Chương 33: CHAP 33
hoanghuyenn
09/10/2015
Đúng như dự định, tám giờ sáng nay tổng giám đốc và Vũ Hương Ly đã có mặt tại bờ biển.
– Chị, bây giờ đi ăn sáng đi.
– Ừ, em muốn ăn gì?
– Ăn gì cũng được, chọn đại một cái, sau đó chúng ta đi dạo biển.
Vũ Hương Ly phấn khích nói, nghĩ đến ba ngày được ở cạnh Trần Thiên Hương, không có phút nào không cạnh nhau, nghĩ tới đã thấy vui rồi. Cứ từ từ tận hưởng.
Trần Thiên Hương theo yêu cầu, đưa Vũ Hương Ly đi ăn sáng. Sau một lúc đánh nhanh diệt gọn, cuối cùng cũng xong bữa sáng.
Trên bờ biển vắng người, chỉ có Trần Thiên Hương nắm tay người yêu xinh đẹp bước đi. Sóng đánh nhẹ vào bờ, phủ lên hai đôi chân trần xinh đẹp, Vũ Hương Ly thích thú nhìn sóng đánh, sau đó còn bày trò rủ Trần Thiên Hương chơi, cứ có sóng đánh đến thì nhảy lên. Đến khi chơi phát chán rồi lại bỏ tay Trần Thiên Hương ra, chạy dọc bờ biển tìm vỏ ốc. Vũ Hương Ly chính xác là đứa trẻ lần đầu tiên được đi biển, rất năng động, nhìn đến cái gì cũng cười. Nhặt được một cái vỏ ốc liền đưa lên tai nghe, sau đó cười rộ lên, dù sao vui nhưng không hề quên Trần Thiên Hương, liền cầm vỏ ốc chạy tới bên tổng giám đốc, áp vào tai người kia.
– Nghe đi, giống tiếng sóng phải không chị.
Vũ Hương Ly nhìn gương mặt đang chú ý lắng nghe của người kia vô cùng thích thú, liền hôn lên má người kia một cái. Trần Thiên Hương không chịu thua kém, kéo cổ người kia lại, tặng cho một nụ hôn nồng nhiệt. Cảnh tượng rất đẹp đẽ, trên bờ biển trắng, sóng đánh nhè nhẹ, có hai người đang hôn nhau. Giờ có nói gì đi nữa cũng bằng thừa.
***
Tối, Trần Thiên Hương đặt một bàn ăn tại một nhà hàng lớn gần bờ biển. Bàn ăn ở một góc riêng, nhìn ra xa có thể thấy được biển về đêm, nói chung là rất thơ mộng, cũng có thể gọi là lãng mạn đi. Tổng giám đốc còn chu đáo cho chuẩn bị hoa hồng. Đương nhiên, không gian riêng thì không thể thiếu hoa hồng và rượu vang.
Vũ Hương Ly nhìn thấy bàn ăn Trần Thiên Hương chuẩn bị sẵn, có hoa hồng, nến thơm, rượu vang. Những thứ này không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng Trần Thiên Hương lại có thể là người lãng mạn như vậy sao?. Vũ Hương Ly thầm nghĩ.
– Cũng không biết giám đốc lại là người biết lấy lòng phụ nữ như thế này.
Vũ Hương Ly đùa vui nói. cũng không biết cách lấy lòng này chỉ xảy ra với mỗi mình cô. Nếu không phải là Vũ Hương Ly quyến rũ Trần Thiên Hương, thì giám đốc đến nay vẫn chỉ có đàn ông theo đuổi lấy lòng bằng cách này thôi, đâu có chuyện đi lấy lòng người phụ nữ khác.
– Nói như chị là đàn ông trăng hoa ý.
– Không không không, giám đốc Hương là một người rất xinh đẹp. Tự nhiên em cảm thấy, yêu chị còn tốt hơn yêu nhưng người đàn ông khác. Có người đàn ông nào lại vừa mềm mại vừa chu đáo như thế đâu.
– Ừ đương nhiên, càng ngày sẽ càng biết chị tuyệt vời mà.
Trần Thiên Hương đùa vui nói, có lẽ là do ở chung với Vũ Hương Ly đã lâu, lây được bản tính thích tự khen bản thân của người kia.
– Chị càng ngày càng thích nói chuyện giống em. Haha
– Uống rượu nhé.
Trần Thiên Hương rót một chút rượu vào ly, nhìn dòng rượu đỏ sóng sánh vô cùng đẹp mắt.
– Vâng, phải uống chứ.
Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly đang vui vui vẻ vẻ uống rượu, liền có một cô gái bước đến. Cô gái dáng người rất đẹp, so với người mẫu có phần ngang ngửa, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, tự nhiên đặt tay lên vai Trần Thiên Hương.
– Thiên Hương đây phải không, đã lâu lắm rồi không gặp.
– Ô, Hà à? Cậu cũng ăn tối ở đây sao?
Trần Thiên Hương gặp được người quen liền đứng dậy chào hỏi. Vũ Hương Ly trông thấy một màn bắt tay đầy thân mật sinh ghen. Chỉ là bạn bè thôi mà, có cần phải thân mật vậy không?
– Phải, tớ đi du lịch một mình, tối nay đến đây ăn tối, ngồi ở kia lâu rồi, lúc nãy nhìn thấy cậu, bây giờ mới dám đến nhận, là Thiên Hương thật. Haha
Cô gái xinh đẹp này tên Nguyễn Thái Hà. Xem cách nói chuyện có vẻ quan hệ khá tốt với Trần Thiên Hương. Bộ váy cô ta mặc cũng thuộc loại hàng hiệu, xem ra là người có thân thế tốt, Vũ Hương Ly tỉ mỉ đánh giá. Trần Thiên Hương hình như quan hệ toàn với tầng lớp thượng lưu.
– Đây là?
– Giới thiệu với cậu, đây là Hương Ly.
Trần Thiên Hương mỉm cười nói.
– Ò, chào cô, tôi là Thái Hà, bạn học cùng đại học với Thiên Hương.
Nguyễn Thái Hà đọc tin tức, thấy Trần Thiên Hương có quan hệ với cô diễn viên nổi tiếng này, xem ra là phải rồi. Nhưng cũng tế nhị không hỏi ra. Nguyễn Thái Hà đưa tay ra, có ý định muốn bắt tay, Vũ Hương Ly cũng lịch sự đưa tay ra, nắm lấy bàn tay người kia.
– Vâng, chào chị, nếu là bạn của chị Hương thì em cũng phải xưng hô cho phải phép.
– Cậu ăn một mình à? Nếu không chê thì ngồi chung với bọn mình đi.
Trần Thiên Hương hoà nhã nói. Vũ Hương Ly ở bên cạnh chỉ mong muốn người kia không nhận lời mà rời đi.
– Được không?
– Tất nhiên.
Nguyễn Thái Hà đi ăn một mình, được Trần Thiên Hương mời ăn cùng đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Bữa tối có thêm người ngoài liền có thêm tiếng nói. Thế nhưng Nguyễn Thái Hà đến, biến bữa tối lãng mạn của Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly thành buổi nói chuyện ôn lại kỉ niệm cũ.
– Thiên Hương, dạo này xem mọi người nói, có vẻ cậu rất thành công nhỉ, bộ sản phẩm mới thật đẹp, tớ cũng đặc biệt mua một bộ đấy.
– Thật à? Haha, cảm ơn cậu, cũng do may mắn thôi. Còn cậu thì sao? Dạo này thế nào?
Trần Thiên Hương vui vẻ nói chuyện với Nguyễn Thái Hà, không để ý đến Vũ Hương Ly ngồi một bên đang dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn mình. Vũ Hương Ly nhìn sang Nguyễn Thái Hà, chỉ muốn tìm cách đuổi người kia đi, tự nhiên đến rồi ngồi xuống cùng ăn, thật là phá đám mà. Vũ Hương Ly không có hảo cảm với người này.
– Chán lắm, công việc thì cũng ổn, nhưng hiện tại vẫn đang đơn thân. Không tìm ra ai tốt để nương tựa cả.
– Cậu xinh đẹp lại giỏi giang thế, có mà đầy người xếp hàng theo đuổi đấy.
– Nhưng trong số đấy lại chẳng có ai làm tớ thích cả.
– Cậu đấy, mắt đặt cao hơn trán, tiêu chuẩn của cậu rõ cao, làm sao chẳng không kiếm được người vừa ý.
Trần Thiên Hương vui vẻ tán gẫu.
– Tiêu chuẩn của tớ làm sao mà cao, chỉ cần một người hiền lành, thành đạt, điển hình như Thiên Hương đấy.
Nguyễn Thái Hà nói đến đây làm Vũ Hương Ly đang ngồi một bên uống rượu suýt phun ra. Ai cho cô lấy Thiên Hương nhà tôi ra làm mẫu chứ? Tưởng người như chị ấy dễ kiếm lắm chắc? Mà cũng cấm cô không được có ý với chị Hương. Mấy lời này Vũ Hương Ly chỉ muốn đem ra phun vào mặt Nguyễn Thái Hà, nhưng lại chỉ có thể giữ kín ở trong lòng.
– Hahaa, cậu lúc nào cũng đánh giá cao tớ.
Nguyễn Thái Hà thấy Trần Thiên Hương rõ ràng hiểu ý mình nói, thế nhưng lại tỏ ra bình thường liền nói tiếp.
– Còn cậu thì sao? Bao giờ định cho tớ ăn cỗ thế?
Trần Thiên Hương nghe câu này, e ngại nhìn sang Vũ Hương Ly, chỉ một động tác rất nhỏ, nhưng bị Nguyễn Thái Hà nhìn ra hết.
– Chắc cũng phải một thời gian nữa. Haha.
Trần Thiên Hương cười trừ, không biết nên trả lời như thế nào nữa.
– Mà, cậu biết bố tớ nói gì không? Hôm nọ bố tớ bảo, nếu không tìm được người đàn ông nào vừa ý để lấy thì cứ lấy Thiên Hương đi, vừa tài giỏi vừa thành đạt. Cậu thấy không, bố tớ ưng cậu đấy, có muốn làm con dâu nhà này không?
Nguyễn Thái Hà lại tiếp tục đùa vui nói. Trần Thiên Hương càng nghe càng thấy ngượng, bố của Nguyễn Thái Hà lại nói với con gái được những lời như thế sao?
– Bố cậu khéo đùa thật, cũng lâu rồi không vào thăm bác ấy. Cậu có về nhớ nhắn bố cậu có tớ hỏi thăm nhé.
Trần Thiên Hương đánh trống lảng sang chuyện khác, để ý Vũ Hương Ly ở bên cạnh, có lẽ ghen cũng đã đến đỉnh điểm, nếu còn tiếp tục chủ đề này nữa chỉ sợ chút nữa sẽ xảy ra chuyện mất. Nguyễn Thái Hà quan sát ánh mắt Trần Thiên Hương nhìn Vũ Hương Ly, cộng thêm lời nói đánh trống lảng vừa rồi, đoán chắc một trăm phần trăm hai người này là có quan hệ tình cảm. Lại thấy Vũ Hương Ly đối với mình toả ra đầy sát khí. Hừm, nếu như trước đây tôi có ý định theo đuổi Trần Thiên Hương từ sớm thì bây giờ đảm bảo không đến lượt cô đâu. Nguyễn Thái Hà khinh bỉ nghĩ.
– Ừ, tớ sẽ nói.
Phục vụ mang đồ ăn lên, bày ra bàn toàn những món ăn trông cực kì đẹp mắt, khẳng định được làm rất công phu, nhìn một cái là biết toàn những món đắt tiền. Nguyễn Thái Hà thầm nghĩ, Trần Thiên Hương cũng thật đáng nể, còn cặp kè được cô diễn viên xinh đẹp như thế này, chắc chắn đã tiêu tốn kha khá tiền. Nhưng mà cô không biết, chính xác là Vũ Hương Ly lao tâm khổ tứ bám theo quyến rũ, ăn không ít bạt tai mới có thể cho cô xem cảnh hai người “cặp kè” như thế này.
– Này, cậu ăn đi.
Nguyễn Thái Hà gắp đồ ăn bỏ vào bát Trần Thiên Hương, không quên khuyến mại một nụ cười xinh đẹp. Vũ Hương Ly không tin vào mắt mình nữa, đâu ra cái kẻ mặt dày như thế này chứ? Phá đám không nói, lại còn tự nhiên như thể cô ta là người mời bữa tối này vậy. Thực ra hành động của Nguyễn Thái Hà cũng không đến mức quá thể, thế nhưng vì Vũ Hương Ly có ác cảm với người này, cho nên cô ta làm cái gì cô cũng đều cảm thấy chướng mắt.
Trần Thiên Hương nhìn sang Vũ Hương Ly, bắt gặp ánh mắt người kia cũng đang nhìn mình, liền cười nhẹ một cái, điệu cười như thể muốn nói “không phải chị muốn thế đâu”. Trong lòng Trần Thiên Hương có chút khốn khổ, lâu không gặp cũng quên mất Nguyễn Thái Hà là người tự nhiên như thế nào. Ngày trước có lần cô ấy ôm và hôn vào má mình ngay giữa cổng trường đại học vì lời thách đố của mấy người bạn, mà hôn xong vẫn rất tự nhiên như thể chưa có gì xảy ra, trong khi cô đã sớm đỏ mặt tía tai. Hiện tại Nguyễn Thái Hà lại tự nhiên thể hiện như thế, Vũ Hương Ly lại có cái tính ghen ghét so với Hoạn Thư chỉ có bằng không có kém. Thật khiến Trần Thiên Hương phải đau đầu mà.
– Chị, món này ngon.
Vũ Hương Ly không chịu thua kém, cũng gắp đồ ăn cho Trần Thiên Hương, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Thái Hà như khiêu chiến. Cô tưởng cô gắp được mà tôi không gắp được à?
Hai người Vũ Hương Ly và Nguyễn Thái Hà cứ thay nhau gắp, gắp qua rồi gắp lại, tất cả đều đặt vào bát Trần Thiên Hương, cho đến khi đã gần đầy, giám đốc mới dám mở lời.
– Được rồi, tôi có thể tự ăn mà, hai người cứ tự nhiên đi.
Cuối cùng, dằng co mãi thì Vũ Hương Ly cũng kéo được Trần Thiên Hương ra khỏi nhà hàng, không cho tiếp xúc cùng cô gái vô duyên có thừa kia nữa. Nghĩ mà tức chết mà.
***
Về đến khách sạn, Vũ Hương Ly không thay quần áo, trực tiếp nằm lên giường, quay mặt về một phía, không thèm nhìn Trần Thiên Hương.
– Này, em không đi thay đồ à?
Trần Thiên Hương vỗ vỗ vào cánh tay người kia, nhưng Vũ Hương Ly lại nhích ra xa một chút.
– Sao thế? Chị có làm gì em đâu.
Trần Thiên Hương biết Vũ Hương Ly vì chuyện gặp Nguyễn Thái Hà ở nhà hàng mà giận dỗi, nhưng cũng đâu phải cô muốn thế.
– Này, Ly ơi.
Vũ Hương Ly thấy Trần Thiên Hương cứ nhan nhản bên tai liền ngồi bật dậy, nhéo mạnh vào hai má Trần Thiên Hương, vừa nhéo vừa quát.
– Ly Ly Ly cái gì, chị là cái đồ đáng ghét, ai bảo chị cho cái đồ tự nhiên vô duyên kia ngồi cùng chứ? Chị xem cô ta biến bữa tối của mình thành tiệc hàn huyên thấy vui không, em ghét cái cô Thái Hà gì gì đấy, còn ghét chị hơn, làm cái gì để người ta muốn chị làm con dâu. Đáng ghét, đáng giận.
Trần Thiên Hương bật cười thành tiếng, nhưng cũng không thể phủ nhận là Vũ Hương Ly véo đau quá. Đúng là tính tình trẻ con, tức giận không biết trút vào đâu liền nhéo má người khác. Liền ôm lấy eo người kia, hôn phớt một cái lên môi, sau đó nịnh nọt nói.
– Hương Ly của chị thật trẻ con, em so sánh với Thái Hà làm gì chứ? Chị Hương bảo sau này chỉ thích em em còn lo lắng ghen tuông làm cái gì, coi như tối nay chị mời cô ấy ăn là sai, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà, chị sẽ đền bù cho em. Được không?
Vũ Hương Ly đang tức giận, nhưng bừa nghe lời đường mật của Trần Thiên Hương một cái thì hết giận ngay lập tức. Có chăng do giám đốc quá giỏi nịnh, hay là tại Vũ Hương Ly quá dễ dụ?
– Nói thế còn được đấy, giám đốc, lấy đồ ngủ cho em thay đi.
Vũ Hương Ly hết giận, lại quay qua làm nũng sai bảo Trần Thiên Hương, mà giám đốc lại vui vui vẻ vẻ đi lấy đồ ngủ. Trần Thiên Hương càng ngày càng dễ sai bảo nha.
– Chị, bây giờ đi ăn sáng đi.
– Ừ, em muốn ăn gì?
– Ăn gì cũng được, chọn đại một cái, sau đó chúng ta đi dạo biển.
Vũ Hương Ly phấn khích nói, nghĩ đến ba ngày được ở cạnh Trần Thiên Hương, không có phút nào không cạnh nhau, nghĩ tới đã thấy vui rồi. Cứ từ từ tận hưởng.
Trần Thiên Hương theo yêu cầu, đưa Vũ Hương Ly đi ăn sáng. Sau một lúc đánh nhanh diệt gọn, cuối cùng cũng xong bữa sáng.
Trên bờ biển vắng người, chỉ có Trần Thiên Hương nắm tay người yêu xinh đẹp bước đi. Sóng đánh nhẹ vào bờ, phủ lên hai đôi chân trần xinh đẹp, Vũ Hương Ly thích thú nhìn sóng đánh, sau đó còn bày trò rủ Trần Thiên Hương chơi, cứ có sóng đánh đến thì nhảy lên. Đến khi chơi phát chán rồi lại bỏ tay Trần Thiên Hương ra, chạy dọc bờ biển tìm vỏ ốc. Vũ Hương Ly chính xác là đứa trẻ lần đầu tiên được đi biển, rất năng động, nhìn đến cái gì cũng cười. Nhặt được một cái vỏ ốc liền đưa lên tai nghe, sau đó cười rộ lên, dù sao vui nhưng không hề quên Trần Thiên Hương, liền cầm vỏ ốc chạy tới bên tổng giám đốc, áp vào tai người kia.
– Nghe đi, giống tiếng sóng phải không chị.
Vũ Hương Ly nhìn gương mặt đang chú ý lắng nghe của người kia vô cùng thích thú, liền hôn lên má người kia một cái. Trần Thiên Hương không chịu thua kém, kéo cổ người kia lại, tặng cho một nụ hôn nồng nhiệt. Cảnh tượng rất đẹp đẽ, trên bờ biển trắng, sóng đánh nhè nhẹ, có hai người đang hôn nhau. Giờ có nói gì đi nữa cũng bằng thừa.
***
Tối, Trần Thiên Hương đặt một bàn ăn tại một nhà hàng lớn gần bờ biển. Bàn ăn ở một góc riêng, nhìn ra xa có thể thấy được biển về đêm, nói chung là rất thơ mộng, cũng có thể gọi là lãng mạn đi. Tổng giám đốc còn chu đáo cho chuẩn bị hoa hồng. Đương nhiên, không gian riêng thì không thể thiếu hoa hồng và rượu vang.
Vũ Hương Ly nhìn thấy bàn ăn Trần Thiên Hương chuẩn bị sẵn, có hoa hồng, nến thơm, rượu vang. Những thứ này không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng Trần Thiên Hương lại có thể là người lãng mạn như vậy sao?. Vũ Hương Ly thầm nghĩ.
– Cũng không biết giám đốc lại là người biết lấy lòng phụ nữ như thế này.
Vũ Hương Ly đùa vui nói. cũng không biết cách lấy lòng này chỉ xảy ra với mỗi mình cô. Nếu không phải là Vũ Hương Ly quyến rũ Trần Thiên Hương, thì giám đốc đến nay vẫn chỉ có đàn ông theo đuổi lấy lòng bằng cách này thôi, đâu có chuyện đi lấy lòng người phụ nữ khác.
– Nói như chị là đàn ông trăng hoa ý.
– Không không không, giám đốc Hương là một người rất xinh đẹp. Tự nhiên em cảm thấy, yêu chị còn tốt hơn yêu nhưng người đàn ông khác. Có người đàn ông nào lại vừa mềm mại vừa chu đáo như thế đâu.
– Ừ đương nhiên, càng ngày sẽ càng biết chị tuyệt vời mà.
Trần Thiên Hương đùa vui nói, có lẽ là do ở chung với Vũ Hương Ly đã lâu, lây được bản tính thích tự khen bản thân của người kia.
– Chị càng ngày càng thích nói chuyện giống em. Haha
– Uống rượu nhé.
Trần Thiên Hương rót một chút rượu vào ly, nhìn dòng rượu đỏ sóng sánh vô cùng đẹp mắt.
– Vâng, phải uống chứ.
Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly đang vui vui vẻ vẻ uống rượu, liền có một cô gái bước đến. Cô gái dáng người rất đẹp, so với người mẫu có phần ngang ngửa, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, tự nhiên đặt tay lên vai Trần Thiên Hương.
– Thiên Hương đây phải không, đã lâu lắm rồi không gặp.
– Ô, Hà à? Cậu cũng ăn tối ở đây sao?
Trần Thiên Hương gặp được người quen liền đứng dậy chào hỏi. Vũ Hương Ly trông thấy một màn bắt tay đầy thân mật sinh ghen. Chỉ là bạn bè thôi mà, có cần phải thân mật vậy không?
– Phải, tớ đi du lịch một mình, tối nay đến đây ăn tối, ngồi ở kia lâu rồi, lúc nãy nhìn thấy cậu, bây giờ mới dám đến nhận, là Thiên Hương thật. Haha
Cô gái xinh đẹp này tên Nguyễn Thái Hà. Xem cách nói chuyện có vẻ quan hệ khá tốt với Trần Thiên Hương. Bộ váy cô ta mặc cũng thuộc loại hàng hiệu, xem ra là người có thân thế tốt, Vũ Hương Ly tỉ mỉ đánh giá. Trần Thiên Hương hình như quan hệ toàn với tầng lớp thượng lưu.
– Đây là?
– Giới thiệu với cậu, đây là Hương Ly.
Trần Thiên Hương mỉm cười nói.
– Ò, chào cô, tôi là Thái Hà, bạn học cùng đại học với Thiên Hương.
Nguyễn Thái Hà đọc tin tức, thấy Trần Thiên Hương có quan hệ với cô diễn viên nổi tiếng này, xem ra là phải rồi. Nhưng cũng tế nhị không hỏi ra. Nguyễn Thái Hà đưa tay ra, có ý định muốn bắt tay, Vũ Hương Ly cũng lịch sự đưa tay ra, nắm lấy bàn tay người kia.
– Vâng, chào chị, nếu là bạn của chị Hương thì em cũng phải xưng hô cho phải phép.
– Cậu ăn một mình à? Nếu không chê thì ngồi chung với bọn mình đi.
Trần Thiên Hương hoà nhã nói. Vũ Hương Ly ở bên cạnh chỉ mong muốn người kia không nhận lời mà rời đi.
– Được không?
– Tất nhiên.
Nguyễn Thái Hà đi ăn một mình, được Trần Thiên Hương mời ăn cùng đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Bữa tối có thêm người ngoài liền có thêm tiếng nói. Thế nhưng Nguyễn Thái Hà đến, biến bữa tối lãng mạn của Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly thành buổi nói chuyện ôn lại kỉ niệm cũ.
– Thiên Hương, dạo này xem mọi người nói, có vẻ cậu rất thành công nhỉ, bộ sản phẩm mới thật đẹp, tớ cũng đặc biệt mua một bộ đấy.
– Thật à? Haha, cảm ơn cậu, cũng do may mắn thôi. Còn cậu thì sao? Dạo này thế nào?
Trần Thiên Hương vui vẻ nói chuyện với Nguyễn Thái Hà, không để ý đến Vũ Hương Ly ngồi một bên đang dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn mình. Vũ Hương Ly nhìn sang Nguyễn Thái Hà, chỉ muốn tìm cách đuổi người kia đi, tự nhiên đến rồi ngồi xuống cùng ăn, thật là phá đám mà. Vũ Hương Ly không có hảo cảm với người này.
– Chán lắm, công việc thì cũng ổn, nhưng hiện tại vẫn đang đơn thân. Không tìm ra ai tốt để nương tựa cả.
– Cậu xinh đẹp lại giỏi giang thế, có mà đầy người xếp hàng theo đuổi đấy.
– Nhưng trong số đấy lại chẳng có ai làm tớ thích cả.
– Cậu đấy, mắt đặt cao hơn trán, tiêu chuẩn của cậu rõ cao, làm sao chẳng không kiếm được người vừa ý.
Trần Thiên Hương vui vẻ tán gẫu.
– Tiêu chuẩn của tớ làm sao mà cao, chỉ cần một người hiền lành, thành đạt, điển hình như Thiên Hương đấy.
Nguyễn Thái Hà nói đến đây làm Vũ Hương Ly đang ngồi một bên uống rượu suýt phun ra. Ai cho cô lấy Thiên Hương nhà tôi ra làm mẫu chứ? Tưởng người như chị ấy dễ kiếm lắm chắc? Mà cũng cấm cô không được có ý với chị Hương. Mấy lời này Vũ Hương Ly chỉ muốn đem ra phun vào mặt Nguyễn Thái Hà, nhưng lại chỉ có thể giữ kín ở trong lòng.
– Hahaa, cậu lúc nào cũng đánh giá cao tớ.
Nguyễn Thái Hà thấy Trần Thiên Hương rõ ràng hiểu ý mình nói, thế nhưng lại tỏ ra bình thường liền nói tiếp.
– Còn cậu thì sao? Bao giờ định cho tớ ăn cỗ thế?
Trần Thiên Hương nghe câu này, e ngại nhìn sang Vũ Hương Ly, chỉ một động tác rất nhỏ, nhưng bị Nguyễn Thái Hà nhìn ra hết.
– Chắc cũng phải một thời gian nữa. Haha.
Trần Thiên Hương cười trừ, không biết nên trả lời như thế nào nữa.
– Mà, cậu biết bố tớ nói gì không? Hôm nọ bố tớ bảo, nếu không tìm được người đàn ông nào vừa ý để lấy thì cứ lấy Thiên Hương đi, vừa tài giỏi vừa thành đạt. Cậu thấy không, bố tớ ưng cậu đấy, có muốn làm con dâu nhà này không?
Nguyễn Thái Hà lại tiếp tục đùa vui nói. Trần Thiên Hương càng nghe càng thấy ngượng, bố của Nguyễn Thái Hà lại nói với con gái được những lời như thế sao?
– Bố cậu khéo đùa thật, cũng lâu rồi không vào thăm bác ấy. Cậu có về nhớ nhắn bố cậu có tớ hỏi thăm nhé.
Trần Thiên Hương đánh trống lảng sang chuyện khác, để ý Vũ Hương Ly ở bên cạnh, có lẽ ghen cũng đã đến đỉnh điểm, nếu còn tiếp tục chủ đề này nữa chỉ sợ chút nữa sẽ xảy ra chuyện mất. Nguyễn Thái Hà quan sát ánh mắt Trần Thiên Hương nhìn Vũ Hương Ly, cộng thêm lời nói đánh trống lảng vừa rồi, đoán chắc một trăm phần trăm hai người này là có quan hệ tình cảm. Lại thấy Vũ Hương Ly đối với mình toả ra đầy sát khí. Hừm, nếu như trước đây tôi có ý định theo đuổi Trần Thiên Hương từ sớm thì bây giờ đảm bảo không đến lượt cô đâu. Nguyễn Thái Hà khinh bỉ nghĩ.
– Ừ, tớ sẽ nói.
Phục vụ mang đồ ăn lên, bày ra bàn toàn những món ăn trông cực kì đẹp mắt, khẳng định được làm rất công phu, nhìn một cái là biết toàn những món đắt tiền. Nguyễn Thái Hà thầm nghĩ, Trần Thiên Hương cũng thật đáng nể, còn cặp kè được cô diễn viên xinh đẹp như thế này, chắc chắn đã tiêu tốn kha khá tiền. Nhưng mà cô không biết, chính xác là Vũ Hương Ly lao tâm khổ tứ bám theo quyến rũ, ăn không ít bạt tai mới có thể cho cô xem cảnh hai người “cặp kè” như thế này.
– Này, cậu ăn đi.
Nguyễn Thái Hà gắp đồ ăn bỏ vào bát Trần Thiên Hương, không quên khuyến mại một nụ cười xinh đẹp. Vũ Hương Ly không tin vào mắt mình nữa, đâu ra cái kẻ mặt dày như thế này chứ? Phá đám không nói, lại còn tự nhiên như thể cô ta là người mời bữa tối này vậy. Thực ra hành động của Nguyễn Thái Hà cũng không đến mức quá thể, thế nhưng vì Vũ Hương Ly có ác cảm với người này, cho nên cô ta làm cái gì cô cũng đều cảm thấy chướng mắt.
Trần Thiên Hương nhìn sang Vũ Hương Ly, bắt gặp ánh mắt người kia cũng đang nhìn mình, liền cười nhẹ một cái, điệu cười như thể muốn nói “không phải chị muốn thế đâu”. Trong lòng Trần Thiên Hương có chút khốn khổ, lâu không gặp cũng quên mất Nguyễn Thái Hà là người tự nhiên như thế nào. Ngày trước có lần cô ấy ôm và hôn vào má mình ngay giữa cổng trường đại học vì lời thách đố của mấy người bạn, mà hôn xong vẫn rất tự nhiên như thể chưa có gì xảy ra, trong khi cô đã sớm đỏ mặt tía tai. Hiện tại Nguyễn Thái Hà lại tự nhiên thể hiện như thế, Vũ Hương Ly lại có cái tính ghen ghét so với Hoạn Thư chỉ có bằng không có kém. Thật khiến Trần Thiên Hương phải đau đầu mà.
– Chị, món này ngon.
Vũ Hương Ly không chịu thua kém, cũng gắp đồ ăn cho Trần Thiên Hương, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Thái Hà như khiêu chiến. Cô tưởng cô gắp được mà tôi không gắp được à?
Hai người Vũ Hương Ly và Nguyễn Thái Hà cứ thay nhau gắp, gắp qua rồi gắp lại, tất cả đều đặt vào bát Trần Thiên Hương, cho đến khi đã gần đầy, giám đốc mới dám mở lời.
– Được rồi, tôi có thể tự ăn mà, hai người cứ tự nhiên đi.
Cuối cùng, dằng co mãi thì Vũ Hương Ly cũng kéo được Trần Thiên Hương ra khỏi nhà hàng, không cho tiếp xúc cùng cô gái vô duyên có thừa kia nữa. Nghĩ mà tức chết mà.
***
Về đến khách sạn, Vũ Hương Ly không thay quần áo, trực tiếp nằm lên giường, quay mặt về một phía, không thèm nhìn Trần Thiên Hương.
– Này, em không đi thay đồ à?
Trần Thiên Hương vỗ vỗ vào cánh tay người kia, nhưng Vũ Hương Ly lại nhích ra xa một chút.
– Sao thế? Chị có làm gì em đâu.
Trần Thiên Hương biết Vũ Hương Ly vì chuyện gặp Nguyễn Thái Hà ở nhà hàng mà giận dỗi, nhưng cũng đâu phải cô muốn thế.
– Này, Ly ơi.
Vũ Hương Ly thấy Trần Thiên Hương cứ nhan nhản bên tai liền ngồi bật dậy, nhéo mạnh vào hai má Trần Thiên Hương, vừa nhéo vừa quát.
– Ly Ly Ly cái gì, chị là cái đồ đáng ghét, ai bảo chị cho cái đồ tự nhiên vô duyên kia ngồi cùng chứ? Chị xem cô ta biến bữa tối của mình thành tiệc hàn huyên thấy vui không, em ghét cái cô Thái Hà gì gì đấy, còn ghét chị hơn, làm cái gì để người ta muốn chị làm con dâu. Đáng ghét, đáng giận.
Trần Thiên Hương bật cười thành tiếng, nhưng cũng không thể phủ nhận là Vũ Hương Ly véo đau quá. Đúng là tính tình trẻ con, tức giận không biết trút vào đâu liền nhéo má người khác. Liền ôm lấy eo người kia, hôn phớt một cái lên môi, sau đó nịnh nọt nói.
– Hương Ly của chị thật trẻ con, em so sánh với Thái Hà làm gì chứ? Chị Hương bảo sau này chỉ thích em em còn lo lắng ghen tuông làm cái gì, coi như tối nay chị mời cô ấy ăn là sai, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà, chị sẽ đền bù cho em. Được không?
Vũ Hương Ly đang tức giận, nhưng bừa nghe lời đường mật của Trần Thiên Hương một cái thì hết giận ngay lập tức. Có chăng do giám đốc quá giỏi nịnh, hay là tại Vũ Hương Ly quá dễ dụ?
– Nói thế còn được đấy, giám đốc, lấy đồ ngủ cho em thay đi.
Vũ Hương Ly hết giận, lại quay qua làm nũng sai bảo Trần Thiên Hương, mà giám đốc lại vui vui vẻ vẻ đi lấy đồ ngủ. Trần Thiên Hương càng ngày càng dễ sai bảo nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.