Chương 83
peifangqiao
08/04/2014
Thiên nằm ngiêng người trên chiếc giường êm ái, chăm chú xem phim trên
laptop, chờ Trần Duy tắm xong, định bụng cùng cậu xuống nhà chơi bời một chút.
Cửa phòng tắm khẽ mở, Trần Duy cầm khăn lông phủ kín mặt bước ra. Ngay sau
đó
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!
RẦM! Trần Duy mới bước được một chân vào phòng, ngay lập tức bị tiếng hét cực tao nhã ở đâu vọng đến, chân còn lại vẫn còn đặt trên nền phòng tắm ướt sũng, trơn trượt. Hậu quả là vồ ếch một cách đẹp đẽ.
Thiên bật người dậy, nhìn Trần Duy đúng một tích tắc, rồi không thèm hỏi thăm thằng bạn đang chổng mông lên trời, hai má chạm đất, chạy ra ngoài. Vừa mở cửa, Thiên đã thấy Hân mặt mũi đỏ tưng bừng, quay mặt lại, hét lớn:
- Tôi không nhìn thấy gì hết!!!
Nhanh như chớp, cô chạy thẳng xuống nhà, va cả vào Thiên. Cậu khó hiểu nhìn theo bóng Hân, không nhìn thấy cái gì???? Nhưng đến khi nhìn cái cảnh tượng ngay phòng đối diện, hai cánh cửa song song, đã vậy phòng bên rất thức thởi, mở hết cỡ. cậu đã hiểu được phần nào. Khẽ hắng giọng ngăn tràng cười rộ lên, Thiên nói vọng vào trong:
-Ờ….hèm….tôi….cũng chưa thấy gì hết! Hai người…..cứ tiếp tục!
Biết điều, Thiên quay lưng định đi vào phòng thì đụng Trần Duy vừa xoa mông vừa chạy ra,nhăn nhó hỏi:
- Đứa nào hét hại tao ngã thế? Có chuyện gì…………hở??????
Đã nói đại gia đinh nhí nhố rất đoàn kết đâu có sai.Bằng chứng là dù thời gian có khác biệt, thế nhưng phản ứng của 3 người lại như một khuôn.Trần Duy, cũng vô tình nhìn vào được phòng đối diện còn chưa biết đóng cửa kia, và cũng cứng họng như ai. Thiên chép miệng, đẩy thằng bạn để vào phòng, nụ cười đã hiển hiện không thể che giấu được nữa. Trần Duy không đủ tính nhẫn nại như Thiên, ngay lập tức:
- HAHAHAHAHA!!!!!
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó???? Chúng ta cần màn Flashback
*flashback*
Duy ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, tán phét với Hoàng vài câu trong khi cậu chờ Hải sử dụng xong phòng tắm, rồi lôi từ trong ví ra một tấm ảnh, ngắm nhìn chăm chú, miệng khẽ cười không kiểm soát. Đưa tay vuốt nhẹ vào gương mặt đứa con nít trong tấm ảnh đã khá cũ, nhưng vẫn còn sắc nét, màu sắc sống động, cậu cầm nhẹ nhàng, nâng niu như báu vật quý hiếm.
- Ảnh gì thế anh?
Tiếng nói vang lên ngay trên dỉnh đầu khiến Duy giật mình cái một, cậu cuống cuồng cất vào ví, nói qua quýt:
- Không,không có gì đâu!
- Không có là thế nào! – Hải hạch sách, cố gắng nhìn thêm chút nào hay chút đấy, ở cạnh Duy hay Hoàng, cậu đều gạt đi mặt nạ lạnh lùng thường nhật – nhìn quen lắm!
- Không có gì thật! – Duy vô thức nói lớn, bàn tay không theo điều khiển của trí não, khiến cả cái ví mở banh rơi xuống đất
Hải nhanh tay chộp lấy trước khi Duy kịp lấy lại,nhìn chăm chăm vào tấm hình cậu cài trong ví, sau đó nhìn Duy, trách móc, truy vấn:
- Ảnh của Hân??? Sao anh có nó?
- Liên quan gì đến cậu! Trả tôi đây! – Duy cố với tay giằng lấy ví
- Trả lởi đi em sẽ trả! – Hải kì kèo
- Anh Việt đưa cho anh hồi tối! Đó, trả lời rồi, đưa đây! – Duy cầm một bên ví, có hết sức kéo về
- Hừ! Em sẽ trả, nhưng tấm ảnh này….em lấy! – Hải rút nhanh tấm ảnh nhỏ xíu ra khỏi, quẳng ví lại cho Duy, quay lưng đi, định cất giữ
- Mơ hả? Đưa đây!!!!! – Duy nhăn nhó khó chịu, vứt luôn cái ví lăn lóc dưới đất, nhất quyết xông vào Hải đòi lại bức ảnh
Hoàng đã chui vào phòng tắm nên không biết ngoài phòng đang xảy ra tranh chấp, chiến tranh đầy kịch tính. Hải và Duy, hết đấm đá, kéo đẩy nhau, sử dụng hết các ngón đòn, cố gắng giành giật tấm ảnh từ tay đối phương, không dám nặng tay sợ rằng sẽ làm rách thứ mỏng manh quý giá ấy. Một hồi vật lộn, cuối cùng,Hải đã vật được Duy nằm thằng đơ dưới sàn, cậu nhanh chóng ngồi lên người Duy, khống chế hai chân, tay không ngừng gỡ bức ảnh khỏi bàn tay đang nắm chặt của Duy. Đúng lúc ấy, cửa bật mở
- Mọi người! Xuống nhà chơi……….chơi……….
Hân xuất hiện, kèm theo nụ cười tươi rói, nhưng ngay lập tức đã đóng băng. Hải, Duy đồng loạt quay ra nhìn, ngưng mọi hoạt động. 3 đôi mắt nhìn nhau chằm chằm. Cái gì đến cũng phải đến, Hân bừng tỉnh, cổ họng phát huy:
- AAAAAAAAAAAAAAA!!!!! Tôi không nhìn thấy gì hết!!!
Tung lại một câu, Hân quay lưng chạy thẳng, để mặc hai người vẫn nghệt mặt không hiểu tình hình trong phòng. Không nhìn thấy cái gì??? Hân vừa rời đi, bóng Thiên lại hiện trong tầm mắt, tiếp sau đó là Trần Duy, tất cả đều chung một sắc thái biểu cảm. Cánh cửa phòng đối diện đóng lại, phòng tắm mở ra, Hoàng hét thất thanh, biến sắc:
- Hai người làm trò hề gì thế?????????
Đến lúc này, Duy, Hải mới nhận thức được hoàn cảnh. Hải đang ngồi đè lên Duy, Duy nằm dưới, áo xộc xệch sau màn ẩu đả, để lộ cả nửa người, Hải vì mới tắm xong đã lon ton đi hóng hớt, rồi lao vào trận chiến giành giật, trên người còn chưa có quần áo, chỉ có khăn tắm quấn quanh hông. Hờ hờ, giờ thì có ai không hiểu không .
Hải bật dậy khỏi người Duy, tránh xa cả thước, mặt xám xịt. Duy cũng chả khá hơn. Với tâm hồn của hủ nữ, tin vào tình cảm nam – nam, thêm vào đó là ý nghĩ bám rễ trong đầu của Hân, khỏi nói cũng biết cô suy nghĩ thế nào khi thấy cảnh tượng này. Tình hình chưa được minh bạch, giờ lại còn khó giải thích hơn, thê thảm, quá thê thảm !!!!!!!!!
*end flashback*
Phòng khách, không khí bỗng dưng chùng xuống, càng lúc càng im lặng, sau đó lại trở nên ngại ngùng khi bóng dáng Duy, Hoàng, Hải xuất hiện. Trần Duy, Thiên nhìn hai tên bạn, cùng nhếch mép cười trêu chọc, Yến Nhi, Chi mới chỉ biết sơ qua tình hình thì dành cho hai người ánh mắt khá….kì thị, Hoàng đã biết lý do, chỉ biết nhìn chán nản.
Đếm đếm, thiếu 1 ánh mắt. Không phải tác giả quên không miêu tả, mà là nhân vật chính quá sốc, quá ngượng, thấy đôi mắt trong sáng (??) bị vấy bẩn, chỉ biết ngồi vặt lông con vịt bông, cúi gằm, không dám đối diện, sợ bị mắng vì phá đám chuyện tốt đẹp của người ta (hợ, ngất!).
Hoàng nhanh chóng chạy đến, xí phần còn trống trên ghế sô pha ngay cạnh Yến Nhi, ghé đầu cô xì xà xì xầm, Yến Nhi vừa nghe, vừa gật đầu như bổ củi, biểu cảm phải gọi là mỗi giây một kiểu, sau đó, cô lại ghé qua Chi ngồi cạnh, tiếp tục xì xầm to nhỏ. Chi chỉ trợn tròn mắt, sau đó che miệng cười. Theo phản ứng dây chuyền, Chi ngả người sang Hân, định tiết lộ sự thật thì Hân đã đứng bậy dậy, nhanh đến mức Chi giật mình, ngã nhào vào lòng Yến Nhi
- Mày lên cơn à? – Chi ngước mắt nhìn Hân, vẻ phật ý rõ ràng, định ám sát cô sao chứ?
- Ờm….. – Hân lúng túng gãi đầu, cầm con vịt bông che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt – buồn ngủ rồi, không chơi nữa, cả nhà…cứ việc chơi nếu muốn! Ờ….vậy nha!
VÈO! Chỉ còn đám bụi tung mờ mịt trong không gian sau cái lướt siêu tốc của Hân đi ngang căn phòng (nói phét chứ bụi đâu mà tung).
- Thôi! Giải tán! – Trần Duy chống chân đứng dậy, đi ngang qua Duy cùng Hải vẫn đứng như tượng, vỗ vai vài cái gọi là an ủi cho có lệ, sau đó nhởn nhơ đút tay túi quần, đi lên phòng
Thiên, Hoàng cũng không nói gì thêm, nối gót theo sau, Yến Nhi và Chi không ngoại lệ, đi ngang qua Duy, Chi thầm thì nho nhỏ:
- Tôi sẽ cố gắng giải thích giùm cho, Hân có tin không còn tùy vận may của hai người!
Duy chỉ biết hướng cái nhìn cảm kích, xúc động dành cho Chi, rồi cũng phải ngậm ngùi về phòng ngủ, kéo theo cái xác hồn đã bay mất của Hải.
Trong phòng, Hân vừa về đã trùm chăn kín đầu, cuộn tròn như con sâu tạo kén, không nhúc nhích. Yến Nhi lại gần, khẽ lay:
- Chị Hân! Ngủ rồi sao?
- Chưa ngủ đâu! – Chi chẹp miệng, ngồi xuống bên đối diện, đập đập đống chăn vài cái – dậy tao nói cho chuyện này nè!
- Ngủ rồi!- Hân nói lí nhí, tiếng nói vọng ra được sàng lọc qua đống chăn dày cộp trở nên trầm khàn như người bị cảm cúm
- Ngủ rồi còn trả lời được hả? Dậy ngay! – Chi nhất quyết lôi kéo, cuối cùng cũng thấy cái đầu Hân xuất hiện trở lại
- Chị hiểu nhầm gì đó rồi! – Yến Nhi ngay lập tức mở miệng, tranh thủ Hân còn chưa kịp thụt đầu vào trong – hai người ấy…không phải như chị nghĩ đâu à!
- Chị nghĩ cái gì mà em nói là hiểu lầm? – Hân liếc nhìn Yến Nhi, rồi ngồi bật dậy – nhưng nghĩ lại thì…..
- Thì sao? – Yến Nhi, Chi đồng thanh hỏi, ánh mắt mong chờ, hi vọng. Trí thông minh đã được nâng cấp lên mức độ tự nhận thức được rồi sao? Đỡ phải giải thích đó nhỉ?
- Nghĩ lại thì…..tao thấy mình hơi ngu! – Hân xoa cằm, nhìn lung tung quanh căn phòng
-………………*tiếp tục chờ đợi*
- Sao tao không ở lại, lén coi tiếp diễn biến nhỉ? Đọc thì nhiều, nhưng mục kích thực tế thì chưa! Chẹp, tiếc quá cơ! – Hân thở dài cái thượt, vẻ tiếc nuối thể hiện rõ trên từng biểu hiện.
- Bộp! Rầm!
Hai âm thanh tao nhã vang lên, Yến Nhi rớt xuống sàn nhà, Chi vẫy tay tạm biệt em dế yêu quý, cho nó hội ngộ cùng đất mẹ thân thương. Sai lầm, quả là sai lầm khi nói chuyện cùng con nhỏ này!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!
RẦM! Trần Duy mới bước được một chân vào phòng, ngay lập tức bị tiếng hét cực tao nhã ở đâu vọng đến, chân còn lại vẫn còn đặt trên nền phòng tắm ướt sũng, trơn trượt. Hậu quả là vồ ếch một cách đẹp đẽ.
Thiên bật người dậy, nhìn Trần Duy đúng một tích tắc, rồi không thèm hỏi thăm thằng bạn đang chổng mông lên trời, hai má chạm đất, chạy ra ngoài. Vừa mở cửa, Thiên đã thấy Hân mặt mũi đỏ tưng bừng, quay mặt lại, hét lớn:
- Tôi không nhìn thấy gì hết!!!
Nhanh như chớp, cô chạy thẳng xuống nhà, va cả vào Thiên. Cậu khó hiểu nhìn theo bóng Hân, không nhìn thấy cái gì???? Nhưng đến khi nhìn cái cảnh tượng ngay phòng đối diện, hai cánh cửa song song, đã vậy phòng bên rất thức thởi, mở hết cỡ. cậu đã hiểu được phần nào. Khẽ hắng giọng ngăn tràng cười rộ lên, Thiên nói vọng vào trong:
-Ờ….hèm….tôi….cũng chưa thấy gì hết! Hai người…..cứ tiếp tục!
Biết điều, Thiên quay lưng định đi vào phòng thì đụng Trần Duy vừa xoa mông vừa chạy ra,nhăn nhó hỏi:
- Đứa nào hét hại tao ngã thế? Có chuyện gì…………hở??????
Đã nói đại gia đinh nhí nhố rất đoàn kết đâu có sai.Bằng chứng là dù thời gian có khác biệt, thế nhưng phản ứng của 3 người lại như một khuôn.Trần Duy, cũng vô tình nhìn vào được phòng đối diện còn chưa biết đóng cửa kia, và cũng cứng họng như ai. Thiên chép miệng, đẩy thằng bạn để vào phòng, nụ cười đã hiển hiện không thể che giấu được nữa. Trần Duy không đủ tính nhẫn nại như Thiên, ngay lập tức:
- HAHAHAHAHA!!!!!
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó???? Chúng ta cần màn Flashback
*flashback*
Duy ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, tán phét với Hoàng vài câu trong khi cậu chờ Hải sử dụng xong phòng tắm, rồi lôi từ trong ví ra một tấm ảnh, ngắm nhìn chăm chú, miệng khẽ cười không kiểm soát. Đưa tay vuốt nhẹ vào gương mặt đứa con nít trong tấm ảnh đã khá cũ, nhưng vẫn còn sắc nét, màu sắc sống động, cậu cầm nhẹ nhàng, nâng niu như báu vật quý hiếm.
- Ảnh gì thế anh?
Tiếng nói vang lên ngay trên dỉnh đầu khiến Duy giật mình cái một, cậu cuống cuồng cất vào ví, nói qua quýt:
- Không,không có gì đâu!
- Không có là thế nào! – Hải hạch sách, cố gắng nhìn thêm chút nào hay chút đấy, ở cạnh Duy hay Hoàng, cậu đều gạt đi mặt nạ lạnh lùng thường nhật – nhìn quen lắm!
- Không có gì thật! – Duy vô thức nói lớn, bàn tay không theo điều khiển của trí não, khiến cả cái ví mở banh rơi xuống đất
Hải nhanh tay chộp lấy trước khi Duy kịp lấy lại,nhìn chăm chăm vào tấm hình cậu cài trong ví, sau đó nhìn Duy, trách móc, truy vấn:
- Ảnh của Hân??? Sao anh có nó?
- Liên quan gì đến cậu! Trả tôi đây! – Duy cố với tay giằng lấy ví
- Trả lởi đi em sẽ trả! – Hải kì kèo
- Anh Việt đưa cho anh hồi tối! Đó, trả lời rồi, đưa đây! – Duy cầm một bên ví, có hết sức kéo về
- Hừ! Em sẽ trả, nhưng tấm ảnh này….em lấy! – Hải rút nhanh tấm ảnh nhỏ xíu ra khỏi, quẳng ví lại cho Duy, quay lưng đi, định cất giữ
- Mơ hả? Đưa đây!!!!! – Duy nhăn nhó khó chịu, vứt luôn cái ví lăn lóc dưới đất, nhất quyết xông vào Hải đòi lại bức ảnh
Hoàng đã chui vào phòng tắm nên không biết ngoài phòng đang xảy ra tranh chấp, chiến tranh đầy kịch tính. Hải và Duy, hết đấm đá, kéo đẩy nhau, sử dụng hết các ngón đòn, cố gắng giành giật tấm ảnh từ tay đối phương, không dám nặng tay sợ rằng sẽ làm rách thứ mỏng manh quý giá ấy. Một hồi vật lộn, cuối cùng,Hải đã vật được Duy nằm thằng đơ dưới sàn, cậu nhanh chóng ngồi lên người Duy, khống chế hai chân, tay không ngừng gỡ bức ảnh khỏi bàn tay đang nắm chặt của Duy. Đúng lúc ấy, cửa bật mở
- Mọi người! Xuống nhà chơi……….chơi……….
Hân xuất hiện, kèm theo nụ cười tươi rói, nhưng ngay lập tức đã đóng băng. Hải, Duy đồng loạt quay ra nhìn, ngưng mọi hoạt động. 3 đôi mắt nhìn nhau chằm chằm. Cái gì đến cũng phải đến, Hân bừng tỉnh, cổ họng phát huy:
- AAAAAAAAAAAAAAA!!!!! Tôi không nhìn thấy gì hết!!!
Tung lại một câu, Hân quay lưng chạy thẳng, để mặc hai người vẫn nghệt mặt không hiểu tình hình trong phòng. Không nhìn thấy cái gì??? Hân vừa rời đi, bóng Thiên lại hiện trong tầm mắt, tiếp sau đó là Trần Duy, tất cả đều chung một sắc thái biểu cảm. Cánh cửa phòng đối diện đóng lại, phòng tắm mở ra, Hoàng hét thất thanh, biến sắc:
- Hai người làm trò hề gì thế?????????
Đến lúc này, Duy, Hải mới nhận thức được hoàn cảnh. Hải đang ngồi đè lên Duy, Duy nằm dưới, áo xộc xệch sau màn ẩu đả, để lộ cả nửa người, Hải vì mới tắm xong đã lon ton đi hóng hớt, rồi lao vào trận chiến giành giật, trên người còn chưa có quần áo, chỉ có khăn tắm quấn quanh hông. Hờ hờ, giờ thì có ai không hiểu không .
Hải bật dậy khỏi người Duy, tránh xa cả thước, mặt xám xịt. Duy cũng chả khá hơn. Với tâm hồn của hủ nữ, tin vào tình cảm nam – nam, thêm vào đó là ý nghĩ bám rễ trong đầu của Hân, khỏi nói cũng biết cô suy nghĩ thế nào khi thấy cảnh tượng này. Tình hình chưa được minh bạch, giờ lại còn khó giải thích hơn, thê thảm, quá thê thảm !!!!!!!!!
*end flashback*
Phòng khách, không khí bỗng dưng chùng xuống, càng lúc càng im lặng, sau đó lại trở nên ngại ngùng khi bóng dáng Duy, Hoàng, Hải xuất hiện. Trần Duy, Thiên nhìn hai tên bạn, cùng nhếch mép cười trêu chọc, Yến Nhi, Chi mới chỉ biết sơ qua tình hình thì dành cho hai người ánh mắt khá….kì thị, Hoàng đã biết lý do, chỉ biết nhìn chán nản.
Đếm đếm, thiếu 1 ánh mắt. Không phải tác giả quên không miêu tả, mà là nhân vật chính quá sốc, quá ngượng, thấy đôi mắt trong sáng (??) bị vấy bẩn, chỉ biết ngồi vặt lông con vịt bông, cúi gằm, không dám đối diện, sợ bị mắng vì phá đám chuyện tốt đẹp của người ta (hợ, ngất!).
Hoàng nhanh chóng chạy đến, xí phần còn trống trên ghế sô pha ngay cạnh Yến Nhi, ghé đầu cô xì xà xì xầm, Yến Nhi vừa nghe, vừa gật đầu như bổ củi, biểu cảm phải gọi là mỗi giây một kiểu, sau đó, cô lại ghé qua Chi ngồi cạnh, tiếp tục xì xầm to nhỏ. Chi chỉ trợn tròn mắt, sau đó che miệng cười. Theo phản ứng dây chuyền, Chi ngả người sang Hân, định tiết lộ sự thật thì Hân đã đứng bậy dậy, nhanh đến mức Chi giật mình, ngã nhào vào lòng Yến Nhi
- Mày lên cơn à? – Chi ngước mắt nhìn Hân, vẻ phật ý rõ ràng, định ám sát cô sao chứ?
- Ờm….. – Hân lúng túng gãi đầu, cầm con vịt bông che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt – buồn ngủ rồi, không chơi nữa, cả nhà…cứ việc chơi nếu muốn! Ờ….vậy nha!
VÈO! Chỉ còn đám bụi tung mờ mịt trong không gian sau cái lướt siêu tốc của Hân đi ngang căn phòng (nói phét chứ bụi đâu mà tung).
- Thôi! Giải tán! – Trần Duy chống chân đứng dậy, đi ngang qua Duy cùng Hải vẫn đứng như tượng, vỗ vai vài cái gọi là an ủi cho có lệ, sau đó nhởn nhơ đút tay túi quần, đi lên phòng
Thiên, Hoàng cũng không nói gì thêm, nối gót theo sau, Yến Nhi và Chi không ngoại lệ, đi ngang qua Duy, Chi thầm thì nho nhỏ:
- Tôi sẽ cố gắng giải thích giùm cho, Hân có tin không còn tùy vận may của hai người!
Duy chỉ biết hướng cái nhìn cảm kích, xúc động dành cho Chi, rồi cũng phải ngậm ngùi về phòng ngủ, kéo theo cái xác hồn đã bay mất của Hải.
Trong phòng, Hân vừa về đã trùm chăn kín đầu, cuộn tròn như con sâu tạo kén, không nhúc nhích. Yến Nhi lại gần, khẽ lay:
- Chị Hân! Ngủ rồi sao?
- Chưa ngủ đâu! – Chi chẹp miệng, ngồi xuống bên đối diện, đập đập đống chăn vài cái – dậy tao nói cho chuyện này nè!
- Ngủ rồi!- Hân nói lí nhí, tiếng nói vọng ra được sàng lọc qua đống chăn dày cộp trở nên trầm khàn như người bị cảm cúm
- Ngủ rồi còn trả lời được hả? Dậy ngay! – Chi nhất quyết lôi kéo, cuối cùng cũng thấy cái đầu Hân xuất hiện trở lại
- Chị hiểu nhầm gì đó rồi! – Yến Nhi ngay lập tức mở miệng, tranh thủ Hân còn chưa kịp thụt đầu vào trong – hai người ấy…không phải như chị nghĩ đâu à!
- Chị nghĩ cái gì mà em nói là hiểu lầm? – Hân liếc nhìn Yến Nhi, rồi ngồi bật dậy – nhưng nghĩ lại thì…..
- Thì sao? – Yến Nhi, Chi đồng thanh hỏi, ánh mắt mong chờ, hi vọng. Trí thông minh đã được nâng cấp lên mức độ tự nhận thức được rồi sao? Đỡ phải giải thích đó nhỉ?
- Nghĩ lại thì…..tao thấy mình hơi ngu! – Hân xoa cằm, nhìn lung tung quanh căn phòng
-………………*tiếp tục chờ đợi*
- Sao tao không ở lại, lén coi tiếp diễn biến nhỉ? Đọc thì nhiều, nhưng mục kích thực tế thì chưa! Chẹp, tiếc quá cơ! – Hân thở dài cái thượt, vẻ tiếc nuối thể hiện rõ trên từng biểu hiện.
- Bộp! Rầm!
Hai âm thanh tao nhã vang lên, Yến Nhi rớt xuống sàn nhà, Chi vẫy tay tạm biệt em dế yêu quý, cho nó hội ngộ cùng đất mẹ thân thương. Sai lầm, quả là sai lầm khi nói chuyện cùng con nhỏ này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.