Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 2: Dịu dàng cùng tàn nhẫn
Hải Diệp
13/09/2016
Thành phố C trong nước gần như là thành phố phồn hoa số một, quanh năm suốt tháng khiến người ta cảm thấy bận rộn, giống như là lúc này, cảnh tượng đám người vội vã vào giữa trưa khiến cho c thành có vẻ bận bịu, khô nóng.
trong đại sảnh sân bay người người đi qua đi lại, cô gái mặc một bộ váy màu trắng áo đứng ở nơi đó, mái tóc đen nhánh xõa tự nhiên, cô đứng ở đó, giống như một tinh linh rơi xuống trần gian, linh động, hai mắt trong suốt lộ ra vẻ lo lắng, cô thỉnh thoảng lại xem giờ, rồi lại nhìn xung quanh trong đám người, có lẽ là bởi vì quá sốt ruột, cho nên tại đại sân đầy đủ điều hòa này, trên chóp mũi vẫn thấm ra mồ hôi hột. Kiễng chân mỏi cổ nhìn xung quang, vẫn không nhìn thấy bóng dáng mình mong đợi, cô thở dài thất vọng xìu xuống, vào đúng lúc,một cánh tay từ phía sau đưa ra dùng sức ôm chiếc eo nhỏ của cô vào trong lòng, sau một giây, môi cô cũng bị bao phủ, thậm chí cô còn chưa kịp thét lên theo bản năng.
“Ưhm. . . . . .” Lạc Băng Ngưng trong lòng kinh sợ, đột nhiên bị hôn dọa đến sợ, nên đã quên giãy giụa, thậm chí buồn bực trong lòng khi phải đợi lâu cũng quên sạch, mãi đến khi đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.
“Sao vậy? Choáng?” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, Diệp dịch lỗi cưng chiều mà cọ cọ chóp mũi cô. “Nhớ anh không?” Hắn cúi đầu đặt chóp mũi lên trán cô, mang theo theo mùi vị nhàn nhạt phải vào mặt cô. Trong nháy mắt, hô hấp của Lạc Băng Ngưng càng trở nên khó khăn.
“Nhớ” Cô vô thức nói ra một chữ, sau đó lại giống như kinh hãi mà giãy ra khỏi vòng ôm của Diệp Dịch Lỗi, cúi đầu hé môi nói. “Em…em. . . . . .” Đầu lưỡi Lạc Băng Ngưng thắt lại, kích động mà thở hổn hển, không dám ngẩng đầu lên, rõ ràng là nhớ hắn như vậy, rõ ràng khi nghe thông báo hắn trở lại, xúc động đến nỗi cả đêm đều ngủ không được, nhưng vào thời điểm hắn xuất hiện, bản thân lại đến cả dũng khí nhìn vào mặt hắn cũng không có . Thế nhưng mặc dù là không nhìn, hình dáng của hắn vẫn in sâu trong đầu cô. Hắn cả thân đều mặc màu đen, giơ tay nhấc chân cũng đều rất nho nhã, đằng sau cặp kính râm là cặp mắt đen sâu sắc, chỉ một cái liếc mắt, cũng làm người ta như rơi vào hố bẫy, không thể tự thoát ra được. Hắn ít nói, lạnh lùng, không quen biểu đạt tình cảm bản thân, nhưng lúc này, trong mắt của hắn, khóe môi hắn đều tràn đầy dịu dàng, dù biết sự dịu dàng đó phía trước là hố sâu vực thẳm, vẫn cam nguyện sa vào dịu dàng ma lực của hắn. . . . . .
Cô gái nhỏ phản ứng như vậy, Diệp dịch lỗi có chút không hiểu, như vậy là sao? Ngày hôm qua ở trong điện thoại cô rõ ràng còn hăng hái phấn khởi như thế, tiểu nha đầu này lớn rồi, biết xấu hổ rồi sao! Hắn giống như mê mẩn mà nhìn cô gái mặt ửng đỏ trước mắt. Bộ dáng môi khẽ mở này, thật sự —— rất mê người, mấy tháng không thấy, mãi đến lúc này mới hiểu, nỗi nhớ của cô thực sự rất mãnh liệt, bộ dáng xấu hổ của cô, trong tim hắn tràn ra một dòng tê dại không tên. . . . . .
Lạc Băng ngưng cúi đầu xuống, ánh mắt hắn nóng bỏng khiến cô hận không có cái lỗ nào để chui vào.
“Cô bé, nhớ của em là như thế này sao?” Diệp dịch lỗi tiến lên cưng chìu vuốt vướt sợi tóc cô, hôm nay cô gái nhỏ này, dường như yên lạnh đến khác thường, trước đây luôn giống như chim sẻ líu ríu liên tục mà.
Nhiệt độ từ bàn tay hắn truyền đến, xuyên qua mái tóc xuyên qua óc , truyền thẳng đến lòng cô, cả người giống như sắp bốc cháy. Diệp dịch lỗi ôn nhu mà nhìn cô gái thẹn thùng trước mắt, cười càng thêm dịu dàng. Bầu không khí lúc này lại êm dịu như vậy, tựa như mọi tiếng ồn ào xung quanh không đều không liên can gì đến bọn họ. . . . . .
“Anh Dịch.” Cho đến khi giọng nói trong trẻo truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, sau đó thân hình toàn thân màu xông đến tiến vào ngực Diệp Dịch Lỗi. “Anh Dịch, em rất nhớ anh.” Cô gái ngửa đầu cười ngọt ngào .
Diệp Dịch Lỗi ngẩn ra, nhìn người trong ngực, lại thấy người trước mắt hắn là Băng Ngưng, bỗng chốc cứng đờ, nhưng rồi mau chóng khôi phục tự nhiên.
“Anh cũng rất nhớ em.” Hắn dịu dàng cười cười, cúi đầu hôn hôn cô gái trong ngực.
Lạc Băng ngưng từ từ cúi đầu mím môi, che giấu chua xót trong lòng . Đúng vậy, trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ có chị cô, ánh mắt cũng chỉ nhìn vào thân thể chị ấy, vậy cho nên mới nhầm coi cô là bảo bối của hắn, Tuyết Ngưng chị sinh đôi của cô. . . . .
trong đại sảnh sân bay người người đi qua đi lại, cô gái mặc một bộ váy màu trắng áo đứng ở nơi đó, mái tóc đen nhánh xõa tự nhiên, cô đứng ở đó, giống như một tinh linh rơi xuống trần gian, linh động, hai mắt trong suốt lộ ra vẻ lo lắng, cô thỉnh thoảng lại xem giờ, rồi lại nhìn xung quanh trong đám người, có lẽ là bởi vì quá sốt ruột, cho nên tại đại sân đầy đủ điều hòa này, trên chóp mũi vẫn thấm ra mồ hôi hột. Kiễng chân mỏi cổ nhìn xung quang, vẫn không nhìn thấy bóng dáng mình mong đợi, cô thở dài thất vọng xìu xuống, vào đúng lúc,một cánh tay từ phía sau đưa ra dùng sức ôm chiếc eo nhỏ của cô vào trong lòng, sau một giây, môi cô cũng bị bao phủ, thậm chí cô còn chưa kịp thét lên theo bản năng.
“Ưhm. . . . . .” Lạc Băng Ngưng trong lòng kinh sợ, đột nhiên bị hôn dọa đến sợ, nên đã quên giãy giụa, thậm chí buồn bực trong lòng khi phải đợi lâu cũng quên sạch, mãi đến khi đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.
“Sao vậy? Choáng?” Nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, Diệp dịch lỗi cưng chiều mà cọ cọ chóp mũi cô. “Nhớ anh không?” Hắn cúi đầu đặt chóp mũi lên trán cô, mang theo theo mùi vị nhàn nhạt phải vào mặt cô. Trong nháy mắt, hô hấp của Lạc Băng Ngưng càng trở nên khó khăn.
“Nhớ” Cô vô thức nói ra một chữ, sau đó lại giống như kinh hãi mà giãy ra khỏi vòng ôm của Diệp Dịch Lỗi, cúi đầu hé môi nói. “Em…em. . . . . .” Đầu lưỡi Lạc Băng Ngưng thắt lại, kích động mà thở hổn hển, không dám ngẩng đầu lên, rõ ràng là nhớ hắn như vậy, rõ ràng khi nghe thông báo hắn trở lại, xúc động đến nỗi cả đêm đều ngủ không được, nhưng vào thời điểm hắn xuất hiện, bản thân lại đến cả dũng khí nhìn vào mặt hắn cũng không có . Thế nhưng mặc dù là không nhìn, hình dáng của hắn vẫn in sâu trong đầu cô. Hắn cả thân đều mặc màu đen, giơ tay nhấc chân cũng đều rất nho nhã, đằng sau cặp kính râm là cặp mắt đen sâu sắc, chỉ một cái liếc mắt, cũng làm người ta như rơi vào hố bẫy, không thể tự thoát ra được. Hắn ít nói, lạnh lùng, không quen biểu đạt tình cảm bản thân, nhưng lúc này, trong mắt của hắn, khóe môi hắn đều tràn đầy dịu dàng, dù biết sự dịu dàng đó phía trước là hố sâu vực thẳm, vẫn cam nguyện sa vào dịu dàng ma lực của hắn. . . . . .
Cô gái nhỏ phản ứng như vậy, Diệp dịch lỗi có chút không hiểu, như vậy là sao? Ngày hôm qua ở trong điện thoại cô rõ ràng còn hăng hái phấn khởi như thế, tiểu nha đầu này lớn rồi, biết xấu hổ rồi sao! Hắn giống như mê mẩn mà nhìn cô gái mặt ửng đỏ trước mắt. Bộ dáng môi khẽ mở này, thật sự —— rất mê người, mấy tháng không thấy, mãi đến lúc này mới hiểu, nỗi nhớ của cô thực sự rất mãnh liệt, bộ dáng xấu hổ của cô, trong tim hắn tràn ra một dòng tê dại không tên. . . . . .
Lạc Băng ngưng cúi đầu xuống, ánh mắt hắn nóng bỏng khiến cô hận không có cái lỗ nào để chui vào.
“Cô bé, nhớ của em là như thế này sao?” Diệp dịch lỗi tiến lên cưng chìu vuốt vướt sợi tóc cô, hôm nay cô gái nhỏ này, dường như yên lạnh đến khác thường, trước đây luôn giống như chim sẻ líu ríu liên tục mà.
Nhiệt độ từ bàn tay hắn truyền đến, xuyên qua mái tóc xuyên qua óc , truyền thẳng đến lòng cô, cả người giống như sắp bốc cháy. Diệp dịch lỗi ôn nhu mà nhìn cô gái thẹn thùng trước mắt, cười càng thêm dịu dàng. Bầu không khí lúc này lại êm dịu như vậy, tựa như mọi tiếng ồn ào xung quanh không đều không liên can gì đến bọn họ. . . . . .
“Anh Dịch.” Cho đến khi giọng nói trong trẻo truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, sau đó thân hình toàn thân màu xông đến tiến vào ngực Diệp Dịch Lỗi. “Anh Dịch, em rất nhớ anh.” Cô gái ngửa đầu cười ngọt ngào .
Diệp Dịch Lỗi ngẩn ra, nhìn người trong ngực, lại thấy người trước mắt hắn là Băng Ngưng, bỗng chốc cứng đờ, nhưng rồi mau chóng khôi phục tự nhiên.
“Anh cũng rất nhớ em.” Hắn dịu dàng cười cười, cúi đầu hôn hôn cô gái trong ngực.
Lạc Băng ngưng từ từ cúi đầu mím môi, che giấu chua xót trong lòng . Đúng vậy, trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ có chị cô, ánh mắt cũng chỉ nhìn vào thân thể chị ấy, vậy cho nên mới nhầm coi cô là bảo bối của hắn, Tuyết Ngưng chị sinh đôi của cô. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.