Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 4: Bộ mặt ghê tởm.
Hải Diệp
13/09/2016
Sống không bằng chết? Câu nói đáng đáng sợ cỡ nào, nhưng đã từng trải qua nhiều lần rồi, nên cũng không còn cảm thấy đáng sợ như vậy! Lâu như vậy từ trước đến nay còn có ai so với cô hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ đó, còn có gì khổ sở hơn là người mình yêu hận mình.....
Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, hắn vẫn cứ đứng đó, tay siết chặt, giống như đang cực lực ẩn nhẫn thống khổ và thù hận. Ánh mắt chằm chằm nhìn vào cô giống như và muốn xuyên thủng cô. Bộ dạng thống khổ của hắn khiến Băng Ngưng đau nhói thật sâu, lúc này cô thật muốn tiến lên ôm lấy hắn, an ủi hắn, nhưng cô biết, cô không có tư cách, cho tới bây giờ Diệp Dịch Lỗi đều khinh thường sự quan tâm của cô....
“Em rất đau lòng?” Diệp Dịch Lỗi mỉm cười tiến tới gần Lạc Băng Ngưng "Dù anh đối xử với em như vậy, nhìn thấy anh như vậy, em cũng vẫn rất đau lòng, phải không?"
Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi. Phải, cho dù hắn đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, thậm chí là chà đạp tình yêu của cô đối với hắn, nhưng bản thân cô vẫn rất yêu hắn. Rất muốn thay hắn chịu tất cả khổ sở.
“Em cứ như vậy yêu anh sao?” Bàn tay nắm đầu cô ấn về phía mình, căm hận nhìn cô chằm chằm. Hơi thở lạnh lẽo như có như không phân tán ở trên môi. Diệp Dịc Lỗi trừng mắt trước gương mặt này, ngón tay đang dùng sức dần dần trở nên vô lực, rõ ràng là giống nhau, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng tại sao không phải là cô ấy, tại sao không phải là Tuyết nhi của hắn, có lúc hắn thật muốn lừa gạt chính mình, lừa gạt chính mình rằng người trước mắt này là Tuyết nhi, lừa gạt rằng Tuyết nhi của hắn còn sống. Nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể lừa gạt được bản thân, mỗi lần đến gần, đều có một thanh âm nói cho hắn biết. Người con gái này chính là hung thủ hại chết Ngưng nhi.
Loại cảm giác giống như là người yêu đang ở ngay trước mắt, giương mắt có thể thấy được, vươn tay có thể chạm tới này luôn luôn vây quanh hắn, nhưng mỗi lần tới gần thì sự thật lại tàn nhẫn nói cho hắn biết, cô ta không phải là Tuyết nhi của hắn, cho dù là sinh đôi, cho dù giống nhau như đúc, thì cô ta cũng không phải....
Lạc Băng Ngưng chật vật mà chống lên trên ghế salon, xương cốt của cô đều giống như bị bóp nát, nhận thấy Diệp Dịch Lỗi có chút buông lỏng, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt của cô cũng chầm chậm buông ra, giọng nói hút hít con nhắm chặt mắt lại.
“Anh Dịch Lỗi. . . . . .”
“Không cho gọi tên tôi!” Diệp Dịch Lỗi gầm lên, thô bạo mà túm lấy cổ áo Băng Ngưng dễ dàng xách cô lên, "Cũng đừng bày ra bộ mặt đáng thương đáng ghê tởm kia của cô, tôi không phải là Phương Tử Hạo, cho dù cô chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không chớp mắt." Hắn nói xong dùng tay hất Băng Ngưng, từ trên ghế salon ngã xuống, đầu gối cô đập phải khay trà. Cô rên lên một tiếng, gắt gao nhịn đau. Cánh tay chống trên mặt đất thật lâu vẫn không có sức đứng dậy. (van: sau này chị chết ngồi bóc mồm ra mà khóc, thằng khốn )
Chết cũng không sẽ không chớp mắt. Băng Ngưng cắn chặt mội, đến ngửi cảm nhận được vị máu tanh.
Lạc Băng Ngưng bộ dạng thống khổ nhìn hắn không hề lay động, "Rất đau khổ phải không?" Con mắt nhìn dấu lằn đổ trên cần cổ cô, "Bất quá còn chưa đủ tuyệt vọng, bởi vì trong lòng cô biết rõ tôi sẽ không thực sự giết cô. Cái loại kề cận cái chết tuyệt vọng cùng bất lực, cô căn bản không thể biết đến. Có điều không cần vội. Lạc Băng Ngưng, một ngày nào đó tôi sẽ cho cô cảm thụ mùi vị tuyệt vọng này......" Hừ lạnh một tiếng hắn sải bước đi lướt qua Băng Ngưng..... Mang theo một trận gió lạnh thấu xương......
Anh Dịch Lỗi, phải thế nào anh mới có thể tin, sự việc kia không liên quan gì đến em, phải làm thế nào anh mới bỏ xuống thù hận. Hy vọng cỡ nào có thể quay lại những ngày trước, khi đó mặc dù hắn không biết nàng đối với hắn có cảm tình, mặc dù là yêu đơn phương thật khổ sở. Nhưng ít nhất hắn vui vẻ, ít nhất hắn không hận cô....
Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, hắn vẫn cứ đứng đó, tay siết chặt, giống như đang cực lực ẩn nhẫn thống khổ và thù hận. Ánh mắt chằm chằm nhìn vào cô giống như và muốn xuyên thủng cô. Bộ dạng thống khổ của hắn khiến Băng Ngưng đau nhói thật sâu, lúc này cô thật muốn tiến lên ôm lấy hắn, an ủi hắn, nhưng cô biết, cô không có tư cách, cho tới bây giờ Diệp Dịch Lỗi đều khinh thường sự quan tâm của cô....
“Em rất đau lòng?” Diệp Dịch Lỗi mỉm cười tiến tới gần Lạc Băng Ngưng "Dù anh đối xử với em như vậy, nhìn thấy anh như vậy, em cũng vẫn rất đau lòng, phải không?"
Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi. Phải, cho dù hắn đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, thậm chí là chà đạp tình yêu của cô đối với hắn, nhưng bản thân cô vẫn rất yêu hắn. Rất muốn thay hắn chịu tất cả khổ sở.
“Em cứ như vậy yêu anh sao?” Bàn tay nắm đầu cô ấn về phía mình, căm hận nhìn cô chằm chằm. Hơi thở lạnh lẽo như có như không phân tán ở trên môi. Diệp Dịc Lỗi trừng mắt trước gương mặt này, ngón tay đang dùng sức dần dần trở nên vô lực, rõ ràng là giống nhau, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng tại sao không phải là cô ấy, tại sao không phải là Tuyết nhi của hắn, có lúc hắn thật muốn lừa gạt chính mình, lừa gạt chính mình rằng người trước mắt này là Tuyết nhi, lừa gạt rằng Tuyết nhi của hắn còn sống. Nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể lừa gạt được bản thân, mỗi lần đến gần, đều có một thanh âm nói cho hắn biết. Người con gái này chính là hung thủ hại chết Ngưng nhi.
Loại cảm giác giống như là người yêu đang ở ngay trước mắt, giương mắt có thể thấy được, vươn tay có thể chạm tới này luôn luôn vây quanh hắn, nhưng mỗi lần tới gần thì sự thật lại tàn nhẫn nói cho hắn biết, cô ta không phải là Tuyết nhi của hắn, cho dù là sinh đôi, cho dù giống nhau như đúc, thì cô ta cũng không phải....
Lạc Băng Ngưng chật vật mà chống lên trên ghế salon, xương cốt của cô đều giống như bị bóp nát, nhận thấy Diệp Dịch Lỗi có chút buông lỏng, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt của cô cũng chầm chậm buông ra, giọng nói hút hít con nhắm chặt mắt lại.
“Anh Dịch Lỗi. . . . . .”
“Không cho gọi tên tôi!” Diệp Dịch Lỗi gầm lên, thô bạo mà túm lấy cổ áo Băng Ngưng dễ dàng xách cô lên, "Cũng đừng bày ra bộ mặt đáng thương đáng ghê tởm kia của cô, tôi không phải là Phương Tử Hạo, cho dù cô chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không chớp mắt." Hắn nói xong dùng tay hất Băng Ngưng, từ trên ghế salon ngã xuống, đầu gối cô đập phải khay trà. Cô rên lên một tiếng, gắt gao nhịn đau. Cánh tay chống trên mặt đất thật lâu vẫn không có sức đứng dậy. (van: sau này chị chết ngồi bóc mồm ra mà khóc, thằng khốn )
Chết cũng không sẽ không chớp mắt. Băng Ngưng cắn chặt mội, đến ngửi cảm nhận được vị máu tanh.
Lạc Băng Ngưng bộ dạng thống khổ nhìn hắn không hề lay động, "Rất đau khổ phải không?" Con mắt nhìn dấu lằn đổ trên cần cổ cô, "Bất quá còn chưa đủ tuyệt vọng, bởi vì trong lòng cô biết rõ tôi sẽ không thực sự giết cô. Cái loại kề cận cái chết tuyệt vọng cùng bất lực, cô căn bản không thể biết đến. Có điều không cần vội. Lạc Băng Ngưng, một ngày nào đó tôi sẽ cho cô cảm thụ mùi vị tuyệt vọng này......" Hừ lạnh một tiếng hắn sải bước đi lướt qua Băng Ngưng..... Mang theo một trận gió lạnh thấu xương......
Anh Dịch Lỗi, phải thế nào anh mới có thể tin, sự việc kia không liên quan gì đến em, phải làm thế nào anh mới bỏ xuống thù hận. Hy vọng cỡ nào có thể quay lại những ngày trước, khi đó mặc dù hắn không biết nàng đối với hắn có cảm tình, mặc dù là yêu đơn phương thật khổ sở. Nhưng ít nhất hắn vui vẻ, ít nhất hắn không hận cô....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.