Chương 2: – Maserati 2
Hoa Hoa Điểm Điểm
20/09/2023
Lúc này Giang Mạt đang để mặt mộc, lại chỉ mặc một bộ vest đen công sở rất bình thường, thế nhưng trông cô vẫn rất đẹp, là loại xinh đẹp trời sinh, mướt mắt nõn nà, cả dáng người lẫn khuôn mặt đều không bên nào chịu thua bên nào.
“Người đẹp thì không muốn làm, cứ một hai phải vất vả cày cuố cơ.”
Tưởng Văn Na cẩn thận nhìn gương, bĩu môi: "Hay là để tôi giới thiệu cho cô một người nhé?"
Giang Mạt lập tức nhớ tới một bữa tiệc tối mà bạn cùng nhà đã ép cô tham dự.
Những kẻ được gọi là “người đàn ông thành đạt” kia, rặc một đám ông chú trung niên đầy dầu mỡ, cô vội nói: “Khỏi cần, tôi làm phường yêu bằng mắt. Thà tìm một người có đẹp mã lại chăm chỉ để cùng chịu khổ với tôi còn hơn, ha ha."
"Người vừa đẹp mã lại chăm chỉ thì hoặc là ở trong giới giải trí, hoặc là ở trong giới phú bà ha."
Giang Mạt: ...
Là cô ngây thơ quá rồi.
"Ầy, cô còn nhớ anh Vương lần trước không, người đang sở hữu năm căn nhà ấy? Anh ấy tháng sau là kết hôn rồi đó, cô vợ cũng chỉ mới tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật thôi."
Tưởng Văn Na lắc đầu: "Chỉ do cô cứng đầu quá, lúc đó người ra xum xoe quay cô thì cô lại chẳng thèm để ý tới người ta."
Giang Mạt nhìn số tiền đặt cọc được in đậm chữ đỏ trên tờ rơi, nói "À" một tiếng cho có lệ: "Là cái lão 35 tuổi mà đã ly hôn bốn lần ấy hả?"
Tưởng Văn Na nghẹn họng, có lẽ cô ta cũng cảm thấy người mà mình giới thiệu cũng không mấy đáng tin cậy, một lúc sau mới nói: "Không phải là cô thích cái cậu Tiểu Tạ ở nhà bên cạnh à, tôi nghe một dì ở hành lang nói cậu ta còn chưa có bạn gái đâu."
Giang Mạt gật đầu: “Tiểu Tạ không tồi, vừa đẹp trai lại cầu tiến.”
"Cái mã của Tiểu Tạ thì không chê được gì rồi, đáng tiếc cậu ta chỉ là một sinh viên quèn. Nhưng mà nghiên cứu sinh của Đại học Luật Nam Lăng nghe cũng có triển vọng đó, nếu cô không nhanh chân thì tôi đảm bảo là cả cặn cũng chẳng còn thừa lại đâu!”
Tưởng Văn Na ra vẻ tôi đây cũng lười lo cho cô, lắc lắc mái tóc mới uốn, xách cái túi nhỏ rời đi.
Tai cô cuối cùng cũng đã được yên tĩnh rồi.
Giang Mạt cởi bím tóc đuôi ngựa đã cột suốt cả ngày, ngẩn mặt lên nhìn trần nhà, trong đầu thì tính toán số tiền mình đã tiết kiệm được.
Cô có bằng cử nhân của Đại học Nam Lăng, chuyên ngành quản trị kinh doanh. Nghe thì có vẻ cao cấp đấy, nhưng thực chất đây chỉ là một ngành nghề tổng hợp với mức lương khởi điểm không cao.
Cô đã đi làm được hai năm, ăn tiêu dè xẻn lắm mới tiết kiệm được chừng mười vạn tệ, cộng với số tiền tích cóp được nhờ làm thêm trong bốn năm đại học, tổng cộng là được mười bốn vạn tệ. Cho dù sau này lương có tăng lên đi nữa, thì cũng phải bảy, tám năm nữa mới có thể góp đủ khoản tiền đặt cọc để mua một căn hộ nhỏ ở Nam Lăng này.
Cô là người thực tế, cũng không có nhiều ảo tưởng về tình yêu, thế nhưng cô đã từng nghe qua một vài quan điểm về hôn nhân.
Cái gọi là hôn nhân, nghĩa là hai bên nam nữ có cùng chí hướng, cùng nhau hợp tác để có thể tối đa hóa lợi ích của các nguồn lực.
Cô cùng nghĩ thế.
*
Năm phút sau, Giang Mạt mang theo một hộp bánh bông lan dâu nhỏ đi qua nhà bên cạnh.
Một cậu chàng trắng trẻo sạch sẽ, có diện mạo thanh tú ra mở cửa, khi nhìn thấy là cô, trên mặt anh ta lộ ra chút kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng cười cười.
Giang Mạt thực sự rất thích vẻ ngoài sạch sẽ như thế này, đặc biệt là trên người Tiểu Tạ vẫn còn khí chất trẻ trung của một cậu thiếu niên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mùi trần tục của đám đàn ông ngoài kia, trông giống như một chú cún con.
“Người đẹp thì không muốn làm, cứ một hai phải vất vả cày cuố cơ.”
Tưởng Văn Na cẩn thận nhìn gương, bĩu môi: "Hay là để tôi giới thiệu cho cô một người nhé?"
Giang Mạt lập tức nhớ tới một bữa tiệc tối mà bạn cùng nhà đã ép cô tham dự.
Những kẻ được gọi là “người đàn ông thành đạt” kia, rặc một đám ông chú trung niên đầy dầu mỡ, cô vội nói: “Khỏi cần, tôi làm phường yêu bằng mắt. Thà tìm một người có đẹp mã lại chăm chỉ để cùng chịu khổ với tôi còn hơn, ha ha."
"Người vừa đẹp mã lại chăm chỉ thì hoặc là ở trong giới giải trí, hoặc là ở trong giới phú bà ha."
Giang Mạt: ...
Là cô ngây thơ quá rồi.
"Ầy, cô còn nhớ anh Vương lần trước không, người đang sở hữu năm căn nhà ấy? Anh ấy tháng sau là kết hôn rồi đó, cô vợ cũng chỉ mới tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật thôi."
Tưởng Văn Na lắc đầu: "Chỉ do cô cứng đầu quá, lúc đó người ra xum xoe quay cô thì cô lại chẳng thèm để ý tới người ta."
Giang Mạt nhìn số tiền đặt cọc được in đậm chữ đỏ trên tờ rơi, nói "À" một tiếng cho có lệ: "Là cái lão 35 tuổi mà đã ly hôn bốn lần ấy hả?"
Tưởng Văn Na nghẹn họng, có lẽ cô ta cũng cảm thấy người mà mình giới thiệu cũng không mấy đáng tin cậy, một lúc sau mới nói: "Không phải là cô thích cái cậu Tiểu Tạ ở nhà bên cạnh à, tôi nghe một dì ở hành lang nói cậu ta còn chưa có bạn gái đâu."
Giang Mạt gật đầu: “Tiểu Tạ không tồi, vừa đẹp trai lại cầu tiến.”
"Cái mã của Tiểu Tạ thì không chê được gì rồi, đáng tiếc cậu ta chỉ là một sinh viên quèn. Nhưng mà nghiên cứu sinh của Đại học Luật Nam Lăng nghe cũng có triển vọng đó, nếu cô không nhanh chân thì tôi đảm bảo là cả cặn cũng chẳng còn thừa lại đâu!”
Tưởng Văn Na ra vẻ tôi đây cũng lười lo cho cô, lắc lắc mái tóc mới uốn, xách cái túi nhỏ rời đi.
Tai cô cuối cùng cũng đã được yên tĩnh rồi.
Giang Mạt cởi bím tóc đuôi ngựa đã cột suốt cả ngày, ngẩn mặt lên nhìn trần nhà, trong đầu thì tính toán số tiền mình đã tiết kiệm được.
Cô có bằng cử nhân của Đại học Nam Lăng, chuyên ngành quản trị kinh doanh. Nghe thì có vẻ cao cấp đấy, nhưng thực chất đây chỉ là một ngành nghề tổng hợp với mức lương khởi điểm không cao.
Cô đã đi làm được hai năm, ăn tiêu dè xẻn lắm mới tiết kiệm được chừng mười vạn tệ, cộng với số tiền tích cóp được nhờ làm thêm trong bốn năm đại học, tổng cộng là được mười bốn vạn tệ. Cho dù sau này lương có tăng lên đi nữa, thì cũng phải bảy, tám năm nữa mới có thể góp đủ khoản tiền đặt cọc để mua một căn hộ nhỏ ở Nam Lăng này.
Cô là người thực tế, cũng không có nhiều ảo tưởng về tình yêu, thế nhưng cô đã từng nghe qua một vài quan điểm về hôn nhân.
Cái gọi là hôn nhân, nghĩa là hai bên nam nữ có cùng chí hướng, cùng nhau hợp tác để có thể tối đa hóa lợi ích của các nguồn lực.
Cô cùng nghĩ thế.
*
Năm phút sau, Giang Mạt mang theo một hộp bánh bông lan dâu nhỏ đi qua nhà bên cạnh.
Một cậu chàng trắng trẻo sạch sẽ, có diện mạo thanh tú ra mở cửa, khi nhìn thấy là cô, trên mặt anh ta lộ ra chút kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng cười cười.
Giang Mạt thực sự rất thích vẻ ngoài sạch sẽ như thế này, đặc biệt là trên người Tiểu Tạ vẫn còn khí chất trẻ trung của một cậu thiếu niên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mùi trần tục của đám đàn ông ngoài kia, trông giống như một chú cún con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.