Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 114: Chúng ta cùng nhau quên đi
Hải Diệp
18/09/2016
Không nhớ rõ ở bệnh viện bao lâu, mỗi ngày, Băng Ngưng lặng lẽ uống thuốc, tiêm, khám bệnh. Thực nhàm chán. Nhưng không hiểu sao cô bắt đầu thích cuộc sống yên lặng này.
Hắn nói tốt với cô cốt để làm cô tổn thương.
Hắn nói cô.. đê tiện.
Hắn nói mỗi lần ở cùng cô đều khiến hắn ghê tởm.
Ha ha…Băng Ngưng đột nhiên cười thành tiếng. ‘Lạc Băng Ngưng, là mày tự chuốc lấy. Mày là con ngốc, khư khư giữ cái bí mật kia không nói. Đáng lắm. Thật sự đáng đời.’
“Lạc tiểu thư, hôm nay cô được xuất viện rồi. Chúc mừng cô!” Cô y tá trẻ vẫn thường xuyên chăm nom cô từ sáng sớm đã đến chúc mừng, giúp cô thu xếp hành lý. Thật ra, cũng chẳng nhiều nhặn gì. Diệp Gia phong tỏa mọi tin tức về việc cô nằm viện. Có vẻ sự việc lần này khá nghiêm trọng, thật không tưởng tượng được có bao nhiêu bài báo giật tít.
“Cám ơn chị đã giúp em thời gian qua. “ Băng Ngưng nắm tay cô y tá. “Hiện tại, trên người em không có gì đáng giá, chỉ có cái vòng tay này do em tự làm. Em tặng chị làm kỉ niệm.”
“Cô đừng làm thế. Đây là bổn phận của chúng tôi mà.”
“Em đi nhé…hy vọng…” Băng Ngưng đang nói thì ngừng lại. “Không gặp lại ở đây thì tốt hơn.”
Y tá hiểu ý, dịu dàng cười. “Cô không đợi người nhà đến đón sao?”
“Không cần ạ, em tự đi được.” Băng Ngưng mang theo ít đồ dùng đơn giản đi khỏi bệnh viện. Nhìn mấy thứ trong tay, cô ném hết vào thùng rác. Hiện tại, cô không có tiền, điện thoại cũng không có. Thật thê thảm… Băng Ngưng ngửa đầu nhìn lên trời. Dường như bây giờ cô chỉ có thể tìm đến Kiều Kiều mà thôi.
Cô không muốn về Diệp Gia. Thậm chí cô hy vọng mình chưa từng đến nơi này. Đi bộ theo con đường, đến lúc mệt quá, cô dừng lại ngồi bên vệ đường. Nằm viện thời gian dài điều trị, Băng Ngưng rất gầy, quần áo trên người giờ rộng lùng thùng.
“Tiểu thư, cô có cần giúp gì không?”
Băng Ngưng quay lại nhìn người đàn ông vừa hỏi mình. “Có thể cho tôi vài đồng xu không ạ?”
Người nọ ngơ ngác một lúc nhưng vẫn lấy từ ví ra 2 đồng xu đưa cho Băng Ngưng.
Băng Ngưng nở nụ cười cảm kích. “Cám ơn ạ!”
Cô đến bốt điện thoại công cộng, dùng đồng xu vừa xin được gọi cho Kiều Kiều. Sau đó, Kiều Kiều đến đón cô nhưng không nghĩ đến cùng còn có Lưu Duệ Hàng.
“Ngưng Nhi, bạn làm sao vậy?” Không kịp đợi xe dừng lại hẳn, Kiều Kiều lao xuống xe, chạy đến chỗ Băng Ngưng. Cô không nhận được tin tức gì của Băng Ngưng bấy lâu nay, gọi điện không ai bắt mắt, gọi đến Diệp Gia hỏi cũng không có. Cực chẳng đã, Kiều Kiều đành đến Diệp Thị tìm Lưu Duệ Hàng hỏi, vừa lúc nhận được điện thoại của Băng Ngưng.
“Không sao mà!” Băng Ngưng cười nhẹ, cơ thể cũng thả lỏng. Nhưng cô lập tức đề phòng nhìn Lưu Duệ Hàng.
“Em đừng nhìn anh như thế. Tự cô ấy chạy đến công ty tìm anh hỏi han tin tức của em.” Hắn nhanh chóng giải thích. “Đang về nhà sao? Anh đưa em về.”
“Đấy…không phải nhà em.” Băng Ngưng lắc đầu. “Kiều Kiều…mình…”
“Tất nhiên là được…” Kiều Kiều ôm Băng Ngưng. Dù Băng Ngưng không nói cô cũng định đưa bạn về cùng với mình. Chẳng cần hỏi nhiều, liếc qua là đủ biết tên khốn nạn họ Diệp lại tổn thương Băng Ngưng. Mấy chuyện bê bối ồn ào đầy rẫy trên báo, đến giờ vẫn chưa nguôi. Đàn ông đê tiện.
Lưu Duệ Hàng không nhiều lời, đưa hai cô gái lên xe chở đi.
“Nhờ cô chăm sóc Băng Ngưng vài ngày. Lát nữa, tôi sẽ mang vài thứ cần thiết đến.”
Kiều Kiều nhìn Lưu Duệ Hàng, trong lòng hơi xúc động nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu. Thật ra, cô cảm thấy khá bối rối khi đối mắt với hắn. Cô chủ động liều lĩnh thổ lộ tình cảm với hắn nhưng lại bị từ chồi thẳng thừng. “Làm phiền anh.”
“Nói ra chắc cô cho là nực cười nhưng quả thật…tôi cũng rất quan tâm Băng Ngưng.” Lưu Duệ Hàng khẽ cười, ngồi vào xe. ‘Băng Ngưng à, có lẽ bây giờ em đang rất đau khổ. Nhưng chỉ cần thực sự buông tay, cuộc sống của em tự nhiên sẽ đơn giản thoái mái hơn rất nhiều. Sau đó, tìm một chàng trai bình thường, yêu thương, kết hôn sống an ổn cả đời. Cuộc sống nơi hào môn thế gia không hợp với em.’
“Bạn nằm nghỉ đi, mình đi nấu cháo cho bạn.”
“Bạn nấu cháo có thể ăn được sao? Có cần mình uống trước thuốc xổ không?” Băng Ngưng cười.
“Ngưng Nhi, xem như mình cầu xin bạn. Đừng vờ cười đùa như không có chuyện gì được không? Bạn có biết bạn cười khói coi thế nào không?” Kiều Kiều đau lòng. “Có chuyện gì, chúng ta cùng nhau chia sẻ có tốt hơn không?”
“Mình…cảm thấy đau…rất đau…không biết diễn tả thế nào.” Băng Ngưng ôm ngực. “Kiều Kiều, mình xin bạn, đừng yêu Lưu Duệ Hàng được không? Mình cũng sẽ không yêu Diệp Dịch Lỗi nữa. Chúng ta cùng nhau quên đi được không.”
“Ngưng Nhi, bạn nói gì thế.” Kiều Kiều hơi sợ. “Rốt cuộc tên khốn Diệp Dịch Lỗi đã làm gì bạn? Hả? Hắn làm trò gì?”
“Làm gì ư?” Băng Ngưng hỏi lại như hỏi chính bản thân mình. Hắn còn có thể làm gì. “Kiều Kiều! Bạn mắng mình đi. Không… đáng mình đi. Mình quá ngu ngốc. Đánh cho mình tỉnh lại đi.”
“Không phải lỗi do bạn. Không phải đâu…” Kiều Kiều ôm Băng Ngưng. Băng Ngưng yêu nhiều năm như thế, làm sao nói quên là quên ngay được. “Tớ đồng ý với bạn. Chúng ta cùng nhau quên, quên hết. Đừng khóc nữa.”
Lúc Lưu Duệ Hàng quay lại, hai cô gái đang ôm nhau khóc thảm thiết. Nhìn bọn họ, trong lòng hắn thấy hơi xót xa.
“Hai em nhớ tự chăm sóc nhau.” Lưu Duệ Hàng để lại vài món đồ. “Có việc gì cần cứ đến tìm anh.” Hắn nhìn về phía Băng Ngưng. “Mặc kệ em tin hay không, anh vẫn phải nói với em một câu. Cẩn thận Lâm Thanh Âm.” Hắn nói xong đi ra ngoài.
Băng Ngưng sững người lại. Thế là có ý gì? Cẩn thận Lâm Thanh Âm.
“Đợt chút!” Kiều Kiều đuổi theo Lưu Duệ Hàng. “Anh đợi đã.” Kiều Kiều đuổi tận đến tầng trệt mới bắt kịp hắn. “Vì sao?” Kiều Kiều hỏi đơn giản hai chữ.
“Bởi vì cô là bạn của Băng Ngưng!” Hắn cười, nâng khuôn mặt cô lên. “Cô bé, cô rất đơn thuần. Đúng như lời Băng Ngưng nói, tôi không phải người tốt, thậm chí…cùng một hạng mới Diệp Dịch Lỗi.” Xoa tóc cô mấy cái, hắn quay người đi.
Nếu là người khác chủ động dâng đến miệng, hắn sẽ không từ chối. Nhưng…với cô bé này, hắn lại có chút không đành lòng. Thế giới của bọn họ quá phức tạp, không thích hợp với Băng Ngưng cũng không thích hợp với cô.
******************
Băng Ngừng bỏ đi từ khi rời viện, Diệp Gia huyên náo đăng tin tìm người khắp nơi, tựa như muốn cả thiên hạ đều biết bọn họ lo lắng thế nào khi con gái mất tích. Nghĩ lại, với thế lực của Diệp Gia, nếu bọn họ thực sự muốn tìm người, lẽ nào lại không tìm ra. Câu nói của Lưu Duệ Hàng khiến cô bối rối, khó hiểu nhưng có một việc hết sức rõ ràng, đó là mẹ không hề thương cô, dù chỉ một chút…
Diệp Gia,
“Anh nói cho tôi nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?” Diệp Thiệu Quân trừng mắt nhìn con trai. “Băng Ngưng đâu rồi? Vì sao đến giờ vẫn không có tin tức. Còn nữa, chuyện giữa anh với Đinh An Nhu là sao hả?”
“Ông giận dữ cái gì?” Lâm Thanh Âm ngay lập tức đứng ra bênh con. “Ông không nhìn xem Băng Ngưng đã làm cái gì.”
Diệp Dịch Lỗi vẫn dửng dưng, hắn đã quá quen thuộc với những trận cãi vã của ba mẹ hắn. Dạo này, hắn tự như cái máy, mỗi ngày đều như nhau. Thậm chí, hắn cảm thấy trên đời chẳng còn gì vui thích.
“Anh đi tìm Băng Ngưng về ngay cho tôi. Ngay lập tức!” Diệp Thiệu Quân ra lệnh.
“Con không rảnh!”
“Anh…!” Diệp Thiệu Quân giận đến phát run.
“Diệp Thiệu Quân, ông đừng quá đáng. Dịch Lỗi mới là con ruột của ông. Ông không có quyền vì áy náy với người phụ nữ khác mà trách móc con trai tôi.”
Lâm Thanh Âm không nể mặt vạch trần khiến Diệp Thiệu Quân xấu hổ. “Được, anh không đi thì tôi đi.” Ông xoay người đi ra ngoài. Ngay sau đó, Diệp Dịch Lỗi cũng cầm chìa khoá xe ô tô rời đi. Trời đã tối, cũng là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Lâm Thanh Âm. Diệp Thiệu Kỳ đi từ trên lầu xuống, cười nói. “Sao thế? Không sắm vai hiền thê lương mẫu nữa à?”
“Tốt nhất, cô đừng chọc giận tôi.” Lâm Thanh Âm lườm Diệp Thiệu Kì, đáy mắt lộ tia ngoan độc.
“Tôi cứ nói, chị làm gì tôi.” Diệp Thiệu Kì cười.”Chị đủ tự tin là những chuyện xấu xa bẩn thỉu chị làm thật sự giữ được bí mật sao? Sự việc xảy ra ở Lạc Gia năm đó có chắc không ai biết không?”
“Cô nói cái gì?” Lâm Thanh Âm biến sắc.
“Muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm. Lâm Thanh Âm, tôi chờ ngày chị gặp báo ứng.”.
Lâm Thanh Âm hốt hoảng, ‘chẳng lẽ’.
“Chị dâu, giấy không gói được lửa. Bộ mặt giả dối của chị đối với Lạc Băng Ngưng đang dần lộ rõ. Chẳng mấy chốc, sự việc kia cũng…”
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Đừng vờ vịt chị không biết tôi nói cái gì.” Diệp Thiệu Kỳ xoay một vòng quanh Lâm Thanh Âm dò xét. “Năm đó, nghe nói Lạc Gia còn một cô con gái lớn. Có điều…đó lại là con gái của anh trai tôi. Chị nói xem…cô bé đó đột nhiên biến mất là do đâu? Có khi nào nó trở về báo thù không?”
“Thôi đi, cô rảnh quá hay sao ngồi bịa đặt ra mấy chuyện giật gân rẻ tiền như trên báo lá cải. Tôi không làm gì cả, vì sao phải sợ.”
“Ha ha…’ Như nghe thấy chuyện tiếu lâm, Diệp Thiệu Kỳ cười to. “Không làm gì! Ha ha…chúng ta hãy để thời gian trả lời đi. Chị à, tôi thật muốn nhìn thấy ngày cái bộ mặt giả nhân giả nghĩ, lòng lang dạ sói của chị bị phơi bày. Đến lúc đó, tôi xem chị còn mạnh miệng được như vậy không?”
Bàn tay của Lâm Thanh Âm từ từ xiết chặt. Lúc trước vì Diệp Thiệu Kỳ không có ý định khiêu khích rõ ràng nên bà tạm bỏ qua, nhưng nay xem ra không thể nhường nhịn nữa. 'Cô ta biết chuyện con gái cả của Phương Úc Đình, lại biết sự kiện năm đó của Lạc Gia. Chẳng lẽ..cô ta biết cái gì sao? Có điều, bất kể thế nào, hậu họa này phải trừ sớm. Diệp Thiệu Kỳ, cô chớ trách tôi độc ác. Bởi vì…là do cô tự chuốc lấy.'
Diệp Dịch Lỗi dừng xe ở bên đường, đứng hút thuốc. Hết điếu này đến điếu khác. Nếu không có sự việc vừa qua, hắn không biết bản thân mình có thể nói là làm đến mức này. Băng Ngưng “mất tích” không làm hắn quá lo lắng. Ở thành phố này, ngoài Diệp Gia, Băng Ngưng cũng chỉ có thể dựa vào Kiều Kiều. Mà hôm trước, Kiều Kiều có đến Diệp Thị, nên hắn nhanh chóng kết luận Băng Ngưng ở cùng với Kiều Kiều.
“Đừng dao động Diệp Dịch Lỗi. Từ nay trở đi, giữa mày và cô ấy không còn quan hệ gì nũa, chỉ còn thù hận mà thôi. Cứ duy trì thế đến cuối đời đi.”
Hắn cầm xấp ảnh nhìn một lượt rồi thẳng tay xé bỏ. ‘Không còn chút quan hệ nào hết.’
Bóng đêm bao trùm càng dày đặc nhưng Băng Ngưng lại không hề buồn ngủ. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, tự thuyết phục bản thân, đừng lưu luyến, đừng tin vào tình yêu cũng đừng nghe lời hắn nói nữa. Băng Ngưng…mày có thể dũng cảm hơn mà.
Trong bóng tối, hai cô gái đang tổn thương nương tựa vào nhau. Kiều Kiều ôm Băng Ngưng. “Ngưng Nhi, ngủ đi. Mình với bạn cùng nhau quên đi…được không.”
Hắn nói tốt với cô cốt để làm cô tổn thương.
Hắn nói cô.. đê tiện.
Hắn nói mỗi lần ở cùng cô đều khiến hắn ghê tởm.
Ha ha…Băng Ngưng đột nhiên cười thành tiếng. ‘Lạc Băng Ngưng, là mày tự chuốc lấy. Mày là con ngốc, khư khư giữ cái bí mật kia không nói. Đáng lắm. Thật sự đáng đời.’
“Lạc tiểu thư, hôm nay cô được xuất viện rồi. Chúc mừng cô!” Cô y tá trẻ vẫn thường xuyên chăm nom cô từ sáng sớm đã đến chúc mừng, giúp cô thu xếp hành lý. Thật ra, cũng chẳng nhiều nhặn gì. Diệp Gia phong tỏa mọi tin tức về việc cô nằm viện. Có vẻ sự việc lần này khá nghiêm trọng, thật không tưởng tượng được có bao nhiêu bài báo giật tít.
“Cám ơn chị đã giúp em thời gian qua. “ Băng Ngưng nắm tay cô y tá. “Hiện tại, trên người em không có gì đáng giá, chỉ có cái vòng tay này do em tự làm. Em tặng chị làm kỉ niệm.”
“Cô đừng làm thế. Đây là bổn phận của chúng tôi mà.”
“Em đi nhé…hy vọng…” Băng Ngưng đang nói thì ngừng lại. “Không gặp lại ở đây thì tốt hơn.”
Y tá hiểu ý, dịu dàng cười. “Cô không đợi người nhà đến đón sao?”
“Không cần ạ, em tự đi được.” Băng Ngưng mang theo ít đồ dùng đơn giản đi khỏi bệnh viện. Nhìn mấy thứ trong tay, cô ném hết vào thùng rác. Hiện tại, cô không có tiền, điện thoại cũng không có. Thật thê thảm… Băng Ngưng ngửa đầu nhìn lên trời. Dường như bây giờ cô chỉ có thể tìm đến Kiều Kiều mà thôi.
Cô không muốn về Diệp Gia. Thậm chí cô hy vọng mình chưa từng đến nơi này. Đi bộ theo con đường, đến lúc mệt quá, cô dừng lại ngồi bên vệ đường. Nằm viện thời gian dài điều trị, Băng Ngưng rất gầy, quần áo trên người giờ rộng lùng thùng.
“Tiểu thư, cô có cần giúp gì không?”
Băng Ngưng quay lại nhìn người đàn ông vừa hỏi mình. “Có thể cho tôi vài đồng xu không ạ?”
Người nọ ngơ ngác một lúc nhưng vẫn lấy từ ví ra 2 đồng xu đưa cho Băng Ngưng.
Băng Ngưng nở nụ cười cảm kích. “Cám ơn ạ!”
Cô đến bốt điện thoại công cộng, dùng đồng xu vừa xin được gọi cho Kiều Kiều. Sau đó, Kiều Kiều đến đón cô nhưng không nghĩ đến cùng còn có Lưu Duệ Hàng.
“Ngưng Nhi, bạn làm sao vậy?” Không kịp đợi xe dừng lại hẳn, Kiều Kiều lao xuống xe, chạy đến chỗ Băng Ngưng. Cô không nhận được tin tức gì của Băng Ngưng bấy lâu nay, gọi điện không ai bắt mắt, gọi đến Diệp Gia hỏi cũng không có. Cực chẳng đã, Kiều Kiều đành đến Diệp Thị tìm Lưu Duệ Hàng hỏi, vừa lúc nhận được điện thoại của Băng Ngưng.
“Không sao mà!” Băng Ngưng cười nhẹ, cơ thể cũng thả lỏng. Nhưng cô lập tức đề phòng nhìn Lưu Duệ Hàng.
“Em đừng nhìn anh như thế. Tự cô ấy chạy đến công ty tìm anh hỏi han tin tức của em.” Hắn nhanh chóng giải thích. “Đang về nhà sao? Anh đưa em về.”
“Đấy…không phải nhà em.” Băng Ngưng lắc đầu. “Kiều Kiều…mình…”
“Tất nhiên là được…” Kiều Kiều ôm Băng Ngưng. Dù Băng Ngưng không nói cô cũng định đưa bạn về cùng với mình. Chẳng cần hỏi nhiều, liếc qua là đủ biết tên khốn nạn họ Diệp lại tổn thương Băng Ngưng. Mấy chuyện bê bối ồn ào đầy rẫy trên báo, đến giờ vẫn chưa nguôi. Đàn ông đê tiện.
Lưu Duệ Hàng không nhiều lời, đưa hai cô gái lên xe chở đi.
“Nhờ cô chăm sóc Băng Ngưng vài ngày. Lát nữa, tôi sẽ mang vài thứ cần thiết đến.”
Kiều Kiều nhìn Lưu Duệ Hàng, trong lòng hơi xúc động nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu. Thật ra, cô cảm thấy khá bối rối khi đối mắt với hắn. Cô chủ động liều lĩnh thổ lộ tình cảm với hắn nhưng lại bị từ chồi thẳng thừng. “Làm phiền anh.”
“Nói ra chắc cô cho là nực cười nhưng quả thật…tôi cũng rất quan tâm Băng Ngưng.” Lưu Duệ Hàng khẽ cười, ngồi vào xe. ‘Băng Ngưng à, có lẽ bây giờ em đang rất đau khổ. Nhưng chỉ cần thực sự buông tay, cuộc sống của em tự nhiên sẽ đơn giản thoái mái hơn rất nhiều. Sau đó, tìm một chàng trai bình thường, yêu thương, kết hôn sống an ổn cả đời. Cuộc sống nơi hào môn thế gia không hợp với em.’
“Bạn nằm nghỉ đi, mình đi nấu cháo cho bạn.”
“Bạn nấu cháo có thể ăn được sao? Có cần mình uống trước thuốc xổ không?” Băng Ngưng cười.
“Ngưng Nhi, xem như mình cầu xin bạn. Đừng vờ cười đùa như không có chuyện gì được không? Bạn có biết bạn cười khói coi thế nào không?” Kiều Kiều đau lòng. “Có chuyện gì, chúng ta cùng nhau chia sẻ có tốt hơn không?”
“Mình…cảm thấy đau…rất đau…không biết diễn tả thế nào.” Băng Ngưng ôm ngực. “Kiều Kiều, mình xin bạn, đừng yêu Lưu Duệ Hàng được không? Mình cũng sẽ không yêu Diệp Dịch Lỗi nữa. Chúng ta cùng nhau quên đi được không.”
“Ngưng Nhi, bạn nói gì thế.” Kiều Kiều hơi sợ. “Rốt cuộc tên khốn Diệp Dịch Lỗi đã làm gì bạn? Hả? Hắn làm trò gì?”
“Làm gì ư?” Băng Ngưng hỏi lại như hỏi chính bản thân mình. Hắn còn có thể làm gì. “Kiều Kiều! Bạn mắng mình đi. Không… đáng mình đi. Mình quá ngu ngốc. Đánh cho mình tỉnh lại đi.”
“Không phải lỗi do bạn. Không phải đâu…” Kiều Kiều ôm Băng Ngưng. Băng Ngưng yêu nhiều năm như thế, làm sao nói quên là quên ngay được. “Tớ đồng ý với bạn. Chúng ta cùng nhau quên, quên hết. Đừng khóc nữa.”
Lúc Lưu Duệ Hàng quay lại, hai cô gái đang ôm nhau khóc thảm thiết. Nhìn bọn họ, trong lòng hắn thấy hơi xót xa.
“Hai em nhớ tự chăm sóc nhau.” Lưu Duệ Hàng để lại vài món đồ. “Có việc gì cần cứ đến tìm anh.” Hắn nhìn về phía Băng Ngưng. “Mặc kệ em tin hay không, anh vẫn phải nói với em một câu. Cẩn thận Lâm Thanh Âm.” Hắn nói xong đi ra ngoài.
Băng Ngưng sững người lại. Thế là có ý gì? Cẩn thận Lâm Thanh Âm.
“Đợt chút!” Kiều Kiều đuổi theo Lưu Duệ Hàng. “Anh đợi đã.” Kiều Kiều đuổi tận đến tầng trệt mới bắt kịp hắn. “Vì sao?” Kiều Kiều hỏi đơn giản hai chữ.
“Bởi vì cô là bạn của Băng Ngưng!” Hắn cười, nâng khuôn mặt cô lên. “Cô bé, cô rất đơn thuần. Đúng như lời Băng Ngưng nói, tôi không phải người tốt, thậm chí…cùng một hạng mới Diệp Dịch Lỗi.” Xoa tóc cô mấy cái, hắn quay người đi.
Nếu là người khác chủ động dâng đến miệng, hắn sẽ không từ chối. Nhưng…với cô bé này, hắn lại có chút không đành lòng. Thế giới của bọn họ quá phức tạp, không thích hợp với Băng Ngưng cũng không thích hợp với cô.
******************
Băng Ngừng bỏ đi từ khi rời viện, Diệp Gia huyên náo đăng tin tìm người khắp nơi, tựa như muốn cả thiên hạ đều biết bọn họ lo lắng thế nào khi con gái mất tích. Nghĩ lại, với thế lực của Diệp Gia, nếu bọn họ thực sự muốn tìm người, lẽ nào lại không tìm ra. Câu nói của Lưu Duệ Hàng khiến cô bối rối, khó hiểu nhưng có một việc hết sức rõ ràng, đó là mẹ không hề thương cô, dù chỉ một chút…
Diệp Gia,
“Anh nói cho tôi nghe, rốt cuộc là có chuyện gì?” Diệp Thiệu Quân trừng mắt nhìn con trai. “Băng Ngưng đâu rồi? Vì sao đến giờ vẫn không có tin tức. Còn nữa, chuyện giữa anh với Đinh An Nhu là sao hả?”
“Ông giận dữ cái gì?” Lâm Thanh Âm ngay lập tức đứng ra bênh con. “Ông không nhìn xem Băng Ngưng đã làm cái gì.”
Diệp Dịch Lỗi vẫn dửng dưng, hắn đã quá quen thuộc với những trận cãi vã của ba mẹ hắn. Dạo này, hắn tự như cái máy, mỗi ngày đều như nhau. Thậm chí, hắn cảm thấy trên đời chẳng còn gì vui thích.
“Anh đi tìm Băng Ngưng về ngay cho tôi. Ngay lập tức!” Diệp Thiệu Quân ra lệnh.
“Con không rảnh!”
“Anh…!” Diệp Thiệu Quân giận đến phát run.
“Diệp Thiệu Quân, ông đừng quá đáng. Dịch Lỗi mới là con ruột của ông. Ông không có quyền vì áy náy với người phụ nữ khác mà trách móc con trai tôi.”
Lâm Thanh Âm không nể mặt vạch trần khiến Diệp Thiệu Quân xấu hổ. “Được, anh không đi thì tôi đi.” Ông xoay người đi ra ngoài. Ngay sau đó, Diệp Dịch Lỗi cũng cầm chìa khoá xe ô tô rời đi. Trời đã tối, cũng là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Lâm Thanh Âm. Diệp Thiệu Kỳ đi từ trên lầu xuống, cười nói. “Sao thế? Không sắm vai hiền thê lương mẫu nữa à?”
“Tốt nhất, cô đừng chọc giận tôi.” Lâm Thanh Âm lườm Diệp Thiệu Kì, đáy mắt lộ tia ngoan độc.
“Tôi cứ nói, chị làm gì tôi.” Diệp Thiệu Kì cười.”Chị đủ tự tin là những chuyện xấu xa bẩn thỉu chị làm thật sự giữ được bí mật sao? Sự việc xảy ra ở Lạc Gia năm đó có chắc không ai biết không?”
“Cô nói cái gì?” Lâm Thanh Âm biến sắc.
“Muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm. Lâm Thanh Âm, tôi chờ ngày chị gặp báo ứng.”.
Lâm Thanh Âm hốt hoảng, ‘chẳng lẽ’.
“Chị dâu, giấy không gói được lửa. Bộ mặt giả dối của chị đối với Lạc Băng Ngưng đang dần lộ rõ. Chẳng mấy chốc, sự việc kia cũng…”
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Đừng vờ vịt chị không biết tôi nói cái gì.” Diệp Thiệu Kỳ xoay một vòng quanh Lâm Thanh Âm dò xét. “Năm đó, nghe nói Lạc Gia còn một cô con gái lớn. Có điều…đó lại là con gái của anh trai tôi. Chị nói xem…cô bé đó đột nhiên biến mất là do đâu? Có khi nào nó trở về báo thù không?”
“Thôi đi, cô rảnh quá hay sao ngồi bịa đặt ra mấy chuyện giật gân rẻ tiền như trên báo lá cải. Tôi không làm gì cả, vì sao phải sợ.”
“Ha ha…’ Như nghe thấy chuyện tiếu lâm, Diệp Thiệu Kỳ cười to. “Không làm gì! Ha ha…chúng ta hãy để thời gian trả lời đi. Chị à, tôi thật muốn nhìn thấy ngày cái bộ mặt giả nhân giả nghĩ, lòng lang dạ sói của chị bị phơi bày. Đến lúc đó, tôi xem chị còn mạnh miệng được như vậy không?”
Bàn tay của Lâm Thanh Âm từ từ xiết chặt. Lúc trước vì Diệp Thiệu Kỳ không có ý định khiêu khích rõ ràng nên bà tạm bỏ qua, nhưng nay xem ra không thể nhường nhịn nữa. 'Cô ta biết chuyện con gái cả của Phương Úc Đình, lại biết sự kiện năm đó của Lạc Gia. Chẳng lẽ..cô ta biết cái gì sao? Có điều, bất kể thế nào, hậu họa này phải trừ sớm. Diệp Thiệu Kỳ, cô chớ trách tôi độc ác. Bởi vì…là do cô tự chuốc lấy.'
Diệp Dịch Lỗi dừng xe ở bên đường, đứng hút thuốc. Hết điếu này đến điếu khác. Nếu không có sự việc vừa qua, hắn không biết bản thân mình có thể nói là làm đến mức này. Băng Ngưng “mất tích” không làm hắn quá lo lắng. Ở thành phố này, ngoài Diệp Gia, Băng Ngưng cũng chỉ có thể dựa vào Kiều Kiều. Mà hôm trước, Kiều Kiều có đến Diệp Thị, nên hắn nhanh chóng kết luận Băng Ngưng ở cùng với Kiều Kiều.
“Đừng dao động Diệp Dịch Lỗi. Từ nay trở đi, giữa mày và cô ấy không còn quan hệ gì nũa, chỉ còn thù hận mà thôi. Cứ duy trì thế đến cuối đời đi.”
Hắn cầm xấp ảnh nhìn một lượt rồi thẳng tay xé bỏ. ‘Không còn chút quan hệ nào hết.’
Bóng đêm bao trùm càng dày đặc nhưng Băng Ngưng lại không hề buồn ngủ. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, tự thuyết phục bản thân, đừng lưu luyến, đừng tin vào tình yêu cũng đừng nghe lời hắn nói nữa. Băng Ngưng…mày có thể dũng cảm hơn mà.
Trong bóng tối, hai cô gái đang tổn thương nương tựa vào nhau. Kiều Kiều ôm Băng Ngưng. “Ngưng Nhi, ngủ đi. Mình với bạn cùng nhau quên đi…được không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.