Chương 80
peifangqiao
21/10/2013
Những ồn ào, náo động của ban ngày nhanh chóng lui dần, nhường lại
không gian yên tĩnh khi hoàng hôn xuống. Mới chỉ cuối hè, chưa vào thu,
thời tiết vẫn còn khá nóng nực, trên đoạn đường nhỏ dọc theo khuôn viên
ký túc xá và theo hàng cây cổ thụ bao quanh trường có khá đông sinh viên đi dạo cho tiêu bữa cơm tối, ngồi hóng mát, hay học bài dưới ánh đèn
bắt đầu được chiếu sáng.
Chi thong thả đi dạo loanh quanh sau buổi họp thường ngày của Hội Sinh viên, nhẩm tính thời gian chắc giờ này Hân đang lên CLB, chờ thêm chút nữa rồi cùng đi ăn tối muộn vậy. Thứ Sáu nào, cô cùng Hân cũng phải gần 8 giờ mới xử lý bữa tối, như bao sinh viên tham gia các hoạt động ngoại khóa khác. Ngắm nhìn hàng cây xanh mướt xì xào trong từng ngọn gió mát mẻ, Chi hít một hơi thật sâu, tràn đầy hương thơm nồng của hoa sữa nếu thưởng thức quá nhiều.
Đôi chân đang bước trên đường vô tình chạm phải quả bóng hai màu đen trắng. Theo quán tính, Chi đưa chân chặn lại, ngẩng đầu ngó ngiêng tìm nơi xuất xứ. Từ xa, Trần Duy mặc áo ba lỗ, quần thể thao khỏe khoắn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi đang chạy lại gần. Chi cầm quả bóng, nhanh chóng đưa cho cậu bạn, mỉm cười:
- Cậu tập muộn thế sao?
- Cám ơn nha! – Trần Duy cầm quả bóng, vừa quạt quạt tay vừa nói – mùa hè, giờ này là còn sớm ý chứ! Chi chưa đi ăn tối sao?
- Chưa, chờ Hân sinh hoạt câu lạc bộ xong đi luôn thể! Giờ chắc cũng xong rồi! – Chi liếc nhìn điện thoại kiểm tra thời gian
- Vậy sao? Để mình đi cùng luôn! –Trần Duy nhìn đồng hồ trên tay,cười toe toét, đề nghị
- Không phải cậu đang tập sao? – Chi thắc mắc
- Ở lại tập cho mấy thành viên mới thôi! Còn đội trưởng mà, không sao!
Nói đoạn Trần Duy chạy về, ném quả bóng cho cậu thủ môn gần đó, nhanh nhẹn cầm lấy balo, áo sơ mi, cùng khăn bông, ôm một đống thứ chạy ra nơi Chi đang đứng, cứ như sợ cô đi mất
- Đi thôi!
Chi chỉ cười nhẹ, không phản đối, cùng sóng bước với Trần Duy trên con đường lác đác hoa sữa rơi. Cả hai cùng im lặng, không nói năng gì. Mọi lần, không có Hân, lại có Duy, Thiên đi cùng, chưa khi nào hai người đi riêng như thế này, nhất thời không kiếm được chủ đề nói chuyện. Trần Duy đảo mắt nhìn xung quanh, cố che giấu sự lúng túng, gượng gạo, khẽ hắng giọng:
- À, ờm……dạo này Chi thế nào?
- Thế nào là thế nào? – Chi hỏi lại, vẫn nhìn thẳng phía trước
- À thì…học hành, cuộc sống……tình cảm….
- Ngày nào cũng gặp nhau mà cần hỏi câu này nữa hả? – Chi nghiêng đầu nhìn Trần Duy, khẽ cười vì sự lúng túng của cậu
Trần Duy lại lần nữa không biết nên nói câu gì. Chi nói vậy cậu biết duy trì câu chuyện thế nào hả trời???
- Á! Hai người đi cùng nhau kìa!!!!!! – giọng Hân hét vang lanh lảnh ở phía xa, ngay lối vào cantin thu hút chú ý của Trần Duy và Chi
- Chưa thấy người đã nghe tiếng! – Chi lầm bầm nho nhỏ rồi cũng hét trả
Trần Duy cũng bật cười theo, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm lạ khi thấy sự xuất hiện của Hân. Nếu trước đây cậu khó chịu khi Hân toàn cố tình phá đám giữa cả hai, thì giờ lại thấy biết ơn cô bạn quỷ nhỏ đã dẹp tan đi cái im lặng đầy bối rối vẫn tồn tại giữa cậu và Chi.
Hai người tiến lại gần, thấy Hân đứng đó chờ cùng Thiên, Hải. Hân tiếp tục liến thoắng trên đường đi:
- Mọi lần tao có bao giờ gặp mày đi riêng cùng Duy đâu chứ! Thay đổi rồi hả?
- Có gì mà thay đổi! – Chi uýnh nhỏ bạn – là bạn bè cả, không đi với nhau được sao?
- Ha, thế cơ đấy!- Hân trề môi, định nói không phải trước ghét lắm à nhưng lại không dám, chỉ lén nháy mắt cho Trần Duy một cái
- Giờ mới xong hả? – Chi chuyển chủ đề, ngồi xuống ghế
- Ờ, bà Mai còn nói dai hơn ông Bảo nhà mình! – Hân thở dài – rõ ràng cũng chả phải làm gì, thế mà vẫn bắt ngồi nghe mới chán!
Câu chuyện lại tiếp tục, từ chuyện này đá sang chuyện kia dường như không dứt. Sau bữa ăn, Hân chỉ muốn phi về ngâm mình trong nước, gạt bỏ cảm giác bức bối bám dính do mồ hôi, thế nhưng nào có được tha. Trần Duy chưa gì đã chặn đường chạy maraton của Hân:
- Ở lại chút, tôi có việc muốn nói với cậu!
- Chuyện gì? Lát nữa được không? – Hân nhăn nhó khổ sở
- Chỉ một lúc thôi! Không lâu đâu! – Trần Duy kéo tay Hân ngồi xuống, cố trấn áp cô bạn đang muốn nổi loạn
Mọi người chỉ nhìn, không ai nói gì, rồi nhanh chóng tản đi, để không gian riêng tư trở lại cho cả hai. Hân xụ mặt, cau có nói:
- Sao, có tâm sự gì? Nói nhanh đi!
- Sao biết tôi định tâm sự? – Trần Duy hơi ngạc nhiên, quay sang hỏi
- Tôi lạ ông nữa sao? Chắc lại thấy bế tắc không biết thân với Chi ra sao, nên làm thế nào để bày tỏ chứ gì! – Hân liếc bằng nửa con mắt – khi nãy thấy cả hai đi cạnh nhau chả nói năng gì tôi đủ hiểu!
- Ờ, hiểu thì tốt! – Trần Duy cũng lườm nguýt lại, ngay sau đó trở nên chán nản – tôi thật sự đã cố thân hơn, nhưng đi cạnh Chi lại không biết nói gì, hơn nữa cảm giác như Chi không hề có hứng thú nói chuyện cùng tôi, không có chút xíu nhiệt tình nào. Thế thì tôi biết làm thế nào được?
Hân nghe cậu bạn khổ sở giày vò bản thân, chỉ ngồi im, khẽ nhíu mày.
Trở về phòng, Chi đã thay quần áo ngủ, ngồi bên bàn học từ lúc nào. Hân đóng cửa, ngồi xuống trước quạt, nhìn Chi chăm chú từ sau lưng.
Dường như cảm nhận được cái nhìn thiêu đốt từ sau lưng, thêm vào sự im lặng bất thường , không có tiếng ồn mỗi khi Hân về phòng, Chi quay lại hỏi:
- Mày có chuyện gì à?
- Hử? Không, chuyện gì đâu! – Hân lắc đầu
- Sao nhìn tao mãi thế? – Chi gác chân phải lên chân trái, dựa lưng vào ghế, dò xét Hân
- Chi này! – Hân ngồi thẳng lưng dậy, nghiểm túc nhìn Chi – nói thật cho tao nghe coi, có phải mày ghét Duy không? Trần Duy ấy!
- Hỏi lạ thế? – Chi trố mắt – sao tao phải ghét cậu ấy?
- Thì ngày trước Trần Duy….. – Hân khó khăn khi nhắc lại quá khứ đau thương, đành nói giảm nói tránh – thì vì nhiều vấn đề trong quá khứ, trước đây mày ghét Duy đó thôi, giờ….vẫn thế à?
- Thích hay ghét đâu thể mãi không thay đổi, trước tao có ghét, nhưng tiếp xúc nhiều thấy cũng không đến nỗi, hơn nữa, quá khứ cũng đã qua, cứ ôm hận mãi làm gì! – Chi nói đều đều
- Tức là không ghét?
- Ừ!
- Vậy sao mày khó khăn khi nói chuyện với cậu ấy thế? – Hân tiếp tục nói thẳng, không phải đơn giản là thăm dò hộ Trần Duy, mà chính bản thân cô cũng thắc mắc lắm
- Tao nói thật nhé! – Chi cúi đầu nhìn Hân, chờ nhỏ bạn gật gật đầu rồi bày tỏ – sau lần ấy, tao ban đầu có ghét, sau thì cũng nhìn cậu ấy thoáng hơn, nhưng tao cảm giác như Trần Duy trốn tránh tao, nói chuyện với tao đều hết sức cẩn thận, dè chừng. Mày thử nghĩ xem có ai nói chuyện thoải mái với thái độ đó của đối phương không? Ngay cả mày trước đây như chó với mèo, cũng còn tự nhiên hơn với tao!
- Cậu ấy lo sẽ làm mày ghét thêm thôi mà, chứ đâu phải trốn tránh! – Hân thanh minh thay
- Đó chỉ là cảm giác của tao! Vậy nên, tao không nói chuyện tự nhiên được như với mọi người! Mà sao hôm nay mày lại tò mò chuyện này? – Chi bất chợt hỏi
- Không, thắc mắc thôi! – Hân đáp qua loa, rồi tiếp tục chìm trong suy nghĩ.
Vậy là, vấn đề ở cả hai bên, chứ không phải một người. Phải dẹp bỏ được bức tường chắn ấy, sau đó mới nghĩ đến những chuyện khác được. Hân biết Chi không ghét Trần Duy, đấy là chưa nói đến có một mức độ quan tâm nhất định, nhưng tính Chi vốn ngoài cứng trong mềm, cứ trưng thái độ hời hợt, lạnh lùng ra, không hiểu lệch hướng mới lạ. Mà sao Hân lại phải đau đầu tính kế cho hai người này ta? (Vì cái tính thích chen vào chuyện người khác chứ sao.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời âm u đầy mây đen, từng khoảng nắng nhỏ bé dần tắt, không gian đượm mày xám xịt. Tiếng sấm đì đùng vang vọng từ bình minh đến tận bây giờ, thế nhưng vẫn chưa có giọt mưa nào rơi xuống, chỉ có gió thổi từng đợt mạnh mẽ, cuốn đi từng chiếc lá xóay tròn trong không khí.
Chi sắp xếp giấy tờ sổ sách, nhét vào trong túi, nhìn thời tiết có chút lo lắng. Hân ngái ngủ ngồi cạnh cửa sổ, hứng từng cơn gió táp vào mặt, hỏi:
- Hôm nay không có tiết học, mày đi đâu thế?
- Hội Sinh viên có chút việc, tao phải qua văn phòng đoàn họp trao đổi! – Chi vội vàng xỏ giày, cố gắng đi trước khi mưa ập đến
- Ơ, này! Không cầm ô theo à? – Hân gọi với theo nhưng bóng Chi đã khuất xa sau cánh cửa.
Hân xuôi xị nhìn cái ô vẫn chễm chệ trên giá, kiểu gì lúc mưa cũng bị Chi hò đi đón, lại phải ra đối mặt với ẩm ướt. Hân bỗng nảy ra một sáng kiến, khóe miệng khẽ nhếch, hai mắt sáng choang, cầm điện thoại hí hửng bấm bấm không ngừng.
Những đám mây nặng trịch cuối cùng không chịu nổi, thả từng hạt nước xuống mặt đất, tạo nên những vòng tròn dày đặc, sau đó, cơn mưa cuối hè đổ xuống, rào rào như nước lũ. Mưa trắng xóa tầm mắt, nhanh chóng làm ướt vạn vật, từng bóng nước thi nhau nổi lên khi có thêm giọt mưa rơi xuống.
Chi đứng lặng trước dãy nhà hiệu bộ, co ro trong mái hiên. Quên ô ở phòng rồi, vội quá không mang theo, haizzz, chắc cô lây bệnh đãng trí của Hân. Trời mưa, đem theo luồng khí mát lạnh, xua tan đi cái nóng oi nồng rạo rực, chỉ còn lại mùi đất thi thoảng lướt qua cánh mũi. Xem ra cơn mưa sẽ kéo dài lâu đây, không dễ tạnh được. Chi sốt ruột đứng nhịp nhịp chân, sau cùng, phải rút điện thoại ra cầu cứu.
Ngón tay tra danh bạ đến tên Hân, chưa kịp nhấn nút gọi, một đôi giày thể thao đã đến gần, đứng song song với Chi. Chi ngẩng đầu lên, sững sờ:
- Hi! – Trần Duy cười tươi, vẫy vẫy tay – có cần đi nhờ không? Xem ra Chi đang mắc kẹt với cơn mưa nhỉ!
- Cậu làm gì ở đây? – Chi vẫn đứng im, không di chuyển
- Mình có việc bên đội bóng, giờ mới về thì thấy Chi đứng đây, đoán Chi không mang ô nên ghé vào, không phải à?
- À, ừ – Chi lúng túng cất điện thoại. Trong 1s cô đã nghĩ đây là trò nghịch ngợm của Hân (chuẩn), nhưng chắc cô nhầm (óe)
- Đi chứ? – Trần Duy khẽ hất mặt, nụ cười vẫn được duy trì trên môi
- Cám ơn cậu! – Chi nói nhỏ rồi cũng nhanh chóng chui xuống dưới tán ô màu xanh dương của Trần Duy.
Hai người tiếp tục đi từng bước chậm rãi dưới mưa, không phải muốn đi đâu, chỉ là đi nhanh sẽ bị mưa hất, càng thêm ướt, đã vậy 1 ô hai người, đi nhanh khac nào không che. Vậy nên….thế đó
Cả hai chỉ lắng nghe tiếng mưa lộp bộp rơi trên đất, ngắm nhìn cảnh vật nhòa đi sau màn mưa trắng, không ai có ý định mở lời nói chuyện gì. Chi liếc nhìn Trần Duy đi bên cạnh, cánh tay chắc khỏe hơi sạm màu giơ cao che cho cả hai. Một chút gì đó xuyến xao lay động trong đáy mắt Chi khi nhận ra Thiên che cho cô còn nhiều hơn bản thân, mặc cho bên vai phải của cậu đã bắt đầu ướt sũng. Chi nhẹ nhàng đưa tay lên, chỉnh cho cán ô trở về vị trí trung tâm. Trần Duy giật mình, chỉ nhìn Chi thắc mắc
- Cậu bị ướt rồi! – Chi mỉm cười, nói ngắn gọn giải thích hành động của bản thân
- Nhưng nếu thế cậu cũng ướt mất! – Trần Duy do dự, lại chỉnh ô nghiêng về phía Chi
- Thế này sẽ không ướt nữa!
Nói dứt lời, Chi đứng sát hơn gần Trần Duy, tiện tay chỉnh lại ô. Hai cánh tay khẽ chạm vào nhau, mang theo những thay đổi. Trần Duy ngạc nhiên đến ngẩn ngơ khi thấy Chi chủ động thu hẹp khoảng cách với mình, Cậu thấy căng thẳng hơn trước gấp đôi, sống lưng cứng nhắc, ngay đến việc mình đang đi thế nào, ra sao, bộ não cũng không điều khiển được nữa. Cứ chốc lát, đôi vai nhỏ của Chi lại chạm vào cậu theo từng bước di chuyển. Trái tim cậu nhảy lung tung đòi được giải phóng khỏi lồng ngực, nụ cười trong vô thức được vẽ trên gương mặt hoàn hảo.
Trần Duy không biết rằng, bên cạnh cậu, một người con gái cũng đang lén giấu một nụ cười cùng những cảm xúc đan xen lần đầu tiên xuất hiện, gây rối loạn cả trái tim và lý trí của cô.
Màn mưa đem theo lạnh giá, ướt át, nhưng dưới tán ô nhỏ, hai con người lại cảm thấy ấm áp, thấy xuyến xao lạ thường.
Trong căn phòng ấm cúng gần đó, một con quỷ nhỏ đang cuộn tròn trong chăn, cười khoái trá với ý tưởng tuyệt diệu của mình.
Chi thong thả đi dạo loanh quanh sau buổi họp thường ngày của Hội Sinh viên, nhẩm tính thời gian chắc giờ này Hân đang lên CLB, chờ thêm chút nữa rồi cùng đi ăn tối muộn vậy. Thứ Sáu nào, cô cùng Hân cũng phải gần 8 giờ mới xử lý bữa tối, như bao sinh viên tham gia các hoạt động ngoại khóa khác. Ngắm nhìn hàng cây xanh mướt xì xào trong từng ngọn gió mát mẻ, Chi hít một hơi thật sâu, tràn đầy hương thơm nồng của hoa sữa nếu thưởng thức quá nhiều.
Đôi chân đang bước trên đường vô tình chạm phải quả bóng hai màu đen trắng. Theo quán tính, Chi đưa chân chặn lại, ngẩng đầu ngó ngiêng tìm nơi xuất xứ. Từ xa, Trần Duy mặc áo ba lỗ, quần thể thao khỏe khoắn, mái tóc ướt đẫm mồ hôi đang chạy lại gần. Chi cầm quả bóng, nhanh chóng đưa cho cậu bạn, mỉm cười:
- Cậu tập muộn thế sao?
- Cám ơn nha! – Trần Duy cầm quả bóng, vừa quạt quạt tay vừa nói – mùa hè, giờ này là còn sớm ý chứ! Chi chưa đi ăn tối sao?
- Chưa, chờ Hân sinh hoạt câu lạc bộ xong đi luôn thể! Giờ chắc cũng xong rồi! – Chi liếc nhìn điện thoại kiểm tra thời gian
- Vậy sao? Để mình đi cùng luôn! –Trần Duy nhìn đồng hồ trên tay,cười toe toét, đề nghị
- Không phải cậu đang tập sao? – Chi thắc mắc
- Ở lại tập cho mấy thành viên mới thôi! Còn đội trưởng mà, không sao!
Nói đoạn Trần Duy chạy về, ném quả bóng cho cậu thủ môn gần đó, nhanh nhẹn cầm lấy balo, áo sơ mi, cùng khăn bông, ôm một đống thứ chạy ra nơi Chi đang đứng, cứ như sợ cô đi mất
- Đi thôi!
Chi chỉ cười nhẹ, không phản đối, cùng sóng bước với Trần Duy trên con đường lác đác hoa sữa rơi. Cả hai cùng im lặng, không nói năng gì. Mọi lần, không có Hân, lại có Duy, Thiên đi cùng, chưa khi nào hai người đi riêng như thế này, nhất thời không kiếm được chủ đề nói chuyện. Trần Duy đảo mắt nhìn xung quanh, cố che giấu sự lúng túng, gượng gạo, khẽ hắng giọng:
- À, ờm……dạo này Chi thế nào?
- Thế nào là thế nào? – Chi hỏi lại, vẫn nhìn thẳng phía trước
- À thì…học hành, cuộc sống……tình cảm….
- Ngày nào cũng gặp nhau mà cần hỏi câu này nữa hả? – Chi nghiêng đầu nhìn Trần Duy, khẽ cười vì sự lúng túng của cậu
Trần Duy lại lần nữa không biết nên nói câu gì. Chi nói vậy cậu biết duy trì câu chuyện thế nào hả trời???
- Á! Hai người đi cùng nhau kìa!!!!!! – giọng Hân hét vang lanh lảnh ở phía xa, ngay lối vào cantin thu hút chú ý của Trần Duy và Chi
- Chưa thấy người đã nghe tiếng! – Chi lầm bầm nho nhỏ rồi cũng hét trả
Trần Duy cũng bật cười theo, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm lạ khi thấy sự xuất hiện của Hân. Nếu trước đây cậu khó chịu khi Hân toàn cố tình phá đám giữa cả hai, thì giờ lại thấy biết ơn cô bạn quỷ nhỏ đã dẹp tan đi cái im lặng đầy bối rối vẫn tồn tại giữa cậu và Chi.
Hai người tiến lại gần, thấy Hân đứng đó chờ cùng Thiên, Hải. Hân tiếp tục liến thoắng trên đường đi:
- Mọi lần tao có bao giờ gặp mày đi riêng cùng Duy đâu chứ! Thay đổi rồi hả?
- Có gì mà thay đổi! – Chi uýnh nhỏ bạn – là bạn bè cả, không đi với nhau được sao?
- Ha, thế cơ đấy!- Hân trề môi, định nói không phải trước ghét lắm à nhưng lại không dám, chỉ lén nháy mắt cho Trần Duy một cái
- Giờ mới xong hả? – Chi chuyển chủ đề, ngồi xuống ghế
- Ờ, bà Mai còn nói dai hơn ông Bảo nhà mình! – Hân thở dài – rõ ràng cũng chả phải làm gì, thế mà vẫn bắt ngồi nghe mới chán!
Câu chuyện lại tiếp tục, từ chuyện này đá sang chuyện kia dường như không dứt. Sau bữa ăn, Hân chỉ muốn phi về ngâm mình trong nước, gạt bỏ cảm giác bức bối bám dính do mồ hôi, thế nhưng nào có được tha. Trần Duy chưa gì đã chặn đường chạy maraton của Hân:
- Ở lại chút, tôi có việc muốn nói với cậu!
- Chuyện gì? Lát nữa được không? – Hân nhăn nhó khổ sở
- Chỉ một lúc thôi! Không lâu đâu! – Trần Duy kéo tay Hân ngồi xuống, cố trấn áp cô bạn đang muốn nổi loạn
Mọi người chỉ nhìn, không ai nói gì, rồi nhanh chóng tản đi, để không gian riêng tư trở lại cho cả hai. Hân xụ mặt, cau có nói:
- Sao, có tâm sự gì? Nói nhanh đi!
- Sao biết tôi định tâm sự? – Trần Duy hơi ngạc nhiên, quay sang hỏi
- Tôi lạ ông nữa sao? Chắc lại thấy bế tắc không biết thân với Chi ra sao, nên làm thế nào để bày tỏ chứ gì! – Hân liếc bằng nửa con mắt – khi nãy thấy cả hai đi cạnh nhau chả nói năng gì tôi đủ hiểu!
- Ờ, hiểu thì tốt! – Trần Duy cũng lườm nguýt lại, ngay sau đó trở nên chán nản – tôi thật sự đã cố thân hơn, nhưng đi cạnh Chi lại không biết nói gì, hơn nữa cảm giác như Chi không hề có hứng thú nói chuyện cùng tôi, không có chút xíu nhiệt tình nào. Thế thì tôi biết làm thế nào được?
Hân nghe cậu bạn khổ sở giày vò bản thân, chỉ ngồi im, khẽ nhíu mày.
Trở về phòng, Chi đã thay quần áo ngủ, ngồi bên bàn học từ lúc nào. Hân đóng cửa, ngồi xuống trước quạt, nhìn Chi chăm chú từ sau lưng.
Dường như cảm nhận được cái nhìn thiêu đốt từ sau lưng, thêm vào sự im lặng bất thường , không có tiếng ồn mỗi khi Hân về phòng, Chi quay lại hỏi:
- Mày có chuyện gì à?
- Hử? Không, chuyện gì đâu! – Hân lắc đầu
- Sao nhìn tao mãi thế? – Chi gác chân phải lên chân trái, dựa lưng vào ghế, dò xét Hân
- Chi này! – Hân ngồi thẳng lưng dậy, nghiểm túc nhìn Chi – nói thật cho tao nghe coi, có phải mày ghét Duy không? Trần Duy ấy!
- Hỏi lạ thế? – Chi trố mắt – sao tao phải ghét cậu ấy?
- Thì ngày trước Trần Duy….. – Hân khó khăn khi nhắc lại quá khứ đau thương, đành nói giảm nói tránh – thì vì nhiều vấn đề trong quá khứ, trước đây mày ghét Duy đó thôi, giờ….vẫn thế à?
- Thích hay ghét đâu thể mãi không thay đổi, trước tao có ghét, nhưng tiếp xúc nhiều thấy cũng không đến nỗi, hơn nữa, quá khứ cũng đã qua, cứ ôm hận mãi làm gì! – Chi nói đều đều
- Tức là không ghét?
- Ừ!
- Vậy sao mày khó khăn khi nói chuyện với cậu ấy thế? – Hân tiếp tục nói thẳng, không phải đơn giản là thăm dò hộ Trần Duy, mà chính bản thân cô cũng thắc mắc lắm
- Tao nói thật nhé! – Chi cúi đầu nhìn Hân, chờ nhỏ bạn gật gật đầu rồi bày tỏ – sau lần ấy, tao ban đầu có ghét, sau thì cũng nhìn cậu ấy thoáng hơn, nhưng tao cảm giác như Trần Duy trốn tránh tao, nói chuyện với tao đều hết sức cẩn thận, dè chừng. Mày thử nghĩ xem có ai nói chuyện thoải mái với thái độ đó của đối phương không? Ngay cả mày trước đây như chó với mèo, cũng còn tự nhiên hơn với tao!
- Cậu ấy lo sẽ làm mày ghét thêm thôi mà, chứ đâu phải trốn tránh! – Hân thanh minh thay
- Đó chỉ là cảm giác của tao! Vậy nên, tao không nói chuyện tự nhiên được như với mọi người! Mà sao hôm nay mày lại tò mò chuyện này? – Chi bất chợt hỏi
- Không, thắc mắc thôi! – Hân đáp qua loa, rồi tiếp tục chìm trong suy nghĩ.
Vậy là, vấn đề ở cả hai bên, chứ không phải một người. Phải dẹp bỏ được bức tường chắn ấy, sau đó mới nghĩ đến những chuyện khác được. Hân biết Chi không ghét Trần Duy, đấy là chưa nói đến có một mức độ quan tâm nhất định, nhưng tính Chi vốn ngoài cứng trong mềm, cứ trưng thái độ hời hợt, lạnh lùng ra, không hiểu lệch hướng mới lạ. Mà sao Hân lại phải đau đầu tính kế cho hai người này ta? (Vì cái tính thích chen vào chuyện người khác chứ sao.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời âm u đầy mây đen, từng khoảng nắng nhỏ bé dần tắt, không gian đượm mày xám xịt. Tiếng sấm đì đùng vang vọng từ bình minh đến tận bây giờ, thế nhưng vẫn chưa có giọt mưa nào rơi xuống, chỉ có gió thổi từng đợt mạnh mẽ, cuốn đi từng chiếc lá xóay tròn trong không khí.
Chi sắp xếp giấy tờ sổ sách, nhét vào trong túi, nhìn thời tiết có chút lo lắng. Hân ngái ngủ ngồi cạnh cửa sổ, hứng từng cơn gió táp vào mặt, hỏi:
- Hôm nay không có tiết học, mày đi đâu thế?
- Hội Sinh viên có chút việc, tao phải qua văn phòng đoàn họp trao đổi! – Chi vội vàng xỏ giày, cố gắng đi trước khi mưa ập đến
- Ơ, này! Không cầm ô theo à? – Hân gọi với theo nhưng bóng Chi đã khuất xa sau cánh cửa.
Hân xuôi xị nhìn cái ô vẫn chễm chệ trên giá, kiểu gì lúc mưa cũng bị Chi hò đi đón, lại phải ra đối mặt với ẩm ướt. Hân bỗng nảy ra một sáng kiến, khóe miệng khẽ nhếch, hai mắt sáng choang, cầm điện thoại hí hửng bấm bấm không ngừng.
Những đám mây nặng trịch cuối cùng không chịu nổi, thả từng hạt nước xuống mặt đất, tạo nên những vòng tròn dày đặc, sau đó, cơn mưa cuối hè đổ xuống, rào rào như nước lũ. Mưa trắng xóa tầm mắt, nhanh chóng làm ướt vạn vật, từng bóng nước thi nhau nổi lên khi có thêm giọt mưa rơi xuống.
Chi đứng lặng trước dãy nhà hiệu bộ, co ro trong mái hiên. Quên ô ở phòng rồi, vội quá không mang theo, haizzz, chắc cô lây bệnh đãng trí của Hân. Trời mưa, đem theo luồng khí mát lạnh, xua tan đi cái nóng oi nồng rạo rực, chỉ còn lại mùi đất thi thoảng lướt qua cánh mũi. Xem ra cơn mưa sẽ kéo dài lâu đây, không dễ tạnh được. Chi sốt ruột đứng nhịp nhịp chân, sau cùng, phải rút điện thoại ra cầu cứu.
Ngón tay tra danh bạ đến tên Hân, chưa kịp nhấn nút gọi, một đôi giày thể thao đã đến gần, đứng song song với Chi. Chi ngẩng đầu lên, sững sờ:
- Hi! – Trần Duy cười tươi, vẫy vẫy tay – có cần đi nhờ không? Xem ra Chi đang mắc kẹt với cơn mưa nhỉ!
- Cậu làm gì ở đây? – Chi vẫn đứng im, không di chuyển
- Mình có việc bên đội bóng, giờ mới về thì thấy Chi đứng đây, đoán Chi không mang ô nên ghé vào, không phải à?
- À, ừ – Chi lúng túng cất điện thoại. Trong 1s cô đã nghĩ đây là trò nghịch ngợm của Hân (chuẩn), nhưng chắc cô nhầm (óe)
- Đi chứ? – Trần Duy khẽ hất mặt, nụ cười vẫn được duy trì trên môi
- Cám ơn cậu! – Chi nói nhỏ rồi cũng nhanh chóng chui xuống dưới tán ô màu xanh dương của Trần Duy.
Hai người tiếp tục đi từng bước chậm rãi dưới mưa, không phải muốn đi đâu, chỉ là đi nhanh sẽ bị mưa hất, càng thêm ướt, đã vậy 1 ô hai người, đi nhanh khac nào không che. Vậy nên….thế đó
Cả hai chỉ lắng nghe tiếng mưa lộp bộp rơi trên đất, ngắm nhìn cảnh vật nhòa đi sau màn mưa trắng, không ai có ý định mở lời nói chuyện gì. Chi liếc nhìn Trần Duy đi bên cạnh, cánh tay chắc khỏe hơi sạm màu giơ cao che cho cả hai. Một chút gì đó xuyến xao lay động trong đáy mắt Chi khi nhận ra Thiên che cho cô còn nhiều hơn bản thân, mặc cho bên vai phải của cậu đã bắt đầu ướt sũng. Chi nhẹ nhàng đưa tay lên, chỉnh cho cán ô trở về vị trí trung tâm. Trần Duy giật mình, chỉ nhìn Chi thắc mắc
- Cậu bị ướt rồi! – Chi mỉm cười, nói ngắn gọn giải thích hành động của bản thân
- Nhưng nếu thế cậu cũng ướt mất! – Trần Duy do dự, lại chỉnh ô nghiêng về phía Chi
- Thế này sẽ không ướt nữa!
Nói dứt lời, Chi đứng sát hơn gần Trần Duy, tiện tay chỉnh lại ô. Hai cánh tay khẽ chạm vào nhau, mang theo những thay đổi. Trần Duy ngạc nhiên đến ngẩn ngơ khi thấy Chi chủ động thu hẹp khoảng cách với mình, Cậu thấy căng thẳng hơn trước gấp đôi, sống lưng cứng nhắc, ngay đến việc mình đang đi thế nào, ra sao, bộ não cũng không điều khiển được nữa. Cứ chốc lát, đôi vai nhỏ của Chi lại chạm vào cậu theo từng bước di chuyển. Trái tim cậu nhảy lung tung đòi được giải phóng khỏi lồng ngực, nụ cười trong vô thức được vẽ trên gương mặt hoàn hảo.
Trần Duy không biết rằng, bên cạnh cậu, một người con gái cũng đang lén giấu một nụ cười cùng những cảm xúc đan xen lần đầu tiên xuất hiện, gây rối loạn cả trái tim và lý trí của cô.
Màn mưa đem theo lạnh giá, ướt át, nhưng dưới tán ô nhỏ, hai con người lại cảm thấy ấm áp, thấy xuyến xao lạ thường.
Trong căn phòng ấm cúng gần đó, một con quỷ nhỏ đang cuộn tròn trong chăn, cười khoái trá với ý tưởng tuyệt diệu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.