Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 139: Muốn cô ở cùng tôi tối nay
Hải Diệp
25/09/2017
Băng Ngưng bất ngờ
được Diệp Dịch Lỗi cầu hôn khiến cho cô ngây người, không biết tại sao
anh lại trở nên như vậy. Mà Diệp Dịch Lỗi cũng không dám nói chuyện của
Mộ Hàn với Băng Ngưng, anh không muốn Băng Ngưng đau lòng, càng không
muốn mình biến thành Hạ Vân Tường thứ hai. Là anh may mắn, may mắn tất
cả đều còn kịp. Cho nên anh muốn nhân dịp này mà quý trọng thật tốt thời điểm hiện tại . . . .
"Anh Dịch Lỗi! Anh làm sao vậy?" Băng Ngưng hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái, lần nữa ôm sát Băng Ngưng. Chỉ là rất nhớ em, muốn cả đời đều cùng em ở đây. Thậm chí anh đột nhiên hi vọng, bây giờ tóc của bọn họ đã bạc trắng, con cháu quấn quýt chạy quanh bên đầu gối, trải qua mấy chục năm, chưa bao giờ tách ra, vẫn rất hạnh phúc. . . . . .
"Chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn. . . . . . Không, trở về chúng ta liền kết hôn, lập tức." Anh sửa lại lời nói.
Mặc dù lúc này Băng Ngưng đang ở trước mắt anh, nhưng anh vẫn rất sợ sẽ mất đi cô. Vân Tường yêu Mộ Hàn, mặc dù lúc bắt đầu quan hệ của bọn họ không hòa hợp, nhưng mà ít nhất cậu ta đối xử với Mộ Hàn không tính là quá đáng. Nhưng anh đây. . . . Anh nhẫn tâm tổn thương Ngưng nhi như thế. Vì vậy anh không an lòng, lo lắng đột nhiên Băng Ngưng cứ như vậy biến mất, khiến anh không tìm được. Anh không muốn chuyện như vậy xảy ra, cũng không cho. . . .
Bỗng nhiên thái độ Diệp Dịch Lỗi thay đổi khiến cho Băng Ngưng không biết lý do vì sao, cũng không có suy nghĩ tới. Nhưng có một chuyện chắc chắn, đó là cô cũng không còn sức lực để tin nữa. Bị lừa nhiều lần như vậy, đã đủ rồi. . . . . .
Ngày thứ hai sau khi tới nước Anh, Diệp Dịch Lỗi làm thủ tục xuất viện cho Băng Ngưng, sau đó đi thẳng về nước. Nguy cơ của Diệp Thị chưa được xóa bỏ, dù trong lúc nguy cấp, Diệp Dịch Lỗi cũng không đưa Băng Ngưng về sống ở Diệp Trạch, mà là đến căn hộ của bọn họ. Nơi này có quá nhiều kỉ niệm của bọn họ, hạnh phúc ngắn ngủi, còn có. . . . . . Đau đớn khổ sở. Nhưng mà, tất cả đều sẽ khá hơn, sau này bọn họ chỉ có hạnh phúc. . . . . .
"Ngưng nhi! Trước hết em nghỉ ngơi ở đây." Diệp Dịch Lỗi thu xếp cho Băng Ngưng thật tốt. Ngồi mười mấy tiếng máy bay, nhất định là cô đang mệt muốn chết rồi.
"Trong tủ lạnh có thức ăn, đói thì ăn một chút. Đợi buổi tối anh trở lại sẽ mang em đi ăn món ngon, được không?"
"Vậy anh . . . ."
"Anh tới công ty, sau đó. . . . . ." Anh lắc đầu một cái, có lẽ không nói sẽ tốt hơn. Chuyện của công ty và của Mộ Hàn, có thể giấu được bao lâu thì giấu.
"Anh sẽ cố gắng trở về sớm một chút."
Anh hôn lên môi của Băng Ngưng, môi của cô lành lạnh, mềm mại giống như trong trí nhớ của anh. Nhưng. . . . Dường như thiếu hụt cái gì đó, là tình cảm sao?
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, được không?" Anh nói xong liền hôn lên bàn tay của Băng Ngưng, sau đó đem bàn tay đến trước mặt Băng Ngưng để cho cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi nói: "Trong khoảng thời gian này, chờ kết thúc mọi việc ở công ty, chúng ta liền kết hôn, "
Băng Ngưng không nói, nhưng mà trong lòng cô nghĩ nhất định là có việc xảy ra. Lời của anh không giống như là nói đùa, nhưng mà anh gấp gáp kết hôn như vậy, làm cái gì. . . . . .
Diệp Thị.
Diệp Dịch Lỗi vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ mình ngồi đợi anh. Trong thời gian ngắn đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mẹ anh cũng gầy đi rất nhiều.
"Khi công ty đang nguy cấp thế này, con đã đi làm cái gì vậy?" Lâm Thanh Âm giận dữ.
"Đón Ngưng nhi trở về!" Diệp Dịch Lỗi không có nhìn mẹ mình mà bắt đầu luôn vào công việc.
"Bây giờ con có thể phân rõ nặng nhẹ hay không." Lâm Thanh Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Dĩ nhiên có thể." Diệp Dịch Lỗi giương mắt.
"Hiện tại bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng Băng Ngưng." Anh nghiêm túc nói: "Mất công ty, con có thể tạo nên một cái khác. Năm đó, không phải ông nội cũng một mình từng bước gây dựng lên sao! Nhưng mà mất đi người đó, thì cái gì cũng không kịp nữa!"
"Con . . . ." Lâm Thanh Âm chán nản hỏi: "Con không quan tâm chuyện năm đó sao?"
"Con để ý chuyện đó thì mẹ sẽ hài lòng đúng không?" Diệp Dịch Lỗi hỏi: "Chuyện đã qua con không muốn nói nhiều. Chờ công ty ổn định một chú thì con và Ngưng nhi sẽ kết hôn. Những chuyện mẹ làm, con sẽ không nói với Ngưng nhi, nhưng cũng hi vọng mẹ đừng tổn thương Ngưng nhi. Ân oán của các người là chuyện của đời trước, bọn con chỉ là làm con của các người, không cần phải trả nợ ân oán thay cho các người!"
"Diệp Dịch Lỗi! Con thật láo xược." Lâm Thanh Âm giận dữ. Hiện tại ngay cả con trai cũng nói chuyện với bà như vậy: "Con có biết đang nói chuyện với ai không?"
"Mẹ! Con muốn bắt đầu làm việc!" Anh không muốn tiếp tục tranh cãi về cái đề tài này nữa, bởi vì tranh luận cũng sẽ không có kết quả.
"Mẹ nói lại một lần cuối cùng, chuyện Băng Ngưng bị hạ thuốc không phải là do mẹ làm." Bàn tay của Lâm Thanh Âm nắm thật chặt, thứ mà chính mình tính toán dùng cả đời để bảo vệ, chẳng lẽ đến cuối cùng vẫn mất đi tất cả sao?
"Đã không còn quan trọng nữa rồi."
Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái. Chỉ cần sau này anh và Ngưng nhi hòa hợp là được. Nếu như công ty thật sự không cứu được, điều này cũng là thuận theo tự nhiên. Nếu lúc trước không có Diệp Thị, nhà họ Diệp cũng sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay . . . .
"Mẹ khuyên con nên hiểu rõ ràng. . . . . ." Lâm Thanh Âm chưa từ bỏ ý định nói.
"Con đã nghĩ rất rõ ràng, mẹ! Con cũng hi vọng người không cần làm ra chuyện gì với Ngưng nhi nữa. Nếu như mẹ có thể tiếp nhận cô ấy thì chúng ta sẽ sống chung một chỗ thật tốt, còn nếu như không có thể tiếp nhận. . . . . . Vậy con sẽ đưa Ngưng nhi ra sống riêng. . . . . ."
***************
Diệp Dịch Lỗi không ngờ Đường Sâm sẽ chủ động tìm tới anh. Bởi vì một chữ ba cũng không nói về chuyện của mình, cũng không cho bọn họ điều tra, cho nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận.
"Đường tổng tìm tôi có chuyện gì không?" Diệp Dịch Lỗi nở nụ cười trên mặt, nhưng mà không ai biết trong lòng anh bây giờ có bao nhiêu ý muốn giết ông ta.
"Kìa! Xem lời cậu nói này." Đường Sâm cười: "Nói thế nào thì chúng ta cũng là quan hệ hợp tác. Bây giờ chuyện trở nên như vậy, tôi cũng thấy đáng tiếc."
"Thật sao?" Diệp Dịch Lỗi buồn cười nói: "Đường tiên sinh! Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Ông cho là những chuyện ông làm, người khác đều không biết sao?"
"Nhưng mà . . . . Biết thì có thể làm gì chứ ?" Ông ta cười: "Diệp thiếu! Bây giờ công ty của cậu chính là trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Theo tôi được biết, bạn bè của cậu cũng đã cố gắng giúp cậu, nhưng hình như không có hiệu quả lắm!"
"Vậy thì sao?" Diệp Dịch Lỗi hỏi.
"Cậu phải biết, lần này là do các người vi phạm hợp đồng, chúng tôi mới dừng hợp tác. Nếu chúng ta tiếp tục hợp tác, ngay lập tức Diệp Thị có thể thay đổi cục diện, còn có thể phát triển hơn trước."
"Điều kiện là gì?" Diệp Dịch Lỗi nhíu mày, xem ra đây chính là mục đích của ông ta.
"Băng Ngưng." Đường Sâm trực tiếp phun ra hai chữ.
"Ông nói cái gì?" Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Đường Sâm.
"Tôi tin là cậu cũng biết tôi đang nói chuyện gì, cho nên tôi cũng không quanh co. Cậu giao Lạc Băng Ngưng cho tôi, chúng ta tiếp tục hợp tác. Tôi còn có thể bồi thường cho cậu một khoản tiền tiền bồi thường vì lần này chúng tôi đã đơn phương hủy hợp đồng. . . . ."
"Cút ra ngoài."
". . . . . . ?"
"Không nghe rõ à!" Diệp Dịch Lỗi đè nén sự nóng nảy, khách sáo cười nói: "Tôi nói mời ông cút ra ngoài."
Trong nháy mắt, sắc mặt của Đường Sâm chuyển lạnh.
"Diệp Dịch Lỗi! Cậu đừng không biết tốt xấu! Hiện tại tôi nói với cậu, là biện pháp xử lí tốt nhất với cả tôi và cậu. Cậu có thể giải quyết vấn đề của công ty, tôi cũng có thể đạt được người mình muốn."
"Đường Sâm! Ông tự đi, hay là tôi tìm người đuổi đi!" Anh đứng dậy.
"Những lời này của ông mà cũng nói là có ý tốt ý tốt sao?" Ánh mắt anh đỏ lên, cố kìm nén cơn giận của mình.
"Công ty này, nếu tôi có khả năng cứu sống coi thì coi như tôi có bản lĩnh, còn nếu như Diệp Thị cứ như vậy mà sụp đổ thì tôi cũng chấp nhận! Họ Đường kia! Tôi cảnh cáo ông, những lời này đừng để tôi nghe thấy lần thứ hai, nếu không. . . . . . Tôi sẽ lấy cái chân khác của ông ra đánh gãy nốt." Diệp Dịch Lỗi nhìn ông ta chằm chằm, trong mắt ánh lên sự lạnh lùng và ngoan tuyệt, bộ dạng như vậy có phần không tương xứng.
Lúc đầu Đường Sâm còn mang vẻ mặt hả hê. Đến khi nghe thấy lời nói sau của Diệp Dịch Lỗi, rốt cuộc cũng không còn đắc ý nữa. Lúc đứng lên, ông ta siết thật chặt ống quần của mình. Đánh gãy chân sao? Diệp Dịch Lỗi! Mày với người cha vô dụng của mày đều là kẻ đạo đức giả. Tưởng muốn động đến tao sao, cũng phải xem các người có bản lãnh đó hay không.
"Được, Diệp Dịch Lỗi, vậy chúng ta cùng chờ xem." Ông ta nói xong liền đứng dậy: "Tôi bảo đảm sẽ có một ngày cậu đến cầu xin tôi!"
"Sợ rằng đến chết ông cũng không đợi được đến ngày đó!" Diệp Dịch Lỗi đứng thẳng người, hô: "Cút!"
Đường Sâm giận đến mức sắc mặt trắng bệch. Đúng là không tự lượng sức, đâu với tôi thì cậu còn non lắm. Ông ta xoay người đi ra ngoài. Đường Sâm tôi đã nói thì nhất định phải làm được, thứ gì mà tôi muốn . . . . . Nhất định phải lấy được. Diệp Dịch Lỗi! Chúng ta cùng xem. . . . . .
*******************
Mỗi ngày Diệp Dịch Lỗi đều bận rồn đén mức không nhìn thấy bóng dáng. Hằng ngày, anh đều mua những món cô thích về, đủ ăn một ngày. Băng Ngưng cảm giác mình giống như là chim nuôi trong lồng. . . . Không đúng, là nuôi một con heo. Mỗi ngày trừ ăn ra, việc cô làm nhiều nhất chính là ngủ. Mãi đến vài ngày sau, Joy gọi điện tới hẹn gặp cô. . . . . .
Hai cô gái vừa gặp mặt liền ôm lấy nhau. Băng Ngưng không nghe được âm thanh, nhưng mà cảm thấy thân thể Joy đang run rẩy thì cô biết rõ là cô ấy đang khóc.
"Kiều Kiều! Mình không sao!" Băng Ngưng cười, cô lau nước mắt cho Joy nói: "Hiện tại mình rất tốt, thật đấy!"
"Cậu lừa mình!" Joy không để ý hình tượng mà khóc to: "Tại sao cậu không nói cho mình, xảy ra nhiều chuyện như vậy tại sao không nói cho mình!"
"Thật là ngốc." Băng Ngưng cười cười: "Thật sự mình rất tốt, hiện tại mình rất bình tĩnh."
Joy bĩu môi, hoàn toàn quên mất, phía sau hai người còn tồn tại một người vẫn đứng sờ sờ đó.
"Hai người có thể để tôi vào trong mắt không?" Đợi Băng Ngưng phát hiện ra Lưu Duệ Hàng, thấy cô chậm chạp không có phản ứng, anh ta chỉ có thể tự mình chào trước: "Tiểu Ngưng, có khỏe không?"
Băng Ngưng gật đầu một cái, nhìn anh ta lại nhìn Joy, giống như vừa thấy một chuyện cười.
"Là anh cầu xin cô ấy gọi em ra ngoài." Lưu Duệ Hàng từ từ giải thích: "Lúc tay em làm phẫu thuật, anh cũng chưa đi thăm em. . . . ."
"Không sao!" Băng Ngưng lắc đầu một cái, Diệp Dịch Lỗi không xuất hiện cô cũng không để ý, thì sao có thể quan tâm người khác có đến hay không.
"Joy! Em tới đằng kia ngồi một lát được không? Anh có lời muốn nói với Băng Ngưng."
Joy nhìn anh ta một chút, mặc dù có chút không yên lòng, nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Gần đây em và Dịch Lỗi thế nào?" Lưu Duệ Hàng hỏi Băng Ngưng.
"Rất tốt!" Không hiểu tại sao anh ta lại hỏi như vậy: "Anh họ! Khi nào thì anh bắt đầu quan tâm đến chuyện của bọn em vậy!"
"Là anh cảm thấy gần đây cậu ta có chút kỳ lạ!" Lưu Duệ Hàng nói xong lắc đầu: "Nhưng mà nếu em đã nói ở chỗ các người không có việc gì, vậy anh yên tâm rồi!"
Băng Ngưng nhìn Lưu Duệ Hàng như muốn nói lại thôi, trong lòng của cô có mấy phần nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì anh có thể nói thẳng!"
"Thật ra thì cũng không có gì!" Anh ta cười, giống như không đành lòng tổn thương cô.
"Nhưng mà Ngưng nhi, khoảng thời gian này không được một mình chạy lung tung, có biết không?" Anh ta lo lắng, dặn dò: "Gần đây Diệp Thị gặp rắc rối lớn, việc đó Đường Sâm. . . . Lại đang chú ý tới em."
"Đường Sâm ư?" Đây là ý gì.
"Chuyện lần trước trong khách sạn là do ông ta làm." Lưu Duệ Hàng nhỏ giọng nói: "Cho nên anh lo lắng ông ta sẽ lợi dụng cơ hội này tổn thương em nên mới nhờ Joy bảo em ra ngoài."
Chuyện lần trước là do Đường Sâm sao? Băng Ngưng cau mày, trong lòng dâng lên một trận buồn nôn. Làm sao có thể là ông ta? Không phải ông ta và Diệp Thiệu Kỳ . . . . . . Nghĩ tới chuyện ngày đó, Băng Ngưng đã cảm thấy sợ, may mắn! May mắn Diệp Dịch Lỗi tới.
"Cho nên ý của anh họ là gì?" Băng Ngưng hỏi.
"Hiện tại vận mệnh của Diệp Thị đang nắm trong tay của Đường Sâm, cho nên anh lo lắng . . . ."
"Lo lắng anh Dịch Lỗi bán đứng em sao?" Băng Ngưng cười châm chọc. Băng Ngưng nói trúng tim đen khiến Lưu Duệ hàng cảm thấy lúng túng, mặc dù ý của anh đúng là vậy.
"Mặc dù bây giờ bọn em trở nên như vậy, Diệp Dịch Lỗi cũng vẫn không thích em. Nhưng mà có một điểm em vẫn còn tự tin, đó là anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy." Băng Ngưng tin tưởng không chút do dự làm cho Lưu Duệ Hàng cảm thấy thất bại, nhưng tất cả cũng nằm trong dự liệu.
"Anh Dịch Lỗi! Anh làm sao vậy?" Băng Ngưng hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái, lần nữa ôm sát Băng Ngưng. Chỉ là rất nhớ em, muốn cả đời đều cùng em ở đây. Thậm chí anh đột nhiên hi vọng, bây giờ tóc của bọn họ đã bạc trắng, con cháu quấn quýt chạy quanh bên đầu gối, trải qua mấy chục năm, chưa bao giờ tách ra, vẫn rất hạnh phúc. . . . . .
"Chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn. . . . . . Không, trở về chúng ta liền kết hôn, lập tức." Anh sửa lại lời nói.
Mặc dù lúc này Băng Ngưng đang ở trước mắt anh, nhưng anh vẫn rất sợ sẽ mất đi cô. Vân Tường yêu Mộ Hàn, mặc dù lúc bắt đầu quan hệ của bọn họ không hòa hợp, nhưng mà ít nhất cậu ta đối xử với Mộ Hàn không tính là quá đáng. Nhưng anh đây. . . . Anh nhẫn tâm tổn thương Ngưng nhi như thế. Vì vậy anh không an lòng, lo lắng đột nhiên Băng Ngưng cứ như vậy biến mất, khiến anh không tìm được. Anh không muốn chuyện như vậy xảy ra, cũng không cho. . . .
Bỗng nhiên thái độ Diệp Dịch Lỗi thay đổi khiến cho Băng Ngưng không biết lý do vì sao, cũng không có suy nghĩ tới. Nhưng có một chuyện chắc chắn, đó là cô cũng không còn sức lực để tin nữa. Bị lừa nhiều lần như vậy, đã đủ rồi. . . . . .
Ngày thứ hai sau khi tới nước Anh, Diệp Dịch Lỗi làm thủ tục xuất viện cho Băng Ngưng, sau đó đi thẳng về nước. Nguy cơ của Diệp Thị chưa được xóa bỏ, dù trong lúc nguy cấp, Diệp Dịch Lỗi cũng không đưa Băng Ngưng về sống ở Diệp Trạch, mà là đến căn hộ của bọn họ. Nơi này có quá nhiều kỉ niệm của bọn họ, hạnh phúc ngắn ngủi, còn có. . . . . . Đau đớn khổ sở. Nhưng mà, tất cả đều sẽ khá hơn, sau này bọn họ chỉ có hạnh phúc. . . . . .
"Ngưng nhi! Trước hết em nghỉ ngơi ở đây." Diệp Dịch Lỗi thu xếp cho Băng Ngưng thật tốt. Ngồi mười mấy tiếng máy bay, nhất định là cô đang mệt muốn chết rồi.
"Trong tủ lạnh có thức ăn, đói thì ăn một chút. Đợi buổi tối anh trở lại sẽ mang em đi ăn món ngon, được không?"
"Vậy anh . . . ."
"Anh tới công ty, sau đó. . . . . ." Anh lắc đầu một cái, có lẽ không nói sẽ tốt hơn. Chuyện của công ty và của Mộ Hàn, có thể giấu được bao lâu thì giấu.
"Anh sẽ cố gắng trở về sớm một chút."
Anh hôn lên môi của Băng Ngưng, môi của cô lành lạnh, mềm mại giống như trong trí nhớ của anh. Nhưng. . . . Dường như thiếu hụt cái gì đó, là tình cảm sao?
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, được không?" Anh nói xong liền hôn lên bàn tay của Băng Ngưng, sau đó đem bàn tay đến trước mặt Băng Ngưng để cho cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình rồi nói: "Trong khoảng thời gian này, chờ kết thúc mọi việc ở công ty, chúng ta liền kết hôn, "
Băng Ngưng không nói, nhưng mà trong lòng cô nghĩ nhất định là có việc xảy ra. Lời của anh không giống như là nói đùa, nhưng mà anh gấp gáp kết hôn như vậy, làm cái gì. . . . . .
Diệp Thị.
Diệp Dịch Lỗi vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ mình ngồi đợi anh. Trong thời gian ngắn đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mẹ anh cũng gầy đi rất nhiều.
"Khi công ty đang nguy cấp thế này, con đã đi làm cái gì vậy?" Lâm Thanh Âm giận dữ.
"Đón Ngưng nhi trở về!" Diệp Dịch Lỗi không có nhìn mẹ mình mà bắt đầu luôn vào công việc.
"Bây giờ con có thể phân rõ nặng nhẹ hay không." Lâm Thanh Âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Dĩ nhiên có thể." Diệp Dịch Lỗi giương mắt.
"Hiện tại bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng Băng Ngưng." Anh nghiêm túc nói: "Mất công ty, con có thể tạo nên một cái khác. Năm đó, không phải ông nội cũng một mình từng bước gây dựng lên sao! Nhưng mà mất đi người đó, thì cái gì cũng không kịp nữa!"
"Con . . . ." Lâm Thanh Âm chán nản hỏi: "Con không quan tâm chuyện năm đó sao?"
"Con để ý chuyện đó thì mẹ sẽ hài lòng đúng không?" Diệp Dịch Lỗi hỏi: "Chuyện đã qua con không muốn nói nhiều. Chờ công ty ổn định một chú thì con và Ngưng nhi sẽ kết hôn. Những chuyện mẹ làm, con sẽ không nói với Ngưng nhi, nhưng cũng hi vọng mẹ đừng tổn thương Ngưng nhi. Ân oán của các người là chuyện của đời trước, bọn con chỉ là làm con của các người, không cần phải trả nợ ân oán thay cho các người!"
"Diệp Dịch Lỗi! Con thật láo xược." Lâm Thanh Âm giận dữ. Hiện tại ngay cả con trai cũng nói chuyện với bà như vậy: "Con có biết đang nói chuyện với ai không?"
"Mẹ! Con muốn bắt đầu làm việc!" Anh không muốn tiếp tục tranh cãi về cái đề tài này nữa, bởi vì tranh luận cũng sẽ không có kết quả.
"Mẹ nói lại một lần cuối cùng, chuyện Băng Ngưng bị hạ thuốc không phải là do mẹ làm." Bàn tay của Lâm Thanh Âm nắm thật chặt, thứ mà chính mình tính toán dùng cả đời để bảo vệ, chẳng lẽ đến cuối cùng vẫn mất đi tất cả sao?
"Đã không còn quan trọng nữa rồi."
Diệp Dịch Lỗi lắc đầu một cái. Chỉ cần sau này anh và Ngưng nhi hòa hợp là được. Nếu như công ty thật sự không cứu được, điều này cũng là thuận theo tự nhiên. Nếu lúc trước không có Diệp Thị, nhà họ Diệp cũng sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay . . . .
"Mẹ khuyên con nên hiểu rõ ràng. . . . . ." Lâm Thanh Âm chưa từ bỏ ý định nói.
"Con đã nghĩ rất rõ ràng, mẹ! Con cũng hi vọng người không cần làm ra chuyện gì với Ngưng nhi nữa. Nếu như mẹ có thể tiếp nhận cô ấy thì chúng ta sẽ sống chung một chỗ thật tốt, còn nếu như không có thể tiếp nhận. . . . . . Vậy con sẽ đưa Ngưng nhi ra sống riêng. . . . . ."
***************
Diệp Dịch Lỗi không ngờ Đường Sâm sẽ chủ động tìm tới anh. Bởi vì một chữ ba cũng không nói về chuyện của mình, cũng không cho bọn họ điều tra, cho nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận.
"Đường tổng tìm tôi có chuyện gì không?" Diệp Dịch Lỗi nở nụ cười trên mặt, nhưng mà không ai biết trong lòng anh bây giờ có bao nhiêu ý muốn giết ông ta.
"Kìa! Xem lời cậu nói này." Đường Sâm cười: "Nói thế nào thì chúng ta cũng là quan hệ hợp tác. Bây giờ chuyện trở nên như vậy, tôi cũng thấy đáng tiếc."
"Thật sao?" Diệp Dịch Lỗi buồn cười nói: "Đường tiên sinh! Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Ông cho là những chuyện ông làm, người khác đều không biết sao?"
"Nhưng mà . . . . Biết thì có thể làm gì chứ ?" Ông ta cười: "Diệp thiếu! Bây giờ công ty của cậu chính là trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Theo tôi được biết, bạn bè của cậu cũng đã cố gắng giúp cậu, nhưng hình như không có hiệu quả lắm!"
"Vậy thì sao?" Diệp Dịch Lỗi hỏi.
"Cậu phải biết, lần này là do các người vi phạm hợp đồng, chúng tôi mới dừng hợp tác. Nếu chúng ta tiếp tục hợp tác, ngay lập tức Diệp Thị có thể thay đổi cục diện, còn có thể phát triển hơn trước."
"Điều kiện là gì?" Diệp Dịch Lỗi nhíu mày, xem ra đây chính là mục đích của ông ta.
"Băng Ngưng." Đường Sâm trực tiếp phun ra hai chữ.
"Ông nói cái gì?" Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Đường Sâm.
"Tôi tin là cậu cũng biết tôi đang nói chuyện gì, cho nên tôi cũng không quanh co. Cậu giao Lạc Băng Ngưng cho tôi, chúng ta tiếp tục hợp tác. Tôi còn có thể bồi thường cho cậu một khoản tiền tiền bồi thường vì lần này chúng tôi đã đơn phương hủy hợp đồng. . . . ."
"Cút ra ngoài."
". . . . . . ?"
"Không nghe rõ à!" Diệp Dịch Lỗi đè nén sự nóng nảy, khách sáo cười nói: "Tôi nói mời ông cút ra ngoài."
Trong nháy mắt, sắc mặt của Đường Sâm chuyển lạnh.
"Diệp Dịch Lỗi! Cậu đừng không biết tốt xấu! Hiện tại tôi nói với cậu, là biện pháp xử lí tốt nhất với cả tôi và cậu. Cậu có thể giải quyết vấn đề của công ty, tôi cũng có thể đạt được người mình muốn."
"Đường Sâm! Ông tự đi, hay là tôi tìm người đuổi đi!" Anh đứng dậy.
"Những lời này của ông mà cũng nói là có ý tốt ý tốt sao?" Ánh mắt anh đỏ lên, cố kìm nén cơn giận của mình.
"Công ty này, nếu tôi có khả năng cứu sống coi thì coi như tôi có bản lĩnh, còn nếu như Diệp Thị cứ như vậy mà sụp đổ thì tôi cũng chấp nhận! Họ Đường kia! Tôi cảnh cáo ông, những lời này đừng để tôi nghe thấy lần thứ hai, nếu không. . . . . . Tôi sẽ lấy cái chân khác của ông ra đánh gãy nốt." Diệp Dịch Lỗi nhìn ông ta chằm chằm, trong mắt ánh lên sự lạnh lùng và ngoan tuyệt, bộ dạng như vậy có phần không tương xứng.
Lúc đầu Đường Sâm còn mang vẻ mặt hả hê. Đến khi nghe thấy lời nói sau của Diệp Dịch Lỗi, rốt cuộc cũng không còn đắc ý nữa. Lúc đứng lên, ông ta siết thật chặt ống quần của mình. Đánh gãy chân sao? Diệp Dịch Lỗi! Mày với người cha vô dụng của mày đều là kẻ đạo đức giả. Tưởng muốn động đến tao sao, cũng phải xem các người có bản lãnh đó hay không.
"Được, Diệp Dịch Lỗi, vậy chúng ta cùng chờ xem." Ông ta nói xong liền đứng dậy: "Tôi bảo đảm sẽ có một ngày cậu đến cầu xin tôi!"
"Sợ rằng đến chết ông cũng không đợi được đến ngày đó!" Diệp Dịch Lỗi đứng thẳng người, hô: "Cút!"
Đường Sâm giận đến mức sắc mặt trắng bệch. Đúng là không tự lượng sức, đâu với tôi thì cậu còn non lắm. Ông ta xoay người đi ra ngoài. Đường Sâm tôi đã nói thì nhất định phải làm được, thứ gì mà tôi muốn . . . . . Nhất định phải lấy được. Diệp Dịch Lỗi! Chúng ta cùng xem. . . . . .
*******************
Mỗi ngày Diệp Dịch Lỗi đều bận rồn đén mức không nhìn thấy bóng dáng. Hằng ngày, anh đều mua những món cô thích về, đủ ăn một ngày. Băng Ngưng cảm giác mình giống như là chim nuôi trong lồng. . . . Không đúng, là nuôi một con heo. Mỗi ngày trừ ăn ra, việc cô làm nhiều nhất chính là ngủ. Mãi đến vài ngày sau, Joy gọi điện tới hẹn gặp cô. . . . . .
Hai cô gái vừa gặp mặt liền ôm lấy nhau. Băng Ngưng không nghe được âm thanh, nhưng mà cảm thấy thân thể Joy đang run rẩy thì cô biết rõ là cô ấy đang khóc.
"Kiều Kiều! Mình không sao!" Băng Ngưng cười, cô lau nước mắt cho Joy nói: "Hiện tại mình rất tốt, thật đấy!"
"Cậu lừa mình!" Joy không để ý hình tượng mà khóc to: "Tại sao cậu không nói cho mình, xảy ra nhiều chuyện như vậy tại sao không nói cho mình!"
"Thật là ngốc." Băng Ngưng cười cười: "Thật sự mình rất tốt, hiện tại mình rất bình tĩnh."
Joy bĩu môi, hoàn toàn quên mất, phía sau hai người còn tồn tại một người vẫn đứng sờ sờ đó.
"Hai người có thể để tôi vào trong mắt không?" Đợi Băng Ngưng phát hiện ra Lưu Duệ Hàng, thấy cô chậm chạp không có phản ứng, anh ta chỉ có thể tự mình chào trước: "Tiểu Ngưng, có khỏe không?"
Băng Ngưng gật đầu một cái, nhìn anh ta lại nhìn Joy, giống như vừa thấy một chuyện cười.
"Là anh cầu xin cô ấy gọi em ra ngoài." Lưu Duệ Hàng từ từ giải thích: "Lúc tay em làm phẫu thuật, anh cũng chưa đi thăm em. . . . ."
"Không sao!" Băng Ngưng lắc đầu một cái, Diệp Dịch Lỗi không xuất hiện cô cũng không để ý, thì sao có thể quan tâm người khác có đến hay không.
"Joy! Em tới đằng kia ngồi một lát được không? Anh có lời muốn nói với Băng Ngưng."
Joy nhìn anh ta một chút, mặc dù có chút không yên lòng, nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Gần đây em và Dịch Lỗi thế nào?" Lưu Duệ Hàng hỏi Băng Ngưng.
"Rất tốt!" Không hiểu tại sao anh ta lại hỏi như vậy: "Anh họ! Khi nào thì anh bắt đầu quan tâm đến chuyện của bọn em vậy!"
"Là anh cảm thấy gần đây cậu ta có chút kỳ lạ!" Lưu Duệ Hàng nói xong lắc đầu: "Nhưng mà nếu em đã nói ở chỗ các người không có việc gì, vậy anh yên tâm rồi!"
Băng Ngưng nhìn Lưu Duệ Hàng như muốn nói lại thôi, trong lòng của cô có mấy phần nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì anh có thể nói thẳng!"
"Thật ra thì cũng không có gì!" Anh ta cười, giống như không đành lòng tổn thương cô.
"Nhưng mà Ngưng nhi, khoảng thời gian này không được một mình chạy lung tung, có biết không?" Anh ta lo lắng, dặn dò: "Gần đây Diệp Thị gặp rắc rối lớn, việc đó Đường Sâm. . . . Lại đang chú ý tới em."
"Đường Sâm ư?" Đây là ý gì.
"Chuyện lần trước trong khách sạn là do ông ta làm." Lưu Duệ Hàng nhỏ giọng nói: "Cho nên anh lo lắng ông ta sẽ lợi dụng cơ hội này tổn thương em nên mới nhờ Joy bảo em ra ngoài."
Chuyện lần trước là do Đường Sâm sao? Băng Ngưng cau mày, trong lòng dâng lên một trận buồn nôn. Làm sao có thể là ông ta? Không phải ông ta và Diệp Thiệu Kỳ . . . . . . Nghĩ tới chuyện ngày đó, Băng Ngưng đã cảm thấy sợ, may mắn! May mắn Diệp Dịch Lỗi tới.
"Cho nên ý của anh họ là gì?" Băng Ngưng hỏi.
"Hiện tại vận mệnh của Diệp Thị đang nắm trong tay của Đường Sâm, cho nên anh lo lắng . . . ."
"Lo lắng anh Dịch Lỗi bán đứng em sao?" Băng Ngưng cười châm chọc. Băng Ngưng nói trúng tim đen khiến Lưu Duệ hàng cảm thấy lúng túng, mặc dù ý của anh đúng là vậy.
"Mặc dù bây giờ bọn em trở nên như vậy, Diệp Dịch Lỗi cũng vẫn không thích em. Nhưng mà có một điểm em vẫn còn tự tin, đó là anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy." Băng Ngưng tin tưởng không chút do dự làm cho Lưu Duệ Hàng cảm thấy thất bại, nhưng tất cả cũng nằm trong dự liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.