Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 36: Rốt cuộc muốn làm cái gì!
Hải Diệp
16/09/2016
Lâm Thanh Âm mời bác sĩ nổi tiếng Tư Đồ Mạch tới khám cùng trị liệu tâm lý cho Băng Ngưng. Băng Ngưng khôi phục rất nhanh, dần dần đã có thể nghe thấy âm thanh. Tư Đồ Mạch người đàn ông này rất trẻ tuổi, nói chuyện hài hước, nhưng dùng hết biện pháp cũng không thể để cô mở miệng nói được một câu.
Băng Ngưng ngồi ở trong phòng ngủ, bảy ngày thế nhưng lại trôi qua rất nhanh, nagfy mai sẽ là cuộc sống sau đính hôn, nhìn lễ phục trên mép giường, cô cảm thấy thật nặng. Nên vui vẻ không phải sao, yêu đơn phương hắn mười năm, có thể vước đi chung với hắn cảm thấy rất hạnh phúc, thế nhưng tất cả không phải là hắn muốn, Băng Ngưng nằm nghiêng trên giường, nhìn chăm chú vào cửa sổ, nhìn chăm chú rất lâu. . . . . .
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Diệp gia đã bận rối tinh rối mù, tiệc đính hôn lần này Lâm Thanh Âm cũng không kiêng nề mà tuyên truyền với báo chí, không chỉ có bao cả khách sạn quốc tế, mời các ký giả các tòa soạn, ngày đó lễ đính hôn này chỉ thiếu truyền hình trực tiếp, Diệp Triển Bằng mời tất cả những nhà chính trị, thương gai có máu mặt, Diệp gia là tập đoàn lơn, cho nên tham dự lễ đính hôn này tất nhiên đều là những nhân vật nổi tiếng của thành phố C.
“Đeo cái này lên đi!” Lâm Thanh Âm mời Tư Đồ Mạch đến dự từ đầu tới cuối bữa tiệc, chỉ sợ Băng Ngưng có chuyện gì ngoài ý muốn.
Băng Ngưng nhìn máy trợ thính trước mặt, chẳng lẽ sau này mình muốn làm cái gì cũng chủ có thể dựa vào vật này?
“Cô đừng suy nghĩ lung tung. Tai trái cô hoàn toàn không có vấn đề, tai phải nếu điều trị tốt cũng sẽ không có chuyện gì!” Tư Đồ Mạch nói xong đeo lên cho Băng Ngưng.
Cảm giác này không có đã bao lâu rồi? Lâu giống như trải qua một thế kỷ vậy, Băng Ngưng xúc động muốn rơi lệ, cuối cùng cũng có thể nghe thấy âm thanh giống như trước kia, cô nhắm mắt lại nghe âm thanh huyên náo, giống như đang nghe một điệu nhạc mĩ lệ, lúc này cô không biết, bây giờ đang cảm thấy hưởng thụ, nhưng chỉ mấy phút sau, cô sẽ tình nguyện mình cái gì cũng không nghe thấy, cho dù là sống trong thế giới không âm thanh cả đời. . . . . .
Diệp Dịch Lỗi đứng bên cạnh đám bạn, đám người đều một thân lễ phục màu đen, nhưng xem ra không có ai xuất chúng hơn so với hắn. Hắn vẫn một bộ nặng nề tâm sự, giống như đang gian nan quyết định cái gì đó.
“Tử Hạo, cậu ổn chứ!” Hạ Vân Tường đi tới bên cạnh anh, năm đó nếu không phải Thạch Đầu kịch liệt can ngăn, vậy vị hôn phu của Băng Ngưng, thậm chí chồng cô sẽ là anh, nhưng. . . . . Tất cả, tất cả đều không trốn khỏi hai chữ số phận.
“Ừ. Tôi không sao.” Phương Tử Hạo thoải mái mà gật đầu một cái, không sao cả, nếu như Ngưng nhi có thể được ở cùng người mà cô ấy yêu, nếu như cô ấy thực sự hạnh phúc, như vậy tất cả đều đáng giá.
Tròng mắt Điền Mộng Phỉ hồng hồng tràn đầy buồn bã, hắn sao lại cùng đính hôn với Băng Ngưng, một đứa con nuôi mà thôi, huống hồ lại còn là người điếc. Không hiểu mình rốt cục có chỗ nào không bằng chị em Lạc gia.
“Anh Dịch. . . . . .” Điền Mộng Phỉ u oán nhìn hắn, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu giống như là sau khi bị vứt bỏ.
“Hừ.” Một tiếng cười mỉa mai truyền tới, “Tuổi cũng lớn rồi, vậy còn không biết xấu hổ làm tiểu cô nương mới về nhà chồng.”
Điền Mộng Phỉ xoay mặt, gắt gao liếc mắt nhìn người nói chuyện, người này cô ta biết, Đinh An Nhiên, nghe đồn rằng đây là người phụ nữ Diệp Dịch Lỗi hiểu rõ nhất, yêu thương nhất, yêu thương đến mức đè nén tình cảm của mình giúp cô theo đuổi bạn tốt của hắn. (van: lại thêm 1 bà, nhưng cũng may đối tượng bà này yêu là ng khác)
“Anh Dịch. . . . . .” Điền Mộng Phỉ cũng không cãi cọ ngược lại uất ức nhìn Diệp Dịch Lỗi.
“An Nhiên, ngoan một chút, đừng làm loạn!” Mặt hắn tràn đầy cưng chiều, vuốt chóp mũi Đinh An Nhiên.
Bất mãn hất tay của hắn ra, cô không hiểu người đàn ông này luôn miệng nói không thích, tại sao có thể dễ dàng thỏa hiệp cùng cha mẹ, không, không phải thỏa hiệp, là bạn tốt quen thuộc nên cô hiểu, hắn nhất định là có tính toán, nếu không là chắc là sẽ không dễ dàng chịu bị đùa giỡn, nhưng hắn rốt cuộc muốn làm gì. . . . . .
Băng Ngưng ngồi ở trong phòng ngủ, bảy ngày thế nhưng lại trôi qua rất nhanh, nagfy mai sẽ là cuộc sống sau đính hôn, nhìn lễ phục trên mép giường, cô cảm thấy thật nặng. Nên vui vẻ không phải sao, yêu đơn phương hắn mười năm, có thể vước đi chung với hắn cảm thấy rất hạnh phúc, thế nhưng tất cả không phải là hắn muốn, Băng Ngưng nằm nghiêng trên giường, nhìn chăm chú vào cửa sổ, nhìn chăm chú rất lâu. . . . . .
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Diệp gia đã bận rối tinh rối mù, tiệc đính hôn lần này Lâm Thanh Âm cũng không kiêng nề mà tuyên truyền với báo chí, không chỉ có bao cả khách sạn quốc tế, mời các ký giả các tòa soạn, ngày đó lễ đính hôn này chỉ thiếu truyền hình trực tiếp, Diệp Triển Bằng mời tất cả những nhà chính trị, thương gai có máu mặt, Diệp gia là tập đoàn lơn, cho nên tham dự lễ đính hôn này tất nhiên đều là những nhân vật nổi tiếng của thành phố C.
“Đeo cái này lên đi!” Lâm Thanh Âm mời Tư Đồ Mạch đến dự từ đầu tới cuối bữa tiệc, chỉ sợ Băng Ngưng có chuyện gì ngoài ý muốn.
Băng Ngưng nhìn máy trợ thính trước mặt, chẳng lẽ sau này mình muốn làm cái gì cũng chủ có thể dựa vào vật này?
“Cô đừng suy nghĩ lung tung. Tai trái cô hoàn toàn không có vấn đề, tai phải nếu điều trị tốt cũng sẽ không có chuyện gì!” Tư Đồ Mạch nói xong đeo lên cho Băng Ngưng.
Cảm giác này không có đã bao lâu rồi? Lâu giống như trải qua một thế kỷ vậy, Băng Ngưng xúc động muốn rơi lệ, cuối cùng cũng có thể nghe thấy âm thanh giống như trước kia, cô nhắm mắt lại nghe âm thanh huyên náo, giống như đang nghe một điệu nhạc mĩ lệ, lúc này cô không biết, bây giờ đang cảm thấy hưởng thụ, nhưng chỉ mấy phút sau, cô sẽ tình nguyện mình cái gì cũng không nghe thấy, cho dù là sống trong thế giới không âm thanh cả đời. . . . . .
Diệp Dịch Lỗi đứng bên cạnh đám bạn, đám người đều một thân lễ phục màu đen, nhưng xem ra không có ai xuất chúng hơn so với hắn. Hắn vẫn một bộ nặng nề tâm sự, giống như đang gian nan quyết định cái gì đó.
“Tử Hạo, cậu ổn chứ!” Hạ Vân Tường đi tới bên cạnh anh, năm đó nếu không phải Thạch Đầu kịch liệt can ngăn, vậy vị hôn phu của Băng Ngưng, thậm chí chồng cô sẽ là anh, nhưng. . . . . Tất cả, tất cả đều không trốn khỏi hai chữ số phận.
“Ừ. Tôi không sao.” Phương Tử Hạo thoải mái mà gật đầu một cái, không sao cả, nếu như Ngưng nhi có thể được ở cùng người mà cô ấy yêu, nếu như cô ấy thực sự hạnh phúc, như vậy tất cả đều đáng giá.
Tròng mắt Điền Mộng Phỉ hồng hồng tràn đầy buồn bã, hắn sao lại cùng đính hôn với Băng Ngưng, một đứa con nuôi mà thôi, huống hồ lại còn là người điếc. Không hiểu mình rốt cục có chỗ nào không bằng chị em Lạc gia.
“Anh Dịch. . . . . .” Điền Mộng Phỉ u oán nhìn hắn, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu giống như là sau khi bị vứt bỏ.
“Hừ.” Một tiếng cười mỉa mai truyền tới, “Tuổi cũng lớn rồi, vậy còn không biết xấu hổ làm tiểu cô nương mới về nhà chồng.”
Điền Mộng Phỉ xoay mặt, gắt gao liếc mắt nhìn người nói chuyện, người này cô ta biết, Đinh An Nhiên, nghe đồn rằng đây là người phụ nữ Diệp Dịch Lỗi hiểu rõ nhất, yêu thương nhất, yêu thương đến mức đè nén tình cảm của mình giúp cô theo đuổi bạn tốt của hắn. (van: lại thêm 1 bà, nhưng cũng may đối tượng bà này yêu là ng khác)
“Anh Dịch. . . . . .” Điền Mộng Phỉ cũng không cãi cọ ngược lại uất ức nhìn Diệp Dịch Lỗi.
“An Nhiên, ngoan một chút, đừng làm loạn!” Mặt hắn tràn đầy cưng chiều, vuốt chóp mũi Đinh An Nhiên.
Bất mãn hất tay của hắn ra, cô không hiểu người đàn ông này luôn miệng nói không thích, tại sao có thể dễ dàng thỏa hiệp cùng cha mẹ, không, không phải thỏa hiệp, là bạn tốt quen thuộc nên cô hiểu, hắn nhất định là có tính toán, nếu không là chắc là sẽ không dễ dàng chịu bị đùa giỡn, nhưng hắn rốt cuộc muốn làm gì. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.