Chỉ Đợi Hoa Nở Cầm Hoa Cười

Chương 34: chương 34

Nặc Danh Tuyết Tích

03/12/2014

Chiến trường cuồng sa kết thúc khi cứ điểm của một bên bị phá hủy hoặc là khi trận đấu kéo dài 60 phút. Bình thường, bên phá được cứ điểm của đối phương trước sẽ chiến thắng. Nếu thời gian chiến đấu đã kéo dài 60 phút mà vẫn chưa có cứ điểm nào bị phá, vậy cứ điểm và lô cốt của gia tộc nào có số HP cao hơn thì bên đó thắng. Nếu cứ điểm và lô cốt của hai bên ngang nhau, vậy gia tộc nào chiếm được nhiều hơn 3 phong ấn thắng.

Trận chiến này đã kéo dài gần 50 phút, cứ điểm hai bên đều đầy máu, lô cốt đều có tổn thương, hơn nữa rõ ràng là lô cốt [Thiên Diệu] thấp hơn [Câu Chuyện Một Lần Nữa Bắt Đầu] một chút. Hơn nữa vì ban nãy vội giết rồng, ba phong ấn đều rơi vào tay [Câu Chuyện Một Lần Nữa Bắt Đầu].

Nếu dựa theo quy tắc bình thường, chẳng phải bọn họ nhất định sẽ thua sao? Dưới tình huống này, chỉ còn cách chiếm lại phong ấn, liều chết đánh cược một lần!

“Tiểu Cỏ, số 3! Rất nhiều người, vừa đến đã bị giết rồi!”

“Mẹ kiếp! Hoa Hoa, đội em mau đến phong ấn số 3, chiếm luôn! Bọn anh bảo vệ số 5!”

“Mọi người đừng tấn công nữa, đi bảo vệ phong ấn trước, sắp hết thời gian rồi.”

[Tình báo viên trên chiến trường] [Thiên Diệu] đã chiếm được 3 tòa phong ấn!



[Tình báo viên trên chiến trường] [Câu Chuyện Một Lần Nữa Bắt Đầu] đã chiếm được 3 tòa phong ấn!



[Tình báo viên trên chiến trường] [Thiên Diệu] đã chiếm được 3 tòa phong ấn!

“Chết tiệt, bọn họ đến sô 4!”

“Để hai đội ở lại số 3 và sô 5! Người khác đến số 4!”

“Kĩ năng dùng được rồi, pháp sư đứng yên tấn công diện rộng! Thợ săn phóng hết đại địa thiên nhân!”

[Tình báo viên trên chiến trường] Cuộc chiến này sẽ chấm dứt sau 5 phút!

“Chiến sĩ dùng gió bão, pháp sư đông lạnh…”

“Một người mau mở phong ấn…”

[Tình báo viên trên chiến trường] Cuộc chiến này sẽ chấm dứt sau 1 phút!

[Tình báo viên trên chiến trường] [Câu Chuyện Một Lần Nữa Bắt Đầu] đã chiếm được 3 tòa phong ấn!



Tại giây đếm ngược cuối cùng, Hoa Nhan tự mình mở phong ấn số 4! Trong tích tắc đó, xuất hiện bốn thông báo của hệ thống.

[Tình báo viên trên chiến trường] [Thiên Diệu] đã chiếm được 3 tòa phong ấn!

[Tình báo viên trên chiến trường] Cuộc chiến kết thúc, [Thiên Diệu] giành thắng lợi, thời gian là 60 phút 01 giây.

[Tình báo viên trên chiến trường] Chúc mừng gia tộc bạn giành thắng lợi trong gia tộc chiến toàn quốc, xin tiếp tục cố gắng, kéo dài huy hoàng!

[Tình báo viên trên chiến trường] Cuộc chiến kết thúc, 60 giây sau mọi người sẽ được đưa ra khỏi server.

“Chết tiệt –”

“Mẹ nó!!!”

“Con bà nó nữa…”

“Cuối cùng cũng đánh xong!”

Không giống với chiến thắng [Quý Tộc Lưu Manh] hôm trước, Hoa Nhan tưởng ngay khi chữ “chiến thắng” to đùng xuất hiện chính giữa màn hình, mọi người sẽ hoan hô, sẽ la hét — “Thắng rồi, chúng ta thắng rồi, chúng ta là số một cả nước!”

Nhưng mà bất ngờ là mọi người chỉ thở phào một hơi, khẽ nguyền rủa một tiếng, rồi im lặng.

Khi đang chiến đấu, mọi người đều tập trung cao độ, một khi đã chấm dứt, thần kinh căng cứng cuối cùng cũng được giải thoát, lấy đâu ra sức để nói chuyện chứ? Hoa Nhan, Tô Mộ Hinh và Mễ Đóa Đóa cười với nhau xong, cũng xụi lơ vào ghế. Tuy vẫn không biết thắng trận này là nhờ cướp được phong ấn hay là nhờ là anh hùng giết rồng, xác định là tên [Thiên Diệu]. Nhưng thắng vẫn là hắng, hiện tại cô không có thời gian nghĩ đến những đau khổ chẳng liên quan gì như vậy.

Chưa bao giờ mệt như vậy, chưa bao giờ thấy một trận trên chiến trường cuồng sa kéo dài 60 phút, hơn nữa chưa phá hủy được một cứ điểm, lô cốt nào của đối phương.

60 giây đếm ngược kết thúc trận đấu chấm dứt, nhân vật trong game tự động được đưa ra khỏi server [Thi Đấu Giành Quyền Bá Chủ], Hoa Nhan mới ngồi thẳng lên, một lần nữa đăng nhập game.

Vừa đăng nhập, góc phải màn hình đã xuất hiện một thông báo — Bạn có bưu kiện mới, xin kiểm tra và nhận!

Bưu kiện?

Tưởng là bưu kiện chính thức sau khi giành giải quán quân, Hoa Nhan vội bật ra, không ngờ người gửi lại là Ngông Nghênh Như Vua.

Trong bưu kiện là con [Bướm Hậu Biến Dị], cùng dòng chữ: Chúc mừng!

Avatar sư phụ trong danh sách bạn tốt màu xám, vừa gửi xong bưu kiện là out luôn. Trong giây lát, Hoa Nhan lại nghĩ đến vị pháp sư chém giết điên cuồng, di chuyển lanh lẹ, nắm thao tác cô trong lòng bàn tay, phối hợp ăn ý với cô hồi nãy trên chiến trường. Cô không nghĩ trên đời này còn người thứ hai hiểu cô như thế, ngoài vị sư phụ đã tự tay bồi dưỡng cô kia.



Hoa Nhan cười nhạt một tiếng.

Sư phụ, hành trình Huyễn Thế của sư phụ đã không còn tiếc nuối nữa rồi.

“Hoa Hoa, đừng ngẩn ra nữa, mọi người tập hợp ở quảng trường gia tộc rồi, mau đến chụp ảnh đi.”

Mễ Đóa Lạp ngồi cạnh kéo tay Hoa Nhan, mọi người trình diện rồi, tộc trưởng lại vẫn còn ngẩn ngơ ở thành Vĩnh Lạc.

Hoa Nhan nói câu “ngay đây”, rồi ấn vào dấu đỏ ở góc trái bưu kiện. Con [Bướm Hậu Biến Dị] đó cứ lặng lẽ nằm trong bưu kiện là được, ở cùng lời chúc mừng của sư phụ.

Lúc Hoa Nhan di chuyển nhân vật về quảng trường gia tộc, trên quảng trường đã có một đống người, cả đám đều chen lên trước để xuất hiện trong khung màn hình có hạn.

[Gia tộc] [Phó tộc trưởng] Một Bụi Cỏ Ở Nhà Vệ Sinh: Dịch sang dịch sang, tất cả đứng sang bên cạnh, để tộc trưởng và phu nhân tộc trưởng tương lai đứng ở chính giữa đi!

[Gia tộc] [Phó tộc trưởng] Một Bụi Cỏ Ở Nhà Vệ Sinh: Dịch sang dịch sang, tất cả đứng sang bên cạnh, để tộc trưởng và phu nhân tộc trưởng tương lai đứng ở chính giữa đi!

[Gia tộc] [Phó tộc trưởng] Một Bụi Cỏ Ở Nhà Vệ Sinh: Dịch sang dịch sang, tất cả đứng sang bên cạnh, để tộc trưởng và phu nhân tộc trưởng tương lai đứng ở chính giữa đi!

[Gia tộc] [Trưởng lão] Phá Ca: Mẹ nó, không JJ [1] spam!

[Gia tộc] [Phó tộc trưởng] Một Bụi Cỏ Ở Nhà Vệ Sinh: = =

[Gia tộc] Mễ Đóa Đóa: [emoticon / phẫn nộ] Phá Ca, chửi ai không JJ hả?!

[Gia tộc] [Trưởng lão] Phá Ca: Tiểu Cỏ không JJ Tiểu Cỏ không JJ Tiểu Cỏ không JJ Tiểu Cỏ không JJ Tiểu Cỏ không JJ.

[Gia tộc] Mộ Hinh Hinh: Còn nói JJ nữa thì cho người cắt của cậu!

[Gia tộc] [Trưởng lão] Phá Ca: [emoticon / câm miệng]

[Gia tộc] [Đường chủ] Queen X Cơ: Gia tộc có để con trai để đùa bỡn thích thật đó [emoticon / đáng yêu]

[Gia tộc] Thu Đi Thu Lại Lại: … Cơ cậu bỉ ổi quá…

Tuy gia tộc nhốn nháo nhưng vẫn tự giác tạo thành một vòng tròn, vây Quỷ Mai Mai và Ý Túy Hà Hoan ở chính giữa. Sau đó trên đầu mọi người đều xuất hiện một câu –

[Bao giờ tộc trưởng cho phu nhân tộc trưởng chính danh? [emoticon / chào hàng]]

⊙﹏⊙b đổ mồ hôi…

[Mật] Ý Túy Hà Hoan: Bao giờ nương tử cho anh chính danh? [emoticon / thẹn thùng]

[Mật] Quỷ Mai Mai: [emoticon / cute] Nếu anh đã muốn được gả như vậy, được, đưa anh đi lĩnh chứng.

[Mật] Ý Túy Hà Hoan: Máy số 37.

Ặc… Hoa Nhan thất thần, nhìn một lúc mới hiểu anh nói “máy số 37″ là sao. Sao cô lại quên mất anh ở ngay cạnh cô chứ? Hơn nữa, máy số 37, hình như ngay sau cô mấy cái.

Tuy lúc trước cô rất muốn xem xem Ý Túy Hà Hoan ngoài đời trông thế nào, nhưng sự thật chứng minh, trong lòng thì thật sự muốn, có điều giờ cô chỉ thấy sợ.

Nhưng mà, con dâu xấu cũng phải đi gặp bố mẹ chồng mà!

Ặc…

Hoa Nhan vội bác bỏ suy nghĩ này, cố gắng nói với mình chỉ là gặp bạn trên mạng thôi mà, lúc trước mình cũng quen Đóa Đóa trên game, sau này về đất liền mừng năm mới mới quen nhau ngoài đời đó chứ. Có điều Đóa Đóa là con gái, còn Ý Túy Hà Hoan là con trai đó.

Thở sâu, Hoa Nhan cố tỏ ra bình tĩnh, đứng lên: “Xin phép nghỉ, WC.”

Tô Mộ Hinh và Mễ Đóa Lạp đều đang vui vẻ chụp ảnh lưu niệm, nghe bọn họ ca hát trên YY, chỉ tùy tiện xua tay, không thèm để ý cô.

Đi hai bước, Hoa Nhan đã có thể thấy máy có số đầu 3, theo các con số, cô từ từ đi vào trong.

34… 35… 36…

37.

Hoa Nhan dừng lại.

Trên máy số 37 thật sự mở cửa sổ game Huyễn Thế, mà nhân vật Ý Túy Hà Hoan vẫn đang đứng trên quảng trường gia tộc, cùng bị 100 người vây quanh với nick của cô, hiện còn đang hơi nghiêng đầu, nói gì đó với người con trai ngồi bên phải anh. Bởi anh xoay lưng về đây, Hoa Nhan không nhìn được trông anh như thế nào, mà lúc anh đang nói chuyện, cô lại ngại đi xen vào.

Hơn nữa, chào hỏi kiểu gì đây? Vỗ vỗ vai anh, tự giới thiệu?

Em là Quỷ Mai Mai.

Em là nương tử chưa cưới của anh.



Em là Hoa Nhan.

Sao đều 2 vậy chứ…

Sau đó, lúc cô suýt thì căng thẳng đến mức dậm chân, người con trai ngồi ở máy số 38 ngẩng lên, kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện: “Ô, Hoa Nhan, sao em cũng ở đây?”

Hoa Nhan sững sờ, Cố Cố… Cố Chẩn?

Sau đó, không hiểu sao tim cô đập “thịch thịch thịch”, Cố Cẩn quen với Ý Túy Hà Hoan, chẳng lẽ…

Đúng thế, thế giới này rất là nhỏ.

Tư Mã Hãn bình tĩnh quay lại nhìn người đang sững sờ đứng nguyên một chỗ, bảo Cố Chẩn chơi game hộ, rồi đứng dậy.

“Chúng ta ra ngoài nói.”

Nói xong, nhìn Hoa Nhan có vẻ như hoàn toàn không có ý thức, liền kéo luôn tay Hoa Nhan, đi ra ngoài.

Hoa Nhan mặc cho anh kéo, lúc gần đến cửa ra vào, cô đột nhiên quay lại nhìn vị trí máy số 37.

Lúc này, liệu… có ai đến ngồi vào ghế kia không?

Cô để cho Tư Mã Hãn kéo đi, đến đường cái… Trời tháng mười, buổi tối gió thổi có hơi lạnh, Hoa Nhan đã hơi tỉnh táo lại. Hoa Nhan là người mù đường, đặc biệt là vào buổi tối. Buổi sáng cô còn biết đôi chút, tối thì cô tuyệt không thấy đường. Nhìn Tư Mã Hãn vẫn còn có dấu hiệu muốn đi tiếp, cô dừng chân lại, rụt tay về.

Còn đi nữa, liệu có phải định bán cô đi không?

Phản ứng này của cô có phần đột ngột, Tư Mã Hãn cũng dừng lại.

“Sao thế?”

“Đi đâu vậy?”

“Chúng ta định nói chuyện trên đường cái à?”

Ặc…

Sau đó, Hoa Nhan đi theo Tư Mã Hãn vào một quán Starbucks, đi trên đường cái lạnh lẽo không bằng ngồi thoải mái trong một quán cà phê.

Người này sao lại là Ý Túy Hà Hoan chứ? Từ lúc Ý Túy Hà Hoan quay lại trong quán net, vấn đề đó vẫn quấn lấy đầu óc Hoa Nhan. Đến trường học đã hơn hai tháng, tuy từng ngồi ăn trưa cùng nhau, nhưng rất ít khi tiếp xúc với anh. Hoa Nhan cảm thấy yêu một người thì nên chung thủy, nên cô thích Niêm Hoa Nhất Tiếu, sau đó thích Ý Túy Hà Hoan, tuy hai nick nhưng vẫn là cùng một người. Thích rồi, cô cũng không chú ý những người con trai khác, dù người ấy rất ưu tú. Hinh Hinh và Đóa Đóa không chỉ một lần nói với cô rằng Tư Mã Hãn rất ưu tú, nhưng cô lại thích Ý Túy Hà Hoan. Nhưng giờ người quay người lại lại chính là người cô yêu trên mạng… Người cô yêu trên mạng… lại là Tư Mãn Hãn!

Thế giới này ít người họ Tư Mã vậy sao?

“Vẫn chưa nghĩ xong à?” Tư Mã Hãn nhìn người vẫn cúi đầu từ khi ngồi xuống đến giờ, chẳng lẽ việc anh là Ý Túy Hà Hoan khó chấp nhận vậy sao?

“A?” Hoa Nhan ngẩng lên, ặc… Cô suy nghĩ lâu quá à? Khẽ ho hai tiếng, cô hỏi: “Anh cũng thấy kinh ngạc chứ?”

“Hơi hơi.”

Nhìn ánh mắt anh, làm gì có “hơi hơi” chứ, rõ ràng là rất bình thường thì có. Hoa Nhan khuấy cốc nước, có phần không chắc chắn lắm: “Anh… nhận ra em từ lâu rồi à?”

“Ừm.”

“Lúc nào?”

“Ngày 5 tháng 9.”

Ngày 5 tháng 9… Hoa Nhan cố nghĩ lại, ngày 5 tháng 9 không phải ngày cô đến đại học C đăng kí sao?

“Anh nhận ra em ngay trước cửa phòng giáo vụ sao?” Chỉ một cái nhìn như vậy, anh đã nhận ra cô sao? Không thể nào, anh vốn không biết cô trông thế nào mà.

“Anh chỉ nhận ra Tô Mộ Hinh và Mễ Đóa Lạp thôi.” Biết cô đang nghi ngờ gì, Tư Mã Hãn cũng thật thà, “Tô Mộ Hinh từng vào nick em, lúc anh onine có nhìn thấy IP trong trường, biết bạn em học ở trường này, hơn nữa em từng gọi tên thật bọn họ trong gia tộc.”

“Sao anh không nói sớm cho em một chút chứ.”

“Giống như lúc đầu anh dấu thân phận Ý Túy Hà Hoan, bởi vì lúc đầu không ngờ sẽ có lúc sau.” Không ngờ anh sẽ bắt đầu chơi nick Niêm Hoa Nhất Tiếu, không ngờ sẽ trầm mê đến mức hoàn toàn không muốn online nick Ý Túy Hà Hoan nữa, không ngờ Hoa Nhan sẽ xuất hiện trong cuộc sống thật của anh, không ngờ tình cảm trong game sẽ kéo sang cả hiện thực.

Hoa Nhan đương nhiên biết anh có ý gì, thật ra cô cũng có khác gì đâu? Không ngờ nick yếu bị ngộ thương ở Mất Hồn Cốc sẽ thành đồ đệ mình, không ngờ đồ đệ sẽ càng lúc càng tiến lên, không ngờ anh dần không chỉ xuất hiện trong game của cô…

“Cố Chẩn nói anh đang khổ sở chờ đợi hoa nở.” Tư Mã Hãn nhìn cô, mắt sáng rực, “Anh thấy cũng may, hôm nay chỉ đợi hoa nở nhặt hoa cười.”

Hoa Nhan nhấp một ngụm cà phê, từ từ ngẩng lên nhìn anh. Cái này coi như tỏ tình hả? Có điều nghe câu tỏ tình này thì khá được, nhưng cẩn thận nghĩ lại từng câu từng chữ, Hoa Nhan đỏ mặt. Làm ơn đi, có thể đừng nhấn mạnh mấy chữ “hoa” kia được không!

“Ặc, em…”

- Chú thích:

[1] JJ: em trai, và cũng là cái bộ phận mà đàn ông thì cần phải có ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chỉ Đợi Hoa Nở Cầm Hoa Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook