Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 67: Em Không Sợ Đau

Giới Yên Chân Nhân

15/12/2014

Sau khi đuổi Draco về, vệt đỏ trên gương mặt Harry rất lâu sau đó vẫn không rút đi.

Đứa nhỏ đáng thương rối rắm hồi lâu, nhịn không được tìm quyển sách đã bị mình dấu rất kín kia————《 Làm thế nào để nắm giữ trái tim người yêu》……..

Lật qua một tờ, vẻ mặt vật nhỏ liền đau khổ thở dài. Ai, không có biện pháp, cậu thấy quá khó khăn……

Severus vừa trở về liền thấy người yêu nhỏ đang ngồi trên sô pha, trên đùi là một quyển sách đang mở, mặt mày ủ dột thở dài. Y nhẹ nhàng đi qua lấy quyển sách đi, đột ngột ôm lấu cậu: “Xem cái gì? Có vấn đề gì sao? Bộ dáng ngươi giống như đang rất phiền não vậy.”

Vật nhỏ im lặng nhìn y một chốc, đột nhiên kêu lên sợ hãi: “Nha! Sev! Thầy trở về sao không lên tiếng? !”

“Bởi vì ngươi thoạt nhìn như đang có vấn đề rất quan trọng.” Severus ôm cậu ngồi xuống, tùy tay cầm lấy quyển sách, liếc mắt một cái liền thấy đoạn ‘Để nắm bắt trái tim người yêu, việc trao đổi cơ thể là không thể thiếu, nam nhân không thỏa mãn rất dễ dàng lạc lối….. nữ nhân cũng như vậy…. bạn có thể sử dụng một vài chiêu tình thú thích hợp…..’

Y nhịn không được mỉm cười: “Ngươi xem thứ lung tung gì đây? Lại là của Draco đưa à?”

Vật nhỏ không kịp ngăn cản y đã sớm xấu hổ không ngẩng đầu nổi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Em, em mới không xem, là Draco xem, em chỉ, chỉ tùy tiện lật một chút…..”

“Thật sao?” Severus tựa tiếu phi tiếu nói: “Không phải sợ không nắm được trái tim ta sao?”

“Em mới không sợ đâu!” Vật nhỏ mạnh miệng cường điều: “Một chút cũng không sợ!”

Severus cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại nghiêm túc nói: “Ừ, ngươi đương nhiên không cần sợ, bất quá ta lại có điểm sợ, hay là ta với ngươi trao đổi cơ thể một chút?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Harry đỏ rực, buồn bực đấm ngực y một chút: “Ai muốn trao đổi với thầy! Em, em mới không có không thỏa mãn gì đâu!

Đột nhiên cậu nghĩ tới gì đó, biến sắc: “Còn nói trao đổi cái gì! Thấy căn bản không có hứng thú với em!”

“Sao lại nói như vậy?” Severus kinh ngạc: “Sao ta lại không có hứng thú với ngươi?”

“Hừ, trong sách nói, nếu một người cùng ngủ với người mình yêu trên một cái giường suốt một thời gian dài mà không có ….. cái kia, nhất định là người đó không có hứng thú với người yêu của mình!” Harry hầm hừ nói: “Thầy nói xem! Vì cái gì chúng ta ngủ chung lâu như vậy mà thầy không có…… cái kia? !” Nói tới ‘cái kia’ vật nhỏ lại có chút xấu hổ, nhưng lập tức hùng hồn nói: “Không phải thầy chê em còn quá nhỏ đi?”

“A…….’cái kia’ là cái gì a?” Severus xấu xa chọc cậu: “Ngươi không nói rõ sao ta biết?”

Harry vừa thẹn lại vừa tức, bị y chọc như vậy, ủy khuất đến đôi mắt cũng đỏ ửng, chộp lấy quyển sách trong tay y, không nói gì vọt vào phòng ngủ, ‘ầm’ một tiếng đóng sập cửa lại.

Severus sửng sốt, người yêu nhỏ luôn nhu thuận ngoan ngoãn, nháo lớn như vậy quả thực chưa từng thấy qua, xem ra y thực sự đùa hơi quá đáng.



Bất quá sao vật nhỏ lại thấy mình không có hứng thú chứ? Rõ ràng mỗi lần giúp cậu giải quyết ‘vấn đề trưởng thành của con trai‘ mình đều nhẫn nhịn rất vất vả….. chẳng lẽ đã nhịn hơi quá?

Vật nhỏ này! Muốn tốt cho cậu lại còn không cảm kích!

Severus híp mắt, rút đũa phép mở cửa phòng ngủ, đi vào trong liền thấy người yêu nhỏ vất quyển sách kia trên đất, còn không hết giận giậm chân vài cái, thực sự rất buồn cười.

“Harry…….” Y nhịn cười gọi một tiếng.

Vật nhỏ phồng mỏ lên trừng mắc liếc y một cái, sau đó quay mặt đi, bộ dáng ‘em không thèm nói chuyện với thầy’.

Y đành phải đi qua ôm lấy cậu, cố định thân thể nhỏ bé đang cố gắng giãy dụa trong lòng mình, dùng âm thanh dịu dàng dỗ dành cậu: “Harry…….. đừng nóng giận, ta khi nào nói qua ta chê ngươi nhỏ? Ngươi bây giờ cũng đâu còn nhỏ nữa, sắp 14 tuổi rồi, âm thanh không phải cũng biến thành người lớn rồi sao? Ngươi xem bây giờ đứng lên cũng cao tới bả vai ta rồi, sao lại còn nhỏ chứ?”

“Kia, vậy thì vì cái gì……..” Vật nhỏ ủy khuất nhìn y.

“Ách……….” Mới nói cậu không nhỏ, bây giờ lại nói ‘bởi vì ngươi quá nhỏ nên ta mới nhẫn nhịn’ có phải có chút không đúng không? Severus nhất thời không nghĩ được từ nào khác.

“Không phản đối? Thầy chính là chê em nhỏ mà!” Nước mắt Harry cũng sắp trào ra.

Severus thực nhức đầu, rốt cuộc phải giải thích thế nào mới tốt? Người yêu nhỏ của y dường như đã bị quyển sách kia mê hoặc, cho dù y trấn an thế nào cũng không được.

“Ách……… ta sợ ngươi đau……” Cuối cùng y đành nói như vậy.

Harry ngây ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt xúc động ôm lấy cổ y cọ cọ, mềm nhũn nói lời áy náy: “Thực xin lỗi Sev……em không nên tức giận với thầy…… đều tại Draco bảo em xem quyển sách xấu xa kia, nó cứ nói cái gì mà bên ngoài, bên ngoài…… làm em sợ…..”

“Sợ cái gì!” Severus đen mặt: “Ngươi không tin ta?”

“Không phải~thầy đừng thức giận mà~là em nghĩ lung tung thôi~” Harry vội vàng làm nũng.

“Lần sau không được như vậy!” Severus nghiêm túc nói.

Harry ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ……. chính là……. thầy không khó chịu sao?” Cậu do dự nhìn thoáng qua Severus: “Chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, thầy, thầy chưa từng nghĩ tới sao?” Vật nhỏ lại ngượng ngùng.

“A? Vậy ngươi muốn sao?” Severus cười hỏi.

Vật nhỏ đỏ mặt cắn môi do dự một lát, dúi đầu vào gáy cổ y, nói nhỏ: “Em, em không sợ đau………”



Severus sửng sốt.

———–Ta là phân cách tuyến vô cùng đau khổ———–

Harry thở dốc một lát, ngẩng đầu lúng túng nói: “Còn, còn không có…… không giống như trong sách nói……..”

“Cái kia không vội.” Severus hôn lên tóc cậu: “Cái gì cũng chưa chuẩn bị, ngươi sẽ rất đau, ta luyến tiếc.”

“Nga………” Harry cái hiểu cái không lên tiếng, dúi đầu trước ngực hắn, ngủ say. Tới giờ cơm tối cậu vẫn chưa tỉnh lại. Severus đành phải gọi gia tinh đem bữa tối dọn vào phòng ngủ, y gọi cậu dậy ăn.

Lúc Harry tỉnh lại vẫn còn rất xấu hổ, mặt đỏ bừng chui vào trong chăn trốn, Severus mất rất nhiều công sức mới dỗ được cậu.

Qua chuyện này vật nhỏ cũng không còn gì bất an, vì thế hôm sau liền bắt đầu quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của bạn tốt. Cậu tránh Draco, kéo Neville tới phòng cần thiết, nói cho Neville nghe hết những lời cậu nói ngày đó.

“Cậu ta thực nói vậy sao?” Hốc mắt Neville đỏ ửng.

Harry gật đầu, khuyên cậu: “Neville, cậu xem Draco tốt với cậu như vậy, cậu nghĩ tới cậu ta một chút xem sao, không phải cậu ta đã nói sao, chuyện bà nội và cha mẹ Draco đều giao cho cậu ta giải quyết, cậu cái gì cũng không cần lo lắng thì còn sợ cái gì?”

Đôi ngươi Neville đỏ hồng, trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, sau đó biểu tình trở nên kiên định: “Mình sẽ không để cậu ta một mình vất vả như vậy!”

“Cái này đúng!” Harry cao hứng chụp vai cậu: “Hai người cùng cố gắng mới tốt! Vậy cậu mau đi nói cho Draco biết đi!”

Biểu tình Neville lập tức uể oải, đáng thương hề hề nhìn Harry: “Chính là mình nên nói thế nào……..”

“Nói thẳng!” Harry tùy tiện trả lời.

“Không được!” Tiểu hoan ngốc Neville lập tức đỏ mặt: “Mình nhất định không nói nên lời…….”

Harry chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ai nha, cậu đúng là ngu ngốc! Cậu muốn Draco chờ bao lâu nữa! Cậu ta tốt với cậu như vậy!”

Neville rụt cổ: “Vậy, vậy cậu để mình suy nghĩ vài ngày đi……..”

“Được rồi!” Harry làm biểu tình đại nhân: “Ai, nói chuyện với người chưa yêu bao giờ thực phiền toái!” Nói cứ như cậu đã yêu rất nhiều lần ý.

Neville giận mà không dám nói gì trừng mắt liếc cậu một cái. Hừ, cậu cũng không phải chỉ mới yêu lần đầu sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook