Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 50: Thật sự là ngoài ý muốn sao?
Hải Diệp
17/09/2016
“Sao anh phải tức giận?” Băng Ngưng vô lực hỏi.
Ngực Diệp Dịch Lỗi đổ đến đau, vẻ mặt nghiễm nhiên của cô là có ý nói, tôi phá thai thì có liên quan gì đến anh.
“Hừ!” Diệp Dịch Lỗi từ từ buông Băng Ngưng ra, khẽ chê cười, "Tôi sao phải tức giận, cô quá tự coi trong mình rồi!” Hắn đứng lên xoay người. "Chuyện của cô đối với tôi một chút xíu quan hệ cũng không có!" Một chút cũng không có. . . . .
Diệp Dịch Lỗi đi ra ngoài, thậm chí có mấy phần như trốn tránh, hai tay buông thõng hai bên người gắt gao siết chặt. bên cạnh tay gắt gao nắm. Thật sự không sao cả, đã sớm biết cô ta là hạng người gì, cho nên, không sao, không sao. . . .
Trong phòng khách, Tư Đồ Mạch vẫn chưa đi, trao đổi với Lâm Thanh về bệnh tình của Băng Ngưng và cơn ác mộng của cô. Diệp Dịch Lỗi từ từ đi tới nhìn thấy sắc mặt 'thay đổi thất thường của mẹ mình.
“Vậy tôi về đây, sau này tôi sẽ kiểm tra định kỳ!" Tư Đồ Mạch nhẹ gật đầu chào hỏi với Diệp Dịch Lỗi một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
“Anh Dịch, anh lên lâu quá!" Ngồi nhàm chán trong phòng khách, kiêng dè trưởng bối Diệp gia đều ở đây cô ta cũng không dám đi lên, "Anh làm sao vậy?" Cô ta cẩn thận mà nhìn Diệp Dịch Lỗi hỏi.
“Không làm sao!” Nghe âm thanh mềm dẻo của Điền Mộng Phỉ Điệp Dịch Lỗi thay một bộ mặt cười nhàn nhạt.
Diệp Thiệu Quân mặt lạnh nhìn con trai không coi ai ra gì mà tán tỉnh Điền Mộng Phỉ, lập tức cả giận, "Chuyện tin tức này là như thế nào?" Diệp Thiệu Quân đập mạnh bàn, "Mày còn ngại chuyện không đủ lớn sao? Lại còn dám dẫn con đó về nhà!"
Tự dưng bị trỉ chính, Điền Mộng Phỉ có chút không nhịn được, càng thêm ủy khuất mím môi tựa vào người Diệp Dịch Lỗi.
“Diệp Dịch Lỗi mày không cần quá đáng!" Diệp Tiệu Quân quát lên.
“Anh trai, anh tức giận như vậy làm gì chứ? Nó. . . . . . Cũng chỉ là học theo thôi!" Diệp Thiệu Kỳ đặt tờ báo trong tay xuống, "Đàn ông Diệp gia nếu không lạm tình, thì cũng là máu lạnh."
“Cô câm miệng cho tôi.” Diệp Thiệu Quân tức đến xanh mét cả mặt mày. Lâm Thanh Âm hung hăng trừng mắt liếc Diệp Thiệu Kỳ, hai bước đi về phía người giúp việc bên cạnh bà ta, không báo trước giơ tay lên đánh một cái tát.
Người giúp việc ngã trên mặt đất có chút lờ mờ phát giác ra, ngẩng đầu vô tội nhìn Lâm Thanh Âm, “Phu nhân. . . . . .”
“Chị muốn làm gì, sao không nhìn lại xem đức hạnh của mình đi, tôi tiểu thư Diệp gia không phải là để chị có thể bắt nạt!"
“Phu nhân. . . . . .” Người giúp việc uất ức, nhưng lại cảm thấy vô lực giải thích. "Cút ra ngoài cho tôi, cô bị sa thải, còn nữa. . . . . .”Bà mắt lạnh nhìn người giúp việc trong nhà, “Hôm nay bà cô ta chính là một ví dụ, Ngưng nhi có phải tiểu thư Diệp gia hay không, cũng chưa đến lượt các người gây sự, tất cả đều cút ra ngoài cho tôi."
Diệp Dịch Lỗi nhìn bộ dáng nổi giận của mẹ mình, bên môi dần dần nở ra nụ cười, mang Điền Mộng Phỉ rời đi, Lâm Thanh Âm cũng lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em Diệp Thiệu Quân.
“Nha đầu kia thấy ác mộng.” Diệp Thiệu Kỳ nhấp một ngụm trà. "Ngoại trừ lúc ban đầu tới Diệp gia, hình như rất lâu rồi cũng không mơ thấy cái giấc mộng kia đi!"
“Cô muốn nói cái gì?" Diệp Thiệu Quân mắt lạnh nhìn em gái.
“Năm đó Lạc gia làm ăn lớn như vậy, nói phá sản liền phá sản, cuối cùng trận hỏa hoạn cũng bởi vì không có người chứng kiến, lấy không được đầu mối, cảnh sản chỉ có thể kết luận lửa là do ngoài ý muốn, nhưng thật sự là ngoài ý muốn sao. . . . . .
Ngực Diệp Dịch Lỗi đổ đến đau, vẻ mặt nghiễm nhiên của cô là có ý nói, tôi phá thai thì có liên quan gì đến anh.
“Hừ!” Diệp Dịch Lỗi từ từ buông Băng Ngưng ra, khẽ chê cười, "Tôi sao phải tức giận, cô quá tự coi trong mình rồi!” Hắn đứng lên xoay người. "Chuyện của cô đối với tôi một chút xíu quan hệ cũng không có!" Một chút cũng không có. . . . .
Diệp Dịch Lỗi đi ra ngoài, thậm chí có mấy phần như trốn tránh, hai tay buông thõng hai bên người gắt gao siết chặt. bên cạnh tay gắt gao nắm. Thật sự không sao cả, đã sớm biết cô ta là hạng người gì, cho nên, không sao, không sao. . . .
Trong phòng khách, Tư Đồ Mạch vẫn chưa đi, trao đổi với Lâm Thanh về bệnh tình của Băng Ngưng và cơn ác mộng của cô. Diệp Dịch Lỗi từ từ đi tới nhìn thấy sắc mặt 'thay đổi thất thường của mẹ mình.
“Vậy tôi về đây, sau này tôi sẽ kiểm tra định kỳ!" Tư Đồ Mạch nhẹ gật đầu chào hỏi với Diệp Dịch Lỗi một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
“Anh Dịch, anh lên lâu quá!" Ngồi nhàm chán trong phòng khách, kiêng dè trưởng bối Diệp gia đều ở đây cô ta cũng không dám đi lên, "Anh làm sao vậy?" Cô ta cẩn thận mà nhìn Diệp Dịch Lỗi hỏi.
“Không làm sao!” Nghe âm thanh mềm dẻo của Điền Mộng Phỉ Điệp Dịch Lỗi thay một bộ mặt cười nhàn nhạt.
Diệp Thiệu Quân mặt lạnh nhìn con trai không coi ai ra gì mà tán tỉnh Điền Mộng Phỉ, lập tức cả giận, "Chuyện tin tức này là như thế nào?" Diệp Thiệu Quân đập mạnh bàn, "Mày còn ngại chuyện không đủ lớn sao? Lại còn dám dẫn con đó về nhà!"
Tự dưng bị trỉ chính, Điền Mộng Phỉ có chút không nhịn được, càng thêm ủy khuất mím môi tựa vào người Diệp Dịch Lỗi.
“Diệp Dịch Lỗi mày không cần quá đáng!" Diệp Tiệu Quân quát lên.
“Anh trai, anh tức giận như vậy làm gì chứ? Nó. . . . . . Cũng chỉ là học theo thôi!" Diệp Thiệu Kỳ đặt tờ báo trong tay xuống, "Đàn ông Diệp gia nếu không lạm tình, thì cũng là máu lạnh."
“Cô câm miệng cho tôi.” Diệp Thiệu Quân tức đến xanh mét cả mặt mày. Lâm Thanh Âm hung hăng trừng mắt liếc Diệp Thiệu Kỳ, hai bước đi về phía người giúp việc bên cạnh bà ta, không báo trước giơ tay lên đánh một cái tát.
Người giúp việc ngã trên mặt đất có chút lờ mờ phát giác ra, ngẩng đầu vô tội nhìn Lâm Thanh Âm, “Phu nhân. . . . . .”
“Chị muốn làm gì, sao không nhìn lại xem đức hạnh của mình đi, tôi tiểu thư Diệp gia không phải là để chị có thể bắt nạt!"
“Phu nhân. . . . . .” Người giúp việc uất ức, nhưng lại cảm thấy vô lực giải thích. "Cút ra ngoài cho tôi, cô bị sa thải, còn nữa. . . . . .”Bà mắt lạnh nhìn người giúp việc trong nhà, “Hôm nay bà cô ta chính là một ví dụ, Ngưng nhi có phải tiểu thư Diệp gia hay không, cũng chưa đến lượt các người gây sự, tất cả đều cút ra ngoài cho tôi."
Diệp Dịch Lỗi nhìn bộ dáng nổi giận của mẹ mình, bên môi dần dần nở ra nụ cười, mang Điền Mộng Phỉ rời đi, Lâm Thanh Âm cũng lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại hai anh em Diệp Thiệu Quân.
“Nha đầu kia thấy ác mộng.” Diệp Thiệu Kỳ nhấp một ngụm trà. "Ngoại trừ lúc ban đầu tới Diệp gia, hình như rất lâu rồi cũng không mơ thấy cái giấc mộng kia đi!"
“Cô muốn nói cái gì?" Diệp Thiệu Quân mắt lạnh nhìn em gái.
“Năm đó Lạc gia làm ăn lớn như vậy, nói phá sản liền phá sản, cuối cùng trận hỏa hoạn cũng bởi vì không có người chứng kiến, lấy không được đầu mối, cảnh sản chỉ có thể kết luận lửa là do ngoài ý muốn, nhưng thật sự là ngoài ý muốn sao. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.