Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)
Chương 14:
Bá Đạo Chủng Thái
20/09/2023
Kiều Nghệ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quyết định bắt chước lại khí phách quyền uy của hổ mẹ một chút, tiếp theo dồn khí xuống đan điền…
“Grừ grào…”
Kiều Nghệ dùng hết sức lực toàn thân, tuy tiếng kêu vẫn còn non nớt ngọng nghịu nhưng âm lượng lại cao vút khiến hổ mẹ đang ngủ gật gà gật gù cách đó không xa sợ tới mức giật thon thót nhảy bật lên một cái, hai mắt hổ màu xanh nhạt trợn to, đáy mắt còn lưu lại một nét bối rối.
Nó vội vàng nhìn về phía hổ con, thấy hổ con đang đưa lưng về phía mình không biết bày trò gì mới từ từ thả lỏng sống lưng đang căng chặt xuống, tiếp theo nằm sấp lại chỗ cũ.
Ơ sao vậy nhỉ? Sao không thấy có dị năng được kích hoạt vậy ta, chẳng lẽ là cô gầm sai rồi?
À há, có lẽ là do tiếng kêu của cô không đủ khí phách, lại thử lại lần nữa vậy.
Kiều Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ một chốc rồi tiếp tục dồn khí xuống đan điền…
“Grào grào…”
Không thấy gì.
“Grào grừ…”
Lại không thấy gì.
“Grào… Grừ… Grừ… Grào…”
Vẫn không thấy gì.
Kiều Nghệ không bỏ cuộc mà tiếp tục cố gắng.
Ở phía sau cô, hổ mẹ đã không chịu nổi tiếng gầm thét quỷ khóc ma gào của bé con nhà mình từ lâu bèn vùi đầu vào trong móng vuốt che lại lỗ tai, dáng vẻ ghét bỏ nhưng lại bất đắc dĩ đến vô cùng.
“Rống…”
Kiều Nghệ gào thét hồi lâu cuối cùng cũng phát ra một tiếng hồ gầm giống y như đúc nhưng nếu so sánh với tiếng hổ gầm khí phách của hổ mẹ, âm thanh của cô chẳng khác nào đang học đòi một cách vụng về.
Đương nhiên là những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là cô vẫn không thể kích hoạt được dị năng kia kìa.
Kiều Nghệ kêu lâu như vậy nên bây giờ vừa mệt vừa khát, cô chạy vào phòng tắm vụng về dùng móng vuốt vặn vòi nước rồi qua loa lè lưỡi liếm dòng nước đang chảy ra vài cái, sau đó ủ rũ ỉu xìu như quả cà chua héo mà đi ra khỏi phòng tắm.
Chẳng lẽ cô thật sự không có dị năng sao?
Không thể nào, không thể nào, “Vị thần thời gian vĩ đại” kia hẳn là sẽ không hãm hại cô đâu nhỉ?
Y không thể hãm hại một con hổ như vậy được!
Kiều Nghệ trầm cảm, trong lòng chỉ toàn suy nghĩ về chuyện dị năng nên hoàn toàn không phát hiện ra có một luồng sóng vô hình đang lan tràn lấy cô làm trung tâm, hình thành một cái lồng tròn trong suốt bán kính tầm một mét, bao phủ cô ở bên trong.
Gần như là vào khoảnh khắc Kiều Nghệ bị lồng tròn trong suốt bao phủ, có vẻ hổ mẹ đã phát hiện ra điều gì đó mà đứng bật dậy, sống lưng căng thẳng, con ngươi hình tròn co lại thành một chấm nhỏ, dáng vẻ như đã sẵn sàng săn mồi.
"Rống! Rống! Rống!”
Hổ mẹ gầm liên tục ba tiếng, trong tiếng gầm lộ ra một cơn phẫn nộ mãnh liệt, mắt hổ nhanh chóng nhìn thoáng qua phương hướng mà hổ con thường xuyên ngẩn người nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng hổ con đâu, nó lại tuần tra chung quanh một vòng, vẫn không nhìn thấy hổ con như cũ. Hơi thở quanh thân nó càng thêm nguy hiểm, xung quanh lại toát ra hơi lạnh, trong không khí dường như có nhũ băng trong suốt thoắt ẩn thoắt hiện.
Khi hổ mẹ đột ngột gầm lên thì Kiều Nghệ chợt ngây ngẩn cả người, tuy rằng cô không cảm giác được hơi thở của hổ mẹ lúc này đây nguy hiểm đến mức nào nhưng có thể nghe ra vẻ phẫn nộ từ tiếng gầm của nó.
Thế này là làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Có ai trêu chọc hổ mẹ sao?
Kiều Nghệ có chút lo lắng bèn cất chân ngắn điên cuồng chạy về phía hổ mẹ.
"Grào?" Mẹ ơi, mẹ sao thế? Ai làm mẹ tức giận à?
Hai cái tai tròn nhỏ dựng thẳng của hổ mẹ giật giật, nó quay đầu nhìn về phía sau nhưng chỉ thấy mỗi không khí chứ không thấy bóng dáng của hổ con đâu.
“Rống!”
Hổ mẹ lại lần nữa gầm lên một tiếng với nơi phát ra âm thanh của hổ con, đồng thời nhấc chân đi tới chỗ đó.
"Grừ?" Mẹ ơi, mẹ sao thế?
Kiều Nghệ lại kêu lên một tiếng.
Tuy hổ mẹ không nhìn thấy hổ con đâu nhưng có thể dựa vào âm thanh của cô mà tập trung khoanh vùng vị trí của Kiều Nghệ, khí thế cả người nó khiến người ta rét lạnh, nó nhanh chóng chạy về phía hổ con.
“Grừ grào…”
Kiều Nghệ dùng hết sức lực toàn thân, tuy tiếng kêu vẫn còn non nớt ngọng nghịu nhưng âm lượng lại cao vút khiến hổ mẹ đang ngủ gật gà gật gù cách đó không xa sợ tới mức giật thon thót nhảy bật lên một cái, hai mắt hổ màu xanh nhạt trợn to, đáy mắt còn lưu lại một nét bối rối.
Nó vội vàng nhìn về phía hổ con, thấy hổ con đang đưa lưng về phía mình không biết bày trò gì mới từ từ thả lỏng sống lưng đang căng chặt xuống, tiếp theo nằm sấp lại chỗ cũ.
Ơ sao vậy nhỉ? Sao không thấy có dị năng được kích hoạt vậy ta, chẳng lẽ là cô gầm sai rồi?
À há, có lẽ là do tiếng kêu của cô không đủ khí phách, lại thử lại lần nữa vậy.
Kiều Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ một chốc rồi tiếp tục dồn khí xuống đan điền…
“Grào grào…”
Không thấy gì.
“Grào grừ…”
Lại không thấy gì.
“Grào… Grừ… Grừ… Grào…”
Vẫn không thấy gì.
Kiều Nghệ không bỏ cuộc mà tiếp tục cố gắng.
Ở phía sau cô, hổ mẹ đã không chịu nổi tiếng gầm thét quỷ khóc ma gào của bé con nhà mình từ lâu bèn vùi đầu vào trong móng vuốt che lại lỗ tai, dáng vẻ ghét bỏ nhưng lại bất đắc dĩ đến vô cùng.
“Rống…”
Kiều Nghệ gào thét hồi lâu cuối cùng cũng phát ra một tiếng hồ gầm giống y như đúc nhưng nếu so sánh với tiếng hổ gầm khí phách của hổ mẹ, âm thanh của cô chẳng khác nào đang học đòi một cách vụng về.
Đương nhiên là những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là cô vẫn không thể kích hoạt được dị năng kia kìa.
Kiều Nghệ kêu lâu như vậy nên bây giờ vừa mệt vừa khát, cô chạy vào phòng tắm vụng về dùng móng vuốt vặn vòi nước rồi qua loa lè lưỡi liếm dòng nước đang chảy ra vài cái, sau đó ủ rũ ỉu xìu như quả cà chua héo mà đi ra khỏi phòng tắm.
Chẳng lẽ cô thật sự không có dị năng sao?
Không thể nào, không thể nào, “Vị thần thời gian vĩ đại” kia hẳn là sẽ không hãm hại cô đâu nhỉ?
Y không thể hãm hại một con hổ như vậy được!
Kiều Nghệ trầm cảm, trong lòng chỉ toàn suy nghĩ về chuyện dị năng nên hoàn toàn không phát hiện ra có một luồng sóng vô hình đang lan tràn lấy cô làm trung tâm, hình thành một cái lồng tròn trong suốt bán kính tầm một mét, bao phủ cô ở bên trong.
Gần như là vào khoảnh khắc Kiều Nghệ bị lồng tròn trong suốt bao phủ, có vẻ hổ mẹ đã phát hiện ra điều gì đó mà đứng bật dậy, sống lưng căng thẳng, con ngươi hình tròn co lại thành một chấm nhỏ, dáng vẻ như đã sẵn sàng săn mồi.
"Rống! Rống! Rống!”
Hổ mẹ gầm liên tục ba tiếng, trong tiếng gầm lộ ra một cơn phẫn nộ mãnh liệt, mắt hổ nhanh chóng nhìn thoáng qua phương hướng mà hổ con thường xuyên ngẩn người nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng hổ con đâu, nó lại tuần tra chung quanh một vòng, vẫn không nhìn thấy hổ con như cũ. Hơi thở quanh thân nó càng thêm nguy hiểm, xung quanh lại toát ra hơi lạnh, trong không khí dường như có nhũ băng trong suốt thoắt ẩn thoắt hiện.
Khi hổ mẹ đột ngột gầm lên thì Kiều Nghệ chợt ngây ngẩn cả người, tuy rằng cô không cảm giác được hơi thở của hổ mẹ lúc này đây nguy hiểm đến mức nào nhưng có thể nghe ra vẻ phẫn nộ từ tiếng gầm của nó.
Thế này là làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Có ai trêu chọc hổ mẹ sao?
Kiều Nghệ có chút lo lắng bèn cất chân ngắn điên cuồng chạy về phía hổ mẹ.
"Grào?" Mẹ ơi, mẹ sao thế? Ai làm mẹ tức giận à?
Hai cái tai tròn nhỏ dựng thẳng của hổ mẹ giật giật, nó quay đầu nhìn về phía sau nhưng chỉ thấy mỗi không khí chứ không thấy bóng dáng của hổ con đâu.
“Rống!”
Hổ mẹ lại lần nữa gầm lên một tiếng với nơi phát ra âm thanh của hổ con, đồng thời nhấc chân đi tới chỗ đó.
"Grừ?" Mẹ ơi, mẹ sao thế?
Kiều Nghệ lại kêu lên một tiếng.
Tuy hổ mẹ không nhìn thấy hổ con đâu nhưng có thể dựa vào âm thanh của cô mà tập trung khoanh vùng vị trí của Kiều Nghệ, khí thế cả người nó khiến người ta rét lạnh, nó nhanh chóng chạy về phía hổ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.