Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 45: Tự tay giết chết cô.
Hải Diệp
16/09/2016
“Lạc Băng Ngưng!” Cô chỉ vừa kịp mở mắt, một chiếc nhẫn liền bị ném về phía cô, “Đeo nó lên, nhớ kỹ thân phận cô, mặc kệ là Phương Tử Hạo hay là Dương Tư Thần, tôi đều hi vọng cô cách xe bọn họ một chút, nếu không. . . . . .” Đáy mắt đều là tức giận.
Băng Ngưng cúi đầu chiếc nhẫn trên giường, theo tiềm thức ôm cổ họng, thời điểm lấy chiếc nhẫn ra đau khiến cô cả đời cũng sẽ không quên.
“Chuyện ba năm trước tôi không quản nữa, nhưng mà từ nay về sau. . . . . .Nếu dám cùng người đàn ông khác làm những chuyện bẩn thiểu, Lạc Băng Ngưng, tôi sẽ tự tay giết chết cô!” Hắn nghiến răng, vẻ mặt như vậy khiến Băng Ngưng không có cách nào đáp lại, chỉ là nói mà thôi, “Tự tay. . . . . .”
Giết cô? Thật ra thì. . . . . . Như bây giờ còn không bằng giết cô đi, hai bên đều thoải mái. Có lúc cô từng nghĩ, nếu hai năm trước người chết là cô, có phải Diệp Dịch Lỗi cũng không vì mất Tuyết Ngưng mà khổ sở đến mức không kiềm chế, cũng sẽ không hận cô như vậy, có khi thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nhớ lại, có một cô gái giống Tuyết Ngưng như đúc yêu hắn thật sâu, hắn đã từng dao động qua với cô gái đó. . . . ..
“Còn nữa. . . . . .” Diệp Dịch Lỗi đưa tay nâng lên cằm của cô lên, “Còn dám làm chuyện như vậy, cô cứ thử xem xem.” Giọng nói lạnh lùng của hắn cất dậu một loại tình cảm khác, tai Băng Ngưng đang trong thời kỳ hồi phục, miễn cưỡng lắm mới có thể nghe thấy, sao có thể nghe ra tâm tình trong đó, lúc này cô chỉ nhìn thấy lạnh lùng cùng tuyệt tình trên mặt hắn, “Chưa có sự phê chuẩn của tôi, cô chết cũng không đủ tư cách.” Lạnh lùng hất Băng Ngưng ra hắn xoay người rời đi.
Xoay mặt đi cô vẫn duy trì cái tư thế kia, “Thật ra thì. . . . .Anh muốn em chết, em cũng sẽ không có dị nghị.” Tiếng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến Diệp Dịch Lỗi không nghe rõ cô đang nói cái gì.
Diệp Dịch Lỗi về đến phòng liền trực tiếp vào phòng tắm, vùi đầu vào nước lạnh, không cởi quần áo mặc cho nước lạnh chảy xuống người mình, cánh tay rắn chắc chống trên vách tường, vẫn nhắm mắt nhưng lại không cách nào nhận ra được tâm tình trong đó, chỉ có cánh tay hơi run chứng tỏ lúc này hắn đang hết sức nhẫn nhịn cái gì.
Không biết qua bao lâu, cơ thể nóng rực được nước lạnh áp xuống, hắn mới mở ra hai con mắt đỏ bừng.
Bàn tay nắm chặt từ từ buông lỏng, hắn thờ pháo một cái, xoay người dựa trên vách tường, hắn nhìn bộ dạng mình trong gương trông có vẻ hơi nhếch nhác. Một phát đập vào mặt nước, hắn dùng sức vò vò đâu. Bộ dáng tiều tụy, nhếch nhác của Băng Ngưng không ngừng hiện lên trong đầu hắn, Lưu Duệ Hàng miêu tả sinh động cho hắn quá trì lấy chiếc nhẫn ra khỏi cổ họng, một khắc tâm tình kia, hắn có chút không biết phải hình dung như thế nào. . . . . . Thật ra thì hắn có chút sợ, có chút không dám tưởng tượng nuốt vào lớn như vậy nguy hiểm cỡ nào, mà nhục nhã nhất, là hắn lại nghe được chuyện đó từ miệng Lưu Duệ Hàng.
Giống như. . . . . . Rất đau. Hắn cúi đầu nhìn ngực bản thân khẽ run.
“Không cho phép đồng tình hắn!” Diệp Dịch Lỗi đột nhiên gầm lên. Cô ta không đáng giá để mày đồng tỉnh, tất cả đều là cô ta tự tìm, có kết quả ngày hôm nay là cô ta đáng đời, đáng đời! Hung hăng căn răng, lại ngẩng đầu lên. Mâu thuẫn cùng dao động đã biến mất trong đáy mắt, thay vào đó là hận ý thật sâu, Lạc Băng Ngưng, nếu dám làm, sẽ phải trả giá thật lớn. . . . . . .
Băng Ngưng cúi đầu chiếc nhẫn trên giường, theo tiềm thức ôm cổ họng, thời điểm lấy chiếc nhẫn ra đau khiến cô cả đời cũng sẽ không quên.
“Chuyện ba năm trước tôi không quản nữa, nhưng mà từ nay về sau. . . . . .Nếu dám cùng người đàn ông khác làm những chuyện bẩn thiểu, Lạc Băng Ngưng, tôi sẽ tự tay giết chết cô!” Hắn nghiến răng, vẻ mặt như vậy khiến Băng Ngưng không có cách nào đáp lại, chỉ là nói mà thôi, “Tự tay. . . . . .”
Giết cô? Thật ra thì. . . . . . Như bây giờ còn không bằng giết cô đi, hai bên đều thoải mái. Có lúc cô từng nghĩ, nếu hai năm trước người chết là cô, có phải Diệp Dịch Lỗi cũng không vì mất Tuyết Ngưng mà khổ sở đến mức không kiềm chế, cũng sẽ không hận cô như vậy, có khi thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nhớ lại, có một cô gái giống Tuyết Ngưng như đúc yêu hắn thật sâu, hắn đã từng dao động qua với cô gái đó. . . . ..
“Còn nữa. . . . . .” Diệp Dịch Lỗi đưa tay nâng lên cằm của cô lên, “Còn dám làm chuyện như vậy, cô cứ thử xem xem.” Giọng nói lạnh lùng của hắn cất dậu một loại tình cảm khác, tai Băng Ngưng đang trong thời kỳ hồi phục, miễn cưỡng lắm mới có thể nghe thấy, sao có thể nghe ra tâm tình trong đó, lúc này cô chỉ nhìn thấy lạnh lùng cùng tuyệt tình trên mặt hắn, “Chưa có sự phê chuẩn của tôi, cô chết cũng không đủ tư cách.” Lạnh lùng hất Băng Ngưng ra hắn xoay người rời đi.
Xoay mặt đi cô vẫn duy trì cái tư thế kia, “Thật ra thì. . . . .Anh muốn em chết, em cũng sẽ không có dị nghị.” Tiếng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến Diệp Dịch Lỗi không nghe rõ cô đang nói cái gì.
Diệp Dịch Lỗi về đến phòng liền trực tiếp vào phòng tắm, vùi đầu vào nước lạnh, không cởi quần áo mặc cho nước lạnh chảy xuống người mình, cánh tay rắn chắc chống trên vách tường, vẫn nhắm mắt nhưng lại không cách nào nhận ra được tâm tình trong đó, chỉ có cánh tay hơi run chứng tỏ lúc này hắn đang hết sức nhẫn nhịn cái gì.
Không biết qua bao lâu, cơ thể nóng rực được nước lạnh áp xuống, hắn mới mở ra hai con mắt đỏ bừng.
Bàn tay nắm chặt từ từ buông lỏng, hắn thờ pháo một cái, xoay người dựa trên vách tường, hắn nhìn bộ dạng mình trong gương trông có vẻ hơi nhếch nhác. Một phát đập vào mặt nước, hắn dùng sức vò vò đâu. Bộ dáng tiều tụy, nhếch nhác của Băng Ngưng không ngừng hiện lên trong đầu hắn, Lưu Duệ Hàng miêu tả sinh động cho hắn quá trì lấy chiếc nhẫn ra khỏi cổ họng, một khắc tâm tình kia, hắn có chút không biết phải hình dung như thế nào. . . . . . Thật ra thì hắn có chút sợ, có chút không dám tưởng tượng nuốt vào lớn như vậy nguy hiểm cỡ nào, mà nhục nhã nhất, là hắn lại nghe được chuyện đó từ miệng Lưu Duệ Hàng.
Giống như. . . . . . Rất đau. Hắn cúi đầu nhìn ngực bản thân khẽ run.
“Không cho phép đồng tình hắn!” Diệp Dịch Lỗi đột nhiên gầm lên. Cô ta không đáng giá để mày đồng tỉnh, tất cả đều là cô ta tự tìm, có kết quả ngày hôm nay là cô ta đáng đời, đáng đời! Hung hăng căn răng, lại ngẩng đầu lên. Mâu thuẫn cùng dao động đã biến mất trong đáy mắt, thay vào đó là hận ý thật sâu, Lạc Băng Ngưng, nếu dám làm, sẽ phải trả giá thật lớn. . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.