Chương 57
peifangqiao
18/09/2013
Sáng sớm, ánh mắng mai còn dịu nhẹ, e ấp vì mặt trời vẫn còn ngái ngủ, gió
đang đi dạo xung quanh, tạo cảm giác mát mẻ, tươi mới ngập tràn. Cảnh đẹp, yên
bình, người đẹp, nhưng chả yên bình chút nào.
Dưới sân cỏ rộng lớn, màu xanh trải dài điểm xuyết những đốm xanh, đỏ không ngừng chuyển động.Từng bước chân chắc khỏe, đen bóng màu socola đang khoe ra những động tác linh hoạt, mềm dẻo, khéo léo, vờn xung quanh trái cầu màu trắng đen.
Trận đấu đã khai cuộc được hơn 30 phút. 20 con người không ngừng bám đuổi, tranh cướp, va chạm, mang theo giọt mồ hôi đọng lại trên từng vầng trán. Hàng trăm com mắt cùng dõi theo, với lo lắng,hưng phấn, sung sướng, suy tư….
Ở hàng ghế chờ, Huấn luyện viên vừa quan sát, vừa hò hét ra chỉ thị, còn các quản lý, hết xem xét số liệu đối chiếu với những buổi tập, rồi lại vội vã đem bình xịt, nước lạnh, khăn mặt cho những cầu thủ được thay ra ngoài sân. Mới trận đầu tiên của đội, nhưng đã phải chịu thế giằng co nghẹt thở, ai cũng căng thẳng.
Hiệp 1 kết thúc mà không có bàn thắng được ghi. Hân cùng các quản lý khác nhanh chân chạy đến phục vụ các cầu thủ. Bận rộn thật đấy, nhưng cô cũng không quên để mắt đến Hoàng, Duy, Trần Duy đang bàn bạc chiến thuật với HLV. Hân chăm chú quan sát, cô có cảm giác Hoàng rất lạ. Cậu chỉ ngồi im, lắng nghe mọi người nói, gật gù liên tục, nhưng bàn tay lại phản chủ, không ngừng đặt lên mắt cá chân. Hân đưa vội khăn cho 1 bạn nam, rồi chạy đến gần Hoàng, hỏi nhanh:
- Chân em bị làm sao?
Nghe tiếng Hân, tất cả đều quay lại nhìn cô, rồi nhanh mắt nhìn sang Hoàng. Hoàng cười cười, chối:
- Có sao đâu! Vẫn bình thường! Chị hỏi lạ vậy?
- Thật không? Đưa chị xem!
Hân đưa tay ra, rất nhanh gạt tay Hoàng, ấn mạnh vào mắt cá chân của cậu. Hoàng không liềm chế kêu lên 1 tiếng rõ vang.
- Thế này còn nói không sao à? – Hân mắng, cầm bình xịt xịt vào vết thương làm mát – Bị từ lúc va chạm khi nãy hả?
- Không có gì đâu, nhức chút thôi! – Hoàng kêu khẽ.
- Nghỉ đi! – Duy đứng bên cạnh từ khi nào, quyết định ngắn gọn
- Anh! – Hoàng phản đối – Bây giờ là lúc nào anh lại bảo em nghỉ chứ?
- Thay người là được! Cậu định chỉ đá 1 trận này hay sao? – Trần Duy cũng lên tiếng
- Nhưng mà……. – Hoàng chần chừ, nhìn sang đội dự bị bên cạnh. tất cả đểu là người mới, chưa có nhiều kinh nghiệm hay kỹ thuật
- Không sao hết! Thua trận này, còn 2 trận khác gỡ lại! Không tin tưởng vào bọn anh thế hả? – Duy đùa
- Không phải thế….. – Hoàng gãi đầu gãi tai khổ sở
- Chân em còn vận động nữa khéo đi còn chả nổi, đừng nói là chạy! – Hân đứng lên sau khi sơ cứu xong cho Hoàng – Bong gân rồi!
- Vậy thì….nhờ vào hai anh! – Hoàng ngước ánh mắt hi vọng lên “song” Duy, rồi khập khiễng về ghế chờ.
Hiệp hai tiếp tục, khí thế hai đội đều dâng cao, quyết dành thắng lợi đầu tiên. Mất đi tiên phong là Hoàng, nên đội bóng trường Hân có chút lùi xuống sân nhà, không còn nhiều pha đột phá như trước. Nhưng nhờ thực lực mạnh, tỉ số được duy trì đến cuối hiệp. Hai đội hòa 0-0.
Trận đấu kết thúc, Hân cùng Duy đưa Hoàng về trước, để lại Chi phụ giúp phần còn lại với đội, rồi sau đó Trần Duy sẽ đưa về trường. Vừa đến cổng trường, một bóng người đã chạy xổ đến, như chớp giật
- Cậu bị sao thế? Gãy chân à? Đội bạn gây ra à? đội nào thế? Tớ đến tính sổ!!!! – Yến Nhi vừa mới trở lại trường, hay tin Hoàng bị thương, hỏi tới tấp
- Để cho Hoàng đi, thương binh bệnh binh, ưu tiên chút cái nào!! – Hân vừa trêu vừa xua tay gạt Yến Nhi sang 1 bên, dìu Hoàng về trước cửa KTX.
- Tôi đưa lên được rồi! Bà về nghỉ đi! – Duy nhắc khéo Hân, rồi kéo Hoàng lên tầng.
Khi ấy, Hân đột nhiên quay sang Yến Nhi, giọng nghiêm trọng:
- Em vừa thể hiên hơi quá đấy!
- Em biết! – Yến Nhi thở dài, mặt ỉu xìu – nhưng thấy Hoàng em lại lo!
- Định bỏ cuộc hả? – Hâm châm chọc
- Làm gì có! Chỉ là…..nhất thời làm theo cảm tính thôi!!
- Đứng đây làm gì đó??? – Chi vừa về đến nơi, cất tiếng gọi hai con người đang đứng ngơ ngáo ngay trước cửa KTX nam
- Mới về đó hả? – Hân quay sang chào – Vừa đưa Hoàng lên trên, chưa kịp đi! Trần Duy đâu?
- Đưa tao về đến cổng rồi đi qua họp đội rồi! – Chi nhún vai trả lời bình thản, vẻ không quan tâm
- Ờ! Tưởng phải đưa đến nơi về đến chốn chứ! – Hân lẩm bẩm
- Tao nghe thấy đấy nhá! Tao không phải trẻ con!
Chi nói xong quay lưng bỏ đi thẳng, không thèm cảm nhận thêm câu nào. Hân ngẩn ngơ nhìn theo, khó hiểu. Nàng vừa đi thì chàng tung tăng chạy đến.
- Hân! Qua đây biểu coi! – Trần Duy chưa tới gần đã mở miệng
- Biểu gì? biểu đi!
- Không tiện! – Trần Duy đánh mắt sang hướng Yến Nhi, chần chừ do dự
- Chuyện liên quan đến cái gì? – Hân hỏi ngắn gọn
- Đến….Chi…- còn Trần Duy lại lúng túng
- Nếu thế thì hai người giống nhau, không sao, biết đâu lại tương trợ được! – Hân gật đầu quả quyết,rồi dẫn đầu đoàn người, cantin thẳng tiến.
Trên cao, từ khung cửa kính đang hé mở ở tầng thứ 4, một ánh mắt đen thẫm dõi theo cả 3 người!
Cantin! Vắng vẻ, yên tĩnh, chỉ có tiếng rì rầm nho nhỏ vang lên ở góc phòng, nơi có 3 cái đầu chụm lại xì xầm bí mật chuyện gì. Nhờ cái không gian âm thanh như bị đông cứng, nên tiếng nói duy nhất ấy, dù cho nhỏ, cũng đủ vang.
Sau một hòi im lặng, tập trung lắng nghe, 100% thấu hiểu, Hân cũng à lên 1 tiếng
- Vậy ra…..đó là lí do cho thái độ thờ ơ của ông bấy lâu nay với Chi đó hả?
- Ừ, vì….tôi không thể cứ dây dưa mãi được. Ít ra cũng phải làm chi Chi xác định rõ ràng, sau đó….ra sao thì ra! – Trần Duy gật gù, thẳng thắn bày tỏ
- Nhưng….chị này, liệu như vậy có hiệu quả không? – Yến Nhi khẽ hỏi – Em đã làm như chị nói, nhưng…Hoàng chẳng suy chuyển chút nào!
- Phải từ từ, bình tĩnh, nhẫn nại, và cũng phải có chiến thuật nữa chứ! – Hân ra vẻ hiểu biết, chậm rãi giảng giải
- Là sao? – Yến Nhi vẫn ngu ngơ không hiểu
- Em phải như Duy đây này, thờ ơ, nhưng vẫn quan tâm đến người ta. Quan tâm, nhưng không biểu hiện để người ta cho rằng mình là duy nhất, ai cũng như ai! Vậy mới hay!
- Lo cho mình trước đi!! – Tiếng nói lại 1 lần nữa xen ngang cuộc trò chuyện, nhưng lần này là giọng của Hải
Cả 3 giật mình, đến khi biết người mới đến trong phạm vị an toàn mới thở phào nhẹ nhõm
- Đi đâu đấy? – Hân hỏi
- Hân đang ngồi ở đâu? Hỏi thừa nhỉ? – Hải trả lời
- Ai cho nói thẳng tên tôi thế hả?
- Thích thế đấy!!
Sau vụ chấn động không có thương tích hôm trước, Hải và Hân, lại trở về xung khắc như trước, có vẻ như không có bất cứ sự thay đổi nào. Nhưng chỉ có…..cả hai mới biết được rằng, ánh mắt nhìn đối phương đã không còn gay gắt như xưa.
Trần Duy im lìm quan sát hai người trước mặt đấu khẩu, rồi buột miệng nói 1 câu…..xanh rờn:
- Hai người thích nhau à?????
Dưới sân cỏ rộng lớn, màu xanh trải dài điểm xuyết những đốm xanh, đỏ không ngừng chuyển động.Từng bước chân chắc khỏe, đen bóng màu socola đang khoe ra những động tác linh hoạt, mềm dẻo, khéo léo, vờn xung quanh trái cầu màu trắng đen.
Trận đấu đã khai cuộc được hơn 30 phút. 20 con người không ngừng bám đuổi, tranh cướp, va chạm, mang theo giọt mồ hôi đọng lại trên từng vầng trán. Hàng trăm com mắt cùng dõi theo, với lo lắng,hưng phấn, sung sướng, suy tư….
Ở hàng ghế chờ, Huấn luyện viên vừa quan sát, vừa hò hét ra chỉ thị, còn các quản lý, hết xem xét số liệu đối chiếu với những buổi tập, rồi lại vội vã đem bình xịt, nước lạnh, khăn mặt cho những cầu thủ được thay ra ngoài sân. Mới trận đầu tiên của đội, nhưng đã phải chịu thế giằng co nghẹt thở, ai cũng căng thẳng.
Hiệp 1 kết thúc mà không có bàn thắng được ghi. Hân cùng các quản lý khác nhanh chân chạy đến phục vụ các cầu thủ. Bận rộn thật đấy, nhưng cô cũng không quên để mắt đến Hoàng, Duy, Trần Duy đang bàn bạc chiến thuật với HLV. Hân chăm chú quan sát, cô có cảm giác Hoàng rất lạ. Cậu chỉ ngồi im, lắng nghe mọi người nói, gật gù liên tục, nhưng bàn tay lại phản chủ, không ngừng đặt lên mắt cá chân. Hân đưa vội khăn cho 1 bạn nam, rồi chạy đến gần Hoàng, hỏi nhanh:
- Chân em bị làm sao?
Nghe tiếng Hân, tất cả đều quay lại nhìn cô, rồi nhanh mắt nhìn sang Hoàng. Hoàng cười cười, chối:
- Có sao đâu! Vẫn bình thường! Chị hỏi lạ vậy?
- Thật không? Đưa chị xem!
Hân đưa tay ra, rất nhanh gạt tay Hoàng, ấn mạnh vào mắt cá chân của cậu. Hoàng không liềm chế kêu lên 1 tiếng rõ vang.
- Thế này còn nói không sao à? – Hân mắng, cầm bình xịt xịt vào vết thương làm mát – Bị từ lúc va chạm khi nãy hả?
- Không có gì đâu, nhức chút thôi! – Hoàng kêu khẽ.
- Nghỉ đi! – Duy đứng bên cạnh từ khi nào, quyết định ngắn gọn
- Anh! – Hoàng phản đối – Bây giờ là lúc nào anh lại bảo em nghỉ chứ?
- Thay người là được! Cậu định chỉ đá 1 trận này hay sao? – Trần Duy cũng lên tiếng
- Nhưng mà……. – Hoàng chần chừ, nhìn sang đội dự bị bên cạnh. tất cả đểu là người mới, chưa có nhiều kinh nghiệm hay kỹ thuật
- Không sao hết! Thua trận này, còn 2 trận khác gỡ lại! Không tin tưởng vào bọn anh thế hả? – Duy đùa
- Không phải thế….. – Hoàng gãi đầu gãi tai khổ sở
- Chân em còn vận động nữa khéo đi còn chả nổi, đừng nói là chạy! – Hân đứng lên sau khi sơ cứu xong cho Hoàng – Bong gân rồi!
- Vậy thì….nhờ vào hai anh! – Hoàng ngước ánh mắt hi vọng lên “song” Duy, rồi khập khiễng về ghế chờ.
Hiệp hai tiếp tục, khí thế hai đội đều dâng cao, quyết dành thắng lợi đầu tiên. Mất đi tiên phong là Hoàng, nên đội bóng trường Hân có chút lùi xuống sân nhà, không còn nhiều pha đột phá như trước. Nhưng nhờ thực lực mạnh, tỉ số được duy trì đến cuối hiệp. Hai đội hòa 0-0.
Trận đấu kết thúc, Hân cùng Duy đưa Hoàng về trước, để lại Chi phụ giúp phần còn lại với đội, rồi sau đó Trần Duy sẽ đưa về trường. Vừa đến cổng trường, một bóng người đã chạy xổ đến, như chớp giật
- Cậu bị sao thế? Gãy chân à? Đội bạn gây ra à? đội nào thế? Tớ đến tính sổ!!!! – Yến Nhi vừa mới trở lại trường, hay tin Hoàng bị thương, hỏi tới tấp
- Để cho Hoàng đi, thương binh bệnh binh, ưu tiên chút cái nào!! – Hân vừa trêu vừa xua tay gạt Yến Nhi sang 1 bên, dìu Hoàng về trước cửa KTX.
- Tôi đưa lên được rồi! Bà về nghỉ đi! – Duy nhắc khéo Hân, rồi kéo Hoàng lên tầng.
Khi ấy, Hân đột nhiên quay sang Yến Nhi, giọng nghiêm trọng:
- Em vừa thể hiên hơi quá đấy!
- Em biết! – Yến Nhi thở dài, mặt ỉu xìu – nhưng thấy Hoàng em lại lo!
- Định bỏ cuộc hả? – Hâm châm chọc
- Làm gì có! Chỉ là…..nhất thời làm theo cảm tính thôi!!
- Đứng đây làm gì đó??? – Chi vừa về đến nơi, cất tiếng gọi hai con người đang đứng ngơ ngáo ngay trước cửa KTX nam
- Mới về đó hả? – Hân quay sang chào – Vừa đưa Hoàng lên trên, chưa kịp đi! Trần Duy đâu?
- Đưa tao về đến cổng rồi đi qua họp đội rồi! – Chi nhún vai trả lời bình thản, vẻ không quan tâm
- Ờ! Tưởng phải đưa đến nơi về đến chốn chứ! – Hân lẩm bẩm
- Tao nghe thấy đấy nhá! Tao không phải trẻ con!
Chi nói xong quay lưng bỏ đi thẳng, không thèm cảm nhận thêm câu nào. Hân ngẩn ngơ nhìn theo, khó hiểu. Nàng vừa đi thì chàng tung tăng chạy đến.
- Hân! Qua đây biểu coi! – Trần Duy chưa tới gần đã mở miệng
- Biểu gì? biểu đi!
- Không tiện! – Trần Duy đánh mắt sang hướng Yến Nhi, chần chừ do dự
- Chuyện liên quan đến cái gì? – Hân hỏi ngắn gọn
- Đến….Chi…- còn Trần Duy lại lúng túng
- Nếu thế thì hai người giống nhau, không sao, biết đâu lại tương trợ được! – Hân gật đầu quả quyết,rồi dẫn đầu đoàn người, cantin thẳng tiến.
Trên cao, từ khung cửa kính đang hé mở ở tầng thứ 4, một ánh mắt đen thẫm dõi theo cả 3 người!
Cantin! Vắng vẻ, yên tĩnh, chỉ có tiếng rì rầm nho nhỏ vang lên ở góc phòng, nơi có 3 cái đầu chụm lại xì xầm bí mật chuyện gì. Nhờ cái không gian âm thanh như bị đông cứng, nên tiếng nói duy nhất ấy, dù cho nhỏ, cũng đủ vang.
Sau một hòi im lặng, tập trung lắng nghe, 100% thấu hiểu, Hân cũng à lên 1 tiếng
- Vậy ra…..đó là lí do cho thái độ thờ ơ của ông bấy lâu nay với Chi đó hả?
- Ừ, vì….tôi không thể cứ dây dưa mãi được. Ít ra cũng phải làm chi Chi xác định rõ ràng, sau đó….ra sao thì ra! – Trần Duy gật gù, thẳng thắn bày tỏ
- Nhưng….chị này, liệu như vậy có hiệu quả không? – Yến Nhi khẽ hỏi – Em đã làm như chị nói, nhưng…Hoàng chẳng suy chuyển chút nào!
- Phải từ từ, bình tĩnh, nhẫn nại, và cũng phải có chiến thuật nữa chứ! – Hân ra vẻ hiểu biết, chậm rãi giảng giải
- Là sao? – Yến Nhi vẫn ngu ngơ không hiểu
- Em phải như Duy đây này, thờ ơ, nhưng vẫn quan tâm đến người ta. Quan tâm, nhưng không biểu hiện để người ta cho rằng mình là duy nhất, ai cũng như ai! Vậy mới hay!
- Lo cho mình trước đi!! – Tiếng nói lại 1 lần nữa xen ngang cuộc trò chuyện, nhưng lần này là giọng của Hải
Cả 3 giật mình, đến khi biết người mới đến trong phạm vị an toàn mới thở phào nhẹ nhõm
- Đi đâu đấy? – Hân hỏi
- Hân đang ngồi ở đâu? Hỏi thừa nhỉ? – Hải trả lời
- Ai cho nói thẳng tên tôi thế hả?
- Thích thế đấy!!
Sau vụ chấn động không có thương tích hôm trước, Hải và Hân, lại trở về xung khắc như trước, có vẻ như không có bất cứ sự thay đổi nào. Nhưng chỉ có…..cả hai mới biết được rằng, ánh mắt nhìn đối phương đã không còn gay gắt như xưa.
Trần Duy im lìm quan sát hai người trước mặt đấu khẩu, rồi buột miệng nói 1 câu…..xanh rờn:
- Hai người thích nhau à?????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.