Chương 21
peifangqiao
18/09/2013
p/s: Chuyển ngôi sang Chi
- Mới bị điện giật à?
Câu nói hùng hồn của Hân vang lên giữa khung cảnh tĩnh mịch, vừa mang sức bật, vừa có khả năng đả thương, uy lực lại vô cùng lớn dù nhỏ chỉ nói khá…nhẹ nhàng, như đang thương cảm cho “hoàng tử của lòng tôi”
Tôi chỉ biết quay sang tròn mắt nhìn Hân, vẻ mặt không tin nổi. Ừ thì đồng ý là…..hotboy hôm nay chơi kiểu tóc không nghĩ là điện giật thì cũng là “anh mới chạy xe về hả?”. Tôi đành chữa ngượng khi vẻ mặt của “chàng” đã chuyển sang tím tái
- MÀy nói linh tinh cái gì thế hả?
- Tao nói sự thật hiển nhiên, sự thật mất lòng, sự thật phải châp nhận cho những ai cứ nghĩ mình đẹp đẽ lắm. Nói dối khiến người ta tệ hơn thì mình mang tội đấy mày ạ!
Hân xổ 1 tràng nói với tôi, coi như anh chàng kia là khi khống. Tôi phải nhịn cười đến đỏ mặt vì không thể thô lỗ đến vậy trước mặt thần tượng
- Nhỏ kia? nói xong chưa? – “Chàng” tức giận hét lớn.
Tôi thêm mở lớn con mắt khi được kiểm chứng lời Hân nói trước đây, càng mở lớn hơn nữa khi Hân đáp trả
- Dĩ nhiên là chưa? Định đứng nghe tiếp hay lại chặn họng tôi, nếu định chặn lại thì nói hết đi, tôi nhường lời lại cho!
- Cô……đồ không phải con gái!
- Ô, hóa ra mắt tên này có vấn đề mày ơi (lại quay sang tôi), nhìn thế này mà nghĩ mình là con trai, hỏi thêm tí nữa khéo hắn nhận mình là con gái cũng nên há há!!!!
- Thôi mày, nói hơi quá đấy! – Tôi huých nhẹ tay Hân, rồi quay sang “chàng” lỏn lẻn nói chuyện – anh thông cảm, tính bạn em nó thế, nói vậy thôi chứ không có xấu tính gì đâu!!
- Xấu tính hay không tôi tự mình nhận ra rồi, bạn bè cũng như nhau cả!
Đến lúc này thì bản tính thật sự trỗi dậy, tôi không thể tin nổi lời vừa nghe. Muốn động đến tôi, tu thêm vạn kiếp đi
- Ồ, hóa ra anh cũng tinh mắt hen, cứ tưởng là ngu si đần độn tứ chi phát triển chứ! Đúng là người nhỏ nhen nhìn cái gì cũng nhỏ đi, bảo sao……
- Bảo sao cái gì?????
- Nhìn cái gì cũng bé đi theo mình!
- Mày, bình tĩnh nào, nói thế tổn thương bạn ấy, ai cấp cứu cho, mình không phải bác sĩ – Hân nhẹ nhàng khuyên bảo mà tôi biết thừa trong bụng nó đang cười thầm. Tôi lạ gì tính nó
- ừ ha, mày không nói tao quên, cái bệnh sĩ ý, chưa có thuốc chữa, dù mình muốn điều trị bằng tâm lý cho người ta hết sĩ thì vẫn…không thể áp dụng lên người không có não, ha!
- ừ chính xác, sau này mày chuyển ngành bác sĩ phân tích tâm lý bệnh nhân trốn trại đi! Có triển vọng!
- Thật á? thế mày qua làm chuyên gia phân tích tâm lý bệnh nhân rối loạn cảm xúc nhá!!!
Hai đứa tôi thi nhau chém gió tơi bời, không cần biết bên cạnh đang là tảng băng hay núi lửa. kệ hết, Đụng đến 2 đứa, chỉ có nhục như con trùng trục.
- Hai người………
- Chị Hân! Chị Chi, đi thôi!
Giọng nói lảnh lót của HOàng vang lên chặn đưgs lời tên họ Sĩ ấy, Tôi cùng Hân hớn hởn tung tăng chạy thẳng về phía 3 chàng ngư lâm đang chờ, không tốn thêm lời nào cho tên kia nữa.
- Trần Duy, gọi ông đi đá bóng mà đứng đây làm gì?
1 tên con trai lại gần anh chàng họ Sĩ, à quên, có tên tuổi không gọi, tội nhân vật quá (đến tận chương này ới lòi ra cái tên ^^)
- Argh! Tao đang tức điên lên đây!
- Vì hai đứa kia?
- sao mày….
- Tao đứng nhìn nãy giờ mà!
- Hừ, thấy mà không ra tiếp ứng cho tao, bạn bè thế à?
- Tao định xem Duy giỏi giang, hoàng tử trong mộng của nữ sinh toàn trường sẽ làm gì há há! Nhưng xem ra có ngoại lệ với vẻ ngoài của mày rồi!
- Mày còn nói nữa tao đồ sát!
- Muốn trả thù chứ?
- Mày có ý kiến gì?
đáp lại hắn là 1 điệu cười đầy đểu giả của tên bạn!
Lia ống quay camera, đi tìm lũ quỷ của chúng ta, đang cười như nắc nẻ trên xe. Sau 1 hồi tường thuật trực tiếp vụ việc vừa rồi, cả ọn chỉ biết ôm bụng cười
- CHịu hai bà, có chút xích mích ai lại đi hạ hết phẩm giá người ta như thế chứ!
- Ai biểu hắn dám nói chúng tôi không ra gì, tưởng mình hay lắm, hứ!
- Chứ không phải ban dầu 2 người cũng bị vẻ ngoài của hắn lôi cuốn à? mê trai còn đòi cao!
- Này, cậu nói đủ chưa? Mê trai thì sao, sở thích của tụi tôi lành mạnh, không như cậu, suốt ngày em này em nọ!
- Là do tôi có sức hút, chứ không đeo bám người khác như bà chị!
- Cậu….!
- ý gì thế Hải? định nói cả chị hả em?
- Không, em không nói chị hé hé!
Hải quay qua tôi cười nịnh nọt để đỡ đạn từ mắt tôi bắn ra tằng tằng. Sau 1 hồi lườm nguýt, tôi mới đúc rút kinh nghiệm
- Đứa nào đẹp trai đều là thằng đểu!
- Chính xác! – Hân ùa theo ủng hộ
- này!!!! – 3 cái giọng của các mỹ nam đồng thanh
- an tâm, mấy người không phải đểu! – Hân “chuyền bóng”
- HIhi, trường hợp ngoại lệ đúng không chị? – Hoàng hớn hở
- Vì mấy người đều không thuộc diện đẹp trai! – Tôi “ghi bàn quyết định”
Duy chỉ biết vỗ vai Hoàng an ủi khi mừng hụt, đang ôm mặt tức tưởi
- Hey, tao có ý này, trả thù hắn! – Hân mắt sáng choang như đèn pha ô tô, nhìn sang tôi, chớp chớp
- mày tính làm gì? – Tôi dò hỏi, cứ khi nào trưng ra bộ mặt này, Hân lại có sáng kiến tai hại
- MÌnh cùng trả thù hắn!
- Biết rồi, định làm gì?
3 tên con trai cũng quay đầu lại hóng hớt, mấy cái đầu quỷ chụm lại như đang bàn chuyện chiến lược
- Chúng mình tìm cách tán đổ hắn!
************
Ở góc sân trường, hai tên con trai khác cũng đang rì rầm chuyện bí mật
- Mày phải tán bằng được 1 trong hai em đấy!
- Rồi sao?
…………………….
- Rồi sau đó mày đá veo thằng ấy vào thùng rác
……………………..
- Làm như thế con nhỏ ấy sẽ phải đau khổ
………………………….
- và sẽ phải quỳ xuống chân mình cầu xin quay trở lại
…………………………..
- Khi ấy mày cứ hiên ngang mà bước
…………………………………
- Khi ấy thì mày sẽ bố thí hắn cho 1 người đang mơ tưởng đến hắn, trường mình không hiếu gái mê trai há há!
- DUYỆT!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng đồng thanh vang lên ở hai nơi, 2 địa điểm, nhưng cùng đồng lòng nhất trí
Hai kế hoạch, hai điệu cười khả ố vang lên. Mở đầu cho chiến dịch………hai chiều không biết kết quả.
- Mới bị điện giật à?
Câu nói hùng hồn của Hân vang lên giữa khung cảnh tĩnh mịch, vừa mang sức bật, vừa có khả năng đả thương, uy lực lại vô cùng lớn dù nhỏ chỉ nói khá…nhẹ nhàng, như đang thương cảm cho “hoàng tử của lòng tôi”
Tôi chỉ biết quay sang tròn mắt nhìn Hân, vẻ mặt không tin nổi. Ừ thì đồng ý là…..hotboy hôm nay chơi kiểu tóc không nghĩ là điện giật thì cũng là “anh mới chạy xe về hả?”. Tôi đành chữa ngượng khi vẻ mặt của “chàng” đã chuyển sang tím tái
- MÀy nói linh tinh cái gì thế hả?
- Tao nói sự thật hiển nhiên, sự thật mất lòng, sự thật phải châp nhận cho những ai cứ nghĩ mình đẹp đẽ lắm. Nói dối khiến người ta tệ hơn thì mình mang tội đấy mày ạ!
Hân xổ 1 tràng nói với tôi, coi như anh chàng kia là khi khống. Tôi phải nhịn cười đến đỏ mặt vì không thể thô lỗ đến vậy trước mặt thần tượng
- Nhỏ kia? nói xong chưa? – “Chàng” tức giận hét lớn.
Tôi thêm mở lớn con mắt khi được kiểm chứng lời Hân nói trước đây, càng mở lớn hơn nữa khi Hân đáp trả
- Dĩ nhiên là chưa? Định đứng nghe tiếp hay lại chặn họng tôi, nếu định chặn lại thì nói hết đi, tôi nhường lời lại cho!
- Cô……đồ không phải con gái!
- Ô, hóa ra mắt tên này có vấn đề mày ơi (lại quay sang tôi), nhìn thế này mà nghĩ mình là con trai, hỏi thêm tí nữa khéo hắn nhận mình là con gái cũng nên há há!!!!
- Thôi mày, nói hơi quá đấy! – Tôi huých nhẹ tay Hân, rồi quay sang “chàng” lỏn lẻn nói chuyện – anh thông cảm, tính bạn em nó thế, nói vậy thôi chứ không có xấu tính gì đâu!!
- Xấu tính hay không tôi tự mình nhận ra rồi, bạn bè cũng như nhau cả!
Đến lúc này thì bản tính thật sự trỗi dậy, tôi không thể tin nổi lời vừa nghe. Muốn động đến tôi, tu thêm vạn kiếp đi
- Ồ, hóa ra anh cũng tinh mắt hen, cứ tưởng là ngu si đần độn tứ chi phát triển chứ! Đúng là người nhỏ nhen nhìn cái gì cũng nhỏ đi, bảo sao……
- Bảo sao cái gì?????
- Nhìn cái gì cũng bé đi theo mình!
- Mày, bình tĩnh nào, nói thế tổn thương bạn ấy, ai cấp cứu cho, mình không phải bác sĩ – Hân nhẹ nhàng khuyên bảo mà tôi biết thừa trong bụng nó đang cười thầm. Tôi lạ gì tính nó
- ừ ha, mày không nói tao quên, cái bệnh sĩ ý, chưa có thuốc chữa, dù mình muốn điều trị bằng tâm lý cho người ta hết sĩ thì vẫn…không thể áp dụng lên người không có não, ha!
- ừ chính xác, sau này mày chuyển ngành bác sĩ phân tích tâm lý bệnh nhân trốn trại đi! Có triển vọng!
- Thật á? thế mày qua làm chuyên gia phân tích tâm lý bệnh nhân rối loạn cảm xúc nhá!!!
Hai đứa tôi thi nhau chém gió tơi bời, không cần biết bên cạnh đang là tảng băng hay núi lửa. kệ hết, Đụng đến 2 đứa, chỉ có nhục như con trùng trục.
- Hai người………
- Chị Hân! Chị Chi, đi thôi!
Giọng nói lảnh lót của HOàng vang lên chặn đưgs lời tên họ Sĩ ấy, Tôi cùng Hân hớn hởn tung tăng chạy thẳng về phía 3 chàng ngư lâm đang chờ, không tốn thêm lời nào cho tên kia nữa.
- Trần Duy, gọi ông đi đá bóng mà đứng đây làm gì?
1 tên con trai lại gần anh chàng họ Sĩ, à quên, có tên tuổi không gọi, tội nhân vật quá (đến tận chương này ới lòi ra cái tên ^^)
- Argh! Tao đang tức điên lên đây!
- Vì hai đứa kia?
- sao mày….
- Tao đứng nhìn nãy giờ mà!
- Hừ, thấy mà không ra tiếp ứng cho tao, bạn bè thế à?
- Tao định xem Duy giỏi giang, hoàng tử trong mộng của nữ sinh toàn trường sẽ làm gì há há! Nhưng xem ra có ngoại lệ với vẻ ngoài của mày rồi!
- Mày còn nói nữa tao đồ sát!
- Muốn trả thù chứ?
- Mày có ý kiến gì?
đáp lại hắn là 1 điệu cười đầy đểu giả của tên bạn!
Lia ống quay camera, đi tìm lũ quỷ của chúng ta, đang cười như nắc nẻ trên xe. Sau 1 hồi tường thuật trực tiếp vụ việc vừa rồi, cả ọn chỉ biết ôm bụng cười
- CHịu hai bà, có chút xích mích ai lại đi hạ hết phẩm giá người ta như thế chứ!
- Ai biểu hắn dám nói chúng tôi không ra gì, tưởng mình hay lắm, hứ!
- Chứ không phải ban dầu 2 người cũng bị vẻ ngoài của hắn lôi cuốn à? mê trai còn đòi cao!
- Này, cậu nói đủ chưa? Mê trai thì sao, sở thích của tụi tôi lành mạnh, không như cậu, suốt ngày em này em nọ!
- Là do tôi có sức hút, chứ không đeo bám người khác như bà chị!
- Cậu….!
- ý gì thế Hải? định nói cả chị hả em?
- Không, em không nói chị hé hé!
Hải quay qua tôi cười nịnh nọt để đỡ đạn từ mắt tôi bắn ra tằng tằng. Sau 1 hồi lườm nguýt, tôi mới đúc rút kinh nghiệm
- Đứa nào đẹp trai đều là thằng đểu!
- Chính xác! – Hân ùa theo ủng hộ
- này!!!! – 3 cái giọng của các mỹ nam đồng thanh
- an tâm, mấy người không phải đểu! – Hân “chuyền bóng”
- HIhi, trường hợp ngoại lệ đúng không chị? – Hoàng hớn hở
- Vì mấy người đều không thuộc diện đẹp trai! – Tôi “ghi bàn quyết định”
Duy chỉ biết vỗ vai Hoàng an ủi khi mừng hụt, đang ôm mặt tức tưởi
- Hey, tao có ý này, trả thù hắn! – Hân mắt sáng choang như đèn pha ô tô, nhìn sang tôi, chớp chớp
- mày tính làm gì? – Tôi dò hỏi, cứ khi nào trưng ra bộ mặt này, Hân lại có sáng kiến tai hại
- MÌnh cùng trả thù hắn!
- Biết rồi, định làm gì?
3 tên con trai cũng quay đầu lại hóng hớt, mấy cái đầu quỷ chụm lại như đang bàn chuyện chiến lược
- Chúng mình tìm cách tán đổ hắn!
************
Ở góc sân trường, hai tên con trai khác cũng đang rì rầm chuyện bí mật
- Mày phải tán bằng được 1 trong hai em đấy!
- Rồi sao?
…………………….
- Rồi sau đó mày đá veo thằng ấy vào thùng rác
……………………..
- Làm như thế con nhỏ ấy sẽ phải đau khổ
………………………….
- và sẽ phải quỳ xuống chân mình cầu xin quay trở lại
…………………………..
- Khi ấy mày cứ hiên ngang mà bước
…………………………………
- Khi ấy thì mày sẽ bố thí hắn cho 1 người đang mơ tưởng đến hắn, trường mình không hiếu gái mê trai há há!
- DUYỆT!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng đồng thanh vang lên ở hai nơi, 2 địa điểm, nhưng cùng đồng lòng nhất trí
Hai kế hoạch, hai điệu cười khả ố vang lên. Mở đầu cho chiến dịch………hai chiều không biết kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.