Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 13: Hạ tiện giống nhau.
Hải Diệp
15/09/2016
“Anh Dịch Lỗi, cứu em. . . . . .” Lúc tuyệt vọng Băng Ngưng lớn tiếng kêu. Mà nghe Băng Ngưng theo bản năng gọi Diệp dịch lỗi, ánh mắt Lưu Duệ Hàng chợt hiện lên một tia sắc bến. . . . . . Chậm rãi ngậm lấy vành tài cô, sau đó trượt xuống cần cổ liếm mút.(van: thật ra viết những cái này mình cũng ngại lắm...)
“Tôi xin anh, đừng làm thế với tôi!” Cả người Băng Ngưng run lên, cánh tay luống cuống chống trước ngực hắn. Cô tuyệt vọng khóc, nàng hối hận, cho dù muốn nhặt lại những hộp quà đó, cũng không nên ăn mặc như vậy mà chạy ra. Bất cứ chỗ nào của Diệp gia đối với cô mà nói đều không phải là nơi an toàn.
“Em mới vừa gọi Dịch Lỗi?” Hắn đang thở ra bên tai Băng Ngưng. “Bảo bối, vậy em có biết không, là cậu ta bảo anh trở về!”
Nghe câu nói của Lưu Duệ Hàng, cả người Băng Ngưng chợt cứng đờ, Diệp Dịch Lỗi bảo anh ta trở về? Từ nhỏ đến lớn Lưu Duệ Hàng có ý đồ với cô Diệp dịch lỗi không phải không biết, hắn tại sao có thể làm như vậy? Đây chính là muốn phá huỷ cô như lời hắn nói sao!
“Không, không thể nào, tôi không tin.” Băng Ngưng lắc đầu. “Anh nói láo. . . . . .”
“Anh có nói láo hay không không phải chính em là người rõ ràng nhất hay sao?” Lưu Duệ Hàng cười châm biếm, hạ thân như có như không chạm vào người Băng Ngưng, để cho cô cảm thấy được nơi nào trong cơ thể hắn đang dần biến đổi. Băng Ngưng vừa thẹn vừa sợ, lại không có cách nào chạy thoát.... ....
“Tôi không tin lời của anh, ta không tin, buông tôi ra, buông ra!” Băng Ngưng giống như phát điên mà giãy giuụa, khóe miệng Lưu Duệ Hàng khẽ cười, thưởng thức bộ dáng tức giận của cô, rồi bất chợt đưa tay dùng sức vai áo cô, thô lỗ mà đẩy cô đến trên bậc cầu thang.
Cả người liên tiếp bị va đụng trên bậc thang, Băng Ngưng đau đến sắc mặt tái nhợt.
“Anh từng làm thử qua mọi chỗ, nhưng chưa từng làm thử tại cầu thang, Ngưng nhi, anh nghĩ........nơi này sẽ lưu giữ kỷ niệm đẹp nhất của chúng ta đấy!” Nói rồi hắn áp người xuống, gắt gao giữ chặt cổ tay cô.
“Anh dám đụng vào tôi, mẹ tôi sẽ không tha cho anh!” Băng Ngưng nhắm chặt mắt lại gào lên, mà hành động của Lưu Duệ Hàng cũng cứng đờ, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Băng Ngưng.
“Em nếu không đề cập đến tiện nhân kia anh còn có thể suy xét nhẹ nhàng với em một chút, Lạc Băng Ngưng anh muốn xem xem, hôm nay anh đụng vào em bà ta sẽ làm gì anh!” Hắn nói hung dữ sau đó một tay bóp chặt hai gò má cô, đôi môi liền áp tới.
Băng Ngưng tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, có lẽ lần này, xong rồi. . . . . .
“Còn đang làm gì đấy!” Theo gầm lên giận dữ là một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên, còn chưa kịp hôn, Lưu Duệ Hàng đã bị kéo ra. Băng Ngưng không để để ý đến quan tâm sợ hãi cùng nhục nhã mà nhanh chóng bò dạy chạy đến khoảng cách an toàn.
Lưu Duệ hàng nhìn người mẹ đột nhiên xuất hiện, thờ ơ mà chỉnh sửa lain quần áo mình. “Làm gì không phải mẹ cũng đã thấy sao!”
“Càn rỡ!” Trừng mắt nhìn con trai một cái, bà ta đến gần Băng Ngưng, nhìn khinh miệt mà quan sát Băng Ngưng, “Tiện nữ!”
Băng Ngưng thấy có chút hoài nghi tai mình có phải nghe nhầm hay không, bà ta cư nhiên lại mắng cô lúc này!
“Mày nhìn cái gì mà nhìn?” Diệp Thiệu Kỳ nhìn từ trên xuống dưới nói. “Cư nhiên ăn mặc như thế quyến rũ Duệ Hàng, đều cùng một dạng hạ tiện giống chị mày, không biết là di truyền từ mẹ, hay là giáo dục của Lâm Thanh Âm có vấn đề.” Vẻ mặt Diệp Thiệu Kỷ khinh bỉ.
“Không cho bà nói mẹ tôi như vậy. . . . . .” Băng Ngưng đứng lên nói lớn, lời còn chưa hết.
Chát! Một cái tát hung hắng đánh vào mặt cô. Một cái tát rất mạnh, Băng Ngưng ngã xuống mặt sàn, gương mặt nhanh chóng bị sưng đỏ lên.
“Mày đang suy nghĩ gì, mà lại dám mạnh miệng với tao!” Bà từ trên nhìn chằm chằm xuống Băng Ngưng, “Lấy cớ vì có Lâm Thanh Âm làm chỗ dựa nên dám đứng đây lên giọng, cho là bà ta thực sự yêu thương mày sao? Ngu xuẩn!” Chậm rãi ngồi xuống bóp lấy hai gò má cô, “Lạc Băng Ngưng, tao cảnh cáo mày, chuyện này tốt nhất đừng có nói lung tung, nếu không.... ....”
“Tôi xin anh, đừng làm thế với tôi!” Cả người Băng Ngưng run lên, cánh tay luống cuống chống trước ngực hắn. Cô tuyệt vọng khóc, nàng hối hận, cho dù muốn nhặt lại những hộp quà đó, cũng không nên ăn mặc như vậy mà chạy ra. Bất cứ chỗ nào của Diệp gia đối với cô mà nói đều không phải là nơi an toàn.
“Em mới vừa gọi Dịch Lỗi?” Hắn đang thở ra bên tai Băng Ngưng. “Bảo bối, vậy em có biết không, là cậu ta bảo anh trở về!”
Nghe câu nói của Lưu Duệ Hàng, cả người Băng Ngưng chợt cứng đờ, Diệp Dịch Lỗi bảo anh ta trở về? Từ nhỏ đến lớn Lưu Duệ Hàng có ý đồ với cô Diệp dịch lỗi không phải không biết, hắn tại sao có thể làm như vậy? Đây chính là muốn phá huỷ cô như lời hắn nói sao!
“Không, không thể nào, tôi không tin.” Băng Ngưng lắc đầu. “Anh nói láo. . . . . .”
“Anh có nói láo hay không không phải chính em là người rõ ràng nhất hay sao?” Lưu Duệ Hàng cười châm biếm, hạ thân như có như không chạm vào người Băng Ngưng, để cho cô cảm thấy được nơi nào trong cơ thể hắn đang dần biến đổi. Băng Ngưng vừa thẹn vừa sợ, lại không có cách nào chạy thoát.... ....
“Tôi không tin lời của anh, ta không tin, buông tôi ra, buông ra!” Băng Ngưng giống như phát điên mà giãy giuụa, khóe miệng Lưu Duệ Hàng khẽ cười, thưởng thức bộ dáng tức giận của cô, rồi bất chợt đưa tay dùng sức vai áo cô, thô lỗ mà đẩy cô đến trên bậc cầu thang.
Cả người liên tiếp bị va đụng trên bậc thang, Băng Ngưng đau đến sắc mặt tái nhợt.
“Anh từng làm thử qua mọi chỗ, nhưng chưa từng làm thử tại cầu thang, Ngưng nhi, anh nghĩ........nơi này sẽ lưu giữ kỷ niệm đẹp nhất của chúng ta đấy!” Nói rồi hắn áp người xuống, gắt gao giữ chặt cổ tay cô.
“Anh dám đụng vào tôi, mẹ tôi sẽ không tha cho anh!” Băng Ngưng nhắm chặt mắt lại gào lên, mà hành động của Lưu Duệ Hàng cũng cứng đờ, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Băng Ngưng.
“Em nếu không đề cập đến tiện nhân kia anh còn có thể suy xét nhẹ nhàng với em một chút, Lạc Băng Ngưng anh muốn xem xem, hôm nay anh đụng vào em bà ta sẽ làm gì anh!” Hắn nói hung dữ sau đó một tay bóp chặt hai gò má cô, đôi môi liền áp tới.
Băng Ngưng tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, có lẽ lần này, xong rồi. . . . . .
“Còn đang làm gì đấy!” Theo gầm lên giận dữ là một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên, còn chưa kịp hôn, Lưu Duệ Hàng đã bị kéo ra. Băng Ngưng không để để ý đến quan tâm sợ hãi cùng nhục nhã mà nhanh chóng bò dạy chạy đến khoảng cách an toàn.
Lưu Duệ hàng nhìn người mẹ đột nhiên xuất hiện, thờ ơ mà chỉnh sửa lain quần áo mình. “Làm gì không phải mẹ cũng đã thấy sao!”
“Càn rỡ!” Trừng mắt nhìn con trai một cái, bà ta đến gần Băng Ngưng, nhìn khinh miệt mà quan sát Băng Ngưng, “Tiện nữ!”
Băng Ngưng thấy có chút hoài nghi tai mình có phải nghe nhầm hay không, bà ta cư nhiên lại mắng cô lúc này!
“Mày nhìn cái gì mà nhìn?” Diệp Thiệu Kỳ nhìn từ trên xuống dưới nói. “Cư nhiên ăn mặc như thế quyến rũ Duệ Hàng, đều cùng một dạng hạ tiện giống chị mày, không biết là di truyền từ mẹ, hay là giáo dục của Lâm Thanh Âm có vấn đề.” Vẻ mặt Diệp Thiệu Kỷ khinh bỉ.
“Không cho bà nói mẹ tôi như vậy. . . . . .” Băng Ngưng đứng lên nói lớn, lời còn chưa hết.
Chát! Một cái tát hung hắng đánh vào mặt cô. Một cái tát rất mạnh, Băng Ngưng ngã xuống mặt sàn, gương mặt nhanh chóng bị sưng đỏ lên.
“Mày đang suy nghĩ gì, mà lại dám mạnh miệng với tao!” Bà từ trên nhìn chằm chằm xuống Băng Ngưng, “Lấy cớ vì có Lâm Thanh Âm làm chỗ dựa nên dám đứng đây lên giọng, cho là bà ta thực sự yêu thương mày sao? Ngu xuẩn!” Chậm rãi ngồi xuống bóp lấy hai gò má cô, “Lạc Băng Ngưng, tao cảnh cáo mày, chuyện này tốt nhất đừng có nói lung tung, nếu không.... ....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.