Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ
Chương 120: Thay Vì Bận Tâm Người Khác Em Để Ý Chồng Em Chút Đi
Sương Mun
29/09/2023
Phòng làm việc của anh rất rộng, có cả phòng nghỉ, phòng tắm. Có cả một tủ
quần áo, một chiếc giường lớn được đặt ở giữa phòng. Bên ngoài phòng làm việc là cửa sổ sát đất, một bộ ghế sofa được đặt song song với bàn làm
việc của anh, tông chủ đạo của căn phòng là màu trắng và đen.
Tạo nên một nét riêng biệt, cũng rất sang trọng và nó rất giống anh. Cô đi hết cả căn phòng, anh thì ngồi nhìn cô đi lòng vòng thấy vậy Quân Viễn đi đến kéo tay cô đi đến ngồi xuống để cô ngồi lên đùi mình.
Anh đưa tay vén một vài sợi tóc dính trên mặt cô, một tay giữ eo.
" Em đi quan sát nãy giờ, có phát hiện được gì không."
" Ừm, có. Không khí không được tốt lắm, tốt nhất anh nên đặt vài chậu cây ở mỗi góc phòng sẽ giúp căn phòng tốt hơn đó, trên bàn làm việc thì phải đặt một bình hoa sẽ đỡ tẻ nhạt hơn."
Anh nghiên đầu nhìn cô, lắng nghe cô nói trong ánh mắt đều là sự yêu chiều.
" Ừ, còn gì nữa không."
" Vì căn phòng này là chủ yếu màu trắng đen, nên em nghĩ anh nên treo mấy bức tranh sinh động sẽ giúp phòng làm việc tươi hơn."
" Còn gì nữa không.!"
" Hết rồi, à còn phòng họp và cả các phòng khác nữa."
" Vậy cứ làm theo ý em đi."
Quân Viễn đưa đầu vào tai cô, nói với giọng nói ám muội.
" Nhưng những bức tranh đó có sinh động cũng không bằng em."
Y Thần quay lại lườm anh, cô leo xuống ngồi xuống ghế nhưng chưa nhấc mông đã bị anh giữ lại.
Ngay lúc này cửa phòng được mở ra, Trương Hạo đem giấy tờ đi vào.
" Tổng giám đốc, đây là kế hoạch sắp tới. Cuộc họp cũng sắp bắt đầu rồi, mọi tư liệu tôi đã giao cho bộ phận thiết kế rồi."
" Ừ, chuẩn bị ba mươi phút sau họp."
" Vâng.!" Trương Hạo như không thấy gì, báo cáo xong công việc cậu ta đi ra ngoài.
" Làm thư ký đúng là chẳng dễ dàng, bất cứ việc gì cũng làm."
" Người trả lương cho cậu ta cũng không dễ dàng."
Y Thần nghe anh nói, liền quay đầu nhìn anh tò mò hỏi.
" Vậy anh trả cho cậu ấy bao nhiêu chữ số vậy, theo em được biết thì Đường Thị là tập đoàn lớn lương nhân viên chắc cũng không phải tầm thường, một người có thể làm được cả việc thay tổng giám đốc như Trương Hạo phải có một mức giá đáng để cậu ta hiến sức cho anh chứ."
" Thay vì em bận tâm lương người khác, sao em không hỏi anh có lương không."
Cô bĩu môi.! " Đồ keo kiệt.!"
Sáng hôm sau tất cả từ trong ra ngoài công ty, đều được đặt những chậu cây cảnh. Các phòng làm việc đều có một bình hoa khác nhau và chậu cây, giúp cho không gian phòng làm việc và nhân viên có tinh thần hơn, không nói ai cũng biết là vì cô anh mới làm như vậy.
Cứ như thường lệ cô cùng anh đến công ty, rồi về nhà. Chiếc xe đậu trước cửa công ty anh và cô bước xuống đi vào, từ xa có một chiếc xe màu đen đỗ gần đó, người trong xe luôn nhìn về hướng hai người với ánh mắt căm phẫn.
" Lương Y Thần, tại vì cô mà cuộc sống tôi mới bế tắc như bây giờ. Cô thì lại được sống an nhàn sao, tôi không cho phép điều đó xảy ra tôi sẽ khiến cô phải trả giá cho việc làm của cô, thứ mà Trần Dĩ Hân này không có thì cô cũng đừng mong có đuợc."
Trần Dĩ Hân nắm chặt vô lăng, đáy mắt như đầy thù hận.
Buổi sáng thức dậy, Quân Viễn đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi trở ra. Thấy cô vẫn còn ngủ, anh cũng không nỡ đánh thức cô nên tự mình đến công ty.
Tầm mười một giờ, Y Thần thức dậy vệ sinh cá nhân xong cô xuống nhà. Mọi người đều đã ra ngoài, chỉ có quản gia Châu và vài người giúp việc.
Y Thần đi vào bếp cô lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, một hồi nấu cũng xong cô cho vào hộp cơm rồi đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa thì thấy Đường Vi Vi đi vào. Từ ngày đó cô em chồng này cũng ít khi trở về nhà, cũng đã hiểu chuyện, trầm tính và ít nói hơn.
" Vi Vi, em về rồi à."
Y Thần không muốn cô bé phải khó xử khi gặp cô, cũng như trước đây giữa cô và Vi Vi luôn giữ mối quan hệ tốt.
" Vâng, chị định đi đâu sao ạ."
" Ừ, cũng đến giờ cơm trưa nên có nấu vài món đem đến công ty cho Quân Viễn. Giờ này chắc bà và mọi người cũng sắp về rồi, ăn cơm xong rồi hẵng về trường."
" Dạ."
Vì không muốn trễ, Y Thần đã tự lái xe đi. Khi chiếc xe vừa ra đến cổng, ở góc khuất một chiếc xe màu đen đỗ gần đó cũng từ từ đi theo.
Đoạn đường từ nhà đến công ty chỉ mất khoảng ba mươi phút, vì là giờ nghĩ trưa nên xe cộ tấp nập nhưng không tắc đường.
Lúc này chuông điện thoại của cô reo lên, nhìn lại số thì thấy anh gọi.
" Vợ, em đã ăn cơm chưa ."
Y Thần cố gắng nhịn cười, nói.
" Em đang chờ ăn cùng anh đây, mười phút nữa là sẽ tới nơi."
Quân Viễn nghe vậy thì cười vào điện thoại, hỏi.
" Được, anh xuống sảnh chờ em."
" Dạ, thôi em đang lái xe, tí nữa gặp."
Nhưng lại nghe anh nói.
" Lái xe, tài xế đâu sao lại để em tự đi một mình như vậy."
Cô biết anh lo lắng nên nói.
" Cậu ấy nói là chở em đi, nhưng em nói không cần một mực lái xe đi."
Bên kia anh im lặng một lúc, rồi nói.
" Ở yên đó, không được đi đâu. Anh sẽ đến đón em biết chưa, nhanh thôi."
Nói xong Quân Viễn không tắt máy, chạy ra khỏi phòng làm việc. Anh vừa lên xe thì phóng như bay, nói vào điện thoại.
" Em còn nghe không."
" Vâng."
Nhưng chưa đầy năm phút anh đã đến trước mặt cô, chiếc xe đậu ngay trước đầu xe cô. Anh bước xuống xe đi đến xe cô Quân Viễn mở cửa, bảo cô đi qua ghế phụ ngồi anh trực tiếp lái xe đến công ty.
Trương Hạo cũng lái xe của anh về công ty. Vừa chạy lướt qua chiếc xe màu đen, cậu ta hạ kính xuống nhìn người ngồi trong xe rồi chạy đi.
Cảm thán một câu.
" Đúng là không biết hối cải, lại dám tính kế người không nên đụng. Ngu ngốc.!"
Tạo nên một nét riêng biệt, cũng rất sang trọng và nó rất giống anh. Cô đi hết cả căn phòng, anh thì ngồi nhìn cô đi lòng vòng thấy vậy Quân Viễn đi đến kéo tay cô đi đến ngồi xuống để cô ngồi lên đùi mình.
Anh đưa tay vén một vài sợi tóc dính trên mặt cô, một tay giữ eo.
" Em đi quan sát nãy giờ, có phát hiện được gì không."
" Ừm, có. Không khí không được tốt lắm, tốt nhất anh nên đặt vài chậu cây ở mỗi góc phòng sẽ giúp căn phòng tốt hơn đó, trên bàn làm việc thì phải đặt một bình hoa sẽ đỡ tẻ nhạt hơn."
Anh nghiên đầu nhìn cô, lắng nghe cô nói trong ánh mắt đều là sự yêu chiều.
" Ừ, còn gì nữa không."
" Vì căn phòng này là chủ yếu màu trắng đen, nên em nghĩ anh nên treo mấy bức tranh sinh động sẽ giúp phòng làm việc tươi hơn."
" Còn gì nữa không.!"
" Hết rồi, à còn phòng họp và cả các phòng khác nữa."
" Vậy cứ làm theo ý em đi."
Quân Viễn đưa đầu vào tai cô, nói với giọng nói ám muội.
" Nhưng những bức tranh đó có sinh động cũng không bằng em."
Y Thần quay lại lườm anh, cô leo xuống ngồi xuống ghế nhưng chưa nhấc mông đã bị anh giữ lại.
Ngay lúc này cửa phòng được mở ra, Trương Hạo đem giấy tờ đi vào.
" Tổng giám đốc, đây là kế hoạch sắp tới. Cuộc họp cũng sắp bắt đầu rồi, mọi tư liệu tôi đã giao cho bộ phận thiết kế rồi."
" Ừ, chuẩn bị ba mươi phút sau họp."
" Vâng.!" Trương Hạo như không thấy gì, báo cáo xong công việc cậu ta đi ra ngoài.
" Làm thư ký đúng là chẳng dễ dàng, bất cứ việc gì cũng làm."
" Người trả lương cho cậu ta cũng không dễ dàng."
Y Thần nghe anh nói, liền quay đầu nhìn anh tò mò hỏi.
" Vậy anh trả cho cậu ấy bao nhiêu chữ số vậy, theo em được biết thì Đường Thị là tập đoàn lớn lương nhân viên chắc cũng không phải tầm thường, một người có thể làm được cả việc thay tổng giám đốc như Trương Hạo phải có một mức giá đáng để cậu ta hiến sức cho anh chứ."
" Thay vì em bận tâm lương người khác, sao em không hỏi anh có lương không."
Cô bĩu môi.! " Đồ keo kiệt.!"
Sáng hôm sau tất cả từ trong ra ngoài công ty, đều được đặt những chậu cây cảnh. Các phòng làm việc đều có một bình hoa khác nhau và chậu cây, giúp cho không gian phòng làm việc và nhân viên có tinh thần hơn, không nói ai cũng biết là vì cô anh mới làm như vậy.
Cứ như thường lệ cô cùng anh đến công ty, rồi về nhà. Chiếc xe đậu trước cửa công ty anh và cô bước xuống đi vào, từ xa có một chiếc xe màu đen đỗ gần đó, người trong xe luôn nhìn về hướng hai người với ánh mắt căm phẫn.
" Lương Y Thần, tại vì cô mà cuộc sống tôi mới bế tắc như bây giờ. Cô thì lại được sống an nhàn sao, tôi không cho phép điều đó xảy ra tôi sẽ khiến cô phải trả giá cho việc làm của cô, thứ mà Trần Dĩ Hân này không có thì cô cũng đừng mong có đuợc."
Trần Dĩ Hân nắm chặt vô lăng, đáy mắt như đầy thù hận.
Buổi sáng thức dậy, Quân Viễn đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi trở ra. Thấy cô vẫn còn ngủ, anh cũng không nỡ đánh thức cô nên tự mình đến công ty.
Tầm mười một giờ, Y Thần thức dậy vệ sinh cá nhân xong cô xuống nhà. Mọi người đều đã ra ngoài, chỉ có quản gia Châu và vài người giúp việc.
Y Thần đi vào bếp cô lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, một hồi nấu cũng xong cô cho vào hộp cơm rồi đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa thì thấy Đường Vi Vi đi vào. Từ ngày đó cô em chồng này cũng ít khi trở về nhà, cũng đã hiểu chuyện, trầm tính và ít nói hơn.
" Vi Vi, em về rồi à."
Y Thần không muốn cô bé phải khó xử khi gặp cô, cũng như trước đây giữa cô và Vi Vi luôn giữ mối quan hệ tốt.
" Vâng, chị định đi đâu sao ạ."
" Ừ, cũng đến giờ cơm trưa nên có nấu vài món đem đến công ty cho Quân Viễn. Giờ này chắc bà và mọi người cũng sắp về rồi, ăn cơm xong rồi hẵng về trường."
" Dạ."
Vì không muốn trễ, Y Thần đã tự lái xe đi. Khi chiếc xe vừa ra đến cổng, ở góc khuất một chiếc xe màu đen đỗ gần đó cũng từ từ đi theo.
Đoạn đường từ nhà đến công ty chỉ mất khoảng ba mươi phút, vì là giờ nghĩ trưa nên xe cộ tấp nập nhưng không tắc đường.
Lúc này chuông điện thoại của cô reo lên, nhìn lại số thì thấy anh gọi.
" Vợ, em đã ăn cơm chưa ."
Y Thần cố gắng nhịn cười, nói.
" Em đang chờ ăn cùng anh đây, mười phút nữa là sẽ tới nơi."
Quân Viễn nghe vậy thì cười vào điện thoại, hỏi.
" Được, anh xuống sảnh chờ em."
" Dạ, thôi em đang lái xe, tí nữa gặp."
Nhưng lại nghe anh nói.
" Lái xe, tài xế đâu sao lại để em tự đi một mình như vậy."
Cô biết anh lo lắng nên nói.
" Cậu ấy nói là chở em đi, nhưng em nói không cần một mực lái xe đi."
Bên kia anh im lặng một lúc, rồi nói.
" Ở yên đó, không được đi đâu. Anh sẽ đến đón em biết chưa, nhanh thôi."
Nói xong Quân Viễn không tắt máy, chạy ra khỏi phòng làm việc. Anh vừa lên xe thì phóng như bay, nói vào điện thoại.
" Em còn nghe không."
" Vâng."
Nhưng chưa đầy năm phút anh đã đến trước mặt cô, chiếc xe đậu ngay trước đầu xe cô. Anh bước xuống xe đi đến xe cô Quân Viễn mở cửa, bảo cô đi qua ghế phụ ngồi anh trực tiếp lái xe đến công ty.
Trương Hạo cũng lái xe của anh về công ty. Vừa chạy lướt qua chiếc xe màu đen, cậu ta hạ kính xuống nhìn người ngồi trong xe rồi chạy đi.
Cảm thán một câu.
" Đúng là không biết hối cải, lại dám tính kế người không nên đụng. Ngu ngốc.!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.