Chi Diện Than Vương Vs Hỏa Bạo Dao
Chương 48
Ninh Hoàng
28/05/2021
Vương Khiết bận rộn cho đến khi tan ca mới vào văn phòng Trương Dao tìm nàng, định sẽ cùng nhau về nhà, chân Trương Dao vẫn chưa khỏi hẳn, Vương Khiết nghĩ bũng chờ cho người trong công ty về hết thì mới lên dìu Trương Dao xuống.
"Trương tổng đâu?" Vương Khiết đi vào văn phòng Trương Dao nhưng không thấy ai, cô đành hỏi thư ký Mỵ Mỵ của Trương Dao.
"Buổi chiều Trương tổng đi ra ngoài nhưng không mang theo túi xách, tới giờ vẫn chưa về" Mỵ Mỵ nhớ lại.
"Cô ấy đi ra ngoài một mình?" Vương Khiết cau mày nhìn chằm chằm Mỵ Mỵ hỏi.
"Vâng, đúng vậy. Trương tổng đi ra ngoài một mình, lúc cô ấy đi tôi còn hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy trả lời là chỉ đi xuống dưới lầu một chút là quay lại, nên tôi cũng hỏi thêm gì nhiều"
"Từ giữa trưa Trương tổng đã đi tới giờ?" Đột nhiên Vương Khiết có một loại dự cảm không lành.
"Khoảng hai giờ chiều, bây giờ cũng gần sáu giờ rồi" Thư ký nhìn đồng hồ nói.
Vương Khiết lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Trương Dao, reng reng reng...Di động nằm trên bàn làm việc vang lên, Vương Khiết nằm chặt di động, cảm giác sự việc không đơn giản như vậy.
"Trương tổng không nói đi xuống lầu làm gì hay là sẽ đi gặp ai sao?"
"Không có, Trương tổng không nói gì hết. A, a đúng rồi, Trương tổng nhận điện thoại của nhân viên lễ tân rồi mới đi xuống lầu, vẫn là do tôi giúp cô ấy chuyển điện thoại" Đột nhiên Mỵ Mỵ nhớ lại.
Vương Khiết nghe Mỵ Mỵ nói vậy thì liền chạy từ tầng 25 xuống dưới, chạy thẳng đến đại sảnh "Nhân viên lễ tân của đại sảnh hôm nay đâu rồi?" Vướng Khiết nhìn thấy chỗ ngồi của nhân viên lễ tân đã không có ai nên lớn tiếng hỏi bảo vệ.
"Vương, Vương tổng, nhân viên lễ tân đã xuống ca lúc năm giờ rưỡi rồi" Bảo vệ chạy nhanh tới giải thích cho Vương Khiết.
"Có số điện thoại của cố ấy không, gọi cho cô ấy nhanh lên, tôi có chuyện muốn hỏi" Vương Khiết gấp gáp hỏi.
"Tôi.... tôi không có số điện thoại của cô ấy" Bảo vệ thấy Vương tổng thường ngày ít nói chuyện, hôm nay lại phát hỏa như vậy nên có chút sợ hãi.
"Cái gì! Anh không có số điện thoại của cô ấy, anh nhanh đi hỏi những người nào biết số của cô ấy, nhanh lên!" Vương Khiết có chút mất tự chủ, lớn tiếng nói chuyện với bảo vệ.
Reng...reng...reng
"Alo?" Vương Khiết bắt máy.
"Vương... Vương tổng, tôi là Mỵ Mỵ, lúc nảy điện thoại của Trương tổng reo lên, tôi... tôi nghe máy dùm cô ấy, có... có người đàn ông nói nếu muốn biết Trương tổng ở đâu thì chuẩn bị mười triệu, nói xong thì hắn cũng cúp máy" Mỵ Mỵ nơm nớp lo sợ, đem mọi chuyện nói một lượt.
"Cô đừng đi, tôi đến ngay đây" Vương Khiết cầm chặt điện thoại quay về văn phòng của Trương Dao trên tầng 25.
Nhìn thấy Mỵ Mỵ đứng đó vẫn không nhúc nhích, hình như là bị dọa sợ rồi "Ai gọi điện thoại tới vậy?" Vương Khiết nhìn Mỵ Mỵ hỏi.
Mỵ Mỵ cầm di động của Trương Dao, vội tìm số điện thoại mà lúc nảy đã gọi tới cho Trương Dao đưa cho Vương Khiết "Vương tổng, chính là số này, tôi tưởng khách hàng gọi tới... cho nên, cho nên giúp Trương tổng nhận máy, không... không ngờ... người gọi tới lại là... hắn nói Trương tổng ở chỗ của hắn. Vương tổng, Trương tổng không có chuyện gì chứ? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi, tôi nghe thấy giọng của hắn rất hung dữ" Mỵ Mỵ có chút sợ hãi run rẩy nói.
"Chuyện này để tôi xử lý, đừng nói với người khác, còn nữa nếu có người tìm gặp Trương tổng thì nói cô ấy nghỉ phép rồi, biết chưa?" Vương Khiết căn dặn.
"Vâng, Vương tổng yên tâm, tôi biết nên làm thế nào rồi"
Vương Khiết gật gật đầu, cô cầm điện thoại của Trương Dao đi khỏi, cô cầm điện thoại nhìn nhìn thì nó liền reo lên...
Reng reng reng...
"Alo?"
"Mày là chồng của cô ấy phải không, nếu muốn biết cô ấy ở đâu thì rất dễ, chuẩn bị trước mười triệu, tao nhận được tiền sẽ nói cho mày biết cô ấy ở đâu. Nhưng mà nếu tao biết mày báo cảnh sát thì chuẩn bị nhặt xác nó về đi! Hiểu chưa tiểu thử thối" Kim gia cảnh cáo Vương Khiết.
"Không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ tôi muốn nghe giọng nói của cô ấy, không nghe thấy giọng cô ấy thì một cắc cũng không có" Giọng Vương Khiết lạnh lùng đến cực điểm.
"Con mẹ mày, đánh rắm nhiều rồi đó, chờ đi......đem con nhỏ đó lại đây, kêu nó dậy nói mấy câu nè" Kim gia ra lệnh cho đàn em của hắn.
"Tỉnh tỉnh, tỉnh dậy cho tao" Hắn không ngừng vỗ vỗ vào mặt Trương Dao.
"Đại ca, đại ca, nhỏ này giống như bị xĩu rồi,, kêu hoài vẫn không tỉnh"
"Con mẹ nó, mày lấy xô nước đá qua đây cho tao, tao coi thử coi nó tỉnh không" Kim gia kêu lên.
"Này, không cần, ông trực tiếp nói cho tôi biết chỗ giao tiền là được rồi" VƯơng Khiết khẩn trương hô lên.
"Haha, tiểu tử thối này cũng khẩn trương vì con nhỏ kia quá chứ. Bất quá cũng chỉ là một con nhỏ có bề ngoài xinh đẹp, làm tình nhất định rất sướng nha, hahaha" Kim gia cười lớn.
Vương Khiết nắm chặt điện thoại di động, dùng ngữ khí lạnh lùng trầm thấp nói với hắn "Chỗ nào?"
"Đừng gấp như vậy, mày sợ tiền nhiều quá không chỗ vứt hay sao. Tao không muốn chi phiếu, tao muốn tiền mặt, khi nào cầm sẵn mười triệu trong tay thì gọi tới số này, tao sẽ nói địa điểm giao tiền, không cần gấp gáp như vậy, hahaha" Kim gia vừa cười vừa cúp điện thoại.
- -
"Hi, lập tức tra ra số điện thoại này dùm tôi, tôi phải biết chính xác chỗ của hắn" Vương Khiết đem số điện thoại đưa cho Hi điều tra.
Trương Dao chậm rãi tỉnh lại, nàng cảm thấy trên trán thật đau, chân cũng không đỡ hơn bao nhiêu, không biết đây là chỗ nào? Nàng nhớ lại, lúc chiều nàng và mẹ khắc khẩu trước cửa Lâm thị, a, đúng rồi, bà ấy nói Vương Khiết thay nàng trả nợ ba trăm vạn cho bà ấy. Trương Dao lập tức tỉnh táo lại.
Trương Dao nhìn bốn phía xung quanh, xung quanh thật xa lạ, trong phòng lộn xộn, nồng nặc mùi thuốc lá và mùi mồ hôi, làm nàng cảm thấy một trận ghê tởm.
Trương Dao giật giật chân, làm trúng đến chỗ bị đau, nhưng cũng không làm trở ngại việc đi lại của nàng. Nàng lại sờ sờ trán, máu đã khô lại ở chỗ bị đụng trúng, nhưng mà vẫn còn rất đau, Trương Dao không biết mình đang ở chỗ nào, nàng sờ sờ túi mới nhận ra lúc mình đi xuống lầu không mang theo điện thoại. Nàng nghe loáng thoáng có tiếng người bên ngoài, tiếng cười đáng ghét cùng với tranh cãi, đột nhiên nghe được có người tới gần, làm tim nàng muốn nhảy lên tận cổ.
Cót két, cửa bị mở ra, một người đàn ông đi vào, mang một cặp kính đen, nhìn qua hắn cũng không lớn tuổi lắm, cằm có râu, nhìn rất quái dị.
"Kim gia, Kim gia, con nhỏ đó tỉnh rồi" Người đàn ông thấp hơn thấy Trương Dao tỉnh lại, hắn liền hưng phấn ho to với người bên ngoài.
"Buông ra, tôi tự mình đi được" Trương Dao hất tay tên đàn ông có vóc dáng hơi thấp ra, tự mình đi, tuy rằng chân nàng vẫn còn đau, nhưng vẫn có thể cắn răng tự đi ra ngoài.
Từ khi Trương Dao đứng lên cho tới khi đi ra cửa, ánh mắt của Kim gia vẫn không có rời nàng một bước, hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng.
"Ông là ai, mau thả tôi ra" Trương Dao nhìn Kim gia hét lớn.
"A, hahaha, thả cô đi à, cô ngoan ngoãn đem tiền ra đây đi, chúng tôi sẽ thả cô về" Kim gia vừa cười vừa nói thật đáng khinh.
"Tiền gì?" Trương Dao khó hiểu nhìn Kim gia hỏi.
"Tiền mẹ cô thiếu tôi"
"Vậy thì ông đi hỏi bà ấy, tôi với bà ấy không liên quan gì nhau"
"Mẹ nợ thì con trả"
"Tôi không có tiền"
"Cô không có tiền nhưng mà chồng của cô có, cũng như nhau cả thôi" Kim gia không nhanh không chậm nói.
"Ông..." Trương Dao không ngờ ngay cả Vương Khiết mà bọn họ cũng biết, chắc chắn là do mẹ nàng nói ra, lúc ở nhà bà ngoại, chính mẹ nàng đã nhìn chằm chằm Vương Khiết còn đòi tiền cô nữa, sau đó bị Vương Khiết lạnh lùng nhìn lại nên sợ hãi bỏ đi, bây giờ vẫn không chịu buông tha.
"Cô ấy không có tiền, mấy người đừng gọi cho cô ấy" Lúc này Trương Dao vẫn không quên bảo vệ cho Vương Khiết.
"Cũng được, nếu không có tiền thì sẽ đem cô bán đi, lấy sắc đẹp và ngoại hình của cô, xem ra giá không thấp à nha" Đàn em của Kim gia và hắn không chút ý tốt nhìn chằm chằm Trương Dao.
Lúc này Trương Dao thật sợ hãi, quả nhiên là bọn này vô cùng dã man.
"Kim... Kim gia, nếu ông muốn đem cô ấy bán, thì không bằng cho mấy an hem hưởng trước một chút đi đã" Tên đàn ông có dáng người thấp nói với giọng đáng khinh.
"Lăn xa ra một chút, lão tử còn chưa có chơi xong đâu, đợi tao chơi đã rồi thì sẽ đến phiên tụi bây" Nói xong Kim gia liền đi tới gần Trương Dao.
"Ông... ông muốn làm gì?" Trương Dao thấy Kim gia đi tới gần mình nên vô cùng sợ hãi, nàng lùi về phía sau thật nhanh.
"Tôi muốn làm gì chắc là cô biết rõ lắm đùng không" Nói xong hắn liền kéo Trương Dao lại.
"Trương Dao liều mạng phản kháng, nhưng mà sức lực hai người cách xa nhau rất lớn, căn bản thì Trương Dao không thể chống cự nỗi Kim gia, một tay Kim gia chụp lấy hai cánh tay Trương Dao giơ lên cao... Tay kia thì bắt đầu sờ soạng người nàng.
"A... đồ khốn, mau buông tôi ra" Trương Dao vừa kêu vừa liều mạng đẩy cánh ta đang làm loạn trên người mình ra.
"Rẹt" một tiếng, quần áo Trương Dao bị hắn kéo ra, hai khỏa đầy đặn nửa che nửa hở đầy khiêu khích làm cho máu huyết Kim gia sôi trào đền cựa điểm.
"Chậc chậc, con nhỏ này đúng là có dáng người rất khiêu khích, để ông cho mày biết coi chồng mày hay là lão tử lợi hại" Hắn nói xong thì liền nằm tóc Trương Dao, dùng sức đem nàng kéo sát lại người hắn, cái miệng hôi thối dơ bẩn liền chạm vào môi Trương Dao.
"Trương tổng đâu?" Vương Khiết đi vào văn phòng Trương Dao nhưng không thấy ai, cô đành hỏi thư ký Mỵ Mỵ của Trương Dao.
"Buổi chiều Trương tổng đi ra ngoài nhưng không mang theo túi xách, tới giờ vẫn chưa về" Mỵ Mỵ nhớ lại.
"Cô ấy đi ra ngoài một mình?" Vương Khiết cau mày nhìn chằm chằm Mỵ Mỵ hỏi.
"Vâng, đúng vậy. Trương tổng đi ra ngoài một mình, lúc cô ấy đi tôi còn hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy trả lời là chỉ đi xuống dưới lầu một chút là quay lại, nên tôi cũng hỏi thêm gì nhiều"
"Từ giữa trưa Trương tổng đã đi tới giờ?" Đột nhiên Vương Khiết có một loại dự cảm không lành.
"Khoảng hai giờ chiều, bây giờ cũng gần sáu giờ rồi" Thư ký nhìn đồng hồ nói.
Vương Khiết lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Trương Dao, reng reng reng...Di động nằm trên bàn làm việc vang lên, Vương Khiết nằm chặt di động, cảm giác sự việc không đơn giản như vậy.
"Trương tổng không nói đi xuống lầu làm gì hay là sẽ đi gặp ai sao?"
"Không có, Trương tổng không nói gì hết. A, a đúng rồi, Trương tổng nhận điện thoại của nhân viên lễ tân rồi mới đi xuống lầu, vẫn là do tôi giúp cô ấy chuyển điện thoại" Đột nhiên Mỵ Mỵ nhớ lại.
Vương Khiết nghe Mỵ Mỵ nói vậy thì liền chạy từ tầng 25 xuống dưới, chạy thẳng đến đại sảnh "Nhân viên lễ tân của đại sảnh hôm nay đâu rồi?" Vướng Khiết nhìn thấy chỗ ngồi của nhân viên lễ tân đã không có ai nên lớn tiếng hỏi bảo vệ.
"Vương, Vương tổng, nhân viên lễ tân đã xuống ca lúc năm giờ rưỡi rồi" Bảo vệ chạy nhanh tới giải thích cho Vương Khiết.
"Có số điện thoại của cố ấy không, gọi cho cô ấy nhanh lên, tôi có chuyện muốn hỏi" Vương Khiết gấp gáp hỏi.
"Tôi.... tôi không có số điện thoại của cô ấy" Bảo vệ thấy Vương tổng thường ngày ít nói chuyện, hôm nay lại phát hỏa như vậy nên có chút sợ hãi.
"Cái gì! Anh không có số điện thoại của cô ấy, anh nhanh đi hỏi những người nào biết số của cô ấy, nhanh lên!" Vương Khiết có chút mất tự chủ, lớn tiếng nói chuyện với bảo vệ.
Reng...reng...reng
"Alo?" Vương Khiết bắt máy.
"Vương... Vương tổng, tôi là Mỵ Mỵ, lúc nảy điện thoại của Trương tổng reo lên, tôi... tôi nghe máy dùm cô ấy, có... có người đàn ông nói nếu muốn biết Trương tổng ở đâu thì chuẩn bị mười triệu, nói xong thì hắn cũng cúp máy" Mỵ Mỵ nơm nớp lo sợ, đem mọi chuyện nói một lượt.
"Cô đừng đi, tôi đến ngay đây" Vương Khiết cầm chặt điện thoại quay về văn phòng của Trương Dao trên tầng 25.
Nhìn thấy Mỵ Mỵ đứng đó vẫn không nhúc nhích, hình như là bị dọa sợ rồi "Ai gọi điện thoại tới vậy?" Vương Khiết nhìn Mỵ Mỵ hỏi.
Mỵ Mỵ cầm di động của Trương Dao, vội tìm số điện thoại mà lúc nảy đã gọi tới cho Trương Dao đưa cho Vương Khiết "Vương tổng, chính là số này, tôi tưởng khách hàng gọi tới... cho nên, cho nên giúp Trương tổng nhận máy, không... không ngờ... người gọi tới lại là... hắn nói Trương tổng ở chỗ của hắn. Vương tổng, Trương tổng không có chuyện gì chứ? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi, tôi nghe thấy giọng của hắn rất hung dữ" Mỵ Mỵ có chút sợ hãi run rẩy nói.
"Chuyện này để tôi xử lý, đừng nói với người khác, còn nữa nếu có người tìm gặp Trương tổng thì nói cô ấy nghỉ phép rồi, biết chưa?" Vương Khiết căn dặn.
"Vâng, Vương tổng yên tâm, tôi biết nên làm thế nào rồi"
Vương Khiết gật gật đầu, cô cầm điện thoại của Trương Dao đi khỏi, cô cầm điện thoại nhìn nhìn thì nó liền reo lên...
Reng reng reng...
"Alo?"
"Mày là chồng của cô ấy phải không, nếu muốn biết cô ấy ở đâu thì rất dễ, chuẩn bị trước mười triệu, tao nhận được tiền sẽ nói cho mày biết cô ấy ở đâu. Nhưng mà nếu tao biết mày báo cảnh sát thì chuẩn bị nhặt xác nó về đi! Hiểu chưa tiểu thử thối" Kim gia cảnh cáo Vương Khiết.
"Không thành vấn đề, nhưng mà bây giờ tôi muốn nghe giọng nói của cô ấy, không nghe thấy giọng cô ấy thì một cắc cũng không có" Giọng Vương Khiết lạnh lùng đến cực điểm.
"Con mẹ mày, đánh rắm nhiều rồi đó, chờ đi......đem con nhỏ đó lại đây, kêu nó dậy nói mấy câu nè" Kim gia ra lệnh cho đàn em của hắn.
"Tỉnh tỉnh, tỉnh dậy cho tao" Hắn không ngừng vỗ vỗ vào mặt Trương Dao.
"Đại ca, đại ca, nhỏ này giống như bị xĩu rồi,, kêu hoài vẫn không tỉnh"
"Con mẹ nó, mày lấy xô nước đá qua đây cho tao, tao coi thử coi nó tỉnh không" Kim gia kêu lên.
"Này, không cần, ông trực tiếp nói cho tôi biết chỗ giao tiền là được rồi" VƯơng Khiết khẩn trương hô lên.
"Haha, tiểu tử thối này cũng khẩn trương vì con nhỏ kia quá chứ. Bất quá cũng chỉ là một con nhỏ có bề ngoài xinh đẹp, làm tình nhất định rất sướng nha, hahaha" Kim gia cười lớn.
Vương Khiết nắm chặt điện thoại di động, dùng ngữ khí lạnh lùng trầm thấp nói với hắn "Chỗ nào?"
"Đừng gấp như vậy, mày sợ tiền nhiều quá không chỗ vứt hay sao. Tao không muốn chi phiếu, tao muốn tiền mặt, khi nào cầm sẵn mười triệu trong tay thì gọi tới số này, tao sẽ nói địa điểm giao tiền, không cần gấp gáp như vậy, hahaha" Kim gia vừa cười vừa cúp điện thoại.
- -
"Hi, lập tức tra ra số điện thoại này dùm tôi, tôi phải biết chính xác chỗ của hắn" Vương Khiết đem số điện thoại đưa cho Hi điều tra.
Trương Dao chậm rãi tỉnh lại, nàng cảm thấy trên trán thật đau, chân cũng không đỡ hơn bao nhiêu, không biết đây là chỗ nào? Nàng nhớ lại, lúc chiều nàng và mẹ khắc khẩu trước cửa Lâm thị, a, đúng rồi, bà ấy nói Vương Khiết thay nàng trả nợ ba trăm vạn cho bà ấy. Trương Dao lập tức tỉnh táo lại.
Trương Dao nhìn bốn phía xung quanh, xung quanh thật xa lạ, trong phòng lộn xộn, nồng nặc mùi thuốc lá và mùi mồ hôi, làm nàng cảm thấy một trận ghê tởm.
Trương Dao giật giật chân, làm trúng đến chỗ bị đau, nhưng cũng không làm trở ngại việc đi lại của nàng. Nàng lại sờ sờ trán, máu đã khô lại ở chỗ bị đụng trúng, nhưng mà vẫn còn rất đau, Trương Dao không biết mình đang ở chỗ nào, nàng sờ sờ túi mới nhận ra lúc mình đi xuống lầu không mang theo điện thoại. Nàng nghe loáng thoáng có tiếng người bên ngoài, tiếng cười đáng ghét cùng với tranh cãi, đột nhiên nghe được có người tới gần, làm tim nàng muốn nhảy lên tận cổ.
Cót két, cửa bị mở ra, một người đàn ông đi vào, mang một cặp kính đen, nhìn qua hắn cũng không lớn tuổi lắm, cằm có râu, nhìn rất quái dị.
"Kim gia, Kim gia, con nhỏ đó tỉnh rồi" Người đàn ông thấp hơn thấy Trương Dao tỉnh lại, hắn liền hưng phấn ho to với người bên ngoài.
"Buông ra, tôi tự mình đi được" Trương Dao hất tay tên đàn ông có vóc dáng hơi thấp ra, tự mình đi, tuy rằng chân nàng vẫn còn đau, nhưng vẫn có thể cắn răng tự đi ra ngoài.
Từ khi Trương Dao đứng lên cho tới khi đi ra cửa, ánh mắt của Kim gia vẫn không có rời nàng một bước, hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng.
"Ông là ai, mau thả tôi ra" Trương Dao nhìn Kim gia hét lớn.
"A, hahaha, thả cô đi à, cô ngoan ngoãn đem tiền ra đây đi, chúng tôi sẽ thả cô về" Kim gia vừa cười vừa nói thật đáng khinh.
"Tiền gì?" Trương Dao khó hiểu nhìn Kim gia hỏi.
"Tiền mẹ cô thiếu tôi"
"Vậy thì ông đi hỏi bà ấy, tôi với bà ấy không liên quan gì nhau"
"Mẹ nợ thì con trả"
"Tôi không có tiền"
"Cô không có tiền nhưng mà chồng của cô có, cũng như nhau cả thôi" Kim gia không nhanh không chậm nói.
"Ông..." Trương Dao không ngờ ngay cả Vương Khiết mà bọn họ cũng biết, chắc chắn là do mẹ nàng nói ra, lúc ở nhà bà ngoại, chính mẹ nàng đã nhìn chằm chằm Vương Khiết còn đòi tiền cô nữa, sau đó bị Vương Khiết lạnh lùng nhìn lại nên sợ hãi bỏ đi, bây giờ vẫn không chịu buông tha.
"Cô ấy không có tiền, mấy người đừng gọi cho cô ấy" Lúc này Trương Dao vẫn không quên bảo vệ cho Vương Khiết.
"Cũng được, nếu không có tiền thì sẽ đem cô bán đi, lấy sắc đẹp và ngoại hình của cô, xem ra giá không thấp à nha" Đàn em của Kim gia và hắn không chút ý tốt nhìn chằm chằm Trương Dao.
Lúc này Trương Dao thật sợ hãi, quả nhiên là bọn này vô cùng dã man.
"Kim... Kim gia, nếu ông muốn đem cô ấy bán, thì không bằng cho mấy an hem hưởng trước một chút đi đã" Tên đàn ông có dáng người thấp nói với giọng đáng khinh.
"Lăn xa ra một chút, lão tử còn chưa có chơi xong đâu, đợi tao chơi đã rồi thì sẽ đến phiên tụi bây" Nói xong Kim gia liền đi tới gần Trương Dao.
"Ông... ông muốn làm gì?" Trương Dao thấy Kim gia đi tới gần mình nên vô cùng sợ hãi, nàng lùi về phía sau thật nhanh.
"Tôi muốn làm gì chắc là cô biết rõ lắm đùng không" Nói xong hắn liền kéo Trương Dao lại.
"Trương Dao liều mạng phản kháng, nhưng mà sức lực hai người cách xa nhau rất lớn, căn bản thì Trương Dao không thể chống cự nỗi Kim gia, một tay Kim gia chụp lấy hai cánh tay Trương Dao giơ lên cao... Tay kia thì bắt đầu sờ soạng người nàng.
"A... đồ khốn, mau buông tôi ra" Trương Dao vừa kêu vừa liều mạng đẩy cánh ta đang làm loạn trên người mình ra.
"Rẹt" một tiếng, quần áo Trương Dao bị hắn kéo ra, hai khỏa đầy đặn nửa che nửa hở đầy khiêu khích làm cho máu huyết Kim gia sôi trào đền cựa điểm.
"Chậc chậc, con nhỏ này đúng là có dáng người rất khiêu khích, để ông cho mày biết coi chồng mày hay là lão tử lợi hại" Hắn nói xong thì liền nằm tóc Trương Dao, dùng sức đem nàng kéo sát lại người hắn, cái miệng hôi thối dơ bẩn liền chạm vào môi Trương Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.