Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ
Chương 46: Nhân vật làm mưa làm gió
Sương Mun
03/03/2023
Lúc trở về Đường Gia cũng đã là hai giờ sáng, Lương Y Thần vì không muốn ảnh hưởng mọi người nên đậu xe ở ngoài. Cô mở cửa nhà đi vào cũng không muốn làm phiền giấc ngủ của Đường Quân Vũ nên đi đến ghế sofa ở phòng khách nhắm mắt.
Thành phố Nam Dương cũng đã cuối thu, thời tiết đã có hơi lạnh. Lương Y Thần cởi chiếc áo khoác dài ra rồi nằm xuống đủ để che chắn không bị lạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng người nói, tiếng động của máy móc vang lên. Lương Y Thần uể oải từ từ mở mắt nhìn ra ngoài trời cũng đã tờ mờ sáng. Cô nằm để thanh tỉnh một lúc liền ngồi dậy.
Vừa lúc quản gia Châu đi ra ông bất ngờ khi thấy cô.
" Thiếu..,tiểu Thần sao lại ngủ ở đây. Cô nên về phòng nghỉ ngơi, thời tiết đã thay đổi nếu để bị cảm lạnh thì không tốt đâu."
" Không sao đâu, trong nhà vẫn ấm. Sao mọi người lại thức dậy sớm như vậy." Lương Y Thần lái sang chuyện khác không muốn quản gia Châu đề cập đến chuyện này nữa.
" Để chuẩn bị bữa sáng thôi."
" Bảy giờ mới dùng bữa sáng mà." Cô nhìn lên đồng hồ trên tay rồi nói." Bây giờ chỉ mới năm giờ thôi."
" Là việc được giao thì phải làm thôi, với lại đây là nhà chính rất rộng. Phải làm xong mọi việc trước khi lão phu nhân thức dậy." Chú Châu nói.
" Như vậy thì quá vất vả rồi."
" Cũng quen rồi."
Cô cười không nói gì nữa. Vừa đứng dậy cô liền quay lại." À, đúng rồi chuyện hôm nay tôi ngủ ở đây chú đừng nói với bà nội. Bà sẽ lo lắng."
Quản gia Châu nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Cô biết ông đang nghĩ gì liền nói. " Chỉ là về muộn không muốn đánh thức Quân Vũ nên đã ngủ ở đây. Chú đừng nghĩ nhiều." nói xong cô đi lên lầu.
" Lô vũ khí đó Đường Chí đã nhận được mà không hề gặp trục trặc gì. Coi bộ ông ta cũng không tầm thường." Lâm Tường tán thưởng một câu.
" Là người đứng sau ông ta không tầm thường mới đúng hơn. Bao năm qua, ông ta cũng tạo ra không ít sóng gió ở Nam Dương này đâu." Hàn Thuỵ nói.
" Với lại ai mà không biết giữa Quân Viễn và ông ta có địch ý với nhau chứ, vốn dĩ ông ta đưa động là vì chưa có khả năng."
" Trước kia là vậy, nhưng giờ lại ở đâu ra thêm một Bách Nhật lại chống đối cậu nữa." Lâm Tường thở dài lắc đầu.
" Xem ra cậu đắc tội với nhiều người ở thành phố Nam Dương này quá rồi. E rằng lần này cũng không khá hơn có khi còn tệ nữa.
" Mà Đường Chí luôn không phục khi cậu lên nắm quyền điều hành Đường Thị, ông ta sẽ khiến cậu phải từ bỏ chiếc ghế đó rồi nhường lại cho ông ta." Lâm Tường phân tích.
" Tôi cũng đang muốn xem ông ta sẽ dùng cách gì để đẩy tôi ra khỏi chiếc ghế chủ tịch, cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai chống lưng cho ta." Ánh mắt anh nheo lại nguy hiểm nhìn về một hướng.!
" Đường Chí là một người không từ bất cứ thủ đoạn nào, ông ta cũng là một cáo già ranh mãnh cậu cũng đừng quá tự mãn."
Lúc này cánh cửa được mở ra tiếng nhạc sập sình ở ngoài lọt vào Nhất Thiên nhanh chóng đóng cửa rồi đi tới.
" Chủ tịch, chào Hàn thiếu, Lâm thiếu." Nhất Thiên gật đầu một cái.
" Có tin gì không." Đường Quân Viễn cầm ly rượu trên tay lắc qua lắc lại.
" Có một chút, người giúp ông ta đưa lô vũ khí đó là người An Dương. Được biết ông ta cũng là người rất có tiếng ở đó, cũng từng làm mưa làm gió lúc còn trẻ cũng ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng giờ ông ta giờ đã lui về."
" Nếu là người An Dương, mà lại làm mưa làm gió thì chỉ có một người có khả năng này." Hàn Thuỵ nghi hoặc nói.
" Không lẽ là." Lâm Tường cũng kinh ngạc hô lên.
Thành phố Nam Dương cũng đã cuối thu, thời tiết đã có hơi lạnh. Lương Y Thần cởi chiếc áo khoác dài ra rồi nằm xuống đủ để che chắn không bị lạnh.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng người nói, tiếng động của máy móc vang lên. Lương Y Thần uể oải từ từ mở mắt nhìn ra ngoài trời cũng đã tờ mờ sáng. Cô nằm để thanh tỉnh một lúc liền ngồi dậy.
Vừa lúc quản gia Châu đi ra ông bất ngờ khi thấy cô.
" Thiếu..,tiểu Thần sao lại ngủ ở đây. Cô nên về phòng nghỉ ngơi, thời tiết đã thay đổi nếu để bị cảm lạnh thì không tốt đâu."
" Không sao đâu, trong nhà vẫn ấm. Sao mọi người lại thức dậy sớm như vậy." Lương Y Thần lái sang chuyện khác không muốn quản gia Châu đề cập đến chuyện này nữa.
" Để chuẩn bị bữa sáng thôi."
" Bảy giờ mới dùng bữa sáng mà." Cô nhìn lên đồng hồ trên tay rồi nói." Bây giờ chỉ mới năm giờ thôi."
" Là việc được giao thì phải làm thôi, với lại đây là nhà chính rất rộng. Phải làm xong mọi việc trước khi lão phu nhân thức dậy." Chú Châu nói.
" Như vậy thì quá vất vả rồi."
" Cũng quen rồi."
Cô cười không nói gì nữa. Vừa đứng dậy cô liền quay lại." À, đúng rồi chuyện hôm nay tôi ngủ ở đây chú đừng nói với bà nội. Bà sẽ lo lắng."
Quản gia Châu nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Cô biết ông đang nghĩ gì liền nói. " Chỉ là về muộn không muốn đánh thức Quân Vũ nên đã ngủ ở đây. Chú đừng nghĩ nhiều." nói xong cô đi lên lầu.
" Lô vũ khí đó Đường Chí đã nhận được mà không hề gặp trục trặc gì. Coi bộ ông ta cũng không tầm thường." Lâm Tường tán thưởng một câu.
" Là người đứng sau ông ta không tầm thường mới đúng hơn. Bao năm qua, ông ta cũng tạo ra không ít sóng gió ở Nam Dương này đâu." Hàn Thuỵ nói.
" Với lại ai mà không biết giữa Quân Viễn và ông ta có địch ý với nhau chứ, vốn dĩ ông ta đưa động là vì chưa có khả năng."
" Trước kia là vậy, nhưng giờ lại ở đâu ra thêm một Bách Nhật lại chống đối cậu nữa." Lâm Tường thở dài lắc đầu.
" Xem ra cậu đắc tội với nhiều người ở thành phố Nam Dương này quá rồi. E rằng lần này cũng không khá hơn có khi còn tệ nữa.
" Mà Đường Chí luôn không phục khi cậu lên nắm quyền điều hành Đường Thị, ông ta sẽ khiến cậu phải từ bỏ chiếc ghế đó rồi nhường lại cho ông ta." Lâm Tường phân tích.
" Tôi cũng đang muốn xem ông ta sẽ dùng cách gì để đẩy tôi ra khỏi chiếc ghế chủ tịch, cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai chống lưng cho ta." Ánh mắt anh nheo lại nguy hiểm nhìn về một hướng.!
" Đường Chí là một người không từ bất cứ thủ đoạn nào, ông ta cũng là một cáo già ranh mãnh cậu cũng đừng quá tự mãn."
Lúc này cánh cửa được mở ra tiếng nhạc sập sình ở ngoài lọt vào Nhất Thiên nhanh chóng đóng cửa rồi đi tới.
" Chủ tịch, chào Hàn thiếu, Lâm thiếu." Nhất Thiên gật đầu một cái.
" Có tin gì không." Đường Quân Viễn cầm ly rượu trên tay lắc qua lắc lại.
" Có một chút, người giúp ông ta đưa lô vũ khí đó là người An Dương. Được biết ông ta cũng là người rất có tiếng ở đó, cũng từng làm mưa làm gió lúc còn trẻ cũng ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng giờ ông ta giờ đã lui về."
" Nếu là người An Dương, mà lại làm mưa làm gió thì chỉ có một người có khả năng này." Hàn Thuỵ nghi hoặc nói.
" Không lẽ là." Lâm Tường cũng kinh ngạc hô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.