Chương 17
peifangqiao
18/09/2013
Sau 30 phút dẹp loạn, căn nhà đã tạm thời im ắng trở lại, như khoảng lặng cho
những gì sẽ diễn ra tại đây
Tôi nằm thẳng đơ ngay ghế sô pha, gác chân lên thành ghế, nhàn nhã xem tivi, để mặc cho đám còn lại hết thăm thú ngôi nhà, rồi đè đầu cưỡi cổ Ki yêu dấu của mình để…kiểm tra xem là con trai hay con gái. anh Bảo sau 1 hồi lánh nạn trong phòng cũng chui ra tham dự vào hội nghị khoa học.
- Bố mẹ anh đi đâu rồi? – Hoàng vừa ngó nghiêng xung quanh vừa hỏi
- bố anh đang làm việc ở Nhật, mẹ thì tạm thời đi công tác vài ngày, chỉ có hai anh em hay ở nhà thôi! – anh Bảo tranh tivi với tôi, nói ngắn gọn
- Bố Hân là giá sư khảo cổ, hay đi triền miên, còn mẹ thì giảng viên đại học. Có thể nói ngôi nhà chủ yếu do anh Bảo và Hân ở, khi cả 2 đi học, đi làm, nhà chỉ có người giúp việc đến dọn dẹp hàng tuần thôi
- Ai khiến ông khai tiểu sử nhà tôi hả Duy?
Tôi hậm hực đi xuống giằng con KI khỏi bàn tay ma quỷ của Duy, chỉ vì…không đấu lại được với anh Bảo, bị mất tivi
- Tôi nói để mọi người hiểu, Chi cũng không biết rõ nhà bà, đúng không Chi?
- ừ cũng phải! Giờ làm gì?
- Giờ hả? đến giờ ăn rồi!
Tôi ngước nhìn đồng hô rồi phán, sau đó lại nhìn 1 lượt đám người trước măt, tiếp tục tỏ uy quyền bà chủ, ra chỉ thị
- Bây giờ tôi với Chi sẽ đi chợ mua đồ, còn mấy người, dọn dẹp nhà cửa cho tôi, nghe chưa? đến nhà tôi là phải làm, anh Bảo sẽ giám sát!
- Tôi đến đây không phải để làm osin cho nhà bà!
- Tôi không mời ông đến, tự vác xác đến thì phải làm!
- Không làm thì sao?
- Khỏi ăn cơm nhá!
-………………..
- Nhưng biết làm gì hả chị? – Hoàng cứu cánh cho Duy bằng câu hỏi…nguy hiểm hơn
- Dọn nhà bếp, toàn bộ tầng 1 thôi, sau đó ra quts lá kho ngoài sân, dọn dẹp bãi cỏ,bồn hoa, cho con Ki về lạ nhà của nó. À, Thỏ đâu nhỉ????
- Thỏ?
- Từ khi về nhà không thấy bóng dáng đâu nè!
- Nhà mày nuôi thỏ sao Hân?
- Bố mẹ có gửi bên nhà bác hải á! – anh bảo chen zô
- Um, lát em ghé qua nhận về. Vậy nhé! Đi thôi Chi!
Giao nhà cho toàn những người chơi giỏi hơn làm, tôi cũng có lo lắng, nhưng biết làm sao được,để cho đi chợ có khi còn…loạn hơn. Trước khi đi tôi còn cẩn thận dặn dò
- Về chưa thấy làm xong thì khỏi ăn uống gì đấy biết chưa?
Đáp lại tôi là cái gật đầu bất đắc dĩ của Duy,cái gật lia lịa hào hứng của Hoàng, thái độ dửng dưng của ông anh và…Hải. Haizzzzzzzzz
**************************
Đến siêu thị
Tôi lượn cùng Chi cả mấy vòng quanh siêu thị, nhặt nhạnh đủ thứ vào giỏ, chẳng mấy chốc mà đầy ắp
- Biết vậy kéo 1 người đi xách đồ cho mình
Tôi nhìn đống đồ mà ngao ngán, nhiều thật, gần chục miệng ăn chứ ít à, mọi lần có 2 anh em anh Bảo làm gì tôi ăn nấy, giờ nhiều người chả biết làm bao nhiêu cho đủ
- Hân, nhìn kìa!!!!
Chi giật giật tay áo tôi, trỏ ngón tay về 1 phía, Tôi cũng lia mắt nhìn theo. Chỉ thấy…người và người
-Mày định chỉ cho tao cái gì?
- Không thấy à?
- Thấy cái gì?
- Trời ạ, mắt mày….thấy cái người đứng trước gian hàng giải khát, mặc áo sơ mi caro màu xanh khoác ngoài, tai đeo máy nghe nhạc không?
Tôi đảo mắt như rang lạc tìm người Chi vừa tả cực chi tiết, vừa nhìn vừa đối chiếu
- A, thấy rồi, sao?
- Đẹp trai dễ sợ!!!!!!!!!
Chi vẫn nhìn về hướng ấy, suýt soa, tay nắm lại trước mặt như…nguyện ước
- Có vậy cũng khoa. Tao không thấy mặt!
- Người ta đang quay lưng lại cơ mà!
- Thích thì tiến đê! Ra đấy làm quen!
- Không dưng làm quen người ta bảo mình háo sắc!
- Đúng rồi còn gì!
- mày bảo gì đấy?
- Mày thấy người ta đẹp zai mới tăm tia, không đúng hả?
- Cung…một phần,nhưng lấy cớ gì được mày?
- Ra đấy, nhìn quanh 1 hồi giả vờ đang tìm gì đó, sau đó với tay lên giá hàng cao nhất,rồi nhờ người ta lấy hộ vì mình với khôngh tới,sau đó…
- Tao hiểu rồi,đi đây!
Chi không đợi tôi nói hết đã vọt thẳng, để tôi bơ vư\ơ 1 mình cùng giỏ hàng nặng trịch, đúng là…vì trai quên bạn!!!!
Mặc Chi với ý định làm quen…khá phổ biến mà tôi vừa nghĩ ra chỉ trong tích tắc, không biết có thành công hay không nữa. Tôi vừa đẩy xe, vừa dò dẫm tìm món mình cần trên giá, không để ý đằng trước thì
- RẦM!!!!!
Xái xe của tôi lăn kềnh ngã ngửa ra đất, đồ đạc cũng theo đó mà biết đến đất mẹ bao la ngoai những giá sắt trơ trọi. Tôi chỉ biết n\mắt chữ O mồm chữ O nốt nhìn đống hỗn đônj trước mặt, nói không nên lời
- Đi kiểu gì thế hả? không biết nhìn à?
! giọng nói vang lên, tôi ngẩng mặt nhìn, Thàng con trai….áo caro xanh, tai nghe nhạc, phải miêu tả thêm là giày thể thao trắng, quần jeans rách tơi tả như cái quần ngày trước của tôi bị Ki đem ra làm trò chơi.hắn ta đang ôm chân,mặt mày nhăn nhó, có lẽ vì va phải xe của tôi. Vừa thấy bản mặt tôi, hắn đã thay đổi sắc mặt
_- Lại là cô, thích gây sự chú ý với tôi sao? bài này tôi gặp nhiều lắm rồi!
-…………..
- Sáo? giờ định đòi bồi thường tôi bằng được, xin số điện thoại, địa chỉ nhàphair không?
-………….
- Sao không nói gì? ra vẻ xấu hổ hả? Vô ích thôi! Cô không phải mẫu người của tôi, ok?
Nói 1 tràng dài như bắn liên thanh, hắn quay lưng, lắc mông đi luôn, không thèm để ý tôi. Tôi thấy đầu mình bốc khói nghi ngút. Thấy im lặng mà làm quá hả? Xắn áo, tôi xăm xăm tiến lạ gần, giơ chân, tung chưởng
- Hây a!!!!!!!!!!!!
Đích đến chính là cái chân đáng ghét làm đổ xe hàng của tôi. Hắn chỉ biết kêu lên đầy bất ngờ và đau đớn, quay lại nhìn tôi bực bôi. Nãy giờ để im cho hắn nói, không phải dễ bỏ qua, giơ đến lượt tôi…mở đài
- Có biết khi đi siêu thị chỉ để làm dáng như cậu thì phải biết tránh đường cho người đang đi mua sắm thực thụ không? Đụng vào xe hàng của người khác thì phải biết xin lỗi, nhặt đò lại, bồi thường thiệt hại rồi xinn lỗi 1 câu chứ? không ai dạy những điều cơ bản đấy à? hay cậu mất não rồi? Hơn nữa, đừng nghĩ mình hơn người khác mà làm cao.Cậu nhìn lại mình đi, đẹp đẽ lắm à mà nghĩ tôi lấy cớ làm quen với cậu? Có cho tôi cũng chả thèm. Lần sau bỏ cái tính kiêu căng tự phụ ấy đi, may ra còn kiếm được bà vợ béo mập đấy! Nghe rõ chưa????????????
Xả ra 1 tràng cho bõ tức, tôi cũng bắt chước lại hắn, quay lưng, đánh mông đi thẳng, nhặt đồ với tốc độ tói đa rồi đi tìm Chi, để lại ánh mắt tức tối của tên trời đánh.
*********************
Trên đường về nhà tôi còn tiếp tục xả với Chi hiệp 2 mới thỏa cơn giận.
Ghé qua nhà bác Hải đón “Thỏ” về, tôi cùng Chi tay xách đủ thứ bước vào nhà
- em về rồi đ………………………
Tôi chưa kịp nói hết câu đã phải mắt miệng đều chữ O lần thứ 2 trong ngày hôm nay, bên cạnh Chi dã đánh rơi cả túi đồ
- CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY????????????????????
Tôi nằm thẳng đơ ngay ghế sô pha, gác chân lên thành ghế, nhàn nhã xem tivi, để mặc cho đám còn lại hết thăm thú ngôi nhà, rồi đè đầu cưỡi cổ Ki yêu dấu của mình để…kiểm tra xem là con trai hay con gái. anh Bảo sau 1 hồi lánh nạn trong phòng cũng chui ra tham dự vào hội nghị khoa học.
- Bố mẹ anh đi đâu rồi? – Hoàng vừa ngó nghiêng xung quanh vừa hỏi
- bố anh đang làm việc ở Nhật, mẹ thì tạm thời đi công tác vài ngày, chỉ có hai anh em hay ở nhà thôi! – anh Bảo tranh tivi với tôi, nói ngắn gọn
- Bố Hân là giá sư khảo cổ, hay đi triền miên, còn mẹ thì giảng viên đại học. Có thể nói ngôi nhà chủ yếu do anh Bảo và Hân ở, khi cả 2 đi học, đi làm, nhà chỉ có người giúp việc đến dọn dẹp hàng tuần thôi
- Ai khiến ông khai tiểu sử nhà tôi hả Duy?
Tôi hậm hực đi xuống giằng con KI khỏi bàn tay ma quỷ của Duy, chỉ vì…không đấu lại được với anh Bảo, bị mất tivi
- Tôi nói để mọi người hiểu, Chi cũng không biết rõ nhà bà, đúng không Chi?
- ừ cũng phải! Giờ làm gì?
- Giờ hả? đến giờ ăn rồi!
Tôi ngước nhìn đồng hô rồi phán, sau đó lại nhìn 1 lượt đám người trước măt, tiếp tục tỏ uy quyền bà chủ, ra chỉ thị
- Bây giờ tôi với Chi sẽ đi chợ mua đồ, còn mấy người, dọn dẹp nhà cửa cho tôi, nghe chưa? đến nhà tôi là phải làm, anh Bảo sẽ giám sát!
- Tôi đến đây không phải để làm osin cho nhà bà!
- Tôi không mời ông đến, tự vác xác đến thì phải làm!
- Không làm thì sao?
- Khỏi ăn cơm nhá!
-………………..
- Nhưng biết làm gì hả chị? – Hoàng cứu cánh cho Duy bằng câu hỏi…nguy hiểm hơn
- Dọn nhà bếp, toàn bộ tầng 1 thôi, sau đó ra quts lá kho ngoài sân, dọn dẹp bãi cỏ,bồn hoa, cho con Ki về lạ nhà của nó. À, Thỏ đâu nhỉ????
- Thỏ?
- Từ khi về nhà không thấy bóng dáng đâu nè!
- Nhà mày nuôi thỏ sao Hân?
- Bố mẹ có gửi bên nhà bác hải á! – anh bảo chen zô
- Um, lát em ghé qua nhận về. Vậy nhé! Đi thôi Chi!
Giao nhà cho toàn những người chơi giỏi hơn làm, tôi cũng có lo lắng, nhưng biết làm sao được,để cho đi chợ có khi còn…loạn hơn. Trước khi đi tôi còn cẩn thận dặn dò
- Về chưa thấy làm xong thì khỏi ăn uống gì đấy biết chưa?
Đáp lại tôi là cái gật đầu bất đắc dĩ của Duy,cái gật lia lịa hào hứng của Hoàng, thái độ dửng dưng của ông anh và…Hải. Haizzzzzzzzz
**************************
Đến siêu thị
Tôi lượn cùng Chi cả mấy vòng quanh siêu thị, nhặt nhạnh đủ thứ vào giỏ, chẳng mấy chốc mà đầy ắp
- Biết vậy kéo 1 người đi xách đồ cho mình
Tôi nhìn đống đồ mà ngao ngán, nhiều thật, gần chục miệng ăn chứ ít à, mọi lần có 2 anh em anh Bảo làm gì tôi ăn nấy, giờ nhiều người chả biết làm bao nhiêu cho đủ
- Hân, nhìn kìa!!!!
Chi giật giật tay áo tôi, trỏ ngón tay về 1 phía, Tôi cũng lia mắt nhìn theo. Chỉ thấy…người và người
-Mày định chỉ cho tao cái gì?
- Không thấy à?
- Thấy cái gì?
- Trời ạ, mắt mày….thấy cái người đứng trước gian hàng giải khát, mặc áo sơ mi caro màu xanh khoác ngoài, tai đeo máy nghe nhạc không?
Tôi đảo mắt như rang lạc tìm người Chi vừa tả cực chi tiết, vừa nhìn vừa đối chiếu
- A, thấy rồi, sao?
- Đẹp trai dễ sợ!!!!!!!!!
Chi vẫn nhìn về hướng ấy, suýt soa, tay nắm lại trước mặt như…nguyện ước
- Có vậy cũng khoa. Tao không thấy mặt!
- Người ta đang quay lưng lại cơ mà!
- Thích thì tiến đê! Ra đấy làm quen!
- Không dưng làm quen người ta bảo mình háo sắc!
- Đúng rồi còn gì!
- mày bảo gì đấy?
- Mày thấy người ta đẹp zai mới tăm tia, không đúng hả?
- Cung…một phần,nhưng lấy cớ gì được mày?
- Ra đấy, nhìn quanh 1 hồi giả vờ đang tìm gì đó, sau đó với tay lên giá hàng cao nhất,rồi nhờ người ta lấy hộ vì mình với khôngh tới,sau đó…
- Tao hiểu rồi,đi đây!
Chi không đợi tôi nói hết đã vọt thẳng, để tôi bơ vư\ơ 1 mình cùng giỏ hàng nặng trịch, đúng là…vì trai quên bạn!!!!
Mặc Chi với ý định làm quen…khá phổ biến mà tôi vừa nghĩ ra chỉ trong tích tắc, không biết có thành công hay không nữa. Tôi vừa đẩy xe, vừa dò dẫm tìm món mình cần trên giá, không để ý đằng trước thì
- RẦM!!!!!
Xái xe của tôi lăn kềnh ngã ngửa ra đất, đồ đạc cũng theo đó mà biết đến đất mẹ bao la ngoai những giá sắt trơ trọi. Tôi chỉ biết n\mắt chữ O mồm chữ O nốt nhìn đống hỗn đônj trước mặt, nói không nên lời
- Đi kiểu gì thế hả? không biết nhìn à?
! giọng nói vang lên, tôi ngẩng mặt nhìn, Thàng con trai….áo caro xanh, tai nghe nhạc, phải miêu tả thêm là giày thể thao trắng, quần jeans rách tơi tả như cái quần ngày trước của tôi bị Ki đem ra làm trò chơi.hắn ta đang ôm chân,mặt mày nhăn nhó, có lẽ vì va phải xe của tôi. Vừa thấy bản mặt tôi, hắn đã thay đổi sắc mặt
_- Lại là cô, thích gây sự chú ý với tôi sao? bài này tôi gặp nhiều lắm rồi!
-…………..
- Sáo? giờ định đòi bồi thường tôi bằng được, xin số điện thoại, địa chỉ nhàphair không?
-………….
- Sao không nói gì? ra vẻ xấu hổ hả? Vô ích thôi! Cô không phải mẫu người của tôi, ok?
Nói 1 tràng dài như bắn liên thanh, hắn quay lưng, lắc mông đi luôn, không thèm để ý tôi. Tôi thấy đầu mình bốc khói nghi ngút. Thấy im lặng mà làm quá hả? Xắn áo, tôi xăm xăm tiến lạ gần, giơ chân, tung chưởng
- Hây a!!!!!!!!!!!!
Đích đến chính là cái chân đáng ghét làm đổ xe hàng của tôi. Hắn chỉ biết kêu lên đầy bất ngờ và đau đớn, quay lại nhìn tôi bực bôi. Nãy giờ để im cho hắn nói, không phải dễ bỏ qua, giơ đến lượt tôi…mở đài
- Có biết khi đi siêu thị chỉ để làm dáng như cậu thì phải biết tránh đường cho người đang đi mua sắm thực thụ không? Đụng vào xe hàng của người khác thì phải biết xin lỗi, nhặt đò lại, bồi thường thiệt hại rồi xinn lỗi 1 câu chứ? không ai dạy những điều cơ bản đấy à? hay cậu mất não rồi? Hơn nữa, đừng nghĩ mình hơn người khác mà làm cao.Cậu nhìn lại mình đi, đẹp đẽ lắm à mà nghĩ tôi lấy cớ làm quen với cậu? Có cho tôi cũng chả thèm. Lần sau bỏ cái tính kiêu căng tự phụ ấy đi, may ra còn kiếm được bà vợ béo mập đấy! Nghe rõ chưa????????????
Xả ra 1 tràng cho bõ tức, tôi cũng bắt chước lại hắn, quay lưng, đánh mông đi thẳng, nhặt đồ với tốc độ tói đa rồi đi tìm Chi, để lại ánh mắt tức tối của tên trời đánh.
*********************
Trên đường về nhà tôi còn tiếp tục xả với Chi hiệp 2 mới thỏa cơn giận.
Ghé qua nhà bác Hải đón “Thỏ” về, tôi cùng Chi tay xách đủ thứ bước vào nhà
- em về rồi đ………………………
Tôi chưa kịp nói hết câu đã phải mắt miệng đều chữ O lần thứ 2 trong ngày hôm nay, bên cạnh Chi dã đánh rơi cả túi đồ
- CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY????????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.