Chương 23
peifangqiao
18/09/2013
Từ trước tới nay người ta thường nói, công việc bếp núc thường được dành cho
phái nữ. Trong khi phái nữ hô hào rất rầm rộ về sự bất bình đẳng, thì cũng chả
có ai dám đứng lên đòi đổi quyền lợi cho cánh đàn ông. Bởi vì sao? Một lý do đơn
giản, mà cũng chả ai biết tại sao, muôn đời nó đã vậy rồi.
Và 1 minh chứng khác cho việc không nên dại dột đem dao làm bếp vào tay con trai, chỉ biết khoa môi múa mép.
Tại 1 gian bếp ấm cúng, cực kỳ gọn gàng sạch đẹp trước đây, khung cảnh bây giờ đã hoàn toàn được lột xác. Phải miêu tả thế nào cho khúc bi hùng tráng này đây????
Sàn nhà bếp như được trải thảm từ đầu đến cuối bằng đủ những tán rau xanh mướt, còn nguyên sự tươi mới, điểm xuyết đâu đó là vài màu đỏ rực rõ của những trái cà chua, trang trí xung quanh là vào cọng hành lá. An tọa trên chiếc thảm tuyệt đẹp ấy, 1 em cá chép to béo tung tăng vẫy vùng, tận hưởng những giây cuối cùng đến thiên đường.
3 thứ khác, có đủ chiều cao, đủ thông minh, đủ các bộ phận để tạo nên cái gọi là….con người thì đứng mỗi người 1 nơi, người ở góc bếp, người ở sàn nhà, người cầm xoong úp hẳn lên đầu làm…..mũ giáp.
- Ai nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra????
Giọng nói đanh thép hùng hồn vang lên khiến những chiến sĩ bắt đầu run sợ
- Là….à, cái này…..
- Cũng….không có gì to tát……
- Chỉ là…..chuyện là như vầy……thế đấy….mọi người đã biết….
Cái màn nói chẳng ra nói này có lẽ sẽ chẳng bao giờ chấm dứt nếu không có…..
- KHÔNG BIẾT NẤU THÌ RA NGOÀI HẾT CHO TÔI!!!!! – tiếng hét lớn
Như mở cờ trong bụng, cả 3 người đi như chạy, chạy như tên lửa bắn ra ngoài, không quên dẫm đạp thêm hoàng hậu cá tội nghiệp vẫn đang vùng vẫy dưới sàn, để lại nhiệm vụ cho 2 đấng cao quý ở lại ngẩn tò te vì….nản.
- Lần sau, mày đừng có để cho mấy người đấy đụng vào bất cứ cái gì thuộc phạm vi bép, biết chưa hả? – Tôi gằn giọng nói với Hân
- Tao cũng chả có thiểu năng đến mức ấy đâu! Hừ, có lần sau nữa thì nói làm gì nữa? – Hân lầm bầm, tiến lại gần cái thớt bị cả con dao câm thẳng vào mặt.
Nhân dân có câu tục ngữ, hay thành ngữ gì đó là “Giận cá chém thớt”, áp vào cảnh tượng bây giờ chỉ có đúng trở lên, Hân nắm lấy con dao rút mạnh….không lung lay, giơ chân lấy đà vào bàn bếp, rút mạnh…vẫn trơ trơ. Phải đến lần thứ 3 huy động hỗ trỡ mới rút ra nổi.
Ấy đến khi ấy mới biết vai trò của người phụ nữ mới lớn lao làm sao, không có XX, sao XY có nổi cơm mà ăn, canh mà húp??
Lục đục thêm 1 tiếng đồng hồ, cả bọn mới có thể yên lành ăn cơm trong không khí sặc mùi thuốc súng….xịt.
1 ngày biến cố!!!!!!!
*************
Tiếng nhạc sập sình vang lên khắp không gian, tạo cảm giác như vỡ tung trong lồng ngực, khắp nơi đều có bóng người nhảy múa điên cuồng, tựa như không còn biết trời đất, chỉ biết xoay trong âm thanh mà sống.
Tại 1 góc được gọi là im lặng trong cái ồn ào ấy, 2 người con trai khá men lỳ đang bàn chuyện cơ mật
- Sao? Mày xác định được đó là ai chưa? – 1 giọng nói trầm ấm nhưng mang theo ngữ khí nặng nề lên tiếng
- Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là đã tìm ra rồi! – 1 giọng nói khác vang lên đáp lời
- Thế thì nhanh nói đi!
- Ở đây không tiện, ra chỗ khác!
- Có gì mà không tiện?
-Chuyện đại sự mày cứ coi thường,đi theo tao!
Không nói không rằng, hai bóng người lao vụt ra ngoài cửa, đi thẳng tới 1 tiệm cà phê yên tĩnh đối diện, khác hẳn với nơi 2 người vừa lao ra
- Mày định tấn công ai trong hai người?
- Dĩ nhiên phải là người tao không ưa rồi!
- Thế là cả hai à?
- Mày điên à?
- Tao có vẻ thấy mày không ưa cả hai cơ mà?
- Không, tao muốn trả thù con nhỏ đã chơi tao 3 vố đau đớn kia!
- Tạn 3 lần á? Thần thánh phương nào sa xuống đây vậy?
- Mày thích chết?
- Ấy, tao vẫn muốn sống lắm! Haha, không đùa nữa, đây, mày xem đi!
Sau đó, tên con trai gương mặt non choẹt tóc chào mào xanh lét đưa cho người bên canh, mái tóc rối bù, nâu sẫm xem 1 tập tư liệu (nói quá chứ chỉ có đúng 1 tờ há há)
tên; Trịnh Bảo Hân, tuổi 20, học lớp K4A2 khoa BVTV địa chỉ……..gia đình…..bạn bè……..các hoạt đông khác………sở thích: truyện tranh, hoạt hình, pororo, kem……
Trầm ngâm đọc 1 thôi 1 hồi, Trần Duy lớn tiếng tuyên bố
- Kể từ ngày hôm nay tao sẽ cho con bé Hân Heo gì đấy biết thế nào là lễ độ vì đã đụng đến Trần Duy này há há há!
Điệu cười khả ố vang lên, khiến cho tên ngồi bên cạnh rùng mình ớn lạnh
- Mày bình thường lại cho tao tao chưa muốn làm người nổi tiếng!
- Mày khỏi lo đi, tao sẽ trả thù này, kinh nghiệm không thiếu, mày cứ chờ đi!
- Thế độ 1 phen chứ! *cười đểu*
- Độ cái gì?
- Thách mày trả thù trong vòng 1 tuần, hơn thì tao thắng!
- Mày định chơi với ai thế? Không biết tao là ai sao?
- Sao, dám không?
- TỘi gì không, cứ chuẩn bị tiền thua độ tao đi, Hoàng Thiên “Lôi” haha!
Trần Duy cùng Hoàng Thiên cười 1 cách khoái trá, mờ ám chuẩn bị cho những kế hoạch cực tinh vi và xảo quyệt, chả anh chàng nào hay ở quầy tiếp tân, 1 nụ cười cũng nhếch lên đầy thách thức! là ai. hồi sau sẽ rõ!!!!
Và 1 minh chứng khác cho việc không nên dại dột đem dao làm bếp vào tay con trai, chỉ biết khoa môi múa mép.
Tại 1 gian bếp ấm cúng, cực kỳ gọn gàng sạch đẹp trước đây, khung cảnh bây giờ đã hoàn toàn được lột xác. Phải miêu tả thế nào cho khúc bi hùng tráng này đây????
Sàn nhà bếp như được trải thảm từ đầu đến cuối bằng đủ những tán rau xanh mướt, còn nguyên sự tươi mới, điểm xuyết đâu đó là vài màu đỏ rực rõ của những trái cà chua, trang trí xung quanh là vào cọng hành lá. An tọa trên chiếc thảm tuyệt đẹp ấy, 1 em cá chép to béo tung tăng vẫy vùng, tận hưởng những giây cuối cùng đến thiên đường.
3 thứ khác, có đủ chiều cao, đủ thông minh, đủ các bộ phận để tạo nên cái gọi là….con người thì đứng mỗi người 1 nơi, người ở góc bếp, người ở sàn nhà, người cầm xoong úp hẳn lên đầu làm…..mũ giáp.
- Ai nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra????
Giọng nói đanh thép hùng hồn vang lên khiến những chiến sĩ bắt đầu run sợ
- Là….à, cái này…..
- Cũng….không có gì to tát……
- Chỉ là…..chuyện là như vầy……thế đấy….mọi người đã biết….
Cái màn nói chẳng ra nói này có lẽ sẽ chẳng bao giờ chấm dứt nếu không có…..
- KHÔNG BIẾT NẤU THÌ RA NGOÀI HẾT CHO TÔI!!!!! – tiếng hét lớn
Như mở cờ trong bụng, cả 3 người đi như chạy, chạy như tên lửa bắn ra ngoài, không quên dẫm đạp thêm hoàng hậu cá tội nghiệp vẫn đang vùng vẫy dưới sàn, để lại nhiệm vụ cho 2 đấng cao quý ở lại ngẩn tò te vì….nản.
- Lần sau, mày đừng có để cho mấy người đấy đụng vào bất cứ cái gì thuộc phạm vi bép, biết chưa hả? – Tôi gằn giọng nói với Hân
- Tao cũng chả có thiểu năng đến mức ấy đâu! Hừ, có lần sau nữa thì nói làm gì nữa? – Hân lầm bầm, tiến lại gần cái thớt bị cả con dao câm thẳng vào mặt.
Nhân dân có câu tục ngữ, hay thành ngữ gì đó là “Giận cá chém thớt”, áp vào cảnh tượng bây giờ chỉ có đúng trở lên, Hân nắm lấy con dao rút mạnh….không lung lay, giơ chân lấy đà vào bàn bếp, rút mạnh…vẫn trơ trơ. Phải đến lần thứ 3 huy động hỗ trỡ mới rút ra nổi.
Ấy đến khi ấy mới biết vai trò của người phụ nữ mới lớn lao làm sao, không có XX, sao XY có nổi cơm mà ăn, canh mà húp??
Lục đục thêm 1 tiếng đồng hồ, cả bọn mới có thể yên lành ăn cơm trong không khí sặc mùi thuốc súng….xịt.
1 ngày biến cố!!!!!!!
*************
Tiếng nhạc sập sình vang lên khắp không gian, tạo cảm giác như vỡ tung trong lồng ngực, khắp nơi đều có bóng người nhảy múa điên cuồng, tựa như không còn biết trời đất, chỉ biết xoay trong âm thanh mà sống.
Tại 1 góc được gọi là im lặng trong cái ồn ào ấy, 2 người con trai khá men lỳ đang bàn chuyện cơ mật
- Sao? Mày xác định được đó là ai chưa? – 1 giọng nói trầm ấm nhưng mang theo ngữ khí nặng nề lên tiếng
- Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là đã tìm ra rồi! – 1 giọng nói khác vang lên đáp lời
- Thế thì nhanh nói đi!
- Ở đây không tiện, ra chỗ khác!
- Có gì mà không tiện?
-Chuyện đại sự mày cứ coi thường,đi theo tao!
Không nói không rằng, hai bóng người lao vụt ra ngoài cửa, đi thẳng tới 1 tiệm cà phê yên tĩnh đối diện, khác hẳn với nơi 2 người vừa lao ra
- Mày định tấn công ai trong hai người?
- Dĩ nhiên phải là người tao không ưa rồi!
- Thế là cả hai à?
- Mày điên à?
- Tao có vẻ thấy mày không ưa cả hai cơ mà?
- Không, tao muốn trả thù con nhỏ đã chơi tao 3 vố đau đớn kia!
- Tạn 3 lần á? Thần thánh phương nào sa xuống đây vậy?
- Mày thích chết?
- Ấy, tao vẫn muốn sống lắm! Haha, không đùa nữa, đây, mày xem đi!
Sau đó, tên con trai gương mặt non choẹt tóc chào mào xanh lét đưa cho người bên canh, mái tóc rối bù, nâu sẫm xem 1 tập tư liệu (nói quá chứ chỉ có đúng 1 tờ há há)
tên; Trịnh Bảo Hân, tuổi 20, học lớp K4A2 khoa BVTV địa chỉ……..gia đình…..bạn bè……..các hoạt đông khác………sở thích: truyện tranh, hoạt hình, pororo, kem……
Trầm ngâm đọc 1 thôi 1 hồi, Trần Duy lớn tiếng tuyên bố
- Kể từ ngày hôm nay tao sẽ cho con bé Hân Heo gì đấy biết thế nào là lễ độ vì đã đụng đến Trần Duy này há há há!
Điệu cười khả ố vang lên, khiến cho tên ngồi bên cạnh rùng mình ớn lạnh
- Mày bình thường lại cho tao tao chưa muốn làm người nổi tiếng!
- Mày khỏi lo đi, tao sẽ trả thù này, kinh nghiệm không thiếu, mày cứ chờ đi!
- Thế độ 1 phen chứ! *cười đểu*
- Độ cái gì?
- Thách mày trả thù trong vòng 1 tuần, hơn thì tao thắng!
- Mày định chơi với ai thế? Không biết tao là ai sao?
- Sao, dám không?
- TỘi gì không, cứ chuẩn bị tiền thua độ tao đi, Hoàng Thiên “Lôi” haha!
Trần Duy cùng Hoàng Thiên cười 1 cách khoái trá, mờ ám chuẩn bị cho những kế hoạch cực tinh vi và xảo quyệt, chả anh chàng nào hay ở quầy tiếp tân, 1 nụ cười cũng nhếch lên đầy thách thức! là ai. hồi sau sẽ rõ!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.