Quyển 15 - Chương 98: Mạc Yên Nhiên
Nữ vương không ở nhà
19/05/2015
A Rượu đi vào phòng bệnh, vuốt đầu rất ngạc nhiên: “Tô tranh , bệnh viện chuyển cô tới phòng bệnh đặc biệt.”
Tô Tranh không để ý, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
A Rượu đi đến trước giường cô ngồi xuống, nhìn cô nói: “Bọn họ còn chuyển y tá chăm sóc đặc biệt tới chăm sóc cô.”
Ngay cả mí mắt Tô Tranh cũng chưa nâng một lần, tiếp tục xem sách.
A Rượu giật lấy quyển sách, tiến đến trước mặt cô ép hỏi: “Cô có nghe thấy những lời tôi nói không?”
Tô Tranh bất đắc dĩ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cái đầu trọc lóc của A Rượu : “Tôi nghe thấy.”
A Rượu quơ tay qua ánh mắt không chớp của cô: “Mau, cho tôi xin một chút phản ứng?”
Tô Tranh miễn cưỡng cười một cái .
A Rượu suy sụp ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Này , đây là phản ứng của cô?”
Tô Tranh vô lực hỏi: “Vậy anh muốn tôi thế nào?”
A Rượu lấy tay vò đầu mình, khó hiểu hỏi: “Cô không tò mò gì sao?”
Nụ cười miễn cưỡng kia của Tô Tranh chậm rãi biến mất, cúi đầu xuống một lần nữa, nhìn vỏ chăn một chút, ánh mắt dại ra.
A Rượu thở dài, lại đứng lên.
Từ sau khi tai nạn, Tô Tranh như biến thành một người khác. Cô ấy dường như mất đi hết tất cả cảm xúc mục tiêu mình muốn theo đuổi.
Bi thương làm cho chết tâm, lòng Tô Tranh giống như một mặt hồ không gợn sóng.
A Rượu vẫn tưởng mình có thể làm cho cô vui vẻ trở lại, nhưng anh không có năng lực, anh không có cách nào làm cho cô trở lại là cô của ngày xưa.
Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, A Rượu bỗng nhiên nhớ đến Mạc Phong, nhớ đến hai đứa nhóc hồn nhiên dễ thương của Tô Tranh, có lẽ chỉ bọn họ mới có thể đưa cô trở lại, phải không?
*******************************************
Tô Tranh nằm ở trên giường bệnh, thật ra mấy ngày nay cô ngủ rất ngon.
Chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ, thật sự là không thể tin được, ngay cả ác mộng lâu năm cũng không gặp, cứ nằm xuống là có thể ngủ đến sáng.
Chưa một lần nào tỉnh lại vào lúc 5h sáng.
Tô Tranh nhìn nhành hoa nhỏ màu xanh ngoài cửa sổ không biết tên kia, cười khổ, không khỏi tự hỏi, có phải Tô Tranh đã muốn không còn là Tô Tranh nữa ?
Cô đã không hề muốn nhớ, không hề nhớ, bởi vì cô đã tuyệt vọng.
Tô Tranh mờ mịt nhìn ra phía bên ngoài, bên ngoài nắng ấm đang lan tỏa, nhưng lòng của cô lại không một chút ấm áp.
Cô chết lặng kéo chăn trùm kín, cô quyết định không suy nghĩ nữa, nằm xuống đi ngủ. Lúc ngủ cô có thể quên đi tất cả những phiền não.
Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy một tiếng “Két” là tiếng cửa mở.
Theo bản năng Tô Tranh ngẩng đầu lên, lập tức sợ ngây người.
Một cái đầu nhỏ nhỏ ngó vào, mái tóc quăn quăn khẽ nghiêng nghiêng, đôi mắt to cẩn thận quan sát xung quanh.
Là Yên Nhiên!
Mạc Yên Nhiên nhìn thấy Tô Tranh đang kinh ngạc nhìn h mình, ánh mắt ngượng ngùng lóe lóe, lại chui tọt về phía sau cửa.
Giây phút này Tô Tranh thực sự không biết nên phản ứng như thế nào, cô nắm chặt góc chăn, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Vừa rồi là ảo sao? Sao cô có thể nhìn thấy Yên Nhiên !
Nhưng cánh cửa kia vẫn còn chưa khép kin, nhưng cũng không còn có động tĩnh gì, không còn đôi mắt to cẩn thận nhìn cô.
Cô suy sụp buông góc chăn ra, nhất định đó là ảo giác, Yên Nhiên đã thương tâm như thế, con bé không thích cô, thì sao có thể đến thăm cô được .
Tô Tranh cứ nghĩ mình đã mất toàn bộ cảm giác, nhưng lúc này cô lại thấy mình đau đến tận tim gan.
Yên Nhiên , Yên Nhiên của cô , không bao giờ có thể thân mật gọi cô là dì Tô nữa.
Nhưng đúng lúc Tô Tranh định quay người lại thì cánh cửa lại mở ra lần này được mở toang hẳn ra, Mạc Yên Nhiên cắn môi, đôi mắt ướt át đứng ở trước cửa.
Tô Tranh lại cứng đờ, cô giật giật môi, muốn nói gì, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Mạc Yên Nhiên quyệt quyệt miệng, ủy khuất nói: “Có phải dì giận cháu nên không để ý đến cháu nữa ?”
Tô Tranh im lặng không thể tin vào những gì minh nhìn thấy ở trước mắt, nhin chằm chằn vào cái miệng nũng nịu ủy khuất của Mạc Yên Nhiên , không biết nên phản ứng như thế nào.
Mạc Yên Nhiên chà chà tay, đôi mắt nổi lên tầng sương, cắn môi nói: “Dì giận cháu, dì không tha thứ cho cháu !”
Tô Tranh vội vàng lắc lắc đầu, gian nan phát ra âm thanh : “Không phải. . . . . .” Giọng nói của cô khàn khàn, nghẹn ngào.
Mạc Yên Nhiên cuối cùng cũng nghe được giọng nói của cô, đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhìn chằm chằm, từng giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Tô Tranh đau lòng, cô không muốn nhìn thấy Yên Nhiên ủy khuất khóc, mở miệng an ủi: “Đừng khóc. . . . . .”
Mạc Yên Nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn an ủi của cô, môi đỏ mọng mở to, “Oa” một tiếng khóc rống lên, vừa khóc vừa bổ nhào và lòng Tô Tranh.
Tô Tranh bất chấp chân vẫn con đau, gắt gao ôm Yên Nhiên vào trong ngực, nước mắt cũng chảy theo.
Mạc Yên Nhiên khóc ở trong lòng cô, oa oa khóc lớn lên, càng khóc càng kích động, cuối cùng khóc đến nghẹn, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên . Tô Tranh vội vàng vỗ nhẹ lưng cho bé để cho bé bình tĩnh lại.
Sau khi đỡ hơn Mạc Yên Nhiên vẫn khóc, nhưng tiếng khóc lớn dần dần chuyển sang nức nở, đầu nhỏ ghé vào trong lòng Tô Tranh không chịu chui ra.
Tô Tranh nhẹ nhàng vuốt vẻ mái tóc quăn mềm mại của cô bé, cảm giác cơ thể bé run run vì khóc.
Sau khi khóc xong, giọng nói Mạc Yên Nhiên lại trở lên ấp úng, thỏ thẻ như đứa bé mới tập nói, nhẹ nhàng phát ra một âm thanh bé tí như tiếng mèo kêu: “Mẹ. . . . . .”
Tô Tranh nghe thấy câu nói này, nhưng không dám tin, đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng có một hy vọng xa vời, cả cuộc đời cô có thể nghe thấy câu nói này sao, vì thế bỗng nhiên cô không biết phải làm gì , bàn tay vỗn đang vuốt đầu cho Mạc Yên Nhiên cũng cứng ngắc lại.
Đầu nhỏ của Mạc Yên Nhiên ở trong lòng cô, đôi mắt dính nước xẹt xẹt qua tia sáng , nhưng Tô Tranh vẫn không có phản ứng gì, cô bé mím, do dự rồi lại gọi: “Mẹ. . . . . .”
Trước lạ sau quen, lần này cô bé giọng nói của cô bé không còn nhỏ như tiếng mèo con .
Lúc này đây Tô Tranh nghe thấy thật rõ ràng, Yên Nhiên thật sự gọi cô là mẹ!
Nước mắt Tô Tranh chợt rơi, cô cắn môi không dám tin nhìn Yên Nhiên trong lòng, run run nói: ” Yên Nhiên . . . . . .”
Mạc Yên Nhiên nhìn thấy rõ sự kinh hỷ trong mắt Tô Tranh, như lập tức được cổ vũ, không khỏi lớn tiếng gọi một tiếng: “Mẹ!”
Tô Tranh ôm bé thật chặt vào lòng, làm cho hai má mềm mại của bé dính sát vào ngực mình.
Cô không nghe lầm, cũng không phải là ảo giác của cô, con gái cô thực sự gọi cô là mẹ!
Mạc Yên Nhiên cảm nhận được kích động và kinh hỉ của mẹ, nghĩ đến sự vô lễ của mình đối với mẹ, nước mắt lại tràn ra, cô bé dùng sức thoát khỏi vòng ôm của mẹ , khóc nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải tha thứ choYên Nhiên , đừng giận Yên Nhiên, mẹ cũng đừng bỏ rơi Yên Nhiên, được không?”
Tô Tranh nghe thấy nhưng câu nói non nớt của con, đau đớn và an ủi cùng phát ra ở trong lòng, cô nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt ve mái tóc quăn của con: “Không, Yên Nhiên , mẹ yêu con, vĩnh viễn mẹ sẽ không rời xa con, và cũng sẽ không giận con .” Vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không rời xa.
Hai má Mạc Yên Nhiên phiếm hồng, cô bé lại vùi đầu vào ngực Tô Tranh , nhỏ giọng nói: “Mẹ, thật xin lỗi, lần trước con không suy nghĩ cẩn thận, ngày đó nhất định đã làm cho mẹ thương tâm.”
Tô Tranh cảm nhận được này cô nhóc này đang làm nũng trong lòng mình, tha thiết nói: ” Yên Nhiên, con không hề sai là mẹ sai, con có đồng ý cho mẹ một cơ hôi để bù đắp những sai lầm của mình không?”
Mạc Yên Nhiên nghẹn ngào “Vâng” : “Được, mẹ, con hiểu, chúng ta vĩnh viễn cũng không xa nhau được không ạ.”
Tô Tranh ôm chặt cô bé lại, trịnh trọng gật đầu thề: “Chúng ta vĩnh viễn cũng không rời xa nhau.”
********************************************
Mạc Phong tiến mẹ và em trai đi, lại để hai đứa bé ở lại thành phố này. Anh biết tuy rằng Tô Tranh bị thương không nặng, nhưng chân cô vẫn bị thương, không thể về nước ngay được.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chua sót nghĩ , có phải bản thân anh cũng nên đi rồi phải không?
Tô Tranh chỉ cần con, mười năm qua cô nhớ cũng chỉ là con, sở dĩ cô tiếp cận anh cũng chỉ vì các con, cô ôn nhu với anh cũng chỉ để có thể ở bên các con.
Mười năm qua Mạc Phong chẳng quan tâm đối với cô, nay ở đây nhấm nháp tư vị mất đi, anh lấy tư cách gì để muốn cô theo anh đây.
Anh hy vọng Tô Tranh có thể hạnh phúc, khoái hoạt, anh hy vọng có thể mang đến cho Tô Tranh một chút an ủi.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào mem theo từng góc cạnh trên khuôn mặt Mạc Phong, nhìn thoáng qua càng làm mặt của anh tối răm.
Tô tranh , anh đi trước, hai con ở lại với em.
**********************************
Trong phòng bệnh, sau khi nhận nhau xong Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên tự nhiên lại không biết nói gì tiếp, hai người lát khóc lát cười rồi lại ôm nhau.
Cuối cùng Mạc Yên Nhiên nói đến tình hình của ba, rồi của bà nội, khi biết Mạc lão phu nhân rời đi, Tô Tranh hơi kinh ngạc, cô không nghĩ đến chuyện này .
Tô Tranh nghe Mạc Yên Nhiên nói hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng lại chưa nghe thấy cô bé nhắc đến Cách Ly, vì thế thử thăm dò mở miệng hỏi.
Mạc Yên Nhiên vừa nghe thấy mẹ nhắc đến Cách Ly, lập tức cúi đầu trầm mặc .
Ba để cho bé và Cách Ly cùng đến, nhưng Cách Ly lại cự tuyệt, Mạc Yên Nhiên không biết nên nói như thế nào với mẹ, nhất định khi nghe xong mẹ sẽ lại đau lòng .
Tô Tranh nhìn người rất giỏi nên rất nhanh nhìn ra tiểu cô nương khó xử, cô cười khổ, vuốt ve khuôn mặt Yên Nhiên lại an ủi nói: “Không sao, mẹ không cần nghe .”
Mạc Yên Nhiên gật gật đầu, chớp mắt nói: “Mẹ, bây giờ đã không còn sơn con phải trở về.”
Tuy rằng trong lòng Tô Tranh không muốn con gái đi, nhưng thời gian quả thật đã không còn sớm, nên gật đầu để cô bé về.
Mạc Yên Nhiên trước khi đi cúi đầu chào mẹ, cười nói: “Mẹ, mẹ không cần phải luyến tiếc con, ngày mai con lại đến thăm mẹ.”
Tô Tranh lập tức nở nụ cười, đây là con gái của cô, tuy còn nhỏ nhưng lại rất thông minh và biết quan tâm.
Mạc Yên Nhiên lại muốn làm nũng với mẹ nhiều hơn, nên mãi một lúc mới đẩy được cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn ngoái cổ lại cưới tinh quái với Tô Tranh.
Mạc Yên Nhiên đi ra ngoài, nhưng lại không hề đi về phía cửa lớn mà quay lại đi đến phía góc khuất cạnh phòng bệnh.
Cô bé cười nhìn Mạc Cách Ly yên lặng đứng ở đó, cố ý lớn tiếng nói: “Này , Ở trong này nghe lén bao lâu rồi?”
Mạc Cách Ly nhìn thấy bé cô bỗng nhiên đi ra, liếc cô bé một cái, đi thẳng ra ngoài.
Mạc Yên Nhiên nhìn trộm về phía cánh cửa vẫn im lặng như trước kia, hét lớn về phía Mạc Cách Ly : “Mạc Cách Ly em là đồ nhát gan!”
Tô Tranh không để ý, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
A Rượu đi đến trước giường cô ngồi xuống, nhìn cô nói: “Bọn họ còn chuyển y tá chăm sóc đặc biệt tới chăm sóc cô.”
Ngay cả mí mắt Tô Tranh cũng chưa nâng một lần, tiếp tục xem sách.
A Rượu giật lấy quyển sách, tiến đến trước mặt cô ép hỏi: “Cô có nghe thấy những lời tôi nói không?”
Tô Tranh bất đắc dĩ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cái đầu trọc lóc của A Rượu : “Tôi nghe thấy.”
A Rượu quơ tay qua ánh mắt không chớp của cô: “Mau, cho tôi xin một chút phản ứng?”
Tô Tranh miễn cưỡng cười một cái .
A Rượu suy sụp ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Này , đây là phản ứng của cô?”
Tô Tranh vô lực hỏi: “Vậy anh muốn tôi thế nào?”
A Rượu lấy tay vò đầu mình, khó hiểu hỏi: “Cô không tò mò gì sao?”
Nụ cười miễn cưỡng kia của Tô Tranh chậm rãi biến mất, cúi đầu xuống một lần nữa, nhìn vỏ chăn một chút, ánh mắt dại ra.
A Rượu thở dài, lại đứng lên.
Từ sau khi tai nạn, Tô Tranh như biến thành một người khác. Cô ấy dường như mất đi hết tất cả cảm xúc mục tiêu mình muốn theo đuổi.
Bi thương làm cho chết tâm, lòng Tô Tranh giống như một mặt hồ không gợn sóng.
A Rượu vẫn tưởng mình có thể làm cho cô vui vẻ trở lại, nhưng anh không có năng lực, anh không có cách nào làm cho cô trở lại là cô của ngày xưa.
Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, A Rượu bỗng nhiên nhớ đến Mạc Phong, nhớ đến hai đứa nhóc hồn nhiên dễ thương của Tô Tranh, có lẽ chỉ bọn họ mới có thể đưa cô trở lại, phải không?
*******************************************
Tô Tranh nằm ở trên giường bệnh, thật ra mấy ngày nay cô ngủ rất ngon.
Chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ, thật sự là không thể tin được, ngay cả ác mộng lâu năm cũng không gặp, cứ nằm xuống là có thể ngủ đến sáng.
Chưa một lần nào tỉnh lại vào lúc 5h sáng.
Tô Tranh nhìn nhành hoa nhỏ màu xanh ngoài cửa sổ không biết tên kia, cười khổ, không khỏi tự hỏi, có phải Tô Tranh đã muốn không còn là Tô Tranh nữa ?
Cô đã không hề muốn nhớ, không hề nhớ, bởi vì cô đã tuyệt vọng.
Tô Tranh mờ mịt nhìn ra phía bên ngoài, bên ngoài nắng ấm đang lan tỏa, nhưng lòng của cô lại không một chút ấm áp.
Cô chết lặng kéo chăn trùm kín, cô quyết định không suy nghĩ nữa, nằm xuống đi ngủ. Lúc ngủ cô có thể quên đi tất cả những phiền não.
Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy một tiếng “Két” là tiếng cửa mở.
Theo bản năng Tô Tranh ngẩng đầu lên, lập tức sợ ngây người.
Một cái đầu nhỏ nhỏ ngó vào, mái tóc quăn quăn khẽ nghiêng nghiêng, đôi mắt to cẩn thận quan sát xung quanh.
Là Yên Nhiên!
Mạc Yên Nhiên nhìn thấy Tô Tranh đang kinh ngạc nhìn h mình, ánh mắt ngượng ngùng lóe lóe, lại chui tọt về phía sau cửa.
Giây phút này Tô Tranh thực sự không biết nên phản ứng như thế nào, cô nắm chặt góc chăn, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Vừa rồi là ảo sao? Sao cô có thể nhìn thấy Yên Nhiên !
Nhưng cánh cửa kia vẫn còn chưa khép kin, nhưng cũng không còn có động tĩnh gì, không còn đôi mắt to cẩn thận nhìn cô.
Cô suy sụp buông góc chăn ra, nhất định đó là ảo giác, Yên Nhiên đã thương tâm như thế, con bé không thích cô, thì sao có thể đến thăm cô được .
Tô Tranh cứ nghĩ mình đã mất toàn bộ cảm giác, nhưng lúc này cô lại thấy mình đau đến tận tim gan.
Yên Nhiên , Yên Nhiên của cô , không bao giờ có thể thân mật gọi cô là dì Tô nữa.
Nhưng đúng lúc Tô Tranh định quay người lại thì cánh cửa lại mở ra lần này được mở toang hẳn ra, Mạc Yên Nhiên cắn môi, đôi mắt ướt át đứng ở trước cửa.
Tô Tranh lại cứng đờ, cô giật giật môi, muốn nói gì, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Mạc Yên Nhiên quyệt quyệt miệng, ủy khuất nói: “Có phải dì giận cháu nên không để ý đến cháu nữa ?”
Tô Tranh im lặng không thể tin vào những gì minh nhìn thấy ở trước mắt, nhin chằm chằn vào cái miệng nũng nịu ủy khuất của Mạc Yên Nhiên , không biết nên phản ứng như thế nào.
Mạc Yên Nhiên chà chà tay, đôi mắt nổi lên tầng sương, cắn môi nói: “Dì giận cháu, dì không tha thứ cho cháu !”
Tô Tranh vội vàng lắc lắc đầu, gian nan phát ra âm thanh : “Không phải. . . . . .” Giọng nói của cô khàn khàn, nghẹn ngào.
Mạc Yên Nhiên cuối cùng cũng nghe được giọng nói của cô, đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhìn chằm chằm, từng giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Tô Tranh đau lòng, cô không muốn nhìn thấy Yên Nhiên ủy khuất khóc, mở miệng an ủi: “Đừng khóc. . . . . .”
Mạc Yên Nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn an ủi của cô, môi đỏ mọng mở to, “Oa” một tiếng khóc rống lên, vừa khóc vừa bổ nhào và lòng Tô Tranh.
Tô Tranh bất chấp chân vẫn con đau, gắt gao ôm Yên Nhiên vào trong ngực, nước mắt cũng chảy theo.
Mạc Yên Nhiên khóc ở trong lòng cô, oa oa khóc lớn lên, càng khóc càng kích động, cuối cùng khóc đến nghẹn, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên . Tô Tranh vội vàng vỗ nhẹ lưng cho bé để cho bé bình tĩnh lại.
Sau khi đỡ hơn Mạc Yên Nhiên vẫn khóc, nhưng tiếng khóc lớn dần dần chuyển sang nức nở, đầu nhỏ ghé vào trong lòng Tô Tranh không chịu chui ra.
Tô Tranh nhẹ nhàng vuốt vẻ mái tóc quăn mềm mại của cô bé, cảm giác cơ thể bé run run vì khóc.
Sau khi khóc xong, giọng nói Mạc Yên Nhiên lại trở lên ấp úng, thỏ thẻ như đứa bé mới tập nói, nhẹ nhàng phát ra một âm thanh bé tí như tiếng mèo kêu: “Mẹ. . . . . .”
Tô Tranh nghe thấy câu nói này, nhưng không dám tin, đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng có một hy vọng xa vời, cả cuộc đời cô có thể nghe thấy câu nói này sao, vì thế bỗng nhiên cô không biết phải làm gì , bàn tay vỗn đang vuốt đầu cho Mạc Yên Nhiên cũng cứng ngắc lại.
Đầu nhỏ của Mạc Yên Nhiên ở trong lòng cô, đôi mắt dính nước xẹt xẹt qua tia sáng , nhưng Tô Tranh vẫn không có phản ứng gì, cô bé mím, do dự rồi lại gọi: “Mẹ. . . . . .”
Trước lạ sau quen, lần này cô bé giọng nói của cô bé không còn nhỏ như tiếng mèo con .
Lúc này đây Tô Tranh nghe thấy thật rõ ràng, Yên Nhiên thật sự gọi cô là mẹ!
Nước mắt Tô Tranh chợt rơi, cô cắn môi không dám tin nhìn Yên Nhiên trong lòng, run run nói: ” Yên Nhiên . . . . . .”
Mạc Yên Nhiên nhìn thấy rõ sự kinh hỷ trong mắt Tô Tranh, như lập tức được cổ vũ, không khỏi lớn tiếng gọi một tiếng: “Mẹ!”
Tô Tranh ôm bé thật chặt vào lòng, làm cho hai má mềm mại của bé dính sát vào ngực mình.
Cô không nghe lầm, cũng không phải là ảo giác của cô, con gái cô thực sự gọi cô là mẹ!
Mạc Yên Nhiên cảm nhận được kích động và kinh hỉ của mẹ, nghĩ đến sự vô lễ của mình đối với mẹ, nước mắt lại tràn ra, cô bé dùng sức thoát khỏi vòng ôm của mẹ , khóc nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải tha thứ choYên Nhiên , đừng giận Yên Nhiên, mẹ cũng đừng bỏ rơi Yên Nhiên, được không?”
Tô Tranh nghe thấy nhưng câu nói non nớt của con, đau đớn và an ủi cùng phát ra ở trong lòng, cô nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt ve mái tóc quăn của con: “Không, Yên Nhiên , mẹ yêu con, vĩnh viễn mẹ sẽ không rời xa con, và cũng sẽ không giận con .” Vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không rời xa.
Hai má Mạc Yên Nhiên phiếm hồng, cô bé lại vùi đầu vào ngực Tô Tranh , nhỏ giọng nói: “Mẹ, thật xin lỗi, lần trước con không suy nghĩ cẩn thận, ngày đó nhất định đã làm cho mẹ thương tâm.”
Tô Tranh cảm nhận được này cô nhóc này đang làm nũng trong lòng mình, tha thiết nói: ” Yên Nhiên, con không hề sai là mẹ sai, con có đồng ý cho mẹ một cơ hôi để bù đắp những sai lầm của mình không?”
Mạc Yên Nhiên nghẹn ngào “Vâng” : “Được, mẹ, con hiểu, chúng ta vĩnh viễn cũng không xa nhau được không ạ.”
Tô Tranh ôm chặt cô bé lại, trịnh trọng gật đầu thề: “Chúng ta vĩnh viễn cũng không rời xa nhau.”
********************************************
Mạc Phong tiến mẹ và em trai đi, lại để hai đứa bé ở lại thành phố này. Anh biết tuy rằng Tô Tranh bị thương không nặng, nhưng chân cô vẫn bị thương, không thể về nước ngay được.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chua sót nghĩ , có phải bản thân anh cũng nên đi rồi phải không?
Tô Tranh chỉ cần con, mười năm qua cô nhớ cũng chỉ là con, sở dĩ cô tiếp cận anh cũng chỉ vì các con, cô ôn nhu với anh cũng chỉ để có thể ở bên các con.
Mười năm qua Mạc Phong chẳng quan tâm đối với cô, nay ở đây nhấm nháp tư vị mất đi, anh lấy tư cách gì để muốn cô theo anh đây.
Anh hy vọng Tô Tranh có thể hạnh phúc, khoái hoạt, anh hy vọng có thể mang đến cho Tô Tranh một chút an ủi.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào mem theo từng góc cạnh trên khuôn mặt Mạc Phong, nhìn thoáng qua càng làm mặt của anh tối răm.
Tô tranh , anh đi trước, hai con ở lại với em.
**********************************
Trong phòng bệnh, sau khi nhận nhau xong Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên tự nhiên lại không biết nói gì tiếp, hai người lát khóc lát cười rồi lại ôm nhau.
Cuối cùng Mạc Yên Nhiên nói đến tình hình của ba, rồi của bà nội, khi biết Mạc lão phu nhân rời đi, Tô Tranh hơi kinh ngạc, cô không nghĩ đến chuyện này .
Tô Tranh nghe Mạc Yên Nhiên nói hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng lại chưa nghe thấy cô bé nhắc đến Cách Ly, vì thế thử thăm dò mở miệng hỏi.
Mạc Yên Nhiên vừa nghe thấy mẹ nhắc đến Cách Ly, lập tức cúi đầu trầm mặc .
Ba để cho bé và Cách Ly cùng đến, nhưng Cách Ly lại cự tuyệt, Mạc Yên Nhiên không biết nên nói như thế nào với mẹ, nhất định khi nghe xong mẹ sẽ lại đau lòng .
Tô Tranh nhìn người rất giỏi nên rất nhanh nhìn ra tiểu cô nương khó xử, cô cười khổ, vuốt ve khuôn mặt Yên Nhiên lại an ủi nói: “Không sao, mẹ không cần nghe .”
Mạc Yên Nhiên gật gật đầu, chớp mắt nói: “Mẹ, bây giờ đã không còn sơn con phải trở về.”
Tuy rằng trong lòng Tô Tranh không muốn con gái đi, nhưng thời gian quả thật đã không còn sớm, nên gật đầu để cô bé về.
Mạc Yên Nhiên trước khi đi cúi đầu chào mẹ, cười nói: “Mẹ, mẹ không cần phải luyến tiếc con, ngày mai con lại đến thăm mẹ.”
Tô Tranh lập tức nở nụ cười, đây là con gái của cô, tuy còn nhỏ nhưng lại rất thông minh và biết quan tâm.
Mạc Yên Nhiên lại muốn làm nũng với mẹ nhiều hơn, nên mãi một lúc mới đẩy được cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn ngoái cổ lại cưới tinh quái với Tô Tranh.
Mạc Yên Nhiên đi ra ngoài, nhưng lại không hề đi về phía cửa lớn mà quay lại đi đến phía góc khuất cạnh phòng bệnh.
Cô bé cười nhìn Mạc Cách Ly yên lặng đứng ở đó, cố ý lớn tiếng nói: “Này , Ở trong này nghe lén bao lâu rồi?”
Mạc Cách Ly nhìn thấy bé cô bỗng nhiên đi ra, liếc cô bé một cái, đi thẳng ra ngoài.
Mạc Yên Nhiên nhìn trộm về phía cánh cửa vẫn im lặng như trước kia, hét lớn về phía Mạc Cách Ly : “Mạc Cách Ly em là đồ nhát gan!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.