Vì cô đã được bà nội Đường dặn là về nhà sớm để ăn cơm cùng và đón giáng sinh.
Đường về nhà không xa nhưng vì tuyết rơi khá nhiều, phải mất một tiếng cô mới về đến. Vừa về đến Đường Quân Vũ thấy cô thì đi lại.
" Có lạnh lắm không." Anh nói rồi nắm tay cô xoa xoa.
" Không lạnh lắm." Cô cười.
Ngay lúc này lại có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía hai người, tay nắm chặt đến nỗi gân xanh.
Trần Dĩ Hân nãy giờ cứ nói chuyện, nhưng không thấy anh đáp lại. Cô ta đưa mắt nhìn anh thì thấy anh đang nhìn về phía cô và Đường Quân Vũ, khuôn mặt thì kì quái cô ta tức giận cũng không dám làm gì nên nói
" Hai người họ thật sự rất đẹp đôi, đứng cạnh nhau rất xứng."
Anh đang cầm ly nước trong tay, khi nghe cô ta nói như vậy lông mày nhíu lại. Tay dùng sức bóp nát chiếc ly trong tay, cũng vì vậy mà tay anh bị mảnh vỡ đâm vào máu chảy ra.
Cô ta hoảng hốt định cầm tay anh thì anh hất ra. Đường Quân Viễn đứng dậy đi vào nhà mặc kệ cô ta. Thấy vậy cả cô và Đường Quân Vũ cũng đi vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.