Chương 15: Gần đến mức hơi thở của anh phả vào đôi môi lạnh giá của cô
Lựu Liên Hương Thái
20/10/2022
Editor: Hoa
Beta: Nơ
Người đàn ông ngoài cửa cao một mét chín, tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan hài hòa xinh đẹp, và dĩ nhiên người này là Yến Bạch!
Dường như đối phương cũng rất kinh ngạc, còn cố ý quay đầu xác nhận lại biển số phòng lần nữa.
Chung Tử Lăng đi theo sau mông Yến Bạch, bị thân hình cao lớn của người đàn ông chặn lại, một lúc lâu sau vẫn không thấy người phía trước đi tiếp, không kiên nhẫn thò đầu ra: "Lão Bạch, chú nhìn đủ chưa? Đừng nói là đi..."
Ể... hình như có gì đó sai sai...?
Mịa nó!!!!
Hai mắt Chung Tử Lăng sáng rực, ngay lập tức dùng mông hất Yến Bạch qua một bên, sau đó mạnh mẽ chen vào giữa hai người, nở nụ cười tự tin khoe hàm răng trắng sáng: "Em chào chị! Tụi em đến xem phòng ạ!"
Không đợi chị gái xinh đẹp đáp lại, Chung Tử Lăng đã bắn rap liên tục như súng liên thanh, miệng đóng mở không ngừng nghỉ: "Em xin tự giới thiệu trước nha, chào chị gái xinh đẹp, em tên Chung Tử Lăng, "Chung" nghĩa là chuông, "Tử" ghép từ hai chữ "mộc" và "tân", "Lăng" là chữ có bộ băng! Năm nay em 15 tuổi, chuẩn bị tốt nghiệp THCS, sắp lên lớp 10! Tuy rằng ít tuổi nhưng tính cách cũng coi như chín chắn, trước mắt vẫn còn độc thân, chị gái thích uống trà sữa thêm trân châu hay vị dừa ạ? Hì hì, em rất muốn kết bạn WeChat với chị, hay là chúng ta kết bạn đi ha ~?"
Chung Tử Lăng (钟梓凌)
Tử: 梓 ghép từ hai chữ: Mộc: 木 và Tân: 辛
Lăng: 凌 – Bộ băng: 冫
Nói rồi cậu nhanh chóng móc điện thoại ra, năng lực nghiệp vụ tương đối thuần thục mở mã QR WeChat.
Chung Tử Lăng tươi cười sáng lạn, trên mặt viết đầy 3 chữ "Kết bạn đi, kết bạn đi."
Yến Bạch bất ngờ bị hất mông qua một bên:????
Trì Noãn Noãn bị một cậu nhóc xin WeChat:???
Cả hai người: "..."
Yến Bạch một tay đỡ trán, tay kia thi triển "Như Lai thần chưởng" chụp lên đầu Chung Tử Lăng đang nhe răng hớn hở chờ Trì Noãn Noãn kết bạn, kịp thời khống chế thằng nhóc thúi này lại, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ nói với cô gái đang không hiểu chuyện gì, "Thật xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, em đừng so đo với nó."
Nói xong, anh lạnh lùng nhìn lướt qua tiểu tử thúi đang vùng vẫy muốn thoát khỏi tầm khống chế của mình, thuận tay lấy luôn điện thoại trong tay cậu nhóc.
Chung Tử Lăng bĩu môi nhận lấy ánh mắt như dao cắt của anh, ôm ngực lầm bầm.
Tiểu quỷ cậu có rất nhiều kế sách, cậu mới không thèm tức, dù sao chủ nhà cho thuê là một chị gái xinh đẹp, sớm hay muộn cậu cũng có được WeChat của chị đẹp thôi!
Lúc này, Trì Noãn Noãn đang đứng trước cửa mới phản ứng lại, có chút dở khóc dở cười.
Cô xác nhận lại lần nữa: "Các cậu chính là Chung tiên sinh sao?"
Khách thuê phòng nhà cô là một người họ Chung, đưa con đến thành phố B này học cấp ba.
Thời gian này, cuộc thi chuyển cấp còn chưa kết thúc, trực tiếp đến đây hẳn là học sinh được đặc cách tuyển thẳng vào trường.
Nhưng đây không phải vấn đề cô cần quan tâm, chỉ cần xác nhận hộ tịch, chuẩn bị tốt các thủ tục cần thiết là được rồi.
Yến Bạch cố nén ý cười sắp không khống chế được nơi đáy mắt, "Ừm, Chung Hải là anh tôi, đây là thằng nhóc nhà anh ấy, anh ấy có việc bận ở thành phố S không đến được nên nhờ tôi dẫn nó đến trước."
Trì Noãn Noãn xác định thân phận xong xuôi, đặt thùng đồ ở trước cửa, nhích qua một bên cho họ vào: "Vậy hai người vào xem trước một chút đi."
Cô dẫn đầu đi phía trước, hai người họ đi theo phía sau.
Nhìn bóng người đi phía trước, Yến Bạch có chút không tự nhiên bỏ qua ánh mắt dò xét bên cạnh.
Vì phải dẫn khách tới xem phòng nên hôm nay Trì Noãn Noãn không đến phòng thí nghiệm, từ sáng sớm đã qua đây dọn dẹp một chút đồ cuối cùng, thời tiết gần đây khá nóng, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng với quần đen dài.
Áo sơ mi vải bóng màu đen có viền bạc, làm cần cổ lộ ra dưới lớp áo càng thêm trắng nõn, vì phải dọn dẹp đồ đạc, cổ tay áo của cô hơi kéo lên trên một chút, cổ tay vừa trắng vừa mịn liền lộ ra.
Yến Bạch cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Một bàn tay của anh là có thể dễ dàng nắm trọn hai đoạn cổ tay ấy.
Trong phút cúi đầu ấy, ánh mắt anh lơ đãng lướt qua mắt cá chân của người phía trước, dưới ống quần đen là sợi chỉ bạc tua rua, mỗi bước đi cổ chân lại lộ ra một chút, trong một giây nào đó anh đã nhìn thấy nốt ruồi trên mắt cá chân phải của cô.
Nhìn đến bỏng cả mắt, Yến Bạch mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng để bình ổn lại nội tâm của mình, không muốn tiếp tục nhìn người phía trước nữa.
Chung Tử Lăng đang vui vẻ xem nhà tiện thể nghe chị gái xinh đẹp nói chuyện, nghe thấy người đàn ông bên cạnh ho khan liên tục, liền ân cần quan tâm hỏi: "Lão Bạch, chú không khỏe sao? Nếu không chú về trước đi, nhà để cháu với chị Trì xem là được rồi?"
Kết quả là, cậu không biết lời này của mình đã chọc phải gân nào đó của người đàn ông, Chung Tử Lăng bị ăn một cước thì không nói, lúc sau càng không được nói lời nào với chị gái xinh đẹp.
Chung Tử Lăng: "?"
Lão Bạch, chú lạ lắm nhé.
Yến Bạch không rảnh để suy nghĩ tâm tư của một đứa trẻ, anh không dám nhìn cô gái nhỏ trước mặt quá lâu, xem nhà xong đã vội vàng ký hợp đồng.
Lúc thấy Trì Noãn Noãn quảng cáo căn nhà trên vòng bạn bè anh liền chia sẻ cho Chung Hải, hơn nữa nhà của cô sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi ký hợp đồng, Trì Noãn Noãn đưa chìa khóa cho Yến Bạch:"Tôi đã thu dọn xong đồ đạc rồi. Nếu còn thiếu thứ gì, hai người có thể nói với tôi, tôi sống ở đối diện." Nói xong, cô cúi người ôm lấy thùng giấy trước cửa.
Hai mắt Yến Bạch đột nhiên sáng lên: "Em ở đối diện?"
Trì Noãn Noãn nhỏ giọng nói "Ừm".
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, tại sao khi nghe tin cô sống ở đối diện, cô cứ cảm thấy hình như Yến Bạch rất vui?
Trì Noãn Noãn không chắc lắm, cô lại nhìn qua nét mặt của Yến Bạch, vẻ mặt người đàn ông trầm ổn, không chút gợn sóng.
Vừa rồi chắc là ảo giác.
Yến Bạch suýt chút nữa bị bại lộ tâm tư: "..."
Thở phào nhẹ nhõm, anh lại sơ suất nữa rồi.
Hai người đang nói chuyện về điện nước và đồ dùng, Chung Tử Lăng nghe thấy chán, chỉ biết đứng ở một bên ngắm nhìn chị gái xinh đẹp.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã vô cùng kinh ngạc trước dáng vẻ của chị gái xinh đẹp đeo kính cận có sợi dây bạc, hai sợi dây mảnh treo trên thái dương, sợi dây khoác qua bên tai, một đường từ tai rơi vào trên cổ của cô, không cần nói cũng đủ biết bao nhiêu xinh đẹp.
Cậu không thể miêu tả được hết, nhưng cậu cảm thấy chị gái xinh đẹp như vậy rất trưởng thành và quyến rũ, trông cô giống như nhân vật chính cấm dục trong tiểu thuyết mà các bạn nữ trong lớp hay nói!
Tuy rằng ánh mắt cậu nhóc rất thẳng thắn, nhưng không quá phận, tuổi cậu không lớn, ánh mắt rất trong trẻo, chỉ đơn thuần nhìn thấy người đẹp nên muốn nhìn thêm vài lần.
Trì Noãn Noãn không cảm thấy khó chịu mà còn mỉm cười với cậu bạn nhỏ.
Một lớn một nhỏ bị nụ cười chói mắt ấy làm sững sờ tại chỗ.
Mãi đến khi Chung Tử Lăng đột nhiên nhìn thấy khung ảnh nhỏ trong hộp carton mà Trì Noãn Noãn đang ôm, trong nháy mắt, cậu như bị sét đánh: "Chị Trì, chị có bạn trai rồi sao?"
Trong giọng nói của cậu đầy vẻ khó tin.
Vậy là cậu thất tình rồi sao??
Yến Bạch cũng sửng sốt một chút, tầm mắt di chuyển xuống, nhìn thấy khung ảnh trong chiếc hộp kia.
Hai người trong bức ảnh ôm chặt lấy nhau, cô gái rúc vào vòng tay người đàn ông.
Bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại, dù biết họ đã chia tay nhưng khi nhìn thấy những bức hình này, ngực anh vẫn nhói đau.
Cả trái tim như bị bức ảnh đó bóp chặt, khiến anh không thở nổi.
Đột nhiên, anh nhìn thấy khung ảnh bị úp xuống.
Đây là chuyện tư, Trì Noãn Noãn không muốn nhắc tới, chỉ nói: "Đã chia tay."
Chỉ là một hành động đơn giản, ba chữ đơn giản thôi, nhưng đã khiến nhịp tim của Yến Bạch bình thường trở lại.
Anh nhìn ra được, lúc úp bức ảnh xuống, cô rất thờ ơ và tùy ý.
Chung Tử Lăng ở bên cạnh nghe xong lại vui vẻ: "Vậy là em vẫn còn cơ hội... Khốn kiếp! Lão Bạch, chú lại đánh cháu!"
Yến Bạch từ trên cao nhìn xuống cậu, cười lạnh: "Nhóc con, đừng có cả ngày nghĩ lung tung, đừng gây thêm phiền cho chủ nhà của chúng ta."
Chung Tử Lăng xị mặt xuống.
Hừ!
Trì Noãn Noãn bị hành động của hai người trước mặt chọc cười, lắc đầu bó tay.
"Tôi về trước đây, nếu có việc gì thì có thể gửi WeChat cho tôi." Trì Noãn Noãn ôm mớ đồ trong tay quay về phòng đối diện.
Bên kia vừa đóng cửa lại, Chung Tử Lăng liền híp mắt:"Lão Bạch, chú có biết hay không, chú rất không bình thường!"
Yến Bạch lười để ý, túm lấy cổ áo cậu: "Được rồi, về nhà thu dọn đồ đạc đi."
Chung Tử Lăng điên cuồng giãy dụa, nhưng bây giờ cậu ta còn chưa cao tới 1m8, chỉ có thể bị Yến Bạch cao 1m9 áp chế, cuối cùng xịu mặt bị Yến Bạch lôi vào trong xe.
Bọn họ thu dọn đồ đạc rất nhanh, buổi sáng đi về, buổi chiều đã đóng gói hành lý chuyển vào.
Đêm nay Trì Noãn Noãn định qua chỗ Lâm Hạ Chí ngủ, lúc ra cửa, tình cờ gặp một lớn một nhỏ đang thu dọn hành lý.
Đứa nhỏ nhìn thấy cô thì tươi cười chào hỏi, người đằng sau cũng đi theo ra, lúc thấy cô, con ngươi trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sao.
Vào thời khắc này, đột nhiên Trì Noãn Noãn cảm thấy mình dường như có một cặp hàng xóm thú vị.
Ngày hôm sau, Trì Noãn Noãn đến phòng thí nghiệm rất sớm, gần đây dự án "An toàn và tiết kiệm năng lượng" đang đến giai đoạn cuối, cô càng phải chú ý nhiều hơn đến phương diện này.
Mấy ngày hôm nay, ngày nào Tiết Ứng Chi cũng ngồi xổm trước cửa Công nghệ tương lai, hầu như tất cả mọi người ở Công nghệ tương lai đều biết đến sự việc giữa anh ta và Trì Noãn Noãn.
Mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng lại ngấm ngầm điên cuồng bàn tán
Lúc này, trong nhóm công ty vô cùng náo nhiệt...
【Sáng nay mọi người có nhìn thấy gì không, vị kia lại tới nữa rồi.】
【Thấy rồi, anh ấy còn tặng bữa sáng cho tôi nữa [xấu hổ]】
【Tôi cũng có he he】
【Thực ra, người kia luôn rất ấm áp, mỗi lần đến đều mang đồ ăn đồ uống gì đó cho mọi người, còn nhớ rõ tên của chúng ta】
【Đúng đúng, anh chàng đó rất quan tâm đến giáo sư Trì, đã gần hai tuần rồi, ngày nào anh ta cũng đợi ở bên ngoài bất kể mưa gió, đổi lại là tôi, có một người đàn ông đối xử tốt với tôi như vậy, tôi đã tha thứ cho anh ấy từ lâu rồi, nào giống như giáo sư Trì, ngày nào cũng vờ như không nhìn thấy, quá nhẫn tâm】
【Có lúc nào giáo sư Trì không lạnh lùng? Chả bao giờ thấy cô ấy cười với ai.】
【Nói đến cái này, trước đây cũng có người theo đuổi, tặng quà cho giáo sư Trì. Giáo sư Trì còn vứt quà vào thùng rác trước mặt người ta nữa cơ...】
【Cmn, cái này cũng quá coi thường người khác rồi?】
【Cô ấy đâu chỉ không tôn trọng người khác, cô ấy ở cao nên nhìn ai cũng chướng mắt thôi. Tôi nghĩ cô ấy với Tiết tổng cãi nhau, tám phần là do cô ấy quá kiêu ngạo. Chẳng phải trước đây vị Tiết tổng kia ngày nào cũng đuổi theo cô ấy như một con chó chạy đằng sau mông sao, nói không chừng là đã chơi chán rồi】
【Cô còn phải nói, có lẽ là như vậy thật rồi... Dù sao người trong đội bọn họ đều rất kiêu ngạo, nhìn người khác qua lỗ mũi thật khiến người ta khó chịu】
【Này, Tiết tổng vừa nãy lại phát cho tôi một bao lì xì. Mọi người nói xem tôi có nên quẹt thẻ mở cửa cho anh ấy không?】
【Tôi khuyên cô không nên, cẩn thận bị giáo sư Trì gây khó dễ! 】
【...】
Trong chớp mắt, tin nhắn trong nhóm đã lên tới 99+.
Nhóm này là một nhóm nhỏ của nhân viên, không có người của phòng thí nghiệm trong đó, về cơ bản họ chỉ là lễ tân hoặc trợ lý, không chỉ nhóm này mà ngay cả các phòng thí nghiệm khác cũng có rất nhiều người không thích Trì Noãn Noãn.
Giáo sư Trì quyền lực đến mức khiến người ta phải ngưỡng mộ, đã thu hút vô số người ghen tị vì tuổi trẻ, nhan sắc và tính cách của cô.
Trì Noãn Noãn biết điều này, cô không ngốc, có thể nhìn ra thái độ của mọi người.
Cũng giống như hôm nay, cô cảm nhận rõ sự thờ ơ và ánh mắt trách móc của mọi người.
Trì Noãn Noãn mím chặt môi, nhìn Tiết Ứng Chi đang ở dưới lầu ôm bó hoa nhấc theo hộp đồ ăn, ngửa đầu nhìn lên màn hình 4D, một lúc lâu sau, cô mới tháo găng tay từ phòng thí nghiệm đi ra.
Người trong đội thấy vậy, hỏi: "Lão đại, cô đi đâu vậy?"
Trì Noãn Noãn cúi đầu gửi tin nhắn WeChat, khi ngẩng lên lần nữa, đôi mắt sắc lạnh, cô nói: "Đánh nhau."
Mọi người trong đội: "???"
*
Tiết Ứng Chi không ngờ rằng dự án "An toàn và tiết kiệm năng lượng" lại gặp trục trặc, chủ đầu tư đã bắt đầu bàn bạc về việc rút vốn. Anh ta phải lôi kéo rất nhiều ngày mới tranh thủ được thời gian một tháng.
Trong thời gian một tháng, anh ta phải giải quyết xong vấn đề này.
Dự án này là phần lớn tâm huyết của Công nghệ Ứng Chi, gần một nửa số tiền anh ta có trong tay đều đập lên dự án này.
Khi đó, anh ta ném tiền vào rất dứt khoát, bởi vì biết có Trì Noãn Noãn đứng phía sau anh ta, bất luận là vấn đề về vốn hay kỹ thuật đều sẽ không xảy ra vấn đề gì, anh ta chỉ cần đợi thu hoạch là được.
Cả đường quá suôn sẻ khiến anh ta đắc ý vênh váo mà quên mất rằng anh ta có được thành quả ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Trì Noãn Noãn.
Mãi cho tới bây giờ dự án xảy ra vấn đề, anh ta tìm mọi cách giải quyết, thậm chí vào lại phòng thí nghiệm, lúc này, anh ta mới chợt nhận ra, mình đã lâu không tới phòng thí nghiệm.
"An toàn và Tiết kiệm năng lượng" là ý tưởng chung của anh ta và Trì Noãn Noãn. Lúc ấy họ ở bên nhau không lâu, anh ta tình cờ đưa ra ý tưởng này, trùng hợp với đoạn thời gian đó Trì Noãn Noãn đang nghiên cứu dự án Tiết kiệm năng lượng khác, vì vậy Trì Noãn Noãn bắt đầu tập trung vào "Tiết kiệm và an toàn năng lượng". Thực lực của cô thực sự là sự tồn tại của trần nhà, chỉ trong ba ngày, cô đã có thể tóm tắt những ý tưởng hoang dã của anh ta thành một bộ mô hình hoàn chỉnh, thậm chí còn đưa ra ý tưởng sơ bộ về tiết kiệm năng lượng.
"Tiết kiệm và an toàn năng lượng" là ý tưởng của anh ta, nhưng chân chính hoàn thành là Trì Noãn Noãn.
Anh ta luôn nghĩ đó là thành quả chung của cả hai, nhưng khi bước vào phòng thí nghiệm và thực sự chạm vào dự án này, anh ta mới nhận ra rằng mình không thể làm được gì cả.
Anh ta chỉ có thể tìm tới Trì Noãn Noãn, chỉ có thể tìm cô.
Anh ta nghe nói cô cũng đang làm dự án này, lúc đầu anh ta có hơi tức giận, cô biết rõ anh ta đang làm dự án này, biết rõ anh ta đã đập không ít tiền vào đây, lại còn muốn cạnh tranh với anh ta.
Nhưng cái nghề này chính là như vậy, cái mới thay cái cũ, anh ta không cản được cô, vậy thì anh ta sẽ rộng lượng để cô làm.
Có phải như vậy, cô sẽ ghi nhớ tốt về anh ta, sau đó quay về bên anh ta?
Rõ ràng là không, cô kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng đây vốn là dự án của cô, cô muốn làm thì làm, không liên quan gì đến anh ta.
Nhưng không sao cả, anh ta không qua tâm, anh ta chỉ mong cô có thể trở về bên cạnh anh ta.
Anh ta thực sự cần cô!
Mưa phùn thổi vào cổ áo, Tiết Ứng Chi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ôm bó hoa trong ngực, cố gắng để có chút hơi ấm.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy người mà anh ta đang ngày đêm mong nhớ bước ra khỏi tòa nhà.
Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, anh ta chạy nhanh đến chỗ cô: "Noãn Noãn, em tới đây gặp anh sao?"
Trì Noãn Noãn cao 1m75, đứng cùng anh ta cao 1m83 nên gần như cô không cần phải ngửa mặt lên nhìn.
Cô hờ hững liếc nhìn anh ta, trong đôi mắt phượng nâu sóng ngầm mãnh liệt.
"Đi theo tôi." Cô nói.
Tiết Ứng Chi bị ánh mắt lạnh lùng của cô đâm vào tim, nhưng sau khi nghe được lời nói của cô, tâm trạng trở nên hưng phấn, vội vàng bước theo bước chân của cô.
Họ cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Tiết Ứng Chi lên xe của Trì Noãn Noãn.
Đó là chiếc SUV màu trắng mà bố mẹ cô mua cho cô, mọi thứ trong xe đều quen thuộc với anh ta, ngay cả mùi cam thoang thoảng cũng không thay đổi.
Tiết Ứng Chi đang cầm bó hoa, một tia đắc ý lóe lên trong đôi mắt chim ưng.
Cô không thay đổi tất cả mọi thứ trên xe, nhất định cô vẫn còn thích anh ta!
Tiết Ứng Chi tự hào, đầu óc trở nên sinh động, anh ta cầm con mèo nhỏ thần tài lắc đầu trên xe, cười nói với Trì Noãn Noãn: "Em vẫn giữ cái này à, anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu lái ô tô đã mua nó." Nói xong, anh ta xoay chân của con mèo thần tài nhỏ và nói với nó: "Tiểu Tài, dạo này con thế nào? Con có nhớ ba không?"
Anh ta vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng "đinh tai nhức óc", thân thể kịch liệt chấn động, chiếc xe dừng lại ở ven đường.
Tiết Ứng Chi đập mạnh vào kính xe, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì con mèo thần tài trong tay đã bị cướp đi, sau đó cửa xe mở ra, gió lạnh ùa vào.
Trì Noãn Noãn xuống xe ném con mèo thần tài vào thùng rác bên đường, lúc lên xe, đáy mắt lại hiện lên sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn: "Nếu còn nói nhảm nữa thì cút xuống."
Tiết Ứng Chi giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi im không nói gì.
Xe dừng trước một phòng tập quyền anh, lúc vừa bước xuống xe, Tiết Ứng Chi đột nhiên muốn bỏ chạy.
Ném một đôi găng tay đấm bốc cho anh ta, vẻ mặt của Trì Noãn Noãn không thay đổi: "Cầm lấy, lên đi."
Tiết Ứng Chi theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ đến điều này sẽ khiến Trì Noãn Noãn hết giận, chỉ cần cô sẵn lòng quay lại với anh ta, để cô thông suốt là được rồi.
Nhưng mà...
Tiết Ứng Chi đã nhầm.
Mười lăm phút sau, anh ta ngã quỵ xuống đất không đứng dậy được. Đầu óc ong ong, chỉ nghe thấy vài tiếng "keng keng keng", Trì Noãn Noãn đứng bên cạnh.
Anh ta khó khăn nâng mí mắt lên nhìn cô, thấy cô đang nhìn từ trên cao xuống, sau đó tháo kính xuống, sự thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt phượng đối với anh ta, cũng như sự khinh thường và thờ ơ với anh ta đều hiện rõ, chỉ cần nhìn là thấy ngay.
Từ khi chia tay đến giờ, tâm trạng của cô chưa bao giờ lên xuống lớn như vậy, giống như chuyện chia tay chẳng quan trọng gì với cô, và cô cũng chẳng quan tâm gì.
Ngay cả từng lời nói với anh ta cũng vậy...
"Tôi biết gần đây anh có vấn đề với dự án của mình, nhưng tôi sẽ không giúp anh. Tiết Ứng Chi, hãy tự hỏi bản thân anh đi, là vì anh luyến tiếc tôi nên mới gặp tôi, hay là vì dự án và công ty của anh nên mới cần tôi, mới muốn bù đắp lại cho tôi." Trì Noãn Noãn cởi bỏ găng tay đấm bốc, nhìn xuống người đàn ông đang nằm trên mặt đất, như thể cô có thể nhìn thấu anh ta trong nháy mắt, với biểu cảm thờ ơ và giọng điệu lạnh lùng: "Đừng có diễn những tiết mục đạo đức giả này trước mặt tôi, chúng ta không còn khả năng nữa đâu."
Đột nhiên, mắt cô phủ đầy băng giá, cuối cùng cô cảnh cáo anh ta: "Sau này, nếu anh tiếp tục tự cho mình là đúng và dây dưa không ngớt, sẽ không còn đơn giản là đến phòng tập quyền anh."
Trái tim của Tiết Ứng Chi thắt lại với nỗi sợ hãi kéo dài từ cơn đau xác thịt vừa rồi. Anh ta nhìn theo bóng dáng kiên định đi xa không chút lưu luyến.
Sau khi chia tay, cô không bao giờ quay đầu nhìn lại.
Nhận ra điều này, đôi mắt của Tiết Ứng Chi lập tức đỏ lên, nước mắt chảy dài trên má.
Tại sao, tại sao không thể cho anh ta một cơ hội nữa...
Sau khi bước ra khỏi phòng tập quyền anh, Trì Noãn Noãn không quay trở lại phòng thí nghiệm.
Hôm nay tâm trạng của cô không tốt, trở lại làm việc thì hiệu suất cũng không cao.
Cô không biết liệu lời cảnh báo hôm nay có ích gì với Tiết Ứng Chi không, nhưng nếu anh ta vẫn quấn lấy như thế này, cô sẽ lợi dụng cổ phần Công nghệ Ứng Chi trong tay, khiến anh ta cảm thấy khủng hoảng.
Tâm trạng trùng trùng đi lang thang không có mục đích, Trì Noãn Noãn chọn về nhà để ngủ.
Khi chuẩn bị đến tiểu khu, cô nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở bên đường.
"Tít tít —"
Chung Tử Lăng bị tiếng còi hù cho sợ, giật bắn người, tiếp theo chửi ra một câu "Fuck you".
Yến Bạch mở đầu bằng một tiếng "bốp": "Nhắc rồi, không được chửi bậy."
Chung Tử Lăng vỗ về trái tim bé bỏng của mình: "Chuyện này không đáng sợ sao?" Sau đó bắt đầu hướng về phía vừa nhìn thấy, mắt sáng rực kêu: "Chị Trì."
Yến Bạch đã nhận ra xe của Trì Noãn Noãn, anh mỉm cười với cô.
Trì Noãn Noãn nhìn hai người ngoài cửa sổ xe: "Hai người trở về tiểu khu sao? Tôi đưa hai người về."
Chung Tử Lăng vui vẻ mở cửa ghế phụ ra: "Được, được."
Nhưng cậu ta còn chưa kịp ngồi vào, người đàn ông cao lớn đã xách cổ áo phía sau.
Người đàn ông mặc áo sơ mi cổ chữ T màu đen, tay áo xắn tới khuỷu tay, khi anh xách cậu nhóc, cánh tay rắn chắc và đầy sức mạnh. Nhìn người đàn ông đẹp trai đang cười một giây trước, giây sau đã nói với Chung Tử Lăng với vẻ mặt lạnh lùng: "Ngồi ở phía sau."
Chung Tử Lăng: "???"
Lão Bạch, chú càng ngày càng không bình thường!!
Chung Tử Lăng đang ngồi một mình ở ghế sau, đen mặt khoanh cánh tay, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi ở ghế phụ.
Người đàn ông không để ý đến ánh mắt của thằng nhóc, hỏi người ngồi ở ghế lái: "Tâm trạng không tốt sao?"
Vẻ mặt Trì Noãn Noãn ngưng lại, sau đó cô cười lạnh, nhưng cũng không phủ nhận: "Ừm."
Yến Bạch nhìn sườn mặt cô, từ góc độ này, anh không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng anh có thể cảm thấy cô có tâm trạng không tốt.
"Dừng lại trước siêu thị đó." Yến Bạch chỉ về phía cách đó hai trăm mét.
Trì Noãn Noãn xoay vô lăng và dừng lại.
Yến Bạch nới lỏng dây an toàn nhìn cô: "Tôi và Tiểu Lăng đi mua đồ ăn, buổi tối định làm lẩu, em có muốn đi cùng không?"
Người ngồi trên ghế lái không trả lời, nhưng cau mày không biết đang nghĩ gì.
Yến Bạch nheo đôi mắt hoa đào lại, sau đó nghiêng người.
Người vẫn còn đang suy nghĩ về mọi thứ bỗng bị làm phiền bởi khuôn mặt và hơi thở đang đến gần.
Đôi mắt phượng nâu chớp chớp hai lần, sững sờ.
Thật sự rất gần!
Gần đến mức chóp mũi của bọn họ gần như chạm vào nhau, gần đến mức hơi thở của anh phả vào đôi môi lạnh giá của cô, gần đến mức khiến cô nín thở trong vô thức.
"Lạch cạch."
Dây an toàn được cởi ra.
Trì Noãn Noãn đột nhiên hoàn hồn.
Thấy người đàn ông vẫn chưa rời đi, anh vẫn giữ khoảng cách gần như vậy, cong môi nhìn cô, đôi mắt đào hoa đen nhánh đầy sao, nói với cô: "Đi cùng nhau, nhé?"
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Tử Lăng: Cháu biết rồi! Cháu biết vì sao chú kỳ lạ rồi!!!
Yến Bạch: Trẻ vị thành niên chỉ nên câm miệng nhắm mắt.
【Tạm thời khúc sau sẽ không có cặn bã cản trở, chừa một chút không gian cho nam nữ chính bồi dưỡng tình cảm. 】
Beta: Nơ
Người đàn ông ngoài cửa cao một mét chín, tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan hài hòa xinh đẹp, và dĩ nhiên người này là Yến Bạch!
Dường như đối phương cũng rất kinh ngạc, còn cố ý quay đầu xác nhận lại biển số phòng lần nữa.
Chung Tử Lăng đi theo sau mông Yến Bạch, bị thân hình cao lớn của người đàn ông chặn lại, một lúc lâu sau vẫn không thấy người phía trước đi tiếp, không kiên nhẫn thò đầu ra: "Lão Bạch, chú nhìn đủ chưa? Đừng nói là đi..."
Ể... hình như có gì đó sai sai...?
Mịa nó!!!!
Hai mắt Chung Tử Lăng sáng rực, ngay lập tức dùng mông hất Yến Bạch qua một bên, sau đó mạnh mẽ chen vào giữa hai người, nở nụ cười tự tin khoe hàm răng trắng sáng: "Em chào chị! Tụi em đến xem phòng ạ!"
Không đợi chị gái xinh đẹp đáp lại, Chung Tử Lăng đã bắn rap liên tục như súng liên thanh, miệng đóng mở không ngừng nghỉ: "Em xin tự giới thiệu trước nha, chào chị gái xinh đẹp, em tên Chung Tử Lăng, "Chung" nghĩa là chuông, "Tử" ghép từ hai chữ "mộc" và "tân", "Lăng" là chữ có bộ băng! Năm nay em 15 tuổi, chuẩn bị tốt nghiệp THCS, sắp lên lớp 10! Tuy rằng ít tuổi nhưng tính cách cũng coi như chín chắn, trước mắt vẫn còn độc thân, chị gái thích uống trà sữa thêm trân châu hay vị dừa ạ? Hì hì, em rất muốn kết bạn WeChat với chị, hay là chúng ta kết bạn đi ha ~?"
Chung Tử Lăng (钟梓凌)
Tử: 梓 ghép từ hai chữ: Mộc: 木 và Tân: 辛
Lăng: 凌 – Bộ băng: 冫
Nói rồi cậu nhanh chóng móc điện thoại ra, năng lực nghiệp vụ tương đối thuần thục mở mã QR WeChat.
Chung Tử Lăng tươi cười sáng lạn, trên mặt viết đầy 3 chữ "Kết bạn đi, kết bạn đi."
Yến Bạch bất ngờ bị hất mông qua một bên:????
Trì Noãn Noãn bị một cậu nhóc xin WeChat:???
Cả hai người: "..."
Yến Bạch một tay đỡ trán, tay kia thi triển "Như Lai thần chưởng" chụp lên đầu Chung Tử Lăng đang nhe răng hớn hở chờ Trì Noãn Noãn kết bạn, kịp thời khống chế thằng nhóc thúi này lại, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ nói với cô gái đang không hiểu chuyện gì, "Thật xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, em đừng so đo với nó."
Nói xong, anh lạnh lùng nhìn lướt qua tiểu tử thúi đang vùng vẫy muốn thoát khỏi tầm khống chế của mình, thuận tay lấy luôn điện thoại trong tay cậu nhóc.
Chung Tử Lăng bĩu môi nhận lấy ánh mắt như dao cắt của anh, ôm ngực lầm bầm.
Tiểu quỷ cậu có rất nhiều kế sách, cậu mới không thèm tức, dù sao chủ nhà cho thuê là một chị gái xinh đẹp, sớm hay muộn cậu cũng có được WeChat của chị đẹp thôi!
Lúc này, Trì Noãn Noãn đang đứng trước cửa mới phản ứng lại, có chút dở khóc dở cười.
Cô xác nhận lại lần nữa: "Các cậu chính là Chung tiên sinh sao?"
Khách thuê phòng nhà cô là một người họ Chung, đưa con đến thành phố B này học cấp ba.
Thời gian này, cuộc thi chuyển cấp còn chưa kết thúc, trực tiếp đến đây hẳn là học sinh được đặc cách tuyển thẳng vào trường.
Nhưng đây không phải vấn đề cô cần quan tâm, chỉ cần xác nhận hộ tịch, chuẩn bị tốt các thủ tục cần thiết là được rồi.
Yến Bạch cố nén ý cười sắp không khống chế được nơi đáy mắt, "Ừm, Chung Hải là anh tôi, đây là thằng nhóc nhà anh ấy, anh ấy có việc bận ở thành phố S không đến được nên nhờ tôi dẫn nó đến trước."
Trì Noãn Noãn xác định thân phận xong xuôi, đặt thùng đồ ở trước cửa, nhích qua một bên cho họ vào: "Vậy hai người vào xem trước một chút đi."
Cô dẫn đầu đi phía trước, hai người họ đi theo phía sau.
Nhìn bóng người đi phía trước, Yến Bạch có chút không tự nhiên bỏ qua ánh mắt dò xét bên cạnh.
Vì phải dẫn khách tới xem phòng nên hôm nay Trì Noãn Noãn không đến phòng thí nghiệm, từ sáng sớm đã qua đây dọn dẹp một chút đồ cuối cùng, thời tiết gần đây khá nóng, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng với quần đen dài.
Áo sơ mi vải bóng màu đen có viền bạc, làm cần cổ lộ ra dưới lớp áo càng thêm trắng nõn, vì phải dọn dẹp đồ đạc, cổ tay áo của cô hơi kéo lên trên một chút, cổ tay vừa trắng vừa mịn liền lộ ra.
Yến Bạch cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Một bàn tay của anh là có thể dễ dàng nắm trọn hai đoạn cổ tay ấy.
Trong phút cúi đầu ấy, ánh mắt anh lơ đãng lướt qua mắt cá chân của người phía trước, dưới ống quần đen là sợi chỉ bạc tua rua, mỗi bước đi cổ chân lại lộ ra một chút, trong một giây nào đó anh đã nhìn thấy nốt ruồi trên mắt cá chân phải của cô.
Nhìn đến bỏng cả mắt, Yến Bạch mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng để bình ổn lại nội tâm của mình, không muốn tiếp tục nhìn người phía trước nữa.
Chung Tử Lăng đang vui vẻ xem nhà tiện thể nghe chị gái xinh đẹp nói chuyện, nghe thấy người đàn ông bên cạnh ho khan liên tục, liền ân cần quan tâm hỏi: "Lão Bạch, chú không khỏe sao? Nếu không chú về trước đi, nhà để cháu với chị Trì xem là được rồi?"
Kết quả là, cậu không biết lời này của mình đã chọc phải gân nào đó của người đàn ông, Chung Tử Lăng bị ăn một cước thì không nói, lúc sau càng không được nói lời nào với chị gái xinh đẹp.
Chung Tử Lăng: "?"
Lão Bạch, chú lạ lắm nhé.
Yến Bạch không rảnh để suy nghĩ tâm tư của một đứa trẻ, anh không dám nhìn cô gái nhỏ trước mặt quá lâu, xem nhà xong đã vội vàng ký hợp đồng.
Lúc thấy Trì Noãn Noãn quảng cáo căn nhà trên vòng bạn bè anh liền chia sẻ cho Chung Hải, hơn nữa nhà của cô sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi ký hợp đồng, Trì Noãn Noãn đưa chìa khóa cho Yến Bạch:"Tôi đã thu dọn xong đồ đạc rồi. Nếu còn thiếu thứ gì, hai người có thể nói với tôi, tôi sống ở đối diện." Nói xong, cô cúi người ôm lấy thùng giấy trước cửa.
Hai mắt Yến Bạch đột nhiên sáng lên: "Em ở đối diện?"
Trì Noãn Noãn nhỏ giọng nói "Ừm".
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, tại sao khi nghe tin cô sống ở đối diện, cô cứ cảm thấy hình như Yến Bạch rất vui?
Trì Noãn Noãn không chắc lắm, cô lại nhìn qua nét mặt của Yến Bạch, vẻ mặt người đàn ông trầm ổn, không chút gợn sóng.
Vừa rồi chắc là ảo giác.
Yến Bạch suýt chút nữa bị bại lộ tâm tư: "..."
Thở phào nhẹ nhõm, anh lại sơ suất nữa rồi.
Hai người đang nói chuyện về điện nước và đồ dùng, Chung Tử Lăng nghe thấy chán, chỉ biết đứng ở một bên ngắm nhìn chị gái xinh đẹp.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã vô cùng kinh ngạc trước dáng vẻ của chị gái xinh đẹp đeo kính cận có sợi dây bạc, hai sợi dây mảnh treo trên thái dương, sợi dây khoác qua bên tai, một đường từ tai rơi vào trên cổ của cô, không cần nói cũng đủ biết bao nhiêu xinh đẹp.
Cậu không thể miêu tả được hết, nhưng cậu cảm thấy chị gái xinh đẹp như vậy rất trưởng thành và quyến rũ, trông cô giống như nhân vật chính cấm dục trong tiểu thuyết mà các bạn nữ trong lớp hay nói!
Tuy rằng ánh mắt cậu nhóc rất thẳng thắn, nhưng không quá phận, tuổi cậu không lớn, ánh mắt rất trong trẻo, chỉ đơn thuần nhìn thấy người đẹp nên muốn nhìn thêm vài lần.
Trì Noãn Noãn không cảm thấy khó chịu mà còn mỉm cười với cậu bạn nhỏ.
Một lớn một nhỏ bị nụ cười chói mắt ấy làm sững sờ tại chỗ.
Mãi đến khi Chung Tử Lăng đột nhiên nhìn thấy khung ảnh nhỏ trong hộp carton mà Trì Noãn Noãn đang ôm, trong nháy mắt, cậu như bị sét đánh: "Chị Trì, chị có bạn trai rồi sao?"
Trong giọng nói của cậu đầy vẻ khó tin.
Vậy là cậu thất tình rồi sao??
Yến Bạch cũng sửng sốt một chút, tầm mắt di chuyển xuống, nhìn thấy khung ảnh trong chiếc hộp kia.
Hai người trong bức ảnh ôm chặt lấy nhau, cô gái rúc vào vòng tay người đàn ông.
Bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại, dù biết họ đã chia tay nhưng khi nhìn thấy những bức hình này, ngực anh vẫn nhói đau.
Cả trái tim như bị bức ảnh đó bóp chặt, khiến anh không thở nổi.
Đột nhiên, anh nhìn thấy khung ảnh bị úp xuống.
Đây là chuyện tư, Trì Noãn Noãn không muốn nhắc tới, chỉ nói: "Đã chia tay."
Chỉ là một hành động đơn giản, ba chữ đơn giản thôi, nhưng đã khiến nhịp tim của Yến Bạch bình thường trở lại.
Anh nhìn ra được, lúc úp bức ảnh xuống, cô rất thờ ơ và tùy ý.
Chung Tử Lăng ở bên cạnh nghe xong lại vui vẻ: "Vậy là em vẫn còn cơ hội... Khốn kiếp! Lão Bạch, chú lại đánh cháu!"
Yến Bạch từ trên cao nhìn xuống cậu, cười lạnh: "Nhóc con, đừng có cả ngày nghĩ lung tung, đừng gây thêm phiền cho chủ nhà của chúng ta."
Chung Tử Lăng xị mặt xuống.
Hừ!
Trì Noãn Noãn bị hành động của hai người trước mặt chọc cười, lắc đầu bó tay.
"Tôi về trước đây, nếu có việc gì thì có thể gửi WeChat cho tôi." Trì Noãn Noãn ôm mớ đồ trong tay quay về phòng đối diện.
Bên kia vừa đóng cửa lại, Chung Tử Lăng liền híp mắt:"Lão Bạch, chú có biết hay không, chú rất không bình thường!"
Yến Bạch lười để ý, túm lấy cổ áo cậu: "Được rồi, về nhà thu dọn đồ đạc đi."
Chung Tử Lăng điên cuồng giãy dụa, nhưng bây giờ cậu ta còn chưa cao tới 1m8, chỉ có thể bị Yến Bạch cao 1m9 áp chế, cuối cùng xịu mặt bị Yến Bạch lôi vào trong xe.
Bọn họ thu dọn đồ đạc rất nhanh, buổi sáng đi về, buổi chiều đã đóng gói hành lý chuyển vào.
Đêm nay Trì Noãn Noãn định qua chỗ Lâm Hạ Chí ngủ, lúc ra cửa, tình cờ gặp một lớn một nhỏ đang thu dọn hành lý.
Đứa nhỏ nhìn thấy cô thì tươi cười chào hỏi, người đằng sau cũng đi theo ra, lúc thấy cô, con ngươi trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sao.
Vào thời khắc này, đột nhiên Trì Noãn Noãn cảm thấy mình dường như có một cặp hàng xóm thú vị.
Ngày hôm sau, Trì Noãn Noãn đến phòng thí nghiệm rất sớm, gần đây dự án "An toàn và tiết kiệm năng lượng" đang đến giai đoạn cuối, cô càng phải chú ý nhiều hơn đến phương diện này.
Mấy ngày hôm nay, ngày nào Tiết Ứng Chi cũng ngồi xổm trước cửa Công nghệ tương lai, hầu như tất cả mọi người ở Công nghệ tương lai đều biết đến sự việc giữa anh ta và Trì Noãn Noãn.
Mọi người ngoài mặt không nói gì, nhưng lại ngấm ngầm điên cuồng bàn tán
Lúc này, trong nhóm công ty vô cùng náo nhiệt...
【Sáng nay mọi người có nhìn thấy gì không, vị kia lại tới nữa rồi.】
【Thấy rồi, anh ấy còn tặng bữa sáng cho tôi nữa [xấu hổ]】
【Tôi cũng có he he】
【Thực ra, người kia luôn rất ấm áp, mỗi lần đến đều mang đồ ăn đồ uống gì đó cho mọi người, còn nhớ rõ tên của chúng ta】
【Đúng đúng, anh chàng đó rất quan tâm đến giáo sư Trì, đã gần hai tuần rồi, ngày nào anh ta cũng đợi ở bên ngoài bất kể mưa gió, đổi lại là tôi, có một người đàn ông đối xử tốt với tôi như vậy, tôi đã tha thứ cho anh ấy từ lâu rồi, nào giống như giáo sư Trì, ngày nào cũng vờ như không nhìn thấy, quá nhẫn tâm】
【Có lúc nào giáo sư Trì không lạnh lùng? Chả bao giờ thấy cô ấy cười với ai.】
【Nói đến cái này, trước đây cũng có người theo đuổi, tặng quà cho giáo sư Trì. Giáo sư Trì còn vứt quà vào thùng rác trước mặt người ta nữa cơ...】
【Cmn, cái này cũng quá coi thường người khác rồi?】
【Cô ấy đâu chỉ không tôn trọng người khác, cô ấy ở cao nên nhìn ai cũng chướng mắt thôi. Tôi nghĩ cô ấy với Tiết tổng cãi nhau, tám phần là do cô ấy quá kiêu ngạo. Chẳng phải trước đây vị Tiết tổng kia ngày nào cũng đuổi theo cô ấy như một con chó chạy đằng sau mông sao, nói không chừng là đã chơi chán rồi】
【Cô còn phải nói, có lẽ là như vậy thật rồi... Dù sao người trong đội bọn họ đều rất kiêu ngạo, nhìn người khác qua lỗ mũi thật khiến người ta khó chịu】
【Này, Tiết tổng vừa nãy lại phát cho tôi một bao lì xì. Mọi người nói xem tôi có nên quẹt thẻ mở cửa cho anh ấy không?】
【Tôi khuyên cô không nên, cẩn thận bị giáo sư Trì gây khó dễ! 】
【...】
Trong chớp mắt, tin nhắn trong nhóm đã lên tới 99+.
Nhóm này là một nhóm nhỏ của nhân viên, không có người của phòng thí nghiệm trong đó, về cơ bản họ chỉ là lễ tân hoặc trợ lý, không chỉ nhóm này mà ngay cả các phòng thí nghiệm khác cũng có rất nhiều người không thích Trì Noãn Noãn.
Giáo sư Trì quyền lực đến mức khiến người ta phải ngưỡng mộ, đã thu hút vô số người ghen tị vì tuổi trẻ, nhan sắc và tính cách của cô.
Trì Noãn Noãn biết điều này, cô không ngốc, có thể nhìn ra thái độ của mọi người.
Cũng giống như hôm nay, cô cảm nhận rõ sự thờ ơ và ánh mắt trách móc của mọi người.
Trì Noãn Noãn mím chặt môi, nhìn Tiết Ứng Chi đang ở dưới lầu ôm bó hoa nhấc theo hộp đồ ăn, ngửa đầu nhìn lên màn hình 4D, một lúc lâu sau, cô mới tháo găng tay từ phòng thí nghiệm đi ra.
Người trong đội thấy vậy, hỏi: "Lão đại, cô đi đâu vậy?"
Trì Noãn Noãn cúi đầu gửi tin nhắn WeChat, khi ngẩng lên lần nữa, đôi mắt sắc lạnh, cô nói: "Đánh nhau."
Mọi người trong đội: "???"
*
Tiết Ứng Chi không ngờ rằng dự án "An toàn và tiết kiệm năng lượng" lại gặp trục trặc, chủ đầu tư đã bắt đầu bàn bạc về việc rút vốn. Anh ta phải lôi kéo rất nhiều ngày mới tranh thủ được thời gian một tháng.
Trong thời gian một tháng, anh ta phải giải quyết xong vấn đề này.
Dự án này là phần lớn tâm huyết của Công nghệ Ứng Chi, gần một nửa số tiền anh ta có trong tay đều đập lên dự án này.
Khi đó, anh ta ném tiền vào rất dứt khoát, bởi vì biết có Trì Noãn Noãn đứng phía sau anh ta, bất luận là vấn đề về vốn hay kỹ thuật đều sẽ không xảy ra vấn đề gì, anh ta chỉ cần đợi thu hoạch là được.
Cả đường quá suôn sẻ khiến anh ta đắc ý vênh váo mà quên mất rằng anh ta có được thành quả ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ Trì Noãn Noãn.
Mãi cho tới bây giờ dự án xảy ra vấn đề, anh ta tìm mọi cách giải quyết, thậm chí vào lại phòng thí nghiệm, lúc này, anh ta mới chợt nhận ra, mình đã lâu không tới phòng thí nghiệm.
"An toàn và Tiết kiệm năng lượng" là ý tưởng chung của anh ta và Trì Noãn Noãn. Lúc ấy họ ở bên nhau không lâu, anh ta tình cờ đưa ra ý tưởng này, trùng hợp với đoạn thời gian đó Trì Noãn Noãn đang nghiên cứu dự án Tiết kiệm năng lượng khác, vì vậy Trì Noãn Noãn bắt đầu tập trung vào "Tiết kiệm và an toàn năng lượng". Thực lực của cô thực sự là sự tồn tại của trần nhà, chỉ trong ba ngày, cô đã có thể tóm tắt những ý tưởng hoang dã của anh ta thành một bộ mô hình hoàn chỉnh, thậm chí còn đưa ra ý tưởng sơ bộ về tiết kiệm năng lượng.
"Tiết kiệm và an toàn năng lượng" là ý tưởng của anh ta, nhưng chân chính hoàn thành là Trì Noãn Noãn.
Anh ta luôn nghĩ đó là thành quả chung của cả hai, nhưng khi bước vào phòng thí nghiệm và thực sự chạm vào dự án này, anh ta mới nhận ra rằng mình không thể làm được gì cả.
Anh ta chỉ có thể tìm tới Trì Noãn Noãn, chỉ có thể tìm cô.
Anh ta nghe nói cô cũng đang làm dự án này, lúc đầu anh ta có hơi tức giận, cô biết rõ anh ta đang làm dự án này, biết rõ anh ta đã đập không ít tiền vào đây, lại còn muốn cạnh tranh với anh ta.
Nhưng cái nghề này chính là như vậy, cái mới thay cái cũ, anh ta không cản được cô, vậy thì anh ta sẽ rộng lượng để cô làm.
Có phải như vậy, cô sẽ ghi nhớ tốt về anh ta, sau đó quay về bên anh ta?
Rõ ràng là không, cô kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng đây vốn là dự án của cô, cô muốn làm thì làm, không liên quan gì đến anh ta.
Nhưng không sao cả, anh ta không qua tâm, anh ta chỉ mong cô có thể trở về bên cạnh anh ta.
Anh ta thực sự cần cô!
Mưa phùn thổi vào cổ áo, Tiết Ứng Chi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ôm bó hoa trong ngực, cố gắng để có chút hơi ấm.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy người mà anh ta đang ngày đêm mong nhớ bước ra khỏi tòa nhà.
Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, anh ta chạy nhanh đến chỗ cô: "Noãn Noãn, em tới đây gặp anh sao?"
Trì Noãn Noãn cao 1m75, đứng cùng anh ta cao 1m83 nên gần như cô không cần phải ngửa mặt lên nhìn.
Cô hờ hững liếc nhìn anh ta, trong đôi mắt phượng nâu sóng ngầm mãnh liệt.
"Đi theo tôi." Cô nói.
Tiết Ứng Chi bị ánh mắt lạnh lùng của cô đâm vào tim, nhưng sau khi nghe được lời nói của cô, tâm trạng trở nên hưng phấn, vội vàng bước theo bước chân của cô.
Họ cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Tiết Ứng Chi lên xe của Trì Noãn Noãn.
Đó là chiếc SUV màu trắng mà bố mẹ cô mua cho cô, mọi thứ trong xe đều quen thuộc với anh ta, ngay cả mùi cam thoang thoảng cũng không thay đổi.
Tiết Ứng Chi đang cầm bó hoa, một tia đắc ý lóe lên trong đôi mắt chim ưng.
Cô không thay đổi tất cả mọi thứ trên xe, nhất định cô vẫn còn thích anh ta!
Tiết Ứng Chi tự hào, đầu óc trở nên sinh động, anh ta cầm con mèo nhỏ thần tài lắc đầu trên xe, cười nói với Trì Noãn Noãn: "Em vẫn giữ cái này à, anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu lái ô tô đã mua nó." Nói xong, anh ta xoay chân của con mèo thần tài nhỏ và nói với nó: "Tiểu Tài, dạo này con thế nào? Con có nhớ ba không?"
Anh ta vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng "đinh tai nhức óc", thân thể kịch liệt chấn động, chiếc xe dừng lại ở ven đường.
Tiết Ứng Chi đập mạnh vào kính xe, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì con mèo thần tài trong tay đã bị cướp đi, sau đó cửa xe mở ra, gió lạnh ùa vào.
Trì Noãn Noãn xuống xe ném con mèo thần tài vào thùng rác bên đường, lúc lên xe, đáy mắt lại hiện lên sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn: "Nếu còn nói nhảm nữa thì cút xuống."
Tiết Ứng Chi giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi im không nói gì.
Xe dừng trước một phòng tập quyền anh, lúc vừa bước xuống xe, Tiết Ứng Chi đột nhiên muốn bỏ chạy.
Ném một đôi găng tay đấm bốc cho anh ta, vẻ mặt của Trì Noãn Noãn không thay đổi: "Cầm lấy, lên đi."
Tiết Ứng Chi theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ đến điều này sẽ khiến Trì Noãn Noãn hết giận, chỉ cần cô sẵn lòng quay lại với anh ta, để cô thông suốt là được rồi.
Nhưng mà...
Tiết Ứng Chi đã nhầm.
Mười lăm phút sau, anh ta ngã quỵ xuống đất không đứng dậy được. Đầu óc ong ong, chỉ nghe thấy vài tiếng "keng keng keng", Trì Noãn Noãn đứng bên cạnh.
Anh ta khó khăn nâng mí mắt lên nhìn cô, thấy cô đang nhìn từ trên cao xuống, sau đó tháo kính xuống, sự thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt phượng đối với anh ta, cũng như sự khinh thường và thờ ơ với anh ta đều hiện rõ, chỉ cần nhìn là thấy ngay.
Từ khi chia tay đến giờ, tâm trạng của cô chưa bao giờ lên xuống lớn như vậy, giống như chuyện chia tay chẳng quan trọng gì với cô, và cô cũng chẳng quan tâm gì.
Ngay cả từng lời nói với anh ta cũng vậy...
"Tôi biết gần đây anh có vấn đề với dự án của mình, nhưng tôi sẽ không giúp anh. Tiết Ứng Chi, hãy tự hỏi bản thân anh đi, là vì anh luyến tiếc tôi nên mới gặp tôi, hay là vì dự án và công ty của anh nên mới cần tôi, mới muốn bù đắp lại cho tôi." Trì Noãn Noãn cởi bỏ găng tay đấm bốc, nhìn xuống người đàn ông đang nằm trên mặt đất, như thể cô có thể nhìn thấu anh ta trong nháy mắt, với biểu cảm thờ ơ và giọng điệu lạnh lùng: "Đừng có diễn những tiết mục đạo đức giả này trước mặt tôi, chúng ta không còn khả năng nữa đâu."
Đột nhiên, mắt cô phủ đầy băng giá, cuối cùng cô cảnh cáo anh ta: "Sau này, nếu anh tiếp tục tự cho mình là đúng và dây dưa không ngớt, sẽ không còn đơn giản là đến phòng tập quyền anh."
Trái tim của Tiết Ứng Chi thắt lại với nỗi sợ hãi kéo dài từ cơn đau xác thịt vừa rồi. Anh ta nhìn theo bóng dáng kiên định đi xa không chút lưu luyến.
Sau khi chia tay, cô không bao giờ quay đầu nhìn lại.
Nhận ra điều này, đôi mắt của Tiết Ứng Chi lập tức đỏ lên, nước mắt chảy dài trên má.
Tại sao, tại sao không thể cho anh ta một cơ hội nữa...
Sau khi bước ra khỏi phòng tập quyền anh, Trì Noãn Noãn không quay trở lại phòng thí nghiệm.
Hôm nay tâm trạng của cô không tốt, trở lại làm việc thì hiệu suất cũng không cao.
Cô không biết liệu lời cảnh báo hôm nay có ích gì với Tiết Ứng Chi không, nhưng nếu anh ta vẫn quấn lấy như thế này, cô sẽ lợi dụng cổ phần Công nghệ Ứng Chi trong tay, khiến anh ta cảm thấy khủng hoảng.
Tâm trạng trùng trùng đi lang thang không có mục đích, Trì Noãn Noãn chọn về nhà để ngủ.
Khi chuẩn bị đến tiểu khu, cô nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở bên đường.
"Tít tít —"
Chung Tử Lăng bị tiếng còi hù cho sợ, giật bắn người, tiếp theo chửi ra một câu "Fuck you".
Yến Bạch mở đầu bằng một tiếng "bốp": "Nhắc rồi, không được chửi bậy."
Chung Tử Lăng vỗ về trái tim bé bỏng của mình: "Chuyện này không đáng sợ sao?" Sau đó bắt đầu hướng về phía vừa nhìn thấy, mắt sáng rực kêu: "Chị Trì."
Yến Bạch đã nhận ra xe của Trì Noãn Noãn, anh mỉm cười với cô.
Trì Noãn Noãn nhìn hai người ngoài cửa sổ xe: "Hai người trở về tiểu khu sao? Tôi đưa hai người về."
Chung Tử Lăng vui vẻ mở cửa ghế phụ ra: "Được, được."
Nhưng cậu ta còn chưa kịp ngồi vào, người đàn ông cao lớn đã xách cổ áo phía sau.
Người đàn ông mặc áo sơ mi cổ chữ T màu đen, tay áo xắn tới khuỷu tay, khi anh xách cậu nhóc, cánh tay rắn chắc và đầy sức mạnh. Nhìn người đàn ông đẹp trai đang cười một giây trước, giây sau đã nói với Chung Tử Lăng với vẻ mặt lạnh lùng: "Ngồi ở phía sau."
Chung Tử Lăng: "???"
Lão Bạch, chú càng ngày càng không bình thường!!
Chung Tử Lăng đang ngồi một mình ở ghế sau, đen mặt khoanh cánh tay, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi ở ghế phụ.
Người đàn ông không để ý đến ánh mắt của thằng nhóc, hỏi người ngồi ở ghế lái: "Tâm trạng không tốt sao?"
Vẻ mặt Trì Noãn Noãn ngưng lại, sau đó cô cười lạnh, nhưng cũng không phủ nhận: "Ừm."
Yến Bạch nhìn sườn mặt cô, từ góc độ này, anh không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng anh có thể cảm thấy cô có tâm trạng không tốt.
"Dừng lại trước siêu thị đó." Yến Bạch chỉ về phía cách đó hai trăm mét.
Trì Noãn Noãn xoay vô lăng và dừng lại.
Yến Bạch nới lỏng dây an toàn nhìn cô: "Tôi và Tiểu Lăng đi mua đồ ăn, buổi tối định làm lẩu, em có muốn đi cùng không?"
Người ngồi trên ghế lái không trả lời, nhưng cau mày không biết đang nghĩ gì.
Yến Bạch nheo đôi mắt hoa đào lại, sau đó nghiêng người.
Người vẫn còn đang suy nghĩ về mọi thứ bỗng bị làm phiền bởi khuôn mặt và hơi thở đang đến gần.
Đôi mắt phượng nâu chớp chớp hai lần, sững sờ.
Thật sự rất gần!
Gần đến mức chóp mũi của bọn họ gần như chạm vào nhau, gần đến mức hơi thở của anh phả vào đôi môi lạnh giá của cô, gần đến mức khiến cô nín thở trong vô thức.
"Lạch cạch."
Dây an toàn được cởi ra.
Trì Noãn Noãn đột nhiên hoàn hồn.
Thấy người đàn ông vẫn chưa rời đi, anh vẫn giữ khoảng cách gần như vậy, cong môi nhìn cô, đôi mắt đào hoa đen nhánh đầy sao, nói với cô: "Đi cùng nhau, nhé?"
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Tử Lăng: Cháu biết rồi! Cháu biết vì sao chú kỳ lạ rồi!!!
Yến Bạch: Trẻ vị thành niên chỉ nên câm miệng nhắm mắt.
【Tạm thời khúc sau sẽ không có cặn bã cản trở, chừa một chút không gian cho nam nữ chính bồi dưỡng tình cảm. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.