Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 28: Cầu xin mẹ cho con nói ra.
Hải Diệp
16/09/2016
Anh không sao, không phải em đang ở nước Pháp sao, sao lại trở về!” Hắn nói rồi vô cùng thân mật mà lau mồ hôi cho người đang trong ngực mình.
Băng Ngưng nhìn bộ dáng dịu dàng Diệp dịch lỗi dịu dàng, cố gắng hất mặt về phía cửa sổ, trong đáy mắt tràn ngập nước mắt, cô vẫn cố gắng kìm nén, hô hấp cũng rất cẩn thận, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, nước mắt rơi xuống! Quay lưng lại cuống quít lau nước mắt. Dùng sức cắn môi, tự nói với mình không cần phải khổ sở. Chậm rãi che lại đôi tai đang run rẫy, Băng Ngưng, không nghe được cũng tốt mà, không nghe thấy bọn họ lời ngon tiếng ngọt cũng không cần đau lòng như vậy nữa. Nhưng mà. . . . . . Anh Dịch Lỗi, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, sao anh có thể. . . . . .
Điền Mộng Phỉ nghiêng đầu nhìn thấy Băng Ngưng tội nghiệp đang run rẫy, trong lòng hừ lạnh một tiếng, “Anh Dịch, cô ấy bị sao vậy?” Cô ta giống như là lo lắng hỏi.
Tay Diệp Dịch Lỗi hơi siết chặt lại rồi lại buông lỏng, “Không cần để ý đến cô ta.” Nóng xong đi thẳng ra ngoài.
“Anh Dịch, anh chờ em với.” Điền Mộng Phỉ đuổi theo nắm lấy tay hắn. “Anh chậm một chút, ba em gọi điện nói ông ấy muốn hỏi thăm anh, nói đợi ông ấy xong việc sẽ cùng mẹ tới thăm anh.” Trên mặt cô ta treo một nụ cười, trong mắt là tình yêu không chút nào che giấu.
“Ừ!” Lạnh lùng hừ một tiếng, lòng hắn phiền loạn, bộ dáng ngồi bệt trên mặt đất, hai vai khẽ run cảu Băng Ngưng khiên tim hắn đột nhiên bị lấy ra, đập một tiếng. Mình làm như vậy, có phải có hơi quá đáng không. . . . . .
Băng Ngưng ngồi bệt dưới mặt đất, cúi đầu khóc thút thít, nghẹn ngào làm cả người đều phát rung, nhận thấy một cánh tay khoác lên bả vai, cô từ từ quay mặt sang.
“Ngưng nhi, con sao thế?” Lâm Thanh Âm tiều tụy hỏi.
Băng Ngưng nhìn bà rồi lại nhìn cửa, nhưng nơi đó đâu còn bóng dáng Diệp Dịch Lỗi, nồng đậm thất vọng xẹt qua đáy mắt, anh ta hận cô, sao có thể ở lại an ủi cô! Ha ha. . . . . . Băng Ngưng bật cười. Chỉ là, trước đây chưa từng như vậy, trước đây hắn đối với cô vô cùng tốt, sẽ an ủi cô, sẽ chăm sóc cô, không để cho cô chịu thiệt thòi, thậm chí vì cô mà không khoan nhượng cho bất kỳ ai, nhưng. . . . . . tất cả từ khi nào đã bắt đầu thay đổi đây? Là sau khi chị chết bất đắc kỳ tử, hắn hiểu lầm cô! Hận chết cô!
“Ngưng nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ, con không chịu nổi, không chịu nổi!” Nắm cánh tay Lâm Thanh Âm Băng Ngưng khóc rống lên, “Mẹ, con không muốn anh Dịch Lỗi hận con, lòng con đau, lòng con rất đau. . . . . .”
Lâm Thanh Âm có chút không hiểu. “Ngưng nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ, con muốn nói cho anh ấy biết, con muốn nói hết tất cả!” Cô lớn tiếng kêu. “Con không muốn anh ấy hận ta, không muốn. . . . . .” Tiếng la khóc của cô vô cùng bi thương, tuyệt vọng. . . . . .
Nghe Băng Ngưng nói sắc mặt Lâm Thanh Âm biến đổi trong nháy mắt. “Ngưng nhi, con không thể nói!” Bà che miệng cô lại lắc đầu. “Không phải con đã hứa với mẹ là sẽ giữ bị mật sao!”
Băng Ngưng khóc lắc đầu, hứa gì chỉ, nàng không muốn quan tâm, mặc kỳ là đã hứa với chị, hay là hứa với mẹ, cô đều không muốn lo, không muốn, “Ta không chịu được nữa!” Bộ dáng dịu dàng của Diệp Dịch Lỗi với Điền Mộng Phỉ ở trong đầu cô xua đi không được, hình ảnh đó lần lượt lăng trì lòng cô, “Mẹ, con rất đau khổ, con đau sắp chết, con cầu xin mẹ, cầu xin mẹ hãy để con nói ra, con cầu xin mẹ. . . . . .”
Băng Ngưng nhìn bộ dáng dịu dàng Diệp dịch lỗi dịu dàng, cố gắng hất mặt về phía cửa sổ, trong đáy mắt tràn ngập nước mắt, cô vẫn cố gắng kìm nén, hô hấp cũng rất cẩn thận, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa, nước mắt rơi xuống! Quay lưng lại cuống quít lau nước mắt. Dùng sức cắn môi, tự nói với mình không cần phải khổ sở. Chậm rãi che lại đôi tai đang run rẫy, Băng Ngưng, không nghe được cũng tốt mà, không nghe thấy bọn họ lời ngon tiếng ngọt cũng không cần đau lòng như vậy nữa. Nhưng mà. . . . . . Anh Dịch Lỗi, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, sao anh có thể. . . . . .
Điền Mộng Phỉ nghiêng đầu nhìn thấy Băng Ngưng tội nghiệp đang run rẫy, trong lòng hừ lạnh một tiếng, “Anh Dịch, cô ấy bị sao vậy?” Cô ta giống như là lo lắng hỏi.
Tay Diệp Dịch Lỗi hơi siết chặt lại rồi lại buông lỏng, “Không cần để ý đến cô ta.” Nóng xong đi thẳng ra ngoài.
“Anh Dịch, anh chờ em với.” Điền Mộng Phỉ đuổi theo nắm lấy tay hắn. “Anh chậm một chút, ba em gọi điện nói ông ấy muốn hỏi thăm anh, nói đợi ông ấy xong việc sẽ cùng mẹ tới thăm anh.” Trên mặt cô ta treo một nụ cười, trong mắt là tình yêu không chút nào che giấu.
“Ừ!” Lạnh lùng hừ một tiếng, lòng hắn phiền loạn, bộ dáng ngồi bệt trên mặt đất, hai vai khẽ run cảu Băng Ngưng khiên tim hắn đột nhiên bị lấy ra, đập một tiếng. Mình làm như vậy, có phải có hơi quá đáng không. . . . . .
Băng Ngưng ngồi bệt dưới mặt đất, cúi đầu khóc thút thít, nghẹn ngào làm cả người đều phát rung, nhận thấy một cánh tay khoác lên bả vai, cô từ từ quay mặt sang.
“Ngưng nhi, con sao thế?” Lâm Thanh Âm tiều tụy hỏi.
Băng Ngưng nhìn bà rồi lại nhìn cửa, nhưng nơi đó đâu còn bóng dáng Diệp Dịch Lỗi, nồng đậm thất vọng xẹt qua đáy mắt, anh ta hận cô, sao có thể ở lại an ủi cô! Ha ha. . . . . . Băng Ngưng bật cười. Chỉ là, trước đây chưa từng như vậy, trước đây hắn đối với cô vô cùng tốt, sẽ an ủi cô, sẽ chăm sóc cô, không để cho cô chịu thiệt thòi, thậm chí vì cô mà không khoan nhượng cho bất kỳ ai, nhưng. . . . . . tất cả từ khi nào đã bắt đầu thay đổi đây? Là sau khi chị chết bất đắc kỳ tử, hắn hiểu lầm cô! Hận chết cô!
“Ngưng nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ, con không chịu nổi, không chịu nổi!” Nắm cánh tay Lâm Thanh Âm Băng Ngưng khóc rống lên, “Mẹ, con không muốn anh Dịch Lỗi hận con, lòng con đau, lòng con rất đau. . . . . .”
Lâm Thanh Âm có chút không hiểu. “Ngưng nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ, con muốn nói cho anh ấy biết, con muốn nói hết tất cả!” Cô lớn tiếng kêu. “Con không muốn anh ấy hận ta, không muốn. . . . . .” Tiếng la khóc của cô vô cùng bi thương, tuyệt vọng. . . . . .
Nghe Băng Ngưng nói sắc mặt Lâm Thanh Âm biến đổi trong nháy mắt. “Ngưng nhi, con không thể nói!” Bà che miệng cô lại lắc đầu. “Không phải con đã hứa với mẹ là sẽ giữ bị mật sao!”
Băng Ngưng khóc lắc đầu, hứa gì chỉ, nàng không muốn quan tâm, mặc kỳ là đã hứa với chị, hay là hứa với mẹ, cô đều không muốn lo, không muốn, “Ta không chịu được nữa!” Bộ dáng dịu dàng của Diệp Dịch Lỗi với Điền Mộng Phỉ ở trong đầu cô xua đi không được, hình ảnh đó lần lượt lăng trì lòng cô, “Mẹ, con rất đau khổ, con đau sắp chết, con cầu xin mẹ, cầu xin mẹ hãy để con nói ra, con cầu xin mẹ. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.