Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 69: Trải nghiệm cảm giác hối không kịp
Hải Diệp
17/09/2016
Tâm đau mãnh liệt. Theo dòng hồi tưởng, những hình ảnh dần dần trở về…Khi đó, Băng Ngưng nép vào lòng hắn khóc khóc thương tâm, bộ dáng khổ sở. Hắn nắm chặt quyền, cảm thấy hô hấp khó khăn. ‘Ngưng nhi…’
Nhận thấy vẻ mặt Diệp Dịch Lỗi biến đổi, Lưu Duệ Hàng nhíu mày. “Dịch Lỗi, cậu có vẻ không nghĩ đến một việc…” Hắn chậm rãi tiến lên, “ Đứa nhỏ kia của Băng Ngưng…cũng có thể là của tôi.”
“Anh nói cái gì?”
“Ha ha…” Lưu Duệ Hàng vừa lòng cuời khi thấy Diệp Dịch Lỗi tức giận. “Tôi chỉ nói là có thể thôi. Tôi cũng không thực sự chiếm đoạt cô ấy. Cậu cần gì phải dùng ánh mắt giết người đó nhìn tôi.” Nói xong sửa lại quần áo xộc xệch rồi đi lên hướng trên tầng. “Cậu đi với Điền tiểu thư của mình đi, để tôi chăm sóc cho Băng Ngưng.” Trước khi khuất dạng nơi cầu thang, hắn quay lại nhìn dáng vẻ “mất hồn” của Diệp Dịch Lỗi không khỏi khoái trá. ‘Haha…em họ à, hận sao? Không sao…tôi sẽ giúp cậu yêu say đắm cô ấy, cũng khiến Ngưng Nhi bỏ rơi cậu. Tôi muốn xem cậu trải nghiệm cảm giác hối không kịp sẽ như thế nào?’
*************
Băng Ngưng ngồi trong phòng đợi vú Lưu mang thuốc lên. Nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là vú Lưu lên nhưng hóa ra lại là Lâm Thanh Âm đứng trước cửa.
“Mẹ!”
“Chưa ngủ sao?” Lâm Thanh Âm bưng theo đồ ăn khuya đi vào. Băng Ngưng thấy hơi khó hiểu vì bình thường cô không có thói quen ăn khuya.
“Mẹ, đây là…?”
“Đưa cái này lên tầng trên đi.” Bà cười dịu dàng.
“Mẹ, anh Dịch Lỗi không thích…con không muốn đi.” Cô kịp nuốt lại lí do Diệp Dịch Lỗi chán ghét mình.
“Con bé ngốc này. Phòng khách Điền Mộng Phỉ ngủ lại đêm nay là phòng của Tuyết Ngưng trước kia.”
Phòng của chị? Bình thường anh Dịch Lỗi không cho bất kì ai động đến căn phòng đó.
“Đêm nay con cũng ngủ tại phòng cũ của mình đi.” Lâm Thanh Âm sắp xếp.” Tuy rằng việc hợp tác với Điền gia không tránh được va chạm, nhưng mẹ vẫn có thể an bài mọi thứ trong khả năng của mình để con không phải chịu thiệt thòi.”
An bài? Băng Ngưng dở khóc dở cười trước ý định của mẹ nuôi. Tuy rằng trong lòng ngàn lần không muốn nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Thanh Âm kéo lên tầng ba.
“Mau đi đi. Đưa đồ ăn đến nhân tiện gặp Dịch Lỗi luôn.”
Băng Ngưng lưỡng lự đi qua đi lại trên tầng ba. Từ hai năm trước, phòng ngủ của cô chuyển xuống tầng dưới, cô rất hiếm khi lên đây. Mỗi lần lên đây, nghênh đón cô đương nhiên là thái độ lạnh nhạt của Diệp Dịch Lỗi làm cô đau đớn không thôi. Cô rất sợ cảm giác đó, sợ thái độ chán ghé xa lạ của hắn nên càng tránh xa chỗ này.
Cửa phòng Diệp Dịch Lỗi khép hờ. Băng Ngưng nghiêng đầu nhìn vào trong nhưng không thấy được gì.
Lúc này, trong phòng ngủ của Diệp Dịch Lỗi, Điền Mộng Phỉ say mê thổ lộ cùng hắn. Để tránh đêm dài lắm mộng, ả quyết định hành động ngay, dâng hiến cho hắn. ‘Chỉ có như vậy, hai người mới có thể danh chính ngôn thuận bên nhau, thậm chí đính hôn, sau đó kết hôn. Dù sao hiện thời bản thân đã hai mươi ba tuổi, đã đến tuổi lấy chồng sinh con. Chị em gái chạc tuổi trong nhà đều đã lập gia đình, có cục cưng.
“Anh Dịch, em yêu anh nhiều lắm...” Bàn tay của ả rờ lên xuống, sờ soạng khắp người Diệp Dịch Lỗi. Thậm chí lớn mật đùa giỡn vùng bụng dưới của hắn. “Anh Dịch, yêu em đi được không?”
Diệp Dịch Lỗi nhíu chặt mi, định đẩy ả ra. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Vừa thấy bóng dáng Băng Ngưng nơi cửa phòng, trong nháy mắt, ánh mắt hắn lóe lên ý cười hàm chứa mưu mô...
Nhận thấy vẻ mặt Diệp Dịch Lỗi biến đổi, Lưu Duệ Hàng nhíu mày. “Dịch Lỗi, cậu có vẻ không nghĩ đến một việc…” Hắn chậm rãi tiến lên, “ Đứa nhỏ kia của Băng Ngưng…cũng có thể là của tôi.”
“Anh nói cái gì?”
“Ha ha…” Lưu Duệ Hàng vừa lòng cuời khi thấy Diệp Dịch Lỗi tức giận. “Tôi chỉ nói là có thể thôi. Tôi cũng không thực sự chiếm đoạt cô ấy. Cậu cần gì phải dùng ánh mắt giết người đó nhìn tôi.” Nói xong sửa lại quần áo xộc xệch rồi đi lên hướng trên tầng. “Cậu đi với Điền tiểu thư của mình đi, để tôi chăm sóc cho Băng Ngưng.” Trước khi khuất dạng nơi cầu thang, hắn quay lại nhìn dáng vẻ “mất hồn” của Diệp Dịch Lỗi không khỏi khoái trá. ‘Haha…em họ à, hận sao? Không sao…tôi sẽ giúp cậu yêu say đắm cô ấy, cũng khiến Ngưng Nhi bỏ rơi cậu. Tôi muốn xem cậu trải nghiệm cảm giác hối không kịp sẽ như thế nào?’
*************
Băng Ngưng ngồi trong phòng đợi vú Lưu mang thuốc lên. Nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là vú Lưu lên nhưng hóa ra lại là Lâm Thanh Âm đứng trước cửa.
“Mẹ!”
“Chưa ngủ sao?” Lâm Thanh Âm bưng theo đồ ăn khuya đi vào. Băng Ngưng thấy hơi khó hiểu vì bình thường cô không có thói quen ăn khuya.
“Mẹ, đây là…?”
“Đưa cái này lên tầng trên đi.” Bà cười dịu dàng.
“Mẹ, anh Dịch Lỗi không thích…con không muốn đi.” Cô kịp nuốt lại lí do Diệp Dịch Lỗi chán ghét mình.
“Con bé ngốc này. Phòng khách Điền Mộng Phỉ ngủ lại đêm nay là phòng của Tuyết Ngưng trước kia.”
Phòng của chị? Bình thường anh Dịch Lỗi không cho bất kì ai động đến căn phòng đó.
“Đêm nay con cũng ngủ tại phòng cũ của mình đi.” Lâm Thanh Âm sắp xếp.” Tuy rằng việc hợp tác với Điền gia không tránh được va chạm, nhưng mẹ vẫn có thể an bài mọi thứ trong khả năng của mình để con không phải chịu thiệt thòi.”
An bài? Băng Ngưng dở khóc dở cười trước ý định của mẹ nuôi. Tuy rằng trong lòng ngàn lần không muốn nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Thanh Âm kéo lên tầng ba.
“Mau đi đi. Đưa đồ ăn đến nhân tiện gặp Dịch Lỗi luôn.”
Băng Ngưng lưỡng lự đi qua đi lại trên tầng ba. Từ hai năm trước, phòng ngủ của cô chuyển xuống tầng dưới, cô rất hiếm khi lên đây. Mỗi lần lên đây, nghênh đón cô đương nhiên là thái độ lạnh nhạt của Diệp Dịch Lỗi làm cô đau đớn không thôi. Cô rất sợ cảm giác đó, sợ thái độ chán ghé xa lạ của hắn nên càng tránh xa chỗ này.
Cửa phòng Diệp Dịch Lỗi khép hờ. Băng Ngưng nghiêng đầu nhìn vào trong nhưng không thấy được gì.
Lúc này, trong phòng ngủ của Diệp Dịch Lỗi, Điền Mộng Phỉ say mê thổ lộ cùng hắn. Để tránh đêm dài lắm mộng, ả quyết định hành động ngay, dâng hiến cho hắn. ‘Chỉ có như vậy, hai người mới có thể danh chính ngôn thuận bên nhau, thậm chí đính hôn, sau đó kết hôn. Dù sao hiện thời bản thân đã hai mươi ba tuổi, đã đến tuổi lấy chồng sinh con. Chị em gái chạc tuổi trong nhà đều đã lập gia đình, có cục cưng.
“Anh Dịch, em yêu anh nhiều lắm...” Bàn tay của ả rờ lên xuống, sờ soạng khắp người Diệp Dịch Lỗi. Thậm chí lớn mật đùa giỡn vùng bụng dưới của hắn. “Anh Dịch, yêu em đi được không?”
Diệp Dịch Lỗi nhíu chặt mi, định đẩy ả ra. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Vừa thấy bóng dáng Băng Ngưng nơi cửa phòng, trong nháy mắt, ánh mắt hắn lóe lên ý cười hàm chứa mưu mô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.