Chí Hôn

Chương 67: Ngoại truyện 2 - Rốt cuộc là… thích kiểu gì?

Bắc Đồ Xuyên

09/05/2024

2.

“Cậu tránh xa Thẩm Lâm Hoan chút!” Có lần Giản Dư Thần không nhịn được nói với cậu.

Lục Nghiêu nâng mắt, cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”

“Trước mặt cậu ấy, cậu giống hệt đồ ngốc!” Giản Dư Thần một lời khó nói hết bèn lắc đầu: “Thật đấy, cậu không biết giống đến mức nào đâu.”

Thẩm Ngộ nghiêng người về phía sau nở nụ cười, duỗi ngón tay cái ra, đồng ý nói: “Thật sự rất giống.” Rõ ràng là một vị thiếu gia lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt Thẩm Lâm Hoan lại giống như một kẻ thiểu năng.

Lục Nghiêu: “…”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Không sai, bọn họ nói trước mặt Thẩm Lâm Hoan, hơn nữa bản thân Thẩm Lâm Hoan cũng cảm thấy… bọn họ nói đúng.

Lục Nghiêu liếc nhìn Thẩm Lâm Hoan, phát hiện cô gật đầu, cả người cậu như muốn nứt ra: “Cậu cũng nghĩ thế à?”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu trái lương tâm: “Không.”

Để cứu vãn hình tượng của mình, khi lớp phó văn nghệ cố gắng thuyết phục Thẩm Lâm Hoan tham gia bữa tiệc mừng năm mới, Lục Nghiêu đã chủ động nói: “Nếu cậu ấy không muốn tham gia thì đừng ép! Hay là các cậu cân nhắc tôi đi? Tôi còn muốn tham gia đấy.”

Cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Lâm Hoan: “Hay là chúng ta cùng khiêu vũ nhé.”

Thẩm Lâm Hoan nghiêm túc không nhận ra đây là một câu nói đùa, nghĩ thầm một lát: “Lâu rồi tôi không tập nhảy.”

Khi mẹ cô còn sống, bà thường bắt cô tham gia các lớp đào tạo năng khiếu khác nhau, cô học nhảy bốn năm, sau này cha mẹ qua đời, cô đã từ bỏ chúng.

Không phải cô không thể đóng học phí hay đến nỗi túng thiếu, chỉ là cô không thích nó.

Hơn nữa cô thực sự ghét những việc bị người khác bắt làm, vì vậy sự qua đời của cha mẹ đối với cô mà nói giống như một cách giải thoát.

Hai năm này là hai năm dễ sống nhất kể từ khi cô sinh ra.

Cô vẫn nhớ như in rằng cô không rơi một giọt nước mắt nào trong đám tang của cha mẹ và bác cả mình, tình cảm của cô dành cho họ thực sự rất mỏng manh.

Từ lâu cô đã biết sự thật mình là đứa trẻ mà bác cả và mẹ tằng tịu với nhau sinh ra, mối quan hệ giữa cha và mẹ cô đang lâm nguy, những điều nặng nề trong lòng cô dần tan biến sau khi họ qua đời.

Không sao cả, những thứ âm u bẩn thỉu đó sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong lòng đất.

Thẩm Lâm Kiệt nói cô là một người lạnh lùng, ích kỷ và vô tình, cô thừa nhận mình hơi thờ ơ, còn ích kỷ và vô tình thì đáng cân nhắc.

Ít nhất Thẩm Lâm Hoan cảm thấy cô đối xử với bạn bè cũng không tệ.

——Lục Nghiêu là bạn cô.

Lục Nghiêu nghe hiểu ý của cô, cô muốn khiêu vũ cùng cậu, cậu lập tức vui vẻ nói: “Đùa cậu thôi! Tôi không nhảy đâu.”

Thẩm Lâm Hoan thở phào nhẹ nhõm: “Ừ.”

Vậy là tốt rồi.

Cô chưa bao giờ có thể từ chối yêu cầu của bạn bè.

Lục Nghiêu cảm thấy Thẩm Lâm Hoan thật sự rất đáng yêu, trông lạnh lùng vô tình nhưng thực ra chỉ là vẻ bề ngoài.

Lục Nghiêu đăng ký tiết mục độc tấu piano.

Thực ra, điều mà bữa tiệc muốn chỉ là sự sôi động, trường tư không yêu cầu các tiết mục phải căn chính miêu hồng*, giáo viên cũng không hạn chế học sinh phát huy, trong trường hợp này, ca hát và nhảy múa càng náo nhiệt hơn.

(*Căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.)

Nhưng mọi người vẫn rất mong chờ màn độc tấu của Lục Nghiêu, piano hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn nhìn Lục Nghiêu, tưởng tượng đến cảnh tượng đó cũng đủ khiến những người mê trai hét ầm lên.

Bất kể Thẩm Lâm Hoan đi đến đâu, cô đều thường xuyên nghe thấy giọng nói phấn khích bị kiềm chế của các bạn nữ: “Tớ chết đây, không ổn rồi, Lục Nghiêu biểu diễn, tớ sẽ bị thiếu oxi. Tớ phải chuẩn bị thuốc trợ tim có hiệu quả tức thời.”

Quá cường điệu. Khi Thẩm Lâm Hoan trở về phòng học, cô cẩn thận nhìn Lục Nghiêu, không biết cậu có sức hấp dẫn gì mà khiến người ta cần dùng thuốc trợ tim.



Lục Nghiêu bị cô nhìn đến mất tự nhiên, mí mắt hạ xuống: “Sao cậu nhìn tôi như thể muốn thu phí bảo kê thế.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Cô đáng sợ đến vậy à?

Từ nhỏ đã hình thành thói quen, Thẩm Lâm Hoan quả thực nghiêm túc và lạnh lùng, đôi khi chính cô cũng có thể cảm nhận được. Vì vậy lúc này khiêm tốn hỏi: “Tôi hung dữ lắm à?”

Lục Nghiêu lắc đầu: “Không, tôi chỉ đang phóng đại thôi, nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cậu rất thú vị.” Mỗi lần cô bị lời nói làm cho kinh ngạc, biểu tình của cô nhất thời trở nên ngờ nghệch.

Thẩm Lâm Hoan suýt trợn to hai mắt: “Cậu thật… trẻ con.”

Lục Nghiêu chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô cười: “Cậu thật… đáng yêu.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy các bạn nữ có lẽ đã hiểu lầm về Lục Nghiêu, hành động này vậy mà lại được các cô ấy phong làm nam thần.

Vào ngày diễn ra bữa tiệc, Thẩm Lâm Hoan ngồi ở hàng đầu tiên, xung quanh là các giáo viên, sở dĩ cô được xếp vào đây là bởi vì Triệu Khanh Chi cố ý chào hỏi, giáo viên nhiệt tình kéo cô lên hàng đầu tiên: “Nào, bạn Thẩm, ngồi đây.”

Triệu Khanh Chi là mẹ của Lục Nghiêu, bà nhận ra Thẩm Lâm Hoan, cố ý chào hỏi cô vì biết cô và Lục Nghiêu ngồi cùng bàn, hơn nữa quan hệ không tồi: “Lục Nghiêu nói con đã giúp thằng bé rất nhiều, phiền con rồi, nếu rảnh thì tới nhà dì chơi nhé, dì sẽ làm món ngon cho con.”

Thẩm Lâm Hoan ngẩn người, không biết nên ứng phó với người lớn như thế nào nên vẻ mặt cứng đờ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thân thiện và ý tốt của đối phương, vì vậy Thẩm Lâm Hoan nặn ra một nụ cười: “Vâng ạ, cảm ơn dì.”

Sau đó giáo viên kéo cô đến phía trước, Triệu Khanh Chi ngồi bên cạnh cô, thường xuyên nghiêng đầu nói chuyện với cô vài câu.

Thẩm Lâm Hoan không để ý nhiều đến buổi biểu diễn, cô không có hứng thú đối với những thứ này, thậm chí cảm thấy hơi ồn ào, lỗ tai cũng không chịu nổi.

Có thể do các tiết mục trước quá ầm ĩ, khi Lục Nghiêu lên sân khấu đánh đàn, Thẩm Lâm Hoan còn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Ánh đèn chiếu vào người cậu, bộ vest đen tôn lên dáng người cao ráo.

Thẩm Lâm Hoan nhìn không chớp mắt, cho đến khi Triệu Khanh Chi cười hỏi cô: “Lục Nghiêu nghiêm túc ngồi đó trông đẹp trai nhỉ?”

Không hiểu sao Thẩm Lâm Hoan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, cô “Vâng” một tiếng, thành thật đáp: “Cậu ấy lúc nào cũng đẹp.”

Có vẻ Triệu Khanh Chi hơi ngạc nhiên khi cô trả lời như vậy, vui sướng cười rộ lên.

Thẩm Lâm Hoan mím môi, ánh mắt nhìn đầu ngón tay Lục Nghiêu lưu loát trên những phím đàn đen trắng, đường nét sườn mặt cậu rõ ràng, toát lên chút lạnh lùng, khi không nói lời nào trông vô cùng khí chất.

Hơn nữa, không ai có thể phủ nhận vẻ ngoài của cậu, cho dù ánh mắt có xoi mói cỡ nào.

Thẩm Lâm Hoan chăm chú theo dõi, vì vậy đến khi chào cảm ơn, cậu đứng dậy cúi đầu, chiếc đèn chùm to lớn rơi xuống, mảnh vỡ tung tóe đến chỗ khán giả, cô mới phản ứng kịp.

Lục Nghiêu nâng cánh tay lên chặn lại, nhưng vẫn có thể thấy rõ vô số mảnh vỡ bay về phía mình.

Thẩm Lâm Hoan cảm giác như có người đột nhiên bóp cổ mình, không thở nổi.

Sau khi sững sờ vài giây, cô chạy lên sân khấu cùng với những người khác, muốn xem cậu thế nào.

Không biết là do cô bị người khác chen chúc hay là do sức cô quá mạnh, rõ ràng cô là người chạy cuối cùng nhưng lại là người đầu tiên tới trước mặt cậu, Lục Nghiêu hơi loạng choạng, đúng lúc ngã nhào lên người Thẩm Lâm Hoan, dựa nửa người vào vai cô, trên người cậu dày đặc các vết thương nhỏ, không biết thủy tinh có găm vào không, tuy vết thương không nghiêm trọng nhưng nhìn cũng ghê người, thậm chí không ai dám chạm vào cậu, ngay cả Lục Nghiêu cũng cứng đờ, hai người sát nhau, Thẩm Lâm Hoan cũng không dám động đậy.

Nhưng bây giờ cô là người ở gần Lục Nghiêu nhất.

“Đến phòng y tế, đến phòng y tế trước!” Không biết ai hô một câu: “Thẩm Lâm Hoan, cậu giúp cậu ấy nhé.”

Thẩm Lâm Hoan “Ừm” một tiếng, nhẹ giọng hỏi Lục Nghiêu: “Cậu… có thể đi không?”

Lục Nghiêu im lặng nhìn Thẩm Lâm Hoan đang căng thẳng đến mức tái mặt, cảm thấy cô nói hơi quá, bây giờ cậu không những có thể đi được mà còn có thể chạy!

Nhưng không hiểu sao Lục Nghiêu lại cảm thấy mình thật yếu ớt, cậu khẽ nói: “Không sao, nhưng tôi hơi chóng mặt, chân đi không vững.”

Thẩm Lâm Hoan vững vàng đỡ lấy eo cậu: “Vậy cậu… cậu dựa vào tôi.”

Thẩm Lâm Hoan cứ thế đưa Lục Nghiêu đến phòng y tế.



Nhiều bạn cùng lớp vây quanh vì lo lắng cho cậu, Triệu Khanh Chi lại càng căng thẳng, giáo viên còn căng thẳng hơn cả Triệu Khanh Chi, cháu trai của cổ đông trường học xảy ra chuyện, bọn họ gánh không nổi.

Cũng may tất cả đều là vết thương ngoài da, Lục Nghiêu nâng tay cản nên mặt không bị thương, bác sĩ xử lý vết thương xong yêu cầu cậu nằm trên giường một lúc để quan sát.

Giáo viên phụ trách hậu cần đến xin lỗi, Triệu Khanh Chi đi xử lý, học sinh đều bị đuổi về phòng học, nhưng Thẩm Lâm Hoan lại được ở lại.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ ngồi đối diện nhau, Lục Nghiêu trêu cô: “Sao cậu lại bị dọa thành thế này?” Lúc này sắc mặt cô vẫn tái nhợt.

Thẩm Lâm Hoan mím môi không nói lời nào, bất cứ ai cũng sẽ bị dọa, cảnh tượng kia vô cùng đáng sợ, cảm thấy nếu chùm đèn to lớn ở gần cậu hơn một chút, có lẽ lúc này cậu sẽ không ngồi đây mà bị xe cứu thương lôi đi rồi.

Đến bâu giờ Thẩm Lâm Hoan vẫn cảm thấy tim mình đập dữ dội, nghĩ mà sợ.

“Cậu quan tâm tôi à?” Lục Nghiêu nhướng mày cười nhìn cô, trong mắt là sự vui mừng không giấu được.

Thẩm Lâm Hoan nâng mắt liếc cậu một cái, cảm thấy tố chất tâm lý của cậu rất tốt, còn có hứng thú trêu đùa cô.

Thấy cô không nói lời nào, Lục Nghiêu xác nhận: “Chắc chắn cậu quan tâm tôi.”

Thẩm Lâm Hoan: “… Đây là vấn đề đáng để nghiên cứu sao?”

Quan tâm đến bạn cùng bàn của mình chẳng phải hiển nhiên sao?

Lục Nghiêu cũng nhìn cô, thấy cô đường đường chính chính như vậy liền âm thầm nuốt những tâm tư “xấu xa” của mình vào.

Cậu trầm mặc nói: “Cậu quan tâm tôi, tôi rất vui!”

Thẩm Lâm Hoan: “À.”



Thẩm Lâm Hoan ở cùng Lục Nghiêu trong phòng y tế đến khi Triệu Khanh Chi quay lại, đã hơn bảy giờ tối, các bạn khác đều về nhà, Lục Nghiêu nhắc nhở Triệu Khanh Chi: “Mẹ, để tài xế đưa bạn cùng bàn con về đi.”

Triệu Khanh Chi gật đầu đồng ý, áy náy nhìn Thẩm Lâm Hoan: “Phiền con rồi, giờ này còn chưa về, con nói với người nhà chưa?”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu: “Không sao ạ, con ở cùng bà nội. Hai ngày nay bà lên chùa dâng hương nên không có ở nhà, con ở một mình.”

“Hả?” Triệu Khanh Chi nói: “Ở một mình? Vậy con ăn uống thế nào!”

Vẫn là một đứa trẻ! Sao cha mẹ có thể yên tâm để con ở nhà một mình? Bỗng nhớ ra cha mẹ cô đã qua đời, bác gái lại độc ác, chỉ có bà nội che chở cô, nhưng bà cụ đã lớn tuổi, cũng không rõ bà cụ chăm sóc cô hay cô chăm sóc bà. Triệu Khanh Chi liền thấy đau lòng thay đứa trẻ này.

Thẩm Lâm Hoan trả lời: “Vâng. Con tùy tiện ăn chút gì đó là được.”

“Sao có thể như vậy, các con đang trong tuổi ăn tuổi lớn! Học hành lại vất vả, phải ăn ngon.” Triệu Khanh Chi suy nghĩ một chút, sau đó nhiệt tình mời cô: “Hay con tới nhà dì dùng bữa đi! Ăn xong dì bảo tài xế đưa con về.”

“Không… Không cần đâu dì.” Thẩm Lâm Hoan ngây ngốc nhìn Triệu Khanh Chi.

Lục Nghiêu đột nhiên giật giật cô: “Đi thôi! Mẹ tôi rất thích cậu, nhắc đến cậu từ lâu rồi, còn dặn tôi mời cậu đến nhà làm khách, chọn ngày không bằng gặp ngày.”

Thẩm Lâm Hoan lơ mơ bị kéo đi.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Lục có quan hệ sâu xa, hồi nhỏ Thẩm Lâm Hoan đến nhà họ Lục, từng gặp ông cụ Lục, nhưng khoảng cách giữa hai nhà chênh lệch quá lớn, gặp nhau cũng không nhiều.

Trong nhà Lục Nghiêu không có ai khác, cha cậu đang đi công tác, Triệu Khanh Chi ăn xong liền không làm phiền họ, Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu mặt đối mặt ngồi ăn cơm, lúc này cô mới nhớ ra, hỏi: “Tại sao cậu lại nói dì rất thích tôi?” Triệu Khanh Chi đâu có quen cô!

Lục Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười: “Đương nhiên là vì tôi hay khen cậu trước mặt mẹ.”

Thẩm Lâm Hoan: “… Vì sao?”

Lục Nghiêu chậc một tiếng: “Còn có thể vì sao nữa, vì tôi thích cậu!”

Logic đơn giản như vậy cũng không hiểu, thế mà là học sinh xuất sắc! Cũng không biết ai mới là đồ ngốc.

Cậu nói một cách tự nhiên đến nỗi Thẩm Lâm Hoan nghi ngờ mình nghe nhầm, hoặc là cô hiểu sai, nên cô phải giả vờ tự nhiên theo: “Ồ.”

Cô ăn tự nhiên, cảm ơn tự nhiên, về nhà tự nhiên, nằm trên giường tự nhiên…

Ba giờ sáng, cô mất tự nhiên thức giấc, mở to mắt nhìn trần nhà: “Rốt cuộc là… thích kiểu gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook