Chương 50
Bắc Đồ Xuyên
28/09/2022
Edit: Dollan
Lục Nghiêu áy náy chưa được một ngày đã bị lời nói của Thẩm Lâm Hoan làm cho tức giận.
Anh đã nghĩ đến nhiều lý do khách quan, bao gồm cả việc Thẩm Lâm Hoan không thích anh, tất cả đều không gây chết người như những lời đó.
Không phải không thích, mà là không quan tâm.
Nói cách khác, dưới tiền đề thích, gây dựng sự nghiệp còn quan trọng hơn nhiều so với anh.
Thẩm Lâm Hoan huých anh, “Anh giận à?”
Lục Nghiêu lắc đầu, “Lần nào cũng giận thì sớm bị em làm cho tức chết rồi.”
Sau đó anh chợt thấy hơi hối hận, lúc trước anh nên hỏi thêm vài câu, tranh thủ nhiều hơn, cuối cùng có lẽ sẽ khác.
Thật ra Thẩm Lâm Hoan là một người sống rất khép kín, nhưng cô khác với người trầm lặng và kiệm lời theo cách hiểu của Lục Nghiêu.
Không phải cô không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không phải cô không có ham muốn, không phải cô cắt đứt tình yêu của mình, cô chỉ kìm nén bản thân.
Đáng tiếc lúc đó Lục Nghiêu không biết đủ về cô, nhận thức của anh về Thẩm gia cũng rất nông cạn. Mà bản thân anh là người chưa bao giờ chịu lùi bước, có lòng tự trọng cao và không thể mất mặt.
Lục Nghiêu càng hận Thẩm gia, anh không biết tư tưởng méo mó của Thẩm Lâm Hoan đã tích lũy bao nhiêu mới hình thành.
Nếu Thẩm Lâm Hoan yếu đuối hơn, có thể đã bị tiêu diệt.
Lục Nghiêu bế Thẩm Lâm Hoan, ôm người trong lòng, khịt mũi, “Em thật quá đáng. Anh vừa yêu vừa ghét em.”
–
Quán bar của Thẩm Phong, mọi người đang chia bài.
Xe của Lục Nghiêu vừa đến, Thẩm Phong nhận được tin liền liếc nhìn đám người lộn xộn trong phòng, mỉm cười nói: “Lục Nghiêu dẫn vợ tới đây.”
Rất nhiều người hỗn tạp ở trong phòng chính là tình trạng của nhóm Tần thiếu gia, vì để Lục Nghiêu có thể đến mà đã đặc biệt mời Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ, những người khác đều không có quan hệ gì với Lục Nghiêu, cả đống người trong phạm vi quen biết của Tần thiếu gia được gọi đến, trẻ tuổi có, thích chơi có, “công chúa” cũng có, Giản Dư Thần nhắc nhở: “Dẹp hết cái đám tạp nham kia ra ngoài đi!” Người nhà họ Lục rất xem trọng hôn nhân, cho nên quan niệm tình cảm vẫn luôn bảo thủ, không quá thích một số cô gái có lối sống hỗn loạn. Trên thương trường cũng biết, gặp được người của Lục gia, nếu trung thực đàng hoàng đi đàm phán còn được, nhưng một khi làm ra bộ dạng nịnh bợ thì nhất định là toang rồi.
Hơn nữa Thẩm Lâm Hoan còn ở đây, với tính cách của Lục Nghiêu có thể không nói gì, nhưng chuyện Tần Thành muốn bàn cũng khó có thể thành công.
Tần Thành lơ đễnh, đàn ông trời sinh thích chơi, tuy bản thân anh ta không làm xằng làm bậy, nhưng trường hợp này mà không có phụ nữ chung quy vẫn thiếu chút hứng thú.
Anh ta xua tay, phần lớn công chúa đã đi hết, chỉ còn lại một số người được gọi là “bạn bè”, nũng nịu ôm cánh tay của người đàn ông đưa mình đến, nói mình chưa từng gặp Lục tổng của Phong Thần, muốn gặp một lần cho biết.
Giản Dư Thần không nói thêm nữa, chỉ thầm thắp nến cho Tần Thành, quả nhiên vẫn là tuổi trẻ sung sức, không biết gì mà cũng học theo người ta tổ chức tụ họp bàn chuyện làm ăn.
So với anh trai của mình, anh ta thực sự kém hơn nhiều.
Người phục vụ mở cửa hai bên trái phải, Thẩm Lâm Hoan khoác tay Lục Nghiêu đi vào.
Hiện trường yên lặng trong chốc lát, Tần Thành đứng dậy trước, nhiệt tình gọi: “Anh Thập Nhất, chị dâu.”
Thẩm Lâm Hoan khẽ gật đầu, cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, trong phòng có nam có nữ, ánh đèn mờ ảo, bên cạnh có bàn bida, trong góc có một quầy bar, bàn đánh bài ở đó.
Tần Thành nâng tay, dẫn Lục Nghiêu tới một cái bàn ở phía sau, nghiêng đầu hỏi: “Chị dâu chơi nhé?”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Mọi người chơi đi.”
Bên này Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ ngồi, Tần Thành cũng ngồi xuống, bốn người tập trung thành một bàn.
Có người kéo ghế tới để Thẩm Lâm Hoan ngồi, Thẩm Lâm Hoan ngồi xuống bên cạnh Lục Nghiêu.
Bàn bên cạnh có phụ nữ, một người rất xinh đẹp, giống như người đẹp cổ điển, người còn lại có dáng người chuẩn, nhưng phẫu thuật thẩm mỹ hơi quá mức, đôi mắt hơi giống búp bê kinh dị, búp bê kinh dị nói chuyện nũng nịu, giọng nói của cô ấy rất lớn, hòa cùng giọng của người đẹp cổ điển, họ quan sát Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu từ khi bước vào cửa.
Sau đó cô ấy thì thầm với cô gái bên cạnh, “Quần áo, túi xách, giày dép và trang sức… Lục tổng đúng là muốn ném tiền cho vợ.”
Người đẹp cổ điển thậm chí còn nhìn không ra nhãn hiệu của chiếc túi trên tay Thẩm Lâm Hoan, “Hình như là của hãng C, nhưng hãng ấy có chiếc túi này sao?”
“Hàng chế tác riêng, độc quyền của VIP, chi tiêu ít nhất một triệu một năm mới đạt VIP, hơn nữa tiêu thụ VIP đạt đến một mức nhất định mới được chế tác riêng.”
Hai người xoi mói quần áo và phụ kiện của Thẩm Lâm Hoan.
Sau đó cảm thán, làm vợ của một người đàn ông giàu có thật thoải mái biết bao.
Búp bê kinh dị cực kì muốn nhìn cận cảnh Thẩm Lâm Hoan, vì thế chào hỏi: “Bà Lục, đến chơi hai ván nhé!”
Thẩm Lâm Hoan nhìn qua, nhẹ nhàng lắc đầu, Tần Thành thúc giục, “Chị dâu chơi hai ván đi? Dù gì cũng nhàn rỗi.”
Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâm Hoan, trực tiếp từ chối thay cô, “Cô ấy không chơi đâu.”
Ngày đó Thẩm Lâm Hoan chơi mạt chược ở nhà họ Lục, Tần Thành cũng ở đó, anh ta ở xa nên không đến gần xem, nhưng anh ta cũng muốn xem, vì vậy anh ta chỉ nghĩ là Lục Nghiêu khách sáo, nói thêm, “Anh Thập Nhất không thể chơi một mình chứ, chẳng lẽ để chị dâu đứng xem thôi sao!”
Ban đầu Thẩm Lâm Hoan không định đến, Lục Nghiêu hiếm khi đưa cô đến những dịp riêng tư, trước đây anh nghĩ cô không thích, nhưng bây giờ anh hỏi cô có muốn đi không.
Quả thực Thẩm Lâm Hoan không muốn tới, nhưng khi nghe nói nhóm Tần Thành tổ chức, cô muốn đến xem.
Tần Thành là em trai của Tần Duật, con trai út của nhà họ Tần, không cùng mẹ với Tần Duật nhưng lại có quan hệ không tồi với Tần Duật.
Ít nhất là mặt ngoài không tồi.
Thẩm Lâm Hoan chưa gặp ai nhà họ Tần nên muốn đến xem thử.
Lục Nghiêu không tiếp tục từ chối, nghiêng đầu hỏi: “Em muốn chơi không?”
Thẩm Lâm Hoan lại lắc đầu, cô hiểu nội tình, Tần Thành tổ chức tụ họp, bởi vì hướng đến Lục Nghiêu, trước kia anh ta cũng tỏ ý muốn hợp tác.
Lục Nghiêu không vui lắm, nhưng ở thế hệ này, Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ có quan hệ tốt với Lục Nghiêu, Tần Thành và Giản Dư Thần có quan hệ anh em cột chèo, tuy Giản Dư Thần nói không cần cho anh ta mặt mũi, nhưng Lục Nghiêu cũng không thể không cho.
Cho nên anh đến cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, kĩ năng đánh bài của Thẩm Lâm Hoan rất đáng lo ngại, những người bên cạnh cô cố tình thua Tần Thành, tuy số chip nhỏ nhưng cũng thật xấu hổ.
Lục Nghiêu cười cười, từ chối thay cô, “Bảo bọn họ tự mình chơi đi! Vợ tôi đánh bài không tốt, cũng không thích lắm.”
Dứt lời, sau khi chạm vào lá bài, anh nắm tay Thẩm Lâm Hoan, đầu ngón tay lạnh lẽo, anh nhíu mày, ra hiệu với người phục vụ: “Phiền anh mang chăn qua đây.”
Thẩm Lâm Hoan rất sợ lạnh, mọi người chơi trong phòng bao, hệ thống sưởi ấm cũng không đủ, Thẩm Lâm Hoan vừa vào liền không chịu nổi.
Anh vừa nói, Tần Thành đã có phản ứng, lập tức sai người mang túi sưởi tay lại đây.
Giản Dư Thần ngồi đối diện với Lục Nghiêu, cười trêu chọc, “Thập Nhất của chúng ta biết quan tâm người khác từ khi nào vậy?”
Lục Nghiêu từ nhỏ đã là đại thiếu gia luôn được người khác khen ngợi, bất cứ lúc nào cũng có người quan sát sắc mặt anh để suy đoán nhu cầu của anh, để làm cho anh thoải mái.
Thẩm Ngộ nghe vậy cũng bật cười, “Ồ, cậu đừng nói như thế, hồi còn đi học anh ấy cũng rất chu đáo với người khác!”
Thẩm Ngộ và Giản Dư Thần chơi với Lục Nghiêu khi họ còn nhỏ, vì vậy cũng biết Thẩm Lâm Hoan, nhưng đã lâu họ không gặp nhau, vì vậy khá xa lạ.
Lúc này có vài người đang trêu chọc Lục Nghiêu, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy hơi xấu hổ. Thấp giọng nói, “Em không sao.” Ý là anh cứ chơi đi, không cần chú ý cô.
Cô đã quen với những vấn đề về thể chất, khi lớn lên không có ai hiểu cô, cô cũng hiếm khi nhờ người khác chăm sóc, trong trường hợp nhiều người, cô sẽ chịu đựng sự khó chịu đó.
Cho nên trong hoàn cảnh này, tất cả mọi người đang nhìn cô, cô rất mất tự nhiên.
Lục Nghiêu chưa kịp nói gì, Tần Thành đã cười trước, “Hâiz, chị dâu khách sáo gì chứ, cũng không phải phiền toái gì, chị muốn gì thì cứ đề cập.”
Thẩm Lâm Hoan gật đầu.
Búp bê kinh dị và người đẹp cổ điển đằng kia không tìm được ai nhập bàn, bọn họ ngồi tán gẫu, kề tai nhau thì thầm, búp bê kinh dị nói: “Tần thiếu gia lễ phép với người khác từ khi nào thế?”
Tần Thành không phải người thân thiện, đặc biệt là với phụ nữ, nhưng giờ phút này có thể gọi là vẻ mặt dịu dàng như gió xuân.
Người đẹp cổ điển mỉm cười, “Ai mà không đi với phật mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy*, Lục Nghiêu ngồi ở đây, Tần Thành muốn xin hợp tác, có thể không tỏ vẻ ôn hòa sao?”
(*Mình dùng thành ngữ tiếng việt tương tự cho dễ hiểu. Nguyên văn là 看人下菜碟 trong cụm “看人下菜碟儿”. Nôm na là “nhìn người qua đĩa đồ ăn”, dựa theo những người khác nhau mà bưng đồ ăn khác nhau, như người giàu thì món ngon, người nghèo thì món đạm bạc, phân biệt đối xử dựa theo địa vị, mối quan hệ.)
Búp bê kinh dị hừ một tiếng, “Tại sao giữa người với người mà được đối xử khác nhau như vậy!”
Người đẹp cổ điển liếc nhìn búp bê kinh dị, cười khó hiểu, “Nếu cô là người phụ nữ của Lục Nghiêu, Tần Thành cũng sẽ nâng đỡ cô như vậy.”
Tâm tư của búp bê kinh dị khẽ nhúc nhích, ngoài miệng lại cười tự giễu, “Tôi tự biết mình, tôi làm sao xứng.”
Người đẹp cổ điển mỉm cười, “Quả thực Lục Nghiêu không dễ chọc, nhưng với dáng người của cô, còn có đàn ông không nắm được à.”
Búp bê kinh dị có thân hình vô cùng nóng bỏng, không nhìn mặt mà chỉ nhìn cơ thể thôi thì đúng là báu vật, nhưng ông trời cho cô cánh cửa này, tất nhiên sẽ đóng cánh cửa khác, khuôn mặt ban đầu của cô đã đủ xấu xí rồi, nếu không cô cũng chẳng động đến dao kéo.
Búp bê kinh dị được khích lệ một phen, nháy mắt liền ưỡn ngực, cô vẫn rất tự tin vào vóc dáng của mình.
Lục Nghiêu đứng dậy đi vệ sinh, Thẩm Lâm Hoan ngồi xuống đánh bài thay anh.
Đánh được hai vòng Lục Nghiêu mới quay lại, sắc mặt cực nặng nề.
Điện thoại của Tần Thành vang lên, anh nhìn lướt qua, sau đó nhíu mày nói: “Tôi cũng đi vệ sinh.”
Dứt lời liền đứng dậy.
Thẩm Lâm Hoan đứng lên để Lục Nghiêu ngồi xuống, cô ngồi mãi hơi mỏi, muốn đi ra ngoài hóng gió, vừa mở cửa đã nghe thấy một tiếng tát chói tai, búp bê kinh dị hét lên sợ hãi, khuôn mặt được chỉnh sửa bị cái tát kia phá hỏng, cằm vặn vẹo.
Thực sự thành búp bê kinh dị.
Thẩm Lâm Hoan đã quen nhìn cảnh này, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Lục Nghiêu, lập tức hiểu rằng có lẽ búp bê kinh dị thừa dịp Lục Nghiêu vào phòng vệ sinh nên trêu chọc anh ấy, Lục Nghiêu rất tức giận.
Sau khi Tần Thành trở lại, anh ta cũng không nhắc tới, chỉ để những người tạp nham không thân đi ra ngoài.
Chốc lát phòng bao đã trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, không dám quá vui nhộn.
Tần Thành vẫn cười với Lục Nghiêu, nhưng sắc mặt không được tốt, Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ liếc nhau một cái, cũng hiểu được.
Giản Dư Thần càng hiểu điều đó, anh đã sớm nhắc nhở anh ta, đáng tiếc Tần Thành không có khả năng được việc.
Sau một hồi, Thẩm Lâm Hoan ngáp một cái, Lục Nghiêu quay đầu lại hỏi: “Em mệt sao?”
Thẩm Lâm Hoan còn chưa kịp lắc đầu hay gật đầu, Lục Nghiêu đã đẩy bài, “Hôm nay tới đây thôi! Tôi về đây.”
Tần Thành còn sắp xếp chuyện sau đó, sốt ruột nói: “Đừng mà, anh Thập Nhất, còn sớm lắm!” Anh ta đã chuẩn bị rất nhiều, còn chưa bắt đầu cái gì! Chưa kịp nói bất cứ điều gì, cho nên hơi cuống cuồng.
Lục Nghiêu cười liếc anh ta một cái, “Không được, vợ chồng tôi đang chuẩn bị mang thai, tôi hứa với cô ấy sẽ về nhà trước 10 giờ.”
Vừa nói ra lời này, Tần Thành không thể thuyết phục được nữa, trong lòng càng thêm choáng váng, nghĩ đến chuyện hôm nay 80% là không thể.
Đây là nhắc nhở anh ta, anh rất coi trọng vợ mình.
Người phụ nữ ngu xuẩn kia quyến rũ ai cũng được, lại đi quyến rũ Lục Nghiêu.
Giản Dư Thần nói: “Các cậu chơi tiếp đi, tôi và Thẩm Ngộ tiễn Thập Nhất.”
Sau khi Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan rời đi, Tần Thành dẫn người phụ nữ kia ra, lại mắng: “Cô nghĩ cô là ai, cô nghĩ cô xinh đẹp đến mức nào mới có gan trèo lên giường của Lục Nghiêu? Cô quá hão huyền rồi! Ok tôi phục, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào có mặt mũi lớn đến vậy. Ai, ai đã đưa người phụ nữ này đến đây?!”
Búp bê kinh dị uất ức biện hộ cho bản thân, “Tôi cũng không mong gì nhiều, không phải chỉ là tình một đêm thôi sao, biết đâu anh ấy lại thích…”
Tần Thành tức đến bật cười: “Đồ heo, cô là heo phải không? Cô trèo lên giường người ta thì ít nhất cũng phải biết người ta là ai chứ? Cô cho rằng vợ anh ấy là vật trang trí sao? Người ta dẫn vợ đến đây, cô không hiểu đó là ý gì hả!”
Bên ngoài, Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu đã lên xe, Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ cũng nhờ tài xế đến đón, Giản Dư Thần dựa vào cửa kính xe vẫy tay với Lục Nghiêu, “Này, Thập Nhất, đêm xuân đáng giá nghìn vàng đấy! Tâm trạng tốt thì em bé mới thông minh.”
Lục Nghiêu cười mắng, “Mẹ kiếp, tôi ngủ sớm, không thức khuya.”
Bên kia vai Thẩm Ngộ run lên vì cười, anh nói với Thẩm Lâm Hoan: “Chị dâu này, hôm đó anh Thập Nhất nói rằng sau này anh ấy sẽ giặt giũ, nấu ăn và chăm con, chị cứ sắp xếp cho anh ấy là được.”
Thẩm Lâm Hoan bị Lục Nghiêu nắm tay, ngồi trên ghế sau như đứng đống lửa ngồi đống than, cô hầu như không có bạn bè nên chưa bao giờ trải qua sự kháy đểu giữa bạn bè, cô thẫn thờ không biết nên phản ứng thế nào.
Lục Nghiêu quay đầu cười với cô, nghĩ cô không vui, “Không sao đâu, bọn họ chỉ đang đùa thôi! Lần sau anh sẽ nhắc nhở bọn họ.”
Thẩm Lâm Hoan là một người rất nghiêm túc, không giỏi vui đùa và trêu chọc người. Còn Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ thì quá trâu bò.
Thẩm Lâm Hoan cười với anh, kéo căng khóe môi, “Không, không cần, chỉ là em thấy khá mới lạ.”
Không ghét, chỉ là chưa thích ứng kịp.
—
Lục Nghiêu áy náy chưa được một ngày đã bị lời nói của Thẩm Lâm Hoan làm cho tức giận.
Anh đã nghĩ đến nhiều lý do khách quan, bao gồm cả việc Thẩm Lâm Hoan không thích anh, tất cả đều không gây chết người như những lời đó.
Không phải không thích, mà là không quan tâm.
Nói cách khác, dưới tiền đề thích, gây dựng sự nghiệp còn quan trọng hơn nhiều so với anh.
Thẩm Lâm Hoan huých anh, “Anh giận à?”
Lục Nghiêu lắc đầu, “Lần nào cũng giận thì sớm bị em làm cho tức chết rồi.”
Sau đó anh chợt thấy hơi hối hận, lúc trước anh nên hỏi thêm vài câu, tranh thủ nhiều hơn, cuối cùng có lẽ sẽ khác.
Thật ra Thẩm Lâm Hoan là một người sống rất khép kín, nhưng cô khác với người trầm lặng và kiệm lời theo cách hiểu của Lục Nghiêu.
Không phải cô không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không phải cô không có ham muốn, không phải cô cắt đứt tình yêu của mình, cô chỉ kìm nén bản thân.
Đáng tiếc lúc đó Lục Nghiêu không biết đủ về cô, nhận thức của anh về Thẩm gia cũng rất nông cạn. Mà bản thân anh là người chưa bao giờ chịu lùi bước, có lòng tự trọng cao và không thể mất mặt.
Lục Nghiêu càng hận Thẩm gia, anh không biết tư tưởng méo mó của Thẩm Lâm Hoan đã tích lũy bao nhiêu mới hình thành.
Nếu Thẩm Lâm Hoan yếu đuối hơn, có thể đã bị tiêu diệt.
Lục Nghiêu bế Thẩm Lâm Hoan, ôm người trong lòng, khịt mũi, “Em thật quá đáng. Anh vừa yêu vừa ghét em.”
–
Quán bar của Thẩm Phong, mọi người đang chia bài.
Xe của Lục Nghiêu vừa đến, Thẩm Phong nhận được tin liền liếc nhìn đám người lộn xộn trong phòng, mỉm cười nói: “Lục Nghiêu dẫn vợ tới đây.”
Rất nhiều người hỗn tạp ở trong phòng chính là tình trạng của nhóm Tần thiếu gia, vì để Lục Nghiêu có thể đến mà đã đặc biệt mời Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ, những người khác đều không có quan hệ gì với Lục Nghiêu, cả đống người trong phạm vi quen biết của Tần thiếu gia được gọi đến, trẻ tuổi có, thích chơi có, “công chúa” cũng có, Giản Dư Thần nhắc nhở: “Dẹp hết cái đám tạp nham kia ra ngoài đi!” Người nhà họ Lục rất xem trọng hôn nhân, cho nên quan niệm tình cảm vẫn luôn bảo thủ, không quá thích một số cô gái có lối sống hỗn loạn. Trên thương trường cũng biết, gặp được người của Lục gia, nếu trung thực đàng hoàng đi đàm phán còn được, nhưng một khi làm ra bộ dạng nịnh bợ thì nhất định là toang rồi.
Hơn nữa Thẩm Lâm Hoan còn ở đây, với tính cách của Lục Nghiêu có thể không nói gì, nhưng chuyện Tần Thành muốn bàn cũng khó có thể thành công.
Tần Thành lơ đễnh, đàn ông trời sinh thích chơi, tuy bản thân anh ta không làm xằng làm bậy, nhưng trường hợp này mà không có phụ nữ chung quy vẫn thiếu chút hứng thú.
Anh ta xua tay, phần lớn công chúa đã đi hết, chỉ còn lại một số người được gọi là “bạn bè”, nũng nịu ôm cánh tay của người đàn ông đưa mình đến, nói mình chưa từng gặp Lục tổng của Phong Thần, muốn gặp một lần cho biết.
Giản Dư Thần không nói thêm nữa, chỉ thầm thắp nến cho Tần Thành, quả nhiên vẫn là tuổi trẻ sung sức, không biết gì mà cũng học theo người ta tổ chức tụ họp bàn chuyện làm ăn.
So với anh trai của mình, anh ta thực sự kém hơn nhiều.
Người phục vụ mở cửa hai bên trái phải, Thẩm Lâm Hoan khoác tay Lục Nghiêu đi vào.
Hiện trường yên lặng trong chốc lát, Tần Thành đứng dậy trước, nhiệt tình gọi: “Anh Thập Nhất, chị dâu.”
Thẩm Lâm Hoan khẽ gật đầu, cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, trong phòng có nam có nữ, ánh đèn mờ ảo, bên cạnh có bàn bida, trong góc có một quầy bar, bàn đánh bài ở đó.
Tần Thành nâng tay, dẫn Lục Nghiêu tới một cái bàn ở phía sau, nghiêng đầu hỏi: “Chị dâu chơi nhé?”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Mọi người chơi đi.”
Bên này Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ ngồi, Tần Thành cũng ngồi xuống, bốn người tập trung thành một bàn.
Có người kéo ghế tới để Thẩm Lâm Hoan ngồi, Thẩm Lâm Hoan ngồi xuống bên cạnh Lục Nghiêu.
Bàn bên cạnh có phụ nữ, một người rất xinh đẹp, giống như người đẹp cổ điển, người còn lại có dáng người chuẩn, nhưng phẫu thuật thẩm mỹ hơi quá mức, đôi mắt hơi giống búp bê kinh dị, búp bê kinh dị nói chuyện nũng nịu, giọng nói của cô ấy rất lớn, hòa cùng giọng của người đẹp cổ điển, họ quan sát Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu từ khi bước vào cửa.
Sau đó cô ấy thì thầm với cô gái bên cạnh, “Quần áo, túi xách, giày dép và trang sức… Lục tổng đúng là muốn ném tiền cho vợ.”
Người đẹp cổ điển thậm chí còn nhìn không ra nhãn hiệu của chiếc túi trên tay Thẩm Lâm Hoan, “Hình như là của hãng C, nhưng hãng ấy có chiếc túi này sao?”
“Hàng chế tác riêng, độc quyền của VIP, chi tiêu ít nhất một triệu một năm mới đạt VIP, hơn nữa tiêu thụ VIP đạt đến một mức nhất định mới được chế tác riêng.”
Hai người xoi mói quần áo và phụ kiện của Thẩm Lâm Hoan.
Sau đó cảm thán, làm vợ của một người đàn ông giàu có thật thoải mái biết bao.
Búp bê kinh dị cực kì muốn nhìn cận cảnh Thẩm Lâm Hoan, vì thế chào hỏi: “Bà Lục, đến chơi hai ván nhé!”
Thẩm Lâm Hoan nhìn qua, nhẹ nhàng lắc đầu, Tần Thành thúc giục, “Chị dâu chơi hai ván đi? Dù gì cũng nhàn rỗi.”
Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâm Hoan, trực tiếp từ chối thay cô, “Cô ấy không chơi đâu.”
Ngày đó Thẩm Lâm Hoan chơi mạt chược ở nhà họ Lục, Tần Thành cũng ở đó, anh ta ở xa nên không đến gần xem, nhưng anh ta cũng muốn xem, vì vậy anh ta chỉ nghĩ là Lục Nghiêu khách sáo, nói thêm, “Anh Thập Nhất không thể chơi một mình chứ, chẳng lẽ để chị dâu đứng xem thôi sao!”
Ban đầu Thẩm Lâm Hoan không định đến, Lục Nghiêu hiếm khi đưa cô đến những dịp riêng tư, trước đây anh nghĩ cô không thích, nhưng bây giờ anh hỏi cô có muốn đi không.
Quả thực Thẩm Lâm Hoan không muốn tới, nhưng khi nghe nói nhóm Tần Thành tổ chức, cô muốn đến xem.
Tần Thành là em trai của Tần Duật, con trai út của nhà họ Tần, không cùng mẹ với Tần Duật nhưng lại có quan hệ không tồi với Tần Duật.
Ít nhất là mặt ngoài không tồi.
Thẩm Lâm Hoan chưa gặp ai nhà họ Tần nên muốn đến xem thử.
Lục Nghiêu không tiếp tục từ chối, nghiêng đầu hỏi: “Em muốn chơi không?”
Thẩm Lâm Hoan lại lắc đầu, cô hiểu nội tình, Tần Thành tổ chức tụ họp, bởi vì hướng đến Lục Nghiêu, trước kia anh ta cũng tỏ ý muốn hợp tác.
Lục Nghiêu không vui lắm, nhưng ở thế hệ này, Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ có quan hệ tốt với Lục Nghiêu, Tần Thành và Giản Dư Thần có quan hệ anh em cột chèo, tuy Giản Dư Thần nói không cần cho anh ta mặt mũi, nhưng Lục Nghiêu cũng không thể không cho.
Cho nên anh đến cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, kĩ năng đánh bài của Thẩm Lâm Hoan rất đáng lo ngại, những người bên cạnh cô cố tình thua Tần Thành, tuy số chip nhỏ nhưng cũng thật xấu hổ.
Lục Nghiêu cười cười, từ chối thay cô, “Bảo bọn họ tự mình chơi đi! Vợ tôi đánh bài không tốt, cũng không thích lắm.”
Dứt lời, sau khi chạm vào lá bài, anh nắm tay Thẩm Lâm Hoan, đầu ngón tay lạnh lẽo, anh nhíu mày, ra hiệu với người phục vụ: “Phiền anh mang chăn qua đây.”
Thẩm Lâm Hoan rất sợ lạnh, mọi người chơi trong phòng bao, hệ thống sưởi ấm cũng không đủ, Thẩm Lâm Hoan vừa vào liền không chịu nổi.
Anh vừa nói, Tần Thành đã có phản ứng, lập tức sai người mang túi sưởi tay lại đây.
Giản Dư Thần ngồi đối diện với Lục Nghiêu, cười trêu chọc, “Thập Nhất của chúng ta biết quan tâm người khác từ khi nào vậy?”
Lục Nghiêu từ nhỏ đã là đại thiếu gia luôn được người khác khen ngợi, bất cứ lúc nào cũng có người quan sát sắc mặt anh để suy đoán nhu cầu của anh, để làm cho anh thoải mái.
Thẩm Ngộ nghe vậy cũng bật cười, “Ồ, cậu đừng nói như thế, hồi còn đi học anh ấy cũng rất chu đáo với người khác!”
Thẩm Ngộ và Giản Dư Thần chơi với Lục Nghiêu khi họ còn nhỏ, vì vậy cũng biết Thẩm Lâm Hoan, nhưng đã lâu họ không gặp nhau, vì vậy khá xa lạ.
Lúc này có vài người đang trêu chọc Lục Nghiêu, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy hơi xấu hổ. Thấp giọng nói, “Em không sao.” Ý là anh cứ chơi đi, không cần chú ý cô.
Cô đã quen với những vấn đề về thể chất, khi lớn lên không có ai hiểu cô, cô cũng hiếm khi nhờ người khác chăm sóc, trong trường hợp nhiều người, cô sẽ chịu đựng sự khó chịu đó.
Cho nên trong hoàn cảnh này, tất cả mọi người đang nhìn cô, cô rất mất tự nhiên.
Lục Nghiêu chưa kịp nói gì, Tần Thành đã cười trước, “Hâiz, chị dâu khách sáo gì chứ, cũng không phải phiền toái gì, chị muốn gì thì cứ đề cập.”
Thẩm Lâm Hoan gật đầu.
Búp bê kinh dị và người đẹp cổ điển đằng kia không tìm được ai nhập bàn, bọn họ ngồi tán gẫu, kề tai nhau thì thầm, búp bê kinh dị nói: “Tần thiếu gia lễ phép với người khác từ khi nào thế?”
Tần Thành không phải người thân thiện, đặc biệt là với phụ nữ, nhưng giờ phút này có thể gọi là vẻ mặt dịu dàng như gió xuân.
Người đẹp cổ điển mỉm cười, “Ai mà không đi với phật mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy*, Lục Nghiêu ngồi ở đây, Tần Thành muốn xin hợp tác, có thể không tỏ vẻ ôn hòa sao?”
(*Mình dùng thành ngữ tiếng việt tương tự cho dễ hiểu. Nguyên văn là 看人下菜碟 trong cụm “看人下菜碟儿”. Nôm na là “nhìn người qua đĩa đồ ăn”, dựa theo những người khác nhau mà bưng đồ ăn khác nhau, như người giàu thì món ngon, người nghèo thì món đạm bạc, phân biệt đối xử dựa theo địa vị, mối quan hệ.)
Búp bê kinh dị hừ một tiếng, “Tại sao giữa người với người mà được đối xử khác nhau như vậy!”
Người đẹp cổ điển liếc nhìn búp bê kinh dị, cười khó hiểu, “Nếu cô là người phụ nữ của Lục Nghiêu, Tần Thành cũng sẽ nâng đỡ cô như vậy.”
Tâm tư của búp bê kinh dị khẽ nhúc nhích, ngoài miệng lại cười tự giễu, “Tôi tự biết mình, tôi làm sao xứng.”
Người đẹp cổ điển mỉm cười, “Quả thực Lục Nghiêu không dễ chọc, nhưng với dáng người của cô, còn có đàn ông không nắm được à.”
Búp bê kinh dị có thân hình vô cùng nóng bỏng, không nhìn mặt mà chỉ nhìn cơ thể thôi thì đúng là báu vật, nhưng ông trời cho cô cánh cửa này, tất nhiên sẽ đóng cánh cửa khác, khuôn mặt ban đầu của cô đã đủ xấu xí rồi, nếu không cô cũng chẳng động đến dao kéo.
Búp bê kinh dị được khích lệ một phen, nháy mắt liền ưỡn ngực, cô vẫn rất tự tin vào vóc dáng của mình.
Lục Nghiêu đứng dậy đi vệ sinh, Thẩm Lâm Hoan ngồi xuống đánh bài thay anh.
Đánh được hai vòng Lục Nghiêu mới quay lại, sắc mặt cực nặng nề.
Điện thoại của Tần Thành vang lên, anh nhìn lướt qua, sau đó nhíu mày nói: “Tôi cũng đi vệ sinh.”
Dứt lời liền đứng dậy.
Thẩm Lâm Hoan đứng lên để Lục Nghiêu ngồi xuống, cô ngồi mãi hơi mỏi, muốn đi ra ngoài hóng gió, vừa mở cửa đã nghe thấy một tiếng tát chói tai, búp bê kinh dị hét lên sợ hãi, khuôn mặt được chỉnh sửa bị cái tát kia phá hỏng, cằm vặn vẹo.
Thực sự thành búp bê kinh dị.
Thẩm Lâm Hoan đã quen nhìn cảnh này, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Lục Nghiêu, lập tức hiểu rằng có lẽ búp bê kinh dị thừa dịp Lục Nghiêu vào phòng vệ sinh nên trêu chọc anh ấy, Lục Nghiêu rất tức giận.
Sau khi Tần Thành trở lại, anh ta cũng không nhắc tới, chỉ để những người tạp nham không thân đi ra ngoài.
Chốc lát phòng bao đã trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, không dám quá vui nhộn.
Tần Thành vẫn cười với Lục Nghiêu, nhưng sắc mặt không được tốt, Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ liếc nhau một cái, cũng hiểu được.
Giản Dư Thần càng hiểu điều đó, anh đã sớm nhắc nhở anh ta, đáng tiếc Tần Thành không có khả năng được việc.
Sau một hồi, Thẩm Lâm Hoan ngáp một cái, Lục Nghiêu quay đầu lại hỏi: “Em mệt sao?”
Thẩm Lâm Hoan còn chưa kịp lắc đầu hay gật đầu, Lục Nghiêu đã đẩy bài, “Hôm nay tới đây thôi! Tôi về đây.”
Tần Thành còn sắp xếp chuyện sau đó, sốt ruột nói: “Đừng mà, anh Thập Nhất, còn sớm lắm!” Anh ta đã chuẩn bị rất nhiều, còn chưa bắt đầu cái gì! Chưa kịp nói bất cứ điều gì, cho nên hơi cuống cuồng.
Lục Nghiêu cười liếc anh ta một cái, “Không được, vợ chồng tôi đang chuẩn bị mang thai, tôi hứa với cô ấy sẽ về nhà trước 10 giờ.”
Vừa nói ra lời này, Tần Thành không thể thuyết phục được nữa, trong lòng càng thêm choáng váng, nghĩ đến chuyện hôm nay 80% là không thể.
Đây là nhắc nhở anh ta, anh rất coi trọng vợ mình.
Người phụ nữ ngu xuẩn kia quyến rũ ai cũng được, lại đi quyến rũ Lục Nghiêu.
Giản Dư Thần nói: “Các cậu chơi tiếp đi, tôi và Thẩm Ngộ tiễn Thập Nhất.”
Sau khi Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan rời đi, Tần Thành dẫn người phụ nữ kia ra, lại mắng: “Cô nghĩ cô là ai, cô nghĩ cô xinh đẹp đến mức nào mới có gan trèo lên giường của Lục Nghiêu? Cô quá hão huyền rồi! Ok tôi phục, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào có mặt mũi lớn đến vậy. Ai, ai đã đưa người phụ nữ này đến đây?!”
Búp bê kinh dị uất ức biện hộ cho bản thân, “Tôi cũng không mong gì nhiều, không phải chỉ là tình một đêm thôi sao, biết đâu anh ấy lại thích…”
Tần Thành tức đến bật cười: “Đồ heo, cô là heo phải không? Cô trèo lên giường người ta thì ít nhất cũng phải biết người ta là ai chứ? Cô cho rằng vợ anh ấy là vật trang trí sao? Người ta dẫn vợ đến đây, cô không hiểu đó là ý gì hả!”
Bên ngoài, Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu đã lên xe, Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ cũng nhờ tài xế đến đón, Giản Dư Thần dựa vào cửa kính xe vẫy tay với Lục Nghiêu, “Này, Thập Nhất, đêm xuân đáng giá nghìn vàng đấy! Tâm trạng tốt thì em bé mới thông minh.”
Lục Nghiêu cười mắng, “Mẹ kiếp, tôi ngủ sớm, không thức khuya.”
Bên kia vai Thẩm Ngộ run lên vì cười, anh nói với Thẩm Lâm Hoan: “Chị dâu này, hôm đó anh Thập Nhất nói rằng sau này anh ấy sẽ giặt giũ, nấu ăn và chăm con, chị cứ sắp xếp cho anh ấy là được.”
Thẩm Lâm Hoan bị Lục Nghiêu nắm tay, ngồi trên ghế sau như đứng đống lửa ngồi đống than, cô hầu như không có bạn bè nên chưa bao giờ trải qua sự kháy đểu giữa bạn bè, cô thẫn thờ không biết nên phản ứng thế nào.
Lục Nghiêu quay đầu cười với cô, nghĩ cô không vui, “Không sao đâu, bọn họ chỉ đang đùa thôi! Lần sau anh sẽ nhắc nhở bọn họ.”
Thẩm Lâm Hoan là một người rất nghiêm túc, không giỏi vui đùa và trêu chọc người. Còn Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ thì quá trâu bò.
Thẩm Lâm Hoan cười với anh, kéo căng khóe môi, “Không, không cần, chỉ là em thấy khá mới lạ.”
Không ghét, chỉ là chưa thích ứng kịp.
—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.