Quyển 16 - Chương 118: Mọi chuyện đều tốt
Nữ vương không ở nhà
13/08/2015
Sau khi Mạc Phong tới chỗ Tô Tranh, ban đầu hiển nhiên hai đứa bé chưa thể
thích ứng, nhưng bọn chúng dần ý thức được, theo nguyên tắc vào trước
làm chủ, mình mới là người đến trước. Mặc dù là ba, nhưng ba lại đến
sau, hơn nữa ba còn cần xem sắc mặt của mẹ, xem ba có khả năng bị mẹ
đuổi ra ngoài không.
Sau khi ý thức được điều nay, Mạc Yên Nhiên lqd nhanh chóng không còn sợ nữa, thường xuyên chỉ huy ba làm cái này cái kia. Lúc đầu Mạc Phong còn trầm mặc, vì anh phát hiện nếu mình tức giận với con mình, thì Tô Tranh sẽ giận mình tái mặt, vì vậy rất nhanh anh hiểu tình cảnh của mình, phụ nữ chính là khoản nợ, anh thiếu nợ sẽ không trả nổi.
Về người gây ra tai nạn xe cộ cho Tô Tranh, Tô Tranh có hỏi rồi, lúc đầu Mạc Phong không chịu nói, sau nhìn thấy sắc mặt cô, sợ cô hiểu lầm, vội vàng thừa nhận. Thì ra Phùng Mính Nhi len lén về nước, tuy Mạc Phong đã sớm có chuẩn bị, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới được ngày đó trên đường Phùng Mính Nhi vừa vặn thấy Tô Tranh, lại đúng lúc Mạc Yên Nhiên muốn xuống xe, vì vậy cứ dứt khoát đụng vào.
Xảy ra chuyện như vậy, lấy thế lực của nhà họ Mạc dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua cho Phùng Mính Nhi, trước giao cho cảnh sát thẩm vấn một phen, đoán chừng tội cố ý giết người là không thể tránh khỏi. Tô Tranh nghe những lời này, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, kết cục cuối cùng của Phùng Mính Nhi ở kiếp trước cô không biết, nhưng chắc cũng rất tốt.
Kiếp trước của cô ta, chắc được gả cho người đàn ông trước mắt này, cùng cặp trai gái kia sống hạnh phúc cả đời hay từng ngày hạnh phúc chứ? Tô Tranh cười khổ, đời này mình không chết, gặp chuyện không may lại là Phùng Mính Nhi, sâu xa bên trong, tới cùng cái gì là chủ đạo cho tất cả.
Mạc Phong lại hiểu nhầm ý Tô Tranh, anh cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô Tranh, thấy lúc thì cô phiền muộn, lúc lại thở dài, cuối cùng cười khổ, cho rằng cô hiểu lầm mình, vội giải thích: “Người này trước kia không có quan hệ gì với anh…”
Tô Tranh lại cười tái nhợt với anh: “Đó là vì sự xuất hiện của em, nếu như em không ở đây, hai người vẫn còn cơ hội.”
Mạc Phong đi tới, cầm thật chặt tay cô: “Đừng đoán mò nữa, cái gì gọi là em không ở đây, em vẫn luôn ở đây, chỉ cần em ở đây, bất kỳ người nào cũng không thể.” Lời này của Mạc Phong chỉ là thuận miệng nói, trên thực tế anh chưa nghĩ tới, nếu Tô Tranh vẫn không xuất hiện, nửa đời sau của mình sẽ như thế nào, anh thực sự có thể tiếp nhận những người khác sao?
Tô Tranh lắc đầu, thở dài một tiếng, rất nhiều việc anh không biết, cũng không cần biết, cứ để tất cả chôn sâu trong lòng mình, trở thành bí mật vĩnh viễn thôi.
Ngày cứ trôi, trong nháy mắt cũng đến lúc hai đứa bé tựu trường rồi, Tô Tranh và Mạc Phong thương lượng một chút, cần để cho chúng quay trở lại trường học trước. Ngày tựu trường đầu tiên, Mạc Yên Nhiên làm nũng với Tô Tranh nói muốn ba mẹ đưa mình đi học, Tô Tranh biết tâm tư của bé, liền kêu Mạc Phong lái xe, mình cùng tới trường học với chúng.
Đến trường học, hai đứa lần lượt xuống xe, Tô Tranh và Mạc Phong đưa mắt nhìn chúng đi vào. Đi đến cổng trường, trong dòng học sinh, Mạc Yên Nhiên quay ra cổng cười, cười đến rực rỡ sáng lạn, Mạc Cách Ly cũng lấy lại tinh thần, gật gật đầu với bọn họ.
Trên mặt Tô Tranh mang theo nụ cười ôn hoà, lỗ mũi lại cảm thấy chua xót. Thật ra thì cho dù mình bị uất ức thế nào, chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc là được. Hai đứa bé, Mạc Yên Nhiên cởi mở, Mạc Cách Ly kín kẽ, nhưng kỳ thật trong lòng chúng đều hy vọng được ba mẹ đưa đón mình đi học phải không?
Chỉ cần bọn chúng được như mong muốn, mình cần gì phải so đo chứ.
Mạc Phong ở bên cạnh đương nhiên hiểu được cảm xúc của Tô Tranh, cầm lấy tay cô, ôn tồn nói: “Trở về thôi, đợi buổi chiều chúng ta cùng nhau tới đón chúng.”
Lúc chạng vạng, Mạc Phong đi ra ngoài xử lý công việc, một mình Tô Tranh ngồi trên sân thượng cầm ô che nắng. Cô nheo mắt nhìn ánh mặt trời chiều phía Tây, mặt trời thế giới này không có gì khác thế giới kia, nhưng kết quả lại không giống nhau, cho nên tâm tình của cô cũng bất đồng.
Ngay vào lúc này, cô lơ đãng cúi đầu, lại thấy dưới lầu có mấy chiếc xe hơi cao cấp có rèm che, một người đàn ông mặc âu phục đeo kính mát màu đen ra ngoài vẫy vẫy tay với cô.
Cô cau mày, nhìn xa hơn, mơ hồ có thể thấy chỗ bên cạnh ở trong xe có một người phụ nữ, nhìn khá quen thuộc, người phụ nữ đã luống tuổi.
Tô Tranh cười, cần phải tới vẫn tới, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như thế.
Lúc này cô đi đứng đã rất tốt, gật gật đầu với người ở dưới, trực tiếp xuống lầu.
Lúc đi tới phía dưới, Mạc phu nhân đã xuống xe, ngồi trên ghế dưới đình nghỉ mát, vẫn ung dung cao quý như thế. Tô Tranh lqd bình tĩnh đến gần, lại thấy thần thái Mạc lão phu nhân vẫn ung dung như cũ, trước nay chưa từng lộ ra mỏi mệt cùng già yếu.
Mạc phu nhân thấy cô tới, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn kỹ cô một chút, chợt nói: “Hiện tại trong lòng cô không phải đặc biệt thương xót tôi chứ?”
Tô Tranh lắc đầu, cười nói: “Tại sao tôi phải thương xót bà? Nếu tôi muốn thương xót, cũng là thương xót bản thân tôi.”
Mạc phu nhân nở nụ cười thê lương: “Cô có gì đáng thương, bây giờ cô có chồng có con, còn tôi, tôi chẳng có gì.”
Tô Tranh nhìn bà, hơi kinh ngạc: “Thật kỳ quái, tại sao bà lại chạy đến đây nói những lời này? Chẳng lẽ bà hy vọng tôi thương xót bà?”
Mạc phu nhân khép hờ mắt, ánh mắt già cả đã bắt đầu phiếm hồng: “Cho dù là lời thỉnh cầu của người già cả như tôi, cũng không thể sao?”
Tô Tranh trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Không thể. Tôi là người tâm địa sắt đá, không có đồng cảm, nếu như tôi đồng tình với bà, tôi cũng không cách nào giúp bà, tôi nghĩ bà tìm nhầm người rồi.”
Mạc lão phu nhân chợt ngẩng đầu lên, trong con ngươi vẩn đục hàm chứa ý van xin: “Không, cô có thể làm được, cô để con trai tôi trở về được không! Hiện tại tôi không có gì cả, chỉ có một con trai, chỉ cần cô để cho nó trở về, cô cũng có thể bước vào cửa nhà họ Mạc, một nhà bốn người các cô cũng có thể trở về.”
Tô Tranh cười lạnh: “Vào cửa nhà họ Mạc? Nhưng tôi không muốn vào, một chút hứng thú cũng không.”
Điều cô muốn, chưa bao giờ là bước vào cửa nhà họ Mạc.
Mặt Mạc lão phu nhân đầy vẻ thê lương, giọng nói run rẩy buồn bã: “Vậy rốt cuộc cô muốn cái gì? Chỉ cần cô để cho nó trở về, cái gì tôi cũng đồng ý với cô.”
Tô Tranh nhìn bộ dáng ngày hôm nay của bà, không nhịn được mà thở dài: “Mạc phu nhân, tôi và bà không giống nhau, tôi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra yêu cầu gì. Cho nên bà không cần tới hỏi tôi, nếu bà muốn con trai, tự mình đi nói với anh ấy, chuyện giữa hai người không liên quan gì đến tôi.”
Nói xong Tô Tranh định xoay người rời đi, ai ngờ lúc này có hai người đàn ông mặc âu phục màu đen bước tới trước mặt cô, ngăn cản cô.
Mắt Tô Tranh híp lại, lạnh lùng nói: “Các người muốn làm cái gì vậy, bắt cóc? Ép buộc?”
Mạc lão phu nhân định nói gì, liền nghe thấy một giọng nói khác lạnh lùng:”Các người muốn làm cái gì hả?”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, đứng cách đó không xa đang trầm mặt lạnh lùng chất vấn bọn họ không phải ai khác, chính là Mạc Phong.
Mạc Phong đi từng bước tới, không giận mà uy, nhàn nhạt nhìn hai người mặc âu phục màu đen. Hai người liếc nhìn Mạc lão phu nhân bên cạnh, khom người với Mạc Phong, sau đó cúi đầu lặng lẽ lui về phía sau.
Mạc Phong nhìn Tô Tranh, trên mặt vốn không chút biểu cảm nào chợt mềm mỏng: “Em không sao chứ? Vừa rồi làm sao vậy?”
Tô Tranh buông tay nói: “Em không sao, chỉ là mẹ anh tới đây, muốn anh trở về, anh nói chuyện với bà một chút đi.”
Mạc Phong không nhìn mẹ mình, mà thở dài nói: “Em vẫn không yên lòng về anh.”
Tô Tranh cười, cũng không lên tiếng.
Mạc Phong nói ra tâm sự của cô: “Quả nhiên là em không yên lòng về anh, em có cảm giác sẽ có lúc anh buông tha em, phải không? Trong lòng em thật ra đang muốn thăm dò phản ứng của anh.”
Tô Tranh không cười nổi nữa, thừa nhận: “Không sai, chính xác là như vậy.”
Mạc Phong cúi đầu chăm chú nhìn cô, thật lâu sau chợt nói: “Bây giờ em không tin anh cũng đáng đời anh, nhưng không quan trọng, chúng ta có thời gian cả đời, chẳng những anh muốn em tiếp nhận anh, còn phải tin tưởng anh, tin tưởng đến mức tình nguyện giao bản thân cho anh.”
Nói xong, anh xoay người, rốt cuộc đưa ánh mắt về phía mẹ mình.
Mạc lão phu nhân ngơ ngác nhìn bọn họ, ngơ ngác nhìn con trai mình, trong nhất thời không biết phản ứng ra sao, thần sắc trong mắt bà rất phức tạp, có đau thương, có tuyệt vọng, có thê lương, thậm chí còn có chút hâm mộ mơ hồ hay ghen tỵ.
Bà run rẩy hỏi con trai mình: “Thực sự là con vì cô ta mà không cần mẹ mình rồi hả?”
Cho tới bây giờ bà luôn duyên dáng sang trọng, cho tới bây giờ giọng nói của bà luôn lạnh lùng cao quý, nhưng hôm nay nhìn tinh thần bà tuyệt vọng sa sút như vậy, giọng nói ấy mới vô dụng làm sao.
Dáng vẻ hôm nay của bà, chính là dáng vẻ của một người phụ nữ đã mất đi con trai, ngồi ở đây, giọng nói run rẩy, ngay cả thân hình cũng bắt đầu run rẩy.
Bất cứ người nào thấy dáng vẻ của bà chắc đều thương hại rồi, thậm chí sẽ có người còn nghĩ, con trai bất hiếu cỡ nào mà ép mẹ mình thê lương đến như vậy?
Mạc Phong cũng không phải người ý chí sắt đá, Mạc Phong lqd cũng không phải là đứa con bất hiếu, cho nên vẻ mặt của anh cũng lộ ra thống khổ và thương hại, anh đi tới, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay mẹ mình đang run rẩy dù trong ngày hè.
Mạc lão phu nhân lập tức khóc lên, nước mắt chảy ngang dọc khuôn mặt già nua của bà, nghẹn ngào nói: “Quả nhiên là con không cần mẹ nữa.”
Mạc Phong thở dài: “Mẹ, sao con lại không cần mẹ chứ, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con. Nhưng thật sự con không thể trở lại nhà họ Mạc, cũng không muốn trở lại bên mẹ.”
Tô Tranh đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ thấy bọn họ nói đến đây, liền xoay người đi lên lầu.
Đây là chuyện giữa mẹ con họ, cô là người ngoài không muốn nghe.
Mạc lão phu nhân nghe được lời Mạc Phong, nhất thời tuyệt vọng; “Con sẽ không trở lại… Quả nhiên là con không tha thứ cho mẹ, con còn hận mẹ!”
Mạc Phong nắm lấy tay mẹ mình, đứng đó cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Mẹ, con tha thứ cho mẹ, con cũng không trách mẹ, nhưng con không thể tha thứ cho chính mình.”
Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ trở về đi, thỉnh thoảng con sẽ tới thăm mẹ.”
Mạc lão phu nhân mạnh mẽ lắc đầu, khàn khàn kêu: “Không —— con là con trai của mẹ, cứ nhẫn tâm rời khỏi mẹ như vậy sao?”
Mạc Phong cau mày: “Mẹ, mẹ bình tĩnh đi.”
Mạc lão phu nhân khóc thành tiếng: “Mẹ cái gì cũng không có…”
Đúng lúc ấy, một giọng nói già nua mà có lực bỗng nhiên vang lên: “Trở về thôi.”
Mạc lão phu nhân và Mạc Phong cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia.
Một ông già chống gậy, bên cạnh có y tá và cảnh vệ, đang lẳng lặng đứng đó nhìn bọn họ.
Người này, chính là cha của Mạc Phong.
Mạc lão phu nhân quay mặt đi chỗ khác, oán hận nói: “Sao ông không nghỉ ngơi cho tốt, tới đây làm gì?”
Mạc lão tiên sinh run rẩy đi đến bên cạnh họ, Mạc Phong vội vàng đứng lên, cung kính gọi một tiếng ba.
Quan hệ của Mạc Phong và ba mình, giống như quan hệ của Mạc Cách Ly và Mạc Phong, cho nên tới bây giờ ở trước mặt ba mình, Mạc Phong đều cẩn thận tỉ mỉ cung kính.
Mạc lão tiên sinh nhìn con trai gật đầu một cái: “Con trở về đi, chuyện của mẹ con, ba nói là được.”
Mạc Phong không ngờ cha mình nói những lời này, xem ra ba đã biết tất cả mọi chuyện rồi, không khỏi ngẩn người.
Mạc lão tiên sinh gật đầu: “Không sai, chẳng những chuyện của các người ba đều biết, ngay cả chuyện mẹ con làm, ba cũng biết.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mạc Phong khó coi, thậm chí trong mắt Mạc lão phu nhân có vẻ lo lắng, thấp thỏm nhìn Mạc lão tiên sinh.
Mạc lão tiên sinh lại thở dài: “Ôi, qua nhiều năm như vậy tôi ít hỏi thế sự, cũng rất xa lánh bà, bà có nghĩ tới là vì điều gì không?”
Mạc lão phu nhân thì thào: “Tại sao?”
Mạc lão tiên sinh thở dài nhìn Mạc phu nhân: “Tôi có lỗi với bà, tôi cũng rất xin lỗi bà, đây đều là lỗi của tôi, cho nên tôi không còn mặt mũi mà gặp bà, cũng không còn mặt mũi thấy bà.”
Đầu tiên Mạc phu nhân sửng sốt, ngay sau đó lấy tay che miệng khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Tôi… Tôi thế nhưng mà… Thế mà tôi có thể nghe được ông nói… Rất xin lỗi…”
Mạc lão tiên sinh đi tới, bàn tay xoa vai của bà: “Không sai, là tôi có lỗi với bà.”
Khi Mạc Phong trở về, trong lòng không có tư vị gì cả.
Chuyện ân oán của đời trước, anh không có tư cách đi hỏi, nhưng tiếng xin lỗi của cha vẫn vang vọng trong tai anh.
Thật xin lỗi, chỉ ba chữ đơn giản như vậy, cũng đã chôn trong lòng nhiều năm như vậy.
Nếu như nói sớm một chút, có phải mọi chuyện đã đổi khác rồi không?
Trước khi đi, cha vỗ vai anh mà nói, cha đã tới trường học xem bọn nhỏ rồi, chúng rất tốt, hiện tại giao chúng cho con cha rất yên tâm. Về sau sống tốt với mẹ chúng, lúc nào rảnh thì về nhà chơi một chút.
Trong lòng Mạc Phong thở dài, lên lầu, mở cửa, lại thấy Tô Tranh đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy anh mở cửa, quay đầu nhìn sang.
Mạc Phong nhạy cảm thấy được chút lo lắng trong mắt cô.
Anh cười với cô, khàn khàn nói: “Anh đã về.”
Tô Tranh gật đầu: “Ừhm.”
Cuộc sống của bọn họ, cứ tiếp tục trôi qua như vậy.
Tô Tranh từ từ hiểu rõ hạnh phúc trong từng ngày, hạnh phúc này không liên quan đến tình yêu, nhưng vẫn là hạnh phúc. Ai nói hạnh phúc nhất định phải từ tình yêu?
Đã trải qua hai đời, Tô Tranh đã mất đi cảm giác với tình yêu.
Cô chỉ có thể thưởng thức hương vị hạnh phúc.
Rốt cuộc có một nửa đêm kia, cô bị giật mình tỉnh giấc, mở mắt thấy Mạc Phong cả người đầy mồ hôi ngồi đó, hai mắt đờ đẫn.
Tô Tranh cau mày, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?” Cô cầm tay anh, toàn mồ hôi, thậm chí đang run rẩy.
Mạc Phong ngây ngốc quay đầu, nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô.
Anh ôm rất chặt, chặt tới mức Tô Tranh đau đến tận xương.
Thân hình Mạc Phong đang run rẩy, như lá rụng trong gió.
Tô Tranh không biết có chuyện gì xảy ra, cứ mặc cho anh ôm mình như vậy.
Qua hồi lâu, rốt cuộc cảm xúc Mạc Phong mới ổn định được, vì thế Tô Tranh chờ, chờ anh nói.
Cuối cùng, Mạc Phong khàn khàn, nhỏ giọng nói: “Anh nằm mơ thấy em máu me đầy người, anh ôm em… em cứ máu me đầy người ở trong lòng anh.”
Trong giọng nói của anh bắt đầu run rẩy nức nở: “Anh ra sức gọi em, nhưng em cứ đi xa, anh kêu nhưng em không trở lại!”
Tô Tranh bình tĩnh mở miệng: “Đó là giả, em còn sống.”
Nhưng căn bản Mạc Phong lqd không nghe thấy, nói tiếp: “Anh thấy tượng gỗ con nít trong tay em định đưa cho bọn nhỏ, trên tượng gỗ con nít đầy máu…”
Tô Tranh không lên tiếng, cô không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô biết cảnh trong mơ của Mạc Phong đã xảy ra.
Mạc Phong buông cô ra, nhìn mắt cô chằm chằm, nâng mặt cô lên hỏi: “Nói cho anh biết, em phải sống tốt, em không có chuyện gì, chuyện đó chưa từng xảy ra.”
Anh chăm chú nhìn cô, hy vọng cô lên tiếng phản bác.
Nhưng Tô Tranh không lên tiếng, trong con mắt cô lạnh nhạt, một câu cũng không nói, cuối cùng yên lặng hạ mắt xuống.
Khi Mạc Phong cho rằng căn bản cô không tự nói với mình cái gì, thì Tô Tranh nhẹ nhàng mở miệng: “Có một số việc, không cần truy xét thật giả, anh chỉ cần biết rằng em ở đây, anh ở đây, các con ở đây, là được rồi.”
Nhất thời hô hấp Mạc Phong cứng lại, trong đầu anh thoáng hiện qua rất nhiều mẩu chuyện và lời nói.
Cô nói, nếu em không tồn tại, anh và Phùng Mính Nhi vốn nên chung với nhau.
Cô nói, nếu em chết, anh sẽ như thế nào?
Cô nói…
Mạc Phong khổ sở nhắm mắt lại, lâu thật lâu sau, bỗng nhiên nặng nề lắc đầu, mở mắt ra, nghiêm túc nhìn Tô Tranh, nhìn cô đang lạnh nhạt ngồi bên cạnh mình, lẳng lặng nhìn mình.
Anh vươn tay, nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, sau đó cố gắng nở nụ cười dịu dàng với cô: “Em nói đúng, chỉ cần em ở đây, anh ở đây, các con ở đây, tất cả đều tốt.”
Sau khi ý thức được điều nay, Mạc Yên Nhiên lqd nhanh chóng không còn sợ nữa, thường xuyên chỉ huy ba làm cái này cái kia. Lúc đầu Mạc Phong còn trầm mặc, vì anh phát hiện nếu mình tức giận với con mình, thì Tô Tranh sẽ giận mình tái mặt, vì vậy rất nhanh anh hiểu tình cảnh của mình, phụ nữ chính là khoản nợ, anh thiếu nợ sẽ không trả nổi.
Về người gây ra tai nạn xe cộ cho Tô Tranh, Tô Tranh có hỏi rồi, lúc đầu Mạc Phong không chịu nói, sau nhìn thấy sắc mặt cô, sợ cô hiểu lầm, vội vàng thừa nhận. Thì ra Phùng Mính Nhi len lén về nước, tuy Mạc Phong đã sớm có chuẩn bị, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới được ngày đó trên đường Phùng Mính Nhi vừa vặn thấy Tô Tranh, lại đúng lúc Mạc Yên Nhiên muốn xuống xe, vì vậy cứ dứt khoát đụng vào.
Xảy ra chuyện như vậy, lấy thế lực của nhà họ Mạc dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua cho Phùng Mính Nhi, trước giao cho cảnh sát thẩm vấn một phen, đoán chừng tội cố ý giết người là không thể tránh khỏi. Tô Tranh nghe những lời này, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, kết cục cuối cùng của Phùng Mính Nhi ở kiếp trước cô không biết, nhưng chắc cũng rất tốt.
Kiếp trước của cô ta, chắc được gả cho người đàn ông trước mắt này, cùng cặp trai gái kia sống hạnh phúc cả đời hay từng ngày hạnh phúc chứ? Tô Tranh cười khổ, đời này mình không chết, gặp chuyện không may lại là Phùng Mính Nhi, sâu xa bên trong, tới cùng cái gì là chủ đạo cho tất cả.
Mạc Phong lại hiểu nhầm ý Tô Tranh, anh cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô Tranh, thấy lúc thì cô phiền muộn, lúc lại thở dài, cuối cùng cười khổ, cho rằng cô hiểu lầm mình, vội giải thích: “Người này trước kia không có quan hệ gì với anh…”
Tô Tranh lại cười tái nhợt với anh: “Đó là vì sự xuất hiện của em, nếu như em không ở đây, hai người vẫn còn cơ hội.”
Mạc Phong đi tới, cầm thật chặt tay cô: “Đừng đoán mò nữa, cái gì gọi là em không ở đây, em vẫn luôn ở đây, chỉ cần em ở đây, bất kỳ người nào cũng không thể.” Lời này của Mạc Phong chỉ là thuận miệng nói, trên thực tế anh chưa nghĩ tới, nếu Tô Tranh vẫn không xuất hiện, nửa đời sau của mình sẽ như thế nào, anh thực sự có thể tiếp nhận những người khác sao?
Tô Tranh lắc đầu, thở dài một tiếng, rất nhiều việc anh không biết, cũng không cần biết, cứ để tất cả chôn sâu trong lòng mình, trở thành bí mật vĩnh viễn thôi.
Ngày cứ trôi, trong nháy mắt cũng đến lúc hai đứa bé tựu trường rồi, Tô Tranh và Mạc Phong thương lượng một chút, cần để cho chúng quay trở lại trường học trước. Ngày tựu trường đầu tiên, Mạc Yên Nhiên làm nũng với Tô Tranh nói muốn ba mẹ đưa mình đi học, Tô Tranh biết tâm tư của bé, liền kêu Mạc Phong lái xe, mình cùng tới trường học với chúng.
Đến trường học, hai đứa lần lượt xuống xe, Tô Tranh và Mạc Phong đưa mắt nhìn chúng đi vào. Đi đến cổng trường, trong dòng học sinh, Mạc Yên Nhiên quay ra cổng cười, cười đến rực rỡ sáng lạn, Mạc Cách Ly cũng lấy lại tinh thần, gật gật đầu với bọn họ.
Trên mặt Tô Tranh mang theo nụ cười ôn hoà, lỗ mũi lại cảm thấy chua xót. Thật ra thì cho dù mình bị uất ức thế nào, chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc là được. Hai đứa bé, Mạc Yên Nhiên cởi mở, Mạc Cách Ly kín kẽ, nhưng kỳ thật trong lòng chúng đều hy vọng được ba mẹ đưa đón mình đi học phải không?
Chỉ cần bọn chúng được như mong muốn, mình cần gì phải so đo chứ.
Mạc Phong ở bên cạnh đương nhiên hiểu được cảm xúc của Tô Tranh, cầm lấy tay cô, ôn tồn nói: “Trở về thôi, đợi buổi chiều chúng ta cùng nhau tới đón chúng.”
Lúc chạng vạng, Mạc Phong đi ra ngoài xử lý công việc, một mình Tô Tranh ngồi trên sân thượng cầm ô che nắng. Cô nheo mắt nhìn ánh mặt trời chiều phía Tây, mặt trời thế giới này không có gì khác thế giới kia, nhưng kết quả lại không giống nhau, cho nên tâm tình của cô cũng bất đồng.
Ngay vào lúc này, cô lơ đãng cúi đầu, lại thấy dưới lầu có mấy chiếc xe hơi cao cấp có rèm che, một người đàn ông mặc âu phục đeo kính mát màu đen ra ngoài vẫy vẫy tay với cô.
Cô cau mày, nhìn xa hơn, mơ hồ có thể thấy chỗ bên cạnh ở trong xe có một người phụ nữ, nhìn khá quen thuộc, người phụ nữ đã luống tuổi.
Tô Tranh cười, cần phải tới vẫn tới, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như thế.
Lúc này cô đi đứng đã rất tốt, gật gật đầu với người ở dưới, trực tiếp xuống lầu.
Lúc đi tới phía dưới, Mạc phu nhân đã xuống xe, ngồi trên ghế dưới đình nghỉ mát, vẫn ung dung cao quý như thế. Tô Tranh lqd bình tĩnh đến gần, lại thấy thần thái Mạc lão phu nhân vẫn ung dung như cũ, trước nay chưa từng lộ ra mỏi mệt cùng già yếu.
Mạc phu nhân thấy cô tới, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn kỹ cô một chút, chợt nói: “Hiện tại trong lòng cô không phải đặc biệt thương xót tôi chứ?”
Tô Tranh lắc đầu, cười nói: “Tại sao tôi phải thương xót bà? Nếu tôi muốn thương xót, cũng là thương xót bản thân tôi.”
Mạc phu nhân nở nụ cười thê lương: “Cô có gì đáng thương, bây giờ cô có chồng có con, còn tôi, tôi chẳng có gì.”
Tô Tranh nhìn bà, hơi kinh ngạc: “Thật kỳ quái, tại sao bà lại chạy đến đây nói những lời này? Chẳng lẽ bà hy vọng tôi thương xót bà?”
Mạc phu nhân khép hờ mắt, ánh mắt già cả đã bắt đầu phiếm hồng: “Cho dù là lời thỉnh cầu của người già cả như tôi, cũng không thể sao?”
Tô Tranh trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Không thể. Tôi là người tâm địa sắt đá, không có đồng cảm, nếu như tôi đồng tình với bà, tôi cũng không cách nào giúp bà, tôi nghĩ bà tìm nhầm người rồi.”
Mạc lão phu nhân chợt ngẩng đầu lên, trong con ngươi vẩn đục hàm chứa ý van xin: “Không, cô có thể làm được, cô để con trai tôi trở về được không! Hiện tại tôi không có gì cả, chỉ có một con trai, chỉ cần cô để cho nó trở về, cô cũng có thể bước vào cửa nhà họ Mạc, một nhà bốn người các cô cũng có thể trở về.”
Tô Tranh cười lạnh: “Vào cửa nhà họ Mạc? Nhưng tôi không muốn vào, một chút hứng thú cũng không.”
Điều cô muốn, chưa bao giờ là bước vào cửa nhà họ Mạc.
Mặt Mạc lão phu nhân đầy vẻ thê lương, giọng nói run rẩy buồn bã: “Vậy rốt cuộc cô muốn cái gì? Chỉ cần cô để cho nó trở về, cái gì tôi cũng đồng ý với cô.”
Tô Tranh nhìn bộ dáng ngày hôm nay của bà, không nhịn được mà thở dài: “Mạc phu nhân, tôi và bà không giống nhau, tôi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra yêu cầu gì. Cho nên bà không cần tới hỏi tôi, nếu bà muốn con trai, tự mình đi nói với anh ấy, chuyện giữa hai người không liên quan gì đến tôi.”
Nói xong Tô Tranh định xoay người rời đi, ai ngờ lúc này có hai người đàn ông mặc âu phục màu đen bước tới trước mặt cô, ngăn cản cô.
Mắt Tô Tranh híp lại, lạnh lùng nói: “Các người muốn làm cái gì vậy, bắt cóc? Ép buộc?”
Mạc lão phu nhân định nói gì, liền nghe thấy một giọng nói khác lạnh lùng:”Các người muốn làm cái gì hả?”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, đứng cách đó không xa đang trầm mặt lạnh lùng chất vấn bọn họ không phải ai khác, chính là Mạc Phong.
Mạc Phong đi từng bước tới, không giận mà uy, nhàn nhạt nhìn hai người mặc âu phục màu đen. Hai người liếc nhìn Mạc lão phu nhân bên cạnh, khom người với Mạc Phong, sau đó cúi đầu lặng lẽ lui về phía sau.
Mạc Phong nhìn Tô Tranh, trên mặt vốn không chút biểu cảm nào chợt mềm mỏng: “Em không sao chứ? Vừa rồi làm sao vậy?”
Tô Tranh buông tay nói: “Em không sao, chỉ là mẹ anh tới đây, muốn anh trở về, anh nói chuyện với bà một chút đi.”
Mạc Phong không nhìn mẹ mình, mà thở dài nói: “Em vẫn không yên lòng về anh.”
Tô Tranh cười, cũng không lên tiếng.
Mạc Phong nói ra tâm sự của cô: “Quả nhiên là em không yên lòng về anh, em có cảm giác sẽ có lúc anh buông tha em, phải không? Trong lòng em thật ra đang muốn thăm dò phản ứng của anh.”
Tô Tranh không cười nổi nữa, thừa nhận: “Không sai, chính xác là như vậy.”
Mạc Phong cúi đầu chăm chú nhìn cô, thật lâu sau chợt nói: “Bây giờ em không tin anh cũng đáng đời anh, nhưng không quan trọng, chúng ta có thời gian cả đời, chẳng những anh muốn em tiếp nhận anh, còn phải tin tưởng anh, tin tưởng đến mức tình nguyện giao bản thân cho anh.”
Nói xong, anh xoay người, rốt cuộc đưa ánh mắt về phía mẹ mình.
Mạc lão phu nhân ngơ ngác nhìn bọn họ, ngơ ngác nhìn con trai mình, trong nhất thời không biết phản ứng ra sao, thần sắc trong mắt bà rất phức tạp, có đau thương, có tuyệt vọng, có thê lương, thậm chí còn có chút hâm mộ mơ hồ hay ghen tỵ.
Bà run rẩy hỏi con trai mình: “Thực sự là con vì cô ta mà không cần mẹ mình rồi hả?”
Cho tới bây giờ bà luôn duyên dáng sang trọng, cho tới bây giờ giọng nói của bà luôn lạnh lùng cao quý, nhưng hôm nay nhìn tinh thần bà tuyệt vọng sa sút như vậy, giọng nói ấy mới vô dụng làm sao.
Dáng vẻ hôm nay của bà, chính là dáng vẻ của một người phụ nữ đã mất đi con trai, ngồi ở đây, giọng nói run rẩy, ngay cả thân hình cũng bắt đầu run rẩy.
Bất cứ người nào thấy dáng vẻ của bà chắc đều thương hại rồi, thậm chí sẽ có người còn nghĩ, con trai bất hiếu cỡ nào mà ép mẹ mình thê lương đến như vậy?
Mạc Phong cũng không phải người ý chí sắt đá, Mạc Phong lqd cũng không phải là đứa con bất hiếu, cho nên vẻ mặt của anh cũng lộ ra thống khổ và thương hại, anh đi tới, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay mẹ mình đang run rẩy dù trong ngày hè.
Mạc lão phu nhân lập tức khóc lên, nước mắt chảy ngang dọc khuôn mặt già nua của bà, nghẹn ngào nói: “Quả nhiên là con không cần mẹ nữa.”
Mạc Phong thở dài: “Mẹ, sao con lại không cần mẹ chứ, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con. Nhưng thật sự con không thể trở lại nhà họ Mạc, cũng không muốn trở lại bên mẹ.”
Tô Tranh đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ thấy bọn họ nói đến đây, liền xoay người đi lên lầu.
Đây là chuyện giữa mẹ con họ, cô là người ngoài không muốn nghe.
Mạc lão phu nhân nghe được lời Mạc Phong, nhất thời tuyệt vọng; “Con sẽ không trở lại… Quả nhiên là con không tha thứ cho mẹ, con còn hận mẹ!”
Mạc Phong nắm lấy tay mẹ mình, đứng đó cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Mẹ, con tha thứ cho mẹ, con cũng không trách mẹ, nhưng con không thể tha thứ cho chính mình.”
Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ trở về đi, thỉnh thoảng con sẽ tới thăm mẹ.”
Mạc lão phu nhân mạnh mẽ lắc đầu, khàn khàn kêu: “Không —— con là con trai của mẹ, cứ nhẫn tâm rời khỏi mẹ như vậy sao?”
Mạc Phong cau mày: “Mẹ, mẹ bình tĩnh đi.”
Mạc lão phu nhân khóc thành tiếng: “Mẹ cái gì cũng không có…”
Đúng lúc ấy, một giọng nói già nua mà có lực bỗng nhiên vang lên: “Trở về thôi.”
Mạc lão phu nhân và Mạc Phong cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia.
Một ông già chống gậy, bên cạnh có y tá và cảnh vệ, đang lẳng lặng đứng đó nhìn bọn họ.
Người này, chính là cha của Mạc Phong.
Mạc lão phu nhân quay mặt đi chỗ khác, oán hận nói: “Sao ông không nghỉ ngơi cho tốt, tới đây làm gì?”
Mạc lão tiên sinh run rẩy đi đến bên cạnh họ, Mạc Phong vội vàng đứng lên, cung kính gọi một tiếng ba.
Quan hệ của Mạc Phong và ba mình, giống như quan hệ của Mạc Cách Ly và Mạc Phong, cho nên tới bây giờ ở trước mặt ba mình, Mạc Phong đều cẩn thận tỉ mỉ cung kính.
Mạc lão tiên sinh nhìn con trai gật đầu một cái: “Con trở về đi, chuyện của mẹ con, ba nói là được.”
Mạc Phong không ngờ cha mình nói những lời này, xem ra ba đã biết tất cả mọi chuyện rồi, không khỏi ngẩn người.
Mạc lão tiên sinh gật đầu: “Không sai, chẳng những chuyện của các người ba đều biết, ngay cả chuyện mẹ con làm, ba cũng biết.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mạc Phong khó coi, thậm chí trong mắt Mạc lão phu nhân có vẻ lo lắng, thấp thỏm nhìn Mạc lão tiên sinh.
Mạc lão tiên sinh lại thở dài: “Ôi, qua nhiều năm như vậy tôi ít hỏi thế sự, cũng rất xa lánh bà, bà có nghĩ tới là vì điều gì không?”
Mạc lão phu nhân thì thào: “Tại sao?”
Mạc lão tiên sinh thở dài nhìn Mạc phu nhân: “Tôi có lỗi với bà, tôi cũng rất xin lỗi bà, đây đều là lỗi của tôi, cho nên tôi không còn mặt mũi mà gặp bà, cũng không còn mặt mũi thấy bà.”
Đầu tiên Mạc phu nhân sửng sốt, ngay sau đó lấy tay che miệng khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Tôi… Tôi thế nhưng mà… Thế mà tôi có thể nghe được ông nói… Rất xin lỗi…”
Mạc lão tiên sinh đi tới, bàn tay xoa vai của bà: “Không sai, là tôi có lỗi với bà.”
Khi Mạc Phong trở về, trong lòng không có tư vị gì cả.
Chuyện ân oán của đời trước, anh không có tư cách đi hỏi, nhưng tiếng xin lỗi của cha vẫn vang vọng trong tai anh.
Thật xin lỗi, chỉ ba chữ đơn giản như vậy, cũng đã chôn trong lòng nhiều năm như vậy.
Nếu như nói sớm một chút, có phải mọi chuyện đã đổi khác rồi không?
Trước khi đi, cha vỗ vai anh mà nói, cha đã tới trường học xem bọn nhỏ rồi, chúng rất tốt, hiện tại giao chúng cho con cha rất yên tâm. Về sau sống tốt với mẹ chúng, lúc nào rảnh thì về nhà chơi một chút.
Trong lòng Mạc Phong thở dài, lên lầu, mở cửa, lại thấy Tô Tranh đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy anh mở cửa, quay đầu nhìn sang.
Mạc Phong nhạy cảm thấy được chút lo lắng trong mắt cô.
Anh cười với cô, khàn khàn nói: “Anh đã về.”
Tô Tranh gật đầu: “Ừhm.”
Cuộc sống của bọn họ, cứ tiếp tục trôi qua như vậy.
Tô Tranh từ từ hiểu rõ hạnh phúc trong từng ngày, hạnh phúc này không liên quan đến tình yêu, nhưng vẫn là hạnh phúc. Ai nói hạnh phúc nhất định phải từ tình yêu?
Đã trải qua hai đời, Tô Tranh đã mất đi cảm giác với tình yêu.
Cô chỉ có thể thưởng thức hương vị hạnh phúc.
Rốt cuộc có một nửa đêm kia, cô bị giật mình tỉnh giấc, mở mắt thấy Mạc Phong cả người đầy mồ hôi ngồi đó, hai mắt đờ đẫn.
Tô Tranh cau mày, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?” Cô cầm tay anh, toàn mồ hôi, thậm chí đang run rẩy.
Mạc Phong ngây ngốc quay đầu, nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô.
Anh ôm rất chặt, chặt tới mức Tô Tranh đau đến tận xương.
Thân hình Mạc Phong đang run rẩy, như lá rụng trong gió.
Tô Tranh không biết có chuyện gì xảy ra, cứ mặc cho anh ôm mình như vậy.
Qua hồi lâu, rốt cuộc cảm xúc Mạc Phong mới ổn định được, vì thế Tô Tranh chờ, chờ anh nói.
Cuối cùng, Mạc Phong khàn khàn, nhỏ giọng nói: “Anh nằm mơ thấy em máu me đầy người, anh ôm em… em cứ máu me đầy người ở trong lòng anh.”
Trong giọng nói của anh bắt đầu run rẩy nức nở: “Anh ra sức gọi em, nhưng em cứ đi xa, anh kêu nhưng em không trở lại!”
Tô Tranh bình tĩnh mở miệng: “Đó là giả, em còn sống.”
Nhưng căn bản Mạc Phong lqd không nghe thấy, nói tiếp: “Anh thấy tượng gỗ con nít trong tay em định đưa cho bọn nhỏ, trên tượng gỗ con nít đầy máu…”
Tô Tranh không lên tiếng, cô không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô biết cảnh trong mơ của Mạc Phong đã xảy ra.
Mạc Phong buông cô ra, nhìn mắt cô chằm chằm, nâng mặt cô lên hỏi: “Nói cho anh biết, em phải sống tốt, em không có chuyện gì, chuyện đó chưa từng xảy ra.”
Anh chăm chú nhìn cô, hy vọng cô lên tiếng phản bác.
Nhưng Tô Tranh không lên tiếng, trong con mắt cô lạnh nhạt, một câu cũng không nói, cuối cùng yên lặng hạ mắt xuống.
Khi Mạc Phong cho rằng căn bản cô không tự nói với mình cái gì, thì Tô Tranh nhẹ nhàng mở miệng: “Có một số việc, không cần truy xét thật giả, anh chỉ cần biết rằng em ở đây, anh ở đây, các con ở đây, là được rồi.”
Nhất thời hô hấp Mạc Phong cứng lại, trong đầu anh thoáng hiện qua rất nhiều mẩu chuyện và lời nói.
Cô nói, nếu em không tồn tại, anh và Phùng Mính Nhi vốn nên chung với nhau.
Cô nói, nếu em chết, anh sẽ như thế nào?
Cô nói…
Mạc Phong khổ sở nhắm mắt lại, lâu thật lâu sau, bỗng nhiên nặng nề lắc đầu, mở mắt ra, nghiêm túc nhìn Tô Tranh, nhìn cô đang lạnh nhạt ngồi bên cạnh mình, lẳng lặng nhìn mình.
Anh vươn tay, nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, sau đó cố gắng nở nụ cười dịu dàng với cô: “Em nói đúng, chỉ cần em ở đây, anh ở đây, các con ở đây, tất cả đều tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.