Chương 76: CHAP 76
hoanghuyenn
09/10/2015
Ngày hôm sau, Trương Quân Ninh tới công ty Thiên Hương. Đến khu vực lễ tân, hỏi tìm phòng làm việc của Trần Thiên Hương.
Nguyễn Thuỳ Linh đứng cạnh đó, thấy cô gái lạ tới tìm giám đốc. Cô gái ngoại quốc này thật dáng người thật cao, cặp kính đen che đi phần nào khuôn mặt xinh đẹp. Cô chắc chắn chưa từng gặp qua cô gái này. Liền tiến lên phía trước.
– Xin hỏi, cô tìm giám đốc của chúng tôi có việc gì vậy?
Trương Quân Ninh nhìn cô gái trước mặt, thấp hơn mình một chút, mái tóc đen mượt được buộc lên, làn da mịn màng, khuôn mặt không quá đặc biệt, nhưng càng nhìn càng thấy có nét thuần khiết xinh đẹp.
– Tôi là bạn của Trần Thiên Hương, làm phiền cô nói với cô ấy, Trương Quân Ninh tới gặp.
Cô bỏ xuống cặp kính đen, lộ ra cả khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nâu mang theo tia gần gũi nhìn Nguyễn Thuỳ Linh. Đôi môi không quên mỉm cười.
– À, được, phiền cô chờ một chút.
Nguyễn Thuỳ Linh căn bản sẽ không để cho ai gặp Trần Thiên Hương nếu không có lịch hẹn trước. Nhưng mà cô gái trước mắt này hình như thật sự có quen biết với giám đốc, mà xem thái độ của cô ấy, thật khó từ chối.
Điện thoại kết nối, Nguyễn Thuỳ Linh liền lên tiếng.
– Giám đốc, em đang ở dưới lễ tân, có người muốn gặp chị. Nói tên là Quân Ninh.
Trần Thiên Hương đang nhìn vào máy tính, chỉ tiện tay nhấc điện thoại, sau đó hơi ngưng trệ một chút, lông mày không khỏi rung động, hơi nhíu lại.
– Để cô ấy lên đây đi.
Nói xong liền đặt điện thoại xuống. Hai bàn tay đan lại chống dưới cằm, hơi suy nghĩ.
Nguyễn Thuỳ Linh nghe được lời của giám đốc, liền quay sang mỉm cười với cô gái kia, sau đó cùng nhau bước đi.
Hai người tiến vào trong thang máy, Nguyễn Thuỳ Linh nhìn thật kỹ hơn nữa người kia, dáng người thanh cao, quần áo sang trọng, tóc dài buông xuống, đôi mắt nâu lơ đễnh nhìn trong không gian. Khuôn mặt này so với Trần Thiên Hương thật sự là có vài điểm tương đồng, đều là hài hoà, thanh nhã như vậy. Cô liền hỏi.
– Xin lỗi, tôi thấy hình như cô không phải đối tác của công ty, cô là bạn của giám đốc sao?
Trương Quân Ninh nhìn sang cô gái kia, khuôn mặt thật mịn màng, ánh mắt còn mang tò mò, tự nhiên nổi lên hứng thú, đôi môi hơi nhếch lên.
– Tôi nghe nói mấy cô thư ký của các vị tổng giám đốc rất lắm chuyện, không nói cho cô biết đâu.
Câu này nói ra, là tiếng Việt Nam. Nguyễn Thuỳ Linh giật mình, người này biết tiếng Việt, còn nói rất tốt. Cứ như đã học từ lâu rồi vậy.
Trương Quân Ninh cười cười xem phản ứng của người kia. Thật sự cô đã học tiếng Việt cách đây năm năm, chỉ nghĩ muốn hiểu Vũ Hương Ly nói gì, muốn hiểu ngôn ngữ của cô ấy, muốn hiểu được thật chính xác nhất những lời nói của cô ấy. Cô học trong suốt năm năm qua, vốn dĩ Việt Nam không phải đất nước Trương Quân Ninh quan tâm, cũng không từng có suy nghĩ đến đây làm cái gì. Nhưng mà Vũ Hương Ly, cô gái này lại là người Việt Nam, cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô cố gắng học tiếng Việt. Thật sự rất khó, đều là tự mình học, chật vật học. Tất cả chỉ vì Vũ Hương Ly, nhưng cô luôn luôn giấu cô ấy, giả bộ xem như không hiểu hai người họ nói gì, nhưng vẫn cố dịch ra từng câu trong đầu, dù không hiểu tất cả, nhưng cũng biết một chút nội dung.
– Cô biết tiếng Việt Nam à?
Nguyễn Thuỳ Linh ngạc nhiên, đôi mắt mở to hỏi.
Trương Quân Ninh cười.
– Biết, nhưng không được nói với giám đốc của cô.
Nguyễn Thuỳ Linh gật gật đầu. Thật sự tò mò người trước mắt này là ai, bạn của Trần Thiên Hương? Nếu chị ấy có một người bạn ưu tú như thế này như thế nào mà cô lại chưa từng biết? Vậy đây là ai?
– Tôi không nói. Nhưng mà, cô là gì của giám đốc?
Trương Quân Ninh nhìn trong ánh mắt người kia tràn ngập tò mò, còn có tia dò xét mình. Như thể thật quan tâm người quen của giám đốc, thật sự có nhân viên quan tâm giám đốc như vậy sao?
– Tình địch.
Chậm rãi nói ra hai chữ, thang máy cũng vừa vặn mở ra. Cô bước nhanh ra ngoài, quay lại nhìn người vẫn đang ngẩn ngơ đứng trong thang máy, lại quan tâm nhắc nhở.
– Cô không ra ngoài sao?
Nhưng lại đã dùng tiếng Anh rồi. Nguyễn Thuỳ Linh giật mình. Tình địch? Vậy người này là thích Vũ Hương Ly? Như vậy…
– Phòng giám đốc ở ngay phía trước, mời cô vào. Tôi đi lấy đồ uống.
– Được, tự nhiên.
Nói rồi xoay người đi về phía trước mặt, lịch sự gõ cửa. Trần Thiên Hương đứng thẳng lên, tiến đến mở cửa. Đối mặt cô là khuôn mặt Trương Quân Ninh, khuôn mặt thật thanh nhã, trên môi còn mang theo tia cười.
– Mời vào.
Trần Thiên Hương ghé cửa, thái độ không hề lạnh nhạt, cũng không hề nhiệt tình. Trương Quân Ninh tiến vào, cũng không để ý nhiều, thẳng tắp đi đến sofa ngồi xuống.
Trần Thiên Hương đóng cửa, cũng đi đến sofa.
– Cô định hỏi tôi đến đây hôm nay làm gì phải không?
Chưa đợi cô mở lời, Trương Quân Ninh đã lên tiếng trước. Trần Thiên Hương cười, thản nhiên lắc đầu.
– Không, tôi định hỏi cô muốn uống cà phê hay trà bây giờ?
Trương Quân Ninh nhíu mày, có chút hơi không tự nhiên, người trước mặt cực kỳ bình tĩnh, dường như không thèm để ý đến ý đồ của mình, một câu đã muốn làm cho mình bẽ mặt. Cô hừ nhẹ, nói.
– Trợ lý của cô nói đi lấy đồ uống rồi.
– Ah, ra vậy.
Trần Thiên Hương mỉm cười, thản nhiên hỏi.
– Vậy hôm nay cô Trương đến đây vì chuyện gì?
Trương Quân Ninh hơi thở nhẹ ra, sau đó mới nói.
– Như cô biết, tôi và Ly từng xảy ra chuyện cẩu thả, chuyện đó xem như cho qua đi. Sau này chúng tôi cũng hoàn toàn bình thường, không phải tôi không cố gắng để có được cô ấy, mà là bởi vì trong lòng cô ấy chỉ có cô. Nhiều năm qua tôi tự đề cao mình, nghĩ có thể làm cho Ly thay đổi suy nghĩ, đến với tôi. Nhưng sau khi đến Việt Nam, nhìn thấy người cô ấy yêu, thấy cách cô ấy yêu người đó, tôi mới biết thực sự là đang mơ tưởng hão huyền. Vậy cho nên, lần này tôi nhận thua. Chỉ mong sau này vẫn có thể cùng hai người làm bạn bè.
Nói đến đây, từ trong mắt Trương Quân Ninh phát ra một tia tự ti, Trần Thiên Hương giật mình, nhìn cô gái trước mắt, ngay từ đầu gặp người này cô luôn thấy Trương Quân Ninh là một người kiêu ngạo, thậm chí còn trước mặt mình nhiều lần khiêu khích, hôm nay tự nhiên lại chạy đến đây nguyện chịu thua, kỳ cục.
– Không có gì, có người bạn ưu tú như cô là may mắn của chúng tôi.
Nghĩ là vậy, thế nhưng cô vẫn mỉm cười khách khí nói.
– Vậy cảm ơn cô, sau khi kết thúc đợt tình nguyện lần này tôi sẽ về nước, xin lỗi cô vì những ngày vừa qua.
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Nguyễn Thuỳ Linh mang đồ uống vào đã thấy người kia đi ra, không khỏi tránh qua một bên, mà Trương Quân Ninh cũng nhìn cô một cái, cười nhẹ, sau đó thẳng tắp mà đi.
Cô ngoái đầu nhìn cô gái kia, trong lòng cực kỳ tò mò, lại quay lại nhìn Trần Thiên Hương, xem khuôn mặt chị ấy cực kỳ thoải mái, liền đặt đồ uống xuống.
– Chị Hương, cô gái đó là bạn của chị ạ?
Không gọi giám đốc, lại gọi chị Hương, có đôi khi Nguyễn Thuỳ Linh luôn cố gắng gần gũi như thế.
– Ừ, làm sao vậy?
– Không có gì, chỉ là nhìn thấy có chút lạ, trước đây em cũng chưa từng nghe chị nhắc tới.
– Ừ.
Trần Thiên Hương ừ nhẹ, tự nhiên lấy một tách trà đặt gần môi, từ từ uống.
Nguyễn Thuỳ Linh đi nhanh xuống đại sảnh, phát hiện Trương Quân Ninh vẫn chưa rời khỏi công ty, vội vàng đi tới.
– Cô Trương.
Trương Quân Ninh quay lại, nhìn thấy cô gái kia liền mỉm cười, xoay người lại.
– Có chuyện gì sao?
Nguyễn Thuỳ Linh hơi thở nhẹ một chút, sau đó nói.
– Không có gì, tôi chỉ muốn mời cô uống một cốc cà phê, được không?
Cô mỉm cười, nhẹ gật đầu.
– Cảm ơn cô, tự nhiên.
Hai người cùng đến căng tin của công ty, Nguyễn Thuỳ Linh mua hai cốc cà phê.
Trương Quân Ninh nhìn quanh, đang đánh giá một chút thì thấy người nọ mang cà phê đặt trước mặt mình.
– Mời cô.
– Cảm ơn.
Cô cười, cầm cốc lên, đặt gần trên môi, thử nếm.
– Thật ra tôi có một chuyện rất muốn hỏi.
Nguyễn Thuỳ Linh hơi nhíu mày, thật lâu mới hỏi tiếp.
– Cô nói cô và giám đốc là tình địch?
Trương Quân Ninh nghe nghe, sau đó gật đầu.
– Ừm.
– Vậy là cô thích Vũ Hương Ly?
Trương Quân Ninh hơi nhíu mày, mở miệng nói.
– Không ngại mời cô cứ nói thẳng.
Nguyễn Thuỳ Linh hơi suy nghĩ, sau đó nói.
– Tôi yêu Trần Thiên Hương.
Trương Quân Ninh ngạc nhiên, lại nhìn kỹ cô gái trước mặt này, bỗng nhiên cười thành tiếng.
– Cô cười cái gì?
Nguyễn Thuỳ Linh cau mày, người này chắc chuyển điên rồi, cô ta thích Vũ Hương Ly thì không sao, mình có tình cảm với giám đốc thì có gì đáng cười?
– Không, tôi chỉ đang cảm thấy thế giới này muốn giống nhau hết rồi hay sao ấy. Tôi còn tưởng tình tiết kiểu dạng này chỉ có trong phim thôi, không ngờ hôm nay lại được trải qua, lại còn cực kỳ kỳ diệu.
Trương Quân Ninh ngừng cười, vui vẻ nói.
– Có cái gì kỳ diệu?
– Sao không? Cô xem, chúng ta đều là nữ, cô yêu Trần Thiên Hương, tôi yêu Hương Ly, bọn họ yêu nhau, lại cực kỳ kỳ diệu ông trời sắp xếp cho hai chúng ta gặp nhau.
Nguyễn Thuỳ Linh nhìn người trước mắt này, phát ra cảm giác chán ghét, đúng là đồ điên, chắc chắn cuộc đời cô ta trải qua quá mức đơn giản, hoặc chưa từng gặp qua chuyện gì đặc biệt, cho nên lần này mới cười được lớn như thế.
– Vậy ý tôi muốn nói cô hiểu được không?
Nguyễn Thuỳ Linh mở giọng thương lượng.
Trương Quân Ninh nhìn người trước mặt một chút, theo ngay từ đầu cô đã thấy cô gái này có vẻ rất quan tâm lãnh đạo, hoá ra là thế này, hơi suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu.
– Tôi hiểu được.
Nói rồi lấy từ trong ví ra một tấm thiệp nhỏ.
– Đây là danh thiếp của tôi, hợp tác tốt đẹp.
Nói rồi đứng lên, mỉm cười tạm biệt rồi đi khỏi.
***
Hương Vy ngồi trên sofa, đang xem sách gì đó thì cửa mở, đoán chắc mẹ Ly đi siêu thị mua đồ về liền nhanh chân chạy ra giúp mẹ xách đồ, ai ngờ ra đến cửa, gương mặt cô đông lạnh lại, quay ngoắt đi vào nhà.
– Vy, quay lại giúp mẹ xách đồ.
Vũ Hương Ly cau mày, cái con bé này.
Hương Thảo đứng bên cạnh Vũ Hương Ly, hơi cười ngượng.
Hương Vy đi lên lấy đồ từ tay mẹ, quay nhanh đi vào bếp.
Trần Thiên Hương thấy Hương Vy có vẻ không vui xách đồ đi vào, liền hỏi.
– Ai làm con không vui rồi?
Hương Vy đặt đồ lên bàn, ngồi phịch xuống ghế.
– Mẹ Ly thật là, mang đứa bé kia đến nhà mình, con không thích.
Trần Thiên Hương bĩu môi nhìn con gái, đứa nhỏ này tính nết cũng chẳng ấm áp hoà đồng chút nào, không biết là giống ai nữa.
– Đi lên phòng khách với mẹ, đi.
Cô đi lên, cầm tay Hương Vy, dắt đến phòng khách.
Hương Thảo nhìn thấy Hương Vy lại cười tươi.
– Chị Vy.
Vũ Hương Ly cười nói.
– Em đi siêu thị gặp hai mẹ con Hương Thảo, liền nói cô ấy cho dẫn Hương Thảo đến nhà mình chơi. Chị thấy không? Con bé thật ngoan.
Hương Vy nghe xong ánh mắt lạnh băng nhìn về phía cô bé kia.
Vũ Hương Ly lên giọng.
– Con nhìn kiểu gì thế? Còn thế nữa mẹ sẽ đánh con.
Hương Vy lại nhìn về phía mẹ Ly, nhẹ giọng nói.
– Con xin lỗi mẹ.
Nói rồi đứng dậy khỏi ghế, đi về phòng ngủ.
– Thảo, con đừng lo, tính Hương Vy luôn như thế, con ngồi đây một chút nhé, tối nay hai cô sẽ làm món ngon chiêu đãi con.
Vũ Hương Ly vỗ vỗ má cô bé, sau đó cười tươi cầm tay Trần Thiên Hương đi vào bếp.
Hai người cùng nhau nấu ăn, Trần Thiên Hương mỉm cười, không nhắc gì đến chuyện buổi sáng đã gặp Trương Quân Ninh. Cô lơ đễnh một chút, không cẩn thận làm con dao cứa vào đầu ngón tay, khẽ kêu lên một tiếng.
– A…
Vũ Hương Ly giật mình, vội bỏ xuống việc đang làm trong tay, nhanh đến gần Trần Thiên Hương, không suy nghĩ gì liền đem ngón tay đang chảy máu của người kia ngậm lấy.
Vị mặn tanh toả ra trong miệng, Vũ Hương Ly thầm than, cái chị này, chẳng cẩn thận gì cả.
Trần Thiên Hương cảm thấy ngón tay mình được bao bọc, mềm mại, ấm áp. Lại nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của người kia, lông mày cô ấy nhăn đến chặt lại, bất giác mỉm cười, cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, Hương Ly luôn rất quan tâm mình.
– Chị càng ngày càng cảm thấy thật lo lắng.
Vũ Hương Ly nhả ra ngón tay, máu cũng tạm thời không chảy nữa, cô mỉm cười hỏi.
– Làm sao mà lo lắng?
– Em càng ngày càng đẹp, càng thành thục, lại cực kỳ chu đáo, sợ là ai nhìn thấy cũng muốn có được, bảo chị sao không lo.
Vũ Hương Ly nhăn mày, không cho là đúng, đưa tay lên búng vào trán người kia.
– Em chỉ như thế với chị thôi, lo lắng gì lạ vậy?
Trần Thiên Hương hơi xoa xoa trán, bật cười.
Các món ăn được đặt đẹp đẽ trên bàn, Hương Thảo nhu mì ngồi một bên. Hươnh Vy sau khi bị mẹ Ly mạnh mẽ lôi từ trong phòng ra mới khó chịu ngồi trên bàn ăn.
– Con mời cô Hương, cô Ly ăn cơm.
Hương Thảo lễ phép nói, Hương Vy ngồi bên cạnh cau mày.
– Gì đây, tôi cũng lớn hơn mà.
– Dạ, em mời chị Vy ăn cơm.
Hương Vy nghe xong giọng nói nhỏ nhẹ kia, cũng không còn lí do tức giận nữa, hừ lạnh quay sang một bên ăn cơm.
Trần Thiên Hương cười lớn, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trước mặt, tự nhiên có một ý nghĩ nổi lên.
– Này , tự nhiên chị nghĩ muốn biết sau này người trong lòng Hương Vy như thế nào.
Vũ Hương Ly nhìn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của con gái, bĩu môi nói.
– Ai mà chịu được cái tính lạnh phát khiếp của nó.
Hương Vy dừng lại ăn cơm, nhìn hai mẹ, sau đó giận dỗi hét.
– MẸ!
Vũ Hương Ly đưa tay qua véo hai cái má nhỏ xinh kia, trêu chọc hỏi.
– Thế con thích người như thế nào?
Hương Vy cười cười nhìn mẹ Ly, sau đó nói.
– Con hả? Con thích người không xấu tính, không uống rượu, không đêm hôm bấm chuông cửa nhà người khác rồi ngủ luôn ở cửa.
Nói xong le lưỡi ra trêu đùa, Vũ Hương Ly giận tím mặt, quay sang nhìn Trần Thiên Hương, cô cúi đầu ăn cơm, giả vờ không nghe thấy, đôi môi vẫn cười cười.
– Con mới xấu tính ấy, ít nhất mẹ còn có người thích, con còn lâu mới có ai.
Vừa nói vừa véo mạnh hai cái má kia, thật bực mình mà.
Hương Thảo hơi cười nhẹ, lần đầu tiên cô được nhìn thấy nét đáng yêu của Hương Vy, ngày thường chị ấy luôn luôn làm mặt lạnh tanh, nhìn khuôn mặt Hương Vy lúc này thật sự rất khả ái.
– Cô véo nữa chị Vy sẽ đau lắm.
Vũ Hương Ly dừng tay lại, lại quay sang xoa xoa má Hương Thảo. Cười hỏi.
– Con xem, chị Vy thật xấu đúng không? Rất đáng ghét phải không?
Hương Thảo nhìn người bên cạnh đang xoa xoa hai má bị véo đỏ ửng, lắc lắc đầu, hồn nhiên trả lời.
– Không ạ, chị Vy rất đẹp, con rất yêu quý chị Vy.
Trong đôi mắt ngây thơ có chút sáng ngời, như thể nhắc đến điều tuyệt vời nhất.
Hương Vy hơi hừ nhẹ.
– Câu này nói đúng.
Không hiểu sao khi nghe Hương Thảo khen mình có chút mượt tai, cảm giác rất thích. Trần Vũ Hương Vy nhiều năm sau vẫn nhớ, bản thân thích nghe nhất là câu này.
(Nghỉ hè vui vẻ không các bạn? Dạo này mình ốm mệt suốt, khản tiếng, ho khan, chảy nước mũi, vân vân và mây mây… Đến hôm nay đăng được chuyện cảm thấy mình như siêu nhân anh hùng. Haiz, các bạn bình luận nhiều vào, mình cần đọc bình luận để tiếp thêm sức mạnh.)
Nguyễn Thuỳ Linh đứng cạnh đó, thấy cô gái lạ tới tìm giám đốc. Cô gái ngoại quốc này thật dáng người thật cao, cặp kính đen che đi phần nào khuôn mặt xinh đẹp. Cô chắc chắn chưa từng gặp qua cô gái này. Liền tiến lên phía trước.
– Xin hỏi, cô tìm giám đốc của chúng tôi có việc gì vậy?
Trương Quân Ninh nhìn cô gái trước mặt, thấp hơn mình một chút, mái tóc đen mượt được buộc lên, làn da mịn màng, khuôn mặt không quá đặc biệt, nhưng càng nhìn càng thấy có nét thuần khiết xinh đẹp.
– Tôi là bạn của Trần Thiên Hương, làm phiền cô nói với cô ấy, Trương Quân Ninh tới gặp.
Cô bỏ xuống cặp kính đen, lộ ra cả khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nâu mang theo tia gần gũi nhìn Nguyễn Thuỳ Linh. Đôi môi không quên mỉm cười.
– À, được, phiền cô chờ một chút.
Nguyễn Thuỳ Linh căn bản sẽ không để cho ai gặp Trần Thiên Hương nếu không có lịch hẹn trước. Nhưng mà cô gái trước mắt này hình như thật sự có quen biết với giám đốc, mà xem thái độ của cô ấy, thật khó từ chối.
Điện thoại kết nối, Nguyễn Thuỳ Linh liền lên tiếng.
– Giám đốc, em đang ở dưới lễ tân, có người muốn gặp chị. Nói tên là Quân Ninh.
Trần Thiên Hương đang nhìn vào máy tính, chỉ tiện tay nhấc điện thoại, sau đó hơi ngưng trệ một chút, lông mày không khỏi rung động, hơi nhíu lại.
– Để cô ấy lên đây đi.
Nói xong liền đặt điện thoại xuống. Hai bàn tay đan lại chống dưới cằm, hơi suy nghĩ.
Nguyễn Thuỳ Linh nghe được lời của giám đốc, liền quay sang mỉm cười với cô gái kia, sau đó cùng nhau bước đi.
Hai người tiến vào trong thang máy, Nguyễn Thuỳ Linh nhìn thật kỹ hơn nữa người kia, dáng người thanh cao, quần áo sang trọng, tóc dài buông xuống, đôi mắt nâu lơ đễnh nhìn trong không gian. Khuôn mặt này so với Trần Thiên Hương thật sự là có vài điểm tương đồng, đều là hài hoà, thanh nhã như vậy. Cô liền hỏi.
– Xin lỗi, tôi thấy hình như cô không phải đối tác của công ty, cô là bạn của giám đốc sao?
Trương Quân Ninh nhìn sang cô gái kia, khuôn mặt thật mịn màng, ánh mắt còn mang tò mò, tự nhiên nổi lên hứng thú, đôi môi hơi nhếch lên.
– Tôi nghe nói mấy cô thư ký của các vị tổng giám đốc rất lắm chuyện, không nói cho cô biết đâu.
Câu này nói ra, là tiếng Việt Nam. Nguyễn Thuỳ Linh giật mình, người này biết tiếng Việt, còn nói rất tốt. Cứ như đã học từ lâu rồi vậy.
Trương Quân Ninh cười cười xem phản ứng của người kia. Thật sự cô đã học tiếng Việt cách đây năm năm, chỉ nghĩ muốn hiểu Vũ Hương Ly nói gì, muốn hiểu ngôn ngữ của cô ấy, muốn hiểu được thật chính xác nhất những lời nói của cô ấy. Cô học trong suốt năm năm qua, vốn dĩ Việt Nam không phải đất nước Trương Quân Ninh quan tâm, cũng không từng có suy nghĩ đến đây làm cái gì. Nhưng mà Vũ Hương Ly, cô gái này lại là người Việt Nam, cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô cố gắng học tiếng Việt. Thật sự rất khó, đều là tự mình học, chật vật học. Tất cả chỉ vì Vũ Hương Ly, nhưng cô luôn luôn giấu cô ấy, giả bộ xem như không hiểu hai người họ nói gì, nhưng vẫn cố dịch ra từng câu trong đầu, dù không hiểu tất cả, nhưng cũng biết một chút nội dung.
– Cô biết tiếng Việt Nam à?
Nguyễn Thuỳ Linh ngạc nhiên, đôi mắt mở to hỏi.
Trương Quân Ninh cười.
– Biết, nhưng không được nói với giám đốc của cô.
Nguyễn Thuỳ Linh gật gật đầu. Thật sự tò mò người trước mắt này là ai, bạn của Trần Thiên Hương? Nếu chị ấy có một người bạn ưu tú như thế này như thế nào mà cô lại chưa từng biết? Vậy đây là ai?
– Tôi không nói. Nhưng mà, cô là gì của giám đốc?
Trương Quân Ninh nhìn trong ánh mắt người kia tràn ngập tò mò, còn có tia dò xét mình. Như thể thật quan tâm người quen của giám đốc, thật sự có nhân viên quan tâm giám đốc như vậy sao?
– Tình địch.
Chậm rãi nói ra hai chữ, thang máy cũng vừa vặn mở ra. Cô bước nhanh ra ngoài, quay lại nhìn người vẫn đang ngẩn ngơ đứng trong thang máy, lại quan tâm nhắc nhở.
– Cô không ra ngoài sao?
Nhưng lại đã dùng tiếng Anh rồi. Nguyễn Thuỳ Linh giật mình. Tình địch? Vậy người này là thích Vũ Hương Ly? Như vậy…
– Phòng giám đốc ở ngay phía trước, mời cô vào. Tôi đi lấy đồ uống.
– Được, tự nhiên.
Nói rồi xoay người đi về phía trước mặt, lịch sự gõ cửa. Trần Thiên Hương đứng thẳng lên, tiến đến mở cửa. Đối mặt cô là khuôn mặt Trương Quân Ninh, khuôn mặt thật thanh nhã, trên môi còn mang theo tia cười.
– Mời vào.
Trần Thiên Hương ghé cửa, thái độ không hề lạnh nhạt, cũng không hề nhiệt tình. Trương Quân Ninh tiến vào, cũng không để ý nhiều, thẳng tắp đi đến sofa ngồi xuống.
Trần Thiên Hương đóng cửa, cũng đi đến sofa.
– Cô định hỏi tôi đến đây hôm nay làm gì phải không?
Chưa đợi cô mở lời, Trương Quân Ninh đã lên tiếng trước. Trần Thiên Hương cười, thản nhiên lắc đầu.
– Không, tôi định hỏi cô muốn uống cà phê hay trà bây giờ?
Trương Quân Ninh nhíu mày, có chút hơi không tự nhiên, người trước mặt cực kỳ bình tĩnh, dường như không thèm để ý đến ý đồ của mình, một câu đã muốn làm cho mình bẽ mặt. Cô hừ nhẹ, nói.
– Trợ lý của cô nói đi lấy đồ uống rồi.
– Ah, ra vậy.
Trần Thiên Hương mỉm cười, thản nhiên hỏi.
– Vậy hôm nay cô Trương đến đây vì chuyện gì?
Trương Quân Ninh hơi thở nhẹ ra, sau đó mới nói.
– Như cô biết, tôi và Ly từng xảy ra chuyện cẩu thả, chuyện đó xem như cho qua đi. Sau này chúng tôi cũng hoàn toàn bình thường, không phải tôi không cố gắng để có được cô ấy, mà là bởi vì trong lòng cô ấy chỉ có cô. Nhiều năm qua tôi tự đề cao mình, nghĩ có thể làm cho Ly thay đổi suy nghĩ, đến với tôi. Nhưng sau khi đến Việt Nam, nhìn thấy người cô ấy yêu, thấy cách cô ấy yêu người đó, tôi mới biết thực sự là đang mơ tưởng hão huyền. Vậy cho nên, lần này tôi nhận thua. Chỉ mong sau này vẫn có thể cùng hai người làm bạn bè.
Nói đến đây, từ trong mắt Trương Quân Ninh phát ra một tia tự ti, Trần Thiên Hương giật mình, nhìn cô gái trước mắt, ngay từ đầu gặp người này cô luôn thấy Trương Quân Ninh là một người kiêu ngạo, thậm chí còn trước mặt mình nhiều lần khiêu khích, hôm nay tự nhiên lại chạy đến đây nguyện chịu thua, kỳ cục.
– Không có gì, có người bạn ưu tú như cô là may mắn của chúng tôi.
Nghĩ là vậy, thế nhưng cô vẫn mỉm cười khách khí nói.
– Vậy cảm ơn cô, sau khi kết thúc đợt tình nguyện lần này tôi sẽ về nước, xin lỗi cô vì những ngày vừa qua.
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Nguyễn Thuỳ Linh mang đồ uống vào đã thấy người kia đi ra, không khỏi tránh qua một bên, mà Trương Quân Ninh cũng nhìn cô một cái, cười nhẹ, sau đó thẳng tắp mà đi.
Cô ngoái đầu nhìn cô gái kia, trong lòng cực kỳ tò mò, lại quay lại nhìn Trần Thiên Hương, xem khuôn mặt chị ấy cực kỳ thoải mái, liền đặt đồ uống xuống.
– Chị Hương, cô gái đó là bạn của chị ạ?
Không gọi giám đốc, lại gọi chị Hương, có đôi khi Nguyễn Thuỳ Linh luôn cố gắng gần gũi như thế.
– Ừ, làm sao vậy?
– Không có gì, chỉ là nhìn thấy có chút lạ, trước đây em cũng chưa từng nghe chị nhắc tới.
– Ừ.
Trần Thiên Hương ừ nhẹ, tự nhiên lấy một tách trà đặt gần môi, từ từ uống.
Nguyễn Thuỳ Linh đi nhanh xuống đại sảnh, phát hiện Trương Quân Ninh vẫn chưa rời khỏi công ty, vội vàng đi tới.
– Cô Trương.
Trương Quân Ninh quay lại, nhìn thấy cô gái kia liền mỉm cười, xoay người lại.
– Có chuyện gì sao?
Nguyễn Thuỳ Linh hơi thở nhẹ một chút, sau đó nói.
– Không có gì, tôi chỉ muốn mời cô uống một cốc cà phê, được không?
Cô mỉm cười, nhẹ gật đầu.
– Cảm ơn cô, tự nhiên.
Hai người cùng đến căng tin của công ty, Nguyễn Thuỳ Linh mua hai cốc cà phê.
Trương Quân Ninh nhìn quanh, đang đánh giá một chút thì thấy người nọ mang cà phê đặt trước mặt mình.
– Mời cô.
– Cảm ơn.
Cô cười, cầm cốc lên, đặt gần trên môi, thử nếm.
– Thật ra tôi có một chuyện rất muốn hỏi.
Nguyễn Thuỳ Linh hơi nhíu mày, thật lâu mới hỏi tiếp.
– Cô nói cô và giám đốc là tình địch?
Trương Quân Ninh nghe nghe, sau đó gật đầu.
– Ừm.
– Vậy là cô thích Vũ Hương Ly?
Trương Quân Ninh hơi nhíu mày, mở miệng nói.
– Không ngại mời cô cứ nói thẳng.
Nguyễn Thuỳ Linh hơi suy nghĩ, sau đó nói.
– Tôi yêu Trần Thiên Hương.
Trương Quân Ninh ngạc nhiên, lại nhìn kỹ cô gái trước mặt này, bỗng nhiên cười thành tiếng.
– Cô cười cái gì?
Nguyễn Thuỳ Linh cau mày, người này chắc chuyển điên rồi, cô ta thích Vũ Hương Ly thì không sao, mình có tình cảm với giám đốc thì có gì đáng cười?
– Không, tôi chỉ đang cảm thấy thế giới này muốn giống nhau hết rồi hay sao ấy. Tôi còn tưởng tình tiết kiểu dạng này chỉ có trong phim thôi, không ngờ hôm nay lại được trải qua, lại còn cực kỳ kỳ diệu.
Trương Quân Ninh ngừng cười, vui vẻ nói.
– Có cái gì kỳ diệu?
– Sao không? Cô xem, chúng ta đều là nữ, cô yêu Trần Thiên Hương, tôi yêu Hương Ly, bọn họ yêu nhau, lại cực kỳ kỳ diệu ông trời sắp xếp cho hai chúng ta gặp nhau.
Nguyễn Thuỳ Linh nhìn người trước mắt này, phát ra cảm giác chán ghét, đúng là đồ điên, chắc chắn cuộc đời cô ta trải qua quá mức đơn giản, hoặc chưa từng gặp qua chuyện gì đặc biệt, cho nên lần này mới cười được lớn như thế.
– Vậy ý tôi muốn nói cô hiểu được không?
Nguyễn Thuỳ Linh mở giọng thương lượng.
Trương Quân Ninh nhìn người trước mặt một chút, theo ngay từ đầu cô đã thấy cô gái này có vẻ rất quan tâm lãnh đạo, hoá ra là thế này, hơi suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu.
– Tôi hiểu được.
Nói rồi lấy từ trong ví ra một tấm thiệp nhỏ.
– Đây là danh thiếp của tôi, hợp tác tốt đẹp.
Nói rồi đứng lên, mỉm cười tạm biệt rồi đi khỏi.
***
Hương Vy ngồi trên sofa, đang xem sách gì đó thì cửa mở, đoán chắc mẹ Ly đi siêu thị mua đồ về liền nhanh chân chạy ra giúp mẹ xách đồ, ai ngờ ra đến cửa, gương mặt cô đông lạnh lại, quay ngoắt đi vào nhà.
– Vy, quay lại giúp mẹ xách đồ.
Vũ Hương Ly cau mày, cái con bé này.
Hương Thảo đứng bên cạnh Vũ Hương Ly, hơi cười ngượng.
Hương Vy đi lên lấy đồ từ tay mẹ, quay nhanh đi vào bếp.
Trần Thiên Hương thấy Hương Vy có vẻ không vui xách đồ đi vào, liền hỏi.
– Ai làm con không vui rồi?
Hương Vy đặt đồ lên bàn, ngồi phịch xuống ghế.
– Mẹ Ly thật là, mang đứa bé kia đến nhà mình, con không thích.
Trần Thiên Hương bĩu môi nhìn con gái, đứa nhỏ này tính nết cũng chẳng ấm áp hoà đồng chút nào, không biết là giống ai nữa.
– Đi lên phòng khách với mẹ, đi.
Cô đi lên, cầm tay Hương Vy, dắt đến phòng khách.
Hương Thảo nhìn thấy Hương Vy lại cười tươi.
– Chị Vy.
Vũ Hương Ly cười nói.
– Em đi siêu thị gặp hai mẹ con Hương Thảo, liền nói cô ấy cho dẫn Hương Thảo đến nhà mình chơi. Chị thấy không? Con bé thật ngoan.
Hương Vy nghe xong ánh mắt lạnh băng nhìn về phía cô bé kia.
Vũ Hương Ly lên giọng.
– Con nhìn kiểu gì thế? Còn thế nữa mẹ sẽ đánh con.
Hương Vy lại nhìn về phía mẹ Ly, nhẹ giọng nói.
– Con xin lỗi mẹ.
Nói rồi đứng dậy khỏi ghế, đi về phòng ngủ.
– Thảo, con đừng lo, tính Hương Vy luôn như thế, con ngồi đây một chút nhé, tối nay hai cô sẽ làm món ngon chiêu đãi con.
Vũ Hương Ly vỗ vỗ má cô bé, sau đó cười tươi cầm tay Trần Thiên Hương đi vào bếp.
Hai người cùng nhau nấu ăn, Trần Thiên Hương mỉm cười, không nhắc gì đến chuyện buổi sáng đã gặp Trương Quân Ninh. Cô lơ đễnh một chút, không cẩn thận làm con dao cứa vào đầu ngón tay, khẽ kêu lên một tiếng.
– A…
Vũ Hương Ly giật mình, vội bỏ xuống việc đang làm trong tay, nhanh đến gần Trần Thiên Hương, không suy nghĩ gì liền đem ngón tay đang chảy máu của người kia ngậm lấy.
Vị mặn tanh toả ra trong miệng, Vũ Hương Ly thầm than, cái chị này, chẳng cẩn thận gì cả.
Trần Thiên Hương cảm thấy ngón tay mình được bao bọc, mềm mại, ấm áp. Lại nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của người kia, lông mày cô ấy nhăn đến chặt lại, bất giác mỉm cười, cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, Hương Ly luôn rất quan tâm mình.
– Chị càng ngày càng cảm thấy thật lo lắng.
Vũ Hương Ly nhả ra ngón tay, máu cũng tạm thời không chảy nữa, cô mỉm cười hỏi.
– Làm sao mà lo lắng?
– Em càng ngày càng đẹp, càng thành thục, lại cực kỳ chu đáo, sợ là ai nhìn thấy cũng muốn có được, bảo chị sao không lo.
Vũ Hương Ly nhăn mày, không cho là đúng, đưa tay lên búng vào trán người kia.
– Em chỉ như thế với chị thôi, lo lắng gì lạ vậy?
Trần Thiên Hương hơi xoa xoa trán, bật cười.
Các món ăn được đặt đẹp đẽ trên bàn, Hương Thảo nhu mì ngồi một bên. Hươnh Vy sau khi bị mẹ Ly mạnh mẽ lôi từ trong phòng ra mới khó chịu ngồi trên bàn ăn.
– Con mời cô Hương, cô Ly ăn cơm.
Hương Thảo lễ phép nói, Hương Vy ngồi bên cạnh cau mày.
– Gì đây, tôi cũng lớn hơn mà.
– Dạ, em mời chị Vy ăn cơm.
Hương Vy nghe xong giọng nói nhỏ nhẹ kia, cũng không còn lí do tức giận nữa, hừ lạnh quay sang một bên ăn cơm.
Trần Thiên Hương cười lớn, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trước mặt, tự nhiên có một ý nghĩ nổi lên.
– Này , tự nhiên chị nghĩ muốn biết sau này người trong lòng Hương Vy như thế nào.
Vũ Hương Ly nhìn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của con gái, bĩu môi nói.
– Ai mà chịu được cái tính lạnh phát khiếp của nó.
Hương Vy dừng lại ăn cơm, nhìn hai mẹ, sau đó giận dỗi hét.
– MẸ!
Vũ Hương Ly đưa tay qua véo hai cái má nhỏ xinh kia, trêu chọc hỏi.
– Thế con thích người như thế nào?
Hương Vy cười cười nhìn mẹ Ly, sau đó nói.
– Con hả? Con thích người không xấu tính, không uống rượu, không đêm hôm bấm chuông cửa nhà người khác rồi ngủ luôn ở cửa.
Nói xong le lưỡi ra trêu đùa, Vũ Hương Ly giận tím mặt, quay sang nhìn Trần Thiên Hương, cô cúi đầu ăn cơm, giả vờ không nghe thấy, đôi môi vẫn cười cười.
– Con mới xấu tính ấy, ít nhất mẹ còn có người thích, con còn lâu mới có ai.
Vừa nói vừa véo mạnh hai cái má kia, thật bực mình mà.
Hương Thảo hơi cười nhẹ, lần đầu tiên cô được nhìn thấy nét đáng yêu của Hương Vy, ngày thường chị ấy luôn luôn làm mặt lạnh tanh, nhìn khuôn mặt Hương Vy lúc này thật sự rất khả ái.
– Cô véo nữa chị Vy sẽ đau lắm.
Vũ Hương Ly dừng tay lại, lại quay sang xoa xoa má Hương Thảo. Cười hỏi.
– Con xem, chị Vy thật xấu đúng không? Rất đáng ghét phải không?
Hương Thảo nhìn người bên cạnh đang xoa xoa hai má bị véo đỏ ửng, lắc lắc đầu, hồn nhiên trả lời.
– Không ạ, chị Vy rất đẹp, con rất yêu quý chị Vy.
Trong đôi mắt ngây thơ có chút sáng ngời, như thể nhắc đến điều tuyệt vời nhất.
Hương Vy hơi hừ nhẹ.
– Câu này nói đúng.
Không hiểu sao khi nghe Hương Thảo khen mình có chút mượt tai, cảm giác rất thích. Trần Vũ Hương Vy nhiều năm sau vẫn nhớ, bản thân thích nghe nhất là câu này.
(Nghỉ hè vui vẻ không các bạn? Dạo này mình ốm mệt suốt, khản tiếng, ho khan, chảy nước mũi, vân vân và mây mây… Đến hôm nay đăng được chuyện cảm thấy mình như siêu nhân anh hùng. Haiz, các bạn bình luận nhiều vào, mình cần đọc bình luận để tiếp thêm sức mạnh.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.