Chương 66: CHAP 66
hoanghuyenn
09/10/2015
Nói là làm, Vũ Khánh ngay lập tức tìm hiểu, sau đó dùng mọi cách
giúp Trần Thiên Hương lấy lại công ty, Nguyễn Thái Hoàng tuy nắm phần
lớn cổ phần, thế nhưng vẫn ít hơn Trần Thiên Hương, nhưng bởi vì các cổ
đông còn lại đều bị ông ta mua chuộc, cộng thêm do lần trước việc công
ty bán hàng giả không được giải quyết càng làm Trần Thiên Hương mất uy
tín, cho nên chức vụ tổng giám đốc mới rơi vào tay Nguyễn Thái Hoàng.
Sau đó ông ta lại tiếp tục bóp chặt tài chính, nhất cử nhất động việc
quản lí công ty của cô đều bị ông ta giám sát, khiến cho cô không thể
nào trở mình. Đương nhiên kế hoạch này đã được Nguyễn Thái Hoàng lên từ
rất lâu, sau đó còn nhờ sự giúp đỡ của Nguyễn Hiền, mất rất nhiều công
sức mới thành công, ông càng đánh giá cao tài năng của Trần Thiên Hương.
Có lẽ có người sẽ nghĩ rằng thật hơi vô lí, ông ta chỉ cần vơ một cái sẽ có ngay một nắm con dâu chẳng mất chút công sức gì, thế mà lại chạy đi chạy lại, nhọc công nhọc sức làm đủ mọi chuyện để thuyết phục Trần Thiên Hương lấy con trai mình, chưa kể đến cô đã không đồng ý thì thôi, lại còn không thể sinh được con. Thế nhưng Nguyễn Thái Hoàng thật sự rất yêu quý Trần Thiên Hương, từ sau khi gặp cô gái này thì không có ai lọt vào mắt của ông hết, vừa thông minh hiểu chuyện, lại tài giỏi, biết trong biết ngoài, không những thế lại còn xinh đẹp vô cùng, gia đình giàu có gia giáo, đứng bên cạnh con trai mình vừa đẹp đôi vừa môn đăng hộ đối, có được cô con dâu tuyệt vời như thế thì ông còn tiếc cái gì được đây? Nguyễn Hoàng Huy từ sau khi gặp cô thì chăm chỉ học hành kinh doanh, hàng ngày ngày nào cũng theo mình đến công ty làm việc, cũng chẳng thấy nó đi chơi với lũ bạn không ra gì kia nữa, chỉ có mấy đêm không về thì ông cũng không biết lí do vì sao (Anh ấy đến chỗ của chị Nguyễn Thiên Hương ấy) nhưng sáng sớm hôm sau trở về thì quần áo vẫn gọn gàng sạch sẽ, không có dấu hiệu của việc ăn nhậu. Con trai cải biến tốt như thế làm cho ông cực kì vui mừng, nhưng còn vui hơn nữa là khi nghe nó nói rằng nó cố gắng tiến bộ, mong ông có thể hỏi cưới Trần Thiên Hương cho. Còn hứa nếu lấy được cô làm vợ, nhất định sau này sẽ cố gắng làm việc thật tốt, bỏ ngay thói chơi bời trác táng. Nguyễn Thái Hoàng cười thầm, con trai ông cũng thật sự là có mắt nhìn người đi, nhìn trúng cô gái tốt đẹp lại vì cô ấy mà thay đổi bản thân, điều này cực kì tốt, làm cho Nguyễn Thái Hoàng cảm thấy rất mừng. Cho nên chỉ cần cưới được Trần Thiên Hương về làm con dâu, mặc kệ mấy chuyện liên quan khác ông đều có thể bỏ qua.
***
Vũ Khánh gọi Trần Thiên Hương đến nhà, nói với cô đến để bàn một số chuyện công ty, còn bàn bạc một số chuyện khác nữa.
Ông nhìn về phía Vũ Hương Ly, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, trong đôi mắt chứa đầy là đau đớn, buồn khổ, mệt mỏi. Ông cảm thấy chua xót không nói nên lời. Liền hỏi.
– Con có muốn gặp đứa bé không? Bố bảo Thiên Hương bế nó đến.
Vũ Khánh thật sự không muốn để con gái nhìn thấy hai người kia, chỉ sợ cô sẽ mềm lòng mà dang dở mọi chuyện, thế nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt ảo não kia, ông cũng không cứng rắn đến mức như thế, liền hỏi xem cô có muốn gặp họ không.
Vũ Hương Ly rối bời, cô rất muốn rất muốn nhìn thấy Thiên Hương, muốn nhìn thấy đứa bé nữa, từ ngày sinh nó ra cô chỉ được chạm vào nó duy nhất một lần, nhớ đến thân hình nhỏ bé còn đỏ hỏn kia, tim Vũ Hương Ly chợt run lên, sau đó đau đớn vô cùng, như bị ai đó dùng dao mạnh mẽ cứa lên. Nước mắt lại trào ra, cô lắc đầu thật mạnh.
– Không cần, con nhìn chị Hương là đủ rồi, gặp cả con bé, con sợ không thể chịu được.
Vũ Khánh gật đầu, đau lòng nói.
– Ừ.
Trần Thiên Hương lái xe đến nhà Vũ Khánh, vào đến phòng khách đã thấy ông ngồi đó, vẫn cao lớn phong độ, khuôn mặt đẹp đẽ thấm đậm dấu vết của thời gian, nhưng vẫn đẹp đẽ rõ nét khiến cho người ta không thể quên được, khuôn mặt người yêu cô cũng chính là được gọt rũa từ đây. Bất giác Trần Thiên Hương hơi dừng lại, trong mắt ánh lên một tia buồn sầu, nhưng rất nhanh đã kiềm chế được, hơi mỉm cười đi đến ghế sofa.
– Con chào bố ạ.
– Chào con.
Vũ Khánh mỉm cười, Trần Thiên Hương nhận ra trên mặt ông có tia buồn sầu, liền hỏi.
– Bố có gì bận tâm sao ạ?
– Không có gì, hôm nay bố gọi con đến để bàn chút chuyện thôi.
– Vâng, bố nói đi ạ.
Trần Thiên Hương nhận tách trà người giúp việc vừa rót, sau đó lễ phép nói với ông.
– Chuyện đám cưới sắp tới cũng không thể ngăn lại được nữa, thời gian này ông ta sẽ giám sát con rất kĩ, không để con trốn đi đâu được nên tạm thời chỉ có thể ngồi yên chờ đám cưới diễn ra, hôm đấy chắc chắn ông Thái Hoàng kia nhất định sẽ cử rất nhiều bảo vệ đến, nhưng lại cực kì may mắn là tổ chức đám cưới ở khách sạn của bố,bố tính rồi, trước khi đám cưới diễn ra khoảng mười lăm phút bố sẽ cho người giả làm nhân viên trang điểm đến đón con, sau đó lấy xe của bố đi ra khỏi khách sạn.
Trần Thiên Hương nghe xong hơi chần chừ.
– Nhưng còn mẹ anh Minh, con sợ ông ta tiếp tục giữ bà.
– Đừng có lo, đám cưới không có cô dâu tức là bị phá hỏng rồi, cái ông Thái Hoàng này thực chất là con cáo già, lại rất giữ thể diện, cho nên sẽ kiếm được lí do hay nhất giải thích cho khách mời và truyền thông để hoãn đám cưới. Nhưng con nghĩ xem, sau việc này đám cưới lại có thể tiếp tục sao? Chẳng ai rảnh rỗi đến dự cái đám cưới này lần hai đâu, còn nữa, bố nhúng tay vào chuyện công ty giúp con lấy lại quyền điều hành, sau đó mua chuộc lại công an từ tay ông ta, giải quyết từng việc một, đảm bảo với con chỉ trong một tuần ông ta sẽ không còn một lí do gì để khống chế con nữa, lúc đó chắc chắn phải thả người. Bố nói điều này có thể không khiêm tốn, nhưng có một điều bố dám khẳng định, so với cái ông Thái Hoàng kia bố chắc chắn tài giỏi và giàu có hơn.
Trần Thiên Hương mỉm cười, Vũ Khánh nói như thế khiến cô cực kì yên tâm. Cô biết ông không chỉ là chủ của khách sạn lớn nhất thành phố này, mà còn sở hữu rất nhiều tài sản khác, các khách sạn, resort lớn nhỏ trong nước và nước ngoài ông đều có cổ phần trong đó, còn đầu tư vào các trường đại học, thậm chí các công ty giải trí cũng có bóng dáng của người đàn ông này. Vũ Khánh có thể tự tin nói như thế cũng không có gì lạ.
– Vâng, con cũng thật là, nếu ban đầu con đi tìm bố xin giúp đỡ có lẽ chuyện cũng không thành ra thế này.
– Không sao, bây giờ cũng không muộn.
Vũ Hương Ly đứng sau cánh cửa phòng liền với phòng khách, qua khe cửa hé mở nhìn thấy Trần Thiên Hương. Cô ngồi đó, dáng người mảnh khảnh, quần tây áo vest màu đen lịch sự, mái tóc dài mượt phủ xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, thế nhưng sắc mặt rất nhợt nhạt, trong đôi mắt kia có tia buồn sầu vô cùng đang bị cô ấy quật cường che giấu, có lẽ chỉ có Vũ Hương Ly mới nhìn thấy tia buồn ấy. Nước mắt cô trào ra, tim như thắt lại, bàn tay nắm chặt lại, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay như muốn bật máu, cô không biết thời gian qua Thiên Hương của cô đã chịu khổ sở đến như thế nào. Trong lòng chị ấy chắc đau khổ, mệt mỏi lắm, thế mà vẫn phải gồng lên cười cười làm như mạnh mẽ lắm như thế kia. Vậy mà cô, chỉ vì chưa hiểu chuyện, ghen tuông nông cạn mà làm ra chuyện không ra gì. Thật sự giờ phút này cô chỉ muốn tự cho mình mấy cái tát.
Nhìn thấy Trần Thiên Hương ngồi ngoài kia, Vũ Hương Ly không thể kiềm chế được, chỉ trực đẩy cửa chạy ra ngoài ôm lấy cô ấy, mãi mãi cũng không xa nửa bước nữa. Móng tay cô bấm càng chặt hơn, cái đau lan truyền làm cho cô bình tĩnh hơn một chút, cô hiểu, giờ phút này ra ngoài là không thể được, cố gắng kiềm chế lại, sau đó đóng lại cánh cửa phòng, quay lưng ngồi xụp xuống đất, hai bàn tay đưa lên ôm lấy khuôn mặt mà khóc.
Trần Thiên Hương nghe có tiếng động liền để ý đến cánh cửa, hơi nhíu mày.
– Nhà mình có ai hả bố?
Cô biết Vũ Khánh còn có một người vợ, nhưng bà ấy không thường xuyên ở nhà. Chẳng lẽ…
Vũ Khánh hơi giật mình, sau đó bình thường nói.
– Người giúp việc lau quét thôi, phòng kia để bao giờ có khách thì dùng nên ngày nào cũng được dọn dẹp.
– À, vâng.
Trong lòng cô hơi thất vọng, có lẽ cô suy nghĩ nhiều rồi, Hương Ly đang ở nước ngoài, sao về đây được chứ. Trên môi Trần Thiên Hương nở một nụ cười buồn.
Hoàn cảnh này cũng thật éo le, hai người yêu nhau, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
***
Ngày cưới.
Trong phòng trang điểm, Trần Thiên Hương mặc váy trắng dài, hoa văn màu trắng đẹp đẽ thanh nhã, chiếc váy không cầu kì, nhưng cực kì đẹp, là thợ may giỏi Nguyễn Hiền thuê để thiết kế riêng cho con gái.
Trang điểm xong, cô ngồi trên ghế, soi vào trước gương. Cô gái kia khuôn mặt thật đẹp, lông mày gọn gàng thanh thoát, đôi mắt đen sâu thẳm, mũi cao thanh tú, đôi môi được phủ bởi lớp son hồng, khuôn mặt cực kì thanh tú, hài hòa. Mái tóc nâu nhạt được chăm chút tỉ mỉ, trên tóc còn gài thêm hóa trắng, cảm giác vô cùng tinh tế, hòa nhã.
– Chị có vẻ buồn thế? Chị đẹp thế này lại lấy được người giàu có, em thấy bố chồng chị cũng tâm lí, sáng sớm nay đã đến xem xét mọi khâu chuẩn bị, còn nhắc chúng em phải trang điểm thật đẹp nữa. Thích nhất chị rồi đấy. Còn buồn gì nữa.
Một cô nhân viên trang điểm cười nói.
Trần Thiên Hương cười lạnh, mấy cái tâm lí, giàu có, đẹp đẽ này làm cô cảm thấy ghê tởm. Cô không thèm, bọn họ dùng mọi cách đê tiện nhất dồn cô đến thế này, mà bây giờ người ngoài nhìn vào lại cho là cô may mắn hạnh phúc lắm. Buồn cười.
Cô nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi, nhìn lại trong phòng chỉ còn cô và cô gái này, liền tìm một lí do đuổi khéo đi.
– Ừ, tại chị hơi hồi hộp, có buồn gì đâu. Mà, em đi kiếm cho chị viên thuốc giảm đau được không? Cứ lúc nào hồi hộp là chị bị đau bụng.
Nói rồi cô đưa tay ôm bụng, làm như thể rất đau.
Cô nhân viên trẻ nhìn thấy vậy vô cùng lo lắng, vội vàng đứng dậy xem xét.
– Sao ạ, chị đau bụng ạ, đau lắm à chị? Đợi em, em đi lấy thuốc ngay.
Cô nhân viên trang điểm đi rồi, Trần Thiên Hương vội vàng lấy khăn ướt lau đi lớp trang điểm trên mặt, lấy vội mấy bông hoa trên đầu xuống, độ khoảng mấy phút sau có một cô gái mở cửa phòng đi vào, đây chính là người Vũ Khánh đưa đến để giúp cô rời đi.
Cô gái kia vội vàng chạy đến.
– Là cô Hương phải không? Ông Khánh nói tôi đưa cô rời khỏi khách sạn, mau đi thôi.
Trần Thiên Hương hơi nhíu mày.
– Bây giờ cứ mặc thế này đi ra sao?
Cô gái kia chợt hiểu ra, vội vàng đi tìm cả phòng, thế nhưng không tìm thấy bộ quần áo nào khác cả.
– Chết thật, em quên mất.
Hôm nay cô vốn dĩ nhận được công việc là đến đón Trần Thiên Hương đi thôi, chứ còn việc này dường như quên mất.
Đang lúc lo lắng thì cánh cửa phòng bật mở. Là Nguyễn Hoàng Huy!
Trần Thiên Hương giật mình, sao anh ta lại có mặt ở đây? Không phải nói không được nhìn mặt cô dâu trước lễ cưới sao? Cô để ý, ở phía sau anh còn có một cô gái, khuôn mặt rất xinh đẹp hiền hòa, hai người nắm chặt tay. Trần Thiên Hương rất ngạc nhiên, đang định lên tiếng hỏi thì Nguyễn Hoàng Huy đã nói trước.
– Em đừng lo, anh biết em không muốn lấy anh, anh cũng không ép buộc em nữa, đây là quần áo của nhân viên phục vụ khách sạn, làm khổ em mặc tạm một chút, sau đó đi xuống tầng hầm, anh đã chuẩn bị sẵn xe rồi, mẹ em cũng ở trong xe.
Anh nói rồi đưa cho cô một túi đồ, đôi môi đẹp đẽ hơi mỉm cười, khuôn mặt càng trở nên sáng lạn. Nguyễn Thiên Hương ở bên cạnh, cô chưa bao giờ thấy anh cười ấm áp như thế, trong lòng chợt nhói đau.
Trần Thiên Hương nhận lấy túi đồ, mở ra xem, sau đó lại ngước mắt nhìn Nguyễn Hoàng Huy, nhất thời không biết phải nói gì, tại sao Nguyễn Hoàng Huy làm thế? Anh ta chẳng phải rất muốn lấy cô sao? Nhưng hành động này của Nguyễn Hoàng Huy làm cho cô có suy nghĩ khác về anh. Trong mắt ánh lên một tia vui mừng, sau đó mỉm cười.
– Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Nhưng… đám cưới thì…
– Không sao, đám cưới vẫn diễn ra, đây là Thiên Hương, người anh muốn lấy thật sự là cô ấy.
Trần Thiên Hương nhận thấy trong ánh mắt anh có sự dối lòng. Tự nhiên cảm thấy có chút gì đó áy náy.
– Vậy, cảm ơn anh, sau này nhất định sẽ có dịp đền đáp.
– Không sao, chỉ cần sau này em đồng ý để chúng ta làm bạn bè.
– Tất nhiên rồi.
– Ừ, anh ra ngoài, em nhanh thay đồ đi, thời gian không có nhiều.
Nguyễn Hoàng Huy cầm tay Nguyễn Thiên Hương đi ra ngoài, nhìn thấy nụ cười hòa nhã của Trần Thiên Hương đối với mình, trái tim anh như đập mạnh. Lần đầu tiên cô ấy nhìn anh với ánh mắt hòa nhã thật lòng như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất mãn nguyện. Thầm nghĩ bản thân đã làm đúng rồi. Bàn tay nắm chặt lấy bàn tay Nguyễn Thiên Hương. Cô gái này, có lẽ anh phải dốc sức bù đắp cho cô ấy thôi.
Có lẽ có người sẽ nghĩ rằng thật hơi vô lí, ông ta chỉ cần vơ một cái sẽ có ngay một nắm con dâu chẳng mất chút công sức gì, thế mà lại chạy đi chạy lại, nhọc công nhọc sức làm đủ mọi chuyện để thuyết phục Trần Thiên Hương lấy con trai mình, chưa kể đến cô đã không đồng ý thì thôi, lại còn không thể sinh được con. Thế nhưng Nguyễn Thái Hoàng thật sự rất yêu quý Trần Thiên Hương, từ sau khi gặp cô gái này thì không có ai lọt vào mắt của ông hết, vừa thông minh hiểu chuyện, lại tài giỏi, biết trong biết ngoài, không những thế lại còn xinh đẹp vô cùng, gia đình giàu có gia giáo, đứng bên cạnh con trai mình vừa đẹp đôi vừa môn đăng hộ đối, có được cô con dâu tuyệt vời như thế thì ông còn tiếc cái gì được đây? Nguyễn Hoàng Huy từ sau khi gặp cô thì chăm chỉ học hành kinh doanh, hàng ngày ngày nào cũng theo mình đến công ty làm việc, cũng chẳng thấy nó đi chơi với lũ bạn không ra gì kia nữa, chỉ có mấy đêm không về thì ông cũng không biết lí do vì sao (Anh ấy đến chỗ của chị Nguyễn Thiên Hương ấy) nhưng sáng sớm hôm sau trở về thì quần áo vẫn gọn gàng sạch sẽ, không có dấu hiệu của việc ăn nhậu. Con trai cải biến tốt như thế làm cho ông cực kì vui mừng, nhưng còn vui hơn nữa là khi nghe nó nói rằng nó cố gắng tiến bộ, mong ông có thể hỏi cưới Trần Thiên Hương cho. Còn hứa nếu lấy được cô làm vợ, nhất định sau này sẽ cố gắng làm việc thật tốt, bỏ ngay thói chơi bời trác táng. Nguyễn Thái Hoàng cười thầm, con trai ông cũng thật sự là có mắt nhìn người đi, nhìn trúng cô gái tốt đẹp lại vì cô ấy mà thay đổi bản thân, điều này cực kì tốt, làm cho Nguyễn Thái Hoàng cảm thấy rất mừng. Cho nên chỉ cần cưới được Trần Thiên Hương về làm con dâu, mặc kệ mấy chuyện liên quan khác ông đều có thể bỏ qua.
***
Vũ Khánh gọi Trần Thiên Hương đến nhà, nói với cô đến để bàn một số chuyện công ty, còn bàn bạc một số chuyện khác nữa.
Ông nhìn về phía Vũ Hương Ly, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, trong đôi mắt chứa đầy là đau đớn, buồn khổ, mệt mỏi. Ông cảm thấy chua xót không nói nên lời. Liền hỏi.
– Con có muốn gặp đứa bé không? Bố bảo Thiên Hương bế nó đến.
Vũ Khánh thật sự không muốn để con gái nhìn thấy hai người kia, chỉ sợ cô sẽ mềm lòng mà dang dở mọi chuyện, thế nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt ảo não kia, ông cũng không cứng rắn đến mức như thế, liền hỏi xem cô có muốn gặp họ không.
Vũ Hương Ly rối bời, cô rất muốn rất muốn nhìn thấy Thiên Hương, muốn nhìn thấy đứa bé nữa, từ ngày sinh nó ra cô chỉ được chạm vào nó duy nhất một lần, nhớ đến thân hình nhỏ bé còn đỏ hỏn kia, tim Vũ Hương Ly chợt run lên, sau đó đau đớn vô cùng, như bị ai đó dùng dao mạnh mẽ cứa lên. Nước mắt lại trào ra, cô lắc đầu thật mạnh.
– Không cần, con nhìn chị Hương là đủ rồi, gặp cả con bé, con sợ không thể chịu được.
Vũ Khánh gật đầu, đau lòng nói.
– Ừ.
Trần Thiên Hương lái xe đến nhà Vũ Khánh, vào đến phòng khách đã thấy ông ngồi đó, vẫn cao lớn phong độ, khuôn mặt đẹp đẽ thấm đậm dấu vết của thời gian, nhưng vẫn đẹp đẽ rõ nét khiến cho người ta không thể quên được, khuôn mặt người yêu cô cũng chính là được gọt rũa từ đây. Bất giác Trần Thiên Hương hơi dừng lại, trong mắt ánh lên một tia buồn sầu, nhưng rất nhanh đã kiềm chế được, hơi mỉm cười đi đến ghế sofa.
– Con chào bố ạ.
– Chào con.
Vũ Khánh mỉm cười, Trần Thiên Hương nhận ra trên mặt ông có tia buồn sầu, liền hỏi.
– Bố có gì bận tâm sao ạ?
– Không có gì, hôm nay bố gọi con đến để bàn chút chuyện thôi.
– Vâng, bố nói đi ạ.
Trần Thiên Hương nhận tách trà người giúp việc vừa rót, sau đó lễ phép nói với ông.
– Chuyện đám cưới sắp tới cũng không thể ngăn lại được nữa, thời gian này ông ta sẽ giám sát con rất kĩ, không để con trốn đi đâu được nên tạm thời chỉ có thể ngồi yên chờ đám cưới diễn ra, hôm đấy chắc chắn ông Thái Hoàng kia nhất định sẽ cử rất nhiều bảo vệ đến, nhưng lại cực kì may mắn là tổ chức đám cưới ở khách sạn của bố,bố tính rồi, trước khi đám cưới diễn ra khoảng mười lăm phút bố sẽ cho người giả làm nhân viên trang điểm đến đón con, sau đó lấy xe của bố đi ra khỏi khách sạn.
Trần Thiên Hương nghe xong hơi chần chừ.
– Nhưng còn mẹ anh Minh, con sợ ông ta tiếp tục giữ bà.
– Đừng có lo, đám cưới không có cô dâu tức là bị phá hỏng rồi, cái ông Thái Hoàng này thực chất là con cáo già, lại rất giữ thể diện, cho nên sẽ kiếm được lí do hay nhất giải thích cho khách mời và truyền thông để hoãn đám cưới. Nhưng con nghĩ xem, sau việc này đám cưới lại có thể tiếp tục sao? Chẳng ai rảnh rỗi đến dự cái đám cưới này lần hai đâu, còn nữa, bố nhúng tay vào chuyện công ty giúp con lấy lại quyền điều hành, sau đó mua chuộc lại công an từ tay ông ta, giải quyết từng việc một, đảm bảo với con chỉ trong một tuần ông ta sẽ không còn một lí do gì để khống chế con nữa, lúc đó chắc chắn phải thả người. Bố nói điều này có thể không khiêm tốn, nhưng có một điều bố dám khẳng định, so với cái ông Thái Hoàng kia bố chắc chắn tài giỏi và giàu có hơn.
Trần Thiên Hương mỉm cười, Vũ Khánh nói như thế khiến cô cực kì yên tâm. Cô biết ông không chỉ là chủ của khách sạn lớn nhất thành phố này, mà còn sở hữu rất nhiều tài sản khác, các khách sạn, resort lớn nhỏ trong nước và nước ngoài ông đều có cổ phần trong đó, còn đầu tư vào các trường đại học, thậm chí các công ty giải trí cũng có bóng dáng của người đàn ông này. Vũ Khánh có thể tự tin nói như thế cũng không có gì lạ.
– Vâng, con cũng thật là, nếu ban đầu con đi tìm bố xin giúp đỡ có lẽ chuyện cũng không thành ra thế này.
– Không sao, bây giờ cũng không muộn.
Vũ Hương Ly đứng sau cánh cửa phòng liền với phòng khách, qua khe cửa hé mở nhìn thấy Trần Thiên Hương. Cô ngồi đó, dáng người mảnh khảnh, quần tây áo vest màu đen lịch sự, mái tóc dài mượt phủ xuống vai, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, thế nhưng sắc mặt rất nhợt nhạt, trong đôi mắt kia có tia buồn sầu vô cùng đang bị cô ấy quật cường che giấu, có lẽ chỉ có Vũ Hương Ly mới nhìn thấy tia buồn ấy. Nước mắt cô trào ra, tim như thắt lại, bàn tay nắm chặt lại, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay như muốn bật máu, cô không biết thời gian qua Thiên Hương của cô đã chịu khổ sở đến như thế nào. Trong lòng chị ấy chắc đau khổ, mệt mỏi lắm, thế mà vẫn phải gồng lên cười cười làm như mạnh mẽ lắm như thế kia. Vậy mà cô, chỉ vì chưa hiểu chuyện, ghen tuông nông cạn mà làm ra chuyện không ra gì. Thật sự giờ phút này cô chỉ muốn tự cho mình mấy cái tát.
Nhìn thấy Trần Thiên Hương ngồi ngoài kia, Vũ Hương Ly không thể kiềm chế được, chỉ trực đẩy cửa chạy ra ngoài ôm lấy cô ấy, mãi mãi cũng không xa nửa bước nữa. Móng tay cô bấm càng chặt hơn, cái đau lan truyền làm cho cô bình tĩnh hơn một chút, cô hiểu, giờ phút này ra ngoài là không thể được, cố gắng kiềm chế lại, sau đó đóng lại cánh cửa phòng, quay lưng ngồi xụp xuống đất, hai bàn tay đưa lên ôm lấy khuôn mặt mà khóc.
Trần Thiên Hương nghe có tiếng động liền để ý đến cánh cửa, hơi nhíu mày.
– Nhà mình có ai hả bố?
Cô biết Vũ Khánh còn có một người vợ, nhưng bà ấy không thường xuyên ở nhà. Chẳng lẽ…
Vũ Khánh hơi giật mình, sau đó bình thường nói.
– Người giúp việc lau quét thôi, phòng kia để bao giờ có khách thì dùng nên ngày nào cũng được dọn dẹp.
– À, vâng.
Trong lòng cô hơi thất vọng, có lẽ cô suy nghĩ nhiều rồi, Hương Ly đang ở nước ngoài, sao về đây được chứ. Trên môi Trần Thiên Hương nở một nụ cười buồn.
Hoàn cảnh này cũng thật éo le, hai người yêu nhau, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
***
Ngày cưới.
Trong phòng trang điểm, Trần Thiên Hương mặc váy trắng dài, hoa văn màu trắng đẹp đẽ thanh nhã, chiếc váy không cầu kì, nhưng cực kì đẹp, là thợ may giỏi Nguyễn Hiền thuê để thiết kế riêng cho con gái.
Trang điểm xong, cô ngồi trên ghế, soi vào trước gương. Cô gái kia khuôn mặt thật đẹp, lông mày gọn gàng thanh thoát, đôi mắt đen sâu thẳm, mũi cao thanh tú, đôi môi được phủ bởi lớp son hồng, khuôn mặt cực kì thanh tú, hài hòa. Mái tóc nâu nhạt được chăm chút tỉ mỉ, trên tóc còn gài thêm hóa trắng, cảm giác vô cùng tinh tế, hòa nhã.
– Chị có vẻ buồn thế? Chị đẹp thế này lại lấy được người giàu có, em thấy bố chồng chị cũng tâm lí, sáng sớm nay đã đến xem xét mọi khâu chuẩn bị, còn nhắc chúng em phải trang điểm thật đẹp nữa. Thích nhất chị rồi đấy. Còn buồn gì nữa.
Một cô nhân viên trang điểm cười nói.
Trần Thiên Hương cười lạnh, mấy cái tâm lí, giàu có, đẹp đẽ này làm cô cảm thấy ghê tởm. Cô không thèm, bọn họ dùng mọi cách đê tiện nhất dồn cô đến thế này, mà bây giờ người ngoài nhìn vào lại cho là cô may mắn hạnh phúc lắm. Buồn cười.
Cô nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi, nhìn lại trong phòng chỉ còn cô và cô gái này, liền tìm một lí do đuổi khéo đi.
– Ừ, tại chị hơi hồi hộp, có buồn gì đâu. Mà, em đi kiếm cho chị viên thuốc giảm đau được không? Cứ lúc nào hồi hộp là chị bị đau bụng.
Nói rồi cô đưa tay ôm bụng, làm như thể rất đau.
Cô nhân viên trẻ nhìn thấy vậy vô cùng lo lắng, vội vàng đứng dậy xem xét.
– Sao ạ, chị đau bụng ạ, đau lắm à chị? Đợi em, em đi lấy thuốc ngay.
Cô nhân viên trang điểm đi rồi, Trần Thiên Hương vội vàng lấy khăn ướt lau đi lớp trang điểm trên mặt, lấy vội mấy bông hoa trên đầu xuống, độ khoảng mấy phút sau có một cô gái mở cửa phòng đi vào, đây chính là người Vũ Khánh đưa đến để giúp cô rời đi.
Cô gái kia vội vàng chạy đến.
– Là cô Hương phải không? Ông Khánh nói tôi đưa cô rời khỏi khách sạn, mau đi thôi.
Trần Thiên Hương hơi nhíu mày.
– Bây giờ cứ mặc thế này đi ra sao?
Cô gái kia chợt hiểu ra, vội vàng đi tìm cả phòng, thế nhưng không tìm thấy bộ quần áo nào khác cả.
– Chết thật, em quên mất.
Hôm nay cô vốn dĩ nhận được công việc là đến đón Trần Thiên Hương đi thôi, chứ còn việc này dường như quên mất.
Đang lúc lo lắng thì cánh cửa phòng bật mở. Là Nguyễn Hoàng Huy!
Trần Thiên Hương giật mình, sao anh ta lại có mặt ở đây? Không phải nói không được nhìn mặt cô dâu trước lễ cưới sao? Cô để ý, ở phía sau anh còn có một cô gái, khuôn mặt rất xinh đẹp hiền hòa, hai người nắm chặt tay. Trần Thiên Hương rất ngạc nhiên, đang định lên tiếng hỏi thì Nguyễn Hoàng Huy đã nói trước.
– Em đừng lo, anh biết em không muốn lấy anh, anh cũng không ép buộc em nữa, đây là quần áo của nhân viên phục vụ khách sạn, làm khổ em mặc tạm một chút, sau đó đi xuống tầng hầm, anh đã chuẩn bị sẵn xe rồi, mẹ em cũng ở trong xe.
Anh nói rồi đưa cho cô một túi đồ, đôi môi đẹp đẽ hơi mỉm cười, khuôn mặt càng trở nên sáng lạn. Nguyễn Thiên Hương ở bên cạnh, cô chưa bao giờ thấy anh cười ấm áp như thế, trong lòng chợt nhói đau.
Trần Thiên Hương nhận lấy túi đồ, mở ra xem, sau đó lại ngước mắt nhìn Nguyễn Hoàng Huy, nhất thời không biết phải nói gì, tại sao Nguyễn Hoàng Huy làm thế? Anh ta chẳng phải rất muốn lấy cô sao? Nhưng hành động này của Nguyễn Hoàng Huy làm cho cô có suy nghĩ khác về anh. Trong mắt ánh lên một tia vui mừng, sau đó mỉm cười.
– Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Nhưng… đám cưới thì…
– Không sao, đám cưới vẫn diễn ra, đây là Thiên Hương, người anh muốn lấy thật sự là cô ấy.
Trần Thiên Hương nhận thấy trong ánh mắt anh có sự dối lòng. Tự nhiên cảm thấy có chút gì đó áy náy.
– Vậy, cảm ơn anh, sau này nhất định sẽ có dịp đền đáp.
– Không sao, chỉ cần sau này em đồng ý để chúng ta làm bạn bè.
– Tất nhiên rồi.
– Ừ, anh ra ngoài, em nhanh thay đồ đi, thời gian không có nhiều.
Nguyễn Hoàng Huy cầm tay Nguyễn Thiên Hương đi ra ngoài, nhìn thấy nụ cười hòa nhã của Trần Thiên Hương đối với mình, trái tim anh như đập mạnh. Lần đầu tiên cô ấy nhìn anh với ánh mắt hòa nhã thật lòng như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất mãn nguyện. Thầm nghĩ bản thân đã làm đúng rồi. Bàn tay nắm chặt lấy bàn tay Nguyễn Thiên Hương. Cô gái này, có lẽ anh phải dốc sức bù đắp cho cô ấy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.