Chương 39
peifangqiao
18/09/2013
Lại 1 lần nữa, dường như đám Hân có duyên với những vụ ồn ào náo nhiệt thì
phải, đi đâu cũng kéo theo vô vàn rắc rối, không ngừng trở thành tâm điểm của
đám đông. Mà nào có được lợi lộc gì, toàn thất thiệt vào thân.
Trần Duy khẽ nhăn mày trước sức nóng của khay thức ăn. Cả Duy, Thiên và Hân đều đứng phắt dậy đến bên Trần Duy hỏi han không ngừng:
- Có làm sao không?
- Đến phòng y tế đi, bỏng nặng rồi!
- Đi được chứ?
Cả Cantin đổ dồn ánh mắt về bàn Hân, tất cả lại ngừng hoạt động. Thiên cùng Hoàng dìu Trần Duy đến phòng y tế. Hân liếc sang Chi, vẫn đang ngồi bất động tại bàn, không giấu được sự sững sờ hoảng hốt
- Mày lo thì đi theo đi! – Hân nói nhỏ
- Hả? – Chi ngơ ngác nhìn
- Tao biết mày lo mà, tao là người hay cãi vã với hắn còn thấy bị thương trầm trọng như thế nào, mày đừng trốn tránh cảm xúc nữa! Can dảm đối diện đi, phải hay không thì có làm sao?
-………… – Chi im lặng không đáp, sau đó lẳng lặng đứng dậy, đi theo bóng 3 người đã khuất đằng xa
Hân ngồi xuống bàn, hai tay ôm trán. Bao giờ cái chuyện mệt mỏi này mới chấm dứt
- Không có gì để hỏi à bà chị? – giọng Hải vang lên bên cạnh nhắc nhở
Hân khi ấy mới để tâm đến người đang bị Hải ép buộc ngồi ở đối diện. Có vẻ như là sinh viên năm nhất, gương mặt vẫn còn toát lên sự non nớt, nông nổi. Mặc dù vừa gây ra đại họa nhưng cô nhóc vẫn tỉnh bơ dưới sự giám sát của 3 người còn lại trong bàn, mặt hơi biến sắc nhưng tuyệt đối không phải do nỗi sợ hãi gây ra.
Hân trầm mặc, quan sát hồi lâu, không nói gì. Biết nói gì trong trường hợp này? can tin đông người qua lại, va chạm cũng là chuyện thường thấy, đâu thể cứ vì vậy mà nói cô bé cố tình đả thương Trần Duy. Dù tức nhưng làm vậy quá vô lý. Hân thấy hơi khó xử. Đang băn khoăn thì Hải đã nói hộ:
- Nói xem, vì sao cô năm lần bảy lượt muốn ra tay với Hân?
Hân trừng mắt nhìn Hải, vừa bất mãn vì cậu dám gọi tên cô trống không, vừa có ý nhắc nhở cậu đừng quá vội vàng kết tội
- Tôi chả làm gì hết! – Cô nhóc cứng rắn nói, một mực phủ nhận
- Đừng chối! Bình hoa từ trên tầng rơi xuống, rồi đổ ly nước nóng ở quán trà, thêm lần này nữa, rốt cuộc cô muốn cái gì?
- Sao cơ? Mấy vụ đấy…..là do cô bé này sao? – Hân kinh hãi. Một cô bé có vóc dáng nhỏ nhắn,hai má bầu bĩnh, đôi mắt trong veo này, làm sao có thể làm ra những chuyện như thế, hơn nữa….
- Không có bằng chứng, đừng có đổ tội lên đầu tôi! – Cô bé gân cổ cãi
- Cần bằng chứng không? – Hải đanh giọng, chậm rãi rút điện thoại trong túi, ấn án 1 hồi, sau đó giơ lên trước mặt cô bé.
Hân thấy cô bé phút chốc sa sầm mặt mày, sắc diện đã xanh nay càng nhợt nhạt tím tái, nhìn Hải đầy căm thù, Tò mò, Hân cũng nhướn người qua nhìn nhưng Hải đã nhanh tay cất điện thoại đi
Hân xầm xì nhìn Hải, rồi nhỏ nhẹ nói:
- Là em làm sao?
-…….. – Cô bé mím môi, nhất quyết không nói nửa lơi
- Chị và em không quen biết, càng không thể có thù oán gì với nhau, làm sao em có thể…..
- Không thù oán ư?- Cô bé trợn mắt nhìn Hân, gằn từng tiếng – chi đã cướp bạn trai tôi, còn giả vờ vô tội ư?
Shock!!!! Cả đời Hân còn chả biết đến từ bạn trai hay người yêu bao giờ, đến trái tim còn chả thèm biết đến rung động là gì, lấy đâu ra cái gan voi, gan khủng long đi cướp bạn trai người khác????
Duy ngồi im lắng nghe nãy giờ, cũng lên tiếng:
- Em đang nói đến Hoàng phải không?
3 cặp mắt quay sang nhìn Duy trân trối. Hoàng….liên quan gì ở đây???
- Phải! – Cô bé thừa nhận
- Chị càng không hiểu! – Hân ngơ ngáo – Chị đâu có cướp Hoàng từ tay em?
- Còn không sao? Không phải chị bám theo Hoàng như hình với bóng à? Ngày nào cũng thấy chị có mặt ở sân bóng, rồi cả ở cantin, ngay cả KTX chị cũng bám theo. Vì chị mà Hoàng không thèm để ý đến sự hiện diện của tôi, chỉ biết cươi đùa cùng chị, đến lớp chị, nói chuyện với chị!
Vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã trên gương mặt thiên thần của cô bé ấy, Hân thấy hơi bối rối
- Chuyện này…..hiểu lầm a, thật sự là……
- Chị Hân!
Hoàng chạy về từ phòng y tế, bá vai Hân từ phía sau, hồn nhiên thông báo
- Tin vui đến rồi, thành công rồi! Khi nãy, ở phòng y tế ý…..ủa? Mọi người sao vậy?
Hoàng khựng lại, chột dạ vì tất cả đều lia ánh mắt laze cháy khét lẹt chiếu tướng cậu. Cậu giật mình, không hiểu mình làm sai điều gì. Khi ánh mắt chạm đến cô bé đối diện, Hoàng sợ hãi co rúm sau lưng Hân, trốn tránh:
- Yến Nhi, cậu…..sao lại có mặt ở đây????
*****
Tạm rời hiện trường hỗn loạn ấy, đến nơi yên bình hơn để đổi không khí chút.
Trong phòng y tế, Chi ngồi yên lặng nhìn Trần Duy đang ngủ trên giường, cả 1 vùng bụng trước đều bị bộc lộ, làm lộ ra vùng da rộng lớn đỏ ửng như than, nóng rực.
Dù đã được sơ cứu và bôi thuốc nhưng Trần Duy vẫn còn khá đau, hai hàng lông mày khẽ nhíu, kể cả khi đang ngủ.
Chi nhẹ nhàng dùng tay vuốt nhẹ quanh mắt Trần Duy, đến khi thấy hắn thoải mái hơn mới đứng dậy bước ra cửa
- Sao rồi? – Thiên đứng chờ ở ngoài hỏi
- Cậu ấy ngủ rồi! – Chi nói vắn tắt
- Vậy là tốt rồi, cũng may vết bỏng chỉ ở ngoài da! – Thiên thở phào nhẹ nhõm
Chi không tiếp tục đối thoại, mà chìm trong mê cung của chính mình đặt ra. Tại sao khi thấy Trần Duy chắn trước mặt Hân, lãnh trọn toàn bộ thứ mà lẽ ra Hân sẽ phải chịu, Chi lại vừa có cảm giác nhẹ nhõm vì Hân an toàn, vừa thấy hốt hoảng khi nhìn Trần Duy? Chẳng lẽ….đúng như Hân đã nói, cô thực sự…
Chi lắc mạnh đầu, cố xua đuổi cái ý nghĩ điên rồ ấy đi
- Nếu cậu đã tha thứ, cho cậu ấy 1 cơ hội đi! – Thiên quan sát Chi tỉ mỉ từng biểu hiện, cuối cùng đành vào cuộc
- Cơ hội? – Chi lặp lại
- Tôi đoán không nhầm thì có lẽ bây giờ cậu đã hết giận Trần Duy về những điều hắn đã nói. Quả thực, tên ngốc này không thể biết tình cảm của chính mình nên khi ấy mới nói những điều làm tổn thương câu, để phủ nhận thứ tình cảm lần đầu tiên xuất hiện ấy!
- Thì sao chứ? – Chi thờ ơ
- Thì cậu cũng nên thử chấp nhận lần nữa xem sao, nếu không được cũng đâu mất gì, thêm 1 người bạn cũng có sao?
Chi nhìn Thiên không chớp, sao tên này lại nói giống Hân đến thế, có thể Chi đã quá bướng bỉnh, quá bảo thủ hay không?
- Cậu cứ nghĩ kỹ đi! Nhưng hy vọng cậu có thể tạo động lực cho Trần Duy nhanh chóng phục hồi!
Thiên nói với lại lần cuối rồi quay lưng đi về phía cantin, ở đó có lẽ vẫn đang hỗn loạn.
Chỉ còn mình Chi ở lại, nhìn Thiên, rồi lại nhìn đến Trần Duy vẫn đang say giấc nồng.
- 1 cơ hôi…… – Chi lẩm bẩm với chính mình.
Trần Duy khẽ nhăn mày trước sức nóng của khay thức ăn. Cả Duy, Thiên và Hân đều đứng phắt dậy đến bên Trần Duy hỏi han không ngừng:
- Có làm sao không?
- Đến phòng y tế đi, bỏng nặng rồi!
- Đi được chứ?
Cả Cantin đổ dồn ánh mắt về bàn Hân, tất cả lại ngừng hoạt động. Thiên cùng Hoàng dìu Trần Duy đến phòng y tế. Hân liếc sang Chi, vẫn đang ngồi bất động tại bàn, không giấu được sự sững sờ hoảng hốt
- Mày lo thì đi theo đi! – Hân nói nhỏ
- Hả? – Chi ngơ ngác nhìn
- Tao biết mày lo mà, tao là người hay cãi vã với hắn còn thấy bị thương trầm trọng như thế nào, mày đừng trốn tránh cảm xúc nữa! Can dảm đối diện đi, phải hay không thì có làm sao?
-………… – Chi im lặng không đáp, sau đó lẳng lặng đứng dậy, đi theo bóng 3 người đã khuất đằng xa
Hân ngồi xuống bàn, hai tay ôm trán. Bao giờ cái chuyện mệt mỏi này mới chấm dứt
- Không có gì để hỏi à bà chị? – giọng Hải vang lên bên cạnh nhắc nhở
Hân khi ấy mới để tâm đến người đang bị Hải ép buộc ngồi ở đối diện. Có vẻ như là sinh viên năm nhất, gương mặt vẫn còn toát lên sự non nớt, nông nổi. Mặc dù vừa gây ra đại họa nhưng cô nhóc vẫn tỉnh bơ dưới sự giám sát của 3 người còn lại trong bàn, mặt hơi biến sắc nhưng tuyệt đối không phải do nỗi sợ hãi gây ra.
Hân trầm mặc, quan sát hồi lâu, không nói gì. Biết nói gì trong trường hợp này? can tin đông người qua lại, va chạm cũng là chuyện thường thấy, đâu thể cứ vì vậy mà nói cô bé cố tình đả thương Trần Duy. Dù tức nhưng làm vậy quá vô lý. Hân thấy hơi khó xử. Đang băn khoăn thì Hải đã nói hộ:
- Nói xem, vì sao cô năm lần bảy lượt muốn ra tay với Hân?
Hân trừng mắt nhìn Hải, vừa bất mãn vì cậu dám gọi tên cô trống không, vừa có ý nhắc nhở cậu đừng quá vội vàng kết tội
- Tôi chả làm gì hết! – Cô nhóc cứng rắn nói, một mực phủ nhận
- Đừng chối! Bình hoa từ trên tầng rơi xuống, rồi đổ ly nước nóng ở quán trà, thêm lần này nữa, rốt cuộc cô muốn cái gì?
- Sao cơ? Mấy vụ đấy…..là do cô bé này sao? – Hân kinh hãi. Một cô bé có vóc dáng nhỏ nhắn,hai má bầu bĩnh, đôi mắt trong veo này, làm sao có thể làm ra những chuyện như thế, hơn nữa….
- Không có bằng chứng, đừng có đổ tội lên đầu tôi! – Cô bé gân cổ cãi
- Cần bằng chứng không? – Hải đanh giọng, chậm rãi rút điện thoại trong túi, ấn án 1 hồi, sau đó giơ lên trước mặt cô bé.
Hân thấy cô bé phút chốc sa sầm mặt mày, sắc diện đã xanh nay càng nhợt nhạt tím tái, nhìn Hải đầy căm thù, Tò mò, Hân cũng nhướn người qua nhìn nhưng Hải đã nhanh tay cất điện thoại đi
Hân xầm xì nhìn Hải, rồi nhỏ nhẹ nói:
- Là em làm sao?
-…….. – Cô bé mím môi, nhất quyết không nói nửa lơi
- Chị và em không quen biết, càng không thể có thù oán gì với nhau, làm sao em có thể…..
- Không thù oán ư?- Cô bé trợn mắt nhìn Hân, gằn từng tiếng – chi đã cướp bạn trai tôi, còn giả vờ vô tội ư?
Shock!!!! Cả đời Hân còn chả biết đến từ bạn trai hay người yêu bao giờ, đến trái tim còn chả thèm biết đến rung động là gì, lấy đâu ra cái gan voi, gan khủng long đi cướp bạn trai người khác????
Duy ngồi im lắng nghe nãy giờ, cũng lên tiếng:
- Em đang nói đến Hoàng phải không?
3 cặp mắt quay sang nhìn Duy trân trối. Hoàng….liên quan gì ở đây???
- Phải! – Cô bé thừa nhận
- Chị càng không hiểu! – Hân ngơ ngáo – Chị đâu có cướp Hoàng từ tay em?
- Còn không sao? Không phải chị bám theo Hoàng như hình với bóng à? Ngày nào cũng thấy chị có mặt ở sân bóng, rồi cả ở cantin, ngay cả KTX chị cũng bám theo. Vì chị mà Hoàng không thèm để ý đến sự hiện diện của tôi, chỉ biết cươi đùa cùng chị, đến lớp chị, nói chuyện với chị!
Vừa nói nước mắt vừa rơi lã chã trên gương mặt thiên thần của cô bé ấy, Hân thấy hơi bối rối
- Chuyện này…..hiểu lầm a, thật sự là……
- Chị Hân!
Hoàng chạy về từ phòng y tế, bá vai Hân từ phía sau, hồn nhiên thông báo
- Tin vui đến rồi, thành công rồi! Khi nãy, ở phòng y tế ý…..ủa? Mọi người sao vậy?
Hoàng khựng lại, chột dạ vì tất cả đều lia ánh mắt laze cháy khét lẹt chiếu tướng cậu. Cậu giật mình, không hiểu mình làm sai điều gì. Khi ánh mắt chạm đến cô bé đối diện, Hoàng sợ hãi co rúm sau lưng Hân, trốn tránh:
- Yến Nhi, cậu…..sao lại có mặt ở đây????
*****
Tạm rời hiện trường hỗn loạn ấy, đến nơi yên bình hơn để đổi không khí chút.
Trong phòng y tế, Chi ngồi yên lặng nhìn Trần Duy đang ngủ trên giường, cả 1 vùng bụng trước đều bị bộc lộ, làm lộ ra vùng da rộng lớn đỏ ửng như than, nóng rực.
Dù đã được sơ cứu và bôi thuốc nhưng Trần Duy vẫn còn khá đau, hai hàng lông mày khẽ nhíu, kể cả khi đang ngủ.
Chi nhẹ nhàng dùng tay vuốt nhẹ quanh mắt Trần Duy, đến khi thấy hắn thoải mái hơn mới đứng dậy bước ra cửa
- Sao rồi? – Thiên đứng chờ ở ngoài hỏi
- Cậu ấy ngủ rồi! – Chi nói vắn tắt
- Vậy là tốt rồi, cũng may vết bỏng chỉ ở ngoài da! – Thiên thở phào nhẹ nhõm
Chi không tiếp tục đối thoại, mà chìm trong mê cung của chính mình đặt ra. Tại sao khi thấy Trần Duy chắn trước mặt Hân, lãnh trọn toàn bộ thứ mà lẽ ra Hân sẽ phải chịu, Chi lại vừa có cảm giác nhẹ nhõm vì Hân an toàn, vừa thấy hốt hoảng khi nhìn Trần Duy? Chẳng lẽ….đúng như Hân đã nói, cô thực sự…
Chi lắc mạnh đầu, cố xua đuổi cái ý nghĩ điên rồ ấy đi
- Nếu cậu đã tha thứ, cho cậu ấy 1 cơ hội đi! – Thiên quan sát Chi tỉ mỉ từng biểu hiện, cuối cùng đành vào cuộc
- Cơ hội? – Chi lặp lại
- Tôi đoán không nhầm thì có lẽ bây giờ cậu đã hết giận Trần Duy về những điều hắn đã nói. Quả thực, tên ngốc này không thể biết tình cảm của chính mình nên khi ấy mới nói những điều làm tổn thương câu, để phủ nhận thứ tình cảm lần đầu tiên xuất hiện ấy!
- Thì sao chứ? – Chi thờ ơ
- Thì cậu cũng nên thử chấp nhận lần nữa xem sao, nếu không được cũng đâu mất gì, thêm 1 người bạn cũng có sao?
Chi nhìn Thiên không chớp, sao tên này lại nói giống Hân đến thế, có thể Chi đã quá bướng bỉnh, quá bảo thủ hay không?
- Cậu cứ nghĩ kỹ đi! Nhưng hy vọng cậu có thể tạo động lực cho Trần Duy nhanh chóng phục hồi!
Thiên nói với lại lần cuối rồi quay lưng đi về phía cantin, ở đó có lẽ vẫn đang hỗn loạn.
Chỉ còn mình Chi ở lại, nhìn Thiên, rồi lại nhìn đến Trần Duy vẫn đang say giấc nồng.
- 1 cơ hôi…… – Chi lẩm bẩm với chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.